ZingTruyen.Xyz

[Namtanfilm] Mê Cung Sinh Tử

Chương 2: Câu hỏi đầu tiên

piuoi_

Ánh sáng từ chiếc đèn mờ trên tường chỉ đủ để cả nhóm lờ mờ nhìn thấy con đường phía trước. Hành lang dài và hẹp, lạnh lẽo với những bức tường loang lổ, từng bước chân của họ vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

“Không khí này ghê quá,” – Mun nói khẽ, nắm chặt lấy tay áo của Film. “Có khi nào phía trước có quái vật không?”

“Cô nghĩ chúng ta đang ở trong phim kinh dị à?” – Nicha lên tiếng, giọng pha chút mỉa mai.

“Chẳng ai biết được. Cô nên bớt lạnh lùng một chút,” – Lia nói nhỏ, ánh mắt nhìn Nicha không mấy thiện cảm.

Seon quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Nicha:
“Nói thật nhé, tôi không thích thái độ của cô. Lúc nào cũng tỏ ra mình biết hết mọi thứ, nhưng cô có làm được gì đâu?”

“Tôi không cần sự cho phép của cô để sống sót,” – Nicha đáp trả ngay, ánh mắt sắc lạnh. “Thay vì phí thời gian tranh cãi, tôi đang quan sát.”

“Quan sát được gì?” – Seon thách thức.

“Rằng cô chẳng giúp được gì ngoài việc tạo ra sự ồn ào,” – Nicha kết thúc câu nói bằng một cái liếc đầy sắc bén.

“Dừng lại đi,” – Film lên tiếng, ngắt ngang cuộc cãi vã. “Chúng ta cần hợp tác, không phải chia rẽ.”

“Phải rồi, Film nói đúng,” – Mun thêm vào, cố gắng xoa dịu tình hình. “Chúng ta đang ở đây cùng nhau, ít nhất thì... đừng cắn xé nhau.”

“Im lặng,” – Namtan bất ngờ lên tiếng, giọng cô thấp nhưng mang theo uy quyền.

Cả nhóm im bặt, ánh mắt đổ dồn về phía Namtan.

Phía trước, một cánh cửa kim loại lớn chặn lại đường đi của họ. Trên cửa có một màn hình nhỏ, hiện lên dòng chữ màu đỏ nhấp nháy:
“Thử thách đầu tiên: Trả lời câu hỏi. Con sói đơn độc sẽ chết hay sống sót? Thời gian: 3 phút.”

Một đồng hồ đếm ngược xuất hiện, bắt đầu từ 3:00.

“Con sói đơn độc? Ý là sao?”  Mun lắp bắp, mặt tái mét.

“Ý là chúng ta phải đưa ra câu trả lời,” Lia nói, ánh mắt đầy suy tư.

“Đơn độc thì chắc chắn chết,” – Seon lên tiếng. “Sói sống theo đàn, một mình nó không thể tồn tại được.”

“Không hẳn,” Nicha ngay lập tức phản bác. “Nếu nó đủ mạnh, nó vẫn sống sót. Đừng vội tin vào thứ mắt mình thấy, vì đôi khi sự thật không nằm trong tầm mắt.”

“Lại cái kiểu nói đạo lý đó nữa,”  Seon cau mày.

“Im đi,”  Dao bất ngờ chen vào. “Nicha nói đúng. Đây không phải câu hỏi đơn giản. Chúng ta cần cân nhắc.”

“Cân nhắc gì nữa? Chỉ còn chưa đầy 2 phút,”  Film nhắc nhở, ánh mắt căng thẳng nhìn đồng hồ đếm ngược.

“Cứ sống. Chọn ‘sống sót’ đi,”  Dao nói chắc chắn, ánh mắt không chút do dự.

Film gật đầu, nhanh chóng nhập câu trả lời lên màn hình:
“Sống sót.”

Đồng hồ dừng lại ở 0:42. Một tiếng “ding” vang lên, và màn hình hiển thị dòng chữ:
“Câu trả lời chính xác. Cánh cửa mở.”

Tiếng kim loại kẽo kẹt vang vọng, cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một căn phòng khác.

“May quá!” Mun thở phào, tay xoa ngực.

“Tôi đã nói rồi, không cần phải hoảng loạn,”  Nicha liếc Seon, ánh mắt đầy khiêu khích.

“Cô…” Seon định nói gì đó nhưng bị Film ngăn lại.

“Còn nhiều thử thách phía trước. Đừng để mất sức vì cãi nhau,” –Film nói.

Cả nhóm bước vào căn phòng mới, nơi không gian tối om bao trùm. Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“Chúc mừng. Nhưng từ đây, mọi quyết định của các ngươi sẽ không chỉ ảnh hưởng đến bản thân, mà còn đến tính mạng của kẻ khác. Hãy sẵn sàng!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz