Chương 31
Phòng y tế trường từ trước đến nay chẳng khám ra bệnh gì, chỉ cho Tiểu Tô vài viên thuốc thông dạ dày và giảm đau. Uống thuốc xong, cậu nằm nghỉ ở phòng y tế hơn nửa tiết, cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều.Ra khỏi phòng y tế, ngẩng đầu lên, cậu thấy cách đó chừng mười mét, dưới ánh nắng chiếu rọi ở hành lang đối diện, là thầy Lý và Trần Thụy. Trần Thụy đang cầm một tờ bài thi, có vẻ đang hỏi bài. Thầy Lý kiên nhẫn giảng giải, thường nở nụ cười ấm áp, thoải mái. Trần Thụy cũng cười rạng rỡ. Hai người như được mạ vàng dưới ánh mặt trời, khiến Tiểu Tô nhìn mà ngẩn ngơ.Đây mới là xứng đôi. Cả hai đều ấm áp như ánh mặt trời vậy.Hóa ra, chỉ cần hỏi bài, cậu sẽ nhận được nụ cười dịu dàng, sự kiên nhẫn giảng giải, chứ không phải gương mặt lạnh lùng chờ vung tay tát sao.Trần Thụy trên đường về cứ lẩm bẩm, không hiểu sao chỉ hỏi thầy Lý một bài mà phải chạy xa thế này. Hành lang này cách phòng học xa nhất, mà cũng chẳng gần ký túc xá thầy Lý.Còn mười lăm phút nữa mới tan học.Tiểu Tô đứng trước cửa ký túc xá thầy Lý, lòng thấp thỏm. Vừa về lớp, Trần Thụy bảo thầy Lý gọi những ai không nộp bài tập qua gặp. Cậu tự hỏi có nên đi không, nhưng Trần Thụy nói cả lớp chỉ mình cậu không nộp. Vậy có nghĩa là… thầy gọi cậu?Tay cậu run run, giơ lên định gõ cửa rồi lại hạ xuống. Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm gõ nhẹ. Tim đập thình thịch, nhưng mãi không có tiếng trả lời. Cậu nghĩ có lẽ Trần Thụy truyền đạt nhầm rồi, đang thất vọng định rời đi thì một tiếng “Vào!” vang lên.Tiểu Tô nắm chặt cổ tay áo, cúi đầu đứng trước bàn thầy Lý. Đã lâu rồi cậu không trực tiếp đối diện thầy như thế này, không biết phải làm sao.“Thầy… tìm em ạ?” cậu lí nhí.Thầy Lý nhìn tờ bài thi trong tay cậu. “Sao không nộp bài tập?”“Em… chưa viết xong.” cậu đáp.“Đưa đây.”Tiểu Tô ngẩng lên, cẩn thận nhìn thầy, rồi rón rén đưa bài qua.Thầy Lý mở bài ra, thấy tờ giấy trắng tinh, không một chữ nào. Đôi mắt anh như bốc lửa.“Cậu không định học nữa hả?”“Dạ, có học.” cậu lí nhí.“Vậy chuyện này là sao!” Thầy Lý bất ngờ gầm lên, ngón trỏ gõ mạnh xuống tờ bài thi trên bàn. “Cả ngày đi học chỉ biết cúi gằm đầu, giờ đến bài tập cũng không làm. Cậu nghĩ tôi không quản nổi cậu, gan lớn đến mức dám ngang nhiên thế này à?”“Không phải.” Tiểu Tô cúi đầu, ngón tay vô thức xoắn lấy vạt quần.“Em… hôm qua, em hơi khó chịu.”“Khó chịu đến mức một bài cũng không làm nổi? Cậu đang đóng kịch à?”“Không nộp bài tập cũng chẳng nói với khoá đại biểu một tiếng? Cậu có coi tôi ra gì không?”“Em xin lỗi…” Tiểu Tô ngập ngừng. “Em nghĩ… thầy ghét em, không muốn xem bài của em. Em nghĩ thầy… không quan tâm.”Thầy có bao giờ xem bài của em đâu?“Tôi đúng là ghét cậu, cũng chẳng muốn quan tâm cậu. Nhưng tôi vẫn là giáo viên của cậu. Việc tôi phải quản, tôi sẽ không bỏ mặc.”Nhìn Tiểu Tô lặng lẽ cúi đầu, thân hình gầy gò vốn đã chẳng mũm mĩm, giờ càng thêm tiều tụy. Thầy Lý bước tới trước mặt cậu, hai ngón tay nâng cằm cậu lên. Đã mấy ngày nay, anh gần như không thấy rõ gương mặt này, chỉ nhìn thấy mái tóc đen vô hồn trên đỉnh đầu. Nhìn kỹ, đôi mắt đỏ hoe của cậu đầy hoảng loạn khi đối diện anh.Thầy Lý nhẹ giọng.“Nói đi, hôm đó sao cậu lại nói thế? Ý thật của cậu là gì? Cậu muốn tôi làm thầy của cậu, đúng không?”“Nói ra, tôi sẽ tin cậu.”“Tôi cho cậu một cơ hội. Cậu có muốn không?”Lời nói đầy cám dỗ. Tiểu Tô như chìm vào sự dịu dàng ấy, trái tim đập rộn ràng. Cậu và sự ấm áp ấy chỉ cách nhau một lớp voan mỏng. Đang định mở miệng, cậu chợt nhìn thấy góc phòng trống rỗng – nơi từng có chiếc giường giờ chẳng còn. Căn phòng rộng rãi hơn, sạch sẽ hơn. Nhưng hình ảnh chiếc chăn bẩn thỉu trong thùng rác hiện lên, giống như chính cậu- dơ bẩn.Tiểu Tô bừng tỉnh, lùi lại hai bước, thoát khỏi những ngón tay dịu dàng trên cằm.“Không… em không có gì để nói, thầy Lý.”“Thầy Lý?!”Sắc mặt thầy Lý thay đổi ngay tức khắc.“Tốt! Tốt lắm!” Anh gằn giọng. “Cầm bài của cậu và cút đi.”Tiểu Tô cầm tờ bài thi trên bàn. Khi đi ngang thầy Lý, một tiếng Bốp vang lên, cậu bị tát mạnh, loạng choạng ngã xuống.Thầy Lý nắm chặt tay, khớp tay kêu răng rắc.“Cả đời tôi chưa từng hạ mình nói chuyện với ai như thế. Cậu nghĩ cậu là cái gì? Cậu chẳng qua…”“Chẳng qua chỉ là rác rưởi thầy không cần.” Tiểu Tô bò dậy, cười khổ. “Em biết, thầy nói một lần là em nhớ mãi, không bao giờ quên. Làm ô uế thầy lâu như vậy, em xin lỗi.”Cầu thầy, đừng nói nữa. Tim em đau lắm. Em đã khắc sâu lời thầy, thầy đừng nhắc lại nữa…Tiểu Tô ơi, mày không xứng có kỳ vọng. Nhớ kỹ! Mày không xứng!Người kiêu ngạo, cao quý như thầy, còn mày chỉ là cỏ dại mọc trong nước bẩn. Người đứng dưới ánh mặt trời bên thầy, chắc chắn không phải mày.Đêm ấy, Tiểu Tô ngồi trên sân thượng chung cư, nơi phơi quần áo trống trải. Gió thổi, làm tóc cậu bay, má cậu đỏ ửng. Hàng mi dài chớp nhẹ, trước mắt là ánh đèn vạn nhà. Cậu từng nghe những người đi làm xa trở về nói về cảnh đêm thành phố đẹp thế nào. Dù ngồi tàu vất vả, họ vẫn ngắm được cảnh đêm.Nhưng Tiểu Tô chưa bao giờ thấy thế. Dù ở quê hay thành phố, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, ánh đèn bật sáng, cậu chỉ cảm thấy cô độc và buồn bã. Những ánh đèn ấy xa xôi, xa lạ, chẳng thể chạm tới. Không một ánh đèn thuộc về cậu, không một ánh đèn sáng vì cậu, không một ánh đèn chờ cậu trở về. Bao nhiêu ấm áp, chẳng bao giờ có phần cậu.Đêm càng đen kịt, chỉ vài ngôi sao lẻ loi bầu bạn với cậu. Gió lạnh thổi qua chiếc áo bông mỏng manh, cả đời này của cậu thật quá lạnh lẽo. Nếu có kiếp sau, Tiểu Tô mong có một gia đình nhỏ, cha mẹ đầy đủ. Họ không cần quá tốt với cậu, chỉ cần giữ cậu lại, cậu đã mãn nguyện.Cậu mong được sạch sẽ, ngay thẳng gặp thầy.Cậu khao khát đứng dưới ánh mặt trời, nhưng giờ đây, cậu sợ hãi. Một thiếu niên bị đẩy ra ngoài ánh đèn được hàng ngàn ngôi nhà thắp sáng nhưng lại bị bóng tối nuốt chửng. Cậu thật sự mong kiếp sau được sạch sẽ, không bị ai khinh bỉ. Cậu mong khi còn nhỏ, sẽ có người chở che.Hoặc… làm trẻ mồ côi cũng được. Sống trong trại trẻ mồ côi, mọi người đều giống nhau, sẽ không bị kỳ thị, không bị bắt nạt. Liệu có bớt đau đớn không?Làm chim cũng tốt. Khi bị đánh, cậu từng thấy những con chim trong rừng hoảng loạn bay lên. Cậu nghĩ, nếu có đôi cánh như chim, cậu sẽ thoát được…Cách đó không xa, một cửa sổ sáng đèn. Một gia đình bốn người đang ăn cơm, người đàn ông và người phụ nữ nói cười, thỉnh thoảng nhìn hai đứa con. Má Tiểu Tô ướt đẫm, gió lạnh thổi qua, cậu nhẹ lau nước mắt, xoay người, rời khỏi ánh đèn, chạy vào bóng tối lạnh lẽo.Ngày 7 tháng 3 năm 2017, thứ hai, ký túc xá giáo sư Nghiêm, trường cấp ba Hoa Phủ.Nghiêm Phục đi qua đi lại trước mặt Lý Nghị đang quỳ. Tay ông cầm cây thước đen dày, chỉ vào anh.“Ta nghe được tin đồn gì ngoài kia hả? Đổi khoá đại biểu vật lý à? Đối xử thiên vị thì thôi còn không chấm bài! Rõ ràng là cậu đang nhắm vào thằng nhỏ!”“Làm thầy mà làm thế à?”“Lại đuổi người ta đi nữa hả?”“Lần này không phải con đuổi, là cậu ta không muốn đi theo con nữa.” thầy Lý đáp.Nghiêm tiên sinh hừ lạnh.“Tát người ta trước mặt cả lớp ở hành lang, trong ngoài gì cũng không nể mặt. Ai muốn đi theo anh nữa?”“Phạm lỗi, đóng cửa đánh không được à? Làm trò trước cả lớp, muốn tát là tát, muốn đánh là đánh, anh bảo nó ngẩng đầu lên kiểu gì?”“Đưa tay ra đây.”Thầy Lý sững sờ.“Thầy, con đâu phải trẻ con nữa.”“Chuyện anh làm còn chưa đủ trẻ con à? Không đưa tay thì cởi quần ra, căng mông lên mà chịu đòn.”Lục Ngang Hoa đứng bên cạnh cố nín cười, suýt vỗ tay tán thành. Nghiêm tiên sinh liền quay cây thước sang hắn, làm hắn giật mình toát mồ hôi lạnh.“Cậu! Đi gọi Tiểu Tô qua đây.”“Dạ.” Lục Ngang Hoa gật đầu.Cửa vừa khép, một tiếng "Bốp" như roi quất vang lên. Lục Ngang Hoa rùng mình, vội chạy đi tìm “viện binh”.Chẳng bao lâu, hắn dẫn Tiểu Tô trở lại. Hắn không bất ngờ lắm khi thấy thầy mình vẫn còn đánh. Lý Nghị quỳ dưới đất, tay trái duỗi ra bị đánh, lòng bàn tay sưng cao hai đốt, tím bầm.Lục Ngang Hoa định bước tới can, nhưng một bóng người đã lao nhanh hơn, “bịch” quỳ xuống, ôm chặt tay thầy Lý vào ngực. Nghiêm Phục đành phải dừng thước giữa không trung.Khi ôm tay thầy, Tiểu Tô cảm nhận rõ bàn tay ấy đang run. Cậu quá quen với cảm giác đau đến run rẩy này, như thể chính cậu đang run. Cậu ngẩng đầu.“Nghiêm tiên sinh, ngài đừng đánh nữa.”“Tiểu Tô, con vừa gọi ta một tiếng sư gia, giờ lại gọi Nghiêm tiên sinh ? Có phải cậu ta lại bắt nạt con không, nó đuổi con đi à? Nói với sư gia, ta sẽ trút giận cho con.”Tiểu Tô lắc đầu.“Không, không phải do thầy Lý. Là con tự nói.”“Thế cũng là cậu ta bắt nạt con. Nếu không, sao con phải chạy đi chứ?”Tiểu Tô vẫn lắc đầu.“Là con…con không tốt, con không ra gì. Con luôn khiến thầy Lý thất vọng.”Cậu cúi đầu.“Là con… làm thế này, tốt cho cả hai.”Lục Ngang Hoa nhất thời không biết thương Tiểu Tô nhiều hơn hay xót bàn tay Lý Nghị nhiều hơn. Hai người này đúng là một cặp trời sinh!Nghiêm tiên sinh đầy vẻ phiền muộn.“Chuyện của hai đứa, ta vốn không nên xen vào quá nhiều. Tùy các cậu giải quyết. Nhưng ta chỉ có một yêu cầu: Tiểu Tô, con gọi ta vài tiếng sư gia nữa được không?”Tiểu Tô ngẩng đầu, nhìn vị trưởng bối hiền từ, nhẹ nhàng đáp.“Dạ, được.”“Đi đi, tự xử lý chuyện của mình, đừng để hối hận. Ta đi du ngoạn vài ngày cho khuây khỏa.”"Em đỡ thầy."Tiểu Tô định nâng thầy Lý, nhưng bị anh gạt ra.“Thầy đi chơi vui vẻ nhé. Sư huynh, anh ở lại với thầy." Lý Nghị nói.Tiểu Tô chạy chậm theo sau. Tới cửa ký túc xá, thầy Lý lạnh lùng.“Sao? Chưa xem đủ trò cười à?”“Em… em muốn giúp thầy bôi thuốc.”“Tôi thiếu tay thiếu chân chắc? Cần cậu giúp?”Thầy Lý tra chìa khóa bằng tay phải, tay trái định mở then cửa, nhưng một bàn tay khác đã kịp đặt lên. Tiểu Tô nhìn học sinh đi qua hành lang.“Thầy… không muốn để nhiều người thấy trò cười đâu, đúng không?”Dưới ánh mắt lạnh băng của thầy, Tiểu Tô xoay then cửa. Cả hai vào trong, cậu đóng cửa. Vừa quay lại, cậu nhận ngay một cái tát như dự đoán. Tiểu Tô đau, nhưng thầy Lý cũng chẳng dễ chịu, cau mày, tay trái run rẩy.“Thầy đừng làm tay thêm đau. Để em tự đánh, thầy nguôi giận ạ.” Tiểu Tô giơ tay phải tự tát mạnh vào má phải bảy, tám cái, rồi dùng tay trái tát má trái cũng bảy, tám cái.Cậu dừng lại.“Cho em bôi thuốc cho thầy được không? Mai thầy còn phải dạy, sẽ đau lắm.”“Cút.” Thầy Lý vào phòng ngủ, ngồi xuống ghế.Tiểu Tô không đi, mà theo vào. Cậu vào bếp lấy đá, bọc trong khăn, rồi quen đường tìm thuốc mỡ. Cậu quỳ một gối trước thầy Lý, cẩn thận chạm vào tay anh, không bị từ chối. Nhẹ nhàng mở lòng bàn tay, thấy sưng cao, tím đen. Đau đến thế nào?Tiểu Tô phồng má đỏ ửng vì tự tát, nhẹ nhàng thổi lên tay thầy “Thổi thế này có đỡ hơn không?”Thầy Lý không đáp, chỉ nhìn cậu. Hơi thở dịu dàng khiến anh bỗng thấy dễ chịu, lông mày giãn ra.“Thầy kiên nhẫn chút.” Tiểu Tô đặt đá lên tay anh, phối hợp thổi nhẹ.“Giờ cậu lại làm gì? Đã quyết cút thì cút xa đi.”Tiểu Tô đặt đá xuống, lấy thuốc mỡ, bôi một lớp dày cho thầy.“Lần này thầy bị thương vì em. Em có trách nhiệm chăm sóc thầy.”“Sau này em sẽ không làm phiền thầy nữa.”Thầy Lý rút tay về, nhìn bàn tay mình, lẩm bẩm.“Làm chuyện thừa thãi.”“Về học đi.”Tiểu Tô đứng dậy.“Thầy… giữ gìn sức khỏe nhé.”Như mọi khi, cậu cúi lưng chào rồi rời đi.Thầy Lý nghe tiếng cửa khép nhẹ, chìm vào suy tư. Tiểu Tô, rốt cuộc em nghĩ gì vậy?Ngày 11 tháng 3, thứ Sáu, mưa xuân lất phất.“Á… hắt xì!” Vương Tinh hắt hơi, thở hổn hển.“Mẹ ơi, ngoài kia mưa to, lạnh kinh khủng. May hôm nay không phải đi học.”Mẹ Vương bưng thuốc.“Uống đi, xem còn sốt không.”Tiết cuối thứ Sáu là vật lý. Vì trời mưa, tiết tự học tối bị hủy. Trần Thụy, khoá đại biểu vật lý đã dần quen với việc nộp bài tập cho thầy Lý, không còn gò bó như lúc đầu. Cậu thấy thầy Lý cũng… khá tốt. Qua trò chuyện, thầy biết bố Trần Thụy về quê vài ngày, mẹ cậu lại không lái được xe nên khi chuông tan học vang, thầy gọi lại.“Trần Thụy, mưa to thế thầy đưa em về."Trần Thụy chạy lên bục giảng.“Cảm ơn thầy Lý! Nhà em xa trường lắm.”“Không sao, đi thôi.”Khi thầy Lý gọi Trần Thụy, Tiểu Tô đang thu dọn cặp bỗng khựng lại. Cậu ngẩng lên, thấy hai người trên bục giảng, như hôm ở phòng y tế – họ rạng rỡ dưới ánh nắng. Trần Thụy cười tươi tắn. Chỉ người như ánh mặt trời thế mới được thầy thích.Không như cậu, trước mặt thầy lúc nào cũng co ro, ít nói, chỉ dám đáp khi được hỏi, đôi khi còn ấp úng.Dưới khu dạy học, nhiều phụ huynh bung dù đón con. “Thầy Lý, đông quá, hay mình qua bên kia chờ đi.” Trần Thụy đề nghị.Sân trường đông nghịt, muốn ra ngoài phải chờ. “Được.” thầy Lý đáp.Đang định đi, Trần Thụy vô tình nhìn quanh, thấy Tiểu Tô đứng lặng lẽ phía sau.“Tiểu Tô! Lại đây!”Tiểu Tô biết họ ở phía trước, bước tới. “Tiểu Tô, qua bên kia chờ với bọn tôi. Ở đây đông lắm.” Trần Thụy nói.Cậu gật đầu.Thầy Lý không nói, bung dù che cho mình và Trần Thụy, nhìn màn mưa. Anh quay lại, gắt.“Vào đi!”Tiểu Tô vội chen vào, đứng cạnh Trần Thụy.Ba người đi tới bên kia. Thầy Lý nghiêng dù về giữa, nhưng Tiểu Tô thấy nửa vai anh ướt mưa, vội nắm tay cầm dù, kéo về phía thầy.“Em đi trước.” Rồi cậu chạy vào màn mưa. Thầy Lý cảm thấy tay lạnh toát, chưa kịp phản ứng thì cậu đã chạy tới nơi, tóc ướt sũng.Thầy Lý và Trần Thụy bung dù đi vào mái hiên.“Tiểu Tô, lau đi."Trần Thụy đưa vài tờ giấy.Tiểu Tô nhận, cảm ơn.“Tiểu Tô, cậu đợi bố mẹ đón à?”“Không, mình định tự đi về.”“Mưa to thế này mà tự đi? Dù có cũng bị gió cuốn, huống chi cậu lại chẳng có dù. Bố mẹ cậu không đón sao?”Thầy Lý vào hiên, vẩy nước trên dù, quay lưng lại, nghe Trần Thụy hỏi nhưng không nghe rõ cậu đáp gì.Trước mắt, phụ huynh lần lượt đón con, xe đầy trước cổng trường. Thầy Lý quay lại.“Trần Thụy nhà xa, mẹ bạn lại bận, tôi đưa cậu ấy về trước. Cậu ở đây chờ, tôi quay lại đón.”“Không cần đâu, thầy. Chờ mưa nhỏ lại, em tự về được.”Thầy Lý nhìn mưa, tiếng ồn ào làm anh bực bội.“Tùy cậu.” Rồi anh và Trần Thụy lên xe đi.Mọi người dần rời đi, xe cũng đi hết, tránh mưa xuân lạnh giá, trở về nhà ấm áp. Tiếng ồn dần lắng xuống. Mưa vẫn rơi, gió thổi lạnh hơn. Tiểu Tô ôm cánh tay, môi run run.“Ê, sao chưa đi? Mưa to lắm, hôm nay bác không trực cổng, mười phút nữa khóa cổng đấy.” bác bảo vệ chạy tới.“Dạ.” Tiểu Tô nhìn xa, không thấy chiếc xe đen quen thuộc.Thực ra, mái hiên này chẳng che được mưa, bốn phía trống. Cậu đã ướt sũng. Cậu lại lao vào mưa, khi mọi người đều có nơi nương tựa, chỉ mình cậu…Mưa lạnh vô tình quất vào người cậu. Tiểu Tô nheo mắt trong mưa, bước chân loạng choạng. Cậu dùng tay áo lau mắt, bước vội vài bước, mưa lại tạt vào, cậu lại lau.Khi thầy Lý lái xe quay lại trường, thấy bác bảo vệ sắp khóa cổng. Anh hạ kính xe.“Chờ đã, đừng khóa! Còn một đứa nữa.”“Đi hết rồi.” bác bảo vệ đáp.“Còn một đứa, ở trong mái hiên kia.”“À, thằng bé đó hả? Lúc mọi người đi hết, nó còn chờ. Sắp khóa cổng rồi nên nó rời đi rồi.”“Nó đi bao lâu rồi?”“Chắc mười phút.”Mười phút, hẳn là vẫn còn trên đường.Thầy Lý lái xe theo đường Tiểu Tô về nhà. Mưa nhỏ dần, nhưng vẫn rơi. Cần gạt nước gạt từng lớp mưa. Anh nhìn quanh, đường vắng, chẳng có ai đi bộ.Đang nghĩ cậu có đi đường khác không, anh chợt thấy một bóng dáng mặc đồng phục, cặp sách lớn kéo thân hình gầy gò. Cậu ướt sũng, bước đi chậm rãi như đi dạo, thỉnh thoảng giơ tay lau nước mưa trên mặt.Nhìn từ phía sau, trông cậu như đứa trẻ chịu uất ức, lặng lẽ gánh chịu một mình.Thầy Lý bấm còi. Tiểu Tô tưởng mình cản đường, né sang. Còi vẫn kêu, cậu quay lại, mới thấy xe thầy Lý.“Lên xe.” thầy nói.Tiểu Tô ngẩn người. Cậu không ngờ thầy thật sự quay lại. Thầy đã nói
“Tùy cậu”, cậu đợi mãi không thấy, tưởng thầy không quan tâm mình nữa.“Lên xe.” thầy Lý lặp lại.“Thầy Lý, em…”Chưa dứt lời, thầy Lý mất kiên nhẫn, tháo dây an toàn, lao ra khỏi xe. Tiểu Tô co rúm, tưởng bị đánh, muốn tránh nhưng không dám. Kết quả, cậu bị thầy nắm tay lôi lên xe.Thầy Lý lên xe, cài dây an toàn: “Không phải bảo cậu chờ sao? Chạy lung tung làm gì?”Tiểu Tô ngồi ở ghế sau, câu nệ, chỉ chiếm một góc nhỏ. Mới lên xe, dưới chân đã thành vũng nước.“Em tưởng thầy không tới.” cậu lí nhí.Thầy Lý quát.“Cậu tưởng? Cái gì cũng cậu tưởng! Tự cho là đúng. Bề ngoài ngoan ngoãn, trong lòng lại có tính toán riêng. Bao giờ cậu mới chịu nghe lời đây?”Tiểu Tô bị mắng, cúi đầu. Cậu không biết tại sao mình lúc nào cũng làm sai, lúc nào cũng chọc người ta tức giận.Thầy Lý nhìn cậu qua gương, thấy buồn cười vì mình quát to. Về đến chung cư, Tiểu Tô thay giày và áo khoác ướt. Khi cởi áo trong, cậu ngượng ngùng nhìn thầy.“Thầy… quay đi được không?”“Cả người cậu, chỗ nào tôi chưa thấy?”Tiểu Tô nghĩ, không giống thế. Trước kia là thầy phạt, em không dám trốn, cũng thấy thẹn, nhưng đau đến chẳng còn tâm trí mà xấu hổ.Dù nói vậy, thầy Lý vẫn quay đi.Tiểu Tô nhanh chóng thay đồ, vào nhà vệ sinh ngâm quần áo ướt, ngồi xổm giặt sơ.Thầy Lý dựa cửa, nhìn xuống.“Biết vá áo, giặt đồ, còn biết làm gì?”“Em…” Tiểu Tô ngồi xổm, nghĩ. “Em còn biết nấu cháo, còn…”“Biết nói dối, khinh thầy.” thầy Lý ngắt lời. “Giỏi thể hiện nhỉ.”Anh liếc chiếc chăn hoa văn trên giường.“Việc bảo cậu làm thì chẳng làm, việc không ai bảo thì làm đủ.”Tay Tiểu Tô chìm trong nước lạnh, tóc ướt rũ xuống. “Nhặt chăn từ thùng rác, thoải mái lắm hả?”Tiểu Tô giật mình ngẩng lên. Cậu quên mất, quên rằng trong phòng có thứ thầy không được thấy.Cậu đứng dậy, thấy ánh mắt thầy Lý nhìn chiếc chăn, lạnh run.“Nó… em giặt sạch rồi.”“Giặt sạch là thay đổi được việc nó nhặt từ thùng rác à?”“Cậu nói xem, mọi thứ có quay lại được không?”“Không quay lại được.”Thầy không thích rác rưởi. Mà em lại là thứ dơ bẩn nhất. Nếu em còn chút tự trọng, có lẽ em còn tự dối mình được.Thầy Lý giơ tay, giật mạnh chiếc chăn xuống sàn, định giẫm lên. Tiểu Tô hét lớn.“Đừng!” Cậu lao tới, không kịp giữ chăn, chỉ quỳ bên chân thầy, ôm chặt chân anh.“Đừng, cầu thầy, đừng!”"Đừng!"Tiểu Tô dùng hết sức giữ chặt chân thầy Lý, mặt áp sát vào chân anh. Dù sức cậu yếu hơn nhiều, cậu vẫn cố bảo vệ chiếc chăn.Thầy Lý không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại khi chiếc chăn bị giật xuống, để lộ một chiếc dây lưng đen rơi trên giường.Anh cúi xuống nhặt lên, nhớ lại một buổi sáng nào đó.Thấy thầy im lặng, Tiểu Tô ngẩng lên.“Cái này… hôm đó thầy dùng xong vứt ở đây. Em… quên trả thầy.”Dùng xong? Dùng làm gì?Thầy Lý nhớ lại hôm đó, trong cơn giận, không có công cụ đánh, anh tháo dây lưng đánh cậu một trận không nhẹ.Những ngày đầu, Tiểu Tô hay sờ chiếc dây lưng trước khi ngủ – thứ duy nhất cậu giữ làm kỷ niệm. Sau này, cậu giấu nó trong chăn. Giờ nó nằm trong tay thầy Lý, cậu sợ hãi tột độ.Như xác nhận nỗi sợ của cậu, một tiếng Vút vang lên, dây lưng quất mạnh vào lưng cậu. Thầy Lý thuận tay đánh một cái. Tiểu Tô ôm chặt chân thầy, tay khẽ buông lỏng.Thầy Lý cảm nhận được cánh tay cậu run rẩy. Anh cúi xuống, nâng cằm cậu. Một hàng nước mắt bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt anh.“Nói đi." Thầy Lý siết mạnh cằm cậu. “Chỉ là quên trả thôi sao?”“Nói!”Tiểu Tô im lặng. Thầy Lý túm cánh tay cậu, kéo từ dưới đất lên. Tay anh như kìm sắt, bóp chặt như muốn bẻ gãy. Cậu không thoát nổi.Thầy Lý lắc mạnh cậu, thêm lực.“Nói lại đi!”Tiểu Tô há miệng, muốn nói gì đó, nhưng…_______________01/07/2025Bỏ thì thương mà vương thì tội mn ạ 😔
“Tùy cậu”, cậu đợi mãi không thấy, tưởng thầy không quan tâm mình nữa.“Lên xe.” thầy Lý lặp lại.“Thầy Lý, em…”Chưa dứt lời, thầy Lý mất kiên nhẫn, tháo dây an toàn, lao ra khỏi xe. Tiểu Tô co rúm, tưởng bị đánh, muốn tránh nhưng không dám. Kết quả, cậu bị thầy nắm tay lôi lên xe.Thầy Lý lên xe, cài dây an toàn: “Không phải bảo cậu chờ sao? Chạy lung tung làm gì?”Tiểu Tô ngồi ở ghế sau, câu nệ, chỉ chiếm một góc nhỏ. Mới lên xe, dưới chân đã thành vũng nước.“Em tưởng thầy không tới.” cậu lí nhí.Thầy Lý quát.“Cậu tưởng? Cái gì cũng cậu tưởng! Tự cho là đúng. Bề ngoài ngoan ngoãn, trong lòng lại có tính toán riêng. Bao giờ cậu mới chịu nghe lời đây?”Tiểu Tô bị mắng, cúi đầu. Cậu không biết tại sao mình lúc nào cũng làm sai, lúc nào cũng chọc người ta tức giận.Thầy Lý nhìn cậu qua gương, thấy buồn cười vì mình quát to. Về đến chung cư, Tiểu Tô thay giày và áo khoác ướt. Khi cởi áo trong, cậu ngượng ngùng nhìn thầy.“Thầy… quay đi được không?”“Cả người cậu, chỗ nào tôi chưa thấy?”Tiểu Tô nghĩ, không giống thế. Trước kia là thầy phạt, em không dám trốn, cũng thấy thẹn, nhưng đau đến chẳng còn tâm trí mà xấu hổ.Dù nói vậy, thầy Lý vẫn quay đi.Tiểu Tô nhanh chóng thay đồ, vào nhà vệ sinh ngâm quần áo ướt, ngồi xổm giặt sơ.Thầy Lý dựa cửa, nhìn xuống.“Biết vá áo, giặt đồ, còn biết làm gì?”“Em…” Tiểu Tô ngồi xổm, nghĩ. “Em còn biết nấu cháo, còn…”“Biết nói dối, khinh thầy.” thầy Lý ngắt lời. “Giỏi thể hiện nhỉ.”Anh liếc chiếc chăn hoa văn trên giường.“Việc bảo cậu làm thì chẳng làm, việc không ai bảo thì làm đủ.”Tay Tiểu Tô chìm trong nước lạnh, tóc ướt rũ xuống. “Nhặt chăn từ thùng rác, thoải mái lắm hả?”Tiểu Tô giật mình ngẩng lên. Cậu quên mất, quên rằng trong phòng có thứ thầy không được thấy.Cậu đứng dậy, thấy ánh mắt thầy Lý nhìn chiếc chăn, lạnh run.“Nó… em giặt sạch rồi.”“Giặt sạch là thay đổi được việc nó nhặt từ thùng rác à?”“Cậu nói xem, mọi thứ có quay lại được không?”“Không quay lại được.”Thầy không thích rác rưởi. Mà em lại là thứ dơ bẩn nhất. Nếu em còn chút tự trọng, có lẽ em còn tự dối mình được.Thầy Lý giơ tay, giật mạnh chiếc chăn xuống sàn, định giẫm lên. Tiểu Tô hét lớn.“Đừng!” Cậu lao tới, không kịp giữ chăn, chỉ quỳ bên chân thầy, ôm chặt chân anh.“Đừng, cầu thầy, đừng!”"Đừng!"Tiểu Tô dùng hết sức giữ chặt chân thầy Lý, mặt áp sát vào chân anh. Dù sức cậu yếu hơn nhiều, cậu vẫn cố bảo vệ chiếc chăn.Thầy Lý không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại khi chiếc chăn bị giật xuống, để lộ một chiếc dây lưng đen rơi trên giường.Anh cúi xuống nhặt lên, nhớ lại một buổi sáng nào đó.Thấy thầy im lặng, Tiểu Tô ngẩng lên.“Cái này… hôm đó thầy dùng xong vứt ở đây. Em… quên trả thầy.”Dùng xong? Dùng làm gì?Thầy Lý nhớ lại hôm đó, trong cơn giận, không có công cụ đánh, anh tháo dây lưng đánh cậu một trận không nhẹ.Những ngày đầu, Tiểu Tô hay sờ chiếc dây lưng trước khi ngủ – thứ duy nhất cậu giữ làm kỷ niệm. Sau này, cậu giấu nó trong chăn. Giờ nó nằm trong tay thầy Lý, cậu sợ hãi tột độ.Như xác nhận nỗi sợ của cậu, một tiếng Vút vang lên, dây lưng quất mạnh vào lưng cậu. Thầy Lý thuận tay đánh một cái. Tiểu Tô ôm chặt chân thầy, tay khẽ buông lỏng.Thầy Lý cảm nhận được cánh tay cậu run rẩy. Anh cúi xuống, nâng cằm cậu. Một hàng nước mắt bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt anh.“Nói đi." Thầy Lý siết mạnh cằm cậu. “Chỉ là quên trả thôi sao?”“Nói!”Tiểu Tô im lặng. Thầy Lý túm cánh tay cậu, kéo từ dưới đất lên. Tay anh như kìm sắt, bóp chặt như muốn bẻ gãy. Cậu không thoát nổi.Thầy Lý lắc mạnh cậu, thêm lực.“Nói lại đi!”Tiểu Tô há miệng, muốn nói gì đó, nhưng…_______________01/07/2025Bỏ thì thương mà vương thì tội mn ạ 😔
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz