[Ngoại truyện song song 14] - Chương 80: Giấc Mộng Đẹp Nhất Trong Thanh Xuân
Cái nhóm nhỏ lập ra hồi năm lớp 11 khi họ đi dã ngoại vẫn chưa giải tán.Chiều ngày công bố điểm thi đại học, nhóm nhỏ đặc biệt náo nhiệt, gần đến 4 giờ chiều, kết quả ngay trước mắt, có lẽ vì ai cũng căng thẳng, tốc độ trò chuyện trong nhóm càng gần như lướt màn hình.Chúc Nhiên cái tên lắm mồm này một mình đã có thể lướt đi nửa màn hình.Chúc Nhiên: [Má ơi]Chúc Nhiên: [Khẩn trương vãi]Chúc Nhiên: [Sao mới có 3 giờ 50 vậy]Chúc Nhiên: [Sao tôi thấy cả thế kỷ trôi qua rồi]Chúc Nhiên: [Có khi nào đồng hồ điện thoại tôi bị hỏng không]C: [Điện thoại mày không hỏng, não mày có khi hỏng rồi]Chúc Nhiên: [...]Chúc Nhiên: [Mày chui ra làm gì]Chúc Nhiên: [Lúc này tao không muốn thấy mày]Chu An Nhiên đang ngồi trong phòng khách ở nhà.Chu Hiển Hồng và Hà Gia Di đặc biệt xin nghỉ hai tiếng về nhà cùng cô tra điểm, hai vị phụ huynh đã sớm bật máy tính sẵn sàng nghênh chiến, Chu An Nhiên chịu ảnh hưởng từ họ, vốn dĩ cũng căng thẳng vô cùng, giờ phút này nhìn hai người này cãi nhau trong nhóm, tâm trạng cuối cùng cũng dịu lại đôi chút.Chúc Nhiên: [@Tất cả mọi người]Chúc Nhiên: [Hay mình đá tên họ Trần không cần lo lắng về điểm số này ra khỏi nhóm đi]Chúc Nhiên: [Giờ cậu ta không cùng chiến tuyến với mình nữa rồi]Khóe môi Chu An Nhiên bất giác cong lên.Trần Lạc Bạch hôm qua đã nhận được điện thoại của phòng tuyển sinh hai trường đại học A và B, người của tổ tuyển sinh đại học A đã đến nhà anh trước một tiếng, nghe nói tổ tuyển sinh đại học B cũng sắp đền, tuy chưa tiết lộ điểm số cụ thể, nhưng từ cái thế tranh giành người sớm như vậy của hai bên, có thể biết điểm số của anh chắc chắn không thấp.Chúc Nhiên hôm qua vừa hay đến nhà anh chơi, cậu ta biết, tất cả mọi người trong nhóm nhỏ của họ đều biết.Chu An Nhiên biết anh luôn nhắm đến khoa Luật của đại học A, bản thân cô cũng thích khoa Khoa học Đời sống của đại học A hơn, hai người họ ngầm hiểu ý nhau từ lâu, chỉ xem điểm số của cô có vững được không.Trong nhóm, Chúc Nhiên vẫn tiếp tục lướt màn hình.Chúc Nhiên: [Chúng ta giơ tay biểu quyết đi]Chúc Nhiên: [ok] Chúc Nhiên: [Nhất trí toàn phiếu]Thang Kiến Duệ: [Lão Chúc mày đại diện bọn tao bỏ phiếu nhất trí cũng không sao]Thang Kiến Duệ: [Nhưng mày có phải quên trong nhóm còn một người chắc chắn sẽ không thông qua không]Hoàng Thư Kiệt: [Người đó chắc chắn sẽ không thông qua +1]Bao Khôn: [Người đó là ai nhỉ?]Thiệu Tử Lâm: [Người đó là ai nhỉ?]Thịnh Hiểu Văn: [Người đó là ai nhỉ?]Nghiêm Tinh Thiến: [Người đó là ai nhỉ?]Trương Thư Nhàn: [Đương nhiên là cục cưng Nhiên Nhiên thông minh dịu dàng xinh đẹp của chúng ta rồi]Trương Thư Nhàn: [Nhiên Nhiên, bọn tớ muốn đá bạn trai cậu ra khỏi nhóm, cậu có đồng ý không]Chu An Nhiên: [...]Đám người này từ năm lớp 11 đã trêu chọc bọn họ, sao đến giờ vẫn chưa chán.Tai nóng bừng cả vành tai, cô vội giấu điện thoại ra phía sau, tránh ánh mắt của hai vị phụ huynh, còn đang nghĩ xem phải trả lời thế nào thì tin nhắn của anh đã nhảy ra.C: [Mấy người đủ rồi đấy nhé]C: [Vốn còn định lát nữa gọi trà sữa cho mọi người đấy]Thang Kiến Duệ: [Lạc ca em sai rồi]Hoàng Thư Kiệt: [Xin lỗi.jpg]Thịnh Hiểu Văn: [Em im ngay đây ạ.jpg]Nghiêm Tinh Thiến: [Em im ngay đây ạ.jpg]Trương Thư Nhàn: [Em in ngay đây ạ.jpg]C: [Gửi địa chỉ cho tôi]C: [Muốn uống gì tự báo đi]C: [Chúc Nhiên không có phần]Chúc Nhiên: [Một cốc trà sữa thôi mà, tưởng tôi thèm chắc]Chúc Nhiên: [Tôi thật sự là thèm đấy!!!!]Chúc Nhiên: [Lạc ca em cũng sai rồi]Chúc Nhiên: [Ồ, quên mất anh lòng dạ đen tối, cầu xin anh cũng vô dụng]Chúc Nhiên: [Chị dâu em sai rồi ạ @Chu An Nhiên]Chu An Nhiên: "..."Chúc Nhiên đây đâu phải là nhận lỗi, rõ ràng là lại mượn cơ hội trêu chọc.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu An Nhiên lại nóng lên.Chu An Nhiên : [Đừng gọi bậy @Chúc Nhiên]C: [Cũng đâu tính là gọi bậy đâu]Chu An Nhiên: "...?'Cứ thế mà trêu chọc nhau, mười phút cuối cùng cũng trôi qua.Vừa đúng bốn giờ, hai vị phụ huynh liền nhắc cô nhanh chóng tra điểm, Chu An Nhiên đặt điện thoại lên đùi, nhấn vào trang web chính thức, nhưng lúc này số lượng người truy cập quá đông, trang web hoàn toàn không mở được, luôn trong trạng thái quá tải.Trái tim Chu An Nhiên từ từ treo lên tận cổ họng.Điện thoại đặt trên đùi lúc này lại vang lên một tiếng.Chu An Nhiên cúi đầu, thấy Trần Lạc Bạch gửi cho cô một tin nhắn WeChat.Chắc là điểm của anh.Mặc dù biết điểm của anh chắc chắn thừa sức vào hai trường đại học AB, nhưng Chu An Nhiên biết anh chắc chắn không chỉ thừa sức vào hai trường đại học AB mà thôi.Cô ngẩng đầu nhìn trang web vẫn còn đang tải, cúi đầu mở tin nhắn của anh.Khi nhìn rõ nội dung trong bức ảnh anh gửi tới, Chu An Nhiên đột nhiên ngẩn người, sau hai giây, mới phản ứng lại, khó có khi lộ rõ cảm xúc ôm lấy Hà Gia Di bên cạnh."Mẹ ơi, con được 700 điểm."Còn tốt hơn nhiều so với cô dự đoán.Hà Gia Di cũng ngẩn người: "Cái gì mấy trăm điểm, trang web còn chưa vào được mà."Sống mũi Chu An Nhiên bỗng dưng cay xè: "700 điểm, bạn con giúp con tra rồi." Số chứng minh thư, số báo danh của cô Trần Lạc Bạch đều thuộc làu làu.Trần Lạc Bạch không tra điểm của mình, mà giúp cô tra điểm của cô trước.Mặc dù biết mình chắc chắn sẽ thi tốt, nhưng giây phút điểm số hiện ra, cô mới thực sự có cảm giác yên tâm, mọi thứ đã được định đoạt.Cô thật sự có thể học cùng trường đại học với anh rồi!Chia sẻ niềm vui với bố mẹ xong, Chu An Nhiên lại cầm điện thoại lên, đang định hỏi anh đã tra được điểm của mình chưa thì tin nhắn của anh đã nhảy ra trước một bước.Chu An Nhiên mở ảnh chụp màn hình mới mà anh gửi tới, liếc mắt một cái đã thấy tổng điểm ở phía dưới.717.Cao, tuyệt đối là rất cao.Nhưng mà...Như đoán được cô muốn biết gì, Trần Lạc Bạch lại gửi tiếp một tin nhắn.C: [Nhất tỉnh]Chu An Nhiên suýt chút nữa đã không cầm chắc điện thoại, cô lại ôm chầm lấy Hà Gia Di bên cạnh."Sao thế này? Sao đột nhiên lại ôm mẹ?" Hốc mà Hà Gia Di còn ươn ướt, cười vỗ nhẹ vào lưng cô, "Thi được điểm tốt nên hưng phấn thế à.""Không phải, lớp con..." Chu An Nhiên có chút lúng túng, "Bạn con, bạn ấy thi được thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh mình."Hà Gia Di ngạc nhiên nói: "Giỏi thế cơ à."Chu An Nhiên lặng lẽ nói thầm trong lòng một câu.Cậu ấy chính là giỏi như vậy đó!Sau đó Nghiêm Tinh Thiến, Thịnh Hiểu Văn, Trương Thư Nhàn, Chúc Nhiên... mọi người lần lượt tra được điểm.Có người phát huy vượt mức, có người phát huy bình thường, nhưng trong nhóm nhỏ của họ, không có ai phát huy thất thường cả.Nỗ lực của tất cả mọi người đều không bị phụ lòng.Sau đó là đăng ký nguyện vọng, chờ trúng tuyển, tất cả mọi thứ đều đã được định đoạt, ngọn núi mang tên "thi đại học" đè nặng trên đầu được gỡ bỏ, đột nhiên chỉ còn lại một mùa hè vô cùng nào nhiệt và một kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng, có thể tha hồ phung phí.Vậy là chuyến đi tốt nghiệp nghiễm nhiên được đưa lên lịch trình.Nhóm picnic nhỏ lại rộn ràng, Đổng Thần và Hạ Minh Vũ cũng được kéo vào.Có người đề nghị đi về phía nam ngắm biển.Bị bác bỏ.Nam Thành đã nóng chết rồi, còn chạy về phía nam hơn nữa, chẳng phải là muốn phơi mình đến chết hay sao.Lại có người đề nghị vậy thì đi về phía bắc ngắm biển.Cũng bị bác bỏ.Mùa hè sau kỳ thi đại học hình như luôn cần làm một điều gì đó điên rồ.Cuối cùng quyết định chuyến tự lái xe điên rồ đến Tứ Xuyên - Tây Tạng.Đương nhiên, tự lái xe là không thể tự lái thật sự được.Cả đám họ còn chưa kịp thi bằng lái xe.Cuối cùng là người nhà của Trần Lạc Bạch giúp tìm một đội chuyên nghiệp dẫn họ đi.Vì đối phương có kinh nghiệm dày dặn, chuẩn bị đầy đủ, trên đường đi, không ai trong số họ bị sốc độ cao quá nghiêm trọng.Sốc độ cao nghiêm trọng cũng là điều mà Chu An Nhiên lo lắng nhất trước khi đến, nhưng may mắn là ngoài việc ban đầu hơi khó chịu một chút, sau đó cả hành trình cô đều thích nghi rất tốt.Chuyến đi của họ vừa hay gặp một trận mưa sao băng.Thế là trạm dừng chân cuối cùng được quyết định ở Ngư Tử Tây.Cả nhóm đặt bốn cái lều.Đêm đó, mười hai người xếp thành một hàng ngồi trước lều.Nơi này tầm nhìn rộng mở, ngước mắt lên là vô số ngôi sao dày đặc lấp lánh trên bầu trời đêm.Không cần đợi mưa sao băng bắt đầu, đã đẹp đến động lòng.Chu An Nhiên chưa từng thấy bầu trời sao hùng vĩ như vậy, mắt cũng không nỡ chớp lấy một cái, vì vậy ngay khi ngôi sao băng đầu tiên vụt qua, cô đã lập tức phát hiện ra.Cô không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp kéo tay Trần Lạc Bạch, tay chỉ lên trên: "Sao băng."Trần Lạc Bạch không ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía cô, chỉ cảm thấy mắt cô còn sáng hơn cả sao.Anh nắm chặt tay cô gái, rồi lại buông ra, cười nhẹ nhàng nói: "Không phải muốn ước nguyện sao, còn không mau lên."Chu An Nhiên nghiêng đầu cũng nhìn anh một cái.Rồi chắp tay ước nguyện.Đêm đó sao băng rực rỡ và lộng lẫy.Đợi đến khi mưa sao băng kết thúc, Chu An Nhiên cảm thấy chàng trai bên cạnh tiến sát lại gần cô, hơi thở mát mẻ ập đến, giọng anh vang lên rất gần bên tai cô."Ước gì vậy?"Tai Chu An Nhiên nóng lên, nghiêng đầu liếc anh một cái, nhỏ giọng nói: "Nói ra có lẽ sẽ không linh nghiệm nữa."Trần Lạc Bạch: "Vậy thì không nói..."Nghe thấy anh lại chậm rãi nói tiếp: "Ước nguyện cụ thể gì, chỉ cần nói cho tớ biết có liên quan đến tớ hay không là được."Mặt Chu An Nhiên cũng nóng lên, nhưng vẫn thành thật gật đầu: "Ướt hai điều liên quan đến cậu."Dưới bầu trời đêm, khóe môi chàng trai cong lên rất rõ ràng.Chu An Nhiên không nhịn được lại nhỏ giọng hỏi anh: "Còn cậu thì sao?"Trần Lạc Bạch nhìn cô không nói gì.Chu An Nhiên chớp mắt.Chàng trai đưa tay nhéo má cô một cái, giọng điệu vẫn ngông cuồng như thường lệ: "Cái này còn cần phải hỏi sao, những nguyện vọng khác tự tớ có thể thực hiện được, chỉ ước những điều liên quan đến cậu."Khóe môi Chu An Nhiên cũng cong lên.Giọng Chúc Nhiên vang lên ở không xa: "Hai người nói chuyện gì bí mật vậy?"Trần Lạc Bạch dựa vào lưng ghế, lười biếng liếc mắt một cái: "Biết chúng tôi đang nói chuyện bí mật, cậu còn mặt mũi nào mà làm phiền?""Tưởng chúng tôi thích ăn cẩu lương lắm chắc." Chúc Nhiên đảo mắt, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, "Lười làm bóng đèn phiền phức rồi, rút lui."Thịnh Hiểu Văn giả bộ ngáp: "Buồn ngủ quá, Thiến Thiến, Thư Nhàn chúng ta cũng đi ngủ trước đi.""Đi đi đi." Thang Kiến Duệ cũng đứng lên, "Chúng ta vào đánh bài một lát."Những chàng trai còn lại cũng vào lều, Hạ Minh Vũ đi cuối cùng, nhìn lại phía sau một cái, rồi kiềm chế lập tức thu hồi tầm mắt.Trong chớp mắt bên ngoài lều chỉ còn lại Chu An Nhiên và Trần Lạc Bạch.Trần Lạc Bạch đưa tay giúp cô chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối, giọng nói rất nhỏ: "Buồn ngủ không?"Chu An Nhiên lắc đầu.Trần Lạc Bạch dang hai tay ra với cô: "Vậy qua đây tớ ôm một cái?"Chu An Nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt anh.Bọn họ đã ôm nhau không ít lần, nhưng ngồi lên đùi anh để ôm thì đây là lần đầu tiên, Chu An Nhiên có chút ngại nhùng, muốn quay đầu nhìn xem những du khác ở lều khác còn ở đó không.Vừa mới quay đầu, eo đã bị một bàn tay lớn ôm lấy, cô lập tức ngã vào lòng chàng trai.Trần Lạc Bạch ôm cô cười không ngừng: "Đừng nhìn nữa, cơ bản đều vào hết rồi."Chu An Nhiên đỏ mặt "Dạ" một tiếng, vùi đầu vào vai anh."Nhiên Nhiên." Trần Lạc Bạch khẽ gọi cô.Chu An Nhiên: "Sao vậy?"Trần Lạc Bạch vẫn nhẹ giọng, như dụ dỗ: "Cậu không ngẩng đầu nhìn tớ một cái sao?"Chu An Nhiên không nhịn được ngẩng đầu lên.Còn chưa kịp nhìn rõ mặt anh, môi của chàng trai đã áp xuống.Đầu ngón tay của Chu An Nhiên đang nắm chặt áo khoác gió của anh đột nhiên siết chặt.Đây không phải là lần đầu tiên anh hôn cô.Lần đầu tiên anh hôn cô là trên vòng đu quay vào đêm sau khi kết thúc kỳ thi đại học.Lần thứ hai là ở tiệc tri ân thầy cô, cả lớp tụ tập trong một phòng lớn, tiếng ồn ào đến mức cửa phòng cũng không ngăn được, cô bị anh lừa ra ngoài giữa chừng, trong đường thoát hiểm tối om đã hôn cô một nụ hôn rất ngắn.Trong chuyến đi này, anh cũng đã hôn cô vài lần.Nhưng nhịp tim vẫn nhanh đến mức không thể tả trong khoảnh khắc.Phía trên đầu là biển sao bao la.Họ lặng lẽ hôn nhau dưới bầu trời đầy sao.Rất lâu sau, Trần Lạc Bạch mới hơi lùi lại.Khóe môi chàng trai cong lên ý cười, trên đó dường như vẫn còn chút ánh nước, khẽ gọi tên."Chu An Nhiên."Mặt Chu An Nhiên nóng bừng, hơi thở rối loạn, đầu óc cũng rối loạn, mọi thứ đều rối tung, vài giây sau, cô mới khẽ đáp một tiếng: "Ừm."Trần Lạc Bạch trán chạm trán cô: "Câu nói đó tớ muốn nghe cậu tự mình nói với tớ một lần."Chu An Nhiên đoán được anh muốn nghe gì, nhất thời phát hiện ra mặt cô dường như vẫn có thể nóng hơn, giả ngốc nói: "Không biết cậu đang nói gì.""Vậy sao." Trần Lạc Bạch véo nhẹ má hồng của cô, "Vậy hay là tớ dạy cậu từng chữ một nhé."Chu An Nhiên: "...?"Trần Lạc Bạch: "Anh."Chàng trai cụp mắt nhìn cô rất gần, vì vậy đôi mắt đen càng trở nên sâu thẳm và tập trung.Chu An Nhiên không phân biệt được có phải mình bị anh mê hoặc hay không, hay là cô thực sự cũng muốn nói với anh một lần, cô khẽ nói theo anh: "Em."Trần Lạc Bạch: "Thích."Chu An Nhiên: "Thích.""Em.""Anh."Trần Lạc Bạch khẽ cong môi, nhẹ giọng như đang dỗ dành cô: "Đọc cả câu một lần đi."Chu An Nhiên hé miệng, nhưng vẫn không dám nói ra đầy đủ."Không nói cũng được." Trần Lạc Bạch dừng lại một chút, ánh mắt dường như lại dừng trên môi cô một giây, "Vậy em mở miệng cho anh hôn."Chu An Nhiên: "...?""Cho em ba giây để lựa chọn.""Ba.""Hai."Chu An Nhiên: "!"Bộ não dừng như tự động giúp cô chọn ra lựa chọn ít xấu hổ hơn trong hai lựa chọn đều rất xấu hổ.Cô buộc miệng nói: "Em thích anh."Chữ "anh" cuối cùng vừa dứt, Trần Lạc Bạch lại cúi đầu, đầu lưỡi thăm dò vào răng cô, như sợ làm cô sợ hãi, rất nhẹ và cũng rất kiềm chế chạm vào đầu lưỡi cô, có lẽ không đến một giây, anh lại rút ra.Mặt Chu An Nhiên lại nóng bừng hơn, cô nhăn mũi: "Sao anh lại giở trò lưu manh nữa vậy."Đáy mắt Trần Lạc Bạch tràn ngập ý cười, giọng điệu đương nhiên: "Ai bảo em ban đầu lừa anh."Chu An Nhiên: "?"Sao anh còn vu oan ngược lại cô?"Em có lừa anh đâu."Trần Lạc Bạch lại không nặng không nhẹ véo má cô: "Rõ ràng trận bóng rổ là em giúp anh, em lừa anh là Nghiêm Tinh Thiến, lén lút nhét kẹp cho anh cũng không nói với anh, còn hôm đó đưa thuốc cho anh, nếu không phải anh kịp kéo em lại, em định bỏ chạy sao?"Chu An Nhiên bắt đầu chột dạ, giọng nói yếu đi: "Chuyện này lâu lắm rồi mà."Trần Lạc Bạch đột nhiên cúi đầu cắn nhẹ môi cô một cái: "Nhưng em có biết anh đã sợ hãi đến mức nào không, nếu anh mãi mãi không phát hiện ra thì sao?"Chu An Nhiên vẫn là lần đầu tiên nghe anh nói chữ "sợ".Trong lòng cô thoáng chốc vừa chua xót vừa mềm mại, như thể đột nhiên lại có thêm dũng khí nào đó, cô lần đầu tiên chủ động đưa tay ôm chặt anh, đầu tựa vào vai chàng trai, khẽ nói: "Không có cái nếu như đó, anh đã phát hiện ra em rồi mà."Anh đã phát hiện ra em rồi.Anh cũng thích em.Giấc mộng đẹp nhất trong thanh xuân của cô đã trở thành sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz