Những tầng ngầm dữ liệu
Sáng sớm, thành phố Valen bị bao trùm bởi trận mưa bụi đầu ngày.
Phòng forensics (phòng giám định) nằm ở tầng sáu Sở cảnh sát, ánh đèn huỳnh quang trắng xanh soi lên những màn hình đang chạy liên tục. Tiếng quạt máy quay đều như một hơi thở khô.
Henry Cole đứng trước bàn điều khiển, tay cầm tờ in kết quả giải mã."Chúng ta đã khôi phục được gần như toàn bộ file Gate_21:55.zip," anh nói. "Bên trong là chuỗi dữ liệu tài chính, nhưng có điểm rất lạ."Gawin và Mara tiến lại gần.
Trên màn hình, hàng ký tự cuộn xuống, xen lẫn những con số dài, khô khốc, như ngôn ngữ của một thế giới khác."Dòng lệnh Exec_Transfer," Cole chỉ tay, "chỉ xuất hiện khi có người thuộc ban điều hành phê duyệt. Nó được kích hoạt trong vòng sáu mươi giây trước khi tín hiệu súng nổ."Mara nghiêng người nhìn kỹ:"Anh chắc chứ?"
"Tôi đã kiểm tra nhiều lần rồi, đúng. Còn tài khoản 'W.Park_admin' chỉ là cổng trung gian. Người thao tác thật sự đứng phía sau."Không ai nói gì thêm. Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt họ, xanh lạnh và vô cảm.
Gawin nhìn hàng chữ Exec_Transfer, nghĩ đến khoảnh khắc 21:55, khoảnh khắc mà mọi thứ đồng loạt khởi động và dừng lại.
Một khung giờ quá tròn, quá hoàn hảo, không thể là ngẫu nhiên.Anh hỏi:"Có xác định được ai ở tầng điều hành kích hoạt không?"
"Không. Lệnh được mã hóa bằng token riêng, không thể truy ngược mà không có xác thực từ nội bộ."Cole ngẩng lên, ánh mắt vô cảm."Nói cách khác, chỉ có người bên trong Arcasia mới biết."Mara thở nhẹ, ghi chú vào sổ."Ethan Hale đào được thứ vượt quá khả năng của mình. Và có người không muốn anh ta đi xa hơn."Gawin im lặng. Tiếng gõ bàn phím vang lên nhịp chậm. Anh khép sổ."Hẹn Wen Park, cô ấy cần xác nhận điều này."Quán cà phê đối diện Arcasia nhỏ và ấm. Mưa rơi hạt thưa, để lại những vệt dài trên cửa kính.
Wen đến muộn năm phút. Áo khoác của cô dính mưa, tóc bết nhẹ. Khi kéo ghế ngồi xuống, cô cẩn thận đặt điện thoại úp mặt bàn, như thể sợ ai nghe lén."Xin lỗi, tôi vừa ra khỏi phòng họp," cô nói nhỏ, mắt vẫn nhìn ra ngoài.
"Không sao." Gawin đáp, giọng điềm tĩnh. "Tôi cần xác nhận vài điều trong log mà chúng tôi vừa khôi phục."Anh đặt lên bàn tờ in hình ảnh màn hình.
Khi Wen nhìn thấy dòng chữ Exec_Transfer, tay cô run khẽ, cốc cà phê chao nhẹ."Đây... là quyền phê duyệt cấp điều hành," cô nói, giọng thấp. "Mỗi lệnh như vậy cần token xác thực riêng. Nó không thể tự kích hoạt."
"Ai có quyền đó?"
"Ba người, ở tầng cao nhất. Nhưng tôi không được xem log của họ."
"Cô có từng nghe Ethan nhắc gì về chuyện này không?"
Wen im vài giây, rồi thở ra chậm rãi:
"Anh ấy từng nói có người đang dùng quyền điều hành để hợp thức hóa dòng tiền ảo. Tôi nghĩ anh ấy chỉ nghi ngờ thôi... cho đến khi anh ấy chết."Không khí đọng lại giữa họ.
Bên ngoài, xe chạy qua, hắt nước lên vỉa hè, ánh sáng trượt theo.
Gawin quan sát Wen: gương mặt tái, mắt sụp mí, nhưng ánh nhìn không né tránh. Cô vừa sợ, vừa hối hận."Cô biết là nếu điều cô nói đúng, thì ai đó ở Arcasia đang phạm tội nghiêm trọng."
Wen mím môi.
"Tôi biết." Cô nhìn xuống ly cà phê. "Nhưng anh Caskey... điều tôi nói có thể đã giết chết một người... một người bạn."Câu nói ấy khiến anh hơi sững lại.
Giọng cô không run nữa, mà nhẹ như đang thú nhận một lỗi rất cũ.
Anh không hỏi thêm. Chỉ nhìn qua lớp kính mờ, nơi Arcasia phản chiếu như một khối băng đứng sừng sững giữa mưa.Đêm.Phòng trực vắng. Gawin mở lại tập tin "Gate_21:55". Ánh sáng màn hình xanh lơ rọi lên gò má, hằn những vệt mệt mỏi.
Dòng lệnh chạy ngắn:EXEC_MODE: ACTIVE ACCESS LEVEL: RESTRICTED STATUS: MANUAL OVERRIDEAnh định lưu lại thì màn hình tắt phụt, tất cả biến mất.
Mấy dòng chữ cuối cùng kịp hiện lên:ACCESS REVOKED CONNECTION TERMINATEDAnh bật người dậy, nhìn vào biểu đồ mạng — không dấu hiệu tấn công, không truy cập trái phép.
Ai đó đã can thiệp từ một tầng không thể truy cập.Mara mở cửa bước vào, trên tay cầm hai cốc cà phê."Lại bị xóa à?"
"Không chỉ xóa," Gawin đáp "mà có người biết chúng ta đang xem."Cô đặt ly xuống, nhìn anh."Cậu nghĩ là ai?"
"Tôi chưa biết. Nhưng người đó có quyền lực đủ lớn để chống lại chúng ta."Anh nói chậm, ánh mắt không rời khỏi màn hình đen.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay lóe lên một ánh sáng nhỏ, mỏng và lạnh, rồi tắt.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi nhẹ, đều đặn, như ai đang gõ nhịp cho một thứ gì đó chưa muốn lộ mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz