ZingTruyen.Xyz

Lời Thề Chiếm Hữu: Apollo Hôn Lên Bi Thương Của Nguyệt Quế

CHAPTER 20: CHUNG CUỘC TẠI DELPHI

anhthu1127tH

Sáng sớm trên bãi biển Troy, Dea một mình đứng thẳng, bộ giáp bạc ánh lên những tia tinh quang mờ nhạt cuối cùng. Nước biển cọ rửa đôi ủng chiến dính đầy máu của nàng, cuốn đi từng chút hơi thở của chiến trường. Phía sau, trại quân Achaeans vang vọng tiếng ca chiến thắng, nhưng nàng không nghe lọt bất cứ âm thanh nào.

"Dea." Giọng Achilles vang lên từ phía sau. Bóng dáng cao lớn của hắn đổ dài trên bãi cát. "Mẫu quốc gửi thư hỏi ngày chúng ta hồi hương."

Dea không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm ánh trăng ẩn hiện trên đường chân trời. "Ca ca, người có còn nhớ năm ta mười lăm tuổi, ta đột nhiên biến mất không?"

Achilles bước đến bên cạnh, ánh kim trong mắt ánh lên tia lo lắng. "Lần ngươi đến quốc gia của Daphne làm thị nữ ấy sao? Phụ thân đã nổi cơn thịnh nộ."

Sóng biển đột nhiên trở nên dữ dội, đập vào ghềnh đá phát ra tiếng sấm rền. Một vầng sáng kỳ lạ nổi lên trên bộ giáp bạc của Dea, tựa như sương giá kết lại từ ánh trăng.

"Đó không phải là ngẫu nhiên." Nàng khẽ nói, giọng nói đột nhiên trở nên trong trẻo, linh hoạt. "Ta đã nghe thấy tiếng gọi trong mộng... Giọng một thiếu nữ tóc đen đang khóc thút thít dưới gốc Nguyệt Quế."

Nàng lấy ra một chiếc mặt dây chuyền bạc nhỏ từ ngực, đó là món quà Daphne tặng nàng lúc chia tay. Mặt dây chuyền chậm rãi mở ra dưới ánh trăng, bên trong chứa một cánh Nguyệt Quế đã khô.

Achilles đột nhiên ôm ngực lùi lại một bước: "Đôi mắt của muội..."

Dea quay lại nhìn hắn, ánh bạc đang tràn ra từ đôi mắt nàng. "Ta nhớ rồi, ca ca. Nhớ lại tất cả." Giọng nàng bắt đầu chồng chéo, như có hai người đang nói cùng lúc. "Ta không phải là em gái ruột của người. Ta là Artemis."

Nước biển đột nhiên im lặng trong một thoáng. Achilles, vị anh hùng vô địch, giờ đây mặt tái nhợt như tờ giấy. Nhưng hắn nhanh chóng ổn định thân mình, vươn tay nắm lấy ngón tay run rẩy của muội mình.

"Ta biết." Giọng hắn trầm thấp. "Phụ thân nói cho ta trước khi lâm chung. Khi Zeus gửi gắm muội cho chúng ta, quanh muội quấn một tấm tã lót dệt bằng ánh trăng."

Bộ giáp bạc của Dea bắt đầu tan chảy, hóa thành ánh nguyệt quang bao phủ toàn thân. Nàng đau đớn nhắm mắt lại. "Vì sao giờ mới nói cho ta?"

"Vì Thần Dụ của Zeus." Achilles khẽ vuốt đỉnh đầu nàng, như hắn đã làm khi nàng còn nhỏ. "Chỉ khi 'Nhật Nguyệt đồng huy trên bầu trời Delphi' muội mới có thể biết được chân tướng, nếu không Hera sẽ phát hiện muội chưa chết."

Dea, giờ là Artemis, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung. Chân trời phía Đông đã ửng hồng, nhưng ánh trăng vẫn rõ ràng có thể nhìn thấy, một hiện tượng cực kỳ bất thường. Quỷ dị hơn, ánh trăng vờn quanh một vầng kim quang, như thể đang được Mặt Trời ôm ấp.

"Daphne đang gặp nguy hiểm." Nàng nói, giọng mang theo tiếng vọng thần tính. "Apollo và nàng đang đi thẳng vào bẫy rập."

Ngân quang bùng nổ, khi ánh sáng tan đi, trang phục của Dea đã hoàn toàn biến đổi. Giáp bạc hóa thành bộ trang phục săn bắn màu nguyệt bạch, tóc dài quấn quanh những trang sức tinh nguyệt, và trong tay xuất hiện một cây cung dài lấp lánh ngân quang. Thứ duy nhất bất biến là chiếc mặt dây chuyền nhỏ kia, vẫn nằm sát ngực nàng.

Achilles quỳ một gối xuống đất: "Thưa Nguyệt Thần."

Artemis đỡ hắn dậy. Trong mắt nàng vừa có ánh quang huy thần tính, lại vừa có sự ấm áp của nhân tính. "Ngươi vĩnh viễn là ca ca của ta." Nàng nhìn về phía Tây. "Ta phải lập tức đi đến Delphi."

"Ta sẽ đi cùng muội." Achilles không chút do dự.

Artemis lắc đầu: "Thân xác phàm nhân không thể tham dự vào cuộc chiến của các vị thần. Nhưng..." Nàng đột nhiên cắt một sợi tóc bạc, quấn quanh cổ tay Achilles. "Nó sẽ bảo vệ ngươi khỏi thần lực lan đến. Hãy dẫn dắt binh lính của chúng ta về nhà, hỡi con trai của Peleus."

Gió biển nổi lên, cuốn sóng biển đập vào bờ. Khi Achilles ngẩng đầu lần nữa, trên bãi cát chỉ còn lại một chuỗi dấu chân lấp lánh ngân quang, hướng về phía dãy núi xa xôi.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Chúng ta thực sự cần phải giết nàng sao?"

Câu hỏi của Daphne vang vọng trong thung lũng. Nàng đi theo sau Apollo, xuyên qua một cánh đồng hoa tím dại. Xa xa, hình dáng Thánh Địa Delphi đã lờ mờ hiện ra.

Bước chân Apollo khựng lại. Hôm nay hắn không mặc thần bào, mà là trang phục du hành giản dị, tóc vàng buộc sau gáy. Hắn trông như một thanh niên Hy Lạp bình thường. Chỉ có đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên kim quang mới tiết lộ thần tính.

"Ta không biết." Cuối cùng hắn thành thật trả lời, giọng mang theo sự bối rối hiếm thấy. "Cassandra... Nàng từng là ngôi sao sáng nhất của Delphi."

Hắn dừng lại, tháo một túi nước bằng da thêu đồ án quyền trượng Thần Y từ thắt lưng, đưa cho Daphne. Đây là biểu tượng của thầy thuốc.

"Đây là của nàng sao?" Daphne nhận lấy túi nước, cảm nhận được chút thần lực mỏng manh còn sót lại.

Apollo gật đầu, ánh mắt xa xăm: "Ba năm trước, một trận ôn dịch tấn công Delphi. Khi các nữ tư tế khác trốn trong Thánh Điện cầu nguyện, Cassandra một mình đi khắp mọi ngõ hẻm, dùng y thuật cứu sống hàng trăm người." Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve đồ án quyền trượng. "Nàng vốn có thể trở thành Y giả vĩ đại nhất."

Daphne lặng lẽ buộc túi nước vào người, đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Chàng nói Mũi Tên Vàng của Eros đã lầm lạc nàng... Cụ thể là chuyện gì?"

Sắc mặt Thần Mặt Trời tối sầm. Họ tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua một rừng ô liu thấp bé. Ánh dương xuyên qua kẽ lá, đổ bóng lốm đốm trên mặt hắn.

"Eros nói với nàng rằng, ta sẽ yêu người đầu tiên ta thấy sau khi bị Mũi Tên Vàng bắn trúng." Giọng Apollo mang theo sự giận dữ bị kìm nén. "Vì thế, nàng đã sắp xếp mọi thứ, trở thành nữ tư tế của ta, là người đầu tiên chào đón ta khi ta trở về... Nhưng nàng không biết, Eros không nói cho nàng biết hiệu quả của Mũi Tên Vàng chỉ là sự mê luyến tạm thời."

Daphne đá một viên đá văng ra: "Và chàng đã thấy ta trước."

"Bên cạnh suối Nguyệt Quế." Apollo xác nhận, đột nhiên quay người nắm lấy tay Daphne. "Nhưng đó không phải là yêu, Daphne. Mũi Tên Vàng chỉ tạo ra sự mê luyến, còn tình cảm chân thật..."

"Ta biết." Daphne ngắt lời hắn, nhưng không rút tay về. "Ta chỉ là... cảm thấy khổ sở cho nàng. Nếu đổi lại là ta, đánh đổi tất cả lại chỉ nhận được hiểu lầm và tổn thương..."

Apollo đột ngột kéo nàng lại gần, trán chạm trán: "Đó là lý do chúng ta cần tìm Eros. Chỉ hắn mới có thể giải trừ chấp niệm trong lòng Cassandra."

Tiếng sói tru vang vọng từ xa. Daphne cảnh giác ngẩng đầu, nhìn thấy mây tía điềm xấu tụ lại trên bầu trời Thánh Điện Delphi. Kỳ dị hơn, dù đã giữa trưa, một vầng trăng tròn vẫn rõ ràng treo trên nền trời xanh, tạo thành sự giằng co quỷ dị với Mặt Trời.

"Nhật Nguyệt đồng huy..." Daphne lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy một trận tim đập nhanh. "Apollo, nếu giải trừ lời nguyền thực sự cần 'Nước mắt Nguyệt Quế'..."

Thần Mặt Trời dùng một nụ hôn phong bế câu hỏi của nàng. Nụ hôn ngắn ngủi và dịu dàng, nhưng mang theo nhiệt độ thần tính làm môi Daphne tê dại.

"Tin ta." Hắn thì thầm. "Ta sẽ không để bất kỳ bi kịch nào xảy ra."

Họ tiếp tục tiến về Delphi. Càng gần, thần lực trong không khí càng dày đặc. Daphne bắt đầu nghe thấy những tiếng thì thầm mơ hồ, như vô số giọng nói đang tranh cãi trong đầu nàng. Rõ ràng nhất là một giọng nữ, liên tục lặp lại "Phản bội" và "Báo thù".

"Giọng Cassandra sao?" Nàng ôm thái dương hỏi.

Apollo gật đầu, sắc mặt ngưng trọng: "Trái Thiện Ác đang ăn mòn tâm trí nàng. Hera đã cấy sự oán độc của Nguyệt Thần cổ xưa vào trái cây đó..." Hắn đột nhiên dừng lại, kéo Daphne ra sau lưng. "Cẩn thận!"

Một mũi tên quấn ánh sáng tím sượt qua vị trí họ vừa đứng, cắm sâu vào mặt đất. Cỏ cây xung quanh mũi tên lập tức khô héo, hóa thành tro tàn.

"Một cuộc đoàn tụ cảm động làm sao." Giọng Cassandra truyền đến từ trên cao. "Ta suýt nữa bị sự thâm tình của các ngươi làm cho cảm động."

Nàng đứng trên một mỏm đá nhô ra, váy tím bay phất phới trong gió. Màu tím trong mắt đã hoàn toàn bị thay thế bằng màu đen kịt, chỉ có huyết quang thỉnh thoảng lóe lên chứng tỏ nàng còn giữ lại chút nhân tính. Đáng sợ nhất là ngực nàng; làn da ở đó trong suốt, gần như có thể thấy được trái tim, và cơ quan đang đập ấy đã hoàn toàn bị Trái Thiện Ác đen thui bao bọc.

"Cassandra," Apollo tiến lên một bước, hai tay dang rộng biểu thị không mang vũ khí. "Chúng ta không đến để chiến đấu. Eros đã lầm lạc ngươi, chúng ta có thể cùng nhau..."

"Câm miệng!" Cassandra thét chói tai, giọng nói lẫn lộn tiếng vọng phi nhân. "Ngươi nghĩ ta còn là nữ tư tế ngây ngốc tin tưởng ngươi sao?" Nàng giơ lên một cây cung đen nhánh, dây cung dệt bằng ánh sáng tím. "Hera đã nói cho ta tất cả. Về lời nói dối Mũi Tên Vàng, về lời nguyền Nguyệt Thần..." Khóe miệng nàng vặn vẹo thành một nụ cười đáng sợ. "Và cả về thân phận thật sự của người phàm bên cạnh ngươi!"

Daphne cảm thấy một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng: "Thân phận gì?"

Cassandra không trả lời, mà đột ngột đổi hướng cung tên, bắn thẳng lên không trung. Mũi tên tím nổ tung, tạo thành một tín hiệu khổng lồ. Lập tức, từ hướng Thánh Điện Delphi truyền đến tiếng sấm sét, khói đen khủng khiếp cuồn cuộn bay lên.

"Không kịp rồi, người yêu dấu." Giọng Cassandra đột nhiên trở nên ngọt ngào đến rợn người. "Trò chơi đã bắt đầu. Hoặc là ngươi tự nguyện dâng hiến 'Nước mắt Nguyệt Quế', hoặc là..." Nàng chỉ vào Mặt Trời và Mặt Trăng đang tiến lại gần nhau. "Đợi chúng trùng hợp, toàn bộ Delphi sẽ trở thành vật tế phẩm của các ngươi!"

Cung Thái Dương của Apollo lập tức xuất hiện trong tay hắn. Kim quang và mũi tên tím va chạm giữa không trung, tạo ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Daphne bị sóng xung kích đánh ngã xuống đất. Khi nàng cố gắng đứng dậy, Cassandra đã biến mất, chỉ còn tiếng cười điên loạn của nàng vang vọng trong thung lũng.

"Nàng đi đâu?" Daphne ho khan hỏi.

Apollo giúp nàng phủi bụi, sắc mặt ngưng trọng: "Thánh Điện Delphi. Đó là trung tâm điểm của Nhật Nguyệt đồng huy." Hắn nhìn lên bầu trời, Mặt Trời và Mặt Trăng đã gần như chạm vào nhau. "Chúng ta phải ngăn cản nàng trước khi chúng hoàn toàn trùng hợp."

Daphne đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn: "Khoan đã, ý nàng nói 'thân phận thật sự' của ta là gì?"

Ánh mắt Apollo dao động trong một khoảnh khắc: "Hera đang nói dối, gieo rắc chia rẽ. Đừng mắc lừa." Hắn kéo tay Daphne. "Đi thôi, thời gian không còn nhiều."

Họ gấp rút chạy về phía Delphi. Sự nghi ngờ trong lòng Daphne ngày càng lớn. Phản ứng vừa rồi của Apollo rõ ràng là đang che giấu điều gì đó.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong phế tích Thánh Điện Delphi, Cassandra đứng trước ban thờ cổ xưa. Dòng chữ "HÃY TỰ NHẬN THỨC CHÍNH MÌNH" khắc trên ban thờ đã bị nàng dùng móng tay cào nát, thay vào đó là một ngôi sao năm cánh ngược vẽ bằng máu tươi.

"Sắp rồi... Sắp rồi..." Nàng lẩm bẩm, ngón tay không ngừng vuốt ve trái cây đen nhánh đang đập trước ngực. Theo động tác của nàng, mạch máu vàng kim trên bề mặt Trái Thiện Ác căng ra rồi co lại, như đang hô hấp.

Trong bóng tối của cột đá, hóa thân của Hera lặng lẽ đứng đó. Chỉ có đôi mắt tinh tường nhất mới có thể phát hiện bóng hình nàng, hòa mình hoàn hảo vào mọi góc khuất.

"Chúng đã đến." Hera khẽ nói, chỉ Cassandra nghe thấy. "Nhớ kỹ, Nước mắt Nguyệt Quế phải được lấy đúng lúc Nhật Nguyệt hoàn toàn trùng hợp, nếu không lời nguyền không thể giải trừ."

Trong mắt Cassandra lóe lên một tia giãy giụa: "Ngài đã bảo đảm... sau khi có được nước mắt Nguyệt Quế, Apollo sẽ..."

"Yêu ngươi?" Tiếng cười của Hera giống như rắn bò qua lá khô. "Thân yêu, ngươi đã qua tuổi tin vào cổ tích rồi. Nhưng ta sẽ tặng ngươi món quà tốt hơn—sự lãng quên. Mọi đau khổ, mọi phản bội, đều sẽ biến mất theo giọt nước mắt Nguyệt Quế."

Trái Thiện Ác trước ngực Cassandra đột nhiên đập mạnh, chất lỏng đen chảy ra từ khóe mắt nàng: "Ta chỉ muốn hắn nếm trải nỗi đau của ta..."

"Đương nhiên." Giọng Hera như thôi miên. "Bây giờ, hãy chuẩn bị chào đón khách của chúng ta."

Tại lối vào Thánh Điện, thân ảnh Apollo và Daphne xuất hiện giữa những hàng cột đổ nát. Cùng lúc đó, một luồng ngân quang từ trên trời giáng xuống, dừng lại ở một bên Thánh Điện.

Dea, hay Artemis đã thức tỉnh, tay cầm cung bạc, vững vàng đáp xuống đất.

Ba phe đối lập hình thành thế giằng co trước ban thờ. Bóng tối của Hera càng sâu hơn. Bà ta hài lòng nhìn cảnh tượng này: Nhật Nguyệt song thần và Nguyệt Quế tái sinh tề tựu, bi kịch cổ xưa sắp tái diễn. Và lần này, bà ta sẽ đảm bảo không có bất kỳ người nào sống sót.

Khi ánh mắt Apollo và Artemis chạm nhau, toàn bộ Thánh Điện đột nhiên rung chuyển dữ dội. Mặt Trời và Mặt Trăng trên bầu trời gần như trùng khớp, đổ xuống ánh sáng vàng bạc đan xen quỷ dị.

Cassandra đứng ở trung tâm ban thờ, dang rộng hai tay: "Chào mừng đến với nơi kết thúc!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz