ZingTruyen.Xyz

[Monday Couple] KANG HEE BI

CHAPT 31: "GARY OPPA... CỨU EM"

JeongYi

Gary lịch sự tiễn chân cô Kim ra cửa sau một lúc trò chuyện. Vợ chồng anh ngỏ ý muốn mời cô ấy ở lại chơi thêm một lát và ăn trưa cùng nhưng cô ấy lại từ chối khéo. Cô ấy không muốn ở đó chứng kiến cảnh hạnh phúc của gia đình anh vì bản thân lại cảm giác mình như một người thừa khi bước vào ngôi nhà này dù dưới cương vị là một người bạn cũ, một vị khách.

Nán lại bước chân trước cánh cửa sắp sửa mở ra, cô ấy quay người lại gọi Gary.

“Oppa…”.

Gary thiệt tình lắng nghe cô ấy gọi. Và anh cũng đáp lại. “Sao? Em quên gì à?”.

“À không”. Gượng cười nhưng cô ấy lại tiếp tục mất đi câu chữ trong đầu. Rồi lại ngập ngừng…

“Em chỉ…. muốn cảm ơn anh…”. Cô ấy nở ra một nụ cười nhẹ. Trong nụ cười ấy là một nỗi niềm, vừa đau, vừa buồn, vừa tiếc nuối, và có chút… không nỡ.

Anh vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng đó, thân thiện tiếp vị khách này không hề cưỡng cầu điều gì. Dù cho anh gạt đi bao nhiêu lần, cô ấy vẫn muốn cảm ơn anh. Và cô ấy… rơi nước mắt. Chả hiểu sao lúc này lại muốn khóc đến thế! Cô ấy tủi thân cho chính mình, hay là vì tiếc nuối không thể làm được gì?

Cô ấy càng như thế, anh càng bối rối.

Anh lúng túng, “Em đừng có như vậy… rồi mọi chuyện sẽ qua thôi…”.

Và anh càng nói, cô ấy càng khóc. Không gào thét nhưng có chút nức nở không thể kìm nén.

“Em… xin lỗi…” Cô ấy dụi mắt, nhưng chẳng thể nào ngăn được những giọt lệ khác tuôn trào thêm.

“Soo Jin à…”.

Trong lúc anh loay hoay chưa biết làm gì để an ủi, thì… cô ấy lại ôm chầm lấy anh.

Anh bối rối. Anh đứng yên như tượng. Anh cau mày, rồi cũng nâng tay lên dự gỡ tay cô ấy ra. Chốc đó, cô ấy lại ghì anh chặt hơn.

“Oppa… Cho em như thế này một lát được không? Chỉ một lát thôi…”.

“Soo Jin à… Không…”.

“Em xin anh đó, oppa…”.

Anh buông không đặng, an ủi không xong.

“Soo Jin à, đây là nhà anh đó… Em bình tĩnh lại đi..”.

Anh không thể mềm lòng như 4 năm về trước. Anh không thể để Jihyo hiểu lầm như anh đã từng làm trước đây. Cũng chính vì vậy, anh cần phải quyết đoán hơn bởi anh bây giờ không còn là một Kang Gary dễ dãi tìm đến phụ nữ tâm sự nữa. Bây giờ anh đã là chồng, đã là cha.

Thế là anh nhanh chóng, đẩy cô ấy ra. Tuy vẫn nhẹ nhàng, nhưng không phải vì thế mà cho rằng anh mềm lòng được.

“Em nên về nhà, nghỉ ngơi để bình tĩnh lại. Đừng để tâm trạng khiến em cuống lên. Anh sẽ liên lạc với em sau khi bàn với vợ anh.”. Anh vẫn nhìn cô ấy, nhưng ánh mắt này… nó khác lắm. Cô ấy nhận ra rõ ràng.

Một câu cũng “vợ anh”, hai câu cũng “vợ anh”. Thế là quá rõ rồi còn gì.

Đôi mắt đen đẹp tuyệt vời của cô ấy bị ngấn lệ đến đỏ hoe. Gương mặt xinh đẹp lại ướt nhòe, trông thật tội nghiệp. Ôi chúa ơi, anh sợ nhất là nhìn thấy phụ nữ khóc. Anh không thể nhìn, cũng không thể giúp cô ấy lau nước mắt. Anh không được phép!

May cho anh, có cứu tinh đến.

Cô Kim trong khi ngắm nhìn Gary cầu xin lòng thương thì đảo tâm nhãn ra thêm 3 mét nữa đã thấy một đôi mắt long lanh khác nhìn cô bằng thái độ khó hiểu.

Con bé mở đôi mắt rất to, và nhìn. Con bé ôm cún bông trên tay, trụ yên vị tại chỗ đó từ nãy đến giờ, giương mắt rất to thắc mắc bố và cô đó đang làm gì trước cửa. Rồi khi cô ấy nhìn trúng, Hee Bi chỉ chớp mắt nhìn lại.

Cảm thấy cô ấy thay đổi thái độ, Gary cũng quay ra sau. Đứa bé nhỏ mặc cái quần dài chấm gót, chân ngắn xinh xinh hướng về anh làm anh giật mình.

“Ya! Hee Bi! Con đứng đây lúc nào vậy?”. May là Hee Bi, chứ nếu mà là Jihyo thì anh sợ đêm nay đến sofa còn không được nằm.

Không ngần ngại, con bé chu miệng thắc mắc ngay. “Thế Appa với cô đứng đây lúc nào vậy?”.

“Này không được đánh trống lảng, trả lời Appa mau?”. Anh đến xoa đầu con bé. Đứa con gái này thiệt là làm anh sợ khiếp vía.

Trong khi bố con nhà họ chí chóe nhau thì cô Kim đã mau chóng lau sạch nước mắt. Với con mắt tinh tường, Hee Bi để ý từ lúc nãy đến giờ, cô Kim này sao sao í. Nghĩ sao nói vậy, Hee Bi thẳng thừng hỏi.

“Cô ơi, sao cô khóc?”.

Bị con bé hỏi trúng, cô ấy gạt đi, chối bỏ. “Cô có khóc đâu? Bụi bay vào mắt cô thôi bé con..”. Cô ấy mỉm cười để sắc mặt được tươi tắn hơn. Nghĩ chắc con bé chả biết gì đâu.

Con bé đến gần hơn, ngước cổ nhìn lên. “Hơm phải âu! Cô có khóc nè… Khóc xấu lắm đó cô. Lúc nào Hee Bi khóc, Appa cũng nói zị hết á.”.

Lời của con bé làm cô ấy như muốn bật cười. Bé con thật đáng yêu.

“Ya! Hee Bi à! Nhõng nhẽo là xấu lắm đúng rồi còn gì?”. Anh mỉm cười, nói với con bé.

“Thì đó!”, ra vẻ ta đây lớn lắm.

“Nhưng mà có mỗi Eomma khóc là Appa khen đẹp hoy. Appa kì”. Con bé chề môi với anh.

“Ơ?”. Anh ngớ người, không ngờ con bé kết tội anh trước mặt khách thế này. Thiệt tình!

Cô Kim không thể khóc được nữa, cũng phải cười phì với con bé. Cô ấy cúi xuống, xoa đầu con bé. “Bé con, mẹ con là mỹ nhân đương nhiên lúc nào cũng đẹp rồi”.

“Hì hì.. Appa cũng nói zị á”.

Cô Kim tranh thủ cáo lui trở về. Cô ấy không còn điều gì phải ở lại đây thêm nữa. Cô ấy cũng nhìn thấy rõ lời dứt khoát của anh dành cho mình. Trong tim anh chỉ vỏn vẹn hình bóng của Jihyo mà thôi!

Cánh cửa đóng lại sau tấm lưng mệt mỏi. Cô ấy thở dài, bước đi nặng trĩu với những suy nghĩ vẩn vơ.

------

Gary dẫn Hee Bi vào trong nhà, anh uể oải vươn vai. Cả bản thân anh cũng cảm thấy khó xử vì sự xuất hiện của Soo Jin tại đây. Vì sao cô ấy lại đến nhà anh và còn hành động như thế? Lần tới anh phải cẩn thận hơn. Jihyo đang có thai, không thể để cô suy nghĩ tùm lum, ảnh hưởng sức khỏe và em bé được.

Anh thấy Jihyo đang loay hoay gọt táo, hình ảnh người vợ đảm đang sưởi ấm trái tim anh. Thế là anh mỉm cười, đến gần ôm lấy cô, lại hôn lên cái cổ trắng ngần ấy.

“Anh yêu em”.

Nhẹ nhàng mà trìu mến, Jihyo khẽ nở nụ cười.

“Anh sao thế?”. Vừa hỏi, tay vẫn vừa gọt táo.

Anh thích thú cảm giác này nên cứ yên vị ôm cô, bàn tay anh còn dịu dàng xoa bụng cô như vuốt ve đứa bé trong bụng.

“Có sao đâu? Chỉ là thấy nhớ em thôi”.

“Xảo biện”.

Mồm thì nói vậy, nhưng cô vẫn lấy một miếng táo đút cho anh. Vừa được ăn táo sung sướng, anh tít mắt, cúi xuống hôn nhanh vào môi cô rồi hí hửng gập người xuống.

Anh đưa tai áp vào bụng cô, “Con à! Phải ngoan đấy nhé! Không được làm mẹ khó chịu đâu nha. Phải giỏi như chị hai con biết hông nè?”. Anh đưa cái môi dài tám thước của mình, hôn liên tục bụng cô qua chiếc tạp dề mỏng.

Jihyo bật cười lớn, một tay cô vuốt cái đầu nay vừa lúng phúng tóc của anh.

“Aigoo, chỉ cần con đừng làm mẹ mệt như bố con là được”.

Anh lại phụng phịu, “Này, anh làm em mệt lúc nào chứ? Anh thương em thế cơ mà!”. Làm bộ mặt như tội nghiệp lắm.

Cô véo má anh, “Hì hì em đùa thôi”.

Được cưng nựng ai mà không thích, anh lại cúi xuống hôn cô thật ngọt ngào.

Đang lúc lãng mạn, thì hai người bị một vật cản dưới chân phải tách nhau ra.

“Cho Hee Bi ăn táo zới”.

Con bé ở đâu xuất hiện, chồm chồm lên bàn để xin ăn táo.

Gary tiếp tục thở dài. “Này Hee Bi, con nên nhớ muốn vào phải gõ cửa nghe chưa? Sao cứ thích xông vào bất thình lình thế hả?”.

Bé con bị mắng rồi, mếu máo nhìn Appa. Anh có hơi nghiêm túc một tẹo làm bé sợ.

“Hee Bi chỉ muốn ăn táo hoy…”

Jihyo cũng lên tiếng dạy con.

“Con muốn ăn thì nói Eomma, Eomma gọi con xuống, mai mốt nhớ nói Eomma nghe chưa?”.

Con bé mếu cái môi tí hon, gật đầu tội nghiệp.

Gary lắc đầu. Đúng là lúc cần chiều thì chiều, lúc cần nghiêm túc thì nghiêm túc. Con bé biết nghe lời vậy là ngoan rồi.

Anh xoa đầu con bé, rồi quay vào trong chuẩn bị công việc của mình. Về phần Jihyo, để Hee Bi yên vị trên ghế cùng ăn táo ngon. Con bé thích thú lắc lư cái đầu, vừa ăn vừa hát.

Jihyo cạnh bên nói chuyện với Hee Bi, con bé quả thực rất đáng yêu, còn cầm miếng táo đưa về hướng bụng của cô.

“Em bé có ăn táo hơm Eomma?”

Cô bật cười, “Có chứ!”

“Vậy sao em bé hông chui ra ăn đi ạ?”. Thắc mắc có cơ sở đó nha.

Jihyo chống cằm suy nghĩ một lát, rồi trả lời con. “Tại vì em bé chưa đủ lớn để chui ra… khi nào em bé lớn thì sẽ ra ăn với Hee Bi nè”.

“Ồ! Lúc đó em bé lớn như Hee Bi ạ?”, con bé tròn xoe đôi mắt.

Cô kiên nhẫn trả lời. “Uhm. Em bé vừa đủ lớn thế này này…”, cô diễn tả độ to của em bé. “... thì sẽ chui ra, khóc oe oe rất đáng yêu. Giống như Hee Bi lúc nhỏ í”.

“Ồ. Hee Bi lúc nhỏ như vậy sao Eomma?”. Bé say sưa nghe mẹ nói mà quên cả ăn.

“Đúng vậy”. Cô xoa đầu bé. “Hee Bi lúc nhỏ được Appa với Eomma ôm ấp nhỏ xíu vậy đó. Hee Bi cũng hay khóc để Appa với Eomma dỗ dành nữa…”.

“Thế ạ? Bây giờ Hee Bi lớn rồi ạ?”. Cứ thích người ta công nhận mình lớn cơ.

“Uhm… bây giờ Hee Bi lớn rồi, ít khóc lại rồi… nhưng mỗi khi khóc vẫn cứ để Eomma dỗ dành thôi”. Cô hôn tóc con bé. Con gái cô sắp làm chị rồi, sẽ chững chạc hơn. Bỗng nhiên cô cảm nhận được con bé sẽ như thế nào khi có em, cũng giống như cô vậy, người chị cả của hai đứa em. Vì vậy cô cần phải yêu thương Hee Bi nhiều hơn để con cảm nhận được đầy đủ tình thương của bố mẹ.

Hee Bi gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Con bé nở nụ cười đáng yêu.

“Eomma lớn rồi mà khóc vẫn để Appa dỗ đấy”.

Mẹ con bé bắt đầu đỏ mặt vì lời của con gái.

“Ya! Eomma có khóc lúc nào?”, cô chối.

“Có mà! Hee Bi thấy mà…”, đừng lừa dối con nhé. “Hee Bi còn thấy cô khóc nữa cơ”.

“Cô nào?”. Jihyo ngớ người ra hỏi, tự dưng con bé nhắc cô nào đó.

Con bé ngay thẳng, có gì nói đó không hề giả dối, là bố mẹ dạy thế mà.

“Cô lúc nãy í. Cô lúc nãy cũng khóc rồi ôm cho Appa dỗ nữa. Chắc cô ấy bị mẹ mắng, Eomma nhỉ?”.

Gì? Khóc? Rồi ôm?

Jihyo ngơ ngác sau lời khai của con gái. Xem ra không hề đơn giản như cô nghĩ? Cô tin con gái cô không hề nói dối. Và cô.. Cũng muốn tin chồng mình.

“Kang Gary…”

-------

Vừa về đến nhà, cô Kim mệt mỏi muốn rã rời, nhưng sự đời không cho phép cô được nghỉ ngơi. Trước mắt cô là cảnh tượng hãi hùng, bàn, ghế nằm ngổn ngang, mọi thứ như bị lật tung cả lên.

“Chuyện gì thế này?”

Cô hốt hoảng chạy vào phòng ngủ, tất cả đều như bị trộm lục tung. Cô bần thần kiểm tra lại đồ đạc không thấy mất thứ gì, nhưng lại bị lục đến không còn nguyên vẹn. Có điều…

Cô vội vã chạy đến đầu giường, tháo miếng ghép dưới chân giường thì phát hiện một thứ đã không cánh mà bay.

“Giấy tờ nhà… giấy tờ nhà đâu rồi?”

Cô ôm đầu, ngồi như thất thần xuống nền gạch. Mất rồi! Thứ cần giữ nhất cúi cùng cũng mất rồi.

“Hwang Gyun!!!! HWANG GYUN!!!!!! Sao anh lại làm vậy với tôi?????? Tại sao?????”

Cô co hai chân lại, gục xuống gối. Cô khóc gào thét như chưa bao giờ được khóc. Cô cảm thấy mình thật bất hạnh, cô cảm thấy cuộc đời mình như chấm hết rồi...

Và lúc này hình ảnh đẹp của gia đình Gary Jihyo lại hiện lên trong tâm trí cô. Vợ đẹp, con ngoan. Thật hạnh phúc!

Tim cô quặng thắt… cô lại tiếc nuối…

“Gary oppa…. Gary oppa… hãy cứu em…”

---- End of chapt 31 ----

Tèn ten… Bà Bi đang thu thập công lực chờ ngày di triển nha bà con =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz