ZingTruyen.Xyz

[HUẤN VĂN] [EDIT] LÝ TÔ

Chương 30

s_rinerine03

Đi nhanh tới, thầy Lý tung quyền đấm thẳng vào vai, lưng, cánh tay, và cả đầu Tiểu Tô. Cậu vừa đứng lên, một chân nhấc cao đá mạnh xuống lưng, đùi, gần như khắp người cậu đều bị “chăm sóc” kỹ lưỡng.

Cảm giác này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức Tiểu Tô theo bản năng co người lại, cuộn tròn thật chặt. Cậu ôm đầu, gập người xuống, hai chân co về phía trước che chắn bụng mềm. Sau khi chuẩn bị mọi tư thế bảo vệ, cậu nhắm chặt mắt, cuộn thành một khối nhỏ, không né tránh, không kêu la, lặng lẽ chịu đựng những cú đấm đá trút xuống từ cơn thịnh nộ của người đàn ông.

Cuối cùng, thầy Lý đá mạnh một cú, cởi hai cúc áo sơ mi, thở hổn hển, ánh mắt thất thần nhìn cậu bé đang ôm chặt lấy mình. Anh bật cười nhạt.

“Cút!”

Đôi mắt đỏ ngầu, anh dứt khoát xoay người bước tới trước cửa kính.

Chỉ một chữ “cút” nặng như ngàn cân. Tiểu Tô biết, lần này cậu thật sự đã mất đi người từng đưa cậu đến dưới ánh mặt trời.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của thầy Lý, đầu cậu cúi thấp.

Cộp

“Thầy, em xin lỗi.”

Cộp

“Thầy, em xin lỗi.”

Cộp

“Thầy, em xin lỗi.”

Sau ba lần dập đầu, cậu gần như bỏ chạy.

Thầy Lý đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dáng người tập tễnh vội vã rời đi. Một cảm giác ghê tởm mãnh liệt đột nhiên trào lên trong lòng. Người mà anh căm ghét nhất trong đời, kẻ để lại dấu vết không thể xóa, không thể giết! Như cái gai đâm ngang tim, xé toạc lòng anh.

Đêm đen kịt, không trăng, không sao, không người.

Đứa trẻ nhà ai bị bắt nạt ngoài kia, bị tổn thương, bị đánh đập, chẳng có ai để giãi bày chỉ biết trốn một góc, lặng lẽ khóc thút thít...

Ngay cả khóc to cũng không dám.

Gió xuân khẽ lay, vén một lọn tóc bên tai Tiểu Tô, làm khô những giọt nước mắt trên mặt cậu. Cậu quỳ dưới một gốc cây lớn ở góc khuất bên ngoài khu chung cư, tay ôm chặt đống bánh trôi mà cậu không nỡ vứt bỏ, như thể đang bảo vệ báu vật quý giá nhất trong lòng. Cậu nhẹ nhàng đặt chúng vào cái hố nhỏ tự đào, rồi phủ đất lên.

Cậu vẫn không muốn mất đi chút ấm áp ấy, chỉ có thể giấu đi, chôn sâu tận đáy lòng, cẩn thận che chở, không bao giờ chạm đến nữa.

Móng tay cậu lấm bùn, kẽ tay rỉ máu.

“Thầy, em xin lỗi.” cậu lẩm bẩm.

“Em mãi mãi không xứng với thầy.”

Nước mắt khô cạn lại ướt đẫm gương mặt, gió đêm chẳng thể làm khô.

“Bánh trôi thầy làm ngon lắm, ngon lắm… nhưng em không nỡ ăn, không nỡ vứt."

Cậu nức nở trong góc không người.

“Hỏng rồi, em giấu đi…”

“Hu hu… hu hu…”

“Lần này, em thật sự chẳng còn gì nữa.”

Cậu quỳ đó, hai tay bấu chặt đất, đầu cúi thấp, nước mắt rơi lẫn vào bùn.

Cậu cam nguyện nhảy lại vào vũng bùn đen tối mà mình từng cố sức thoát ra, chỉ để không làm vấy bẩn người khác. Hai vai cậu run rẩy, tấm lưng gầy yếu cô độc chìm vào màn đêm, như thể đó mới là nơi cậu thực sự thuộc về.

Nơi tối tăm không người hỏi han, cây cao che trời cũng chẳng dang tay ôm lấy cậu. Không ai che chở.

Sáng hôm đó, tiết vật lý đầu tiên không quá bất ngờ, nhưng cũng đủ khiến cả lớp 8/1 bừng tỉnh bởi một thông báo.

Lớp trưởng Trần Thụy tạm thời đảm nhận vai trò khoá đại biểu môn vật lý. Lời vừa dứt, cả lớp ồ lên. Ngoại trừ Trần Thụy ngạc nhiên trợn tròn mắt vì không hiểu chuyện gì, các bạn khác đồng loạt quay sang nhìn hai nhân vật chính còn lại – Tiểu Tô và thầy Lý.

Tiểu Tô cúi đầu, vẻ mặt uể oải, đôi mắt sưng đỏ như hạt đào. Thầy Lý thì tinh thần mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, quanh môi lún phún vài sợi râu.

Cả lớp không biết rằng: đêm qua, một người khóc cả đêm, một người ngồi thẫn thờ cả đêm. Cả hai đều không ngủ.

Nhìn dáng vẻ hai người, cả lớp nhớ lại chuyện thầy Lý từng tát Tiểu Tô một cái vang dội trước mặt mọi người ở hành lang. Ai nấy đều lo lắng cho khoá đại biểu môn vật lý mới. Trần Thụy bất đắc dĩ, run rẩy nhận lời.

Cả tiết vật lý, Tiểu Tô không ngẩng đầu, chỉ cúi mặt nhìn sách giáo khoa, lặng lẽ nghe giảng. Không khí lớp học nặng nề lạ thường.

Tan học, Vương Tiểu Bảo, Hạt Tía Tô Anh, và Vương Tinh đồng loạt nhìn về phía Tiểu Tô. Trần Thụy bước tới, ngập ngừng hỏi.

“Tiểu Tô, chuyện này… sao thế?”

Tiểu Tô ngẩng lên, mỉm cười nhạt.

“Bài tập vật lý thường nộp vào giờ tự học sáng hoặc giữa tiết đầu. Nếu thầy Lý nói gì, cậu cứ sáng mai quay lại.”

Thấy cậu không muốn nói thêm, Trần Thụy gật đầu

“Ừ.”

Hạt Tía Tô Anh và Vương Tiểu Bảo cũng quay đi. Mười phút nghỉ giữa giờ, tiếng nói chuyện rôm rả trong lớp bỗng im bặt khi bước vào phòng học. Cả lớp yên lặng đến lạ, mãi đến chiều, qua những giờ học khác, không khí mới dần trở lại bình thường.

Vương Tinh không hỏi gì, chỉ lặng lẽ đưa vở ghi chép vật lý cho Tiểu Tô chép lại, nhẹ nhàng vỗ vai cậu. Hai người nhìn nhau cười, an ủi lẫn nhau. Vương Tinh biết Tiểu Tô không mạnh mẽ như vẻ ngoài cậu thể hiện. Cậu mong manh, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.

Tiểu Tô nghĩ, bị hủy tư cách khoá đại biểu trước lớp chẳng là gì. Bị tát trước đám đông ở hành lang, ở cửa tiệm net, trên đường lớn, cũng chẳng sao. Dù sao trước đây cậu từng trải qua những chuyện còn mất mặt hơn như vậy. Những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, chỉ cần cúi đầu không nhìn là được.

Qua một lúc sẽ ổn thôi. Nếu không ổn ngay, thì vài ngày sau cũng sẽ ổn…

Tiểu Tô là người cuối cùng xách cặp rời lớp. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, bóng cậu đơn độc in trên sân trường. Khóe mắt cậu chợt bắt gặp một góc hoa văn quen thuộc, khiến bước chân khựng lại, đầu óc hỗn loạn bỗng tỉnh táo.

Đó là! Là cái chăn của cậu! Cái chăn ở ký túc xá của thầy! Là… thầy cho cậu!

Không!

Tiểu Tô vội vàng lao đến thùng rác, gạt bỏ lớp túi nilon bẩn thỉu phủ phía trên, lôi chiếc chăn ra. Cậu lại đưa tay mò trong đống rác ướt át, tanh tưởi, tìm được một chiếc gối.

Cậu nhìn chằm chằm chiếc gối bẩn thỉu, vô hồn nằm trên đất, chẳng màng nó bẩn đến mức nào. Cậu ngồi xổm, cẩn thận gấp từng chút, rồi ôm chặt vào lòng.

“Tiểu Tô?”

Lục Ngang Hoa và Lý Nghị đứng sóng vai, vừa rời khỏi khu dạy học.

Lục Ngang Hoa bước tới, nhíu mày.

“Khụ, mùi gì thế? Chăn này sao vậy?”

Tiểu Tô xoay người, hơi cúi đầu.

“Dạ, chào thầy Lục.”

Cậu ngẩng lên nhìn thầy Lý, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh băng thì vội cúi xuống.

“Dạ, chào thầy Lý.”

Lục Ngang Hoa nhìn Lý Nghị, cau mày khó hiểu.

“Thầy Lục? Thầy Lý? Hai người sao thế này?”

Chỉ vào cả hai, Lục Ngang Hoa hỏi.

“Tiểu Tô, gọi là sư bá, gọi thầy Lục gì chứ? Có phải cậu ta lại đuổi em đi nữa không?”

Lục Ngang Hoa chỉ vào Lý Nghị.

Tiểu Tô cúi gằm mặt, nhìn mũi chân, không nói gì.

Thầy Lý liếc chiếc chăn trong tay cậu, bước lên vài bước, khẽ nhìn đỉnh đầu cậu, khóe môi nhếch lên châm chọc.

“Tôi đâu xứng làm thầy của cậu.”

Anh cười nhạt, giọng lạnh lùng.

“Chẳng qua chỉ là một món rác rưởi tôi không cần.”

“Ghê tởm đến cực điểm!”

Tiểu Tô run nhẹ, cúi đầu thấp hơn, giấu đi biểu cảm, giấu đi đôi môi khẽ run.

“Cái gì? Hai người…”

Lục Ngang Hoa ngạc nhiên.

“Sư huynh, em đi đây.”

Thầy Lý bỏ đi, để lại một trận gió lạnh.

Trái tim Tiểu Tô đau thắt từng cơn, hốc mắt nóng rát. Ngón tay cậu vô thức siết chặt chiếc chăn, cằm tựa lên đó, đứng im thật lâu, đến khi mùi cơ thể cậu hòa lẫn với mùi chăn gối. Tất cả đều là đồ bị vứt bỏ.

Cậu ôm chăn, bước đi trên đường. Người qua đường ngửi thấy mùi khó chịu, vội bịt mũi tránh xa.

Thật sự… như rác rưởi, khiến người ta buồn nôn.

Trong nhà vệ sinh chật hẹp, Tiểu Tô ngồi xổm, đổ bột giặt, vò chăn gối. Cậu nhếch môi cười.

“Theo tôi khổ sở quá, để tôi giặt sạch cho các cậu nhé… Giặt sạch rồi, thơm tho, chúng ta sẽ không phải rác rưởi nữa.”

“Thật ra… vốn dĩ cũng chẳng thuộc về tôi.”

Trong đêm xuân lạnh giá, đôi tay cậu ngâm trong nước lạnh, xoa rửa không ngừng. Ngứa, sưng, tê dại… không còn cảm giác gì nữa.

Cậu giặt cả đêm, lông mi đẫm nước mắt rơi vào chậu, như mưa rơi suốt một đêm.

Sáng hôm sau, Trần Thụy lần đầu tiên nộp tập bài tập vật lý lên bàn thầy Lý.

“Thầy, thu xong rồi ạ.”

“Ừ.”

“Sáng nay em mang bài tập trả lại nha ạ?”

“Ừ, được. Tiểu Tô đã dặn gì chưa?”

Thầy Lý hỏi, nhưng sắc mặt thoáng đổi, lạnh hơn khi nhắc đến Tiểu Tô.

Trần Thụy hận không thể cắn lưỡi mình, lỡ lời.

“Dạ, Tiểu Tô dặn rồi ạ.”

Giờ nghỉ, Trần Thụy phát bài tập. Anh chàng thầm nghĩ thầy Lý áp lực quá, may mà hôm nay là thứ Sáu, hai ngày nữa không phải thu bài tập, nhẹ cả người.

Phát bài đến bàn Tiểu Tô, Trần Thụy ngập ngừng.

Tiểu Tô hồi hộp, vẫn có chút mong chờ. Cậu nhận bài bằng đôi tay sưng đỏ như củ cà rốt, nhìn tờ bài không một dấu bút đỏ, ngẩn người, rồi cong môi.

“Không sao.”

“Chắc thầy Lý quên chấm, để tôi mang lại cho thầy xem.”

Trần Thụy nói.

“Không, không cần đâu. Không sao.”

Tiểu Tô lấy lại bài, cất đi. Rõ ràng thế, sao dám tự chuốc nhục thêm.

Trần Thụy gật đầu, tiếp tục phát bài cho các bạn khác.

“Anh Tô.”

Vương Tinh nhìn tờ bài không một dấu bút đỏ, lạc lõng giữa đám bài tập, như bị cô lập.

“Không sao, mọi thứ chỉ về lại điểm xuất phát thôi.”

Tiểu Tô nói.

Có lẽ còn tệ hơn cả điểm xuất phát. Nhưng không sao.

Thật sự, không sao.

Trần Thụy dần quen với việc thu bài tập, dù mỗi lần đối mặt thầy Lý là một lần căng thẳng. Khi phát bài, đến bàn Tiểu Tô, cậu lại thấy ngượng ngùng. Nhưng qua ba tuần, mọi thứ dần thành thói quen. Đôi khi Tiểu Tô không ở chỗ đó, Trần Thụy cũng quên thu bài của cậu, phải để cậu chạy theo đặt bài vào góc.

Hôm nay Tiểu Tô không nộp bài, cậu cũng chẳng bận tâm. Dù sao bài của cậu nộp lên hay trả về đều y nguyên, thầy Lý chẳng bao giờ xem. Cậu tự nhủ, không nộp cũng được, nộp lên chỉ tổ chướng mắt thầy.

Tiểu Tô ghé đầu trên bàn, tay ôm bụng. Dạ dày đau quặn, như hai năm trước, nhưng lần này đau dữ dội hơn. Có lẽ mấy ngày nay ăn uống thất thường, ở căng tin trường cũng ăn ít. Từ tối qua, bụng cậu đã quặn thắt từng cơn.

“Anh Tô, vẫn đau bụng à?”

Vương Tinh lo lắng. Tối qua cậu bảo không sao, nhưng qua một đêm vẫn không đỡ.

“Không sao.” Tiểu Tô đáp.

“Còn nói không sao, trán anh đầy mồ hôi kìa. Đi phòng y tế đi.”

“Không, đi chậm trễ giờ học.”

“Anh thế này học hành gì nổi. Tiết sau là vật lý, dù sao anh cũng chẳng ngẩng đầu được."

Tiểu Tô nhìn chữ “Vật lý” trên bảng, khắc sâu trong lòng. Cậu có nghe giảng, có ngẩng đầu, nhưng chỉ dám nhìn bảng, tránh ánh mắt thầy Lý,  dù thầy chẳng bao giờ nhìn cậu lấy một lần.

Cuối cùng, cậu gật đầu, quyết định đi phòng y tế lấy thuốc.

Vừa vào tiết, thầy Lý đã hỏi ngay.

“Ai không nộp bài tập, đứng lên!”

Cả lớp ngồi ngay ngắn, phòng học im phăng phắc. Ánh mắt thầy Lý quét qua, dừng lại ở chỗ ngồi trống của Tiểu Tô.

“Tiểu Tô đâu?” thầy hỏi.

Vương Tinh đứng dậy.

“Dạ, thầy Lý, Tiểu Tô không khỏe, đi phòng y tế ạ.”

Thầy Lý nhíu mày, nhìn chỗ ngồi trống.

“Trần Thụy, báo lại ai không nộp bài hôm nay, nghỉ giữa giờ mang bài tập qua chỗ tôi.”

“Dạ, thầy.” Trần Thụy đáp, thầm nghĩ

Thầy Lý, thầy nói thẳng là bảo Tiểu Tô qua gặp thầy có phải đơn giản hơn không?

______________

Thiệt sự, gặp tui là tui không qua luôn, thầy tự đi tìm chứ tui sống chết không qua!!!😞

Ủa bảo là không quản ngta nữa mà ngta không nộp bài là kiếm là sao???

30/06/2025.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz