Lingorm Anh Hau Thanh Doi Cover
Chương 86 Lai Ảnh: "Giờ thì sao? Trông như thế nào?"
Quảng Linh Linh khóe miệng ngậm cười: "Thì thành nắm đấm tay thôi."
Lai Ảnh thật là muốn đá cô ấy.
Quảng – sắt thép thẳng nữ - Linh Linh liếc mắt nhìn cô: "Tớ nói nè, nếu cậu có gì thì cứ nói thẳng đi, không cần phải như vậy..."
Cộc cộc cộc------
"Quảng lão sư, chị Lai Ảnh."
Quảng Linh Linh chủ động đứng dậy đi mở cửa, vừa đi vừa quay đầu lại bổ sung nửa câu sau, "Quanh co lòng vòng."
Lai Ảnh: "....."
Cô còn chưa nói đủ thẳng thừng sao?! Chả nhẽ cô phải đem Trần Mỹ Linh cởi sạch quần áo rồi đưa lên giường cho cô ấy, không đúng, đưa lên giường, có khả năng cô ấy sẽ mặc quần áo cho Trần Mỹ Linh, rồi hỏi một câu: "Em như nào lại không mặc quần áo?" Cô hẳn là nên đem Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh lột sạch rồi nhốt trong phòng chỉ có một chiếc giường, không cho quần áo, thuận tiện cho Quảng Linh Linh một chút tình dược, sau đó tay đặt lên người Trần Mỹ Linh, phóng hỏa xung quanh cho tới khi cô ấy tự cháy mới thôi.
Lai Ảnh nghiến răng nghiến lợi mà suy nghĩ.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, Trần Mỹ Linh ôm một cái gối mềm mại trước ngực đứng ở cửa, cô mặc một chiếc áo thun dài sắp tới đầu gối, ánh mắt Quảng Linh Linh nhìn xuống, không biết có phải do ánh đèn ngoài hành lang hay không, cô luôn cảm thấy chân Trần Mỹ Linh trắng hơn một chút so với trước đây, trắng như muốn phát sáng vậy.
"Quảng lão sư." Trần Mỹ Linh ngọt ngào chào hỏi.
Quảng Linh Linh nhường vị trí, để cô tiến vào phòng, đem cửa mở ra.
Lai Ảnh nhìn thấy từ khi Trần Mỹ Linh bước vào cửa là tầm mắt của Quảng Linh Linh không hề dời khỏi đùi cô ấy, từ trên giường nhảy xuống, hai tay bụm mặt khoa trương mà kêu một tiếng: "Ai da, báo cáo, có người lưu manh, chuyên môn nhìn chằm chằm đùi của tiểu cô nương người ta."
Quảng Linh Linh không phản đối: "Tớ chính là xem cô ấy có mặc quần đùi phía dưới hay không thôi, mọi người đều là nữ, lưu manh cái gì?"
Trần Mỹ Linh thoáng nhìn qua rèm cửa đã được kéo, sau đó trực tiếp vén áo thun lên cho Quảng Linh Linh xem quần đùi trắng phía dưới, "Có mặc". Quảng Linh Linh gật gật đầu, nói: "Không tồi."
Trần Mỹ Linh liền tươi cười rạng rỡ.
Có mùi gay mà, Lai Ảnh mắt không thèm nhìn hai người nữa.
Trần Mỹ Linh tới, cũng có nghĩa là phòng tắm ở phòng bên kia đang trống, Quảng Linh Linh đi tắm, để lại Trần Mỹ Linh bồi Lai Ảnh nói chuyện.
Quảng Linh Linh vừa đi, khóe miệng Lai Ảnh lập tức gợi lên một vòng cung, nhìn Trần Mỹ Linh mà cười bí hiểm, Trần Mỹ Linh nhìn cô liền nổi cả da gà, vừa lui về phía sau vừa cười nói: "Chị, chị, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng nhìn em như vậy."
Lai Ảnh không nói lời nào, phát ra tiếng cười "há há há", ánh mắt nhìn thấu hết thảy.
Trần Mỹ Linh ngã lên giường, giơ hai tay hai chân lên đầu hàng: "Có việc gì thì ngài cứ nói, tiểu nhân biết gì nhất định sẽ nói hết không giấu nửa lời."
Lai Ảnh không cười nữa, xoa cằm, nhìn chằm chằm Trần Mỹ Linh, híp mắt đi tới đi lui, đầu của Trần Mỹ Linh cũng nhìn theo tới lui tới lui, bất đắc dĩ nói: "Chị, em muốn ngất rồi nè, ngài có thể mau nói được không?"
"Có thể." Lai Ảnh bỗng nhiên lấy đà rồi nhảy lên nệm, nệm cao su phát ra âm thanh kẽo kẹt, cô ngồi xếp bằng đối diện Trần Mỹ Linh, nghiêm túc mà nói, "Trước tiên, chị cần phải cho em một bài kiểm tra."
"Bài kiểm tra cái gì."
Lai Ảnh duỗi thẳng lòng bàn tay, "Em xem, đây là cái gì?"
"Là tay a."
"Chị biết là tay, chị là hỏi em nó trông như thế nào?" biểu tình của Lai Ảnh rất trịnh trọng.
Trần Mỹ Linh nhìn chằm chằm lòng bàn tay cô một lúc lâu, vẻ mặt cũng trịnh trọng nói: "Ngón tay thon dài, rất đẹp."
Trong lòng Lai Ảnh cao hứng cùng phức tạp: "....."
Không hổ danh là hai vợ chồng, được rồi, tốt xấu gì ít ra Trần Mỹ Linh còn khen người ta được xíu.
"Em nhìn lại xem."
"Thực trắng nha."
"......"
Nhìn thấy vẻ mặt Lai Ảnh không còn chút luyến tiếc nào, Trần Mỹ Linh cắn môi dưới, nhỏ giọng thăm dò nói: "Quang Tuyến Specium?"
Lai Ảnh trợn tròn đôi mắt: "Cái gì cơ?"
Trần Mỹ Linh dưới ánh mắt tức giận của cô càng ngày càng yếu đi, cho đến khi giọng nhỏ như muỗi vo ve: "...Là tuyệt chiêu của Ultraman."
Trời, mẹ nó, còn hơn Quảng Linh Linh nữa!
Lai Ảnh ngã ngửa trên giường, một tiếng thở dài sụp đổ, kéo gối che đầu mình lại, cô không muốn cùng hai người kia nói chuyện nữa, cô thậm chí còn hối hận khi tới thăm đoàn phim, khẳng định là giảm thọ mười năm rồi quá.
"Chị Lai Ảnh."
"Đừng để ý tới tôi, thật là tức chết tôi rồi." Âm thanh phẫn nộ của Lai Ảnh từ gối nói ra.
Trần Mỹ Linh không nói, nhanh nhẹn ấn ấn chân, vỗ vỗ cánh tay, xoa xoa eo của Lai Ảnh, một lúc sau, Lai Ảnh nhấc gối ra, đặt gối dưới cằm, tập trung hưởng thụ sự xoa bóp chu đáo của Trần Mỹ Linh.
"Em đã từng mát xa qua cho Quảng Linh Linh sao?"
"Chưa từng."
Lai Ảnh là ở loại "bạn tốt của ta thích một người bạn tốt khác của ta, nhưng cuối cùng từ đầu tới cuối ta lại không biết?" liền tìm được cảm giác vui mừng, coi như là một loại đền bù đi, cô hưởng thụ sự đãi ngộ này mà Quảng Linh Linh từ trước đến nay chưa từng có, tuy là sau này Quảng Linh Linh khẳng định cũng sẽ có, nhưng là sau này thôi.
Ai ngờ Trần Mỹ Linh nói tiếp: "Em sợ tay nghề em không tốt, làm đau chị ấy, em mới học mát xa chưa được bao lâu."
Câu nói "Tay nghề không tồi" của Lai Ảnh nuốt trở vào, xíu chút nữa là bản thân bị nhồi máu cơ tim, ý nói cô là đang giúp cô ấy luyện tập?
Trời ơi! Thiệt là muốn bạo phát mà!
Là đang khi dễ cô tính tình rất tốt đúng không, Lai Ảnh chống hai tay xuống giường, làm bộ dứng dậy muốn cùng Trần Mỹ Linh lý luận, trên eo bỗng nhiên mềm nhũn, khó có thể miêu tả cảm giác thoải mái từ cột sống truyền tới, Trần Mỹ Linh: "Lực vậy được không?"
Lai Ảnh ngoan ngoãn một lần nữa nằm xuống, kệ, tạm thời vì họ Trần kia xoa bóp eo một chút.
Lai Ảnh được mát xa cực kỳ thoải mái, nghiêng mặt gối đầu, mắt đều không mở ra được, rì rầm: "Lão Quảng á, ông nội cô ấy là trưởng quân khu, ba cô ấy nhập ngũ mười mấy năm, lên tới chức sư trưởng, về sau khi kết hôn rồi sinh con, không chịu được cảnh phải cùng vợ con tách biệt hai nơi, vì thế rời ngũ, hiện tại làm thương nghiệp, có gia nghiệp lớn. Mẹ cô ấy cũng có sự nghiệp riêng, là phó cục trưởng của một đơn vị văn hóa nổi tiếng ở thủ đô, rất có quyền lực, phụ trách kiểm duyệt phim ảnh, Tần Hàn Lâm thấy bà ấy cũng phải cúi đầu ra vẻ đáng thương."
Trần Mỹ Linh sửng sốt, từ trong tâm trí lấy ra quyển sổ nhỏ, nhanh chóng ghi nhớ.
"Bất quá lão Quảng không có công khai nói qua thân thế của mình, người trong nhà càng giấu chặt. Cho nên ở trong giới này ngoại trừ tôi ra, không có người thứ hai biết." Lai Ảnh nói, "Lão Quảng là con của quân nhân, yêu cầu rất nghiêm khắc với bản thân, nhân cách đoan chính, tướng mạo thì không phải nói, là người ngũ giảng tứ mỹ. Nhưng ở nhà là đứa con gái duy nhất, cha mẹ rất sủng ái, được nuông chiều hư hỏng. Khuyết điểm lớn thì không có, nhỏ thì có một đống. Thức dậy là dễ tức giận, nôn nóng, tính tình đại tiểu thư, đôi khi còn không bận tâm đến người khác, tôi là tin tưởng em đã cảm nhận được vài cái."
(ngũ giảng là 5 điều chú ý về lịch sự, sạch sẽ, trật tự, đạo đức, còn tứ mỹ là 4 vẻ đẹp về tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi và môi trường.)
Ngữ khí nói chuyện của Lai Ảnh khiến Trần Mỹ Linh cảm thấy có chỗ kì lạ gì đó, cô thử thăm dò hỏi: "Chị, sao chị lại nói với em những điều này?"
Lai Ảnh né tránh không trả lời, tự mình nói tiếp: "Lão Quảng còn có một ưu điểm, chính là rất nghĩa khí, nếu thật sự coi người nào đó là bạn bè, sẽ không tiếc thân mạng mà giúp đỡ, hơn nữa, cô ấy còn chưa từng yêu ai....."
Từ từ, Trần Mỹ Linh cảm giác càng ngày càng mãnh liệt.
"Chưa từng yêu đương, cho nên không hiểu lắm về tư vị tình yêu là gì. Em hiện giờ đã đánh vào bên trong quân địch, bị cô ấy cho vào hàng ngũ bạn bè, tại sao không sử dụng thân phận này", Lai Ảnh quay đầu, cười tủm tỉm nhìn Trần Mỹ Linh, "Có thể nhân cơ hội này, khiến cho quan hệ của hai người tiến thêm một bước."
"Cái, cái gì tiến thêm một bước?" Trần Mỹ Linh mím môi, gần như có thể khẳng định được là Lai Ảnh đã biết được, nhưng cô vẫn muốn giãy giụa một chút.
"Em không phải thích cô ấy sao?" Lai Ảnh tự nhiên mà công bố đáp án.
"......."
Lai Ảnh thấy bộ dạng che đầu của cô, vui vẻ nói: "Như thế nào? Chả lẽ không phải?"
Trần Mỹ Linh nghe thấy trong lòng như có pháo hoa muốn nổ tung, bay lên trời, sau đó nhanh chóng dập tắt cảm giác này, phản ứng đầu tiên là phủ nhận lại, phản ứng của cô rất nhanh, phủ nhận rất tự nhiên, trong mắt mang theo ý cười, hệt như đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên: "Đúng vậy, em thích Quảng lão sư, cũng thích chị Lai Tỷ nữa nha."
Lai Ảnh xoay người, dùng tay xoa một bên má, nhướng mày nhận xét: "Ừm, kỹ thuật diễn xuất có tiến bộ."
"Quảng lão sư công tác rất nghiêm túc, đối với em lại rất tốt, em thích cô ấy, này có gì là không đúng chứ."
Lai Ảnh đã định liệu từ trước, cười cười.
Người trẻ tuổi, mời biểu diễn.
"Quảng lão sư là đức nghệ song hinh, cô ấy có rất nhiều điểm để em học tập..."
Hai phút sau, Trần Mỹ Linh cúi đầu tuyệt vọng mà thừa nhận: "Chị nói đúng, em là thích cô ấy, em thích cô ấy rất nhiều năm rồi. Em cũng thích chị, nhưng không giống nhau."
Lai Ảnh làm vẻ mặt "tôi nói rồi", đắc ý, hỏi: "Muốn thích cô ấy loại kia?"
Trần Mỹ Linh lắc đầu, gương mặt hơi hơi hồng.
Lai Ảnh nheo mắt, phản ứng này là không đúng nha, "Vậy em muốn cái gì?"
Trần Mỹ Linh rũ mi mắt xướng, nhìn khăn trải giường, thấp giọng nói: "Muốn chị ấy sủng em."
Lai Ảnh: "......"
Thế giới thật bất đồng, cô là thẳng nữ không hiểu thế giới của hai người bạn tốt này.
Trần Mỹ Linh ngượng ngùng trong chốc lát, khẩn trương mà ngẩng đầu hỏi: "Chị Lai Ảnh, chuyện này chị ngàn vạn lần không cần nói cho Quảng lão sư."
"Vì sao?" Lai Ảnh rất tò mò.
"Em sợ sẽ làm cho cô ấy sợ, hơn nữa...."
"Hơn nữa cái gì?"
"Em cảm thấy Quảng lão sư và em có một chút tình cảm, em không muốn vội vàng, sẽ phản tác dụng." Trần Mỹ Linh nói, "Nhiều năm như vậy, sẽ có một ngày cô ấy thích em, em chờ được, em cũng nguyện ý chờ."
Lúc Trần Mỹ Linh nói lời này, trong mắt tỏa ra ánh sáng nhu hòa, giống như chờ đợi không phải là chuyện khó khăn gì, mà là một hạnh phúc rất lớn.
Trong lòng Lai Ảnh có nghi hoặc, liền hỏi tiếp.
Trần Mỹ Linh nhìn cô, ánh mắt ôn nhu kiên định: "Có cơ hội chờ đợi, em đã thực thỏa mãn rồi."
Lai Ảnh nhìn thấu qua mắt của cô, nhớ tới thanh mai trúc mã của mình, hiện tại là chồng cô, cô đã từng vì bận rộn công việc, ít khi gặp nhau, phải xa cách, nhiều lần áy náy hỏi vấn đề này với Triệu Tuấn, người đàn ông cao gầy kia cũng bộ dạng ôn nhu, bao dung như vậy, nhìn chằm chú vào mắt cô: "Có thể có cơ hội để chờ em, anh đã rất hài lòng rồi. Em vẫn luôn ở bên cạnh anh mà, không phải hay sao?"
Cô là nhớ tới chồng mình, rất nhớ rất nhớ.
Cửa phòng lần nữa bị gõ vang lên, hai người trong phòng đồng thời lấy lại tinh thần, trong lòng Quảng Linh Linh thần bí suy nghĩ gì đó mà tiến vào, đóng cửa lại, sau đó mới vươn tay ra.
"Chơi đấu địa chủ không?" Quảng Linh Linh vẻ mặt đầy hưng phấn.
Lai Ảnh: "......"
Trần Mỹ Linh: "......"
Hai người liếc nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương cũng hiện lên một tia bất đắc dĩ, cùng đồng cảm với nhau. Bồi Quảng Linh Linh chơi bài, Lai Ảnh nói: "Chơi bài không thì không thú vị, chơi đặt cược đi, thật hay thách, địa chủ thua thì thường dân được ra lệnh hay là hỏi, địa chủ thắng thì được ra lệnh hay hỏi hai người thường dân." Nghĩ nghĩ, cô bổ sung, "Thật hay thách thì vẫn do người thắng quyết định."
Hai người còn lại không ai ý kiến.
Ba người chơi đoán số, lần thứ nhất Lai Ảnh đoạt được địa chủ, Trần Mỹ Linh chỉ là một tay chơi gà mờ, bị Lai Ảnh đánh đến hoa rơi nước chảy thì không nói, Quảng Linh Linh cũng bị liên lụy theo.
Trần Mỹ Linh liên tục hướng Quảng Linh Linh xin lỗi, Quảng Linh Linh ngược lại không trách cô, còn an ủi cô hai câu, một hồi sẽ báo thù lại
Quảng Linh Linh vung tay lên, rất khí phách: "Thua thì thua, muốn phạt gì mau nói! Chuẩn bị tốt rồi, không sợ!"
Lai Ảnh không nghĩ tới "quỷ kế" của mình lại nhanh như vậy sẽ thành công, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên tại chỗ, cười haha, chỉ vào hai người kêu lên: "Ta chọn thách, hai người hôn lưỡi trước mặt tớ, thời gian không được ít hơn một phút!"
Quảng Linh Linh: "......"
Trần Mỹ Linh: "......"
Chương 87 Trần Mỹ Linh: "......"
Là cô quá ngây thơ cho rằng Lai Ảnh sẽ đánh bài một cách bình thường, hiện tại cô liền sợ thiên hạ đại loạn, không biết còn muốn gây ra chuyện gì nữa.
Lai Ảnh nhìn hai người, khóe miệng còn mang theo ý cười trêu chọc: "Không phải là nói không sợ sao? Làm sao vậy? Đây là đang sợ?"
Nói xong, cô nháy mắt với Trần Mỹ Linh: Thế nào, thấy chị tốt hông?
Trần Mỹ Linh nhận được ám hiệu của cô mà không cười nổi, mặc dù cô rất hưởng thụ cảm giác hôn nhau với Quảng Linh Linh, nhưng đó là khi đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chứ không phải dùng thủ đoạn nhỏ mà chiếm tiện nghi của Quảng Linh Linh, đó là rất hổ thẹn.
"Em...." Trần Mỹ Linh nhíu mày, vừa mới mở miệng nói một câu, đã bị động tác của Quảng Linh Linh làm cho ngây dại, không đợi cô lấy lại tinh thần, Quảng Linh Linh đã lấy tay cố định cổ cô, một tay nâng cằm cô lên, sau đó dùng môi và lưỡi dán lên môi Trần Mỹ Linh, không cho cơ hội để cô thoát.
Ánh mắt Trần Mỹ Linh khẽ động một chút, trong đầu "ong" một tiếng, tay vô thức nắm lấy áo ngủ của Quảng Linh Linh, "Ưm!"
Trong lòng Lai Ảnh hét to một tiếng "Má ơi!!!", có khả năng là từ trước tới nay cô đối với Quảng Linh Linh đều hiểu lầm vấn đề gì đó. Cô cho rằng Quảng Linh Linh sẽ cự tuyệt, rốt cuộc cô ấy lại làm vậy, cô cũng đã quên rằng Quảng Linh Linh là người đã nói thì sẽ làm, đánh cược thua thì phải chịu, chuyện nên làm thì phải làm.
Hai mỹ nhân này, là bạn tốt của mình, ở ngay trước mặt mình mà hôn nồng nhiệt, cái này kích thích quá nha, cô cảm thấy như muốn tuột huyết áp, cần phải bổ sung insulin. Mà khoan, insulin không phải để dùng như vậy....
Lai Ảnh cho lý trí của mình bay lên trời để tìm kiếm sự an tĩnh, trấn tĩnh lại một chút, sau đó quyết định mở di động ra tính giờ: 1,2,3.....
Đúng một phút, không thiếu một giây nào!
Lần hôn môi này và lúc quay phim hoàn toàn không giống nhau, lúc quay phim cần phải đối diện với màn ảnh, phải chú ý tới vẻ đẹp, cần phải nắm bắt cảm xúc, hiện tại thì không cần, ngoại trừ một người bạn an toàn kia ra, hoàn toàn không có ai khác. Quảng Linh Linh hôn rất dùng sức, cô tức giận nghĩ: Ai bảo em đi thích người khác, kêu em không... Không cái gì, mặc kệ. Ai kêu em không nghe lời tôi nói, ngược lại chỗ nào cũng làm trái ý tôi!
Đầu lưỡi Quảng Linh Linh quấn lấy đầu lưỡi Trần Mỹ Linh, thô lỗ, không có kỹ thuật gì, nhưng là không đau, Trần Mỹ Linh thì cảm nhận được một tia cảm xúc, nhưng lại không dám hy vọng gì đến nụ hôn thô lỗ này, các tế bào như trở nên mẫn cảm hơn, một cảm giác thoải mái từ miệng lan tới lòng ngực.
Trần Mỹ Linh ban đầu chịu đựng, sau đó chủ động đáp lại, tay cũng không nhịn được mà ôm lấy cổ Quảng Linh Linh.
Lai Ảnh cảm thấy mình sắp bị mù rồi, điều hòa trong phòng chỉ sợ là sắp hư tới nơi luôn.
Thời gian trôi qua 30s.
Quảng Linh Linh điều chỉnh tư thế, người hơi cúi xuống, để Trần Mỹ Linh nằm ngửa trong vòng tay của mình, vẫn ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi hai người nhẹ nhàng đẩy vào nhau, như muốn đi khắp miệng của nhau vậy, giống hệt như một mối quan hệ ăn ý, hẹn hôm nay đến nhà tôi chơi, ngày mai đến nhà em chơi, nếu không để ý thì sẽ bị trễ hẹn vậy.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Lai Ảnh sờ lên khuôn mặt không biết đã nóng lên từ lúc nào, che mắt lại, không hề có ý định tách hai người họ ra.
2 phút 50s trôi qua.
Quảng Linh Linh bỗng nhiên đẩy Trần Mỹ Linh đang chìm đắm trong nụ hôn đó ra, vội vàng hỏi: "Đủ chưa vậy, sao tớ cảm thấy đã hơn một phút rồi, có phải cậu cố ý chơi tớ không?"
Lai Ảnh: "....."
Mình sai rồi, cậu ấy vẫn là sắt thép thẳng nữ Quảng Linh Linh mà mình biết. Nhưng trước tiên, có thể hay không đem khóe miệng của cậu lau khô? Còn nữa, cái mặt của ngài còn đang đỏ như đít khỉ kìa.
Lai Ảnh nhấn dừng lại, lập tức trở về số 0, tự nhiên nói: "Không a, vừa đúng lúc, vừa mới một phút."
"Cho tớ xem điện thoại." Quảng Linh Linh không tin.
Lai Ảnh sớm biết nên đã sử dụng chiêu này, giơ điện thoại lên, cười hì hì nói: "Vừa mới nhanh tay ấn về 0 rồi."
"....." Không có chứng cứ, Quảng Linh Linh hừ nhẹ một tiếng, không có cách nào khác đành chịu đựng, không biết có bị lỗ hay không nữa.
Trần Mỹ Linh bị choáng váng từ nãy tới giờ, từ lúc Quảng Linh Linh hôn cô cho đến khi rời đi, đại não cô đơ hẳn, bị chập mạch, tất cả các triệu chứng đều xuất hiện, mãi cho đến khi nghe được một âm thanh quen thuộc, thúc giục nói: "Đến lúc em ra bài rồi."
Trần Mỹ Linh như xác chết vùng dậy, cả cơ thể chấn động một chút, bộ não đang hoảng loạn thì như được khai sáng, bầu trời quang đãng, cô ngơ ngác nhìn trong tay mình không biết từ khi nào đã có thêm một bộ bài, mờ mịt hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, trước mắt là một mảnh sáng ngời, Trần Mỹ Linh híp mắt, dòng sông ký ức trì trệ lại lần nữa lưu động, lực độ ở trên cằm, độ ấm trên môi, còn có tư vị ở trên đầu lưỡi, đều là do Quảng Linh Linh tạo ra.
Quảng Linh Linh?
Trần Mỹ Linh nghiêng đầu, chủ nhân của giọng nói thúc giục cô ra bài là Quảng Linh Linh, không biết vì cái gì, mà cô bỗng nhiên không thể nhìn rõ Quảng Linh Linh, trước mắt như có một cái gì đó che khuất, sương trắng mờ mịt, cô lắc đầu, vẫn không thấy rõ.
Quảng Linh Linh và Lai Ảnh nhìn Trần Mỹ Linh, chốc lát thì ngơ ngác, chốc lát thì lắc đầu, rồi lại phát ngốc, như thể có một bộ phim tuyệt vời đang ẩn hiện trước mặt họ mà họ không biết. Hai người nhìn nhau, Quảng Linh Linh chủ động đưa tay lên trán Trần Mỹ Linh, không có phát sốt nha.
Trần Mỹ Linh vội vã lắc đầu.
Lai Ảnh cười, hướng Quảng Linh Linh xua tay, ý bảo là để cô làm, cô kề sát lỗ tai Trần Mỹ Linh, khí dồn vào đan điền: "Nhị sư huynh! Quảng lão sư bị yêu quái bắt đi rồi!"
Trần Mỹ Linh giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại. Cô nhìn hai khuôn mặt to lớn trước mặt mình, sợ hãi lùi về phía sau một bước: "Hai người làm gì vậy? Muốn nhìn trộm bài em à?"
Quảng Linh Linh nhìn cô với ánh mắt 'thiểu năng trí tuệ', ngồi lại chỗ cũ.
Lai Ảnh hỏi: "Bài em đâu?"
Trần Mỹ Linh nhìn về tay trống rỗng của mình, mờ mịt: "Đúng rồi, bài em đâu?"
Quảng Linh Linh ở bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Nhìn trước mặt em xem, vừa đánh xong."
Trần Mỹ Linh sợ hãi cả kinh, chẳng lẽ cô đã luyện thành tuyệt kỹ nhắm hai mắt mà đánh bài sao? Cô nhìn Lai Ảnh với vẻ mặt tươi cười: "Thắng hay là thua?"
Lai Ảnh cười tủm tỉm: "Thua."
"Lại thua nữa?" Trần Mỹ Linh thở dài, "Được rồi, lần này là chọn thật hay thách?" Quả nhiên là nhắm hai mắt đánh bài cũng không khác gì khi mở to mắt ra mà đánh, không hề tiến bộ tí nào, càng tức là bản thân mình thua mà cũng không biết thua như nào. Dù sao vừa rồi đã bị thách, giờ cô cũng thấy không sợ nữa.
Lai Ảnh càng cười lớn hơn, háo hức nói: "Vậy thì chọn nói thật đi, em—"
Quảng Linh Linh lười biếng ngước mắt lên nói: "Thiếu phụ, ván mới."
Bao che vợ hiền! Lai Ảnh cũng không giận, cười haha rồi ngồi lại chỗ cũ, bắt đầu tráo bài.
Trần Mỹ Linh: "????"
Quảng Linh Linh đối đãi bình đẳng cũng thưởng cho cô một cước, tức giận nói: "Em mù sao? Không thấy ván nãy vừa mới đánh xong sao? Ngẩn người làm gì? Bị người ta bắt cóc cũng không biết."
Trần Mỹ Linh không biết vì lí do gì mà cô ấy bỗng nhiên nổi giận, không hiểu sao có chút ủy khuất, rõ ràng là cô ấy chủ động hôn mình, làm cho mình biến thành như vậy, một câu cũng không an ủi người ta, ban nãy còn cùng Lai Ảnh hợp tác lừa cô, giờ còn đá cô nữa.
Trong mắt thấy cảm xúc cô ấy không đúng, Quảng Linh Linh đã nhìn rõ. Nhưng hiện tại trong lòng cô cũng một đống rắc rối, bảy tám chục điều bát nháo đột nhiên kéo tới chặt chém nhau mười mấy phút liền, một chút cũng không rõ ràng, ngược lại càng ngày càng loạn hơn. Chuyện này là do cô không đúng, Quảng Linh Linh đè nén tâm tình hỗn loạn của mình, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."
Đáy mắt Trần Mỹ Linh đang ủy khuất lập tức biến thành nghi hoặc
Quảng Linh Linh nói: "Không có hỏi ý em liền cưỡng hôn em."
Nghi hoặc biến thành... Quảng Linh Linh nhìn không hiểu cảm xúc ấy là gì, cô nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy có điều gì đó xẹt qua não mình rất nhanh.
Trần Mỹ Linh rũ mắt xuống che giấu đi nỗi khổ sở chợt lóe lên, sau đó giương mắt lên, dường như là không có việc gì cả: "Không có việc gì, dù sao chỉ là trò chơi thôi."
"Em biết vậy là tốt rồi." Quảng Linh Linh nghe thấy thanh âm của chính mình có chút chua xót.
Trực giác của cô đã nói sai điều gì đó.
Nhưng Trần Mỹ Linh chỉ nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng, khiến cô không có cách nào mà đáp lời.
Lai Ảnh nhìn không khí quỷ dị giữa hai người, xen vào đúng lúc: "Tới tới tới, xào bài rồi, tiếp tục chơi, lần này Quảng Linh Linh làm địa chủ đi, tớ với Trần Mỹ Linh làm thường dân."
Quảng Linh Linh là "KingBomb" đứng hạng thứ nhất, hiện tại chơi đấu địa chủ vận may kém dần, so với Trần Mỹ Linh thì kẻ tám lạng người nửa cân. Lai Ảnh cùng Trần Mỹ Linh giết Quảng Linh Linh không còn mảnh giáp nào.
"Nói thật hay là thách?" Quảng Linh Linh ném lá bài cuối cùng trong tay xuống, không hề nói nhảm, rất sảng khoái mà chấp nhận cá cược thua thì phải chịu.
Lai Ảnh nhạy bén cảm nhận được có điều gì đó đang ẩn giấu trong lòng cô, liền ngừng đùa giỡn với cô ấy, nói: "Nói thật đi."
"Hỏi."
Lai Ảnh quét mắt một vòng: "Người đang ngồi ở đây, nếu chọn một người để bên nhau cả đời, cậu chọn ai?"
Trần Mỹ Linh rũ mắt xuống, không nói nhiều, lại dâng lên một tia chờ mong.
Dưới cái nhìn "thâm tình" của Lai Ảnh, Quảng Linh Linh nhàn nhạt nói: "Tớ chọn bản thân."
Lai Ảnh nghẹn lời, không phụ: "Không thể chọn bản thân nha."
Quảng Linh Linh nói: "Cậu chưa nói điều này, hỏi không rõ ràng, còn trách ai. Tiếp theo, Trần Mỹ Linh, đến em."
Trần Mỹ Linh thở nhẹ, nói: "Chọn nói thật, người đang ngồi ở đây, trừ bỏ bản thân mình ra, nếu muốn chọn một người để bên nhau cả đời, chị chọn ai?"
Lai Ảnh: "Phụt----"
Thật là trẻ nhỏ dễ dạy.
Quảng Linh Linh ai cũng không nhìn, rũ mắt xuống, thần sắc nhàn nhạt nói: "Tôi chọn em."
"Vì sao?"
"Lai Ảnh kết hôn rồi."
"Nếu tớ không kết hôn thì sao?" Lai – hỗ trợ - Ảnh lập tức hỏi.
"Đó chính là câu hỏi khác rồi."
Quảng Linh Linh một khi chơi lách luật thì hai người trước mặt cũng không đủ đấu lại cô, bọn họ chơi tiếp hai ván nữa, Quảng Linh Linh mượn cớ ngày mai phải quay phim, đưa Trần Mỹ Linh về phòng.
Trần Mỹ Linh sau khi trở về phòng thì đi rửa mặt, Quảng Linh Linh ngồi ở trên giường, trầm ngâm nhìn tay của mình.
Cô duỗi thẳng lòng bàn tay
---- Lại đây, xem tay của tớ
--- Trông nó như thế nào?
--- Nó thẳng!!!
Cô nhớ lại động tác của Lai Ảnh, đem bốn ngón tay chậm rãi co lại.
--- Giờ thì sao? Trông nó như thế nào?
Thế nào...
Thẳng.... Đối lại là cái gì nhỉ?
Quảng Linh Linh lặp đi lặp lại động tác này, dây thần kinh trì độn trong não rốt cuộc cũng tiếp thu với tốc độ ánh sáng, trong chớp nhoáng liền tìm được đáp án!
Như là thấy quỷ vậy, cô khiếp sợ từ trên giường nhảy dựng lên!
Quảng Linh Linh khóe miệng ngậm cười: "Thì thành nắm đấm tay thôi."
Lai Ảnh thật là muốn đá cô ấy.
Quảng – sắt thép thẳng nữ - Linh Linh liếc mắt nhìn cô: "Tớ nói nè, nếu cậu có gì thì cứ nói thẳng đi, không cần phải như vậy..."
Cộc cộc cộc------
"Quảng lão sư, chị Lai Ảnh."
Quảng Linh Linh chủ động đứng dậy đi mở cửa, vừa đi vừa quay đầu lại bổ sung nửa câu sau, "Quanh co lòng vòng."
Lai Ảnh: "....."
Cô còn chưa nói đủ thẳng thừng sao?! Chả nhẽ cô phải đem Trần Mỹ Linh cởi sạch quần áo rồi đưa lên giường cho cô ấy, không đúng, đưa lên giường, có khả năng cô ấy sẽ mặc quần áo cho Trần Mỹ Linh, rồi hỏi một câu: "Em như nào lại không mặc quần áo?" Cô hẳn là nên đem Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh lột sạch rồi nhốt trong phòng chỉ có một chiếc giường, không cho quần áo, thuận tiện cho Quảng Linh Linh một chút tình dược, sau đó tay đặt lên người Trần Mỹ Linh, phóng hỏa xung quanh cho tới khi cô ấy tự cháy mới thôi.
Lai Ảnh nghiến răng nghiến lợi mà suy nghĩ.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, Trần Mỹ Linh ôm một cái gối mềm mại trước ngực đứng ở cửa, cô mặc một chiếc áo thun dài sắp tới đầu gối, ánh mắt Quảng Linh Linh nhìn xuống, không biết có phải do ánh đèn ngoài hành lang hay không, cô luôn cảm thấy chân Trần Mỹ Linh trắng hơn một chút so với trước đây, trắng như muốn phát sáng vậy.
"Quảng lão sư." Trần Mỹ Linh ngọt ngào chào hỏi.
Quảng Linh Linh nhường vị trí, để cô tiến vào phòng, đem cửa mở ra.
Lai Ảnh nhìn thấy từ khi Trần Mỹ Linh bước vào cửa là tầm mắt của Quảng Linh Linh không hề dời khỏi đùi cô ấy, từ trên giường nhảy xuống, hai tay bụm mặt khoa trương mà kêu một tiếng: "Ai da, báo cáo, có người lưu manh, chuyên môn nhìn chằm chằm đùi của tiểu cô nương người ta."
Quảng Linh Linh không phản đối: "Tớ chính là xem cô ấy có mặc quần đùi phía dưới hay không thôi, mọi người đều là nữ, lưu manh cái gì?"
Trần Mỹ Linh thoáng nhìn qua rèm cửa đã được kéo, sau đó trực tiếp vén áo thun lên cho Quảng Linh Linh xem quần đùi trắng phía dưới, "Có mặc". Quảng Linh Linh gật gật đầu, nói: "Không tồi."
Trần Mỹ Linh liền tươi cười rạng rỡ.
Có mùi gay mà, Lai Ảnh mắt không thèm nhìn hai người nữa.
Trần Mỹ Linh tới, cũng có nghĩa là phòng tắm ở phòng bên kia đang trống, Quảng Linh Linh đi tắm, để lại Trần Mỹ Linh bồi Lai Ảnh nói chuyện.
Quảng Linh Linh vừa đi, khóe miệng Lai Ảnh lập tức gợi lên một vòng cung, nhìn Trần Mỹ Linh mà cười bí hiểm, Trần Mỹ Linh nhìn cô liền nổi cả da gà, vừa lui về phía sau vừa cười nói: "Chị, chị, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng nhìn em như vậy."
Lai Ảnh không nói lời nào, phát ra tiếng cười "há há há", ánh mắt nhìn thấu hết thảy.
Trần Mỹ Linh ngã lên giường, giơ hai tay hai chân lên đầu hàng: "Có việc gì thì ngài cứ nói, tiểu nhân biết gì nhất định sẽ nói hết không giấu nửa lời."
Lai Ảnh không cười nữa, xoa cằm, nhìn chằm chằm Trần Mỹ Linh, híp mắt đi tới đi lui, đầu của Trần Mỹ Linh cũng nhìn theo tới lui tới lui, bất đắc dĩ nói: "Chị, em muốn ngất rồi nè, ngài có thể mau nói được không?"
"Có thể." Lai Ảnh bỗng nhiên lấy đà rồi nhảy lên nệm, nệm cao su phát ra âm thanh kẽo kẹt, cô ngồi xếp bằng đối diện Trần Mỹ Linh, nghiêm túc mà nói, "Trước tiên, chị cần phải cho em một bài kiểm tra."
"Bài kiểm tra cái gì."
Lai Ảnh duỗi thẳng lòng bàn tay, "Em xem, đây là cái gì?"
"Là tay a."
"Chị biết là tay, chị là hỏi em nó trông như thế nào?" biểu tình của Lai Ảnh rất trịnh trọng.
Trần Mỹ Linh nhìn chằm chằm lòng bàn tay cô một lúc lâu, vẻ mặt cũng trịnh trọng nói: "Ngón tay thon dài, rất đẹp."
Trong lòng Lai Ảnh cao hứng cùng phức tạp: "....."
Không hổ danh là hai vợ chồng, được rồi, tốt xấu gì ít ra Trần Mỹ Linh còn khen người ta được xíu.
"Em nhìn lại xem."
"Thực trắng nha."
"......"
Nhìn thấy vẻ mặt Lai Ảnh không còn chút luyến tiếc nào, Trần Mỹ Linh cắn môi dưới, nhỏ giọng thăm dò nói: "Quang Tuyến Specium?"
Lai Ảnh trợn tròn đôi mắt: "Cái gì cơ?"
Trần Mỹ Linh dưới ánh mắt tức giận của cô càng ngày càng yếu đi, cho đến khi giọng nhỏ như muỗi vo ve: "...Là tuyệt chiêu của Ultraman."
Trời, mẹ nó, còn hơn Quảng Linh Linh nữa!
Lai Ảnh ngã ngửa trên giường, một tiếng thở dài sụp đổ, kéo gối che đầu mình lại, cô không muốn cùng hai người kia nói chuyện nữa, cô thậm chí còn hối hận khi tới thăm đoàn phim, khẳng định là giảm thọ mười năm rồi quá.
"Chị Lai Ảnh."
"Đừng để ý tới tôi, thật là tức chết tôi rồi." Âm thanh phẫn nộ của Lai Ảnh từ gối nói ra.
Trần Mỹ Linh không nói, nhanh nhẹn ấn ấn chân, vỗ vỗ cánh tay, xoa xoa eo của Lai Ảnh, một lúc sau, Lai Ảnh nhấc gối ra, đặt gối dưới cằm, tập trung hưởng thụ sự xoa bóp chu đáo của Trần Mỹ Linh.
"Em đã từng mát xa qua cho Quảng Linh Linh sao?"
"Chưa từng."
Lai Ảnh là ở loại "bạn tốt của ta thích một người bạn tốt khác của ta, nhưng cuối cùng từ đầu tới cuối ta lại không biết?" liền tìm được cảm giác vui mừng, coi như là một loại đền bù đi, cô hưởng thụ sự đãi ngộ này mà Quảng Linh Linh từ trước đến nay chưa từng có, tuy là sau này Quảng Linh Linh khẳng định cũng sẽ có, nhưng là sau này thôi.
Ai ngờ Trần Mỹ Linh nói tiếp: "Em sợ tay nghề em không tốt, làm đau chị ấy, em mới học mát xa chưa được bao lâu."
Câu nói "Tay nghề không tồi" của Lai Ảnh nuốt trở vào, xíu chút nữa là bản thân bị nhồi máu cơ tim, ý nói cô là đang giúp cô ấy luyện tập?
Trời ơi! Thiệt là muốn bạo phát mà!
Là đang khi dễ cô tính tình rất tốt đúng không, Lai Ảnh chống hai tay xuống giường, làm bộ dứng dậy muốn cùng Trần Mỹ Linh lý luận, trên eo bỗng nhiên mềm nhũn, khó có thể miêu tả cảm giác thoải mái từ cột sống truyền tới, Trần Mỹ Linh: "Lực vậy được không?"
Lai Ảnh ngoan ngoãn một lần nữa nằm xuống, kệ, tạm thời vì họ Trần kia xoa bóp eo một chút.
Lai Ảnh được mát xa cực kỳ thoải mái, nghiêng mặt gối đầu, mắt đều không mở ra được, rì rầm: "Lão Quảng á, ông nội cô ấy là trưởng quân khu, ba cô ấy nhập ngũ mười mấy năm, lên tới chức sư trưởng, về sau khi kết hôn rồi sinh con, không chịu được cảnh phải cùng vợ con tách biệt hai nơi, vì thế rời ngũ, hiện tại làm thương nghiệp, có gia nghiệp lớn. Mẹ cô ấy cũng có sự nghiệp riêng, là phó cục trưởng của một đơn vị văn hóa nổi tiếng ở thủ đô, rất có quyền lực, phụ trách kiểm duyệt phim ảnh, Tần Hàn Lâm thấy bà ấy cũng phải cúi đầu ra vẻ đáng thương."
Trần Mỹ Linh sửng sốt, từ trong tâm trí lấy ra quyển sổ nhỏ, nhanh chóng ghi nhớ.
"Bất quá lão Quảng không có công khai nói qua thân thế của mình, người trong nhà càng giấu chặt. Cho nên ở trong giới này ngoại trừ tôi ra, không có người thứ hai biết." Lai Ảnh nói, "Lão Quảng là con của quân nhân, yêu cầu rất nghiêm khắc với bản thân, nhân cách đoan chính, tướng mạo thì không phải nói, là người ngũ giảng tứ mỹ. Nhưng ở nhà là đứa con gái duy nhất, cha mẹ rất sủng ái, được nuông chiều hư hỏng. Khuyết điểm lớn thì không có, nhỏ thì có một đống. Thức dậy là dễ tức giận, nôn nóng, tính tình đại tiểu thư, đôi khi còn không bận tâm đến người khác, tôi là tin tưởng em đã cảm nhận được vài cái."
(ngũ giảng là 5 điều chú ý về lịch sự, sạch sẽ, trật tự, đạo đức, còn tứ mỹ là 4 vẻ đẹp về tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi và môi trường.)
Ngữ khí nói chuyện của Lai Ảnh khiến Trần Mỹ Linh cảm thấy có chỗ kì lạ gì đó, cô thử thăm dò hỏi: "Chị, sao chị lại nói với em những điều này?"
Lai Ảnh né tránh không trả lời, tự mình nói tiếp: "Lão Quảng còn có một ưu điểm, chính là rất nghĩa khí, nếu thật sự coi người nào đó là bạn bè, sẽ không tiếc thân mạng mà giúp đỡ, hơn nữa, cô ấy còn chưa từng yêu ai....."
Từ từ, Trần Mỹ Linh cảm giác càng ngày càng mãnh liệt.
"Chưa từng yêu đương, cho nên không hiểu lắm về tư vị tình yêu là gì. Em hiện giờ đã đánh vào bên trong quân địch, bị cô ấy cho vào hàng ngũ bạn bè, tại sao không sử dụng thân phận này", Lai Ảnh quay đầu, cười tủm tỉm nhìn Trần Mỹ Linh, "Có thể nhân cơ hội này, khiến cho quan hệ của hai người tiến thêm một bước."
"Cái, cái gì tiến thêm một bước?" Trần Mỹ Linh mím môi, gần như có thể khẳng định được là Lai Ảnh đã biết được, nhưng cô vẫn muốn giãy giụa một chút.
"Em không phải thích cô ấy sao?" Lai Ảnh tự nhiên mà công bố đáp án.
"......."
Lai Ảnh thấy bộ dạng che đầu của cô, vui vẻ nói: "Như thế nào? Chả lẽ không phải?"
Trần Mỹ Linh nghe thấy trong lòng như có pháo hoa muốn nổ tung, bay lên trời, sau đó nhanh chóng dập tắt cảm giác này, phản ứng đầu tiên là phủ nhận lại, phản ứng của cô rất nhanh, phủ nhận rất tự nhiên, trong mắt mang theo ý cười, hệt như đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên: "Đúng vậy, em thích Quảng lão sư, cũng thích chị Lai Tỷ nữa nha."
Lai Ảnh xoay người, dùng tay xoa một bên má, nhướng mày nhận xét: "Ừm, kỹ thuật diễn xuất có tiến bộ."
"Quảng lão sư công tác rất nghiêm túc, đối với em lại rất tốt, em thích cô ấy, này có gì là không đúng chứ."
Lai Ảnh đã định liệu từ trước, cười cười.
Người trẻ tuổi, mời biểu diễn.
"Quảng lão sư là đức nghệ song hinh, cô ấy có rất nhiều điểm để em học tập..."
Hai phút sau, Trần Mỹ Linh cúi đầu tuyệt vọng mà thừa nhận: "Chị nói đúng, em là thích cô ấy, em thích cô ấy rất nhiều năm rồi. Em cũng thích chị, nhưng không giống nhau."
Lai Ảnh làm vẻ mặt "tôi nói rồi", đắc ý, hỏi: "Muốn thích cô ấy loại kia?"
Trần Mỹ Linh lắc đầu, gương mặt hơi hơi hồng.
Lai Ảnh nheo mắt, phản ứng này là không đúng nha, "Vậy em muốn cái gì?"
Trần Mỹ Linh rũ mi mắt xướng, nhìn khăn trải giường, thấp giọng nói: "Muốn chị ấy sủng em."
Lai Ảnh: "......"
Thế giới thật bất đồng, cô là thẳng nữ không hiểu thế giới của hai người bạn tốt này.
Trần Mỹ Linh ngượng ngùng trong chốc lát, khẩn trương mà ngẩng đầu hỏi: "Chị Lai Ảnh, chuyện này chị ngàn vạn lần không cần nói cho Quảng lão sư."
"Vì sao?" Lai Ảnh rất tò mò.
"Em sợ sẽ làm cho cô ấy sợ, hơn nữa...."
"Hơn nữa cái gì?"
"Em cảm thấy Quảng lão sư và em có một chút tình cảm, em không muốn vội vàng, sẽ phản tác dụng." Trần Mỹ Linh nói, "Nhiều năm như vậy, sẽ có một ngày cô ấy thích em, em chờ được, em cũng nguyện ý chờ."
Lúc Trần Mỹ Linh nói lời này, trong mắt tỏa ra ánh sáng nhu hòa, giống như chờ đợi không phải là chuyện khó khăn gì, mà là một hạnh phúc rất lớn.
Trong lòng Lai Ảnh có nghi hoặc, liền hỏi tiếp.
Trần Mỹ Linh nhìn cô, ánh mắt ôn nhu kiên định: "Có cơ hội chờ đợi, em đã thực thỏa mãn rồi."
Lai Ảnh nhìn thấu qua mắt của cô, nhớ tới thanh mai trúc mã của mình, hiện tại là chồng cô, cô đã từng vì bận rộn công việc, ít khi gặp nhau, phải xa cách, nhiều lần áy náy hỏi vấn đề này với Triệu Tuấn, người đàn ông cao gầy kia cũng bộ dạng ôn nhu, bao dung như vậy, nhìn chằm chú vào mắt cô: "Có thể có cơ hội để chờ em, anh đã rất hài lòng rồi. Em vẫn luôn ở bên cạnh anh mà, không phải hay sao?"
Cô là nhớ tới chồng mình, rất nhớ rất nhớ.
Cửa phòng lần nữa bị gõ vang lên, hai người trong phòng đồng thời lấy lại tinh thần, trong lòng Quảng Linh Linh thần bí suy nghĩ gì đó mà tiến vào, đóng cửa lại, sau đó mới vươn tay ra.
"Chơi đấu địa chủ không?" Quảng Linh Linh vẻ mặt đầy hưng phấn.
Lai Ảnh: "......"
Trần Mỹ Linh: "......"
Hai người liếc nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương cũng hiện lên một tia bất đắc dĩ, cùng đồng cảm với nhau. Bồi Quảng Linh Linh chơi bài, Lai Ảnh nói: "Chơi bài không thì không thú vị, chơi đặt cược đi, thật hay thách, địa chủ thua thì thường dân được ra lệnh hay là hỏi, địa chủ thắng thì được ra lệnh hay hỏi hai người thường dân." Nghĩ nghĩ, cô bổ sung, "Thật hay thách thì vẫn do người thắng quyết định."
Hai người còn lại không ai ý kiến.
Ba người chơi đoán số, lần thứ nhất Lai Ảnh đoạt được địa chủ, Trần Mỹ Linh chỉ là một tay chơi gà mờ, bị Lai Ảnh đánh đến hoa rơi nước chảy thì không nói, Quảng Linh Linh cũng bị liên lụy theo.
Trần Mỹ Linh liên tục hướng Quảng Linh Linh xin lỗi, Quảng Linh Linh ngược lại không trách cô, còn an ủi cô hai câu, một hồi sẽ báo thù lại
Quảng Linh Linh vung tay lên, rất khí phách: "Thua thì thua, muốn phạt gì mau nói! Chuẩn bị tốt rồi, không sợ!"
Lai Ảnh không nghĩ tới "quỷ kế" của mình lại nhanh như vậy sẽ thành công, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên tại chỗ, cười haha, chỉ vào hai người kêu lên: "Ta chọn thách, hai người hôn lưỡi trước mặt tớ, thời gian không được ít hơn một phút!"
Quảng Linh Linh: "......"
Trần Mỹ Linh: "......"
Chương 87 Trần Mỹ Linh: "......"
Là cô quá ngây thơ cho rằng Lai Ảnh sẽ đánh bài một cách bình thường, hiện tại cô liền sợ thiên hạ đại loạn, không biết còn muốn gây ra chuyện gì nữa.
Lai Ảnh nhìn hai người, khóe miệng còn mang theo ý cười trêu chọc: "Không phải là nói không sợ sao? Làm sao vậy? Đây là đang sợ?"
Nói xong, cô nháy mắt với Trần Mỹ Linh: Thế nào, thấy chị tốt hông?
Trần Mỹ Linh nhận được ám hiệu của cô mà không cười nổi, mặc dù cô rất hưởng thụ cảm giác hôn nhau với Quảng Linh Linh, nhưng đó là khi đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chứ không phải dùng thủ đoạn nhỏ mà chiếm tiện nghi của Quảng Linh Linh, đó là rất hổ thẹn.
"Em...." Trần Mỹ Linh nhíu mày, vừa mới mở miệng nói một câu, đã bị động tác của Quảng Linh Linh làm cho ngây dại, không đợi cô lấy lại tinh thần, Quảng Linh Linh đã lấy tay cố định cổ cô, một tay nâng cằm cô lên, sau đó dùng môi và lưỡi dán lên môi Trần Mỹ Linh, không cho cơ hội để cô thoát.
Ánh mắt Trần Mỹ Linh khẽ động một chút, trong đầu "ong" một tiếng, tay vô thức nắm lấy áo ngủ của Quảng Linh Linh, "Ưm!"
Trong lòng Lai Ảnh hét to một tiếng "Má ơi!!!", có khả năng là từ trước tới nay cô đối với Quảng Linh Linh đều hiểu lầm vấn đề gì đó. Cô cho rằng Quảng Linh Linh sẽ cự tuyệt, rốt cuộc cô ấy lại làm vậy, cô cũng đã quên rằng Quảng Linh Linh là người đã nói thì sẽ làm, đánh cược thua thì phải chịu, chuyện nên làm thì phải làm.
Hai mỹ nhân này, là bạn tốt của mình, ở ngay trước mặt mình mà hôn nồng nhiệt, cái này kích thích quá nha, cô cảm thấy như muốn tuột huyết áp, cần phải bổ sung insulin. Mà khoan, insulin không phải để dùng như vậy....
Lai Ảnh cho lý trí của mình bay lên trời để tìm kiếm sự an tĩnh, trấn tĩnh lại một chút, sau đó quyết định mở di động ra tính giờ: 1,2,3.....
Đúng một phút, không thiếu một giây nào!
Lần hôn môi này và lúc quay phim hoàn toàn không giống nhau, lúc quay phim cần phải đối diện với màn ảnh, phải chú ý tới vẻ đẹp, cần phải nắm bắt cảm xúc, hiện tại thì không cần, ngoại trừ một người bạn an toàn kia ra, hoàn toàn không có ai khác. Quảng Linh Linh hôn rất dùng sức, cô tức giận nghĩ: Ai bảo em đi thích người khác, kêu em không... Không cái gì, mặc kệ. Ai kêu em không nghe lời tôi nói, ngược lại chỗ nào cũng làm trái ý tôi!
Đầu lưỡi Quảng Linh Linh quấn lấy đầu lưỡi Trần Mỹ Linh, thô lỗ, không có kỹ thuật gì, nhưng là không đau, Trần Mỹ Linh thì cảm nhận được một tia cảm xúc, nhưng lại không dám hy vọng gì đến nụ hôn thô lỗ này, các tế bào như trở nên mẫn cảm hơn, một cảm giác thoải mái từ miệng lan tới lòng ngực.
Trần Mỹ Linh ban đầu chịu đựng, sau đó chủ động đáp lại, tay cũng không nhịn được mà ôm lấy cổ Quảng Linh Linh.
Lai Ảnh cảm thấy mình sắp bị mù rồi, điều hòa trong phòng chỉ sợ là sắp hư tới nơi luôn.
Thời gian trôi qua 30s.
Quảng Linh Linh điều chỉnh tư thế, người hơi cúi xuống, để Trần Mỹ Linh nằm ngửa trong vòng tay của mình, vẫn ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi hai người nhẹ nhàng đẩy vào nhau, như muốn đi khắp miệng của nhau vậy, giống hệt như một mối quan hệ ăn ý, hẹn hôm nay đến nhà tôi chơi, ngày mai đến nhà em chơi, nếu không để ý thì sẽ bị trễ hẹn vậy.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Lai Ảnh sờ lên khuôn mặt không biết đã nóng lên từ lúc nào, che mắt lại, không hề có ý định tách hai người họ ra.
2 phút 50s trôi qua.
Quảng Linh Linh bỗng nhiên đẩy Trần Mỹ Linh đang chìm đắm trong nụ hôn đó ra, vội vàng hỏi: "Đủ chưa vậy, sao tớ cảm thấy đã hơn một phút rồi, có phải cậu cố ý chơi tớ không?"
Lai Ảnh: "....."
Mình sai rồi, cậu ấy vẫn là sắt thép thẳng nữ Quảng Linh Linh mà mình biết. Nhưng trước tiên, có thể hay không đem khóe miệng của cậu lau khô? Còn nữa, cái mặt của ngài còn đang đỏ như đít khỉ kìa.
Lai Ảnh nhấn dừng lại, lập tức trở về số 0, tự nhiên nói: "Không a, vừa đúng lúc, vừa mới một phút."
"Cho tớ xem điện thoại." Quảng Linh Linh không tin.
Lai Ảnh sớm biết nên đã sử dụng chiêu này, giơ điện thoại lên, cười hì hì nói: "Vừa mới nhanh tay ấn về 0 rồi."
"....." Không có chứng cứ, Quảng Linh Linh hừ nhẹ một tiếng, không có cách nào khác đành chịu đựng, không biết có bị lỗ hay không nữa.
Trần Mỹ Linh bị choáng váng từ nãy tới giờ, từ lúc Quảng Linh Linh hôn cô cho đến khi rời đi, đại não cô đơ hẳn, bị chập mạch, tất cả các triệu chứng đều xuất hiện, mãi cho đến khi nghe được một âm thanh quen thuộc, thúc giục nói: "Đến lúc em ra bài rồi."
Trần Mỹ Linh như xác chết vùng dậy, cả cơ thể chấn động một chút, bộ não đang hoảng loạn thì như được khai sáng, bầu trời quang đãng, cô ngơ ngác nhìn trong tay mình không biết từ khi nào đã có thêm một bộ bài, mờ mịt hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, trước mắt là một mảnh sáng ngời, Trần Mỹ Linh híp mắt, dòng sông ký ức trì trệ lại lần nữa lưu động, lực độ ở trên cằm, độ ấm trên môi, còn có tư vị ở trên đầu lưỡi, đều là do Quảng Linh Linh tạo ra.
Quảng Linh Linh?
Trần Mỹ Linh nghiêng đầu, chủ nhân của giọng nói thúc giục cô ra bài là Quảng Linh Linh, không biết vì cái gì, mà cô bỗng nhiên không thể nhìn rõ Quảng Linh Linh, trước mắt như có một cái gì đó che khuất, sương trắng mờ mịt, cô lắc đầu, vẫn không thấy rõ.
Quảng Linh Linh và Lai Ảnh nhìn Trần Mỹ Linh, chốc lát thì ngơ ngác, chốc lát thì lắc đầu, rồi lại phát ngốc, như thể có một bộ phim tuyệt vời đang ẩn hiện trước mặt họ mà họ không biết. Hai người nhìn nhau, Quảng Linh Linh chủ động đưa tay lên trán Trần Mỹ Linh, không có phát sốt nha.
Trần Mỹ Linh vội vã lắc đầu.
Lai Ảnh cười, hướng Quảng Linh Linh xua tay, ý bảo là để cô làm, cô kề sát lỗ tai Trần Mỹ Linh, khí dồn vào đan điền: "Nhị sư huynh! Quảng lão sư bị yêu quái bắt đi rồi!"
Trần Mỹ Linh giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại. Cô nhìn hai khuôn mặt to lớn trước mặt mình, sợ hãi lùi về phía sau một bước: "Hai người làm gì vậy? Muốn nhìn trộm bài em à?"
Quảng Linh Linh nhìn cô với ánh mắt 'thiểu năng trí tuệ', ngồi lại chỗ cũ.
Lai Ảnh hỏi: "Bài em đâu?"
Trần Mỹ Linh nhìn về tay trống rỗng của mình, mờ mịt: "Đúng rồi, bài em đâu?"
Quảng Linh Linh ở bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Nhìn trước mặt em xem, vừa đánh xong."
Trần Mỹ Linh sợ hãi cả kinh, chẳng lẽ cô đã luyện thành tuyệt kỹ nhắm hai mắt mà đánh bài sao? Cô nhìn Lai Ảnh với vẻ mặt tươi cười: "Thắng hay là thua?"
Lai Ảnh cười tủm tỉm: "Thua."
"Lại thua nữa?" Trần Mỹ Linh thở dài, "Được rồi, lần này là chọn thật hay thách?" Quả nhiên là nhắm hai mắt đánh bài cũng không khác gì khi mở to mắt ra mà đánh, không hề tiến bộ tí nào, càng tức là bản thân mình thua mà cũng không biết thua như nào. Dù sao vừa rồi đã bị thách, giờ cô cũng thấy không sợ nữa.
Lai Ảnh càng cười lớn hơn, háo hức nói: "Vậy thì chọn nói thật đi, em—"
Quảng Linh Linh lười biếng ngước mắt lên nói: "Thiếu phụ, ván mới."
Bao che vợ hiền! Lai Ảnh cũng không giận, cười haha rồi ngồi lại chỗ cũ, bắt đầu tráo bài.
Trần Mỹ Linh: "????"
Quảng Linh Linh đối đãi bình đẳng cũng thưởng cho cô một cước, tức giận nói: "Em mù sao? Không thấy ván nãy vừa mới đánh xong sao? Ngẩn người làm gì? Bị người ta bắt cóc cũng không biết."
Trần Mỹ Linh không biết vì lí do gì mà cô ấy bỗng nhiên nổi giận, không hiểu sao có chút ủy khuất, rõ ràng là cô ấy chủ động hôn mình, làm cho mình biến thành như vậy, một câu cũng không an ủi người ta, ban nãy còn cùng Lai Ảnh hợp tác lừa cô, giờ còn đá cô nữa.
Trong mắt thấy cảm xúc cô ấy không đúng, Quảng Linh Linh đã nhìn rõ. Nhưng hiện tại trong lòng cô cũng một đống rắc rối, bảy tám chục điều bát nháo đột nhiên kéo tới chặt chém nhau mười mấy phút liền, một chút cũng không rõ ràng, ngược lại càng ngày càng loạn hơn. Chuyện này là do cô không đúng, Quảng Linh Linh đè nén tâm tình hỗn loạn của mình, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."
Đáy mắt Trần Mỹ Linh đang ủy khuất lập tức biến thành nghi hoặc
Quảng Linh Linh nói: "Không có hỏi ý em liền cưỡng hôn em."
Nghi hoặc biến thành... Quảng Linh Linh nhìn không hiểu cảm xúc ấy là gì, cô nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy có điều gì đó xẹt qua não mình rất nhanh.
Trần Mỹ Linh rũ mắt xuống che giấu đi nỗi khổ sở chợt lóe lên, sau đó giương mắt lên, dường như là không có việc gì cả: "Không có việc gì, dù sao chỉ là trò chơi thôi."
"Em biết vậy là tốt rồi." Quảng Linh Linh nghe thấy thanh âm của chính mình có chút chua xót.
Trực giác của cô đã nói sai điều gì đó.
Nhưng Trần Mỹ Linh chỉ nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng, khiến cô không có cách nào mà đáp lời.
Lai Ảnh nhìn không khí quỷ dị giữa hai người, xen vào đúng lúc: "Tới tới tới, xào bài rồi, tiếp tục chơi, lần này Quảng Linh Linh làm địa chủ đi, tớ với Trần Mỹ Linh làm thường dân."
Quảng Linh Linh là "KingBomb" đứng hạng thứ nhất, hiện tại chơi đấu địa chủ vận may kém dần, so với Trần Mỹ Linh thì kẻ tám lạng người nửa cân. Lai Ảnh cùng Trần Mỹ Linh giết Quảng Linh Linh không còn mảnh giáp nào.
"Nói thật hay là thách?" Quảng Linh Linh ném lá bài cuối cùng trong tay xuống, không hề nói nhảm, rất sảng khoái mà chấp nhận cá cược thua thì phải chịu.
Lai Ảnh nhạy bén cảm nhận được có điều gì đó đang ẩn giấu trong lòng cô, liền ngừng đùa giỡn với cô ấy, nói: "Nói thật đi."
"Hỏi."
Lai Ảnh quét mắt một vòng: "Người đang ngồi ở đây, nếu chọn một người để bên nhau cả đời, cậu chọn ai?"
Trần Mỹ Linh rũ mắt xuống, không nói nhiều, lại dâng lên một tia chờ mong.
Dưới cái nhìn "thâm tình" của Lai Ảnh, Quảng Linh Linh nhàn nhạt nói: "Tớ chọn bản thân."
Lai Ảnh nghẹn lời, không phụ: "Không thể chọn bản thân nha."
Quảng Linh Linh nói: "Cậu chưa nói điều này, hỏi không rõ ràng, còn trách ai. Tiếp theo, Trần Mỹ Linh, đến em."
Trần Mỹ Linh thở nhẹ, nói: "Chọn nói thật, người đang ngồi ở đây, trừ bỏ bản thân mình ra, nếu muốn chọn một người để bên nhau cả đời, chị chọn ai?"
Lai Ảnh: "Phụt----"
Thật là trẻ nhỏ dễ dạy.
Quảng Linh Linh ai cũng không nhìn, rũ mắt xuống, thần sắc nhàn nhạt nói: "Tôi chọn em."
"Vì sao?"
"Lai Ảnh kết hôn rồi."
"Nếu tớ không kết hôn thì sao?" Lai – hỗ trợ - Ảnh lập tức hỏi.
"Đó chính là câu hỏi khác rồi."
Quảng Linh Linh một khi chơi lách luật thì hai người trước mặt cũng không đủ đấu lại cô, bọn họ chơi tiếp hai ván nữa, Quảng Linh Linh mượn cớ ngày mai phải quay phim, đưa Trần Mỹ Linh về phòng.
Trần Mỹ Linh sau khi trở về phòng thì đi rửa mặt, Quảng Linh Linh ngồi ở trên giường, trầm ngâm nhìn tay của mình.
Cô duỗi thẳng lòng bàn tay
---- Lại đây, xem tay của tớ
--- Trông nó như thế nào?
--- Nó thẳng!!!
Cô nhớ lại động tác của Lai Ảnh, đem bốn ngón tay chậm rãi co lại.
--- Giờ thì sao? Trông nó như thế nào?
Thế nào...
Thẳng.... Đối lại là cái gì nhỉ?
Quảng Linh Linh lặp đi lặp lại động tác này, dây thần kinh trì độn trong não rốt cuộc cũng tiếp thu với tốc độ ánh sáng, trong chớp nhoáng liền tìm được đáp án!
Như là thấy quỷ vậy, cô khiếp sợ từ trên giường nhảy dựng lên!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz