19
44.
Thấm thoắt, hai cái Tết nữa đã trôi qua.
Tình yêu của tôi và An Càn Hạo đã chuyển từ chế độ gà bông mới lớn sang chế độ vợ chồng già.
Chúng tôi đã dọn về căn hộ chung được hơn một năm. Cuộc sống chung không phải lúc nào cũng màu hồng. Có những lúc cãi nhau chí chóe nhưng sau tất cả, chỉ cần một cái ôm, một bữa cơm nóng, là đâu lại vào đấy.
Năm nay, mùa xuân đến sớm. Mới ra Giêng, trời đã hửng nắng ấm áp.
Một buổi tối cuối tuần, tôi đang cắm cúi bên máy tính sửa nốt cái banner quảng cáo cho khách thì Càn Hạo bước vào phòng làm việc. Hắn đặt xuống bàn một cốc sữa nóng, rồi vòng tay ôm cổ tôi từ phía sau.
"Vẫn chưa xong à em?"
"Sắp xong rồi. Khách này khó tính quá, sửa đến lần thứ 8 rồi vẫn chê màu chưa hợp." Tôi càu nhàu, vươn đôi vai mỏi nhừ.
Hắn hôn nhẹ lên tóc tôi, rồi thả một tập tài liệu xuống bàn phím của tôi.
"Thế thì nghỉ tay chút đi. Anh có cái job này cần nhờ em duyệt giúp. Khách hàng này dễ tính lắm, em sửa thế nào cũng được."
Tôi cầm tập tài liệu lên, tò mò: "Job gì? Lại thiết kế quảng cáo dự án cho công ty anh à?"
"Không. Quan trọng hơn nhiều."
Tôi mở bìa hồ sơ ra. Bên trong là một bản in thử, chất liệu giấy mỹ thuật sần sùi rất đẹp, mùi mực in vẫn còn thơm phức.
Đó là một tấm thiệp. Tôi nheo mắt nhìn vào dòng chữ được thiết kế cách điệu, uốn lượn mềm mại ở chính giữa: THIỆP MỜI CƯỚI
Và bên dưới: An Càn Hạo & Nghiêm Thành Huyền
Tim tôi hẫng một nhịp, rồi đập dồn dập như tiếng trống múa lân. Tôi dụi mắt, nhìn lại lần nữa. Vẫn là tên tôi. Vẫn là tên hắn.
"Cái... cái gì thế này?" Tôi lắp bắp, quay ghế lại nhìn Hạo.
Hạo đang dựa lưng vào cạnh bàn, hai tay đút túi quần, mỉm cười nhìn tôi với vẻ mặt điềm nhiên nhất quả đất nhưng tôi thoáng thấy vành tai hắn đỏ lựng.
"Thiệp cưới." Hắn đáp gọn lỏn.
"Anh tự mày mò thiết kế đấy, nhưng chắc chắn không đẹp bằng em làm. Em xem bố cục thế được chưa? Có cần chỉnh màu không?"
"An Càn Hạo!" Tôi hét lên, đập tập hồ sơ vào người hắn. "Anh bị điên à? Ai đời lại đi in thiệp cưới trước khi cầu hôn không? Anh rút gọn quy trình à?"
Hạo bắt lấy tay tôi, kéo tôi đứng dậy, ép sát vào người hắn. "Quy trình là dành cho những người không chắc chắn. Còn anh, anh chắc chắn 100% là em sẽ đồng ý. Với lại..." Hắn cúi xuống, giọng trầm khàn đầy quyến rũ. "Anh đợi không nổi nữa rồi. Ra Giêng ngày rộng tháng dài, mình cưới nhau đi."
Tôi nhìn vào mắt hắn. Trong đó không còn sự bối rối của chàng trai năm ấy, mà là sự kiên định, vững chãi của một người đàn ông, người đã cùng tôi đi qua bao nhiêu mùa nắng mưa.
"Nhưng mà..." Tôi lí nhí, mắt bắt đầu cay cay, "Luật pháp chưa cho đăng ký..."
"Thì mình tổ chức đám cưới trước," Hạo kiên quyết. "Mình làm một buổi tiệc nhỏ, mời bố mẹ, họ hàng thân thiết và bạn bè. Mình trao nhẫn, mình thề nguyện trước sự chứng kiến của những người yêu thương nhất. Tờ giấy đăng ký kia, mình sẽ đợi. Đợi 5 năm, 10 năm, hay cả đời cũng được. Miễn là trong lòng mọi người và trong lòng anh, em, mình là của nhau."
Hắn buông tôi ra một chút, rồi bất ngờ quỳ một chân xuống. Không có hoa hồng, không có nến. Chỉ có căn phòng làm việc bừa bộn giấy tờ và cốc sữa nóng đang bốc khói.
Hạo rút từ túi quần ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu xanh tím than.
"Em này. Mười tám năm quen biết, bốn năm xa cách, hai năm yêu nhau. Anh nghĩ thời gian thử thách thế là đủ rồi. Anh không muốn làm bạn trai em nữa. Anh muốn làm chồng, làm người nhà của em, muốn được chăm sóc em cả đời."
Lời cầu hôn của hắn thế mà khiến tôi bật khóc ngon lành.
Mở hộp nhẫn ra, một cặp nhẫn bạc trơn, đơn giản nhưng tinh tế. Bên trong lòng nhẫn có khắc tên hai đứa.
"Nghiêm Thành Huyền, lấy anh nhé?"
Tôi vừa khóc vừa cười, đưa mu bàn tay lên quệt nước mắt: "Anh cầu hôn dở tệ. Ai lại nói chuyện kết hôn vào lúc em đang chạy deadline thế này."
"Thế có đồng ý không?"
"Đồng ý!"
Hạo thở phào nhẹ nhõm, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi. Vừa vặn như in. Hắn đứng dậy, ôm chầm lấy tôi, nhấc bổng tôi lên xoay một vòng. "Thành công rồi! Ra Giêng anh có vợ rồi!"
Sáng hôm sau, chúng tôi mang bom tấn về nhà bố mẹ.
Vừa nghe tin, mẹ tôi và bác An gái hét toáng lên sung sướng, lập tức lôi lịch vạn niên ra xem ngày đẹp.
"Tháng Hai đẹp ngày này! Tuần sau luôn đi! Kịp không nhỉ?" Bác An sốt sắng.
"Kịp! Để tôi gọi điện đặt lịch ngay!" Mẹ tôi hào hứng không kém.
Bố tôi và bác An trai thì điềm tĩnh hơn, ngồi uống trà đàm đạo, nhưng miệng thì cười không khép lại được.
"Thế là xong. Nuôi con bao nhiêu năm, cuối cùng cũng chứng kiến được ngày này." Bố tôi vỗ vai tôi, giả vờ thở dài.
"Bố này! Con lấy chồng gần mà, cách có mấy bước chân." tôi phụng phịu.
45.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra vào một ngày cuối xuân, khi hoa ban tím nở rợp trời Hà Nội.
Không rình rang, không phô trương. Chỉ là một bữa tiệc sân vườn ấm cúng. Tôi và Hạo mặc hai bộ vest giống hệt nhau, một trắng một đen.
Khoảnh khắc đứng trên lễ đường, thực ra chỉ là cái bục gỗ trải thảm cỏ, nhìn xuống phía dưới. Bố mẹ hai bên đang ngồi chấm nước mắt. Bạn bè thân thiết hò reo cổ vũ.
Càn Hạo nắm chặt tay tôi. Tay hắn run run, mồ hôi ướt đẫm.
"Run à?" Tôi thì thầm trêu.
"Run chứ. Lần đầu cưới vợ mà." Hắn thì thầm lại.
MC lúc này hô to: "Giờ phút này, hai bạn có thể trao nhẫn và hôn nhau!"
Hạo quay sang nhìn tôi. Ánh nắng chiều chiếu vào khuôn mặt điển trai của hắn, làm nổi bật lên nụ cười đẹp nhất trên đời mà tôi từng thấy.
"Cảm ơn em đã đợi anh. Cảm ơn em đã yêu anh."
"Cảm ơn anh đã quay về. Cảm ơn anh đã ở lại."
Chúng tôi trao nhau nụ hôn sâu lắng giữa tiếng pháo giấy nổ tung và tiếng vỗ tay vang dội.
Ra Giêng, hoa nở, nắng ấm.
Và anh cưới em.
Một cái kết viên mãn cho mối tình từ thuở thiếu thời, đi qua bão giông của sự trưởng thành, để rồi neo đậu bình yên tại bến bờ mang tên "Gia Đình".
Đám cưới kết thúc.
46.
Sau một ngày dài cười đến cứng cả cơ hàm, đi chúc rượu mỏi rã rời chân tay, cuối cùng chúng tôi cũng được trở về căn cứ, giờ đây đã chính thức là tổ ấm của hai đứa.
Vừa đóng cửa lại, việc đầu tiên tôi làm là đá phăng đôi giày tây ra, nới lỏng cà vạt, rồi gieo mình xuống chiếc giường êm ái.
"Mệt chết mất thôi! Cưới với xin, biết thế... cưới sớm hơn."
Càn Hạo đi vào sau, hắn vẫn giữ phong thái chỉn chu dù áo sơ mi đã thấm mồ hôi. Hắn cười, nằm xuống bên cạnh kéo tôi vào lòng.
"Đi tắm đi rồi ngủ. Người em toàn mùi rượu."
"Tí nữa. Em đang sướng. Hôm nay vui quá." Tôi rúc vào ngực hắn, hít hà mùi hương quen thuộc.
Chúng tôi nằm im lặng một lúc, tận hưởng cảm giác bình yên sau cơn bão. Bỗng nhiên, Hạo ngồi dậy, với tay lấy chiếc cặp da hắn đã để sẵn trên tủ đầu giường từ sáng.
"Dậy nào. Có cái này cho em."
Tôi lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở: "Gì đấy? Tiền mừng cưới à? Bóc phong bì à?"
Hạo rút ra một tệp hồ sơ dày cộp, đặt vào tay tôi. "Quà cưới anh dành cho vợ."
Tôi tò mò mở ra. Bên trong không phải tiền, mà là những tờ giấy cứng có dấu đỏ chót.
Tôi đọc lướt qua dòng đầu tiên. Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất... Tên chủ sở hữu: Nghiêm Thành Huyền.
Tôi lật tiếp tờ thứ hai. Giấy đăng ký xe ô tô... Tên chủ sở hữu: Nghiêm Thành Huyền.
Tôi sững sờ, tay run lên bần bật. Cả một khối tài sản khổng lồ nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.
"Anh... cái này..." Tôi lắp bắp, ngước lên nhìn hắn.
Hắn vuốt nhẹ má tôi, mỉm cười dịu dàng: "Nhà này là anh mua, nhưng giờ nó là của chúng mình. Xe này anh mua, nhưng giờ nó đứng tên em. Anh muốn em biết rằng, lấy anh, em không chỉ có một người chồng, mà còn có sự đảm bảo về mọi mặt. Từ nay về sau, tất cả những gì tốt đẹp nhất mà anh có, đều sẽ dành cho em."
Lời nói của hắn chân thành, đầy sức nặng. Nhưng thay vì nhảy cẫng lên vui sướng, tôi bỗng thấy lòng mình chùng xuống.
Một cảm giác tự ti len lỏi. Càn Hạo cho tôi quá nhiều. Nhà cao cửa rộng, xe sang, và cả một tương lai vững chắc. Còn tôi? Nhân viên quèn, lương ba cọc ba đồng, gia cảnh bình thường.
Món quà cưới tôi chuẩn bị cho anh so với đống giấy tờ này, nó thật nhỏ bé, thậm chí là có phần nực cười.
Tôi cúi gằm mặt, đặt tập hồ sơ sang một bên, tay bấu chặt vào ga giường.
"Sao thế? Không thích hả em?" Hắn lo lắng hỏi, cúi xuống nhìn mặt tôi.
"Không phải..." Tôi lí nhí, sống mũi cay cay. "Nhưng mà... quà của anh giá trị thế này. Làm em... chả dám tặng quà của em nữa."
"Em cũng có quà cho anh á?" Mắt Hạo sáng lên. "Đâu? Đưa anh xem nào."
"Thôi bèo lắm. Chả đáng bao nhiêu tiền đâu." Tôi định giấu nhẹm đi.
Nhưng hắn đã nắm lấy tay tôi, giọng kiên quyết: "Em có tặng vỏ kẹo anh cũng sẽ mang đi ép rồi đóng khung treo trước giường hai đứa. Nhanh lên em, anh hồi hộp lắm rồi."
Tôi hít một hơi sâu. Được rồi, đã là người nhà, có gì mà phải ngại.
"Anh... nhắm mắt lại một tí."
Hắn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tôi quỳ trên giường, đối diện với hắn. Với đôi tay run run, tôi bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi của mình. Một cúc, hai cúc, ba cúc... Chiếc áo trễ xuống vai, để lộ lồng ngực trắng trẻo dưới ánh đèn ngủ vàng dịu.
"Mở mắt ra đi."
Hạo mở mắt. Hắn sững sờ nhìn vào ngực trái tôi.
Trên làn da mịn, ngay sát vị trí trái tim đang đập dồn dập, là một hình xăm nhỏ. Nét mực đen nổi bật trên nền da trắng, vẫn còn hơi sưng đỏ.
Đó là một bức hình nét mảnh đơn giản, mô phỏng lại tấm ảnh kỷ yếu cấp ba của chúng tôi: Hai cậu bé đang khoác vai nhau, đầu tựa đầu. Bên dưới là dòng chữ cách điệu: Yours, Forever.
Của anh, mãi mãi.
Không gian trong phòng tân hôn im phăng phắc.
Càn Hạo nhìn chằm chằm vào hình xăm đó. Hắn không nói gì, đôi mắt mở to hết cỡ, rồi dần dần đỏ hoe. Hắn vươn tay ra. Những ngón tay thon dài rụt rè, run rẩy chạm nhẹ vào vùng da xung quanh hình xăm. Hắn không dám chạm trực tiếp vào vết mực, cử chỉ nâng niu như đang chạm vào một báu vật dễ vỡ nhất thế gian.
Giọng hắn khàn đặc, nghẹn ngào. "Em... em đi xăm bao giờ thế?"
"Hôm qua. Tranh thủ lúc anh đi lấy hoa cưới." Tôi lí nhí, cúi đầu nhìn xuống đùi mình, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn vì sợ hắn chê. "Em không có nhiều tiền như anh. Em không mua được nhà, được xe. Em chỉ có cái thân xác này thôi... Em muốn khắc anh vào đây, ở chỗ gần tim nhất. Để anh biết là kể từ bây giờ, em đã hoàn toàn thuộc về anh."
Ngón tay hắn lướt nhẹ qua hình vẽ hai thằng nhóc, ánh mắt hắn đau đáu, xót xa đến tan chảy. Hắn nhìn vùng da hơi tấy đỏ, giọng trầm xuống:
"Có đau không hả em?"
Câu hỏi nhẹ bẫng, nhưng chứa đựng cả một trời thương xót. Tôi ngẩng lên thấy mắt hắn đã ầng ậng nước. Tôi cười, lắc đầu: "Lúc kim di vào thì đau. Nhưng nghĩ đến anh, em nhịn được."
Hắn không kìm được nữa. Hắn chồm tới, ôm chầm lấy tôi, siết chặt đến mức tôi tưởng mình nghẹt thở. Hắn vùi mặt vào hõm cổ tôi, vai run lên bần bật. "Ngốc..." Hắn lẩm bẩm. "Ai cần em tặng quà như thế này cho anh. Em tặng anh cả trái tim em, cả máu thịt của em thế này... anh làm sao trả sao cho hết?"
"Thì dùng cả đời này mà trả." Tôi vỗ vỗ lưng hắn. "Giờ em là tài sản có đóng dấu của anh rồi đấy. Cấm được trả hàng."
Hạo buông tôi ra một chút, nhìn sâu vào mắt tôi. Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn cực kỳ, cực kỳ nhẹ nhàng và thành kính lên hình xăm nơi ngực trái tôi. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào da thịt khiến tôi rùng mình, một luồng điện chạy dọc sống lưng.
"Không bao giờ trả hàng. Đây là món quà tuyệt vời nhất anh từng có."
Hắn ngước lên, ánh mắt từ xúc động chuyển sang si mê và nồng nhiệt. "Cảm ơn em, vợ."
Hắn hôn lên môi tôi. Nụ hôn bắt đầu nhẹ nhàng, nếm trải vị mặn của nước mắt hạnh phúc, rồi dần dần trở nên sâu hơn, cuồng nhiệt hơn.
Tập hồ sơ nhà đất bị gạt rơi xuống sàn nhà. Nhưng chẳng ai quan tâm nữa.
/
END!!!!
Chân thành cảm ơn nhà nội nhà ngoại đã đi cùng thằng Hạo và em Huyền xuyên suốt 19 chap. Gia đình hai bên ai cũng hài hước nên mình thích đọc bình luận của mọi người lắm!!!!
Spoil fic mới: Trinh thám/Phá án/Gương vỡ lại lành/Cảnh sát x Bác sĩ tâm lý
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz