Emerald eyes
Trong căn phòng ăn rộng lớn, sang trọng và quen thuộc, Harry buồn chán ngắm nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, vừa lơ đễnh nghĩ vẩn vơ. Có lẽ trang viên rộng lớn giờ đây chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ và hẳn là lũ gia tinh đông đảo của nhà này đã bốc hơi đâu mất - hẳn là thế, chứ nếu không tại sao không gian lại có thể yên tĩnh thế được? Nó ngơ ngẩn ngắm nhìn một mảnh của khu vườn tuyệt đẹp, xanh ngắt, đầy sức sống ngoài kia qua lớp kính trong veo nơi cửa sổ, trong lòng không khỏi dấy lên cơn thèm khát quen thuộc. Một làn gió nhẹ thoảng qua và Harry thấy bụi hồng bên ngoài lay động. Ngoài kia trời đẹp đến thế sao?
Vì quá mải mê ngắm nhìn khu vườn bên ngoài, nó thoáng giật mình khi Malfoy trẻ đột ngột lên tiếng:
"Potter, muốn ra ngoài chơi không?"
Harry quay lại nhìn Malfoy, cố gắng không tỏ ra quá kinh ngạc. Nó nhớ đến lệnh cấm hôm qua của Lucius và hơi do dự nhưng rồi cũng gật đầu. Draco Malfoy giờ đây đã là người thừa kế của Lucius, và hẳn là hắn cũng có quyền hành gì đó với chiếc vòng cổ chết tiệt này, phải không?
Và đúng là như vậy, chiếc vòng không hề bóp nghẹt cần cổ yếu ớt của Harry khi nó cùng Malfoy bước ra xem khu vườn đầy nắng. Đó là một buổi sáng mùa thu tuyệt đẹp và đầy gió. Cây cỏ thì xanh ngắt, tươi tốt, tràn đầy sức sống. Hàng rào hoa hồng nở bung trong ánh nắng lộng lẫy, cánh hoa vẫn còn e ấp ôm lấy nhụy nhưng hương thơm thì đã theo gió nhẹ lan khắp vườn. Harry đi chân trần và khi bước lên thảm cỏ tuy lạnh lẽo nhưng mượt mà như nhung, nó không nén nổi một cơn rùng mình vui sướng. Đã bao lâu rồi nhỉ? Harry không nhớ nổi nữa. Đã bao lâu rồi nó mới được ra khỏi những bức tường cao lạnh lẽo của trang viên và tắm mình dưới ánh nắng như thế này? Vài ngày? Vài tuần? Hay thậm chí là hàng tháng?
Niềm vui sướng lặng lẽ vỡ òa trong lồng ngực Harry và nó không thể kìm lòng mà chạy lên trước mấy bước, nghe thảm cỏ lùa vào lòng bàn chân nhồn nhột. Nó hít sâu một hơi đầy cả lồng ngực và đủ thứ mùi hương tuyệt vời làm nó ngây ngất. Harry ngoảnh lại phía sau, thấy Malfoy đang hờ hững đút tay vào túi quầy và ngắm nhìn nó. Dưới ánh nắng dịu dàng của một buổi sớm mùa thu, mái tóc vàng của hắn ánh lên, lấp lánh như một vầng hào quang nhàn nhạt. Malfoy cũng đang mỉm cười, hoặc mím môi, Harry không chắc. Chúa ban cho hắn một đôi môi mỏng xinh đẹp, và đôi khi chỉ cần tên này hơi mím môi thì đã trông như là đang mỉm cười rồi.
Và Malfoy hơi nghiêng đầu. Đôi mắt bạc của hắn lấp lánh, và hắn khẽ hỏi, nhẹ nhàng và lịch lãm như một quý ông nhưng cũng tràn ngập thách thức như một đứa trẻ:
"Muốn bay không, Potter?"
Và thế là bọn họ bay. Malfoy để Harry ngồi đằng trước trên cây chổi cũ hắn thường dùng khi còn bé mà hai đứa tìm được trong nhà kho và vòng một tay ôm chặt eo nó rồi lao vút lên bầu trời xanh thẳm. Nghe tiếng gió rít vù vù bên tai, Harry thấy vừa sợ hãi vừa thích thú. Trái tim nó đập thình thịch bên tai và cơ thể nó căng cứng, run rẩy. Nó liếc nhìn mặt đất bên dưới và đột nhiên thấy sợ hãi, hai bàn tay lạnh toát. Lồng ngực nó nghẹn ứ và bây giờ nó mới nhận ra rằng mình không còn phép thuật. Điều đó nghĩa là nó có thể rớt xuống ngay đây, ngay lúc này - và với độ cao này - nó chắc chắn sẽ chết. Từ "chết" vang lên khiến cho Harry rùng mình. Chết, phải rồi, từ bao giờ mà nó đã sợ hãi cái chết như một kẻ hèn nhát đến như thế...
Nhưng rồi cánh tay quanh eo nó đột ngột siết chặt và Harry ngay lập tức bị kéo vào một lồng ngực rộng lớn. Nó giật bắn lên, hoảng hốt quay lại nhìn. Malfoy đã hơi vươn người về phía trước, đặt cằm lên vai Harry và áp má vào mặt nó. Hắn ghì chặt cơ thể nhỏ bé của nó vào lòng và đưa nó vút bay. Trên cây chổi quen thuộc, bọn họ bay vút lên cao, cao nữa, cao mãi cho đến khi khu vườn rộng cả mẫu bên dưới thu nhỏ lại vuông vắn như tấm thảm con. Rồi Malfoy đưa nó bay vụt đi, xuyên qua khuôn viên lâu đài nhà Malfoy rộng lớn, xuyên qua cánh đồng nho dài hàng dặm chẳng thấy điểm cuối. Bọn nó bay xuyên qua từng đàn chim, vượt qua từng ngọn gió, tự do ngao du trên bầu trời mênh mông chẳng thấy điểm cuối. Trong cơn gió thu dần trở lên lạnh buốt cùng cảnh sắc bao lao rộng mở, trong trái tim Harry như có cái gì đó vỡ ra. Và mắt nó dần trở nên cay xè, ướt đẫm. Từ niềm vui sướng vỡ òa, nó dần dần run rẩy. Nó thấy cơ thể mình lạnh toát, đau buốt và đầu óc mình ong ong. Lồng ngực nó nghẹn ứ và nó thấy mình mềm nhũn, run rẩy khi Malfoy ấn nó vào một gốc thông cổ thụ trong cánh rừng già. Malfoy khẽ cúi xuống hôn nó. Đôi môi mềm mại của hắn mơn trớn đôi môi lạnh lẽo của nó một lát trước khi hắn ngẩng đầu lên:
"Sao mày lại khóc, Potter?"
Harry hơi ngước mắt lên nhìn Malfoy khi hắn cúi đầu xuống nhìn nó. Dưới làn mi bạc, đôi mắt của hắn sáng trong. Mái tóc vàng của hắn mềm mại rũ xuống khi hắn cúi đầu, trong khu rừng tối tăm mà vẫn sáng lên lộng lẫy. Harry lơ đễnh nghĩ: có phải Malfoy nào cũng như thế này không? Hoàn mĩ như một vị thần và cũng tàn nhẫn vô tình y như thế?
Và nó đáp lời: "Tao không phải là Potter, Malfoy."
Đôi mày thanh lịch của Malfoy hơi nhíu lại một chút trước khi hắn nâng nó lên để thể hiện sự hoài nghi, hệt như thói quen hắn vẫn thường hay làm khi vẫn còn khoác lên mình bộ đồng phục xanh và bạc những tháng năm về trước. Và hắn khẽ khàng vuốt má Harry, trước khi hỏi lại, một lần nữa:
"Vậy thì mày là ai, Potter?"
"Tao không biết." Harry đáp lại, gần như hết hơi. Đôi mắt nó tuyệt vọng khép lại khi nó khe khẽ đáp, giọng run run, gần như vỡ ra và tan biến trong không khí lạnh lẽo và tăm tối của cánh rừng già: "Tao không biết, Malfoy."
Và đó là cách Malfoy siết chặt lấy nó và hôn nó như một kẻ nghiện lên cơn thèm thuốc, như một con chiên khát khao dòng nước thánh ngọt lành. Hắn hôn nó, nóng bỏng, nhiệt huyết và đắm say như thể hai đứa là một cặp đôi yêu nhau tha thiết trong tuyệt vọng. Malfoy thô bạo siết chặt eo nó, và nó cũng đáp lại bằng cách ghì chặt cổ người kia. Bọn nó hôn nhau, suồng sã, điên cuồng, man dại, lao vào nhau như hai con dã thú khát tình. Harry có cảm tưởng như Malfoy là một con chó điên, và nó sắp bị con chó điên kia dày vò đến chết. Hắn cắn nó, liếm nó, mút nó, hôn nó đến khi nó rã rời cả ra, quằn quại và òa khóc. Hắn đè nghiến nó vào gốc cây cổ thụ, thô bạo lột phăng chiếc quần bông nhỏ của nó ra rồi bắt nó quỳ xuống, hai tay chống xuống đất và chổng mông lên. Và khi thấy Harry - với đôi má đỏ bừng, đôi môi sưng mọng cùng đôi mắt xanh biếc đẫm nước mắt muốn trốn đi, Malfoy rít lên đe dọa, nghe nguy hiểm và nanh nọc như một con rắn đang cơn giận dữ:
"Làm ngay theo lời tao nói, Potter, nếu mày không muốn tao điên lên và đụ mày đến khi mày có mang hoặc tinh phọt ra từ miệng."
Nghe lời đe dọa bẩn thỉu đó của Malfoy, Harry khẽ run lên, không còn cách nào khác là nghe theo lời hắn. Nó từ từ quay lưng lại, run rẩy chống tay xuống đất. Trong không khí lạnh lẽo của cánh rừng già, ánh mắt sắc bén, nóng bỏng và đói khát của Malfoy như thiêu đốt nó, khi cả người nó ửng lên, nóng rẫy. Có tiếng sột soạt vang lên khe khẽ khi Malfoy di chuyển lại gần. Rồi đột nhiên, không hề báo trước, hắn tát đến bốp một cái vào bờ mông trần của Harry và đe dọa một cách giận dữ:
"Đây là cái mà mày gọi là chổng mông lên đấy sao? Potter?! Áp mặt xuống đất và tự banh mông ra. Ngay lập tức."
Lỗ tai Harry đỏ bừng - và nó không còn cách nào khác là thút thít nghe theo. Cả mặt và hai vai của nó tỳ xuống lớp lá khô lạnh lẽo, chống đỡ trọng lượng cả cơ thể khi nó run run đưa tay ra đằng sau, ngượng ngùng nắm lấy hai má mông của mình và banh ra. Lỗ nhỏ vốn luôn được che giấu cẩn thận của nó ngay lập tức lộ ra trong không khí trước ánh mắt đói khát của Malfoy. Và Merlin, cả cơ thể Harry như bốc cháy, hẳn nơi đấy của nó đã ướt rồi - vì kẽ mông của nó nghe dinh dính và lạnh lẽo. Và Chúa ơi, đầu óc Harry ong ong. Nó cảm thấy nơi ấy của mình đang co rút và mấp máy một cách đói khát ngay trước mắt của Malfoy - và nó không tài nào kiểm soát lại được. Harry càng cố thả lỏng và bình tĩnh, chỗ kia lại càng mấp máy một cách lo sợ. Cả người Harry căng cứng, ửng hồng, ngón chân xinh đẹp lo lắng cuộn tròn lại khi nghe Malfoy thô tục chửi thề một tiếng. Rồi hắn sát lại gần, đưa tay lên ve vuốt lỗ nhỏ của nó một chút trước khi nhẹ nhàng đút một ngón vào. Chỗ này của Potter rõ ràng là đã được dạy dỗ thành quen, vì nó ngay lập tức hút lấy ngón tay hắn. Bên trong Potter nóng bỏng, ẩm ướt và chặt chẽ đến không tưởng. Cổ họng Malfoy khô khốc. Hắn nhúc nhích ngón tay, thấy bốn bề xung quanh đâu đâu cũng là thịt non, đâu đâu cũng là nước. Hắn khẽ động chút xíu mà thịt non của Potter đã siết chặt lại, tứa nước dâm ra, không ngừng co bóp. Hắn cuộn tròn ngón tay, Potter ngay lập tức rùng mình, rên lên khe khẽ. Con cặc Malfoy cương đau tưởng chừng như sắp nổ tung nhưng hắn cố kiềm lại.
Hắn nửa say mê, nửa tò mò một cách bệnh hoạn mà rút tay ra rồi đút thêm một ngón vào. Thịt non bên trong Potter mềm tan, dễ dàng ngậm lấy hai ngón tay của hắn rồi lại nhịp nhàng co bóp. Malfoy nhúc nhích ngón tay - ngón giữa và ngón áp út - cắm ngập hai ngón vào rồi lại từ từ rút ra. Potter đúng là mọng nước. Mới có hai ngón mà nước nôi đã ứa ra ngập ngụa, lúc đút vào rút ra nghe tiếng nhóp nhép và bám vào ngón tay của hắn rồi bị kéo thành tơ. Hắn khẽ cuộn ngón tay, hắn ấn, hắn xoa, hắn móc, Potter cứ run lên, và từng tiếng rên rỉ mềm tan cứ thế thoát ra từ đôi môi mím chặt. Thịt non cứ đói khát siết lấy ngón tay hắn và chỉ cần hắn ấn nhẹ một cái, nước dâm lại ứa ra và cái lỗ xinh đẹp, hồng phấn, ướt đẫm của Potter lại siết chặt lại. Malfoy thở hổn hển, cả người nóng rực như ở trong lò thiêu. Hắn thô lỗ rút tay ra nghe "póc" một tiếng rồi vội vàng kéo khóa quần. Đập đập con cặc khổng lồ gân guốc của mình lên bờ mông trắng nõn của Potter, hắn gầm gừ:
"Mày không thể làm bất cứ một chuyện gì ra hồn sao Potter? Banh rộng nữa ra!"
Và khi thấy em - dù rất ấm ức nhưng vẫn phải nức nở nghe theo lời mình, Malfoy thỏa mãn đặt đầu cặc của mình lên cái lỗ nhỏ kia và từ từ đâm một phát vào lút cán. Cái lỗ kia của Potter tuy dâm thì dâm thật như lại rất nhỏ, mới thế mà đã đầy căng, miệng ngoài bị căng thành một vòng mỏng dính. Khi Malfoy đút cặc vào, hắn nghe tiếng òm ọp nho nhỏ và thấy nước dâm của em ứa hết cả ra, chảy xuống con cặc nhỏ xinh của của chính em và đọng thành giọt ở đấy. Bên trong em nóng quá, nóng bỏng, khiến con cặc của hắn như muốn tan ra. Thịt non tứ phía thì cứ háo hức siết chặt lại rồi co bóp, rồi hút. Malfoy thở hổn hển, vuốt ngược mái tóc đẫm mồ hôi của mình lên rồi nắm chặt lấy eo Potter, từ từ rút ra rồi đút vào. Con cặc của hắn ướt đẫm nước dâm, bóng loáng, khi rút ra còn khiến một chút xíu thịt non hồng hồng của em bị lật ra rồi rút vào. Bên trong vừa nóng, vừa bót, cực kì chặt chẽ ẩm ướt. Hắn đâm vào một cái mà nghe dịch ruột non ứa ra, chả mấy chốc đã nghe tiếng nhóp nhép, trào ra bên ngoài rồi dính cả lên bụng dưới của hắn, nhớp nháp.
Phía dưới, Harry thấy mình bị nhồi đầy căng, sướng đến nỗi đầu ngón chân cũng cuộn tròn lại. Nó chẳng đủ sức mà banh mông ra nữa, hai tay vô lực chống lên mặt đất, cố gắng giữ cho mình không ngã sõng soài. Cả người nó nóng bừng, ướt đẫm mồ hôi, ửng hồng vì sung sướng. Malfoy đụ nó khá dịu dàng, chỉ có điều mỗi lần đút vào đều rất sâu, đâm lút cả cán. Harry nhếch chân lên, không kìm được mà rên rỉ, nước miếng không khống chế được mà ứa cả ra. Malfoy chuyển tư thế, đè ngửa nó ra. Khi nhìn thấy vẻ mặt mê mệt vì khoái cảm này của Harry, hắn không nhịn được mà hít sâu một tiếng, thô bạo thò tay vào áo véo mạnh đầu vú mẫn cảm đang dựng đứng của nó. Hắn nhe nanh, đôi mắt đẫm tình dục sáng quắc. Hắn niết đầu vú đáng thương của nó đến đỏ cả lên, nghe tiếng nó nức nở xin tha mà đột nhiên giận dữ:
"Potter, nếu hồi đấy tao biết mày dâm thế này, lúc mày 14 tuổi tao đã kéo mày vào tủ đựng chổi mà địt nát mày rồi!"
Rồi hắn đột ngột nhoài người lên, nhấc hai chân Harry đang quấn trên eo mình, tách ra, đè nghiến xuống. Nửa người dưới của Harry đột ngột cong lên. Malfoy tàn nhẫn ấn chặt hai đầu gối của nó xuống mặt đất, để gương mặt ửng hồng vì tình dục của nó ở giữa. Lúc này, lỗ nhỏ sưng hồng, ướt đẫm nước dâm của Harry lộ hẳn ra, ngửa lên trong không khí. Nhìn vào đôi mắt bạc đói khát đến điên cuồng với viền mắt ửng lên vì tình dục của Malfoy, Harry bỗng thấy hoảng hốt. Nó đẩy hắn ra, cố gắng khép chân lại nhưng không sao làm được. Malfoy đã dùng bùa phép cố định nó. Bản thân mình, hắn hơi nhoài người lên, dùng tay giữ đầu cặc ở miệng lỗ của Harry. Đôi mắt hắn sáng quắc, và hắn nói, giọng khàn khàn đến đáng sợ:
"Mày làm tao điên mất thôi, Potter."
Và ngay liền sau đó:
"Malfoy! Ahh... ahh! Malfoy!!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz