Chương 1: Khởi đầu
Ánh sáng yếu ớt từ một chiếc đèn chùm cũ kỹ hắt xuống căn phòng kín. Những bức tường lạnh lẽo phủ đầy vết nứt, và nền nhà lốm đốm những dấu chân lạ. Mùi ẩm mốc xen lẫn hương kim loại nồng nặc khiến không khí càng trở nên ngột ngạt.Namtan mở mắt, đôi đồng tử lạnh lùng quét quanh căn phòng. Trước mặt cô là sáu người phụ nữ khác, ai cũng đang mơ màng ngồi dậy, gương mặt hiện rõ vẻ bối rối."Chuyện gì đang xảy ra thế?" - Một giọng nói vang lên, phá tan bầu không khí im lặng. Mun, cô gái với mái tóc ngắn và khuôn mặt nhí nhảnh, tròn mắt nhìn mọi người. "Đây là đâu? Mấy người có ai biết không?""Nếu biết thì đã không ngồi đây," - Nicha lạnh lùng đáp, đôi mắt sắc bén đảo qua căn phòng. "Nhìn căn phòng này đi, chẳng khác nào nhà tù.""Nhưng nhà tù kiểu gì lại có đèn chùm đẹp thế kia?" - Mun thốt lên."Cô có thể ngừng ngốc nghếch trong một phút không?" - Seon châm chọc, giọng mỉa mai."Này, có phải lỗi của tôi đâu!" - Mun phồng má cãi lại."Cả hai dừng lại đi," - Film chen vào, giọng nói dứt khoát. "Chúng ta cần tập trung tìm hiểu tình hình. Ai còn nhớ mình làm gì trước khi đến đây không?""Tôi đang ở nhà," - Dao, người đứng tách biệt một góc, lên tiếng. Giọng cô trầm nhưng không che giấu được chút căng thẳng. "Rồi đột nhiên tôi mất ý thức. Khi tỉnh lại thì đã ở đây.""Tôi cũng vậy," - Lia gật đầu, ngồi sát tường. "Tất cả chúng ta đều bị đưa đến đây mà không rõ lý do. Có lẽ ai đó đã bắt cóc...""Bắt cóc? Nhưng để làm gì?" - Mun hỏi, mắt tròn xoe."Để giết chúng ta thì sao," - Nicha buông một câu lạnh lùng khiến mọi người bất giác im lặng."Thôi đi, đừng dọa người khác," - Seon bực mình nói. "Chưa biết chuyện gì mà cô đã nghĩ đến cái chết rồi.""Thế cô nghĩ đây là bữa tiệc sinh nhật chắc?" - Nicha không ngần ngại đáp trả."Đủ rồi!" - Film nói lớn, cắt ngang cuộc cãi vã. "Cãi nhau chẳng giúp được gì. Chúng ta cần giữ bình tĩnh.""Mấy người rảnh thật," - Namtan bất ngờ lên tiếng, giọng điềm nhiên nhưng mang theo uy lực. "Trong khi các người cãi nhau, tôi đã tháo xong dây trói rồi."Cả nhóm quay phắt lại nhìn Namtan. Đôi tay cô giờ đây tự do, thậm chí dây trói đã được buộc gọn gàng trên sàn."Cô... làm thế nào?" - Lia ngạc nhiên hỏi."Không khó. Chỉ có kẻ yếu mới đổ lỗi cho hoàn cảnh. Kẻ mạnh tự tạo ra con đường của mình," - Namtan nói, đôi mắt thản nhiên lướt qua mọi người.Không ai kịp đáp lời thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ loa trên trần nhà:
"Chào mừng các ngươi đến với Hệ Thống Sinh Tồn. Đây không phải trò đùa, cũng không phải giấc mơ. Từ giờ trở đi, mọi quyết định của các ngươi sẽ quyết định sự sống còn của cả nhóm. Cánh cửa đầu tiên đang mở. Thử thách bắt đầu."Một tiếng "cạch" vang lên, và bức tường phía trước trượt mở, để lộ một hành lang dài tối om.Cả nhóm lặng người, không ai dám nhúc nhích."Không đi thì chết ở đây," - Nicha nói, giọng cọc cằn nhưng đầy chắc chắn."Cô nói như kiểu mình biết hết mọi thứ ấy nhỉ?" - Seon không nhịn được, phản bác lại."Tôi không biết, nhưng rõ ràng đứng đây tranh cãi chẳng có ích gì," - Nicha đáp trả, ánh mắt lạnh tanh."Đủ rồi. Đi thôi," - Namtan nói, ánh mắt sắc lạnh.Dưới ánh đèn mờ ảo, cả nhóm lần lượt nối đuôi nhau bước vào hành lang tối đen, nơi những bí ẩn và nguy hiểm đang chờ đợi.
"Chào mừng các ngươi đến với Hệ Thống Sinh Tồn. Đây không phải trò đùa, cũng không phải giấc mơ. Từ giờ trở đi, mọi quyết định của các ngươi sẽ quyết định sự sống còn của cả nhóm. Cánh cửa đầu tiên đang mở. Thử thách bắt đầu."Một tiếng "cạch" vang lên, và bức tường phía trước trượt mở, để lộ một hành lang dài tối om.Cả nhóm lặng người, không ai dám nhúc nhích."Không đi thì chết ở đây," - Nicha nói, giọng cọc cằn nhưng đầy chắc chắn."Cô nói như kiểu mình biết hết mọi thứ ấy nhỉ?" - Seon không nhịn được, phản bác lại."Tôi không biết, nhưng rõ ràng đứng đây tranh cãi chẳng có ích gì," - Nicha đáp trả, ánh mắt lạnh tanh."Đủ rồi. Đi thôi," - Namtan nói, ánh mắt sắc lạnh.Dưới ánh đèn mờ ảo, cả nhóm lần lượt nối đuôi nhau bước vào hành lang tối đen, nơi những bí ẩn và nguy hiểm đang chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz