ZingTruyen.Xyz

[HoshiNaru] Obsession

Chap 4

muonnacnarumi

Đã hơn một tháng kể từ ngày Narumi đến sống cùng Hoshina, người đã sẵn sàng dang tay cứu vớt cậu khỏi vực sâu tuyệt vọng.

Từ sau scandal khiến sự nghiệp sụp đổ, Narumi như mất hết mọi thứ. Không còn sân khấu, không còn ánh đèn, không còn tiếng reo hò của người hâm mộ, mà cậu cũng chẳng có người thân hay họ hàng thân thích gì.

Những ngày ấy, cậu như kẻ lạc hồn, chỉ biết thu mình trong căn phòng tối, trốn tránh ánh nhìn khinh miệt của thế giới, cậu vẫn còn ám ảnh sau những chuyện đã xảy ra. Suốt ngày chỉ trốn trong phòng, không khóc thì là chơi game, cậu còn nhịn ăn khiến Hoshina rất lo lắng. Đêm đến cậu ngủ không hề ngon, cứ nhắm mắt là những trải nghiệm đó lại hiện lên, sự tức giận, buồn bã, và sợ hãi làm cậu dằn vặt mãi không ngủ được. Khi nhớ đến những năm tháng vui vẻ ấy so tình trạng hiện tại của mình, nước mắt Narumi lại bất giác rơi, rồi cậu cứ thế khóc thút thít trong chăn.

"Hức...huhu..tại sao chứ..."

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên,"cậu ổn chứ...Narumi?" là Hoshina anh đến để kiểm tra xem cậu có sao không. Thấy cậu mãi chẳng mở cửa, Hoshina nhẹ nhàng mở cánh cửa rồi từ từ bước đến giường, ngồi trên mép giường. Anh chạm nhẹ lên vai cậu cất giọng ân cần hỏi "sao vậy? Sao cậu lại khóc?"

Lúc này cậu mới nhận ra Hoshina đã vào phòng, cậu sụt sịt lau nước mắt rồi quay sang nhìn Hoshina "k-không có gì đâu.."

"Không có gì mà nước mắt nước mũi tèm nhem thế kia, cứ nói cho tôi nghe đi". Nói rồi, anh kéo cậu ngồi dậy, để cậu tựa vào vai mình "nào không sao đâu, có tôi ở đây rồi". Ban đầu Narumi còn ngập ngừng, nhưng rồi cơ thể lại tự nhiên thả lỏng, hơi ấm từ người Hoshina khiến cậu thấy dễ chịu hơn.

"Không sao đâu," anh nói khẽ, bàn tay chậm rãi vuốt lên mái tóc cậu. "Nếu muốn khóc, cứ khóc đi. Ở đây, không ai cười cậu đâu."

Như một sợi dây cuối cùng đứt phựt, Narumi bật khóc nức nở. Cậu nói đứt quãng, từng câu lẫn trong tiếng nấc "T-tất cả... mọi thứ đều biến mất rồi... hức- tôi không biết phải sống sao nữa... tôi n-nhớ mọi người... nhớ sân khấu... tôi mệt quá..."

Hoshina chỉ im lặng lắng nghe. Anh vỗ nhẹ lên lưng cậu, động tác đều đặn như muốn xoa dịu những vết thương trong tim của Narumi, mà chính anh cũng là người gây ra đó thôi. Một lúc sau, anh mới khẽ nói, giọng dịu dàng trấn an cậu "không sao đâu...rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi sẽ ở bên cạnh cậu."

Narumi nức nở gật đầu, đôi vai run lên trong vòng tay anh. Cả căn phòng chỉ còn tiếng thở đứt quãng của cậu hòa trong hơi thở trầm tĩnh của Hoshina.

Anh cúi xuống, chạm trán mình vào mái tóc ươn ướt mồ hôi của Narumi, rồi khẽ nhắm mắt lại. Trong đầu anh vui mừng, vì cuối cùng anh cũng có thể làm chỗ dựa duy nhất cho Narumi. Ý nghĩ ấy khiến tim Hoshina đập nhanh hơn. Anh biết mình nên giữ bình tĩnh, nhưng khoảnh khắc này khi Narumi tựa vào ngực anh, tin tưởng anh như thế này khiến anh bỗng sợ một ngày nào đó cậu sẽ rời đi.

Vòng tay Hoshina siết chặt cậu trong vô thức.

"Ổn rồi, tôi ở đây," anh thì thầm. "Dù chuyện gì xảy ra đi nữa... tôi vẫn sẽ ở đây."

Narumi chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt mệt mỏi khép dần lại trên vai anh. Hoshina nhìn cậu yên lặng ngủ thiếp đi, hàng mi ướt nước mắt vẫn còn run khẽ. Anh đưa tay vuốt gọn vài lọn tóc dính trên má cậu, ánh mắt dịu lại nhưng trong sâu thẳm, ham muốn chiếm hữu cậu lại càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Dần dần, dưới sự chăm sóc của Hoshina và những lời động viên của anh, tâm lí cậu dần bình ổn trở lại, cả hai sống vui vẻ cùng nhau.

Buổi sáng, khi ánh nắng nhàn nhạt len qua rèm cửa, Hoshina đã dậy từ sớm. Anh luôn pha cà phê, nấu bữa sáng rồi đến phòng Narumi nhẹ nhàng gọi Narumi dậy bằng giọng dịu dàng "này dậy ăn sáng nè Narumi, không là tôi ăn hết đó" sau đó Narumi thường lẩm bẩm "năm phút nữa thôi..." hay "không thèm" rồi chui sâu vào chăn tiếp tục giấc ngủ, chỉ đến khi Hoshina kéo nhẹ tấm chăn ra, cậu mới miễn cưỡng ngồi dậy, mái tóc rối tung, đôi mắt còn ngái ngủ.

Hoshina cười, giơ tay vuốt nhẹ lên tóc cậu, động tác tự nhiên đến mức Narumi chỉ hơi khựng lại rồi thôi.

"Tóc cậu dài rồi. Chiều tôi cắt cho nhé?

"Không cần đâu. Anh định cắt đầu úp tô giống anh cho tôi à?" Cậu nói của anh khiến cậu tỉnh hết cả ngủ, để tên này cắt cho có khi hỏng hết tóc mất. Xong cả hai cùng nhau đi xuống thưởng thức bữa sáng. Ăn xong, Hoshina trò chuyện với Narumi một lúc rồi đứng lên tạm biệt cậu và đi làm.

Buổi chiều, họ thường ngồi cùng nhau trong phòng khách. Narumi thường rất hào hứng, chơi game với anh rất vui khiến cậu không cần phải suy nghĩ nhiều về những chuyện đã qua. Anh bật tv lên bỏ đĩa game vào máy ps5 rồi đưa tay cầm cho cậu, nhìn cậu đầy khiêu khích nói "để xem hôm nay ai thắng nhé, người thua phải nấu bữa sáng trong 1 tuần đấy"

"Hừm, xin lỗi nha nhưng chắc anh là người phải nấu rồi" cậu kiêu ngạo nói.

Lúc đầu Narumi chơi dở tệ, bị anh hạ liên tục, nhưng mỗi khi thua, Hoshina chỉ bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu cậu "Haha cậu thua trông dễ thương thật"

Cậu bực mình hậm hực đáp "dễ thương cái nỗi gì, tôi không chơi với anh nữa, anh ăn gian phải không!"

Hoshina chỉ có thể cười khúc khích, tên nhóc này đáng yêu thật, làm anh chỉ muốn trêu chọc thêm nưac thôi "tôi có ăn gian hay không, chơi thêm vài trận nữa là biết."

Thế là Narumi chấp nhận lời thách đấu và nhận thất bại ê chề, cậu phải dậy sớm để nấu ăn cho cả hai thôi...

Những buổi tối, Hoshina hay ngồi đọc sách trong phòng khách, còn Narumi nằm cuộn tròn trên ghế sofa, ôm gối xem TV. Đôi khi cậu sẽ hỏi " anh không thấy tôi phiền sao, suốt ngày cứ ở ké anh thế này..."

anh mỉm cười đáp "Không đâu. Có cậu ở đây, tôi thấy căn nhà này đỡ trống trải hơn hẳn"

Cậu lí nhí hỏi tiếp, giấu mặt vào gối "...thế tại sao anh lại cho tôi ở đây vậy"

"Tại cậu là người quan trọng với tôi.."

"Quan trọng là sao.." cậu tò mò nhìn anh

"Cậu đã mang ánh sáng đến cuộc đời tôi, Narumi đã cho tôi thêm động lực để tiếp tục cố gắng mỗi ngày, gặp được cậu tôi vui lắm." Anh nói với ánh mắt chân thành, nhìn Narumi, cậu ngại ngùng quay đi chỗ khác, vành tai hơi ửng đỏ, Hoshina thấy vậy thì phì cười rồi lại tiếp tục đọc sách.

Họ cùng nhau trải qua những ngày như thế bình yên, nhẹ nhàng, tưởng chừng không có gì bất ổn xảy ra.

Hôm ấy, Hoshina phải ra ngoài sớm vì một cuộc hẹn công việc, anh vội vã hơn bình thường, gấp rút rời khỏi nhà. Căn nhà bỗng yên tĩnh đến lạ, chỉ còn lại tiếng đồng hồ kêu khẽ và âm thanh gió len qua rèm cửa. Narumi thức dậy muộn, cậu xuống ăn sáng rồi chơi game một lúc, chơi game cứ thua mãi, cậu chán quá nên ra ban công hóng gió một chút, thay đổi không khí.

Khi đi ngang qua cửa phòng Hoshina, Narumi khựng lại cửa phòng anh khép hờ "ơ anh ấy quên đóng cửa à..." cậu lẩm bẩm tiến lại gần định đưa tay đóng cửa thì cậu lờ mờ thấy được bên trong dán hình của ai đó đầy tường, nên cậu tò mò nhìn vô thử.

Khung cảnh bên trong khiến cậu rùng mình, poster, hình tất cả đều là...Narumi được dán khắp phòng kể cả trên trần nhà, cậu biết Hoshina là fan của mình nhưng mà không ngờ anh ta ám ảnh mình đến mức này, đâu đâu cũng là mặt cậu "cái gì thế này..."

Cậu bước vào phòng quan sát xung quanh, bụng cậu cuộn trào, một cảm giác bất an nổi lên, lúc này cậu lờ mờ nhận ra được gì đó "đừng nói là.." Narumi đi lại bàn làm việc của anh, giấy tờ được sắp xếp gọn gàng, cậu bắt đầu lục lọi coi hết từng đống giấy trên bàn, khiến mọi thứ lộn xộn hết cả lên, rồi tới ngăn kéo, khi mở ngăn kéo cuối cùng cậu sững người, mồ hôi lạnh bắt đầu đổ ra, vì thứ cậu thấy chính là những tài liệu về Narumi, thông tin cá nhân, địa chỉ nhà, quê quán,..

Lúc này sự nghi ngờ của cậu dần lớn hơn, cậu tiếp tục đào bới ngăn tủ đó thì phát hiện học bạ hồi cấp 3 của cậu, bức hình cậu trong đồng phục học sinh, danh sách số điện thoại và địa chỉ của từng thành viên trong lớp kể cả giáo viên chủ nhiệm, có vài cái tên được khoanh đỏ, cậu đọc và đối chiếu từng cái tên với ký ức buổi họp báo, những người xuất hiện hôm đó đều được đánh dấu, tất cả đều trùng khớp... "kh-không thể nào..." tay cậu run rẩy, đầu choáng váng, không khí trong phòng như bị rút hết đi. Những ngày tháng vui vẻ của cậu với hoshina ùa về, lời an ủi, cái ôm dịu dàng hay những lần cả hai chơi game cùng nhau. Hoshina người đã cứu cậu, người duy nhất không quay lưng với Narumi... những ký ức ấy dần trở nên méo mó.

Cậu không thể hiểu nổi. Không muốn tin. Nhưng từng tấm ảnh, từng dòng chữ trước mắt như một cái tát khiến cậu bừng tỉnh, kéo Narumi về lại sự thật tàn khốc.

"Ha-hah.." Hơi thở cậu gấp gáp, lồng ngực thắt lại. Mồ hôi rịn trên trán, tim đập thình thịch đến mức tai cậu nghe rõ tiếng của chính mình. Cậu ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu, đầu óc rối tung. Mọi thứ quay cuồng, niềm tin, lòng biết ơn, sự an toàn mà cậu từng bấu víu suốt bao ngày qua, giờ hóa ra tất cả...chỉ là... giả dối.

Cậu hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại "nhân lúc tên kia chưa về phải tìm cách trốn thôi"

Narumi chỉ muốn bỏ chạy thật xa, thật nhanh thoát khỏi nơi giả tạo này, nếu ở lại lâu thêm nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, cậu cần phải rời khỏi căn nhà này ngay bây giờ. Nhưng đôi chân cậu không nhúc nhích nổi. Cậu đấm vào đùi mình "đứng lên mau cái chân này-"

Bỗng nhiên giọng nói trầm thấp của Hoshina vang lên "cậu làm gì trong đây vậy narumi?"

Anh nhìn cảnh tượng trước mắt, đã nhận ra tình hình hiện tại.

Narumi ngồi trên sàn, giữa căn phòng tràn ngập hình ảnh của chính cậu, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đẫm nước. "Cậu phát hiện rồi à?" anh vẫn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì to tát, anh khoá cửa từ từ tiến lại gần cậu.

Narumi vẫn ngồi đó ánh mắt giận dữ xen chút buồn bã ngước lên nhìn anh, giọng cậu khàn khàn nói "...Anh.. tất cả là do anh..."

Hoshina im lặng, ánh mắt không tránh đi, cũng không phủ nhận.

"Anh..." Narumi thở dốc "Anh là người đã làm... tất cả chuyện đó phải không? Những tin đồn, những bài báo bôi nhọ... là anh? Trả lời đi!!"

Hoshina nhìn cậu. Một thoáng ngập ngừng. Rồi anh khẽ gật đầu.

"Phải."

Trong khoảnh khắc ấy, thế giới của Narumi như sụp đổ.

"Anh nói tôi là ánh sáng của đời anh... vậy tại sao lại phá huỷ cuộc đời tôi!?" Cậu giận dữ hét lên, hai tay nắm chặt nước mặt rã chã rơi xuống "hức..tôi đã tin tưởng anh...tất cả chỉ là dối trá.."

"Cậu không hiểu đâu, tôi quá yêu cậu...đám fan của cậu quá phiền phức, tôi không muốn chia sẻ cậu với ai khác, không muốn người khác chạm vào cậu, nhìn cậu hay thấy nụ cười xinh đẹp của cậu. Tôi muốn cậu chỉ là của riêng tôi thôi Narumi, tôi yêu cậu" Hoshina nở một nụ cười đáng sợ, lời nói, ánh mắt lộ rõ sự chiếm hữu điên cuồng. Căn phòng lúc này lạnh như băng.

"A-anh điên rồi,tôi không phải đồ vật để anh sở hữu, tránh xa tôi ra đồ biến thái!!" cậu vội vàng ngồi dậy khi thấy Hoshina ngày càng tiến lại gần hơn, rồi cậu đẩy mạnh anh ra chạy về phía cửa, nhưng dù có vặn bao nhiêu lần cánh cửa vẫn chẳng hề nhúc nhích, cậu tuyệt vọng đập cửa "cứu tôi với, có ai không"

"Ha.. cậu có la hét kêu cứu hay đập cửa thì cũng vô ích thôi, nơi này hẻo lánh, không ai sẽ đến cứu cậu đâu.. cậu chỉ có mỗi tôi thôi Narumi, bây giờ chạy đi thì cậu đi đâu được đây?" Phía sau vang lên giọng cười cợt của Hoshina.

"Đồ điên, thả tôi ra mau-Ư" chưa kịp nói hết câu cậu cảm thấy gáy mình đau nhói rồi trước mắt tối sầm lại.

"Xin lỗi nhé, tôi buộc phải làm vậy thôi" nói xong Hoshina vuốt ve khuôn mặt của cậu, lấy tay lau đi từng giọt nước mắt rồi nhẹ nhàng bế cậu lên, đặt lên má cậu một nụ hôn "đi thôi, đến nơi mà tôi đã chuẩn bị riêng cho cậu".

Sau đó anh đưa cậu xuống căn phòng dưới hầm, hoshina để cậu lên giường rồi xích chân cậu lại, dây xích đủ dài để cậu có thể di chuyển tự do trong căn phòng nhưng lại khiến cậu không thể đến gần cửa. Hoshina ngắm nhìn Narumi, ánh mắt ánh lên vẻ thèm khát mà anh đã che giấu bấy lâu nay, ban đầu anh định sẽ cứ như vậy sống cùng cậu, cả hai có thể trở thành người yêu của nhau, nhưng vì sáng nay vội quá quên kiểm tra lại cửa nên mới thành ra như thế này. Mà thôi dù sao thì ngay từ đầu cậu ta cũng sẽ không thể thoát khỏi mình được...anh sẽ làm mọi thứ để biến Narumi thành của mình.

Anh khao khát muốn chiếm lấy cậu muốn đánh dấu chủ quyền từ lâu rồi, nhưng vì sợ nếu gấp gáp quá thì mọi chuyện sẽ không thành, bây giờ Hoshina cũng nhịn hết nổi rồi. "Ha.. giờ cậu ấy đã là của mình... mình muốn làm gì cũng được.." tay anh run run chạm vào cơ thể của narumi như thể anh đang được sờ vào một báu vật quý giá, anh luồng tay vào bên trong áo cậu, xoa tròn bụng của narumi, do không tập luyện như khi còn làm idol nữa, bụng cậu có một chút mỡ, mà một phần cũng do hoshina, ngày nào anh cũng cho cậu ăn ngon nên cậu mới như thế này.

"đáng yêu thật" rồi anh lần mò lên phía trên bóp nhẹ lên ngực cậu, rồi véo hạt đậu nhỏ trên đó khiến Narumi rên khẽ. Phản ứng của Narumi khiến anh bắt đầu hứng lên, Hoshina vuốt ve bờ môi cậu, rồi từ từ chạm môi mình lên môi của Narumi, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp "mềm thật.." Hoshina sung sướg, ngày nào anh cũng suy nghĩ về việc hôn cậu, mỗi khi cậu cằn nhằn hay tức giận, hoặc khi cậu cười đùa khúc khích, anh đều vô thức nhìn miệng cậu trong đầu chỉ muốn hôn lên đôi môi xinh xắn ấy. Anh hôn Narumi chậm rãi, rồi day nhẹ môi mình lên môi cậu luồn lưỡi vào trong khám phá khoang miệng ngọt ngào của Narumi, bàn tay anh cũng không yên miết nhẹ lên eo cậu.

Thoã mãn, Hoshina rời môi Narumi, cậu thì vẫn bất tỉnh nằm đó nhưng hơi thở dần trở nên nhanh hơn. Hoshina dời mặt xuống cổ Narumi, hít hà mùi hương của cậu rồi để lại trên chiếc cổ trắng nõn đầy dấu hôn, xong anh từ từ cởi quần cậu ra. Hoshina bất ngờ khi phát hiện cậu có âm đạo, anh tách hai mép lồn của cậu, rồi lấy tay gảy nhẹ lên hột le thì nghe tiếng rên rỉ của Narumi "gì thế này, dâm quá đi mất.." anh vội lấy điện thoại ra rồi chụp lại vài tấm hình, để dành sau này sài.

Rồi Hoshina lại tiếp tục khám phá nơi nhạy cảm giữa chân cậu, anh tách hai chân cậu ra, để có thể nhìn rõ lồn dâm hồng hào đang chảy nước, Hoshina nứng lên rồi, dương vật trong quần anh giật giật, Hoshina nuốt ực một tiếng rồi cuối xuống áp môi mình lên khe bướm ướt át, lưỡi bắt đầu khám phá liếm mút nhẹ nhàng, người Narumi hơi run run cậu rên ư ử nhưng vẫn chưa tỉnh dậy, nước dâm chảy ra nhiều hơn, Hoshina phấn khích đẩy lưỡi trượt sâu vào lồn múp, cảm nhận vị dâm thuỷ mặn mằn ngọt ngào.

Anh dùng đầu lưỡi day nhẹ lên hạt le đang cương cứng của cậu khiến người cậu giật lên "ưm... ư" nghe vậy Hoshina di chuyển lưỡi nhanh hơn, vừa mút vừa cắn nhẹ vào âm vật khiến cậu phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt. Không dừng lại Hoshina đưa hai ngón tay vào bên trong, nhẹ nhàng khuấy đảo, tạo ra một sự phối hợp nhịp nhàng giữa lưỡi và ngón tay. Bỗng Hoshina thấy lồn cậu co giật rồi phun nước, anh cảm nhận làn nước dâm ấm nóng bắn tung toé lên mặt mình, lồn cậu liên tục rỉ nước, anh nhếch mép cười liếm nước trên môi mình. Narumi bị khoái cảm làm cho tỉnh dậy, chỉ thấy phía dưới trần chuồng, ngứa ngáy, cậu vặn vẹo khép hai chân lại giọng run run mắng "tên khốn biến thái, anh đang làm gì tôi vậy hả!!?"

"Ơ tỉnh lại rồi à Narumi, cậu thấy sướng không, mà không ngờ cậu lại có lồn đấy Narumi, biết thế ngày đầu tiên cậu đến đây tôi đã đè cậu ra chịch rồi" Hoshina cười cười, anh vuốt ve cặp đùi mềm mại của Narumi rồi lại tách chúng ra, vì còn choáng nên sức của cậu khá yếu, không thể chống cự lại cái tên này được, anh lại xoa xoa lên lồn múp "chắc cậu ngứa lắm nhỉ, chảy nhiều nước thế này mà, để tôi giúp cậu"

Narumi run rẩy, nước mắt bật ra, mặt đỏ như trái cà chua, bí mật cậu giấu với mọi người bấy lâu nay lại bị tên này phát hiện, đã vậy hắn ta còn sờ soạn lung tung trên người mình, cậu định đưa tay đánh Hoshina nhưng phát hiện hai tay đã bị trói chặt trên đầu giường, Narumi nằm đó la hét "thả ra, thả tôi ra, đồ biến thái, thả ra mau, tôi không cần, tôi sẽ giết anh!!" Cậu cố giãy dụa nhưng Hoshina quá mạnh, ghim chặt hai chân cậu xuống giường, âm đạo cứ thế bị phơi bày trước mắt Hoshina, cậu vừa ngại vừa giận nhưng chẳng thể làm gì được

"Haha cậu giận dữ trông cũng thật đáng yêu" hoshina cười cười nhìn cậu với ánh mắt nguy hiểm.

"Đồ điên thả tôi ra mau" Nghe vậy cậu càng ra sức giãy giụa, nhưng tay bị trói chân thì bị xích chẳng thể thoát ra được, cậu bắt đầu trở nên sợ hãi, mắt bắt đầu ướt dần, miệng vẫn mắng chửi anh. Hoshina thấy vậy, lấy tay lau đi nước mắt cho cậu anh hôn lên chóp mũi Narumi rồi nói "cậu không làm gì được đâu Narumi, cứ ngoan ngoãn ở đây với tôi, bây giờ ngoài kia ai cũng ghét cậu, khinh miệt cậu, chỉ có tôi là bao dung che chở cho cậu thôi... "

Cậu quay phắt mặt đi né tránh Hoshina "thằng khốn, anh phá hoại đời tôi xong bây giờ lại đóng vai người tốt đấy à??!" Narumi nhắm chặt mắt, cắn môi cố chịu đựng sự nhục nhã, cậu không muốn mình yếu đuối như thế này, nhưng anh ta nói đúng, cậu chẳng còn ai khác ngoài cái tên nhà giàu biến thái này. Một sự bất lực trào dâng trong cậu.

Hoshina thấy cậu không nói gì, cứ suy nghĩ gì đó mãi, anh nâng cằm Narumi, ép cậu quay mặt về anh, xong anh ngấu nghiến môi cậu, khiến Narumi rên lên vì bất ngờ, lưỡi anh một lần nữa luồn lách vào khoan miệng ấm nóng, quấn quít lấy lưỡi Narumi, mút lưỡi cậu, anh hôn như muốn ăn tươi nuốt sống Narumi.

Cậu khó thở lắc đầu ngoày nguậy cố gắng thoát khỏi nụ hôn mãnh liệt của anh. Narumi bị hôn đến mức đầu óc mụ mị, phía dưới lại chảy ra nhiều nước hơn, tiếng rên của cậu đều bị Hoshina tham lam nuốt hết, bỗng cậu cắn môi Hoshina một cái, khiến anh bất ngờ lùi về sau, Narumi thở hồng hộc, đầu ti sưng cứng nhô lên phập phồng theo nhịp thở, "ha...hah..h, đừng có đụng vào tôi"

"Hung dữ phết nhỉ" anh cười cười lấy ngón cái lau đi máu trên môi, nhìn Narumi như thế này khiến Hoshina càng nứng thêm, anh nhịn hết nổi rồi.

Hoshina cởi quần mình ra, để lộ dương vật to căng khó chịu nãy giờ của anh, narumi thấy thì sợ hãi khép chặt hai chân lại "đừng, anh định làm gì vậy, dừng lại mau" cậu run run.

Hoshina chạm lên nó khẽ rên lên, do nhịn nãy giờ khiến anh cũng khá nhạy cảm. "Ngoan nhé Narumi, tôi phải nới lỏng cho cậu, không thì sẽ đau lắm..." rồi anh tách hai chân Narumi ra, cậu cố chống cự nhưng lực tay anh quá mạnh, nên âm đạo cứ thế lộ ra,

Hoshina dùng chân còn lại đề ghì đùi cậu xuống, tay kia thì lướt nhẹ từ bụng Narumi xuống giữa hai chân cậu, ngón tay xoay xoay trước cửa lồn ướt nhẹp "cậu ướt quá Narumi, nứng đến vậy sao, vậy mà nãy giờ cứ chửi tôi.." giọng anh khàn khàn, trầm đục.

"Hư- không..không được, anh điên rồi" cậu giận dữ dồn sức đá vào vai anh, Hoshina bắt lấy bàn chân cậu, cười nói "bị trói như thế này mà vẫn chống cự được ha, hay tôi bẻ gãy cái chân xinh xắn của cậu nhỉ" Hoshina dùng lực bóp mạnh vào xương ở bàn chân cậu. Cảm giác đau nhói ở chân khiến Narumi cong lưng lên, tay bấu chặt, mồ hôi túa ra, nhìn hắn đáng sợ quá, có khi lại làm thiệt mất, cậu run rẩy chân vẫn bị anh bóp đến đỏ đi "Đau đau, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, đừng mà..huhu" cậu hét lên bàn chân căng cứng đến mức chuột rút, Narumi ghiến chặt răng.

"Haha phải vậy chứ, cậu nên nhớ bây giờ tôi muốn làm gì cũng được, chẳng ai tới cứu cậu đâu"rồi anh buôn chân cậu ra, cậu thở hồng hộc, chẳng dám chống cự nữa cơn đau ở gáy và chân làm cậu choáng váng, lỡ chọc điên tên này hắn giết mình luôn rồi sao? Tay Hoshina lại đặt lên âm hộ rồi vuốt ve khe lồn "ha lồn dâm thế này, sao lại giấu vậy hả Narumi?" Anh ngắt nhẹ lên hạt le, khiến cậu A một tiếng, trêu chọc đã đủ Hoshina từ từ đút hai ngón tay vào trong, cảm nhận sự co thắt của âm đạo, hai ngón tay ra vô đều đặn, bỗng anh chạm vào điểm sướng trong người Narumi khiến cậu rên lớn "Ư- chỗ đó lạ quá đ-đừng đụng nữa"

Nghe Narumi nói vậy anh chỉ tập trung đâm vào ngay điểm dâm đó, ra sức móc, lồn múp ồ ạt chảy nước, thấy vậy Hoshina đút thêm một ngón vào, bên trong cậu siết chặt lại ôm lấy cả ba ngón tay, sao mà chật thế này, không chuẩn bị kỹ một hồi chắc khỏi đút cặc vô mất, rồi ba ngón tay thụt ra thụt vô lỗ lồn liên tục, tay kia của anh thì xoay đều hột le, Narumi thở dốc, mắt trợn ngược lên, cả người mềm nhũn, thật ra đó giờ cậu chưa từng dám đụng vô chỗ này, cũng chưa ai đụ cậu hết nên âm đạo của cậu rất nhạy cảm "ư-hỏng mất-huhu, đ-đừng...lạ quá..đồ điên Hoshina" Narumi khóc lóc, rồi cố cắn răng chịu đựng, chẳng dám vùng vẫy như hồi nãy nữa.

"Sướng không hả Narumi, lồn dâm chảy đầy nước thế này, chắc ướt hết cả ga giường mất thôi.." anh vừa nói xong thì Narumi co giật rồi lại bắn ra, phun lên áo của Hoshina, thoãn mãn anh rút ngón tay ra khỏi lỗ, để lại một khoảng trống vắng, rồi Hoshina lấy cặc chà chà lên lồn, làm ướt nó bằng nước dâm, Narumi vì bị kích thích quá mức nên khóc lóc "không..không vừa đâu huhu...đừng mà" Nghe Narumi khóc chỉ khiến Hoshina hưng phấn hơn, anh bỏ ngoài tai những lời của cậu, anh đặt đầu mình lên vai Narumi, liếm láp rồi cắn lên da cậu, rồi đến cổ xong đến tai, hông thì vẫn đưa đẩy chà sát vào khe bướm "ngoan nào...sẽ không đau đâu"

"Ư tôi vào đây" anh gầm gừ nhắm mắt lại rồi từ từ đưa con cặc sưng cứng của mình vào lỗ dâm ướt át, anh thở hắt ra trán nổi gân xanh khi cảm nhận vách thịt ẩm ướt đang liên tục bóp chặt lấy thằng em "a- lồn cậu khít quá Narumi, thả lỏng ra nào"

"Ư ha...hah..đau quá hức" Narumi nức nở, cả người vặn vẹo liên tục, chân chỉ có thể dang rộng ra cho Hoshina đâm vào.

Hoshina nằm yên một lát để cậu làm quen với sự xâm nhập, anh hôn chụt chụt khắp trên mặt để trấn an cậu, sau đó anh bắt đầu đâm sâu vào rồi rút ra, bỗng anh ngửi thấy mùi máu thoang thoảng, nhìn xuống thì thấy một chút máu dính trên thân dương vật, anh mở to mắt bất ngờ nhìn lên hỏi cậu "cậu còn trinh sao Narumi?"

Cậu không nói gì chỉ khẽ gật đầu, nước mắt vẫn cứ rơi, cậu cắn môi nhịn đau đến bật máu. Hoshina thấy hơi mủi lòng, anh lấy tay vuốt lấy môi narumi không cho cậu cắn nữa, anh hôn lên môi cậu, dịu dàng thì thầm "tôi sẽ nhẹ nhàng với cậu, đau thì cứ nói tôi."

Narumi không nói gì ư ư vài tiếng, cậu đau với mệt quá, Hoshina xem đó như là câu trả lời, đến khi thấy mặt narumi dịu lại anh mới tiếp tục thút vào trong, đâm rách màng trinh còn sót lại, dương vật ra vào đều đặn, cảm nhận từng tấc thịt bên trong đang quấn quít lấy cặc khiến anh sướng điên lên, cảnh tượng Narumi nằm dưới thân mình, dạng chân ra cho mình đụ, anh chỉ có thể thấy trong mơ, không ngờ cũng có ngày giấc mơ ấy thành hiện thực, đã vậy đây còn là lần đầu của cậu, anh hạnh phúc lắm. Cậu đau đớn, nhắm chặt mắt lại.

"Sướng quá Narumi, lồn dâm của cậu làm tôi phê quá đi" nước lồn chảy ra làm làm ướt hết cả con cu của anh, khiến việc ra vào trở nên dễ dàng hơn, Narumi dần cũng bớt đau miệng không nhịn được phát ra tiếng rên dâm đãng "Ư-ưm...ah.." khi cặc của Hoshina cọ qua điểm G trong cậu, cậu giật bắn mình, Hoshina biết đã chạm đúng chỗ sướng thế là anh ra sức thúc vào đó "chỗ này ha...sướng lắm đúng không" anh vừa nói vừa nắc mạnh vào, khiến cho Narumi khóc lóc rên la "Á đ-đừng mà đừng đâm vào đó nữa hức-khôngg " chân Narumi ôm chặt lấy hông Hoshina, kéo anh lại gần hơn "đừng gì chứ, sướng muốn chết mà cậu cứ giả vờ, cậu nhìn xem lồn cậu cứ như bị hỏng vậy nước dâm cứ ồ ạt chảy ra".

Hoshina tăng tốc độ giã vào lồn cậu, tiếng bạch bạch vang vọng khắp phòng, mép âm đạo cậu tê đi vì những cú dập liên tục của Hoshina, cả người cậu mềm nhũn, đầu óc bị địt đến quay cuồng chỉ có thể nằm đó mặc cho anh muốn làm gì thì làm, Hoshina véo đầu vú cậu, như bị điện giật người cậu giật nảy lên "Á...a..đừng" miệng nói vậy nhưng ngực cậu ưỡn lên như muốn được chạm vào thêm, anh bóp cả hai bên ngực cậu, gảy gảy lên hai đầu ti ửng đỏ nhô lên Narumi chịu hết nổi cả người run bần bật rồi lại bắn lên dương vật của Hoshina, lồn dâm co bóp liên tục, bên trong cậu thít chặt, khiến Hoshina phải rên lên "a tôi yêu cái lồn dâm của cậu quá, sướng chết mất..ưm"

"Đ-đồ biến thái..hức" cậu mơ hồ chửi trong từng cú thúc, anh vẫn tiếp tục ra vào đầu khấc vẫn cứ đâm vào sâu bên trong cậu, mỗi lần đâm Narumi lại giật lên vì cặc của Hoshina cứ cọ xát qua điểm G nhạy cảm của cậu, mà mỗi lần như thế lồn dâm lại ôm chặt lấy Hoshina.

Hoshina cũng gần đến giới hạn, anh nắm chặt eo cậu, đỉnh vào bên trong thêm vài chục lần rồi bắn vào, từng đợt tinh dịch ấm nóng lắp đầy bên trong Narumi cậu rên lên "ư nóng quá, không được có em bé mất..huhu" Hoshina vẫn thút tiếp, kéo dài khoái cảm, lồn xinh tham lam mút hết tinh dịch của Hoshina.

Cả hai thở dốc, anh đặt trán mình lên trán của Narumi dịu dàng nói "có em bé thì càng tốt, tôi sẽ nắc cậu đến khi cậu mang bầu thì thôi" suy nghĩ Narumi sinh con cho anh khiến cu anh lại giật giật, anh thở dài thoả mãn rồi từ từ rút cặc ra khỏi lỗ lồn ấm áp, khi rút xong tinh dịch thi nhau chảy ra xuống , từ khe mông rồi đến ga giường.

"Hức-tha cho tôi đi...ai-cứu với" cậu mê mang nói, cả người mất hết sức lực.

Hoshina vuốt ve tóc cậu, nhìn cậu với ánh mắt đầy tham lam, mỉm cười nói "tôi vui lắm, cúi cùng cậu cũng đã thuộc về tôi.." anh đè lên người narumi ôm chặt eo cậu, mặt thì dụi dụi vào cổ narumi. "Hức-hức...huhuhu..cứu tôi với..." cậu yếu ớt nức nở, bất lực chẳng thể làm gì, chỉ hận bản thân đã quá ngu ngốc khi tin tưởng kẻ này, rồi cậu nhớ đến lời của Hasegawa, người đã từng nhắc nhở hãy giữ khoảng cách với Hoshina...nức nở một hồi Narumi ngất lịm đi.

Hoshina ôm cậu một lúc, sau đó anh nhẹ nhàng cởi trói tay cho cậu, vuốt ve lên bàn tay hằn đỏ, rồi anh cởi xích chân cho cậu, bế cậu đến nhà tắm, ân cần lau chùi rửa sạch cơ thể cậu. Rồi anh lại bế cậu xuống hầm, thay ga trên giường, đặt Narumi lên và lại xích chân cậu. Hoshina hôn nhẹ lên gương mặt đang ngủ say của cậu, trong lòng anh rất rất vui, như một đứa trẻ cuối cùng cũng có thứ đồ chơi mà mình muốn, niềm vui này đó giờ anh chưa từng cảm nhận được, đúng là chỉ có mỗi Narumi mới lấp đầy được trái tim trống rỗng của anh mà thôi..."ngủ ngon nhé Narumi".

—————————————————————-

Còn nắc tiếp.

Sori ae tuần trước ác quỷ quá nên không có thời gian viết, hôm qua thì chưa beta nên hong có đăng đc😇

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz