CHƯƠNG 12: BÍ MẬT PHÁP BẢO TRẤN MÔN
Sáng sớm hôm sau, khi ánh dương vừa nhạt nhòa chiếu qua đỉnh núi, đại điện Vân Cảnh Tông chìm trong bầu không khí ngưng trọng lạ thường. Trên bậc cao nhất, Trưởng môn Khương Linh Tử ngồi ngay ngắn, nét mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt sâu thẳm như biển đêm. Hai bên là bốn vị trưởng lão, khí tức mỗi người như núi cao vực sâu, trầm mặc không nói, nhưng khiến không gian càng thêm căng thẳng, tựa hồ chỉ một tiếng thở dài cũng có thể khuấy động linh khí trong điện.
Phía dưới, giữa điện, Trầm Nguyệt đứng thẳng, thân mặc y sam thanh đạm, bóng lưng thon dài nhưng cứng cỏi. Nàng cúi đầu, đôi mắt trong veo lạnh lẽo như hồ thu, không một gợn sóng, cũng không chút sợ hãi hay oán hận. Hàn Băng Kiếm lặng lẽ nằm trong vỏ sau lưng nàng, khí tức thu liễm đến mức gần như hòa vào thiên địa.
Phía sau nàng, Tạ Dung lặng lẽ đứng đó, áo xám phất nhẹ theo gió, khí độ trầm ổn như núi, ánh mắt điềm tĩnh không lộ chút dao động. Dù biết bao ánh mắt đang âm thầm dò xét, hắn vẫn như trụ đá giữa sóng gió, không lùi nửa bước.
Bầu không khí lặng như tờ, đến mức có thể nghe được tiếng gió lướt qua mái ngói cổ. Từng đệ tử canh điện bên ngoài cũng nín thở, không dám vọng động.
Cuối cùng, Tử Lưu chân nhân từ bên phải bước ra, áo bào đen viền bạc phất động, ánh mắt sáng tựa sao khuya. Ông dừng trước bậc thềm, chắp tay, giọng trầm vang giữa điện:
"Bẩm trưởng môn, các vị trưởng lão. Hàn Băng Kiếm, ngọc bội bán nguyệt... xưa nay chính là hai vật trấn phái, được tổ sư lưu lại, cất giữ sâu trong tầng cấm tháp, đợi người hữu duyên. Nay hai vật này cùng lúc quy phục trong tay Trầm Nguyệt. Kiếm không chống lại, ngọc bội tự phát linh quang, đây chính là thiên ý, chi bằng... thuận theo ý trời."
Lời ông vừa dứt, bên trong đại điện vẫn tĩnh lặng, nhưng ánh mắt các vị trưởng lão thoáng hiện lên tia trầm tư. Khương Linh Tử nhìn thật sâu vào Trầm Nguyệt, đáy mắt phức tạp muôn phần. Cuối cùng ông nhìn quanh đại điện một lượt giọng vang lên trầm ổn nhưng đanh thép, từng chữ như tiếng chuông ngân vọng khắp đại điện tĩnh lặng:
"Các ngươi hãy nghe cho rõ. Từ bao đời nay, mọi người đều lầm tưởng Hàn Băng Kiếm và ngọc bội bán nguyệt là bảo vật trấn phái của Vân Cảnh Tông, là căn cơ lập tông. Nhưng sự thật... không phải vậy."
Ông dừng một nhịp, nhìn xuống Trầm Nguyệt đang cúi đầu bất động, rồi nhìn các trưởng lão và đệ tử đang nín thở lắng nghe.
"Tiền nhiệm trưởng môn từng truyền thừa cho ta, và đây chính là di huấn do tổ sư khai sơn - đại đệ tử của Tử Linh Tiên Tôn - lưu lại: Vân Cảnh Tông lập phái nơi đây không phải để chiếm giữ hai vật ấy, mà là để canh giữ, bảo vệ, chờ ngày có người hữu duyên thực sự xuất hiện. Hai vật ấy... vốn thuộc về một chủ nhân từ xưa. Tông môn ta bao đời chỉ là hộ pháp tạm thời."
Âm thanh của ông như sấm sét giữa trời quang, khiến tất cả trưởng lão và đệ tử trong điện không khỏi kinh ngạc, đáy mắt hiện rõ vẻ chấn động khó tin.
Khương Linh Tử tiếp lời, ánh mắt càng thêm kiên định:
"Tử Linh Tiên Tôn khi xưa đã căn dặn đệ tử của người – chính là tổ sư Vân Cảnh Tông – rằng: nếu có người nào một ngày kia lấy được cả Hàn Băng Kiếm lẫn ngọc bội bán nguyệt, toàn thể tông môn Vân Cảnh phải hết lòng bảo hộ, trợ giúp người ấy!"
Lời ông vừa dứt, cả đại điện lặng ngắt như tờ rồi bỗng xôn xao như thủy triều dậy sóng. Các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, nhiều đệ tử âm thầm chấn động trong lòng, không ngờ sự thật về bảo vật lại là như thế.
Khương Linh Tử giơ tay, ý bảo yên lặng. Giọng ông hạ thấp nhưng càng khiến người nghe cảm thấy áp lực nặng nề:
"Hôm nay, chúng ta triệu tập cuộc họp này không phải để tranh luận đúng sai về thân phận Trầm Nguyệt. Mà để cùng nhau bàn cách đối phó với thế lực Thất Dạ Thiên Tông. Tông môn tưởng đã bị diệt vong mấy ngàn năm trước, không ngờ vẫn ngấm ngầm tồn tại đến nay. Sự xuất hiện của Trầm Nguyệt chính là nguyên do khiến chúng lộ diện lần nữa."
Ánh mắt ông quét một vòng, dừng lại nơi Trầm Nguyệt, giọng nói càng thêm trầm trọng:
"Trầm Nguyệt hôm nay tuy tinh thông nhiều pháp lực cao thâm, lĩnh ngộ thần tốc, khả năng vượt bậc, nhưng bản thể không linh căn. Việc cấp bách lúc này là: toàn tông môn phải cùng hợp lực nghĩ cách giúp nàng vận dụng sức mạnh của Hàn Băng Kiếm và ngọc bội bán nguyệt, đồng thời bảo hộ nàng."
Tử Lưu chân nhân khẽ gật đầu, ánh mắt thâm sâu:
"Hiện giờ, chúng ta vẫn chưa biết cách làm sao để Trầm Nguyệt có linh căn tu luyện. Nhưng có một điều ta chắc chắn: ngọc bội bán nguyệt ấy, linh khí thập phần thuần khiết, được tạo thành từ tinh hoa trời đất. Nguyệt nhi có khả năng điều khí và cảm ứng với ngọc bội, có thể thử hấp thu linh khí từ ngọc bội gia tăng công lực."
Khương Linh Tử nhìn mọi người, giọng kiên quyết:
"Từ hôm nay, Trầm Nguyệt chính thức được phong làm đại đệ tử của Tử Lưu, chưởng quản pháp trận phong, toàn tông hộ pháp, không được nghi kỵ hay dị nghị."
Trong điện, các trưởng lão đồng loạt đứng dậy thi lễ, đáp lời:
"Tuân lệnh trưởng môn!"
Còn Trầm Nguyệt, nàng nắm chặt Hàn Băng kiếm trong tay, ngọc bội lạnh lẽo tỏa ánh xanh nhàn nhạt. Trong lòng nàng lúc này không còn nghi hoặc về bản thân, chỉ còn sự tĩnh lặng như mặt hồ, và sự quyết tâm: dù thân phận nàng là ai, dù số mệnh ra sao, nàng tuyệt không để Vân Cảnh Tông, nơi đã dung chứa nàng, rơi vào tai kiếp vì nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz