[JenSoo - Thuần Việt] Chờ Đợi Một Câu Yêu
Chương X
Bà Thanh bước ra khỏi phòng Jisoo liền chuyển tư thế sang đứng lên lễ phép chào bà một cái. Cậu đốc tờ mỉm cười nhìn, rồi quay sang chầm chậm nói với Trân Ni để cô có thể nghe kịp:"Jisoo biết làm nhiều thứ lắm, nào là nấu ăn, chơi đàn, đặc biệt là tài bắn súng bách phát bách trúng của mình." Jisoo nghe người kia khen mình như thế cũng ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu mình cho qua chuyện, thấy thế bà Thanh bèn cười hiền rồi nói"Ni, con đưa cậu ấy và con bé Chi Xô đi rửa tay đi, để còn ăn cơm."Đây là lần đầu tiên cô không khỏi mỉm cười trước biệt danh Chi Xô của cô ta. Nhất là khi thấy gương mặt trắng trẻo mà mũi và phần trán nay có chút đỏ vì cái nắng rất ở đất nước này, nụ cười ngố ngố nở trên môi và vẻ mặt ngờ nghệch như không hiểu gì hết, cô lại càng buồn cười. Vì thế, điệu bộ cứng rắn lạnh nhạt lúc ban đầu cũng dần dịu đi.Món canh chua rưới góc đĩa cơm xâm xấp, tuy không cay lắm nhưng vì lưỡi không quen đồ cay nóng nên người ăn cũng mặt mũi đỏ bừng, nước mũi sụt sịt còn miệng thì xuýt xoa liên tục."Có ngon không?"Bà Thanh chỉ vào đĩa cơm, nói chậm từng từ. Jisoo mở miệng cười ngượng nghịu, gật gật đầu nhưng không nói được gì."Ni, đẩy đĩa cá chiên lại gần con bé đi con."Sau đó, cả hai người khách đều tránh không dám đụng tới món canh sánh sánh trông bắt mắt ấy nữa."Đồ ăn Việt có chút cay ạ." Jisoo thật thà nói. Trân Ni cười đầy ngụ ý."Chính vì lý do này mà người ta bảo đồ ăn phản ánh tính cách con người, Người Việt rất bộc trực cương quyết, không dễ quên điều gì.""Người Pháp thì không thích ăn cay. Ở Pháp người chuộng vị béo hơn và rất chú trọng cách bày trí món ăn thật đẹp, màu sắc sặc sỡ. Đặc biệt kỹ thuật chế biến phô mai và rượu vang" Trân Ni cảm thấy đôi mắt màu xanh sắc sảo ấy nhìn thẳng vào mỗi mình cô."Hãy cẩn thận. Mật ngọt sẽ gây chết người đó, Người Việt chúng tôi đôi khi cũng rất thích ăn ngọt!" Trân Ni nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đăm chiêu.Jisoo cau mày vẻ thắc mắc nhưng rồi phải vội giữ phép lịch sự, quay sang nghe bà Thanh nói khi thấy bà cố gắng bắt chuyện bằng tiếng Việt:"Người ta nói nước Pháp đẹp lắm, phải không?""Nước Pháp là..." Jisoo đưa tay ra hiệu rối rít vẻ bất lực và bật ra một từ tiếng Pháp rồi đành nhìn người ngồi đối diện."đất nước", Trân Ni dịch với vẻ khó chịu. Jisoo thở hắt ra."Phải rồi... là đất nước đẹp kiểu....""Lãng mạng!" Trân Ni dịch giải thích giúp mà không thèm nhìn ánh mắt đang tự cười bản thân."Không giống với Việt Nam, đẹp một cách êm đềm, dịu dàng khiến người ta phải ngắm nhìn. Việt Nam khá giống nhừ loài hoa lavande ở Pháp ""đốc tờ, cậu có nói được tiếng Việt không?""Có biết... một chút ít..." Anh ta phát âm còn ngọng hơn cả Jisoo. Bà Thanh chỉ vào cái kính dày cộp của anh ta, nói chậm rãi: "Mắt Kính.""Mắt kính" cậu đốc tờ lập tức nói lại bằn, vừa nói vừa cười."Còn đây... cơm."Bà Thanh chỉ vào đĩa cơm, anh Đốc tờ nhìn theo: "Cơm."Nhưng khi bà Thanh vừa chỉ vào miếng thịt, cả chàng trai lẫn Jisoo đều nhanh chóng đồng thanh trả lời"Thịt lợn...."Trong khi đó, Trân Ni nghĩ lại sự việc mà cô bắt gặp lúc chiều, trong lòng bứt rứt không yên. Cả hai người mải mê nói chuyện với mẹ cô, đôi khi hiểu, có khi không, lúc lại phá lên cười tự giễu mình. Trân Ni thoáng nhìn người ngồi đối diện, khi cười gương mặt cô ta trông rất trẻ con. Jisoo tập đi tập lại mấy lần mới nói được sõi từ mấy từ bà dạy cho. Hai người khách nói chuyện đến tối mới đứng dậy xin phép ra về. Trân Ni thở dài. "Tối rồi, có lẽ về bằng thuyền sẽ tiện hơn."Trân Ni nói bâng quơ. Jisoo lắc đầu: "Gần chút xíu thế này, chỉ cần đi qua cây cầu phía sau vườn là đến, lúc nãy chúng tôi cũng sang theo lối đó."Trân Ni mím môi, nói mà không nhìn người nghe. "Để tôi lấy thuyền đưa về.""Cảm ơn nhưng không cần đâu. Chỉ thế này là chúng tôi cũng cảm kích lắm rồi.""Không sao..."Vừa nói cô vừa đứng dậy, nhưng hai vị khách đã cúi mình lịch sự tỏ ý cảm ơn rồi vội đứng lên trước."Xin cảm ơn nhiều, nhưng chúng tôi không muốn phiền cô đến thế."Đôi mắt to đen láy mang vẻ bồn chồn, đôi môi Trân Ni hơi hé mở như định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Hai người khách cúi mình chào hết lần này đến lần khác mới dứt ra về được."Khi nào rảnh rỗi, mời cậu với con bé đến chơi nữa nhé.""... vâng ạ."Trân Ni đi ra tiễn hai người khách đến cổng và nhắc lần nữa khi dáng người cao lớn sắp bước đi theo anh bạn: "Đường tối... đi về nhớ cẩn thận."Hàm răng trắng ánh lên trong bóng tối lờ mờ rồi nói:"Xin cảm ơn. Nếu tôi có làm sao bây giờ thì vong hồn tôi cũng sẽ đem niềm cảm kích này theo mãi." Nói rồi Jisoo đi men theo con đường đến khi khuất bóng sau rặng cây để cho Trân Ni đứng nhìn theo, trong lòng xen lẫn cảm giác nửa lo lắng nửa bực bội, lại vừa bất an."Ni, có chuyện gì thế con?"Bà Thanh ngẩng lên hỏi khi cô quay vào, quỳ xuống dọn bát đĩa trên bàn."Sao mẹ hỏi thế ạ?""Mẹ thấy sắc mặt con cứ có gì lo lắng, lạ lùng sao đó. Có gì không con?"Giọng nói tình cảm của người mẹ làm cô gái thở dài, ngừng tay giây lát, nhưng rồi vẫn im lặng, tiếp tục việc đang làm dở."Không có gì đâu ạ.""Không phải rồi. Mẹ đã nhận thấy từ lúc chiều rồi kìa, con cứ lơ đãng, giật mình giật mẩy như đang sợ hãi, lo lắng điều gì đó. Khách đến con lại càng có vẻ suy tư, rồi còn tỏ vẻ lo cho họ một cách lạ lùng. Con nói cho mẹ nghe xem nào, chuyện gì vậy?" Thấy con gái không trả lời, bà Thanh càng đoan chắc là có chuyện nên quay ra, ngó lại gần con gái, ánh mắt cũng nhuốm vẻ lo lắng theo. "Nói mẹ nghe xem nào là có chuyện gì. Lúc nãy con tìm cách lôi kéo hai người đó đi thuyền về, đến mức nhận cả chèo thuyền đưa họ về trong khi mẹ biết con đâu muốn làm vậy. Lý do là gì hả con?"Trân Ni ngước lên nhìn mẹ, đôi môi tái đi hơi run run rồi nói: "Lúc chiều, lúc con xuống vườn hái rau húng, con gặp lão Thìn và lão Tứ đang nấp ở trong vườn chuối.""Hai lão ấy nấp trong đó làm gì, ăn trộm chuối rồi gây chuyện với con à?""Không ạ. Nếu có lấy chuối ăn thì cũng không bao nhiêu, nhưng con thấy hai người họ giấu dao ở đó nữa.""Chết, hai lão ấy lại gây ra chuyện nữa rồi. Vừa mới bị trừng trị chưa bao lâu. Thật là... làm ăn đang hoàn thì không muốn. Chắc con đã biết là hai lão ấy sẽ làm gì nên mới thế đúng không? Chuyện gì thế?""Hai lão bảo..." Trân Ni cười gượng, khẽ trả lời. "... là sẽ rình để chém Jisoo.""Cái gì cơ ?" Bà Thanh kêu lên thảng thốt, nhìn Trân Ni đầy sửng sốt."Hai lão nói sẽ tìm cách trả thù mẹ ạ và bắt con không được nói cho hai người đó biết, con mới không biết phải làm thế nào.""Chết thật!" Bà Thanh kêu lên, ngồi thụp xuống như đuối sức."Trời... Sao con không kể với mẹ từ hồi chiều?""Kệ đi ạ!" Đôi mắt to đen ánh lên long lanh. "Nếu họ bị làm sao thì là chuyện của họ, mình không liên quan!""Ni... con nói thế là không đúng rồi. Hơn nữa, con bé chắc cũng báo với bên doanh trại là sang nhà ta ăn cơm. Nếu con bé biến mất, người ở đó đi tìm mà lại thấy xác hai người đó trong vườn nhà ta thì con nghĩ xem họ sẽ nghĩ thế nào? Họ chẳng buộc tội mình là giết viên quan người Pháp, đến lúc đấy thì to chuyện rồi!"Trân Ni nghe vậy tái mặt, môi khô khốc."Nhưng mình không làm mà mẹ. Mình có biết gì đâu.""Thì đó, ai mà tin mình. Trời ơi... con thật là. Giờ phải làm sao? Giờ này hai người đó chắc đi đến cuối vườn rồi..."Bà Thanh kêu ca vẻ khổ sở. Trân Ni vội đặt chén đĩa xuống."Con sẽ chạy theo xem thế nào, biết đâu... lại kịp.""Đừng con, chỉ làm sự tình tệ hơn thôi.""Con phải đi mẹ ạ. Mẹ cứ đóng cổng trên này vào trước. Nếu con không gọi thì mẹ đừng mở cửa cho ai vào mẹ nhé.""Đừng, Ni. Đừng đi con!" Bà Thanh ngăn lại lạc cả giọng nhưng vẫn chậm hơn Trân Ni vụt đứng lên chạy đi. Bà Thanh chạy theo hét với theo cô: "Quay lại đã, Trân Ni... đừng đi con!" Cái bóng nhỏ mặc tiếng gọi của bà mẹ, thoắt cái đã biến mất giữa đám cây cối tối đen.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz