ZingTruyen.Xyz

[HUẤN VĂN] [EDIT] ĐẦM ĐÌA [PN ACKVT]

Đầm Đìa (7-9)

s_rinerine03

Quý Hàng đứng sừng sững trước mặt An Ký Viễn, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm, toát ra một khí chất băng giá, khiến người đối diện chỉ cần nhìn vào đã cảm thấy ngột ngạt, tim đập loạn xạ vì sợ hãi.

Nhưng ít nhất, Quý Hàng không bỏ đi, không bị những lời khiêu khích trẻ con của An Ký Viễn đẩy lùi.

Chưa kịp thở phào vì điều đó, cảnh tượng trước mắt đã khiến sắc mặt vốn trắng bệch của An Ký Viễn như phủ thêm một lớp phấn trắng toát. Cậu thấy Quý Hàng bước từng bước kiên định đi về phía mình, đôi chân dài dằng dặc dường như phóng đại vô hạn trước mắt!

Ngay sau đó, một bàn tay rắn chắc bất ngờ nắm lấy cạnh bàn bên cạnh cậu. Như thể Càn Khôn Đại Na Di, An Ký Viễn bị một lực đạo không thể cưỡng lại nhấc bổng lên từ góc phòng!

Cậu vẫn cố bám chặt chân bàn, không dám buông tay. Kết quả là cả người giống như chú khỉ treo trên dây leo, bị nhấc lên, mông chổng gần sát mặt đất trong một tư thế cực kỳ dễ dàng để... nhận một cú đá mạnh từ Quý Hàng!

Cú đá đến bất ngờ, không chút nương tình. An Ký Viễn bị đá bay cùng với chiếc bàn hơn hai mét, mông đau rát như lửa đốt, toàn thân đau nhức như bị tra tấn, mắt mờ đi vì đau đớn. Nhưng tay cậu vẫn gắt gao bám vào chân bàn, không chịu buông.

An Ký Viễn bị hành động thô bạo của Quý Hàng làm cho sững sờ. Đặc biệt khi biết anh không có ý định bỏ đi, cậu càng thêm tự tin, quay đầu hét lên:

“Anh muốn làm gì, Quý Hàng! Muốn đánh muốn phạt em đều chịu, nhưng anh đánh lén thế này là sao? Đấu vật còn không ai đánh lén, anh điên rồi à?!”

Quý Hàng như thể bị điếc, chẳng màng đáp lại. Đôi tay anh ngay giây tiếp theo đã kẹp chặt cổ tay An Ký Viễn như gọng kìm, hơi dùng lực vào dây thần kinh ở cổ tay. Tay cậu mềm nhũn như bông, không còn sức bám vào chân bàn nữa.

An Ký Viễn thực sự sợ hãi. Một Quý Hàng im lặng như thế khiến người ta kinh hãi.

Dù không được như thiếu gia nhà giàu trong phim, từ nhỏ luyện đấu vật để phòng bị bắt cóc, nhưng An Ký Viễn từ bé đã hiếu động, đánh nhau nhiều, tích lũy kha khá kinh nghiệm. Cậu không đến mức bị kẹp chặt tay là hết đường thoát. Xoay cổ tay theo phản khớp, cậu thoát ra khỏi sự kìm kẹp.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, An Ký Viễn cảm thấy trời đất quay cuồng. Một lực đạo mạnh mẽ đè lên eo cậu, khiến cả người ngã xuống sàn lạnh buốt trong một tư thế cực kỳ gần gũi.

Cậu đỏ mắt, tuyệt vọng ngoảnh cổ lại, mới thấy Quý Hàng một chân quỳ trên sàn, chân còn lại gắt gao đè lên lưng cậu!

Với tư thế quỳ rạp trên sàn, cộng thêm những ngày không ăn uống, nghỉ ngơi tử tế, An Ký Viễn gần như không thể nhúc nhích. Cậu chưa kịp cảm nhận vết thương do đằng côn để lại hay sự cọ xát đau rát, thì đã thấy lạnh buốt phía sau!

Tiếng lách tách như mưa đá vang lên từ đỉnh đầu, kèm theo giọng nói lạnh lùng:

“An Ký Viễn, em to gan thật đấy.”

Ngay sau đó, quần áo bác sĩ và quần lót của cậu đã bị kéo tuột xuống đùi.

Cảm giác nhục nhã và bất cam dâng trào, khiến đầu óc An Ký Viễn trống rỗng. Cơ thể cậu như bị điểm huyệt, cứng đờ, chỉ còn làn da từ cổ trở lên đỏ rực như bị nước sôi luộc qua.

“Anh!”

Giọng cậu run rẩy, đầy tuyệt vọng và sợ hãi.

Tiếng kêu gần như cầu xin cũng không ngăn được động tác của Quý Hàng. Một tiếng “bốp” giòn tan vang lên trong không khí!

An Ký Viễn không ngờ Quý Hàng sẽ đè cậu xuống sàn và dùng tay đánh vào mông. Đầu óc cậu rối bời, chỉ còn một chữ “ngốc” to đùng giữa tâm trí.

Theo bản năng, cậu đưa tay định che, nhưng bị Quý Hàng giữ chặt, đè xuống lưng. Hai chân vùng vẫy cũng bị anh bất ngờ đạp xuống. Lúc này, cơ thể cậu hoàn toàn bị khống chế, không thể nhúc nhích, chỉ còn hai bên mông trần trụi phơi ra, chịu trận đòn.

“Động nữa đi!”

Quý Hàng hung hăng đánh thêm vài cái, quát lớn: “Em còn động, anh gọi cả phòng vào xem em bị đánh!”

Sự sợ hãi và sốc lớn khiến những lời định mắng chửi của An Ký Viễn nghẹn lại trong cổ họng, tan biến theo hơi nóng cơ thể.

Nhưng thứ không bao giờ tan biến là nước mắt. Nước mắt tuôn trào, chảy khắp khuôn mặt đỏ rực của An Ký Viễn. Cậu gục đầu xuống sàn lạnh, đột nhiên cảm thấy đau khổ khôn tả.

Nỗi đau này không vì lý do gì khác, cũng chẳng phải ủy khuất, mà chỉ thuần túy vì một thanh niên 26 tuổi, có thể tự mình đảm đương một phía, vẫn bị anh trai lột quần đè xuống sàn, đánh vào mông như trẻ con.

May thay, cơn đau dữ dội và nhục nhã phía sau nhanh chóng kéo cậu về thực tại, khiến cậu không còn tâm trí nghĩ đến thể diện.

Bàn tay Quý Hàng như lưỡi dao. Mỗi cái tát phủ khắp mông, làm thịt mông bị đè bẹp rồi bật lại. Mỗi cái tát như muốn xé toạc da thịt, nhanh đến mức chưa đầy hai phút đã trúng gần trăm cái. Mông cậu sưng tấy, đỏ rực, có thể thấy bằng mắt thường.

Cơn đau rát như bị dầu sôi đổ lên khiến An Ký Viễn không còn sức gào thét. Mồ hôi tuôn như mưa, nhưng cậu không dám vùng vẫy. Ngực, vai, đùi cọ vào sàn, làm vết thương cũ thêm đau nhức.

Trên sàn, mồ hôi loang thành một vũng lớn. An Ký Viễn lặng lẽ quay đầu, trán bị cạnh sàn không phẳng mài thành một vết dài, rỉ máu. Khuôn mặt cậu ướt đẫm, chẳng phân biệt được là mồ hôi hay nước mắt, trông thảm hại vô cùng.

Bị bàn tay anh mài mòn, An Ký Viễn chỉ muốn làm rõ một điều:

“Anh đánh để dọa em, đúng không?”

"Anh ước gì em cũng có một đứa em trai, để em hiểu được cảm giác làm anh khi chứng kiến cảnh tượng này như thế nào."

Cuộc cãi vã tưởng chừng không bao giờ kết thúc cuối cùng cũng chấm dứt. Sau câu nói đó, Quý Hàng không nói thêm một lời nào, cũng không mắng mỏ gì thêm.

Câu hỏi của An Ký Viễn như đá chìm dưới đáy biển, không nhận được bất kỳ hồi đáp nào từ Quý Hàng. Thay vào đó, anh lạnh lùng nhíu mày, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, không chút thương tình.

Anh nhấc cậu lên như xách một con thú bông, lôi đến góc tường, đặt đúng vào vị trí mà cậu thường bị phạt đứng. An Ký Viễn không hiểu sao mình vẫn ngoan ngoãn làm theo, dù trong lòng đầy hoang mang và bối rối.

Quý Hàng lạnh lùng chỉ tay xuống sàn, ngón trỏ vẽ một đường dứt khoát.

Động tác này buộc An Ký Viễn phải vận dụng mọi cơ bắp trên người để quỳ xuống. Cậu đau đến run rẩy, nhưng vẫn cắn răng, chậm rãi hạ người, mông vẫn còn đau rát sau trận đòn vừa rồi, giờ lại phải nâng lên, phơi bày trần trụi trước tầm mắt của Quý Hàng.

Quần áo bác sĩ đã trượt xuống tận mắt cá chân, lỏng lẻo vương vãi trên sàn. Mông và đùi cậu lộ ra, đầy những vết sưng đỏ loang lổ, không chút quy tắc. Có chỗ hồng phấn xen kẽ, có chỗ thâm tím, thậm chí loáng thoáng vài vệt máu nhỏ. Đặc biệt ở phần đầu gối, nơi da thịt mỏng manh nhất, đã sưng đến mức chẳng còn nhìn ra hoa văn ban đầu.

Chưa dừng lại ở đó.

Quý Hàng nhặt cây roi mây trên sàn, dùng đầu nhọn nhẹ nhàng chạm vào eo cậu. Chỉ một động tác nhỏ, An Ký Viễn không cần ngoảnh lại nhìn biểu cảm của anh cũng biết rõ: đây không còn là trận đánh để trút giận như ban nãy. Đây là gia pháp, là trừng phạt, là răn dạy.

Là cách anh muốn cậu khắc cốt ghi tâm nỗi đau này, để từ nay không tái phạm sai lầm.

Theo lực từ roi mây mang đến, An Ký Viễn chậm rãi cúi người, nâng mông đã chịu hơn trăm cái tát đau điếng lên, không chút che chắn, phơi bày trong tầm đánh của Quý Hàng. Cơ thể cậu run rẩy thấy rõ.

Nhưng lực đè lên eo không hề giảm, như muốn xuyên qua xương hông, để lại một vết lõm sâu bên cạnh những lằn đỏ tươi.

Mồ hôi lạnh thấm ướt áo bác sĩ mỏng manh. An Ký Viễn khó nhọc thốt ra:

“Anh… đừng đánh nữa…”

“Vèo! Chát!”

Một vệt roi sắc lẹm lướt qua tường, hung hãn đáp xuống mông cậu, nơi đã cố hết sức nâng lên cao. Cơn đau như xé toạc da thịt khiến tư thế cậu cố duy trì suốt ba phút tan biến. An Ký Viễn mềm oặt, bò rạp xuống góc tường, thở hổn hển trong bầu không khí ngột ngạt thiếu dưỡng khí.

Đây là gia pháp, là trừng phạt, phải có quy củ. Đau đớn chỉ khiến người ta sợ hãi, nhưng quy củ mới là nền tảng để răn dạy phát huy hiệu quả. Điều này, An Ký Viễn hiểu rõ.

Vì thế, khi roi mây lạnh buốt lại chạm vào eo cậu, An Ký Viễn không dám chần chừ hay ngượng ngùng. Cậu cắn răng, dùng bàn tay thảm hại chống lên tường, nhẫn nhịn cơn đau, cúi thấp eo, chìa mông ra, sẵn sàng chịu trận.

Da thịt căng cứng. Khoảnh khắc cây roi giáng xuống, An Ký Viễn hét lên thảm thiết.

Cây roi này chẳng giống đằng côn thường, mà như gậy điện, đau nhói như điện giật lan khắp từng ngón tay, từng thớ thịt. Trải nghiệm phải giữ tư thế quy củ, chờ đợi roi giáng xuống, vốn đã khó chịu hơn trận đòn hả giận ban nãy. Huống chi, khi Quý Hàng cầm gia pháp, anh toát ra một khí thế uy nghiêm, không thể xâm phạm.

“Vèo! Chát!”

Khác hẳn sự thô bạo mười phút trước, anh đánh đòn này vững vàng, nghiêm cẩn, đầy tự chủ. Tiếng roi xé gió gào thét bên tai, thách thức giới hạn chịu đựng của An Ký Viễn.

Những vết máu đỏ tươi xếp song song, ngay ngắn trên mông đã đỏ rực. Đặc biệt ở phần mông cao nhất, nơi bị bàn tay anh đánh thành những khối thâm tím, giờ gần như bị cây roi sắc bén này xé tan, đỏ đến tím ngắt.

An Ký Viễn gầy đi trông thấy, mông và đùi nhỏ lại cả một vòng, chỉ còn chút cơ bắp từ những buổi chạy bộ sáng sớm, run rẩy chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể. Mồ hôi vương đầy sàn, móng tay cào vào tường đến bật máu.

Nhưng roi quá nặng, xé toạc da thịt như chẻ tre. Mỗi roi đều khiến cậu bật lên tiếng kêu đau không thể kìm nén!

Dù vậy, đã là gia pháp thì phải có chừng mực.

Khi An Ký Viễn dùng chút sức tàn để duy trì tư thế, trận đòn đột nhiên dừng lại. Cậu không đếm, nhưng đoán chừng số roi là một con số tròn. Việc cậu còn quỳ được đã là kỳ tích, chắc chắn chưa đến trăm cái.

“Xoảng!”

Cây roi bị ném xuống bên chân An Ký Viễn. Từ khóe mắt, cậu thấy đầu roi dính băng keo đã rách toạc một đường dài.

Cậu nhớ lại lần từng đỡ một đứa trẻ bướng bỉnh, chừng năm sáu tuổi, chạy vội trong hành lang bệnh viện, móc treo cặp sách vô tình vướng vào ống dẫn lưu ngực bệnh nhân. An Ký Viễn nhanh tay giữ chặt đầu ống dẫn lưu, và chỉ nhờ sức dính của băng keo, cậu đã nhấc bổng cả đứa trẻ lẫn cặp sách lên khỏi mặt đất.

_____

Quý Hàng đứng trước giường bệnh, ánh mắt vẫn lạnh lùng, kiểm tra thông tin trên bảng tên bệnh nhân: số giường, tuổi, họ tên – tất cả đều khớp.

Tình trạng bệnh nhân, tốt.

Quý Hàng tắt bút đèn, định rời đi thì đụng phải bác sĩ nội trú vội vã đẩy xe cứu hộ đến. Anh hất cằm về phía bệnh nhân trung niên trên giường, mắt trừng như chuông đồng:

“Là người này?”

Bệnh nhân trông đầy lúng túng, rõ ràng chưa hồi phục từ cú sốc bị trưởng khoa thần kinh bắt quả tang ăn vụng xương vịt, lại thêm cuộc hội chẩn đầy căng thẳng.

Bác sĩ nội trú gật đầu như đóng cọc: “Dạ, đúng ạ!”

Quý Hàng lạnh mặt: “Cậu bảo đồng tử bệnh nhân này giãn to?”

Bác sĩ nội trú do dự nửa giây, rồi tự tin gật đầu: “Dạ, đúng… anh Hàng.”

Quý Hàng chưa kịp mặc áo blouse trắng, từ nhà đến bệnh viện thậm chí chưa kịp thay giày. Anh lo lắng cả đường, định sau khi cất hành lý sẽ ôm An Hoài để dịu đi phần nào sắc khí, nhưng Tịch Hạc vừa dỗ đứa nhỏ ngủ, nhất quyết không cho anh vào phòng.

Vậy nên giờ phút này, Quý Hàng, người vừa bị hành động của An Ký Viễn làm cho tức đến bốc khói, không còn chút hơi ấm nào của một con người. Mỗi giây anh nhìn chằm chằm đều như tỏa ra luồng khí lạnh buốt từ Siberia, ép bác sĩ nội trú trẻ tuổi trước mặt thở không ra hơi.

“Anh… anh Hàng,” bác sĩ nội trú lắp bắp, cố phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.

Quý Hàng mặt không cảm xúc: “Định nghĩa của đồng tử giãn to là gì?”

Bác sĩ nội trú sợ đến run chân, bắt đầu tự nghi ngờ: “Không to sao được? Em đo, tới bảy milimet…”

“Định nghĩa!” Hai từ lạnh lùng vang lên, như đập xuống sàn.

Giãn to và to hơn bình thường chỉ khác một từ, người ngoài ngành nghe có vẻ không khác biệt nhiều. Nhưng với một bác sĩ nội trú khoa thần kinh, đang trực ca đầu, đây không thể là lỗ hổng kiến thức.

Quý Hàng cố kìm nén tính tình, đặt mình vào vai một người dạy học: “Ngoài kích thước, còn cần điều kiện gì để gọi là giãn to?”

Bác sĩ trẻ run rẩy, lắp bắp: “Còn… còn phải…”

Ánh mắt sắc bén của Quý Hàng đột nhiên đổi hướng, quét về phía bệnh nhân: “Tên là gì?”

Bệnh nhân lo lắng kéo chăn, trả lời rõ ràng tên mình.

Quý Hàng tiếp: “Giơ hai tay lên trời ngay.”

Bệnh nhân ngoan ngoãn làm theo.

Ánh mắt anh thu lại, nhìn bác sĩ trẻ với vẻ nghiêm khắc không che giấu: “Bệnh nhân trả lời lưu loát, nghe lệnh tốt, không có khuyết tật vận động. Cậu bảo tôi đây là đồng tử giãn to?”

Sự im lặng đáng sợ lại ập đến, như mây đen dày đặc trước cơn bão, đen kịt, đè nặng, bao trùm cả không gian, khiến ngay cả bệnh nhân giường bên đang ngủ say cũng ngừng ngáy, như cảm nhận được nguy hiểm trong giấc mơ.

“Em…” Bác sĩ trẻ không đủ sức chịu đựng áp lực này: “Xin lỗi, trước giờ em chưa thấy đồng tử nào… to như vậy ở bệnh nhân khác… nên nghĩ có vấn đề…”

Quý Hàng quát: “Điều chỉnh phản xạ ánh sáng không làm, đồng tử không biết nhìn, đánh giá hệ thần kinh không đầy đủ, cậu còn trực ca đầu làm gì? Tưởng mình trực để canh cửa khoa à?!”

Bác sĩ trẻ cúi đầu, lí nhí xin lỗi: “Xin lỗi, em không nghĩ lại làm phiền anh Hàng… Em chỉ gọi cho bác sĩ tuyến hai…”

Quý Hàng cố kìm cơn giận. Nếu là anh vài năm trước, có lẽ đã đẩy cả người lẫn xe cứu hộ ra khỏi khu bệnh. Nhưng dù tính tình đã dịu đi, anh vẫn không thể chịu nổi lối tư duy như vậy.

“Bác sĩ tuyến hai là cấp trên của cậu, không phải trợ lý!”

Quý Hàng quát lớn. “Cấp trên chẳng lẽ không dạy cậu khi nào cần gọi xin chỉ thị? Khi đó cậu có hiểu không?”

Bác sĩ trẻ như nhớ ra gì đó, ngẩng đầu: “Dạ có, thầy An bảo thà xin chỉ thị nhiều còn hơn tự tin mù quáng, nên em…”

“Vậy nên cậu chẳng mang theo đầu óc mà làm việc?!” 

Sau một hồi răn dạy, phân công công việc, Quý Hàng xử lý xong vụ việc và trên đường về văn phòng, anh chạm mặt Tiêu Nam Tề vừa từ phòng mổ bước ra, ngáp dài, chào hỏi anh.

“Không phải nói còn ba bốn ngày nữa sao?” Tiêu Nam Tề dụi mắt nhập nhèm.

“Sao về sớm thế?”

Quý Hàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng vạn năm không đổi, chỉ “ừ” nhẹ coi như đáp lại. Nhưng đúng lúc này, anh có chuyện muốn hỏi Tiêu Nam Tề.

“Trương Văn Bân,”

Quý Hàng nhắc tên trên bảng tên bác sĩ nội trú vừa rồi. Lứa bác sĩ mới vào chưa đầy một tháng, nhiều người anh còn chưa gặp mặt.

“Có ấn tượng gì không?”

Cậu bác sĩ bị An Ký Viễn mắng xối xả hôm nào, Tiêu Nam Tề tất nhiên nhớ:

“Sao thế?”

"Cậu ta định vào khoa nào?”

Tiêu Nam Tề híp mắt nghĩ một lúc:
“Phong thấp miễn dịch.”

Quý Hàng ngạc nhiên: “Sao khoa phong thấp lại luân chuyển qua thần kinh?”

Cách khoa như cách núi, nội ngoại khoa đã khác xa, huống chi phong thấp miễn dịch lại chuyên sâu. Nếu đi các khoa nội liên quan còn học được gì đó, chứ qua thần kinh thì gần như vô ích, cả cho cậu ta lẫn cho khoa.

Tiêu Nam Tề nhìn Quý Hàng như nhìn người ngoài hành tinh:

“Anh không biết chủ nhiệm Hồ của khoa phong thấp à? Với phong cách vàng ngọc đầy người đó, anh nghĩ thoát được số phận bị mời đi uống trà sao? Không chỉ cậu ta, cả khoa họ gần như bị xóa sổ.”

Quý Hàng trầm ngâm. Mấy ngày nay, truyền thông rầm rộ đưa tin về phòng chống tham nhũng trong y tế, nhưng anh chỉ biết qua tin tức, không nắm rõ các cuộc điều tra đang diễn ra ngay tại bệnh viện phụ bệnh viện B. Anh không có thói quen giữ liên lạc ngoài công việc khi đi công tác, nên không hay biết gì.

Tiêu Nam Tề xua tay, than vãn: “Tin kiểu này không thể đăng trong nhóm, nên anh không biết. Nhiều khoa rối tung, thiếu người làm việc. Y tế hỗn loạn, chỉ biết nhét người vào đâu có để có người dạy. Nói gì đến chuyên môn đúng ngành, có người dạy đã là may rồi.”

Quý Hàng trầm tư. Tham ô nhận hối lộ, tất nhiên phải bị phạt. Nhưng ngắn hạn mà nói, chất lượng y tế đã bị ảnh hưởng, dân chúng khó tránh bị liên lụy. Huống chi, cơn bão này thổi đúng mùa hè, khi kỳ luân chuyển bác sĩ nội trú mới bắt đầu – thời điểm cần người có thâm niên giám sát và hướng dẫn nhất.

Quý Hàng gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Biết gì mà biết,” Tiêu Nam Tề lẩm bẩm, nghiêng người nhìn sau lưng Quý Hàng, tìm kiếm cái “đuôi nhỏ” quen thuộc.

“Tiểu Viễn đâu? Không ra đón anh à? Gặp cậu ấy, bảo giúp tôi viết lời dặn sau phẫu thuật, giường 35, huyết khối nội sọ…”

"Tự viết đi!”

Quý Hàng đột nhiên đổi sắc mặt, trừng Tiêu Nam Tề.

“Lời dặn của cậu, tự cậu viết! Cậu ấy không rảnh!”

Mở cửa văn phòng, ánh mắt Quý Hàng dừng lại trên An Ký Viễn, đang cúi gằm trên sàn. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt lên, tạo một luồng sáng lạnh lẽo, khiến sống lưng cậu trông mỏng manh và cô độc. Những vết thương từ trước đã lắng lại, sưng tấy nghiêm trọng hơn, những vết bầm dưới da giờ lộ rõ, dữ tợn và đáng sợ.

Quý Hàng bước đến gần, mới thấy An Ký Viễn vẫn đang cặm cụi sửa lại bản ghi chép, mồ hôi như mưa tuôn từ thái dương, tạo thành một vũng lấp lánh trên sàn. Cậu căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn:

“Có hai mục em thật sự không nhớ rõ thời gian và tác dụng…”

Hai mục về tác dụng phụ này, cậu không nhớ nổi, cũng không muốn bịa đại theo nội dung trên hướng dẫn sử dụng thuốc.

Quý Hàng chỉ lặng lẽ đưa tay ra, không bình luận.

Chữ viết của cậu còn khá rõ, nhưng giấy thì bừa bộn, đầy vết tẩy xóa và sửa chữa, khó mà chấp nhận được.

Dù đã chuẩn bị tinh thần trước khi mở cửa, khi thật sự nhìn thấy bản ghi bảy loại thuốc của An Ký Viễn, Quý Hàng vẫn bị cơn giận dâng trào.

Bốn lần midazolam, hai lần morphine, một lần **.

Thuốc tiêm tĩnh mạch có sinh khả dụng cao, thay đổi nhanh, giúp An Ký Viễn kiểm soát liều lượng chính xác hơn, đạt được giấc ngủ chất lượng cao, có thể dự đoán và kiểm soát, không như thuốc uống ảnh hưởng đến công việc ban ngày.

Ở chỗ Vương Đình còn dư thuốc gì, cậu dùng thuốc đó. Có lúc dùng tác dụng chính, có lúc dùng tác dụng phụ.

Nhưng dù kiểm soát thế nào, một sự thật không thể thay đổi: liều lượng của cậu đang dần tăng lên.

Quý Hàng đọc từng chữ, mỗi dòng mực đen trên giấy trắng như giẫm lên điểm mấu chốt của anh. Vậy mà đến hôm nay, anh mới biết.

Chữ viết quen thuộc hóa thành những mũi kim sắc nhọn, đâm vào da đầu Quý Hàng, khiến dạ dày anh quặn lên một cơn đau xuyên tim, đau đến mức suýt nôn mửa.

Không tự chủ, tay phải anh siết chặt quyển sổ, làm vết thương cũ bị kim chích rách toạc, một giọt máu ấm chảy xuống, nhỏ bên chân An Ký Viễn.

“Anh?” Giọng An Ký Viễn nghẹn ngào, lộ vẻ hoảng loạn.

“Sao anh không băng bó—”

“Bốp!”

Quý Hàng ném mạnh quyển sổ vào mặt An Ký Viễn, nơi cậu vừa lộ vẻ quan tâm.

Giọng anh lạnh buốt: “Ngủ không được, phải không?"

An Ký Viễn cắn môi, không đáp.

Tâm lý phòng tuyến của cậu sụp đổ, cảm giác tội lỗi như sóng triều dâng trào.

“Áp lực lớn, phải không?”

Giọng Quý Hàng gần như nghiến răng.

Anh nhìn cậu, An Ký Viễn rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng dường như xa vời, khó nắm bắt.

“Khó chịu thì thà hủy hoại cơ thể mình, cũng không chịu cầu cứu anh, đúng không?”

Ánh mắt Quý Hàng khiến An Ký Viễn đau đớn khôn nguôi. Giọng nói không cố ý thất vọng hay đau buồn của anh lại như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim cậu.

Trong lòng An Ký Viễn như lên men, toàn thân đau như bị ngâm trong nước chanh, rát đến nổi bọt nhỏ.

Mất rất nhiều công sức, cậu mới khiến dây thanh rung lên, muốn gọi một tiếng “Anh”, nhưng lại bị cắt ngang.

“Đừng gọi anh, Tiểu Viễn.”

Quý Hàng nặn ra một nụ cười khổ, ánh mắt bức thiết, nghiêm túc như đòi một câu trả lời.

“Em có coi anh là anh trai của em không?”

_________________

Woww, trận chiến này không biết đến bao giờ đây🥹

27/08/2025

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz