Cùng nhau cố găng
Buổi sáng cuối đông, ánh nắng muộn xuyên qua khung cửa sổ, trải lên mặt bàn học một màu vàng nhạt. Hạ An chống cằm, mắt dõi theo từng vệt sáng, trong khi cây bút trên tay vẫn đều đặn di chuyển. Quyển vở Văn đã gần kín chữ, những dòng phân tích cứ nối dài như một cuộc đua không điểm dừng.Kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh chỉ còn chưa đầy một tháng. Thầy cô trong trường dồn hết hy vọng vào đội tuyển, cha mẹ thì tin tưởng ở con gái, còn An… mang trên vai tất cả những kỳ vọng ấy.Cô không phải kiểu người hay kêu than. Với bạn bè, An luôn vui vẻ, tích cực, sẵn sàng giúp người khác giải bài, cho mượn vở. Với cha mẹ, cô chỉ cười:
- Con ổn mà, lo gì.Chỉ khi đêm xuống, bàn học sáng lẻ loi dưới ngọn đèn vàng, An mới thở dài thật khẽ. Cô biết mình có khả năng, nhưng áp lực cũng chẳng kém ai. Đôi lúc, cảm giác mệt mỏi len lén ùa vào, nhưng rồi An lại tự nhủ: “Mình không được phép bỏ cuộc. Chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi.”Cô gấp sách lại, ngả người ra ghế, đôi mắt chạm phải bầu trời ngoài kia. Ở ngôi làng nhỏ bé này, ước mơ đi xa luôn thôi thúc An. Thi học sinh giỏi chẳng phải đích đến cuối cùng, nhưng đó là bước đầu tiên chứng minh rằng cô có thể.Cách đó hàng trăm cây số, ở thành phố ồn ào, Quang Lâm cũng đang ngồi trước bàn học, nhưng không phải môn Văn. Trước mặt cậu là tập đề Toán nâng cao dày cộp, những con số trải dài như vô tận.Phòng học thêm im ắng. Vài đứa bạn gục xuống bàn, thỉnh thoảng vang lên tiếng thở dài. Lâm vẫn chăm chú, ánh mắt dán vào từng con chữ. Cậu ít khi phân tâm, cũng chẳng mấy khi tán gẫu.Bạn bè hay trêu:
-Ông đúng kiểu “cỗ máy giải đề”.
Lâm chỉ mỉm cười. Với cậu, lời khen, lời chọc ghẹo, đều chẳng quan trọng bằng việc mình đã cố gắng đến đâu.Gia đình đặt kỳ vọng lớn, và cậu cũng không muốn phụ lòng họ. Từ nhỏ đến lớn, Lâm luôn được gọi là “con nhà người ta”, ngoan, giỏi, có tương lai sáng sủa. Cậu biết điều đó là niềm tự hào của ba mẹ, nhưng đôi khi cũng thấy mệt. Áp lực chẳng bao giờ nói ra, chỉ lặng lẽ nuốt vào trong.Thỉnh thoảng, Lâm tự hỏi, liệu ngoài việc học, mình còn rung động vì điều gì khác không? Nhưng câu hỏi ấy chưa bao giờ có lời đáp. Cậu chọn im lặng, chọn tiếp tục bước đi trên con đường đã định.Một người ở làng quê yên ả, một người ở thành phố nhộn nhịp. Hạ An và Quang Lâm chưa từng gặp nhau, chưa biết sự tồn tại của nhau. Thế nhưng, cùng một độ tuổi, cùng ôm trong lòng áp lực, niềm tin và khát vọng, họ đang bước những bước song song.Năm mười bảy tuổi, thế giới rộng lớn lắm, nhưng cũng rất nhỏ bé. Có những con đường, tưởng như xa lạ, lại đang dần tiến về phía nhau…
- Con ổn mà, lo gì.Chỉ khi đêm xuống, bàn học sáng lẻ loi dưới ngọn đèn vàng, An mới thở dài thật khẽ. Cô biết mình có khả năng, nhưng áp lực cũng chẳng kém ai. Đôi lúc, cảm giác mệt mỏi len lén ùa vào, nhưng rồi An lại tự nhủ: “Mình không được phép bỏ cuộc. Chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi.”Cô gấp sách lại, ngả người ra ghế, đôi mắt chạm phải bầu trời ngoài kia. Ở ngôi làng nhỏ bé này, ước mơ đi xa luôn thôi thúc An. Thi học sinh giỏi chẳng phải đích đến cuối cùng, nhưng đó là bước đầu tiên chứng minh rằng cô có thể.Cách đó hàng trăm cây số, ở thành phố ồn ào, Quang Lâm cũng đang ngồi trước bàn học, nhưng không phải môn Văn. Trước mặt cậu là tập đề Toán nâng cao dày cộp, những con số trải dài như vô tận.Phòng học thêm im ắng. Vài đứa bạn gục xuống bàn, thỉnh thoảng vang lên tiếng thở dài. Lâm vẫn chăm chú, ánh mắt dán vào từng con chữ. Cậu ít khi phân tâm, cũng chẳng mấy khi tán gẫu.Bạn bè hay trêu:
-Ông đúng kiểu “cỗ máy giải đề”.
Lâm chỉ mỉm cười. Với cậu, lời khen, lời chọc ghẹo, đều chẳng quan trọng bằng việc mình đã cố gắng đến đâu.Gia đình đặt kỳ vọng lớn, và cậu cũng không muốn phụ lòng họ. Từ nhỏ đến lớn, Lâm luôn được gọi là “con nhà người ta”, ngoan, giỏi, có tương lai sáng sủa. Cậu biết điều đó là niềm tự hào của ba mẹ, nhưng đôi khi cũng thấy mệt. Áp lực chẳng bao giờ nói ra, chỉ lặng lẽ nuốt vào trong.Thỉnh thoảng, Lâm tự hỏi, liệu ngoài việc học, mình còn rung động vì điều gì khác không? Nhưng câu hỏi ấy chưa bao giờ có lời đáp. Cậu chọn im lặng, chọn tiếp tục bước đi trên con đường đã định.Một người ở làng quê yên ả, một người ở thành phố nhộn nhịp. Hạ An và Quang Lâm chưa từng gặp nhau, chưa biết sự tồn tại của nhau. Thế nhưng, cùng một độ tuổi, cùng ôm trong lòng áp lực, niềm tin và khát vọng, họ đang bước những bước song song.Năm mười bảy tuổi, thế giới rộng lớn lắm, nhưng cũng rất nhỏ bé. Có những con đường, tưởng như xa lạ, lại đang dần tiến về phía nhau…
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz