Hoa Son Tai Khoi 921 1120
Chapter 983. Vậy nên mới nói thế gian này thật thú vị làm sao. (3)
Những thành viên của Nam Cung Thế Gia sau khi nhận được thi thể của Nam Cung Hoảng đã khóc lóc đến nỗi kiệt sức mà ngã gục xuống. Thực ra mà nói cho dù không phải như vậy thì bọn họ cũng chịu đựng đến mức giới hạn rồi. Vì vậy mà rất khó có thể gắng gượng thêm được nữa.
Và bây giờ Đường Môn đang tận lực chăm sóc cho bọn họ.
"Mọi chuyện thế nào rồi?"
Đường Quân Nhạc nhìn Huyền Tông với ánh mắt ảm đạm.
"Mặc dù số người bị trọng thương rất nhiều, nhưng cũng thật may mắn không có thêm ai nữa phải bỏ mạng."
".....Quả là may mắn." Huyền Tông thở dài.
Trên thực tế, mặc dù nói là may mắn nhưng ông ta cũng hoài nghi liệu đây có thực sự là may mắn hay không.
'Nam Cung Thế Gia đã phải trả một cái giá quá đắt.'
Bọn họ đã cùng lúc mất đi cả Gia Chủ lẫn các Trưởng Lão. Hơn nữa, so với lực lượng ban đầu tiến vào Mai Hoa Đảo, hiện tại chỉ còn lại một phần ba là sống sót. Xét đến việc toàn bộ lực lượng của Nam Cung Thế Gia đều đã đến Mai Hoa Đảo để chiến đấu thì đây thực sự là một thiệt hại khó lòng mà chấp nhận được.
Huyền Tông nhìn dáng vẻ đã mất đi ý thức của Nam Cung Độ Huy. Mặc dù cơ thể hắn lộ rõ sự kiệt sức nhưng khi hắn nhắm mắt lại vẫn nhìn thấy rất rõ sự trẻ người non nớt.
'Gánh nặng này quá lớn.'
Bây giờ có lẽ hắn không có tâm trí nào để nghĩ đến việc đó. Nhưng sau khi nỗi buồn qua đi và bình tĩnh trở lại, thực tế sẽ bắt đầu bủa vây tâm trí .
Vấn đề trên hết là bọn họ gần như đã mất đi toàn bộ tiền thế - những người được xem như trụ cột của Gia Môn. Mặc dù vẫn còn Nam Cung Minh, nhưng ông ta không thể thay thế được vai trò của một Gia Chủ.
Và không chỉ như vậy.
Ngay cả khi Nam Cung Độ Huy là kỳ tài thiên cổ được kỳ vọng là có thể dẫn dắt được Nam Cung Thế Gia thì bây giờ hắn vẫn còn quá trẻ. Để có thể thay thế được vị trí của Nam Cung Hoảng ít nhất cũng cần đến hơn mười năm nữa.2
'Cho đến lúc đó, lũ lang sói khắp Giang Hồ nhất định sẽ không bỏ qua cho Nam Cung Thế Gia.' Hoa Sơn không phải đã từng trải qua chuyện đó rồi hay sao?
Đối với những môn phái không có sức mạnh, uy danh lẫy lừng trong quá khứ ngược lại sẽ trở thành điều bất lợi đối với bọn họ. Bởi vì sẽ có nhiều người nhắm đến uy danh từng lẫy lừng đó.
Tổn thất to lớn, và cả sự đứt đoạn với tiền thế. Chuyện đó giống như là...
Huyền Tông rơi vào trầm tư một hồi rồi lắc đầu. 'Sẽ không đâu '
Bởi vì bọn họ sẽ không để mặc Nam Cung Thế Gia trải qua nỗi thống khổ đó.
"Nhờ cậy cả vào ngài"
"Minh Chủ không cần phải lo lắng đâu" Đường Quân Nhạc khẽ mỉm cười.
Thái độ nhờ cậy của Huyền Tông giống như ông ta đang giao phó đệ tử của bản thân cho y sư vậy. Trong mắt ông ta tràn đầy sự lo lắng và lòng nhân từ. Đối với Huyền Tông mà nói, mối lương duyên với Nam Cung Thế Gia rất ngắn ngủi, vậy tại sao trong ánh mắt của ông ta lại có thể chứa đựng tâm tình chân thành như vậy chứ?
'Càng nhìn càng cảm thấy ông ấy là một người thật tài giỏi' Và về sự tài giỏi thì không chỉ riêng Huyền Tông.
Đường Quân Nhạc đứng trên lan can, ông ta lặng lẽ nhìn về phía các đệ tử Hoa Sơn đang hướng về phía Trường Giang.
'Bên kia còn lợi hại hơn nữa'
Đương nhiên ông ta biết Hoa Sơn đã trở nên mạnh mẽ hơn xưa.
Nếu như Hoa Sơn Kiếm Hiệp không mạnh hơn sau ba năm tu luyện không ngừng nghỉ thì đó mới là chuyện kì quái. Thế nhưng khi chứng kiến dáng vẻ cầm kiếm của bọn họ, ngay cả Đường Quân Nhạc – người vốn dĩ đã quá quen với cảnh tượng đó cũng không khỏi ngạc nhiên.
'Rốt cuộc bọn họ phải khổ luyện đến mức nào mới có thể lợi hại một cách nhanh chóng như vậy?'
Đương nhiên nội công của bọn họ đã trở nên thâm hậu hơn, chiêu thức cũng đã tinh xảo hơn rất nhiều. Chẳng phải tất cả các võ giả đều không tiếc thời gian của mình cho những điều đó hay sao?
Vậy nhưng sự mạnh mẽ của bọn họ lại không thể đơn thuần giải thích bằng những điều đó được.
'Bởi vì họ thực sự là những con người thần kỳ' Đường Quân Nhạc mỉm cười đắng ngắt. Sau đó ông ta lại hướng ánh mắt nhìn về phía những người bị thương đang được chăm sóc. Đối với ông ta mà nói, những chuyện đó quả thực rất đáng kinh ngạc và thần kì. Không những thế xen lẫn vào đó còn có chút tự hào.
Tuy nhiên, Đường Quân Nhạc cảm thấy như vậy là vì ông ta biết và hiểu rõ Hoa Sơn ở một mức độ nào đó. Còn trên lập trường của Từ Ô Cái, ông ta chỉ vô tình đồng hành cùng Hoa Sơn đến Mai Hoa Đảo, thì lại không dễ dàng hiểu được tình hình hiện tại.
'Hoa Sơn mạnh đến như vậy sao?'
Trong mắt ông ta không cảm nhận được sự khác biệt quá lớn từ lúc bọn họ tiến vào Hoa Mai Đảo cho đến bây giờ. Hoa Sơn và Đường Môn đã giải cứu Nam Cung Thế Gia khỏi Mai Hoa Đảo mà không gặp một chút tổn thất nào.
"Sóng gió sẽ nổi lên."
Đứng đầu Thiên Hữu Minh rõ ràng là Hoa Sơn. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng Hoa Sơn là môn phái mạnh nhất Thiên Hữu Minh. Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Ít nhất là cho đến bây giờ.
Lý do Hoa Sơn trở thành thủ tọa của Thiên Hữu Minh là vì bọn họ vừa là tâm điểm của Thiên Hữu Minh, vừa là môn phái tự chứng minh được giá trị mà liên minh này theo đuổi. Nói cách khác, vai trò võ lực của Thiên Hữu Minh là do Đường Môn đảm nhiệm.
Nhưng mà....
'Bây giờ thì không phải như vậy'
Nếu tất cả những chuyện xảy ra ở Trường Giang này được cả thiên hạ biết đến thì sẽ chẳng có ai có cái suy nghĩ đó nữa.
Phái Hoa Sơn bây giờ đã danh chính ngôn thuận leo lên vị trí thủ tọa của Thiên Hữu Minh. Bọn họ đã trở thành một Đại Môn Phái chân chân chính chính đến mức có thể sánh ngang với các Đại Môn Phái của Cửu Phái Nhất Bang.
'Những người kia làm thế nào có thể chấp nhận được chuyện này đây.....'
Ánh mắt của Từ Ô Cái hướng về phía bờ sông.
Nơi Thiếu Lâm, Không Động cùng một số ăn mày của Cái Bang đang đóng quân ở đó.
***
Pháp Chỉnh đăm chiêu nhìn hai chiếc thuyền đang tiến lại gần. Vành mắt ông ta khẽ co giật.
'Chuyện gì đang xảy ra vậy?' Những kẻ xung phong đi vào tử địa giờ lại đang nhàn nhã rời khỏi hòn đảo. Nhưng điều càng khiến ông ta khó hiểu hơn nữa là, những chiếc thuyền của Thủy Lộ Trại không những không chặn trước mà còn mở đường cho bọn họ.
'Chuyện này rốt cuộc là.....'
Đôi môi của Pháp Chỉnh run rẩy.
Nhưng ông ta cũng không định chôn chân mãi ở chỗ này.
Nếu như Hoa Sơn và Đường Môn đã quyết định bước chân lên Mai Hoa Đảo, thì có thể dự đoán được một trong hai kết cục sau.
Một là bị thảm sát cùng với Nam Cung Thế Gia trên Mai Hoa Đảo.
Hai là cho dù trải qua trăm ngàn đắng cay và thành công rời khỏi Mai Hoa Đảo đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ chết khi bị Vạn Nhân Phòng và Thủy Lộ Trại công kích trên sông Trường Giang lạnh buốt.
Nếu như vế trước xảy ra thì ông ta cũng không thể làm gì được. Nhưng trăm ngàn, vạn lần nếu như tình huống sau xảy ra, ông ta đã nghĩ rằng sẽ lao ra Trường Giang và giúp đỡ bọn họ. Bởi vì ông ta không thể chịu đựng được lời thị phi của thế nhân rằng đã bỏ mặc bọn họ đi đến cái chết từ đầu đến cuối. Nhưng tình hình xảy ra bây giờ lại trái ngược hoàn toàn so với những gì ông ta dự đoán.
"Làm thế nào mà...."
Ánh mắt của ông ta bây giờ lộ rõ vẻ phức tạp.
'Chuyện này....... Chuyện này rốt cuộc làm sao mà......'
Phán đoán của ông ta tuyệt đối không sai. Cho dù có tính toán lại bao nhiêu lần đi nữa cũng không hề có một chút sai sót nào. Việc tiến vào Mai Hoa Đảo kia thật không khác gì một hành động tự sát.
Nhưng bây giờ, tất cả những điều đó đều không còn ý nghĩa gì cả.
Nếu Hoa Sơn và Đường Môn, tức Thiên Hữu Minh đã tự mình nhảy vào Mai Hoa Đảo và thành công giải cứu Nam Cung Thế Gia, vậy thì phán đoán của một kẻ tỉnh táo như ông ta sẽ trở thành phán đoán sai lầm của của một kẻ ngu xuẩn, và sự kiên nhẫn chịu đựng đến phút cuối cùng sẽ trở thành bộ dạng của một kẻ hèn hạ nhát gan.
Toàn thể Cửu Phái Nhất Bang sẽ không có cách nào tránh được tình huống bị thiên hạ chỉ trích. Không, bây giờ Cửu Phái Nhất Bang không phải là vấn đề.
".........." Pháp Chỉnh lặng lẽ nhìn về phía sau. Phía sau ông ta là những khuôn mặt vô cảm của các đệ tử Thiếu Lâm đang nhìn về phía hai chiếc thuyền đang tiến lại gần. Giờ đây bọn họ thậm chí không thèm để ý đến ông ta.
Ông ta không tự chủ được nắm chặt nắm đấm trong tay.
Bọn họ là những người vẫn giữ nguyên vị trí ngay cả khi Tuệ Phỏng rời đi. Điều đó có nghĩa là ngay trong khoảnh khắc đó, bọn họ vẫn không từ bỏ lòng tin đối với ông ta. Nhưng trong giờ phút này, ngay cả bọn họ cũng quay lưng với Pháp Chỉnh.
'Lũ ngu xuẩn các ngươi!'
Lúc ấy, trong lòng Pháp Chỉnh liên tục niệm Phật để xoa dịu lòng dạ đang sôi sục.
"......Phương Trượng."
Tông Lợi Hình - người đứng bên cạnh ông ta theo dõi tình hình nãy giờ quay sang nhìn ông ta với đôi mắt run rẩy. Ông ta cũng là Chưởng Môn Nhân của một môn phái. Và ông ta không ngu ngốc đến mức không hiểu được tình hình lúc này.
"Bây, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?" "........." Pháp Chỉnh câm như hến. Bây giờ dù ông ta có mười cái miệng cũng không thể nói được gì. Bởi vì ngay cả bản thân ông ta cũng không thể ngờ được chuyện như thế này có thể xảy ra.
"Nếu biết trước như vậy thì thà rằng lúc Hoa Sơn tiến vào Mai Hoa Đảo, chúng ta cũng cùng đi không phải là sẽ tốt hơn sao? Nếu cứ quay về như thế này thì thế nhân sẽ nghĩ như thế nào về chúng ta đây?"
Ngay cả khi Pháp Chỉnh vẫn im lặng trước những lời trách cứ dồn dập, thì Tông Lợi Hình vẫn lên tiếng như thể đang rất bức bối.
"Phương Trượng!" "Bình tĩnh lại đi!"
Pháp Chỉnh nổi giận đùng đùng quay đầu lại nhìn Tông Lợi Hình. Ánh mắt sắc lẹm của ông ta phút chốc đã khiến Tông Lợi Hình sợ ngây người.
Pháp Chỉnh cắn môi đáp lại.
".....Bọn họ sắp đến nơi rồi. Giữa chúng ta còn cần phải lên tiếng trách mắng lẫn nhau không?"
"Nhưng mà....." "Cứ chờ mà xem." Hai con thuyền chuẩn bị cập bến.
"Bây giờ vẫn chưa kết thúc đâu."
Trong mắt Pháp Chỉnh toát lên lục quang đáng sợ.
Lúc này, chiếc thuyền chở Thiên Hữu Minh cuối cùng cũng đến nơi.
Ầm!
Âm thanh mũi thuyền đâm trên bờ cát vang lên như tiếng sấm.
Ực.
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng nuốt khan, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt lên trên thuyền.
"Hãy cẩn thận di dời những người bị thương!" "Vâng!"
Những võ giả trong bộ lục bào của Đường Môn đỡ lấy những người còn sống sót của Nam Cung Thế Gia và đưa xuống thuyền.
Tông Lợi Hình nhắm chặt hai mắt lại. 'Thực sự đã cứu được rồi'
Nhìn từ xa thì không thể biết được liệu các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia có đang ở trên thuyền hay không. Vậy nhưng đến giờ phút này rồi thì bọn họ không thể phủ nhận sự thật rằng Thiên Hữu Minh đã giải cứu được Nam Cung Thế Gia. 'Bây giờ phải làm sao đây?'
Đây rõ ràng là một tin vui và là chuyện đáng để chúc mừng và tán thưởng.
Nhưng Tông Lợi Hình lại không thể làm như vậy được. Mặc dù bọn họ là những người đã phải chịu đủ loại khổ ải mới có thể sống sót trở về từ tử địa. Nhưng sự căm ghét đối với bản thân vì không thể nào vui mừng trước sự thật đó đang xé nát trái tim ông ta.
Có lẽ bây giờ những đệ tử Không Động xếp hàng sau lưng ông ta cũng có cùng tâm trạng đó chăng?
Trong khi đó, những người còn sống sót của Nam Cung Thế Gia lần lượt được các thành viên của Đường Môn đưa xuống thuyền. Sau khi đặt họ xuống một nơi bằng phẳng, Đường Môn một lần nữa kiểm tra lại tình trạng của bọn họ.
Ngay sau đó, những kiếm tu của Hoa Sơn cuối cùng cũng xuất hiện.
Những kiếm tu mặc hắc y nhanh chóng nhảy ào xuống từ trên thuyền rồi ngay lập tức xếp hàng. Không một ai mở miệng, cũng không có ai liếc ngang liếc dọc.
Rất có thể đó là hành động thể hiện sự khinh thường đối với những người có mặt tại đây. Cho dù bọn họ có là những anh hùng vừa trở về từ trận chiến đi chăng nữa thì hành động không thèm để Thiếu Lâm và Không Động vào mắt này rõ ràng là thiếu lễ nghĩa.
Nhưng những kẻ đứng ở đây ngược lại còn cảm thấy biết ơn vì điều đó. Bởi vì bây giờ bọn họ không có đủ dũng khí để đối diện với ánh mắt của những người vừa trở về này.
Ngay sau đó, Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn, Huyền Tông cũng xuất hiện.
Bịch.
Pháp Chỉnh lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, sau đó bước lên phía trước.
Ông ta trịnh trọng bước về phía Hoa Sơn, sau đó dừng lại trước mặt Huyền Tông và cúi đầu thật thấp.
"Ngài đã vất vả nhiều rồi, Chưởng Môn Nhân." Huyền Tông lẳng lặng mỉm cười.
Mặc dù trước khi đến Trường Giang, hai người họ đã trải qua biết bao xung đột nghiêm trọng, nhưng bây giờ trên gương mặt của bọn họ không hề lộ ra một chút ác cảm nào về những việc đã qua.
"Không có gì đâu. Ta chỉ làm những chuyện nên làm mà thôi." Pháp Chỉnh nhất thời á khẩu không biết đáp lại gì. Ông ta chỉ im lặng cắn chặt môi.
Huyền Tông vẫn trả lời một câu khiêm nhường thường thấy.
Thế nhưng, 'làm những chuyện nên làm' trong câu nói ấy đã cứa một phát vào trái tim của Pháp Chỉnh. Câu nói ấy không phải đang ám chỉ Thiếu Lâm đã không làm những chuyện nên làm hay sao?
Tất nhiên Huyền Tông không hề có ác ý gì. Pháp Chỉnh biết Huyền Tông không phải là kiểu người cố tình mỉa mai hay châm chọc người khác ngay trước mặt như thế này. Tuy nhiên, chính vì thái độ không có ác ý đó ngược lại càng khiến cho tâm tình của Pháp Chỉnh trở nên tồi tệ hơn.
Hai mắt Pháp Chỉnh toát lên một tia sáng sắc bén. "Có điều"
Ông ta từ từ đứng thẳng người lên và vẫn dùng ánh mắt tràn đầy ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Hoa Sơn và Đường Môn. Sau đó ông ta ngước sang phía thuyền đoàn của Thủy Lộ Trại và Vạn Nhân Phòng vẫn đang chiếm lĩnh mặt sông Trường Giang.
"Ngài có thể giải thích một chuyện này cho lão nạp được không?" Huyền Tông trong giây lát cau mày. "Giải thích ư?"
"Đúng vậy, Chưởng Môn Nhân. Mặc dù không biết liệu rằng đó có phải là chuyện vặt vãnh hay không, nhưng cũng khá quan trọng."
".......Đó là chuyện gì vậy?"
Pháp Chỉnh nhìn Huyền Tông bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Nếu mắt lão nạp không nhìn nhầm, thì Thủy Lộ Trại và Vạn Nhân Phòng dường như đã tự mở đường cho Thiên Hữu Minh thoái lui. Không biết có đúng không?"
Huyền Tông ngậm miệng lại.
Ông ta như vậy không phải là do nội dung của câu hỏi mà là bởi vì trực giác đã mách bảo ông ta sau đó sẽ có chuyện chẳng lành.
"Với thường thức của lão nạp thật sự không thể hiểu được tại sao chuyện đó có thể xảy ra được!"
"Phương Trượng, bây giờ......."
"Vậy nên ngài hãy giải thích đi, Chưởng Môn Nhân!"
Pháp Chỉnh vừa cau mày vừa gằn giọng.
"Lão nạp đang thắc mắc không biết liệu Thiên Hữu Minh có cấu kết gì với Tà Phái trên Mai Hoa Đảo hay không."
Trong phút chốc, không khí trên bờ sông dường như đã đóng băng.
Những thành viên của Nam Cung Thế Gia sau khi nhận được thi thể của Nam Cung Hoảng đã khóc lóc đến nỗi kiệt sức mà ngã gục xuống. Thực ra mà nói cho dù không phải như vậy thì bọn họ cũng chịu đựng đến mức giới hạn rồi. Vì vậy mà rất khó có thể gắng gượng thêm được nữa.
Và bây giờ Đường Môn đang tận lực chăm sóc cho bọn họ.
"Mọi chuyện thế nào rồi?"
Đường Quân Nhạc nhìn Huyền Tông với ánh mắt ảm đạm.
"Mặc dù số người bị trọng thương rất nhiều, nhưng cũng thật may mắn không có thêm ai nữa phải bỏ mạng."
".....Quả là may mắn." Huyền Tông thở dài.
Trên thực tế, mặc dù nói là may mắn nhưng ông ta cũng hoài nghi liệu đây có thực sự là may mắn hay không.
'Nam Cung Thế Gia đã phải trả một cái giá quá đắt.'
Bọn họ đã cùng lúc mất đi cả Gia Chủ lẫn các Trưởng Lão. Hơn nữa, so với lực lượng ban đầu tiến vào Mai Hoa Đảo, hiện tại chỉ còn lại một phần ba là sống sót. Xét đến việc toàn bộ lực lượng của Nam Cung Thế Gia đều đã đến Mai Hoa Đảo để chiến đấu thì đây thực sự là một thiệt hại khó lòng mà chấp nhận được.
Huyền Tông nhìn dáng vẻ đã mất đi ý thức của Nam Cung Độ Huy. Mặc dù cơ thể hắn lộ rõ sự kiệt sức nhưng khi hắn nhắm mắt lại vẫn nhìn thấy rất rõ sự trẻ người non nớt.
'Gánh nặng này quá lớn.'
Bây giờ có lẽ hắn không có tâm trí nào để nghĩ đến việc đó. Nhưng sau khi nỗi buồn qua đi và bình tĩnh trở lại, thực tế sẽ bắt đầu bủa vây tâm trí .
Vấn đề trên hết là bọn họ gần như đã mất đi toàn bộ tiền thế - những người được xem như trụ cột của Gia Môn. Mặc dù vẫn còn Nam Cung Minh, nhưng ông ta không thể thay thế được vai trò của một Gia Chủ.
Và không chỉ như vậy.
Ngay cả khi Nam Cung Độ Huy là kỳ tài thiên cổ được kỳ vọng là có thể dẫn dắt được Nam Cung Thế Gia thì bây giờ hắn vẫn còn quá trẻ. Để có thể thay thế được vị trí của Nam Cung Hoảng ít nhất cũng cần đến hơn mười năm nữa.2
'Cho đến lúc đó, lũ lang sói khắp Giang Hồ nhất định sẽ không bỏ qua cho Nam Cung Thế Gia.' Hoa Sơn không phải đã từng trải qua chuyện đó rồi hay sao?
Đối với những môn phái không có sức mạnh, uy danh lẫy lừng trong quá khứ ngược lại sẽ trở thành điều bất lợi đối với bọn họ. Bởi vì sẽ có nhiều người nhắm đến uy danh từng lẫy lừng đó.
Tổn thất to lớn, và cả sự đứt đoạn với tiền thế. Chuyện đó giống như là...
Huyền Tông rơi vào trầm tư một hồi rồi lắc đầu. 'Sẽ không đâu '
Bởi vì bọn họ sẽ không để mặc Nam Cung Thế Gia trải qua nỗi thống khổ đó.
"Nhờ cậy cả vào ngài"
"Minh Chủ không cần phải lo lắng đâu" Đường Quân Nhạc khẽ mỉm cười.
Thái độ nhờ cậy của Huyền Tông giống như ông ta đang giao phó đệ tử của bản thân cho y sư vậy. Trong mắt ông ta tràn đầy sự lo lắng và lòng nhân từ. Đối với Huyền Tông mà nói, mối lương duyên với Nam Cung Thế Gia rất ngắn ngủi, vậy tại sao trong ánh mắt của ông ta lại có thể chứa đựng tâm tình chân thành như vậy chứ?
'Càng nhìn càng cảm thấy ông ấy là một người thật tài giỏi' Và về sự tài giỏi thì không chỉ riêng Huyền Tông.
Đường Quân Nhạc đứng trên lan can, ông ta lặng lẽ nhìn về phía các đệ tử Hoa Sơn đang hướng về phía Trường Giang.
'Bên kia còn lợi hại hơn nữa'
Đương nhiên ông ta biết Hoa Sơn đã trở nên mạnh mẽ hơn xưa.
Nếu như Hoa Sơn Kiếm Hiệp không mạnh hơn sau ba năm tu luyện không ngừng nghỉ thì đó mới là chuyện kì quái. Thế nhưng khi chứng kiến dáng vẻ cầm kiếm của bọn họ, ngay cả Đường Quân Nhạc – người vốn dĩ đã quá quen với cảnh tượng đó cũng không khỏi ngạc nhiên.
'Rốt cuộc bọn họ phải khổ luyện đến mức nào mới có thể lợi hại một cách nhanh chóng như vậy?'
Đương nhiên nội công của bọn họ đã trở nên thâm hậu hơn, chiêu thức cũng đã tinh xảo hơn rất nhiều. Chẳng phải tất cả các võ giả đều không tiếc thời gian của mình cho những điều đó hay sao?
Vậy nhưng sự mạnh mẽ của bọn họ lại không thể đơn thuần giải thích bằng những điều đó được.
'Bởi vì họ thực sự là những con người thần kỳ' Đường Quân Nhạc mỉm cười đắng ngắt. Sau đó ông ta lại hướng ánh mắt nhìn về phía những người bị thương đang được chăm sóc. Đối với ông ta mà nói, những chuyện đó quả thực rất đáng kinh ngạc và thần kì. Không những thế xen lẫn vào đó còn có chút tự hào.
Tuy nhiên, Đường Quân Nhạc cảm thấy như vậy là vì ông ta biết và hiểu rõ Hoa Sơn ở một mức độ nào đó. Còn trên lập trường của Từ Ô Cái, ông ta chỉ vô tình đồng hành cùng Hoa Sơn đến Mai Hoa Đảo, thì lại không dễ dàng hiểu được tình hình hiện tại.
'Hoa Sơn mạnh đến như vậy sao?'
Trong mắt ông ta không cảm nhận được sự khác biệt quá lớn từ lúc bọn họ tiến vào Hoa Mai Đảo cho đến bây giờ. Hoa Sơn và Đường Môn đã giải cứu Nam Cung Thế Gia khỏi Mai Hoa Đảo mà không gặp một chút tổn thất nào.
"Sóng gió sẽ nổi lên."
Đứng đầu Thiên Hữu Minh rõ ràng là Hoa Sơn. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng Hoa Sơn là môn phái mạnh nhất Thiên Hữu Minh. Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Ít nhất là cho đến bây giờ.
Lý do Hoa Sơn trở thành thủ tọa của Thiên Hữu Minh là vì bọn họ vừa là tâm điểm của Thiên Hữu Minh, vừa là môn phái tự chứng minh được giá trị mà liên minh này theo đuổi. Nói cách khác, vai trò võ lực của Thiên Hữu Minh là do Đường Môn đảm nhiệm.
Nhưng mà....
'Bây giờ thì không phải như vậy'
Nếu tất cả những chuyện xảy ra ở Trường Giang này được cả thiên hạ biết đến thì sẽ chẳng có ai có cái suy nghĩ đó nữa.
Phái Hoa Sơn bây giờ đã danh chính ngôn thuận leo lên vị trí thủ tọa của Thiên Hữu Minh. Bọn họ đã trở thành một Đại Môn Phái chân chân chính chính đến mức có thể sánh ngang với các Đại Môn Phái của Cửu Phái Nhất Bang.
'Những người kia làm thế nào có thể chấp nhận được chuyện này đây.....'
Ánh mắt của Từ Ô Cái hướng về phía bờ sông.
Nơi Thiếu Lâm, Không Động cùng một số ăn mày của Cái Bang đang đóng quân ở đó.
***
Pháp Chỉnh đăm chiêu nhìn hai chiếc thuyền đang tiến lại gần. Vành mắt ông ta khẽ co giật.
'Chuyện gì đang xảy ra vậy?' Những kẻ xung phong đi vào tử địa giờ lại đang nhàn nhã rời khỏi hòn đảo. Nhưng điều càng khiến ông ta khó hiểu hơn nữa là, những chiếc thuyền của Thủy Lộ Trại không những không chặn trước mà còn mở đường cho bọn họ.
'Chuyện này rốt cuộc là.....'
Đôi môi của Pháp Chỉnh run rẩy.
Nhưng ông ta cũng không định chôn chân mãi ở chỗ này.
Nếu như Hoa Sơn và Đường Môn đã quyết định bước chân lên Mai Hoa Đảo, thì có thể dự đoán được một trong hai kết cục sau.
Một là bị thảm sát cùng với Nam Cung Thế Gia trên Mai Hoa Đảo.
Hai là cho dù trải qua trăm ngàn đắng cay và thành công rời khỏi Mai Hoa Đảo đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ chết khi bị Vạn Nhân Phòng và Thủy Lộ Trại công kích trên sông Trường Giang lạnh buốt.
Nếu như vế trước xảy ra thì ông ta cũng không thể làm gì được. Nhưng trăm ngàn, vạn lần nếu như tình huống sau xảy ra, ông ta đã nghĩ rằng sẽ lao ra Trường Giang và giúp đỡ bọn họ. Bởi vì ông ta không thể chịu đựng được lời thị phi của thế nhân rằng đã bỏ mặc bọn họ đi đến cái chết từ đầu đến cuối. Nhưng tình hình xảy ra bây giờ lại trái ngược hoàn toàn so với những gì ông ta dự đoán.
"Làm thế nào mà...."
Ánh mắt của ông ta bây giờ lộ rõ vẻ phức tạp.
'Chuyện này....... Chuyện này rốt cuộc làm sao mà......'
Phán đoán của ông ta tuyệt đối không sai. Cho dù có tính toán lại bao nhiêu lần đi nữa cũng không hề có một chút sai sót nào. Việc tiến vào Mai Hoa Đảo kia thật không khác gì một hành động tự sát.
Nhưng bây giờ, tất cả những điều đó đều không còn ý nghĩa gì cả.
Nếu Hoa Sơn và Đường Môn, tức Thiên Hữu Minh đã tự mình nhảy vào Mai Hoa Đảo và thành công giải cứu Nam Cung Thế Gia, vậy thì phán đoán của một kẻ tỉnh táo như ông ta sẽ trở thành phán đoán sai lầm của của một kẻ ngu xuẩn, và sự kiên nhẫn chịu đựng đến phút cuối cùng sẽ trở thành bộ dạng của một kẻ hèn hạ nhát gan.
Toàn thể Cửu Phái Nhất Bang sẽ không có cách nào tránh được tình huống bị thiên hạ chỉ trích. Không, bây giờ Cửu Phái Nhất Bang không phải là vấn đề.
".........." Pháp Chỉnh lặng lẽ nhìn về phía sau. Phía sau ông ta là những khuôn mặt vô cảm của các đệ tử Thiếu Lâm đang nhìn về phía hai chiếc thuyền đang tiến lại gần. Giờ đây bọn họ thậm chí không thèm để ý đến ông ta.
Ông ta không tự chủ được nắm chặt nắm đấm trong tay.
Bọn họ là những người vẫn giữ nguyên vị trí ngay cả khi Tuệ Phỏng rời đi. Điều đó có nghĩa là ngay trong khoảnh khắc đó, bọn họ vẫn không từ bỏ lòng tin đối với ông ta. Nhưng trong giờ phút này, ngay cả bọn họ cũng quay lưng với Pháp Chỉnh.
'Lũ ngu xuẩn các ngươi!'
Lúc ấy, trong lòng Pháp Chỉnh liên tục niệm Phật để xoa dịu lòng dạ đang sôi sục.
"......Phương Trượng."
Tông Lợi Hình - người đứng bên cạnh ông ta theo dõi tình hình nãy giờ quay sang nhìn ông ta với đôi mắt run rẩy. Ông ta cũng là Chưởng Môn Nhân của một môn phái. Và ông ta không ngu ngốc đến mức không hiểu được tình hình lúc này.
"Bây, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?" "........." Pháp Chỉnh câm như hến. Bây giờ dù ông ta có mười cái miệng cũng không thể nói được gì. Bởi vì ngay cả bản thân ông ta cũng không thể ngờ được chuyện như thế này có thể xảy ra.
"Nếu biết trước như vậy thì thà rằng lúc Hoa Sơn tiến vào Mai Hoa Đảo, chúng ta cũng cùng đi không phải là sẽ tốt hơn sao? Nếu cứ quay về như thế này thì thế nhân sẽ nghĩ như thế nào về chúng ta đây?"
Ngay cả khi Pháp Chỉnh vẫn im lặng trước những lời trách cứ dồn dập, thì Tông Lợi Hình vẫn lên tiếng như thể đang rất bức bối.
"Phương Trượng!" "Bình tĩnh lại đi!"
Pháp Chỉnh nổi giận đùng đùng quay đầu lại nhìn Tông Lợi Hình. Ánh mắt sắc lẹm của ông ta phút chốc đã khiến Tông Lợi Hình sợ ngây người.
Pháp Chỉnh cắn môi đáp lại.
".....Bọn họ sắp đến nơi rồi. Giữa chúng ta còn cần phải lên tiếng trách mắng lẫn nhau không?"
"Nhưng mà....." "Cứ chờ mà xem." Hai con thuyền chuẩn bị cập bến.
"Bây giờ vẫn chưa kết thúc đâu."
Trong mắt Pháp Chỉnh toát lên lục quang đáng sợ.
Lúc này, chiếc thuyền chở Thiên Hữu Minh cuối cùng cũng đến nơi.
Ầm!
Âm thanh mũi thuyền đâm trên bờ cát vang lên như tiếng sấm.
Ực.
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng nuốt khan, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt lên trên thuyền.
"Hãy cẩn thận di dời những người bị thương!" "Vâng!"
Những võ giả trong bộ lục bào của Đường Môn đỡ lấy những người còn sống sót của Nam Cung Thế Gia và đưa xuống thuyền.
Tông Lợi Hình nhắm chặt hai mắt lại. 'Thực sự đã cứu được rồi'
Nhìn từ xa thì không thể biết được liệu các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia có đang ở trên thuyền hay không. Vậy nhưng đến giờ phút này rồi thì bọn họ không thể phủ nhận sự thật rằng Thiên Hữu Minh đã giải cứu được Nam Cung Thế Gia. 'Bây giờ phải làm sao đây?'
Đây rõ ràng là một tin vui và là chuyện đáng để chúc mừng và tán thưởng.
Nhưng Tông Lợi Hình lại không thể làm như vậy được. Mặc dù bọn họ là những người đã phải chịu đủ loại khổ ải mới có thể sống sót trở về từ tử địa. Nhưng sự căm ghét đối với bản thân vì không thể nào vui mừng trước sự thật đó đang xé nát trái tim ông ta.
Có lẽ bây giờ những đệ tử Không Động xếp hàng sau lưng ông ta cũng có cùng tâm trạng đó chăng?
Trong khi đó, những người còn sống sót của Nam Cung Thế Gia lần lượt được các thành viên của Đường Môn đưa xuống thuyền. Sau khi đặt họ xuống một nơi bằng phẳng, Đường Môn một lần nữa kiểm tra lại tình trạng của bọn họ.
Ngay sau đó, những kiếm tu của Hoa Sơn cuối cùng cũng xuất hiện.
Những kiếm tu mặc hắc y nhanh chóng nhảy ào xuống từ trên thuyền rồi ngay lập tức xếp hàng. Không một ai mở miệng, cũng không có ai liếc ngang liếc dọc.
Rất có thể đó là hành động thể hiện sự khinh thường đối với những người có mặt tại đây. Cho dù bọn họ có là những anh hùng vừa trở về từ trận chiến đi chăng nữa thì hành động không thèm để Thiếu Lâm và Không Động vào mắt này rõ ràng là thiếu lễ nghĩa.
Nhưng những kẻ đứng ở đây ngược lại còn cảm thấy biết ơn vì điều đó. Bởi vì bây giờ bọn họ không có đủ dũng khí để đối diện với ánh mắt của những người vừa trở về này.
Ngay sau đó, Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn, Huyền Tông cũng xuất hiện.
Bịch.
Pháp Chỉnh lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, sau đó bước lên phía trước.
Ông ta trịnh trọng bước về phía Hoa Sơn, sau đó dừng lại trước mặt Huyền Tông và cúi đầu thật thấp.
"Ngài đã vất vả nhiều rồi, Chưởng Môn Nhân." Huyền Tông lẳng lặng mỉm cười.
Mặc dù trước khi đến Trường Giang, hai người họ đã trải qua biết bao xung đột nghiêm trọng, nhưng bây giờ trên gương mặt của bọn họ không hề lộ ra một chút ác cảm nào về những việc đã qua.
"Không có gì đâu. Ta chỉ làm những chuyện nên làm mà thôi." Pháp Chỉnh nhất thời á khẩu không biết đáp lại gì. Ông ta chỉ im lặng cắn chặt môi.
Huyền Tông vẫn trả lời một câu khiêm nhường thường thấy.
Thế nhưng, 'làm những chuyện nên làm' trong câu nói ấy đã cứa một phát vào trái tim của Pháp Chỉnh. Câu nói ấy không phải đang ám chỉ Thiếu Lâm đã không làm những chuyện nên làm hay sao?
Tất nhiên Huyền Tông không hề có ác ý gì. Pháp Chỉnh biết Huyền Tông không phải là kiểu người cố tình mỉa mai hay châm chọc người khác ngay trước mặt như thế này. Tuy nhiên, chính vì thái độ không có ác ý đó ngược lại càng khiến cho tâm tình của Pháp Chỉnh trở nên tồi tệ hơn.
Hai mắt Pháp Chỉnh toát lên một tia sáng sắc bén. "Có điều"
Ông ta từ từ đứng thẳng người lên và vẫn dùng ánh mắt tràn đầy ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Hoa Sơn và Đường Môn. Sau đó ông ta ngước sang phía thuyền đoàn của Thủy Lộ Trại và Vạn Nhân Phòng vẫn đang chiếm lĩnh mặt sông Trường Giang.
"Ngài có thể giải thích một chuyện này cho lão nạp được không?" Huyền Tông trong giây lát cau mày. "Giải thích ư?"
"Đúng vậy, Chưởng Môn Nhân. Mặc dù không biết liệu rằng đó có phải là chuyện vặt vãnh hay không, nhưng cũng khá quan trọng."
".......Đó là chuyện gì vậy?"
Pháp Chỉnh nhìn Huyền Tông bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Nếu mắt lão nạp không nhìn nhầm, thì Thủy Lộ Trại và Vạn Nhân Phòng dường như đã tự mở đường cho Thiên Hữu Minh thoái lui. Không biết có đúng không?"
Huyền Tông ngậm miệng lại.
Ông ta như vậy không phải là do nội dung của câu hỏi mà là bởi vì trực giác đã mách bảo ông ta sau đó sẽ có chuyện chẳng lành.
"Với thường thức của lão nạp thật sự không thể hiểu được tại sao chuyện đó có thể xảy ra được!"
"Phương Trượng, bây giờ......."
"Vậy nên ngài hãy giải thích đi, Chưởng Môn Nhân!"
Pháp Chỉnh vừa cau mày vừa gằn giọng.
"Lão nạp đang thắc mắc không biết liệu Thiên Hữu Minh có cấu kết gì với Tà Phái trên Mai Hoa Đảo hay không."
Trong phút chốc, không khí trên bờ sông dường như đã đóng băng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz