LINGORM | ẢNH HẬU THÀNH ĐÔI [COVER]
Chương 88,89
Chương 88 .... Cô ấy là cong?
Trần Mỹ Linh mặt đầy bọt từ phóng tắm vọt ra, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy Quảng lão sư?"
Quảng Linh Linh lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào mà bản thân lại kêu lên, khiến cho Trần Mỹ Linh đang ở trong phòng tắm bị dọa, Quảng Linh Linh từ tư thế đứng thẳng lần nữa ngồi xuống, tự giữ bình tĩnh mà xua xua tay, mặt không biểu cảm mà nói dối: "Không có việc gì, vừa rồi hình như thấy chuột."
Trần Mỹ Linh: "A?"
Khách sạn, khách sạn như thế nào lại có quỷ chuột cơ chứ?
Quảng Linh Linh cũng ý thức được lời nói dối ban nãy của mình thật không đúng, liền sửa lại: "Nói nhầm, là con gián."
Này mới có thể tin được nè.
Trần Mỹ Linh còn muốn hỏi câu gì đó, Quảng Linh Linh nhìn về phía cô: "Mau rửa mặt sạch đi, mặt đầy bọt kia chờ tôi đánh cho tỉnh à?"
"Dạ."
Quảng Linh Linh như cũ cúi đầu nhìn tay mình, có ngạc nhiên, cũng có hoài nghi và khó hiểu, thẳng, cong, thẳng, cong, không ngừng lặp lại, cô cảm giác 28 năm tam quan của mình đã chịu qua một trận đả kích!
Chẳng lẽ cô ấy là cong thật?
Thời gian quay trở về trước khi nụ hôn đó xảy ra.
Lúc Lai Ảnh đưa ra yêu cầu nhìn như hoang đường kia, Trần Mỹ Linh như muốn cự tuyệt, Quảng Linh Linh không cảm thấy có gì cả, trò chơi thôi mà, cô thường thấy hình thức phạt như này, cô không phải là loại người thua nhưng không chấp nhận, huống hồ từ đáy lòng cô lại không hề chán ghét Trần Mỹ Linh.
Vì thế căn bản cô không có trải qua đấu tranh tâm lý gì, muốn hôn thì liền hôn.
Cô không phải là lần đầu tiên hôn Trần Mỹ Linh, thậm chí không phải lần thứ hai. Lần đầu tiên là buổi tối sau buổi thử vai kia, lần thứ hai là mấy hôm trước khi quay cảnh hôn, tối nay là lần thứ ba.
Lần đầu tiên là cô diễn, lần thứ hai là cảnh quay Kinh Tú hôn Trần Khinh, chỉ có hôm nay, là chân chính Quảng Linh Linh hôn Trần Mỹ Linh.
Vừa hôn lên, Quảng Linh Linh còn nhớ rõ là cô đang bị thách, còn có trút giận hận thù cá nhân của mình, hôn lên, tư vị liền thay đổi. Độ ấm của môi làm cho tâm tình cô rối loạn, hương vị như kẹo bông gòn mềm mại đang lan tỏa ở trong miệng, không, Trần Mỹ Linh so với kẹo bông gòn còn ngọt, mềm hơn, nếu có một cây kẹo mút tên là Trần Mỹ Linh, cô nhất định sẽ mua mỗi ngày.
Quảng Linh Linh nghĩ: Hôn như này có vẻ không tệ.
Sau đó, Trần Mỹ Linh đáp lại cô, Quảng Linh Linh hoàn toàn quên bén mất mình đang ở nơi nào, một người đang chiến đấu hăng hái khi gặp đối thủ xứng tầm liền kích động, hưng phấn.
Nếu không phải mơ hồ nghe được tiếng di động rất nhỏ của Lai Ảnh, cô còn không biết sẽ hôn tới khi nào, khẳng định sẽ không chỉ có một phút, Lai Ảnh kia cũng thật xấu, chẳng có tâm nhắc nhở gì cả.
Quảng Linh Linh tâm tình phức tạp.
Nếu sớm biết rằng một nụ hôn sẽ đem bản thân từ ống thép đang thẳng băng thành cong vẹo tới không ngờ, cô khẳng định sẽ không xúc động như vậy.
"A!"
Quảng Linh Linh nằm sấp trên giường, dùng chăn che mình lại từ đầu tới chân, giãy giụa mấy lần, phát ra một tiếng thở dài.
"Quảng lão sư?"
Quảng Linh Linh vén chăn lên, lộ ra gương mặt không còn gì luyến tiếc.
Trần Mỹ Linh rửa mặt xong, sảng khoái ngồi xổm trước giường, tóc mai và trán vẫn ướt đẫm, do góc độ quan sát, ánh mắt Quảng Linh Linh chính là dán vào cổ áo kia của Trần Mỹ Linh... Cái kia...
Cô ấy vì sao rửa mặt xong lại không mặc nội y! Quảng lão sư tức giận mà nghĩ thầm, lại nhịn không được đem những gì vừa mới nhìn thấy đi so sánh với cặp đùi, cái nào trắng hơn nhỉ?
Trần Mỹ Linh phản xạ có điều kiện rụt lại phía sau, luôn cảm thấy ánh mắt Quảng lão sư híp lại có chút hơi hèn mọn, là cô bị ảo giác sao? Không, nhất định là ảo giác, đức nghệ song hinh Quảng lão sư như thế nào sao lại làm ra chuyện đi rình mò như vậy? Là do suy nghĩ của cô không đoan chính, mỗi ngày nghĩ được sủng ái, hiện tại đều xuất hiện ảo giác.
Bình tĩnh thần trí lại, lại nhìn Quảng Linh Linh, quả nhiên Quảng Linh Linh là với vẻ mặt bình thản.
Cô nào biết Quảng Linh Linh thản nhiên mà suy nghĩ: Ừm.... Vẫn là ngực trắng hơn một chút.
Sau khi nhận định là ảo giác của mình, Trần Mỹ Linh vẫn tự nhiên duy trì tư thế ban đầu của mình, không nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi: "Quảng lão sư, chị có muốn rửa mặt không?"
"Muốn." Quảng lão sư từ trên giường bò dậy, cô chẳng những muốn rửa mặt mà còn muốn thanh tẩy đầu óc.
WeChat nhận được tin nhắn, Trần Mỹ Linh lấy điện thoại từ tủ ở đầu giường, mở khóa, là tin nhắn từ Lai Ảnh:
【Hai người ngủ rồi sao? [cười xấu xa] 】 vừa mới trở về không bao lâu, cô ấy liền gấp gáp không chờ nổi muốn hóng hớt chuyện.
Trần Mỹ Linh ---- 【Vẫn chưa, Quảng lão sư đang trong phòng tắm. 】
Lai Ảnh --- 【Tắm rửa? Em nằm đợi chuyện còn lại à? Tiến triển nhanh chóng à nha.】
Trần Mỹ Linh đen mặt ---- 【Rửa mặt thôi, xong rồi liền ngủ】
Lai ảnh --- 【Sao trời ban đêm như thế, giữa khuya sương gió một người vì ai? 】
Trần Mỹ Linh ---- 【.... Chị Lai Ảnh, em không thích đùa giỡn như vậy, nếu bị Quảng lão sư thấy, em không thể giải thích rõ. 】
Lai Ảnh --- 【Vậy thừa dịp nhân cơ hội này nói rõ [hahaha] 】
Trần Mỹ Linh --- 【Em trước mắt không nghĩ sẽ thổ lộ, xin hãy tôn trọng. 】
Khó thấy được Trần Mỹ Linh nghiêm túc như vậy, trong ấn tượng của Lai Ảnh, tính tình Trần Mỹ Linh đều mềm mỏng không thể tưởng tượng được, thời điểm ở bên cạnh cô đặc biệt thoải mái, hoàn toàn không cảm giác được áp lực nào cả, cũng không cần lo lắng nên nói cái gì, hiếm khi thấy cô ấy một mặt lạnh lùng như vậy.
Lai Ảnh dừng lại vài giây, nhắn lại: 【Được, chị không nhắc đến chuyện này nữa. 】
Trần Mỹ Linh --- 【Cảm ơn chị. 】
Lai Ảnh nhắn lại ---【 Không khách khí [tâm] 】
Nếu Trần Mỹ Linh không muốn cô xen vào như vậy, thì cô sẽ đổi cách khác, đường này không đi được thì đi đường khác, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến Trần Mỹ Linh. Lai Ảnh nằm ngửa ở trên giường, cân nhắc nên làm như thế nào để tạo cho Trần Mỹ Linh một bất ngờ.
Trần Mỹ Linh nghĩ nghĩ, đem lịch sử trò chuyện WeChat của Lai Ảnh xóa. Tô Hàn bên kia gửi tin nhắn WeChat cho cô, còn kèm theo một link, nói là nghệ sĩ trong công ty vừa có phim mới, cần cô hỗ trợ share lên Weibo để tuyên truyền một chút.
Đây là chuyện bình thường, một nghệ sĩ trong công ty, sau khi nổi tiếng, chắc chắn sẽ mang lại độ hot cho những nghệ sĩ khác, Tô Hàn cũng xem xét như vậy cho cô, vừa vào bộ phim mới, sẽ không để cô đi tuyên truyền, sẽ tổn hại đến hình tượng của cô, hơn nữa giúp đỡ ở đây là tình cảm không phải là nghĩa vụ, bổn phận, tự mình phấn đấu mới là quan trọng nhất.
Trần Mỹ Linh trực tiếp ấn vào đường link, bộ phim tên là "Thịnh Thế", là bộ phim cổ trang, hiện tại cổ phục rất là hiếm, Trần Mỹ Linh liền nhìn thêm vài lần, thấy đạo diễn cùng nhà sản xuất, cùng với các diễn viên chính, minh bạch, đoàn phim này có một bộ phim truyền hình ăn khách vào năm ngoái, thể loại phim truyền hình mới, chế tác cũng khá lớn, do vậy ratings cũng ổn.
Cô cơ hồ nhớ lại, năm ngoái nhà sản xuất tìm tới cô muốn cô diễn vai nữ chính, bởi vì thời gian quay phim quá dài, Tô Hàn giúp cô đẩy qua người khác. Thật ra còn có một nguyên do khác, "Thịnh Thế" chủ yếu là phim nói về nam chính, nữ chính thì không rõ ràng, nhiều vai, không phải dạng nữ chính dễ thu hút fans. Trần Mỹ Linh tuy đang ở đoàn phim "Phá Tuyết", trên TV thì đang phát sóng bộ phim của cô, năm sau còn có một bộ khác, nhiệt độ tìm kiếm thì chưa bao giờ nằm trong số ba diễn viên nữ hàng đầu.
Nghệ sĩ tham gia công ty tên là Sầm Khê, Trần Mỹ Linh luôn cảm thấy cái tên này nghe có chút quen tai, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi, liền không suy nghĩ nữa. Với vị trí này của Sầm Khê, diễn xuất tự nhiên nhưng không phải là nữ chính, mà là nữ thứ. Trần Mỹ Linh nhìn ảnh của Sầm Khê, phát hiện cô trang điểm lên rất đẹp, mái tóc dài được buộc lại, buộc bằng dây màu lam, mặc một bộ quần áo đen, tay cầm trường kiếm được quấn mảnh vải, thân kiếm dính máu, giữa mày là khí thế cương liệt bất khuất, hai mắt đỏ đậm, phảng phất như đang chống đối lại với thiên hạ. Diện mạo Sầm Khê so với Trần Mỹ Linh thì thập phần không tinh tế bằng, nhưng lại có khí thế anh hùng, rất thích hợp với vai diễn ác liệt này.
Weibo của Sầm Khê có nhắc tới nhân vật tên là Đinh Bạch Chỉ, Trần Mỹ Linh nhất thời nghĩ tới. Hiện tại nam chính là theo mạch truyện, nam thứ là để yêu, nữ chính cũng theo cốt truyện, nữ thứ thì để yêu, đau lòng. Ngay từ đầu, Đinh Bạch Chỉ đã thu hút sự chú ý của Trần Mỹ Linh, cô ấy lạnh lùng, kiêu ngạo, có võ công cao cường, lại còn dũng cảm và chính trực, cùng nam thứ có một đoạn tình cảm ẩn giấu, cuối cùng phải chống lại quân địch bên ngoài, chết trên sa trường, vạn tiễn xuyên tâm, chết cũng không hề gục ngã, trở thành điểm sáng trong bộ phim này. Trần Mỹ Linh xem kịch bản liền xem tới nỗi nước mắt lưng tròng, muốn diễn thì Tô Hàn cũng nghĩ đến nhân vật này, nhưng lúc ấy người đại diện của Sầm Khê dành trước, Tô Hàn nghĩ cũng không dễ dàng mà cướp được, hơn nữa cũng lo lắng cho diễn xuất của Trần Mỹ Linh, không khéo sẽ thành vụng về, nên từ bỏ.
Không ngờ có cơ duyên trùng hợp lại thấy được bộ phim này trên màn ảnh, còn phải vì cô ấy mà tuyên truyền. Chỉ cần kỹ thuật diễn đạt tiêu chuẩn, Sầm Khê lần này sẽ nổi tiếng. Trần Mỹ Linh khách quan mà nghĩ, mang theo ý tứ chân thành mà chúc phúc, ngón tay ấn vào nút share, suy nghĩ, nhập chữ:
Rốt cuộc cũng chiếu, ngày 4 tháng 9, vào lúc 8g tối, cùng đón chờ!!! Đinh Bạch Chỉ!! [thật là vui] [thật là vui] [xoay vòng vòng]
Cô vừa mới share xong, còn đang thất thần, Quảng Linh Linh vừa ra khỏi phòng tắm. Trần Mỹ Linh nhìn lướt qua thời gian, ước chừng hẳn là 15p, nghi hoặc: Đi rửa mặt mà lâu như vậy?
Vẻ mặt Quảng Linh Linh thoạt nhìn có chút nghiêm túc, nằm ở trên giường không nói một lời.
Trần Mỹ Linh thấy cô không vui, hiện tại quan hệ của bọn họ cũng khác với hồi xưa, cô do dự một hồi, liền gọn gàng, dứt khoát hỏi: "Quảng lão sư, tâm tình chị không tốt sao?"
"Không có."
Vậy cô ấy đây là? "Là mệt nhọc sao? Em tắt đèn cho chị nhé?"
"Mấy giờ rồi?"
"11 giờ rưỡi."
"Vậy chờ một lát."
"Được." Trần Mỹ Linh không dám trắng trợn táo bạo mà nhìn chằm chằm Quảng Linh Linh, sau đó liền giả bộ không có gì làm mà ngồi lướt Weibo, vừa lướt vừa chú ý đến cô ấy, sau đó cô phát hiện ra một chuyện kinh người, Quảng Linh Linh đang lén nhìn cô!
Hai người đều mang tâm sự, né tránh ánh mắt của đối phương, rồi lại cầm lòng không được mà nhìn qua.
Cho đến một thời điểm nào đó, bốn mắt nhìn nhau.
Quảng Linh Linh không dời ánh mắt đi, Trần Mỹ Linh cũng vậy, một ánh mắt thâm thúy, một ánh mắt thì trong suốt, thấy được sự băn khoăn trên mặt của hai người, ánh mắt có chút động, tim đập mạnh, tâm tình thì như nổi trống, ngón tay nắm chặt lấy tấm ga trải giường, tựa hồ làm vậy có thể giảm bớt được cái nóng trong cơ thể.
Ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, khiến cho gò má của Trần Mỹ Linh rất đẹp mắt.
Quảng Linh Linh miệng lưỡi khô, tay chống lên gối, dần dần cúi người qua..
Chương 89 Đồng tử Trần Mỹ Linh hơi co lại một chút, ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Trong đầu nhanh chóng hiện lên một ý nghĩa: "Quảng lão sư muốn làm gì?". Sau đó cô liền trả lời bản thân mình với một câu trả lời khó có thể tin: "Chị ấy là muốn hôn mình, phải không nhỉ?"
Quảng Linh Linh cảm giác chính mình như chia thành hai bản thể vậy, một người thì ngồi tại chỗ suy nghĩ về vấn đề cuối cùng trong cuộc đời, người còn lại thì sắc mặt đầy dục vọng, cầm lòng không được mà đến gần Trần Mỹ Linh đang ngồi bên cạnh cô.
Mau tránh ra a!
Quảng Linh Linh vừa ngăn cản bản thân mình xúc động, vừa gào thét ở trong lòng với Trần Mỹ Linh.
Đáng tiếc Trần Mỹ Linh không có thuật đọc tâm, không nghe được tiếng nói của cô. Cô không có nhắm mắt lại, ngón tay hơi khẽ động một chút, trơ mắt nhìn đôi môi của Quảng Linh Linh đang gần sát trước mặt mình, cho đến khi nghe được cả tiếng hô hấp.
Mắt của Quảng Linh Linh thấy ánh sáng phản chiếu của màn hình di động, thần hồn lập tức trở về, lý trí chiếm thế thượng phong, ở tình huống ngàn cân treo sợi tóc thì dừng lại. Tay cô lướt qua Trần Mỹ Linh, bình thản ung ung lấy cuốn sách của Borges trên tủ đầu giường qua, rất tự nhiên mà hỏi một câu: "Em đang lướt Weibo?"
"....Dạ." Trần Mỹ Linh cũng ngẩn ra một chút.
"Có cái gì hay để xem sao?"
Trần Mỹ Linh nhìn thoáng qua di động đã sớm bị cô cho ra đảo Java (đảo này thuộc Indonesia), giao diện của Weibo vẫn là bộ phim truyền hình kia của Sầm Khê, không biết tại sao mà cô bỗng nhiên cảm thấy luống cuống một chút, "Không có gì không có gì."
Cô liền nhấn nút back hai lần, trở về giao diện chính rồi tùy tiện lướt xuống.
Trần Mỹ Linh còn chưa kịp xem Weibo có tin gì mới, Quảng Linh Linh đã tiến lại gần, vừa nhìn vào giao diện Weibo là thấy.
Trần Mộc Dương V:
Buổi sáng là nghi thức khởi động máy.
[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Lượt share 7 vạn, bình luận 4 vạn, lượt thích 29 vạn
Quảng Linh Linh: "....."
Trần Mỹ Linh cũng nhìn thấy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, là Trần Mộc Dương. Tuy giữa cô và Trần Mộc Dương đã có tin đồn tai tiếng, nhưng bình thường Quảng Linh Linh không lên Weibo, hẳn là cũng không biết chuyện này, cho dù có, thì truyền thông viết bậy viết bạ thì cũng không phải một hai lần, nhất là lần hợp tác đó của bọn họ.
Mạch não của cô không hiểu sao kỳ quái nghiêng về phía của Quảng Linh Linh, cô cho rằng nếu Quảng Linh Linh nhìn thấy Sầm Khê có thể sẽ ghen tuông, nhưng mà cô lại không hề hay biết, từ đầu đến cuối Quảng Linh Linh để ý lại là Trần Mộc Dương.
Nghi phạm số 2 có khả năng trở thành nghi phạm số 1!!!!
Lần thứ hai Quảng Linh Linh trong lòng hiện lên một nghi vấn, "Người em thích có phải hay không là hắn?" Từ trước đến nay cô là người không sợ trời, không sợ đất, tự nhiên bây giờ lại sinh ra một tia sợ hãi, cùng cảm giác bất an, quên đi, ngay cả bản thân cô còn đang rối rắm, trước tiên không can thiệp vào tình cảm cá nhân của Trần Mỹ Linh.
Quảng Linh Linh thu hồi tầm mắt, nói: "Ngủ đi, tắt đèn."
Quyển sách của Borges mới vừa lấy qua, một trang cũng chưa mở, thì đã bị đặt về chỗ cũ, những trang sách lẳng lặng mà khép lại, hệt như bầu không khí yên tĩnh của giờ phút này.
Trong đầu Trần Mỹ Linh không ngừng hồi tượng lại động tác vừa rồi của Quảng Linh Linh, vẫn như cũ mà nghi vấn có phải chị ấy muốn hôn môn của mình hay không, cô cứ rối rắm như vậy mà đi ngủ, rốt cuộc trong mơ cũng xuất hiện mộng tưởng của mình, hôn đến trời đất tối sầm.
Quảng Linh Linh thì không ngủ, vẫn mở mắt ở trong đêm tối yên tĩnh, không biết là suy nghĩ cái gì. Một hồi lâu sau, cô cảm giác được người phía sau ngủ rồi, mới thật cẩn thật mà xoay người lại, dùng đôi mắt mà miêu tả hình dáng của người đó trong bóng tối.
Màn hình di động lặng yên không tiếng động mà sáng lên, Quảng Linh Linh dịch về phía sau một chút, đối mặt với Trần Mỹ Linh, dùng tay che màn hình điện thoại lại, để tránh ánh sáng quấy nhiễu giấc ngủ của cô.
Đăng nhập vào Weibo, từ follow mới nhất đi vào trang chủ của Trần Mỹ Linh.
Hạ Thiên Một Chữ Đồng V:
Rốt cuộc cũng chiếu, ngày 4 tháng 9, vào lúc 8g tối, cùng đón chờ!!! Đinh Bạch Chỉ!! [thật là vui] [thật là vui] [xoay vòng vòng] //@ Sầm Khê V
Quảng Linh Linh thất thần đem tuyên truyền trên Weibo này bỏ qua, lướt xuống phía dưới, trên màn hình là thời gian từ 11g50 đến 12g20, đôi mắt của Quảng Linh Linh như nhìn thấy gì đó, di động như cũ ngừng ở giao diện Weibo.
Quảng Linh Linh siết chặt di động, trong mắt hiện lên một tia tức giận, sau đó cô nghe thấy được tiếng cười, đặc biệt nhẹ, đặc biệt ngọt, Quảng Linh Linh thở nhẹ, mượn ánh sáng của màn hình di động hướng sang Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh có thói quen ngủ nghiêng, một bên má được gối trên gối đầu, môi mím lại, nhìn đáng yêu cực kỳ, trong lòng Quảng Linh Linh đang cáu kỉnh muốn bạo phát dường như được bàn tay vô hình nhẹ nhàng xoa dịu, tâm tình buồn bực cả đêm như nhìn thấy ánh mặt trời.
Khóe mắt cô toàn là ý cười, Quảng Linh Linh giơ ngón tay lên sờ vào đôi môi hồng đó của cô, nhỏ giọng ghen tị hỏi: "Mơ thấy cái gì? Em cười vui vẻ tới như vậy?"
Trần Mỹ Linh mơ thấy mình đang tham gia một bữa tiệc rượu thời thượng, Quảng Linh Linh tay cầm champagne từ xa đi tới, sau đó đặt ly rượu xuống, nắm tay cô đi lên phòng nghỉ. Vừa vào cửa, Quảng Linh Linh liền đóng cửa lại, vòng qua người cô, đè cô và hôn ngay sau cửa, hai người có hôn như nào đều hôn cũng không đủ, Trần Mỹ Linh vòng tay ôm lấy cổ Quảng Linh Linh, nhiệt tình mà đáp lại, lễ phục bị kéo ra, một bàn tay ấm áp đi vào...
Trần Mỹ Linh bỗng nhiên nhỏ giọng kêu một câu: "Quảng lão sư!"
Quảng Linh Linh cho rằng cô ấy tỉnh lại, sợ tới mức lập tức tắt điện thoại, nhắm mắt hoảng hốt nói: "Tôi tôi tôi, tôi thấy trên mặt em có cái gì đó giống như sâu, chiếu qua xem."
Trần Mỹ Linh: "....."
Quảng Linh Linh mở mắt ra, Trần Mỹ Linh không có bất kỳ động tĩnh nào, như cũ bĩu môi ngủ, Quảng Linh Linh tiến gần hơn, phát hiện môi cô tựa hồ cong lên cao, giống như đang mời hôn.
Quảng Linh Linh khóe miệng bất giác mà cong lên, ở cánh môi của Trần Mỹ Linh, nhẹ nhàng hôn lướt qua một cái.
Trần Mỹ Linh mím môi, dường như không hài lòng lắm.
Quảng lão sư vừa rồi hôn cô thật sâu, sao bây giờ lại chỉ chạm môi cô có chút xíu.
Sau khi hôn, Quảng Linh Linh lại một trận ảo não, hận không thể đục não của mình ra xem bên trong rốt cuộc có cái gì! Cô tự phê phán bản thân mình: Người ta ở trong mộng mới kêu có một tiếng, liền tự động tiếp diễn vở kịch, ngay cả tên của con sau này cũng nghĩ ra, còn hôn trộm đối phương, lỡ như cô ấy với mình trong mơ là đang diễn cùng thì sao, nghĩ xem bản thân mình với những nam nhân đáng khinh kia có gì khác nhau?
Quảng Linh Linh suy nghĩ đến tận 4g sáng, cảm giác vừa ngủ liền bị đồng hồ báo thức gọi dậy, khí thế hùng hồn tắt báo thức, tức giận gấp mười lần những ngày trước, sau 180s, mắt của Quảng Linh Linh hồng hồng, từ trong chăn chui ra, sắc mặt âm trầm giống như có thể xuất hiện một trận bão táp. Sau một thời gian dài, Trần Mỹ Linh cũng hiểu được lúc nào không nên đi chọc Quảng lão sư, ví dụ như lúc này.
Cô tự giác đi mở cửa cho Tiểu Tây đang chờ bên ngoài cửa từ sớm, tự mình đi rửa mặt trước.
Tiểu Tây mới vào cửa, liền cảm giác hôm nay tâm tình của Boss rất khó chịu, cô giảm thiếu cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất, bay tới tủ quần áo, lấy ra y phục hôm nay của Quảng Linh Linh, sau đó đứng an tĩnh như gà.
Quảng Linh Linh ngồi yên trên giường, ánh mắt trống rỗng.
Hai phút sau, mắt cô khẽ động một chút, nhìn qua phía Tiểu Tây, Tiểu Tây bước lên phía trước, cung kính nói: "Điện hạ có gì phân phó?"
"Em nói....."
Tiểu Tây dựng lỗ tai lên nghe.
"Quên đi." Quảng Linh Linh muốn nói lại thôi, mỏi mệt xua tay, "Em đọc kịch bản hôm nay một lần cho tôi nghe."
Cô là yêu cầu cần nghe kịch bản để lấy lại bình tĩnh một chút.
Tiểu Tây cầm kịch bản đọc, Quảng Linh Linh nhắm mắt nghe, rõ ràng tiếng đọc kịch bản lớn hơn tiếng mở cửa phòng tắm, nhưng cô lại nghe thấy, mở mắt ra nhìn.
Trần Mỹ Linh rửa mặt xong, áo khoác ngắn màu be phới với quần short, bên trong lại mặc một áo thun trắng đơn giản, rất phù hợp với hình ảnh trong mắt quần chúng, tươi mắt thanh lịch.
Quảng Linh Linh nhíu mày lơ đãng, mặc quần ngắn như vậy làm gì? Sợ người khác không biết chân em trắng như thế nào à?
Bởi vì đóng phim nên phải nhuộm lại tóc đen lần nữa, tùy ý xõa ra, đuôi tóc còn hơi cuộn, khiến cho gương mặt thanh tú kia càng thêm nhỏ hơn.
"Quảng lão sư." Cô bị Quảng Linh Linh nhìn chằm chằm, khóe miệng không khỏi cong lên.
Quảng Linh Linh gần như thờ ơ, cắt ngang cô: "Em đừng cười."
Cười lên giống hệt tiểu yêu tinh, tâm tình của cô hiện giờ đang buông lỏng, rất dễ bị cô ấy cướp mất.
Nụ cười Trần Mỹ Linh cứng đờ, cũng không có tức giận, nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Tây bên kia: Chị ấy là sao vậy?
Tiểu Tây không dám trắng trợn mà lắc đầu, tròng mắt xoay trái xoay phải, ý bảo cô cũng không biết, cô cũng đang rất tuyệt vọng.
Sau khi Quảng lão sư được xem là sinh vật đáng sợ nhất rời đi, Tiểu Tây nơm nớp lo sợ cùng Trần Mỹ Linh trong lòng thấp thỏm, thoát khỏi bầu không khí khẩn trương, một người ngồi trên giường, người ngồi dưới đất.
Tiểu Tây lau mồ hôi ở trên trán: "Sợ chết em rồi, Trần lão sư, Quảng lão sư hôm nay mà hướng em phát giận, thì chị phải nhất định cứu em."
"Tôi giúp em nói tốt thì không thành vấn đề, nhưng nhìn ý tứ này, tôi giống như cũng khó bảo toàn tánh mạng a." Trần Mỹ Linh nói, "Quảng lão sư thường xuyên như vậy sao?"
"Không có, phần lớn thời gian tâm trạng xuống như vậy đều có nguyên do, hôm nay...." Tiểu Tây điên cuồng lắc đầu, "Hoàn toàn không biết là do đâu. Chị buổi tối cùng cô ấy ngủ chung, xảy ra chuyện gì chị lại không biết sao?"
Trần Mỹ Linh đem ký ức tối qua xem đi xem lại, vẫn là không thấy có một chút dị thường, nếu có, chỉ là tối qua cái kia là muốn hôn môi có phải hay không thôi, lần đầu tiên hôn thì không có việc gì, lần thứ hai không hôn lại xảy ra chuyện a.
Cô nhớ lại một chuyện, trong lòng liền thấp thỏm. chẳng lẽ là tối hôm qua cô nói mớ? Quảng Linh Linh đã nghe được cô nói cái gì đó mà không nên nghe thấy, không có khả năng, cô nằm mơ đều không hề lộ ra tin tức gì, trước kia còn dùng phần mềm giấc ngủ đo qua nhiều lần, không có lần nào bị rò rỉ thông tin cả.
Tiểu Tây nhìn vẻ mặt phong phú biểu tình của Trần Mỹ Linh, biết là cô nhớ lại rất nhiều chuyện.
Trần Mỹ Linh: "Không biết."
Tiểu Tây: "Được rồi."
Đây là điều đáng buồn khi làm trợ lý, có nhiều bí mật trước mặt mình mà lại không biết, nhưng không có cách nào để biết cả, có khác gì với không biết đâu.
Trần Mỹ Linh ở trong ký ức tối qua lặp đi lặp lại xem xét nguyên do bất thường của Quảng Linh Linh, mãi cho đến khi Quảng Linh Linh đi ra, hai người cùng nhau đi đến phim trường, cũng không biết nguyên do từ đâu.
Một ngày quay phim rất thuận lợi, nghỉ ngơi rất nhiều, nhưng trên mặt Quảng Linh Linh vẫn bực bội không nói nên lời, cũng không nhìn Trần Mỹ Linh, kết thúc công việc ngay cả cơm cũng không ăn đi thẳng đến phòng của Lai Ảnh trong khách sạn.
Lai Ảnh có hai ngày nghỉ, cô cũng lười đi đi lại lại, vốn dĩ tính ở lại một đêm, buổi chiều bay trở về thành phố B, nhưng náo nhiệt thật sự là đáng xem, nên đem chuyến bay đổi thành sáng mai.
Quảng Linh Linh vào cửa, đem quả bom ném qua cho Lai Ảnh đang nghênh đón cô.
"Tớ..." Quảng Linh Linh mấy máy môi, đáy mắt hiện lên một tia do dựa.
"Cái gì?" Tâm tình của Lai Ảnh bị cô cho bay lên cao.
Quảng Linh Linh yên lặng ngước mắt nhìn đôi mắt của cô, hít sâu một hơi, thật lâu sau, thanh âm từ trong yên tĩnh hiện ra.
"Có thể tớ thích Trần Mỹ Linh."
Trần Mỹ Linh mặt đầy bọt từ phóng tắm vọt ra, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy Quảng lão sư?"
Quảng Linh Linh lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào mà bản thân lại kêu lên, khiến cho Trần Mỹ Linh đang ở trong phòng tắm bị dọa, Quảng Linh Linh từ tư thế đứng thẳng lần nữa ngồi xuống, tự giữ bình tĩnh mà xua xua tay, mặt không biểu cảm mà nói dối: "Không có việc gì, vừa rồi hình như thấy chuột."
Trần Mỹ Linh: "A?"
Khách sạn, khách sạn như thế nào lại có quỷ chuột cơ chứ?
Quảng Linh Linh cũng ý thức được lời nói dối ban nãy của mình thật không đúng, liền sửa lại: "Nói nhầm, là con gián."
Này mới có thể tin được nè.
Trần Mỹ Linh còn muốn hỏi câu gì đó, Quảng Linh Linh nhìn về phía cô: "Mau rửa mặt sạch đi, mặt đầy bọt kia chờ tôi đánh cho tỉnh à?"
"Dạ."
Quảng Linh Linh như cũ cúi đầu nhìn tay mình, có ngạc nhiên, cũng có hoài nghi và khó hiểu, thẳng, cong, thẳng, cong, không ngừng lặp lại, cô cảm giác 28 năm tam quan của mình đã chịu qua một trận đả kích!
Chẳng lẽ cô ấy là cong thật?
Thời gian quay trở về trước khi nụ hôn đó xảy ra.
Lúc Lai Ảnh đưa ra yêu cầu nhìn như hoang đường kia, Trần Mỹ Linh như muốn cự tuyệt, Quảng Linh Linh không cảm thấy có gì cả, trò chơi thôi mà, cô thường thấy hình thức phạt như này, cô không phải là loại người thua nhưng không chấp nhận, huống hồ từ đáy lòng cô lại không hề chán ghét Trần Mỹ Linh.
Vì thế căn bản cô không có trải qua đấu tranh tâm lý gì, muốn hôn thì liền hôn.
Cô không phải là lần đầu tiên hôn Trần Mỹ Linh, thậm chí không phải lần thứ hai. Lần đầu tiên là buổi tối sau buổi thử vai kia, lần thứ hai là mấy hôm trước khi quay cảnh hôn, tối nay là lần thứ ba.
Lần đầu tiên là cô diễn, lần thứ hai là cảnh quay Kinh Tú hôn Trần Khinh, chỉ có hôm nay, là chân chính Quảng Linh Linh hôn Trần Mỹ Linh.
Vừa hôn lên, Quảng Linh Linh còn nhớ rõ là cô đang bị thách, còn có trút giận hận thù cá nhân của mình, hôn lên, tư vị liền thay đổi. Độ ấm của môi làm cho tâm tình cô rối loạn, hương vị như kẹo bông gòn mềm mại đang lan tỏa ở trong miệng, không, Trần Mỹ Linh so với kẹo bông gòn còn ngọt, mềm hơn, nếu có một cây kẹo mút tên là Trần Mỹ Linh, cô nhất định sẽ mua mỗi ngày.
Quảng Linh Linh nghĩ: Hôn như này có vẻ không tệ.
Sau đó, Trần Mỹ Linh đáp lại cô, Quảng Linh Linh hoàn toàn quên bén mất mình đang ở nơi nào, một người đang chiến đấu hăng hái khi gặp đối thủ xứng tầm liền kích động, hưng phấn.
Nếu không phải mơ hồ nghe được tiếng di động rất nhỏ của Lai Ảnh, cô còn không biết sẽ hôn tới khi nào, khẳng định sẽ không chỉ có một phút, Lai Ảnh kia cũng thật xấu, chẳng có tâm nhắc nhở gì cả.
Quảng Linh Linh tâm tình phức tạp.
Nếu sớm biết rằng một nụ hôn sẽ đem bản thân từ ống thép đang thẳng băng thành cong vẹo tới không ngờ, cô khẳng định sẽ không xúc động như vậy.
"A!"
Quảng Linh Linh nằm sấp trên giường, dùng chăn che mình lại từ đầu tới chân, giãy giụa mấy lần, phát ra một tiếng thở dài.
"Quảng lão sư?"
Quảng Linh Linh vén chăn lên, lộ ra gương mặt không còn gì luyến tiếc.
Trần Mỹ Linh rửa mặt xong, sảng khoái ngồi xổm trước giường, tóc mai và trán vẫn ướt đẫm, do góc độ quan sát, ánh mắt Quảng Linh Linh chính là dán vào cổ áo kia của Trần Mỹ Linh... Cái kia...
Cô ấy vì sao rửa mặt xong lại không mặc nội y! Quảng lão sư tức giận mà nghĩ thầm, lại nhịn không được đem những gì vừa mới nhìn thấy đi so sánh với cặp đùi, cái nào trắng hơn nhỉ?
Trần Mỹ Linh phản xạ có điều kiện rụt lại phía sau, luôn cảm thấy ánh mắt Quảng lão sư híp lại có chút hơi hèn mọn, là cô bị ảo giác sao? Không, nhất định là ảo giác, đức nghệ song hinh Quảng lão sư như thế nào sao lại làm ra chuyện đi rình mò như vậy? Là do suy nghĩ của cô không đoan chính, mỗi ngày nghĩ được sủng ái, hiện tại đều xuất hiện ảo giác.
Bình tĩnh thần trí lại, lại nhìn Quảng Linh Linh, quả nhiên Quảng Linh Linh là với vẻ mặt bình thản.
Cô nào biết Quảng Linh Linh thản nhiên mà suy nghĩ: Ừm.... Vẫn là ngực trắng hơn một chút.
Sau khi nhận định là ảo giác của mình, Trần Mỹ Linh vẫn tự nhiên duy trì tư thế ban đầu của mình, không nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi: "Quảng lão sư, chị có muốn rửa mặt không?"
"Muốn." Quảng lão sư từ trên giường bò dậy, cô chẳng những muốn rửa mặt mà còn muốn thanh tẩy đầu óc.
WeChat nhận được tin nhắn, Trần Mỹ Linh lấy điện thoại từ tủ ở đầu giường, mở khóa, là tin nhắn từ Lai Ảnh:
【Hai người ngủ rồi sao? [cười xấu xa] 】 vừa mới trở về không bao lâu, cô ấy liền gấp gáp không chờ nổi muốn hóng hớt chuyện.
Trần Mỹ Linh ---- 【Vẫn chưa, Quảng lão sư đang trong phòng tắm. 】
Lai Ảnh --- 【Tắm rửa? Em nằm đợi chuyện còn lại à? Tiến triển nhanh chóng à nha.】
Trần Mỹ Linh đen mặt ---- 【Rửa mặt thôi, xong rồi liền ngủ】
Lai ảnh --- 【Sao trời ban đêm như thế, giữa khuya sương gió một người vì ai? 】
Trần Mỹ Linh ---- 【.... Chị Lai Ảnh, em không thích đùa giỡn như vậy, nếu bị Quảng lão sư thấy, em không thể giải thích rõ. 】
Lai Ảnh --- 【Vậy thừa dịp nhân cơ hội này nói rõ [hahaha] 】
Trần Mỹ Linh --- 【Em trước mắt không nghĩ sẽ thổ lộ, xin hãy tôn trọng. 】
Khó thấy được Trần Mỹ Linh nghiêm túc như vậy, trong ấn tượng của Lai Ảnh, tính tình Trần Mỹ Linh đều mềm mỏng không thể tưởng tượng được, thời điểm ở bên cạnh cô đặc biệt thoải mái, hoàn toàn không cảm giác được áp lực nào cả, cũng không cần lo lắng nên nói cái gì, hiếm khi thấy cô ấy một mặt lạnh lùng như vậy.
Lai Ảnh dừng lại vài giây, nhắn lại: 【Được, chị không nhắc đến chuyện này nữa. 】
Trần Mỹ Linh --- 【Cảm ơn chị. 】
Lai Ảnh nhắn lại ---【 Không khách khí [tâm] 】
Nếu Trần Mỹ Linh không muốn cô xen vào như vậy, thì cô sẽ đổi cách khác, đường này không đi được thì đi đường khác, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến Trần Mỹ Linh. Lai Ảnh nằm ngửa ở trên giường, cân nhắc nên làm như thế nào để tạo cho Trần Mỹ Linh một bất ngờ.
Trần Mỹ Linh nghĩ nghĩ, đem lịch sử trò chuyện WeChat của Lai Ảnh xóa. Tô Hàn bên kia gửi tin nhắn WeChat cho cô, còn kèm theo một link, nói là nghệ sĩ trong công ty vừa có phim mới, cần cô hỗ trợ share lên Weibo để tuyên truyền một chút.
Đây là chuyện bình thường, một nghệ sĩ trong công ty, sau khi nổi tiếng, chắc chắn sẽ mang lại độ hot cho những nghệ sĩ khác, Tô Hàn cũng xem xét như vậy cho cô, vừa vào bộ phim mới, sẽ không để cô đi tuyên truyền, sẽ tổn hại đến hình tượng của cô, hơn nữa giúp đỡ ở đây là tình cảm không phải là nghĩa vụ, bổn phận, tự mình phấn đấu mới là quan trọng nhất.
Trần Mỹ Linh trực tiếp ấn vào đường link, bộ phim tên là "Thịnh Thế", là bộ phim cổ trang, hiện tại cổ phục rất là hiếm, Trần Mỹ Linh liền nhìn thêm vài lần, thấy đạo diễn cùng nhà sản xuất, cùng với các diễn viên chính, minh bạch, đoàn phim này có một bộ phim truyền hình ăn khách vào năm ngoái, thể loại phim truyền hình mới, chế tác cũng khá lớn, do vậy ratings cũng ổn.
Cô cơ hồ nhớ lại, năm ngoái nhà sản xuất tìm tới cô muốn cô diễn vai nữ chính, bởi vì thời gian quay phim quá dài, Tô Hàn giúp cô đẩy qua người khác. Thật ra còn có một nguyên do khác, "Thịnh Thế" chủ yếu là phim nói về nam chính, nữ chính thì không rõ ràng, nhiều vai, không phải dạng nữ chính dễ thu hút fans. Trần Mỹ Linh tuy đang ở đoàn phim "Phá Tuyết", trên TV thì đang phát sóng bộ phim của cô, năm sau còn có một bộ khác, nhiệt độ tìm kiếm thì chưa bao giờ nằm trong số ba diễn viên nữ hàng đầu.
Nghệ sĩ tham gia công ty tên là Sầm Khê, Trần Mỹ Linh luôn cảm thấy cái tên này nghe có chút quen tai, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi, liền không suy nghĩ nữa. Với vị trí này của Sầm Khê, diễn xuất tự nhiên nhưng không phải là nữ chính, mà là nữ thứ. Trần Mỹ Linh nhìn ảnh của Sầm Khê, phát hiện cô trang điểm lên rất đẹp, mái tóc dài được buộc lại, buộc bằng dây màu lam, mặc một bộ quần áo đen, tay cầm trường kiếm được quấn mảnh vải, thân kiếm dính máu, giữa mày là khí thế cương liệt bất khuất, hai mắt đỏ đậm, phảng phất như đang chống đối lại với thiên hạ. Diện mạo Sầm Khê so với Trần Mỹ Linh thì thập phần không tinh tế bằng, nhưng lại có khí thế anh hùng, rất thích hợp với vai diễn ác liệt này.
Weibo của Sầm Khê có nhắc tới nhân vật tên là Đinh Bạch Chỉ, Trần Mỹ Linh nhất thời nghĩ tới. Hiện tại nam chính là theo mạch truyện, nam thứ là để yêu, nữ chính cũng theo cốt truyện, nữ thứ thì để yêu, đau lòng. Ngay từ đầu, Đinh Bạch Chỉ đã thu hút sự chú ý của Trần Mỹ Linh, cô ấy lạnh lùng, kiêu ngạo, có võ công cao cường, lại còn dũng cảm và chính trực, cùng nam thứ có một đoạn tình cảm ẩn giấu, cuối cùng phải chống lại quân địch bên ngoài, chết trên sa trường, vạn tiễn xuyên tâm, chết cũng không hề gục ngã, trở thành điểm sáng trong bộ phim này. Trần Mỹ Linh xem kịch bản liền xem tới nỗi nước mắt lưng tròng, muốn diễn thì Tô Hàn cũng nghĩ đến nhân vật này, nhưng lúc ấy người đại diện của Sầm Khê dành trước, Tô Hàn nghĩ cũng không dễ dàng mà cướp được, hơn nữa cũng lo lắng cho diễn xuất của Trần Mỹ Linh, không khéo sẽ thành vụng về, nên từ bỏ.
Không ngờ có cơ duyên trùng hợp lại thấy được bộ phim này trên màn ảnh, còn phải vì cô ấy mà tuyên truyền. Chỉ cần kỹ thuật diễn đạt tiêu chuẩn, Sầm Khê lần này sẽ nổi tiếng. Trần Mỹ Linh khách quan mà nghĩ, mang theo ý tứ chân thành mà chúc phúc, ngón tay ấn vào nút share, suy nghĩ, nhập chữ:
Rốt cuộc cũng chiếu, ngày 4 tháng 9, vào lúc 8g tối, cùng đón chờ!!! Đinh Bạch Chỉ!! [thật là vui] [thật là vui] [xoay vòng vòng]
Cô vừa mới share xong, còn đang thất thần, Quảng Linh Linh vừa ra khỏi phòng tắm. Trần Mỹ Linh nhìn lướt qua thời gian, ước chừng hẳn là 15p, nghi hoặc: Đi rửa mặt mà lâu như vậy?
Vẻ mặt Quảng Linh Linh thoạt nhìn có chút nghiêm túc, nằm ở trên giường không nói một lời.
Trần Mỹ Linh thấy cô không vui, hiện tại quan hệ của bọn họ cũng khác với hồi xưa, cô do dự một hồi, liền gọn gàng, dứt khoát hỏi: "Quảng lão sư, tâm tình chị không tốt sao?"
"Không có."
Vậy cô ấy đây là? "Là mệt nhọc sao? Em tắt đèn cho chị nhé?"
"Mấy giờ rồi?"
"11 giờ rưỡi."
"Vậy chờ một lát."
"Được." Trần Mỹ Linh không dám trắng trợn táo bạo mà nhìn chằm chằm Quảng Linh Linh, sau đó liền giả bộ không có gì làm mà ngồi lướt Weibo, vừa lướt vừa chú ý đến cô ấy, sau đó cô phát hiện ra một chuyện kinh người, Quảng Linh Linh đang lén nhìn cô!
Hai người đều mang tâm sự, né tránh ánh mắt của đối phương, rồi lại cầm lòng không được mà nhìn qua.
Cho đến một thời điểm nào đó, bốn mắt nhìn nhau.
Quảng Linh Linh không dời ánh mắt đi, Trần Mỹ Linh cũng vậy, một ánh mắt thâm thúy, một ánh mắt thì trong suốt, thấy được sự băn khoăn trên mặt của hai người, ánh mắt có chút động, tim đập mạnh, tâm tình thì như nổi trống, ngón tay nắm chặt lấy tấm ga trải giường, tựa hồ làm vậy có thể giảm bớt được cái nóng trong cơ thể.
Ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, khiến cho gò má của Trần Mỹ Linh rất đẹp mắt.
Quảng Linh Linh miệng lưỡi khô, tay chống lên gối, dần dần cúi người qua..
Chương 89 Đồng tử Trần Mỹ Linh hơi co lại một chút, ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Trong đầu nhanh chóng hiện lên một ý nghĩa: "Quảng lão sư muốn làm gì?". Sau đó cô liền trả lời bản thân mình với một câu trả lời khó có thể tin: "Chị ấy là muốn hôn mình, phải không nhỉ?"
Quảng Linh Linh cảm giác chính mình như chia thành hai bản thể vậy, một người thì ngồi tại chỗ suy nghĩ về vấn đề cuối cùng trong cuộc đời, người còn lại thì sắc mặt đầy dục vọng, cầm lòng không được mà đến gần Trần Mỹ Linh đang ngồi bên cạnh cô.
Mau tránh ra a!
Quảng Linh Linh vừa ngăn cản bản thân mình xúc động, vừa gào thét ở trong lòng với Trần Mỹ Linh.
Đáng tiếc Trần Mỹ Linh không có thuật đọc tâm, không nghe được tiếng nói của cô. Cô không có nhắm mắt lại, ngón tay hơi khẽ động một chút, trơ mắt nhìn đôi môi của Quảng Linh Linh đang gần sát trước mặt mình, cho đến khi nghe được cả tiếng hô hấp.
Mắt của Quảng Linh Linh thấy ánh sáng phản chiếu của màn hình di động, thần hồn lập tức trở về, lý trí chiếm thế thượng phong, ở tình huống ngàn cân treo sợi tóc thì dừng lại. Tay cô lướt qua Trần Mỹ Linh, bình thản ung ung lấy cuốn sách của Borges trên tủ đầu giường qua, rất tự nhiên mà hỏi một câu: "Em đang lướt Weibo?"
"....Dạ." Trần Mỹ Linh cũng ngẩn ra một chút.
"Có cái gì hay để xem sao?"
Trần Mỹ Linh nhìn thoáng qua di động đã sớm bị cô cho ra đảo Java (đảo này thuộc Indonesia), giao diện của Weibo vẫn là bộ phim truyền hình kia của Sầm Khê, không biết tại sao mà cô bỗng nhiên cảm thấy luống cuống một chút, "Không có gì không có gì."
Cô liền nhấn nút back hai lần, trở về giao diện chính rồi tùy tiện lướt xuống.
Trần Mỹ Linh còn chưa kịp xem Weibo có tin gì mới, Quảng Linh Linh đã tiến lại gần, vừa nhìn vào giao diện Weibo là thấy.
Trần Mộc Dương V:
Buổi sáng là nghi thức khởi động máy.
[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Lượt share 7 vạn, bình luận 4 vạn, lượt thích 29 vạn
Quảng Linh Linh: "....."
Trần Mỹ Linh cũng nhìn thấy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, là Trần Mộc Dương. Tuy giữa cô và Trần Mộc Dương đã có tin đồn tai tiếng, nhưng bình thường Quảng Linh Linh không lên Weibo, hẳn là cũng không biết chuyện này, cho dù có, thì truyền thông viết bậy viết bạ thì cũng không phải một hai lần, nhất là lần hợp tác đó của bọn họ.
Mạch não của cô không hiểu sao kỳ quái nghiêng về phía của Quảng Linh Linh, cô cho rằng nếu Quảng Linh Linh nhìn thấy Sầm Khê có thể sẽ ghen tuông, nhưng mà cô lại không hề hay biết, từ đầu đến cuối Quảng Linh Linh để ý lại là Trần Mộc Dương.
Nghi phạm số 2 có khả năng trở thành nghi phạm số 1!!!!
Lần thứ hai Quảng Linh Linh trong lòng hiện lên một nghi vấn, "Người em thích có phải hay không là hắn?" Từ trước đến nay cô là người không sợ trời, không sợ đất, tự nhiên bây giờ lại sinh ra một tia sợ hãi, cùng cảm giác bất an, quên đi, ngay cả bản thân cô còn đang rối rắm, trước tiên không can thiệp vào tình cảm cá nhân của Trần Mỹ Linh.
Quảng Linh Linh thu hồi tầm mắt, nói: "Ngủ đi, tắt đèn."
Quyển sách của Borges mới vừa lấy qua, một trang cũng chưa mở, thì đã bị đặt về chỗ cũ, những trang sách lẳng lặng mà khép lại, hệt như bầu không khí yên tĩnh của giờ phút này.
Trong đầu Trần Mỹ Linh không ngừng hồi tượng lại động tác vừa rồi của Quảng Linh Linh, vẫn như cũ mà nghi vấn có phải chị ấy muốn hôn môn của mình hay không, cô cứ rối rắm như vậy mà đi ngủ, rốt cuộc trong mơ cũng xuất hiện mộng tưởng của mình, hôn đến trời đất tối sầm.
Quảng Linh Linh thì không ngủ, vẫn mở mắt ở trong đêm tối yên tĩnh, không biết là suy nghĩ cái gì. Một hồi lâu sau, cô cảm giác được người phía sau ngủ rồi, mới thật cẩn thật mà xoay người lại, dùng đôi mắt mà miêu tả hình dáng của người đó trong bóng tối.
Màn hình di động lặng yên không tiếng động mà sáng lên, Quảng Linh Linh dịch về phía sau một chút, đối mặt với Trần Mỹ Linh, dùng tay che màn hình điện thoại lại, để tránh ánh sáng quấy nhiễu giấc ngủ của cô.
Đăng nhập vào Weibo, từ follow mới nhất đi vào trang chủ của Trần Mỹ Linh.
Hạ Thiên Một Chữ Đồng V:
Rốt cuộc cũng chiếu, ngày 4 tháng 9, vào lúc 8g tối, cùng đón chờ!!! Đinh Bạch Chỉ!! [thật là vui] [thật là vui] [xoay vòng vòng] //@ Sầm Khê V
Quảng Linh Linh thất thần đem tuyên truyền trên Weibo này bỏ qua, lướt xuống phía dưới, trên màn hình là thời gian từ 11g50 đến 12g20, đôi mắt của Quảng Linh Linh như nhìn thấy gì đó, di động như cũ ngừng ở giao diện Weibo.
Quảng Linh Linh siết chặt di động, trong mắt hiện lên một tia tức giận, sau đó cô nghe thấy được tiếng cười, đặc biệt nhẹ, đặc biệt ngọt, Quảng Linh Linh thở nhẹ, mượn ánh sáng của màn hình di động hướng sang Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh có thói quen ngủ nghiêng, một bên má được gối trên gối đầu, môi mím lại, nhìn đáng yêu cực kỳ, trong lòng Quảng Linh Linh đang cáu kỉnh muốn bạo phát dường như được bàn tay vô hình nhẹ nhàng xoa dịu, tâm tình buồn bực cả đêm như nhìn thấy ánh mặt trời.
Khóe mắt cô toàn là ý cười, Quảng Linh Linh giơ ngón tay lên sờ vào đôi môi hồng đó của cô, nhỏ giọng ghen tị hỏi: "Mơ thấy cái gì? Em cười vui vẻ tới như vậy?"
Trần Mỹ Linh mơ thấy mình đang tham gia một bữa tiệc rượu thời thượng, Quảng Linh Linh tay cầm champagne từ xa đi tới, sau đó đặt ly rượu xuống, nắm tay cô đi lên phòng nghỉ. Vừa vào cửa, Quảng Linh Linh liền đóng cửa lại, vòng qua người cô, đè cô và hôn ngay sau cửa, hai người có hôn như nào đều hôn cũng không đủ, Trần Mỹ Linh vòng tay ôm lấy cổ Quảng Linh Linh, nhiệt tình mà đáp lại, lễ phục bị kéo ra, một bàn tay ấm áp đi vào...
Trần Mỹ Linh bỗng nhiên nhỏ giọng kêu một câu: "Quảng lão sư!"
Quảng Linh Linh cho rằng cô ấy tỉnh lại, sợ tới mức lập tức tắt điện thoại, nhắm mắt hoảng hốt nói: "Tôi tôi tôi, tôi thấy trên mặt em có cái gì đó giống như sâu, chiếu qua xem."
Trần Mỹ Linh: "....."
Quảng Linh Linh mở mắt ra, Trần Mỹ Linh không có bất kỳ động tĩnh nào, như cũ bĩu môi ngủ, Quảng Linh Linh tiến gần hơn, phát hiện môi cô tựa hồ cong lên cao, giống như đang mời hôn.
Quảng Linh Linh khóe miệng bất giác mà cong lên, ở cánh môi của Trần Mỹ Linh, nhẹ nhàng hôn lướt qua một cái.
Trần Mỹ Linh mím môi, dường như không hài lòng lắm.
Quảng lão sư vừa rồi hôn cô thật sâu, sao bây giờ lại chỉ chạm môi cô có chút xíu.
Sau khi hôn, Quảng Linh Linh lại một trận ảo não, hận không thể đục não của mình ra xem bên trong rốt cuộc có cái gì! Cô tự phê phán bản thân mình: Người ta ở trong mộng mới kêu có một tiếng, liền tự động tiếp diễn vở kịch, ngay cả tên của con sau này cũng nghĩ ra, còn hôn trộm đối phương, lỡ như cô ấy với mình trong mơ là đang diễn cùng thì sao, nghĩ xem bản thân mình với những nam nhân đáng khinh kia có gì khác nhau?
Quảng Linh Linh suy nghĩ đến tận 4g sáng, cảm giác vừa ngủ liền bị đồng hồ báo thức gọi dậy, khí thế hùng hồn tắt báo thức, tức giận gấp mười lần những ngày trước, sau 180s, mắt của Quảng Linh Linh hồng hồng, từ trong chăn chui ra, sắc mặt âm trầm giống như có thể xuất hiện một trận bão táp. Sau một thời gian dài, Trần Mỹ Linh cũng hiểu được lúc nào không nên đi chọc Quảng lão sư, ví dụ như lúc này.
Cô tự giác đi mở cửa cho Tiểu Tây đang chờ bên ngoài cửa từ sớm, tự mình đi rửa mặt trước.
Tiểu Tây mới vào cửa, liền cảm giác hôm nay tâm tình của Boss rất khó chịu, cô giảm thiếu cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất, bay tới tủ quần áo, lấy ra y phục hôm nay của Quảng Linh Linh, sau đó đứng an tĩnh như gà.
Quảng Linh Linh ngồi yên trên giường, ánh mắt trống rỗng.
Hai phút sau, mắt cô khẽ động một chút, nhìn qua phía Tiểu Tây, Tiểu Tây bước lên phía trước, cung kính nói: "Điện hạ có gì phân phó?"
"Em nói....."
Tiểu Tây dựng lỗ tai lên nghe.
"Quên đi." Quảng Linh Linh muốn nói lại thôi, mỏi mệt xua tay, "Em đọc kịch bản hôm nay một lần cho tôi nghe."
Cô là yêu cầu cần nghe kịch bản để lấy lại bình tĩnh một chút.
Tiểu Tây cầm kịch bản đọc, Quảng Linh Linh nhắm mắt nghe, rõ ràng tiếng đọc kịch bản lớn hơn tiếng mở cửa phòng tắm, nhưng cô lại nghe thấy, mở mắt ra nhìn.
Trần Mỹ Linh rửa mặt xong, áo khoác ngắn màu be phới với quần short, bên trong lại mặc một áo thun trắng đơn giản, rất phù hợp với hình ảnh trong mắt quần chúng, tươi mắt thanh lịch.
Quảng Linh Linh nhíu mày lơ đãng, mặc quần ngắn như vậy làm gì? Sợ người khác không biết chân em trắng như thế nào à?
Bởi vì đóng phim nên phải nhuộm lại tóc đen lần nữa, tùy ý xõa ra, đuôi tóc còn hơi cuộn, khiến cho gương mặt thanh tú kia càng thêm nhỏ hơn.
"Quảng lão sư." Cô bị Quảng Linh Linh nhìn chằm chằm, khóe miệng không khỏi cong lên.
Quảng Linh Linh gần như thờ ơ, cắt ngang cô: "Em đừng cười."
Cười lên giống hệt tiểu yêu tinh, tâm tình của cô hiện giờ đang buông lỏng, rất dễ bị cô ấy cướp mất.
Nụ cười Trần Mỹ Linh cứng đờ, cũng không có tức giận, nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Tây bên kia: Chị ấy là sao vậy?
Tiểu Tây không dám trắng trợn mà lắc đầu, tròng mắt xoay trái xoay phải, ý bảo cô cũng không biết, cô cũng đang rất tuyệt vọng.
Sau khi Quảng lão sư được xem là sinh vật đáng sợ nhất rời đi, Tiểu Tây nơm nớp lo sợ cùng Trần Mỹ Linh trong lòng thấp thỏm, thoát khỏi bầu không khí khẩn trương, một người ngồi trên giường, người ngồi dưới đất.
Tiểu Tây lau mồ hôi ở trên trán: "Sợ chết em rồi, Trần lão sư, Quảng lão sư hôm nay mà hướng em phát giận, thì chị phải nhất định cứu em."
"Tôi giúp em nói tốt thì không thành vấn đề, nhưng nhìn ý tứ này, tôi giống như cũng khó bảo toàn tánh mạng a." Trần Mỹ Linh nói, "Quảng lão sư thường xuyên như vậy sao?"
"Không có, phần lớn thời gian tâm trạng xuống như vậy đều có nguyên do, hôm nay...." Tiểu Tây điên cuồng lắc đầu, "Hoàn toàn không biết là do đâu. Chị buổi tối cùng cô ấy ngủ chung, xảy ra chuyện gì chị lại không biết sao?"
Trần Mỹ Linh đem ký ức tối qua xem đi xem lại, vẫn là không thấy có một chút dị thường, nếu có, chỉ là tối qua cái kia là muốn hôn môi có phải hay không thôi, lần đầu tiên hôn thì không có việc gì, lần thứ hai không hôn lại xảy ra chuyện a.
Cô nhớ lại một chuyện, trong lòng liền thấp thỏm. chẳng lẽ là tối hôm qua cô nói mớ? Quảng Linh Linh đã nghe được cô nói cái gì đó mà không nên nghe thấy, không có khả năng, cô nằm mơ đều không hề lộ ra tin tức gì, trước kia còn dùng phần mềm giấc ngủ đo qua nhiều lần, không có lần nào bị rò rỉ thông tin cả.
Tiểu Tây nhìn vẻ mặt phong phú biểu tình của Trần Mỹ Linh, biết là cô nhớ lại rất nhiều chuyện.
Trần Mỹ Linh: "Không biết."
Tiểu Tây: "Được rồi."
Đây là điều đáng buồn khi làm trợ lý, có nhiều bí mật trước mặt mình mà lại không biết, nhưng không có cách nào để biết cả, có khác gì với không biết đâu.
Trần Mỹ Linh ở trong ký ức tối qua lặp đi lặp lại xem xét nguyên do bất thường của Quảng Linh Linh, mãi cho đến khi Quảng Linh Linh đi ra, hai người cùng nhau đi đến phim trường, cũng không biết nguyên do từ đâu.
Một ngày quay phim rất thuận lợi, nghỉ ngơi rất nhiều, nhưng trên mặt Quảng Linh Linh vẫn bực bội không nói nên lời, cũng không nhìn Trần Mỹ Linh, kết thúc công việc ngay cả cơm cũng không ăn đi thẳng đến phòng của Lai Ảnh trong khách sạn.
Lai Ảnh có hai ngày nghỉ, cô cũng lười đi đi lại lại, vốn dĩ tính ở lại một đêm, buổi chiều bay trở về thành phố B, nhưng náo nhiệt thật sự là đáng xem, nên đem chuyến bay đổi thành sáng mai.
Quảng Linh Linh vào cửa, đem quả bom ném qua cho Lai Ảnh đang nghênh đón cô.
"Tớ..." Quảng Linh Linh mấy máy môi, đáy mắt hiện lên một tia do dựa.
"Cái gì?" Tâm tình của Lai Ảnh bị cô cho bay lên cao.
Quảng Linh Linh yên lặng ngước mắt nhìn đôi mắt của cô, hít sâu một hơi, thật lâu sau, thanh âm từ trong yên tĩnh hiện ra.
"Có thể tớ thích Trần Mỹ Linh."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz