ZingTruyen.Xyz

NGÂM

phần 2- làng ngâm

joannia00000

Đường về vùng rượu rắn
🕳️ Và... Cánh Cửa

Ở cuối con hẻm nhỏ, dưới một tấm vách phủ đầy rêu, là một cánh cửa gỗ mục nát.
Nó không có tay nắm – chỉ có một biểu tượng khắc sâu hình con rắn uốn lượn quanh một bình gốm.

Tôi không nhớ mình làm gì, nhưng khi mở mắt – cánh cửa đã mở.

"Vũ..." – Lam gọi, giọng cô ấy lần đầu có chút run.

Tôi nhìn quanh – và nhận ra ánh sáng phía sau lưng mình đã biến mất.
Chúng tôi bước qua cánh cửa ấy – như thể không còn lối quay đầu.

Bên kia... là một thế giới hoàn toàn khác.

🌫️ Không khí ẩm ướt, đất bùn lún sâu, mùi rắn...

Tôi không biết nơi đây là đâu.
Chỉ biết rằng mọi thứ đều ngập trong sương lạnh, mưa phùn, và thứ mùi tanh tưởi như máu bị ủ lâu trong đất.

Chúng tôi thấy xác rắn – nhiều đến mức không thể đếm.
Có cái còn quằn quại, có cái đã khô đét, có cái như vừa bị chặt đầu, rớm máu.

Lam nắm tay áo tôi, không nói.
Tôi cũng không hỏi – vì tôi sợ rằng nếu mở miệng ra, tôi sẽ bắt đầu la hét.

"Anh có chắc... chúng ta đang mơ không?"
"Nếu là mơ... sao anh thấy đau ngực như thật?"

Tôi tự cào tay mình – rớm máu. Lam nhìn vết thương – và mím môi lại thật chặt.
🍶
Trời âm u, những giọt mưa rơi nhè nhẹ, khiến con đường trước mặt như ẩm ướt và mờ ảo. Cảnh vật xung quanh dần trở nên khác lạ, cỏ cây ẩm thấp, bùn đất loang lổ dưới chân. Không khí nặng nề, u ám, như thể khu vực này đang giấu kín những bí mật đáng sợ.

Lam đi bên cạnh tôi, cô ấy nhỏ bé, mảnh mai với mái tóc dài nhẹ nhàng buông xuống vai, ánh mắt thoáng chút lo âu nhưng vẫn tin tưởng tôi. Cô ấy ít nói, nhưng nụ cười nhẹ nhàng thỉnh thoảng hiện lên làm dịu bớt cái không khí nặng nề ấy. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, dẫn cô ấy qua những con hẻm nhỏ, những khu rừng rậm rạp, dù trong lòng vẫn cảm thấy bất an.

Chúng tôi đi qua những xác rắn khô nằm rải rác trên đường. Có con còn tươi, thân quấn rít, cứ như muốn trườn về phía chúng tôi. Cảm giác lạnh sống lưng không rời, tôi nhìn thấy Lam cũng co rúm lại vì sợ hãi. Đó không còn là nỗi sợ thông thường nữa, mà là thứ gì đó từ sâu thẳm, từ quá khứ u ám của vùng đất này.

Đi hết con đường nhỏ, chúng tôi đến một làng hoang vắng, những căn nhà cổ kính phủ đầy rêu phong, không bóng người.
⛩️ Làng Tân Hộc – nơi ký ức trở thành xác thịt

Chúng tôi đi mãi.
Không ai nói gì.
Chỉ có tiếng bùn lép nhép dưới chân, tiếng mưa lách tách trên lá mục, và thi thoảng – tiếng soạt... soạt... như ai đó kéo lê thứ gì rất nặng xuyên qua cỏ.

Tôi nhớ rõ đoạn này – vì Lam cứ nắm chặt vạt áo tôi từ phía sau.
Cô ấy không kêu. Không hỏi. Chỉ đi theo – đúng như bản năng sinh tồn đơn giản nhất: nếu Vũ còn đi, thì mình cũng đi.

Chúng tôi đến một ngôi làng phủ rêu xám, cũ nát, nhưng... vẫn có dấu hiệu của sự sống.
Không khói bếp, không người, nhưng từng căn nhà như mới được quét lại, các chum rượu đầy, nắp còn ướt.
Giữa làng là một chiếc hũ khổng lồ – cao gần bằng tôi – phủ vải đỏ và được vẽ kín những biểu tượng rắn, trẻ con, và mặt trăng.

"Làng Tân Hộc." – Tôi nhìn thấy dòng chữ mờ khắc trên cột đá ở lối vào.
Lam nhìn tôi – "Anh biết làng này à?"
"Không. Nhưng cái tên này... không phải hiện đại."

Chúng tôi không biết mình đang đi về phía nào – chỉ thấy một đứa trẻ chạy ngang qua hẻm nhỏ, tóc dài, chân đất.
Nó không quay lại nhìn, cũng không phát ra tiếng động.
Lam lập tức kéo tay áo tôi – "Theo nó."
nhìn không rõ mặt, tiếng bước chân thình thịch trên nền đất ẩm. Chúng tôi theo sát, đến tận ngõ hẻm nhỏ. Không khí càng trở nên đặc quánh, tiếng soạt soạt phía sau làm tôi và Lam dừng lại, nép sát vào góc tường.
Chúng tôi rẽ vào hẻm, nhưng đứa bé biến mất.
Chỉ còn tiếng gì đó... kéo lê trên đất.
Tiếng soạt... soạt... soạt... như sợi dây xích trườn, như tiếng thịt bị kéo đi trên đá lạnh.

Lam lùi lại, nép sát vào tường. Tôi đưa tay ra hiệu "im lặng".Khoảng 3 phút trôi qua, mọi thứ yên ắng bất thường.
Chỉ vài giây sau, một cái đầu khổng lồ trườn ra từ bóng tối.
🐍một con rắn khổng lồ hiện ra. Đầu nó to như chiếc búa, miệng dính đầy máu tươi, thân rắn loang lổ những vệt màu đen, nâu, trắng như chiếc trăn trong rừng Amazon. Tôi cảm nhận được mùi tanh hôi và sự đe dọa rõ rệt.
Miệng nó há rộng, máu rỉ ra hai bên môi, và một mảnh vải trẻ con vắt ở răng nanh.

Tôi chết đứng.

Lam cũng vậy – nhưng cô ấy... có vẻ đông cứng rồi
Lam nắm chặt tay tôi, không nói gì nhưng tôi hiểu cô ấy đang sợ.

Chúng tôi hoảng loạn chạy về phía làng, nơi có ba người dân địa phương
Ông Lâm – đầu trọc, áo ba lỗ, tay cầm dao mổ. Mặt ông như lợn già bị chọc tức, luôn cau có và bẩn thỉu.
    2.    Bà Mế – đội nón, mặc áo bà ba, tay cầm giỏ. Mắt bà sắc như dao cạo, dáng đi xiêu vẹo.
    3.    Thầy Dậu – mặc đồ thợ săn, tay cầm súng săn gỉ sét. Gã không nói gì – nhưng ánh mắt chứa cả cánh rừng oán hận.

"Tụi bây là người lạ?" – Ông Lâm hỏi, giọng khàn.
"Chạy khỏi con Thiết à?" – Bà Mế liếm môi.
"Đến vừa lúc..." – Thầy Dậu lên tiếng, lần đầu.tôi nghĩ Họ định giết con rắn,nhưng thứ họ nói khiến tôi lạnh gáy: họ muốn hiến thịt trẻ con cho rắn ăn để "huấn luyện" nó. Và họ đã định lấy một trong hai chúng tôi để làm lễ vật.

Tôi và Lam vừa chạy vừa hét to trong cơn hoảng loạn.
🩸 Lễ Hiến Chuẩn Bị – và lựa chọn

Họ nói chúng tôi có thể sống, nếu hiến tế một đứa trẻ, hoặc... thay bằng máu "trinh nguyên" của người lạ.

Tôi tưởng đây là trò dọa, nhưng ánh mắt họ... không phải của người đùa.

"Thằng kia... chạy giỏi lắm.
Con bé... coi bộ yên tĩnh dễ làm việc.
Thằng này giữ con rắn, thầy Dậu, chuẩn bị." – Ông Lâm chỉ Lam.

Tôi gào lên, giằng dao, đẩy Lam chạy trước.
Cô ấy quay lại nhìn – lần đầu tiên tôi thấy Lam hoảng.
không có thời gian suy nghĩ tôi vời lam cô ấy bám sát nút tôi ,cầm nhẹ vạt áo và chạy theo sau ,tôi đi trước mưa phùn gió lạnh tạt tràn vào khoang phổi tôi không thể thở bình thường vừa thở hổn hển vừa khùa về sau kéo theo lam " lam lẹ lên hướng này có ngã rẽ " , " cậu đi lên trước đi lam .." "lam...." nước mưa tạt vào mắt, mắt tôi cay xè tay vẫn khua nhưng đáp lại lời của tôi chỉ là tiếng xích  leng keng giọng nói vọng ở xa "  đứa kia.." " nó chạy bên kia kìa ..." không thấy giọng lam không thấy tiếng thở tim tôi hẫng 1 nhịp , không thấy lam tôi hoảng loạn chạy lại mạnh đường cũ tay cầm tờ giấy bản đồ bị vò nát quay lại cát tiếng gọi lam không dám kêu lớn tôi hoảng loạng định kêu lớn nhưng chợt tôi thấy vạt áo màu xanh sẫm , là của lam ,nhưng nó ngay lập tức bị kéo lại tôi định chạy ngay tới xem chuyện gì với kêu lam , nhưng thò ra lại là chiếc dao phay của ông dậu ông ta hùng hổ chạy tới tôi không kịp nghĩ j theo phản xạ quay đầu chạy về phía trước vừa chạy vừa quay lại nhìn lam , ánh mắt lam lúc ấy thật sự tôi không thể quên được " chạy ... chạy đi ... nhanh lên " nó thôi thúc tôi và tôi đã quay đi và chạy một mạch như thể có tảng đá khổng lồ đang lao vào tôi ,sợ .. . lạnh .. lạc lối ... nước mắt chảy cay xè mặt quyện với nước mưa  , tôi vừa chạy vừa thở vừa khóc tôi đã để lam lại .....

đã 20' trôi qua
Nhưng tôi chỉ biết chạy.
Tôi không dám quay lại.
Tôi chỉ nhớ máu bắn lên mặt mình – và Lam... không còn chạy cùng tôi nữa, lam bị đâm vào bụng, thân thể mềm nhũn ngã  xuống, mắt vẫn mở r dâng nhía lại đau đớn , từng hơi ấm phà nhẹ vào không khí từng gợn nhỏ nhỏ dần và tắt hẳn im ắng như lòng tôi lúc ấy vậy ...nó   khiến lòng tôi như nghẹt thở. Tôi cầm chiếc dao rơi bên cạnh và chạy trốn, cố gắng tìm lối thoát trong mê cung ngõ hẻm tối.

🧩 Kết thúc phần 2– "Cánh Cửa"

Chúng tôi không biết rằng, phía sau cánh cửa ấy...
Là một làng ngâm rượu cổ, nơi rắn được tôn thờ như thần,
và trẻ con... chỉ là nguyên liệu sống.

Nhưng dù có biết – có lẽ chúng tôi vẫn bước qua.
Vì một khi cánh cửa đó hiện ra trong đời bạn – nghĩa là bạn đã được chọn.
"Lần đầu tiên tôi nhận ra, nỗi sợ lớn nhất trong đời không phải là nhìn thấy rắn – mà là quay lại... và không còn thấy người từng đi bên mình."
-vu-

- các phần hơi ngắn , chờ phần tiếp theo nhé🐍👋

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz