CHƯƠNG 3: BẮT ĐẦU CON ĐƯỜNG TU LUYỆN
Bình minh vừa ló dạng. Tia nắng đầu tiên như sợi chỉ vàng xuyên qua màn sương mỏng, nhẹ phủ lên đỉnh tháp cổ.
Tiếng chim rừng lích chích vang lên, gọi ngày mới bắt đầu. Nhưng trong gian phòng gỗ đơn sơ dưới chân tháp, lòng Trầm Nguyệt vẫn lặng như mặt hồ khi gió vừa ngừng thổi.
Nàng ngồi bên án thư, tay thon dài khẽ lật giở một quyển sách bìa đã ngả màu. Tựa sách ghi bằng cổ văn: 《Thượng Cổ Linh Bảo Lục》.
Một tàn thư cũ kỹ mà hầu như không ai ngó tới. Trang giấy giòn khô, mùi mực xưa thoảng ra, lẫn với hương gỗ thông của giá sách.
Mắt nàng dừng nơi một đoạn chữ nhỏ:
"Hàn Băng Kiếm — Kiếm của cực hàn chi linh, sinh ra từ tâm băng vạn năm, kiếm ý lạnh thấu hồn, phong ấn tại cực Bắc Cấm Sơn để tránh tái loạn tam giới."
Trầm Nguyệt khẽ đọc thầm. Từng chữ như từng mũi kim, đâm vào những ký ức mơ hồ không gọi được tên.
Sân tháp buổi sáng, tiếng bước chân nhẹ vang trên nền đá. Đại sư tỷ đã đến.
Nàng ấy là người được giao trông coi Tàng Kinh Các, cũng là người trực tiếp chỉ dạy Trầm Nguyệt.
Nhìn bóng dáng gầy mảnh của Trầm Nguyệt bên chồng sách, trong mắt đại sư tỷ xẹt qua một tia phức tạp, rồi dịu giọng:
"Tiểu sư muội, trời đã sáng, sao còn chưa nghỉ? Mấy ngày nay muội luôn thức khuya đọc sách, coi chừng hao thần tổn khí."
Trầm Nguyệt ngẩng lên, ánh nhìn thu lại ý nghĩ đang cuộn xoáy, chỉ nhàn nhạt cười:
"Đa tạ sư tỷ quan tâm."
Trong lòng đại sư tỷ
Nàng ấy liếc qua quyển sách trên tay Trầm Nguyệt, thầm thở dài. Người ngoài không hay biết, nhưng nàng thì rõ:
Đêm Trầm Nguyệt xuất hiện ở cấm địa từng làm chấn động cả tông môn. Một phàm nhân không linh căn, lại có thể toàn mạng ra khỏi nơi đó, mang theo khí tức mà cả mấy trưởng lão cũng không dám dò xét quá sâu...
Một bí ẩn bị phong kín.
Nàng ấy được giao trông nom Trầm Nguyệt, là để quan sát. Nhưng càng gần, càng thấy: thiếu nữ này, không hề tầm thường.
Buổi học đầu tiên
Khoảng sân sau tháp cổ, gió sớm lùa qua, áo bào trắng của đại sư tỷ phấp phới như tuyết bay.
"Tiểu sư muội, hôm nay ta dạy muội từ điều cơ bản nhất. Dù không có linh căn, vẫn có thể rèn thân, tu tâm, học kiếm chiêu phòng thân."
Trầm Nguyệt khẽ gật đầu. Ánh mắt nàng sáng lên, ẩn một tia kiên nghị.
Kiếm pháp nhập môn
Đại sư tỷ rút một thanh mộc kiếm, giơ ngang ngực:
"Đây là thế Thanh Phong Khởi Sơ. Kiếm theo gió mà động, lực vừa đủ. Nhập môn, trước luyện thân kiếm ý, rồi mới nói đến dẫn khí."
Nàng múa chậm từng chiêu. Động tác giản đơn mà vững chắc, kiếm đi theo vòng cung mềm mại nhưng ẩn lực tiềm tàng.
Trầm Nguyệt nhìn chăm chú. Nàng cầm mộc kiếm, tập theo.
Tay nàng còn vụng, kiếm nặng, động tác chưa thuần, nhưng mỗi đường kiếm đều nghiêm túc, không chút lười nhác.
Một buổi sáng, nàng luyện ba chiêu cơ bản:
• Thanh Phong Khởi Sơ (Gió nhẹ khởi đầu)
• Tú Vân Hoành Thiên (Mây vắt ngang trời)
• Truy Nguyệt Nhất Thức (Đuổi theo trăng)
Mồ hôi thấm ướt lưng áo, nhưng nàng chỉ lặng lẽ lau trán, không than nửa lời.
Tâm pháp nhập môn
Buổi chiều, đại sư tỷ trao nàng quyển 《Thanh Tâm Quyết》.
"Muội không có linh căn, khó dẫn khí, nhưng tâm pháp này giúp an thần, cảm ứng thiên địa, luyện sức bền."
Trầm Nguyệt xếp bằng dưới gốc tùng già, tay cầm sách, khẽ niệm từng câu.
Gió núi thổi qua, lá rơi lác đác. Một tia linh khí mong manh như khói sương thoáng quanh nàng.
Nàng nhắm mắt. Cảm giác ấy hư ảo như trêu ngươi, nhưng nàng không nản.
Pháp trận nhập môn
Đêm xuống. Dưới ánh trăng bạc, đại sư tỷ lấy hộp gỗ đàn hương, mở ra vài xấp bùa thô, cùng một cuốn Phổ Trận Đồ.
"Pháp trận, không phải chỉ người có linh căn mới học được. Hiểu ngũ hành âm dương, bất kỳ ai cũng có thể dựng trận thô sơ."
Trầm Nguyệt lắng nghe, mắt sáng lên.
Nàng bắt đầu xếp quân cờ đá tượng ngũ hành, dùng than vẽ đường trận, đọc chú ngữ:
Ngũ Hành Sinh Khí Trận - Sơ Giải
Một lớp sáng nhàn nhạt hiện lên quanh trận.
Đại sư tỷ nhìn nàng, đáy mắt ánh chút tán thưởng lẫn nghi hoặc:
"Tiểu sư muội này... chỉ nghe giảng một lần đã làm được sao?"
Khi trở về phòng, Trầm Nguyệt ngồi bên cửa sổ, nhìn tháp cổ trong sương đêm.
Lòng nàng tĩnh lặng, nhưng kiên định như đá núi:
"Dù con đường này khó nhọc đến đâu, ta cũng phải mạnh lên. Đủ mạnh để tự tìm ra chân tướng, đủ mạnh để tự bảo vệ chính mình."
Trăng non treo lơ lửng giữa tầng mây bạc, hắt thứ ánh sáng nhàn nhạt lên tháp cổ sừng sững giữa bóng đêm.
Bóng tháp đổ dài trên sân đá vắng lặng, nơi Trầm Nguyệt lặng lẽ luyện kiếm. Từng chiêu nàng vung ra, ngày đêm không biết mệt.
Động tác đã dần nhuần nhuyễn, thân pháp liền lạc, tựa hồ kiếm và thân đã hợp làm một thể.
Gió núi đêm nay lạnh thấu xương. Áo vải mỏng dính vào lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng ánh mắt nàng, càng lúc càng sáng, sâu thẳm như biển đêm, không gợn chút sợ hãi, chỉ có tĩnh lặng và quyết liệt.
Sư tỷ chỉ dạy
Chiều hôm đó, trên sân luyện võ, đại sư tỷ vẫn kiên nhẫn chỉ điểm từng chiêu.
Nàng ấy nghĩ: tiểu sư muội không linh căn, học kiếm chiêu và pháp trận để ít nhất phòng thân lúc nguy cấp.
Tay nâng kiếm, ống tay áo tung bay trong gió, mỗi chiêu mỗi thức dứt khoát mà phiêu dật, để lại tàn ảnh nhạt nhòa trong không gian.
"Tiểu sư muội, đây là tầng thứ tư của Thanh Vân Cửu Thức. Ngộ được tới đây, kiếm trong tay như có linh, ý dẫn kiếm, khí hợp thân."
Giọng đại sư tỷ mang chút tự hào lẫn nghiêm khắc. Nàng ấy là thiên tài kiếm đạo mà cả tông môn thừa nhận.
Trầm Nguyệt không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Một mình dưới trăng
Chỉ khi đêm xuống, giữa ánh trăng lạnh, nàng mới thực sự buông thả tâm thần.
Nàng múa lại từng chiêu đã học, từng đường kiếm như nối liền với hơi thở.
Rồi nàng dần nhận ra: giữa mỗi đường kiếm, nàng cảm thấy những luồng khí rất nhỏ. Tựa gió lướt qua mũi kiếm. Tựa hơi sương bám lấy thân kiếm.
Một ý niệm lóe lên:
"Khí... ta cảm nhận được khí?"
Nàng thử xoay cổ tay. Kiếm thức vốn chỉ thuần động tác, lần này như kéo theo luồng khí mong manh ấy.
Lại thử nữa. Gió nhẹ cuộn quanh mũi kiếm.
Lần thứ ba, lòng tĩnh lặng như hồ thu:
Thanh Phong Khởi Sơ!
Lưỡi kiếm chém ra, luồng khí nhỏ như sợi tơ bạc theo kiếm quét ngang.
Tim nàng đập mạnh. Bàn tay khẽ run.
"Ta... có thể điều khí?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz