ZingTruyen.Xyz

Hoa Sơn Tái Khởi(921-1120)

Chapter 984. Vậy nên mới nói thế gian này thật thú vị làm sao. (4)

Kayei_Hakyo

Chapter 984. Vậy nên mới nói thế gian này thật thú vị làm sao. (4)
Trong bầu không khí im lặng đến mức xương cốt tê buốt, Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào Pháp Chỉnh.
'Bây giờ...'
Bây giờ rốt cuộc ông ta đang nói cái quái gì vậy?
Ông ta vừa nói là cấu kết ư? Thiên Hữu Minh và lũ Tà Phái kia?
Đôi mắt Bạch Thiên trong chốc lát tràn ngập huyết khí. Máu hắn sôi lên, sự phẫn nộ của hắn lúc này dường như đã lên đến đỉnh điểm.
"Chết tiệt..."
Một người nào đó đã nắm lên vai hắn đè xuống khi hắn định tiến về phía Pháp Chỉnh với đôi mắt xung huyết.
Hắn nghiến răng quay đầu lại thì Vân Kiếm đang đứng ở đó. Mặc dù Vân Kiếm cũng đang nghiến răng phẫn nộ. Nhưng hắn ta vẫn lắc đầu và ngăn Bạch Thiên lại.
"Hãy chờ đợi"
"Sư thúc"
"Đây là việc của Chưởng Môn Nhân"

Vậy nhưng, có vẻ như Vân Kiếm cũng đang ở trong dáng vẻ rất khó khăn để kiềm chế nộ khí. Bàn tay còn lại của hắn đã đang run rẩy trên vai Bạch Thiên.
'Cấu kết ư?'
Bây giờ ông ta đang nói cái gì vậy? Rõ ràng Thiếu Lâm đã chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra trên Mai Hoa Đảo kia mà?
Ngay lúc đó, Huyền Tông phá vỡ sự im lặng và bắt đầu nói.
"Ta..."
Trên khuôn mặt của ông ta không có sự tức giận và cũng chẳng có sự oan ức nào. Ông ta chỉ đối mặt với Pháp Chỉnh bằng một khuôn mặt hoàn toàn vô cảm. Nhưng chỉ cần là kẻ hiểu Huyền Tông dù chỉ đôi chút thì có thể hiểu được bây giờ ông ta đang phải đè nén sự phẫn nộ đến nhường nào.
"Ta bây giờ thực sự không hiểu Phương Trượng đang hỏi gì cả"
Trong lời nói của Huyền Tông không chứa đựng một chút cảm xúc nào dù chỉ nhỏ nhất. Rất hiếm khi người khác được nghe Huyền Tông nói với giọng điệu như vậy.
Pháp Chỉnh mỉm cười và đáp lại lời nói của Huyền Tông. "Nghĩa ngay trên lời"

"..."
"Khi suy nghĩ một cách thông thường, chẳng có lý do gì mà Thủy Lộ Trại lại không tấn công Thiên Hữu Minh khi các người rời khỏi hòn đảo cả"
"Lý do rất đơn giản. Bởi vì bọn ta đã bắt Hắc Long Vương làm con tin" "Vậy sao?"
Pháp Chỉnh chuyển hướng nhìn về phía chiếc thuyền như thể việc này nằm ngoài dự đoán của ông ta.
'Thảo nào'
Ông ta gật đầu sau khi xác nhận việc Hoa Sơn Kiếm Hiệp vẫn chưa xuống thuyền.
"Ta hiểu Chưởng Môn Nhân nói gì rồi"
"Câu trả lời của ta như vậy đã đủ thỏa mãn Phương Trượng chưa?" Pháp Chỉnh từ từ lắc đầu.
"Vẫn chưa đâu"
Khuôn mặt của Huyền Tông ngay lập tức trở nên cứng ngắc. "Chưởng Môn Nhân, như vậy vẫn chưa đủ đâu"
Nụ cười ngay lập tức biến mất trên khuôn mặt Pháp Chỉnh.

"Lẽ nào Chưởng Môn Nhân lại cho rằng lũ thủy tặc kia lại có thiện ý đến vậy?"
"Phương Trượng"
Khuôn mặt của Huyền Tông lần đầu tiên không giấu nổi nộ khí.
Thực tế mà nói câu hỏi của Pháp Chỉnh lúc này có thể nói là chính đáng. Bởi vì quá trình bọn họ rời đảo rõ ràng là không được tự nhiên nếu nhìn dưới góc độ của Thiếu Lâm. Huyền Tông không phải là người không hiểu được điều đó.
Vậy nhưng có một lý do khiến ông ta không thể chịu đựng được sự phẫn nộ.
Ác ý.
Mỗi lời nói của Pháp Chỉnh đều chứa đựng ác ý đáng sợ. Ông ta thể hiện nghi vấn nhưng lại chẳng hề mong muốn một lời giải thích thỏa đáng. Cho dù câu trả lời có là gì đi chẳng nữa thì ông ta cũng sẽ rắp tâm đẩy bọn họ vào vũng bùn bẩn thỉu.
"Bọn ta đã cược cả tính mạng để cứu Nam Cung Thế Gia"
"Thiếu Lâm cũng vô cùng cảm tạ vì Thiên Hữu Minh đã ra tay hiệp nghĩa cứu giúp Nam Cung Thế Gia. Có điều...."

Ánh mắt của Pháp Chỉnh hướng về phía các kiếm tu trẻ tuổi Hoa Sơn đang nhìn chằm chằm vào ông ta với ánh mắt như muốn giết người.
"Rồi đã có ai bị mất mạng chưa?" "Phương Trượng!"
Huyền Tông hét lớn, vậy nhưng Pháp Chỉnh chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.
"Xông vào nơi Vạn Nhân Phòng và Thủy Lộ Trại chiếm đóng lại chẳng có một chút thiệt hại nào. Chuyện này nghe không hợp lý chút nào thì phải?"
Cuối cùng, nộ khí không thể nào kìm chế đã bùng nổ trên khuôn mặt của Huyền Tông.
Cái con người điên khùng này rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy?
"Theo lẽ thông thường chẳng phải ai cũng sẽ nghĩ rằng đã có một hiệp ước nào đó giữa Thiên Hữu Minh và Tứ Bá Liên hay sao? Nếu không phải vậy thì Chưởng Môn Nhân là đang muốn khẳng định sức mạnh của Thiên Hữu Minh là đủ để có thể đối phó với Tứ Bá Liên mà không cần có bất cứ một sự hy sinh nào ư?"

Khuôn mặt Pháp Chỉnh đầy cương quyết. Đến mức những người vốn chẳng có một chút nghi hoặc nào cũng bắt đầu nghi ngờ liệu Hoa Sơn có làm việc gì đó sai trái hay không.
Quả nhiên các đệ tử Không Động và Cái Bang - những người vốn chỉ yên lặng lắng nghe nãy giờ cũng đã bắt đầu trao đổi ánh mắt với nhau. Những lời mà Pháp Chỉnh vừa nói không phải là thiếu căn cứ, vì vậy mà có rất nhiều người đang cảm thấy đồng cảm với ông ta.
"Ta chỉ có một điều muốn nói mà thôi"
Huyền Tông mở lời bằng một khuôn mặt cứng ngắc.
"Hoa Sơn không thỏa hiệp với lũ người đó. Bởi vì bọn ta đã bắt Hắc Long Vương làm con tin nên bọn chúng mới không làm được gì bọn ta"
"Hửm?"
Hai mắt Pháp Chỉnh cong lên một cách kỳ lạ. "Vậy tức là..."
Khuôn mặt Huyền Tông khi nhìn thấy ánh mắt đó trong giây lát trở nên tái nhợt. Có lẽ ông ta cũng đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Thiên Hữu Minh để có thể rời khỏi Mai Hoa Đảo đã đồng ý tha mạng cho Hắc Long Vương - tên ác nhân khiến thiên địa cũng phải phẫn nộ đó ư?"
Huyền Tông nhắm chặt hai mắt lại.
Hoa Sơn tha mạng cho Hắc Long Vương là vì sự trả thù đó là dành cho Nam Cung Thế Gia. Nhưng nếu nói ra điều đó trong tình cảnh này thì liệu có ai tin bọn họ hay không?
Trên lập trường của những người đã lắng nghe những lời áp đặt xấu xa của Pháp Chỉnh, tất cả cả những gì lọt vào tai bọn họ là Hoa Sơn đã cầu xin tha mạng bằng cách thả một tên ác nhân đi một cách nhẹ nhàng.
Bởi vì nhân sĩ giang hồ vẫn luôn khắt khe với những lời do Huyền Tông nói ra.
"Thật là bạc bẽo!"
Ngay lúc đó, một người nào đó đã lên tiếng. Đó chính là Từ Ô Cái. Ánh mắt Pháp Chỉnh hướng về phía ông ta.
"Nếu các người không tin lời của Thiên Hữu Minh thì lời của một kẻ không thuộc Thiên Hữu Minh là ta đây có lẽ sẽ đáng tin hơn chăng? Ta là người đã chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra trên hòn đảo.

Những gì ta nhìn thấy không hề có chuyện Thiên Hữu Minh và Tà Phái cấu kết với nhau!"
Từ Ô Cái nhìn thẳng vào Pháp Chỉnh và mạnh mẽ tuyên bố. "Ta xin thề bằng chính cái tên của mình"
Vậy nhưng Pháp Chỉnh chỉ lắc đầu.
"Cái tên của ngươi không có giá trị đến vậy đâu"
"Bây giờ Phương Trượng đang..."
"Chẳng phải ngươi đã từ bỏ vị trí trưởng lão Cái Bang rồi hay sao?"
Toàn thân Từ Ô Cái run lên vì tức giận.
'Cái lão già điên khùng này!'
Nhưng ông ta lại không thể phản bác. Ngay từ đầu việc phản bác lại những lời nói không có đạo lý vốn dĩ đã là không thể nào rồi.
"Còn nữa!"
Pháp Chỉnh cau mày.
"Đôi mắt và đôi tai đó không thể đại diện cho tất cả. Nếu như điều mà lão nạp lo lắng là sự thật thì thiên hạ này sẽ phải sẵn sàng cho một cơn cuồng loạn khủng khiếp. Lão ăn mày, ngươi có thể chịu trách nhiệm cho tất cả những điều đó không?"
"Phương Trượng!"

"Đây không phải việc mà nhà ngươi phải đứng ra!" Pháp Chỉnh đè bẹp Từ Ô Cái bằng khí thế nặng nề.
Cho dù có mất thể diện đến đâu thì ông ta vẫn là Phương Trượng của Thiếu Lâm. Một khi ông ta đã cố tình lấn lướt thì Từ Ô Cái không thể nào nhúc nhích được.
"Lão ăn mày! Nhà ngươi nên thận trọng thì hơn. Nếu như lũ người này và Tà Phái cấu kết với nhau thì từ lúc lúc bọn chúng bước chân đến Mai Hoa Đảo mọi chuyện đã được lên kế hoạch từ trước hết rồi. Vì vậy mà cho dù ngươi có chứng kiến tất cả những chuyện xảy ra ở đó cũng chẳng nói lên được điều gì cả"
"Phương Trượng..." Từ Ô Cái run rẩy.
Nhưng quả nhiên ông ta đã không thể mở miệng nói thêm được bất cứ điều gì nữa. Ông ta cũng đã cảm nhận được. Bây giờ Pháp Chỉnh không hề có ý định sẽ nghe những lời ông ta nói.
'Sao có thể như vậy được chứ?'
Đến mức này rồi thì Từ Ô Cái không thể không biết lý do Pháp Chỉnh đứng ra như thế này là gì. Vì vậy mà ông ta càng khó lòng chịu nổi

cơn tức giận đang sôi sục trong lòng. Dường như nó có thể nôn ra từ trong bụng bất cứ khi nào.
"Ta hỏi lại một lần nữa"
Pháp Chỉnh thay đổi tông giọng và nhìn Huyền Tông rồi mở miệng.
"Có phải Thiên Hữu Minh đã có hiệp ước với Tà Phái và điều kiện là thả Hắc Long Vương đi hay không?"
Huyền Tông đã cố gắng bình tĩnh nhất có thể. Ông ta linh cảm được rằng nếu như bùng nổ cơn giận vô ích tại đây sẽ bị Pháp Chỉnh kéo đi trong vô thức.
"Trông có vẻ như vậy. Nhưng không thể gọi đó là một hiệp ước được"
"Nếu vậy thì Chưởng Môn Nhân thực sự cho rằng tính mạng của Hắc Long Vương thực sự quan trọng như vậy đối với Trường Nhất Tiếu hay sao? Đến mức có thể tha mạng cho Hoa Sơn, Đường Môn và cả Nam Cung Thế Gia?"
"Ngài đang nói cái quái..."
"Còn nữa!"
Đôi mắt đầy nghi hoặc của Pháp Chỉnh lướt qua Huyền Tông.

"Điều đó cũng có nghĩa là các người đã cầu xin sự tha mạng bằng cách tha mạng cho một Hắc Long Vương có ý nghĩa quan trọng như vậy với Trường Nhất Tiếu."
"Phương Trượng!"
Đường Quân Nhạc - người đã im lặng quan sát tình hình nãy giờ đã tiến lên phía trước như thể không thể chịu đựng được việc này thêm được nữa.
"Việc đó sao có thể gọi là hiệp ước được chứ? Nếu nói như vậy thì chẳng phải Thiếu Lâm tại Trường Giang này cũng đã có hiệp ước với lũ người đó để đổi lấy tính mạng của bản thân đó sao?"
Pháp Chỉnh nghe thấy những điều đó ngược lại đã mỉm cười. "Đúng vậy, Đường Môn Chủ. Chính xác là như vậy"
Phản ứng này của Pháp Chỉnh khiến biểu cảm của Đường Quân Nhạc trở nên cứng ngắc.
"Và cái giá của việc đó..."
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười trên khóe môi của Pháp Chỉnh, Đường Quân Nhạc đã nhận ra rằng bản thân đã mắc sai lầm.
"Võ Đang đã chịu trách nhiệm trước việc đó bằng cách phong bế sơn môn. Nam Cung Thế Gia thì mai danh ẩn tích. Thiếu Lâm cũng đã

phải trả giá đắt. Vì vậy mà lão nạp mạn phép xin hỏi. Nếu như chuyện lần này không khác gì sự việc Giang Nam bất xâm khi đó..."
Ánh mắt ông ta vẫn đầy ẩn ý nhưng giọng nói lúc này đã có sức mạnh rõ ràng.
"Môn phái nào trong Thiên Hữu Minh sẽ phải trả giá cho sự việc có hiệp ước với Tà Phái đây?"
"Chết tiệt....!"
Vành mắt Đường Quân Nhạc đã xung huyết. Bây giờ thì ông ta đã biết chính xác điều mà Pháp Chỉnh muốn là gì.
Thiếu Lâm bây giờ không thể khôi phục lại được danh dự như trước đây được nữa. Nếu như là một người bình thường thì chắc chắn sẽ có suy nghĩ tìm mọi cách để khôi phục lại những gì đã mất. Nhưng bây giờ mục tiêu của ông ta lại hoàn toàn ngược lại.
Ông ta chính là muốn kéo Hoa Sơn cùng xuống vũng bùn dơ dáy.
Cùng một lời nói nhưng cách diễn đạt khác nhau thì ý nghĩa cũng sẽ khác nhau.
Việc Hoa Sơn tấn công vào Mai Hoa Đảo được bao vây bởi lũ Tà Phái và cứu được Nam Cung Thế Gia mà không cần phải đổ máu vốn dĩ là một công lao to lớn.

Nhưng nếu như tin đồn Hoa Sơn vì để rời khỏi Mai Hoa Đảo một cách bình an vô sự đã đàm phán với Tà Phái mà thả Hắc Long Vương đi mà lan truyền khắp thiên hạ thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Những vết bẩn trên người kẻ bẩn thỉu thì rất khó để nhìn thấy. Nhưng nếu như vết bẩn đó xuất hiện trên người của một kẻ trong sạch thì lại có thể nhìn thấy rất dễ dàng.
Khi nhìn ra tất cả những ý đồ đó, Đường Quân Nhạc đã đưa ánh mắt đầy sát khí của mình nhìn chằm chằm vào Pháp Chỉnh. Khác với Hoa Sơn, Đường Môn vốn không có ác cảm sâu sắc với Thiếu Lâm. Nhưng trong giờ phút này, ánh mắt của Đường Quân Nhạc nhìn Pháp Chỉnh không khác gì nhìn một kẻ thù không đội trời chung.
Ông ta cũng đã chán ngấy với sự ác ý đó rồi.
Pháp Chỉnh mỉm cười.
"Môn Chủ đừng quá phấn khích. Lão nạp cũng nghĩ rằng Thiên Hữu Minh cũng không phải là một nơi ngu ngốc đến mức đi câu kết với lũ Tà Phái
Đường Quân Nhạc cau mày. Ông ta đang cố dồn người khác vào đường cùng. Vậy mà bây giờ ông ta lại đang nói nhảm cái gì nữa vậy?

"Lão nạp càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Chỉ với mạng sống của Hắc Long Vương lại có thể so sánh được với cái tên Hoa Sơn, Đường Môn và Nam Cung Thế Gia được hay sao? Giá trị của ba môn phái hùng bá một phương này không lý nào lại được đem đổi lấy thủ cấp của một tên đầu sỏ thủy tặc được!"
"Phương Trượng nên cẩn thận lời nói của mình..." "Không chỉ là tính mạng của Hắc Long Vương..."
Ngay sau đó, âm thanh phát ra từ miệng Pháp Chỉnh lan rộng toàn bộ Trường Giang một cách rõ ràng.
"Biết đâu lại còn có những thỏa thuận khác mà bọn ta không biết nữa thì sao"
"Cái lão già điên khùng này!"
Cuối cùng, Đường Quân Nhạc đã không chịu được nữa mà cao giọng hét lớn.
Bọn họ đã cược cả tính mạng để xông đến Mai Hoa Đảo. Nhưng rồi tại sao bọn họ lại bị đối xử như thế này chứ?
Và rồi Đường Quân Nhạc cũng đã nhận ra rằng dù nói gì thêm cũng chẳng có tác dụng gì. Ánh mắt các đệ tử Cửu Phái Nhất Bang phía sau Pháp Chỉnh đã bắt đầu thay đổi.

Chuyện đó cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Bọn họ là những người đã sống bằng lòng tự phụ của Cửu Phái Nhất Bang cho đến thời điểm này. Nhưng lần này bọn họ lại chỉ đứng nhìn Hoa Sơn có những hoạt động sôi nổi tại Trường Giang.
Là vì bọn họ yếu ư?
Làm gì có chuyện đó. Cho dù Hoa Sơn có mạnh như thế nào thì chẳng phải bọn họ cũng là Cửu Phái Nhất Bang hay sao? Không lý nào bọn họ lại yếu hơn Hoa Sơn được.
Nhưng phải giải thích thế nào về chuyện bọn họ chỉ đứng yên nhìn Hoa Sơn đẩy lùi Tà Phái và cứu Nam Cung Thế Gia đây?
Dù suy nghĩ như thế nào thì chuyện này cũng quá thiếu tự nhiên rồi.
Bởi vì Hoa Sơn cho đến thời điểm này vẫn thường xuyên hành hiệp trượng nghĩa nên mọi việc mới chỉ dừng lại ở mức nghi ngờ. Nếu như không phải Hoa Sơn mà là một môn phái khác xảy ra chuyện tương tự, bọn họ đã sớm đi đến kết luận rằng chắc chắn môn phái đó có âm mưu gì đó tại Trường Giang.
Khuôn mặt Đường Quân Nhạc đã tái mét không còn một giọt máu. 'Chết tiệt'

Bọn họ có lẽ không thể biết được. Sự đố kỵ không thể che dấu trong đôi mắt của bản thân.
Pháp Chỉnh bây giờ đang khéo léo kích thích lòng tự trọng của những kẻ đã theo dõi sự việc xảy ra tại Trường Giang bấy giờ.
Chủ trương của thiểu số sẽ không có sức mạnh. Nhưng nếu như nhiều kẻ tại nơi này đem lòng hoài nghi thì tiếng nói đó sẽ được lan truyền một cách sâu rộng.
'Phải làm thế nào được đây?'
Phải làm thế nào để vượt qua được vũng lầy mà kẻ có chức quyền cao nhất trên giang hồ cố tình đẩy họ vào? Phải làm thế nào khi những kẻ được tín nhiệm nhất thiên hạ đang nhìn họ với ánh mắt đầy sự hoài nghi?
Ngay cả Đường Quân Nhạc vang danh thiên hạ cũng chẳng thể mở lời.
"Chưởng Môn Nhân"
Ngay lúc đó, Pháp Chỉnh quay sang nhìn Huyền Tông và nở một nụ cười đầy mưu mô.
Giống như ông ta đang đưa ra đòn quyết định vậy.

"Lão nạp hỏi một lần cuối cùng. Hoa Sơn thực sự không có một thỏa thuận nào với Tứ Bá Liên đúng chứ?"
Huyền Tông nhìn lên bầu trời với ánh nhìn đầy xa xăm. 'Thật đáng sợ'
Quá bạc bẽo và đáng sợ. Ông ta nghĩ rằng bản thân đã đủ hiểu biết về giang hồ. Nhưng ác ý khủng khiếp này khiến ông ta không khỏi rùng mình.
"Ta sẽ nói lại một lần nữa!"
Ngay lúc Huyền Tông định cao giọng.
"Nếu cấu kết thì sao?"
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên cắm sâu vào tai tất cả mọi người.
Tất cả ánh mắt của những người có mặt tại bờ sông hướng về nơi phát ra giọng nói đó.
"Nếu cấu kết thì lũ tiểu tử các ngươi định làm gì?"
Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh. Hắn ta đang bước những bước chậm rãi về phía này.
Với biểu cảm còn lạnh lẽo hơn cả những cơn gió lạnh nơi Bắc Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz