[KIM ĐỒNG] LUẬT SƯ CỦA TRÁI TIM
Ấm áp trong mưa
Buổi đàm phán cuối cùng đã được sắp xếp. Dưới sức ép của bằng chứng mới, dư luận và áp lực từ Hội đồng quản trị, Dương Minh Phong cuối cùng đã chấp nhận gần như toàn bộ các điều kiện của phía Kim Tuyến. Mọi thứ đang tiến đến một kết thúc rõ ràng trên mặt pháp lý.Nhưng với Kim Tuyến, đó lại là một loạt những ngày tháng căng thẳng mới. Cô phải lo sắp xếp việc di chuyển, tìm trường mới cho Bắp, và đối mặt với những đêm mất ngủ triền miên khi mọi chuyện dần lắng xuống, để lại khoảng trống cho nỗi cô đơn và những câu hỏi về tương lai ùa về.Một buổi chiều, trời Sài Gòn đổ cơn mưa như trút nước. Kim Tuyến có cuộc hẹn cuối cùng với Đồng Ánh Quỳnh tại văn phòng để ký kết một số văn bản chuyển giao cuối cùng trước phiên tòa sắp tới (chỉ còn là thủ tục). Cô đưa Bắp đến nhờ người giúp việc trông nom tại căn hộ mới, rồi một mình lái xe đi.
Con đường trở nên kinh hoàng. Mưa xối xả đến mức gần như không thấy đường. Gió giật từng cơn. Xe cộ ùn tắc, tiếng còi inh ỏi hòa với tiếng mưa rơi ầm ầm. Kim Tuyến, vốn đã mệt mỏi và tâm trí đầy những suy nghĩ hỗn độn, càng thêm bất an. Cô cố gắng tập trung, nhưng tay lái vẫn run. Trước mắt cô, mọi thứ như mờ đi, lẫn lộn vào nhau, như hàng trăm ngàn suy nghĩ cứ liên tục quấy nhiễu trong đầu cô.
Đột nhiên, từ một con hẻm nhỏ, một chiếc xe máy phóng vụt ra, cố lách qua dòng xe đông đúc. Tài xế xe máy có lẽ cũng không quan sát kỹ trong tầm mưa hạn chế.Két!!!!!!!!!!Va chạm không mạnh, nhưng đủ để chiếc xe Mercedes của Kim Tuyến bị xước dài một đường trên thành xe, và chiếc xe máy loạng choạng rồi ngã xuống đường.Tim Kim Tuyến như nhảy khỏi lồng ngực. Cô dừng xe ngay, vội vã bước xuống. Người đi xe máy là một thanh niên, may mắn chỉ bị xây xát nhẹ nhưng có vẻ như đang cô tình muốn làm lớn chuyện, hòng để đòi bồi thường. Anh ta lớn tiếng trách móc, cho rằng Kim Tuyến đã không giữ khoảng cách, ỷ là ô tô mà chen lấn làn xe nhỏ.
Xung quanh bắt đầu có người tụ tập dù trời mưa. Có người lấy điện thoại ra quay vì nhận ra Kim Tuyến là diễn viên nổi tiếng. Kim Tuyến, trong bộ trang phục công sở giản dị nhưng ướt sũng, mặt tái nhợt, cố gắng giải thích trong tiếng mưa ồn ào. Cô cảm thấy choáng váng. Một cảm giác bất lực và sợ hãi cũ kỹ lại ùa về - cảm giác mọi thứ đều có thể trở nên tồi tệ, và cô luôn là người chịu thiệt.
Trong lúc hỗn loạn đó, một chiếc xe ô tô màu đen lặng lẽ dừng lại phía sau. Cánh cửa mở ra. Một bóng dáng quen thuộc bước xuống. Đồng Ánh Quỳnh.Cô không hề vội vã, cầm ô bước thẳng đến chỗ Kim Tuyến, đứng hơi chếch về phía trước, như một bức tường chắn nhỏ nhưng vững chãi giữa cô và người thanh niên đang cáu gắt. Ánh mắt cô lạnh lùng quét qua hiện trường, dừng lại ở chiếc xe máy và vết xước trên xe Kim Tuyến.
"Có ai bị thương nặng không?" Giọng cô vang lên, rõ ràng và đầy uy lực, át cả tiếng mưa.
Người thanh niên ngừng lời, hơi choáng trước khí chất lạnh lùng và chuyên nghiệp của người vừa xuất hiện. "Tôi... tôi không sao. Nhưng xe tôi..."
"Anh đi ngược chiều từ trong hẻm ra, trong điều kiện mưa tầm nhìn hạn chế mà không giảm tốc độ, đúng không?" Đồng Ánh Quỳnh nói, không phải chất vấn, mà như đang khẳng định một sự thật. "Theo luật, anh phải nhường đường cho xe trên đường chính. Và theo biển báo kia," cô chỉ tay ra phía đầu hẻm, "đây là đoạn đường cấm xe máy đi ngược chiều vào giờ cao điểm."
Người thanh niên há hốc mồm, quay lại nhìn biển báo mà trước giờ có lẽ chẳng để ý. Những người xung quanh bắt đầu xì xầm.
"Tôi là luật sư." Ánh Quỳnh rút danh thiếp ra, không đưa cho anh ta, mà giữ trong tay một cách trang trọng. "Chúng ta có hai lựa chọn. Một, gọi cảnh sát đến lập biên bản, xác định rõ lỗi thuộc về ai dựa trên hiện trường và luật giao thông. Tôi đảm bảo sẽ bảo vệ quyền lợi cho thân chủ của tôi đến cùng." Cô dừng lại, để không khí căng thẳng xuống một chút. "Hai, anh nhận lỗi của mình. Chúng tôi sẽ không yêu cầu bồi thường gì cho vết xước trên xe. Anh tự lo chi phí sửa xe máy của anh. Và chúng ta mỗi người đi về."
Sự lựa chọn được đưa ra rõ ràng, lạnh lùng, và hoàn toàn hợp lý. Người thanh niên nhìn vẻ mặt bình thản nhưng đầy áp lực của Đồng Ánh Quỳnh, rồi nhìn sang Kim Tuyến - người phụ nữ xinh đẹp nhưng trông hoàn toàn kiệt sức và ướt nhẹp. Anh ta càu nhàu vài câu, rồi gật đầu: "Thôi, tôi đi vậy."
Mọi người dần giải tán. Đồng Ánh Quỳnh quay sang Kim Tuyến, lúc này đang đứng như trời trồng, nước mưa chảy dài trên mái tóc và khuôn mặt,để lộ ra một vẻ mong manh đến đau lòng.
"Vào xe tôi đi," Ánh Quỳnh nói, giọng không còn là giọng của một luật sư, mà nhẹ nhàng hơn, gần như là một sự quan tâm. "Chị ướt hết rồi. Tôi sẽ gọi người đến xử lý xe của chị."
Kim Tuyến không phản kháng. Cô để mặc Đồng Ánh Quỳnh dìu nhẹ khuỷu tay mình, dẫn cô vào chiếc xe ấm áp, khô ráo. Mùi hương nhẹ nhàng, thoảng mùi giấy tờ và cà phê, phảng phất trong xe.
Trên đường đến văn phòng, Kim Tuyến ngồi im, người vẫn còn run nhẹ. Cô nhìn ra ngoài cửa kính mờ hơi nước, những giọt mưa liên tục đập vào lớp kính xe, như những cơn bão cứ dồn dập kéo đến vùi dập cuộc đời cô. Rồi, bất chợt, một tiếng nấc nhỏ bật ra từ cổ họng cô. Rồi một tiếng nữa. Và rồi, như một con đập vỡ, nước mắt cô tuôn ra, lặng lẽ nhưng không thể ngừng lại. Cô khóc cho nỗi sợ hãi vừa rồi, cho sự bất lực, cho chuỗi ngày dài căng thẳng, cho cuộc hôn nhân thất bại, cho tương lai mờ mịt, và cho cả sự mệt mỏi tột cùng đã dồn nén từ bao lâu.
Cô cố gắng kìm nén, xấu hổ vì đã bộc lộ sự yếu đuối trước mặt vị luật sư lạnh lùng này. Nhưng càng cố, nước mắt càng chảy.
Đồng Ánh Quỳnh không nói gì. Cô cũng không đưa khăn giấy hay vỗ về. Cô chỉ tiếp tục lái xe, đôi mắt nhìn thẳng con đường phía trước trong màn mưa. Nhưng tốc độ xe chậm lại một chút. Và đôi tay nắm vô lăng của cô, những ngón tay thon dài thường chỉ gõ lên mặt bàn hoặc lật giấy tờ, lúc này siết chặt hơn, các khớp ngón tay trắng dần. Trong lòng cô, một cảm xúc lạ kì chợt dâng lên, không chỉ là sự thương xót cho người phụ nữ đang khóc này, mà trong cô đã dần dần hình thành cảm giác muốn yêu thương, che chở. Cô ước rằng lúc này đây mình có thể đưa tay ra, ôm lấy Kim Tuyến, vỗ về, lau đi những giọt nước mắt tức tưởi của cô ấy.
Đến văn phòng, cô dẫn Kim Tuyến vào phòng họp riêng nhỏ, nơi chỉ có hai người. Cô đóng cửa lại, cách biệt với thế giới bên ngoài. Rồi cô đi lấy một chiếc khăn bông lớn, ấm áp, và một ly nước nóng, đặt trước mặt Kim Tuyến.
"Chị lau khô đi, kẻo cảm." Cô nói, giọng khẽ đến mức Kim Tuyến gần như không nghe thấy.Kim Tuyến lau mặt, uống ngụm nước nóng. Cơn khóc đã dịu xuống, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe. Cô ngẩng lên, nhìn Đồng Ánh Quỳnh đang đứng tựa vào bàn, nhìn cô với một biểu cảm khó hiểu. Không còn là sự lạnh lùng phân tích, cũng không phải sự thương hại. Mà là một sự quan sát sâu sắc, đầy chất chứa.
"Tôi... xin lỗi," Kim Tuyến nói, giọng khàn đặc. "Tôi mất bình tĩnh."
"Tôi hiểu mà." Đồng Ánh Quỳnh đáp lại. Một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến Kim Tuyến bất ngờ. "Sau tất cả những gì chị đã trải qua, việc khóc vì một cú va chạm xe và một trận mưa, là điều bình thường".
Cô bước lại gần, không chạm vào Kim Tuyến, nhưng khoảng cách đủ gần để Kim Tuyến cảm nhận được sự hiện diện ấm áp. "Nhưng điều tôi thấy hôm nay, không phải là sự yếu đuối. Mà là sự chịu đựng đã đến giới hạn. Chị đã rất mạnh mẽ, Kim Tuyến. Mạnh mẽ hơn chị nghĩ rất nhiều."
Kim Tuyến ngước mắt nhìn cô, nước mắt lại ứa ra. "Tôi chỉ... cảm thấy mệt."
"Tôi biết." Đồng Ánh Quỳnh nói, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng đêm mưa. Và trong ánh mắt ấy, Kim Tuyến lần đầu tiên nhìn thấy một thứ gì đó vỡ ra: một vết nứt của sự đồng cảm, không phải từ lý trí của một luật sư, mà từ trái tim của một người phụ nữ.
Khoảnh khắc ấy, bên ngoài cửa sổ văn phòng cao tầng, mưa vẫn rơi tầm tã, gió vẫn gào rít. Nhưng trong căn phòng nhỏ ấm áp, một thứ tình cảm mới, mong manh như sợi tơ nhện vừa giăng trong mưa, đã chính thức được thừa nhận. Không phải từ lời nói, mà từ sự im lặng, từ những giọt nước mắt được chứng kiến, và từ cái tên được gọi một cách dịu dàng.
Đồng Ánh Quỳnh quay đi, điều chỉnh lại chiếc áo vest đã hơi nhăn. Khi cô quay lại, vẻ mặt đã trở lại với sự bình thản chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt thì không. "Bây giờ, chúng ta ký những giấy tờ này. Rồi tôi sẽ đưa chị về."
Kim Tuyến gật đầu, lau khô nước mắt lần cuối. Trong lòng cô, nỗi sợ và sự cô độc vẫn còn đó, nhưng giờ đã có một điểm sáng nhỏ, ấm áp và bí ẩn, vừa được thắp lên.Cô biết, từ khoảnh khắc cơn mưa này, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz