Chapter 975. Nhãi con, ta sẽ cho ngươi biết vinh quang là gì. (5)
Chapter 975. Nhãi con, ta sẽ cho ngươi biết vinh quang là gì. (5)
Cơn đau khủng khiếp từ bên hông kéo tới khiến hắn rùng mình.
Hắc Long Vương tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc. Từng hành động và nói lời thô lỗ của hắn đều có ý đồ cả. Khác với vẻ bề ngoài, lý trí của hắn lại luôn thực tế tới mức lạnh lùng.
Thế nhưng, nếu không có cơn đau ở hông kéo tới, thì có lẽ hắn đã nghi ngờ liệu tình hình lúc này có phải là mơ không rồi.
'Không nhìn thấy.'
Cả bóng dáng, lẫn thanh kiếm của hắn. 'Là do bổn tọa đã lơ đễnh ư?'
Nực cười.
Hắc Long Vương đã quyết tâm phải thể hiện toàn lực. Hắn phải thể hiện một bộ dạng hoàn toàn áp đảo trong tình cảnh có quá nhiều ánh mắt theo dõi thế này để kéo lợi thế trên chiến trường về phía Thủy Lộ Trại. Vậy nên, không thể có chuyện hắn lơ đễnh được.
Nhưng suy cho cùng, hắn đã không nhìn thấy. Hoàn toàn không. 'Làm thế nào.......'
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng của hắn. Điều đó đồng nghĩa với việc tốc độ của tên tiểu tử đó đã vượt quá giới hạn có thể nhận thức của Hắc Long Vương. Trong khi hắn mới chỉ là một tên tiểu tử thôi sao?
'Thật khó tin!'
Đó là chuyện bất khả thi.
Hơn nữa, chính vì Hắc Long Vương không phải kẻ ngu ngốc nên hắn càng khó chấp nhận chuyện này.
Tất cả mọi việc trên thế gian này đều có giới hạn.
Mặc dù vẫn có thể tồn tại một con hổ có thể xé xác một con gấu to bằng cả một ngôi nhà. Nhưng phải cả một ngàn, một vạn năm con hổ ấy mới xuất hiện một lần.
Hơn nữa, chẳng phải việc bay trên trời đã vượt quá khả năng của một con hổ rồi hay sao? Nhân loại có thể tưởng tượng ra cảnh một con hổ sống ở trên núi, chứ làm gì có ai tưởng tượng nổi một con hổ có thể bay trên trời? Đó chính là 'thường thức thông thường'.
Vậy nên, bắt Hắc Long Vương phải chấp nhận cảnh giới hiện tại của Thanh Minh chẳng khác nào ép hắn phải tin hổ có thể bay lượn trên trời.
Đau nhói! Đau nhói! Vết thương và bản năng của hắn đang hét lên, nhắc hắn phải chạy trốn khỏi đối thủ ngay lập tức.
Thế nhưng, lý trí lại không cho phép hắn bày ra bộ dạng yếu đuối ở nơi này.
Hắc Long Vương nhất thời không biết phải phản ứng thế nào khi bản năng và lý trí đang đấu đá lẫn nhau.
Vút. 5
Thanh Minh buông thõng thanh kiếm xuống, chầm chậm tiến về phía Hắc Long Vương.
Giật mình.
Hắc Long Vương giữ chặt bàn chân đang định lùi về phía sau trong vô thức. Hắc Long Vương lừng danh thiên hạ lại phải chạy trốn trước một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch ư? Cho dù hắn có xé xác Thanh Minh thành từng mảnh thì cả đời này, sự nhục nhã ấy cũng sẽ không bao giờ biến mất.1
'Ngươi đang nghĩ gì vậy hả!'
Hắn nghiến răng ken két.
Đối phương có mạnh hay không thì có liên quan gì chứ? Dù thế nào, hắn cũng không được phép lùi bước. Bởi khoảnh khắc hắn rút lui khỏi đây, hắn sẽ đánh mất tư cách được gọi là Hắc Long Vương của mình. Thủy Lộ Trại sẽ chia năm xẻ bảy, và hắn sẽ bị chỉ trích suốt đời.
Tà Phái có thể hèn hạ. Nhưng không bao giờ chấp nhận bản thân trở thành trò cười cho thiên hạ.
Rầm!
Hắc Long Vương lấy lại tinh thần, cắm mạnh Yển Nguyệt Đao xuống đất. Rồi hắn nghiến răng thu đao, chĩa về phía Thanh Minh.
"Hừ!"
Quên hết tất cả đi.
Cho dù trong quá khứ hắn có thực lực như thế nào, và hắn đã mạnh lên tới mức nào chỉ trong vòng ba năm. Thì điều ấy cũng chẳng thể quyết định thắng bại của trận chiến này.
Hắc Long Vương chỉ cần nghĩ tới một điều duy nhất. Đó là làm thế nào để giết chết hắn!
"Tên khốn khiếpppppppp!"
Thông thường, khi không thể nắm bắt được toàn lực của đối thủ, mọi người sẽ ưu tiên phòng thủ. Ấy vậy mà Hắc Long Vương lại lao thẳng lên phía trước. Bởi hắn không cho phép bản thân mình bị cuốn vào khí thế của kẻ thù.
Hình ảnh Hắc Long Vương vung thanh Yển Nguyệt Đao lao tới với khí thế sẽ lấy mạng đối phương quá áp đảo. Hắc đao khí tỏa ra từ lưỡi đao của hắn khiến tất cả những người đang có mặt ở đó phải hoảng hốt.
Đáng tiếc, khí thế ấy của hắn lại chẳng thể khiến Thanh Minh dao động dù chỉ một chút. Ánh mắt Thanh Minh vẫn lạnh lùng hệt như lúc ban đầu nhìn Hắc Long Vương dữ tợn lao tới.
Thậm chí, từng bước đi của hắn còn chẳng có gì biến chuyển. Như thể hắn hoàn toàn chẳng để hình ảnh đáng sợ ấy của Hắc Long Vương vào mắt.
Rầmmmmm!
Chấn cước hạ xuống mạnh tới mức khiến cả hòn đảo rung chuyển. Chấn cước khủng khiếp khiến máu từ vết thương ở bên eo phun ra thành dòng, thế nhưng, như thể không muốn lãng phí sức lực vừa rồi, Hắc Long Vương ngay lập tức dồn hết sức về phía thanh đao.
Ầmmmmmmmmmmm!
Âm thanh khiến người khác phải nổi cả da gà. Đó không phải âm thanh do khí thế hay nội lực của hắn tạo ra. Bởi nội lực của hắn lúc này đã được truyền vào Yển Nguyệt Đao. Chính vì vậy nên Phá Không Âm vừa được tạo ra chính là từ thân thể của Hắc Long Vương.
Cơ thể được tu luyện suốt bao năm của hắn liên tục xoay vòng, đồng thời dồn hết sức vào thanh đao. Tạo ra một cơn cuồng phong cuốn bụi bay mù mịt.
Yển Nguyệt Đao chứa đầy nội lực và sức mạnh phát ra từ cơ thể ấy bay đi như thể chia cắt Thiên Địa ra làm đôi.
Nhất Đao (一刀) bay thẳng về phía đầu Thanh Minh với một tốc độ khủng khiếp khiến ngay cả Bạch Thiên đang chứng kiến cảnh tượng
ấy cũng phải siết chặt nắm đấm, căng thân mình giữ vững ổn định. 'Tên khốn này!'
Ấy vậy mà ánh mắt Hắc Long Vương lại tràn ngập nghi hoặc.
Yển Nguyệt Đao đang lao tới với khí thế sẽ chém nát đầu hắn ra thành từng mảnh, thế nhưng, Thanh Minh lại chẳng có bất kỳ một phản ứng nào. Hắn không di chuyển để né đi, cũng chẳng hành động để ngăn thanh đao ấy lại. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Hắc Long Vương và thanh đao đang lao tới với tâm thế của một kẻ ngoài cuộc đứng quan sát.
Và rồi đúng lúc ấy.
Thanh kiếm đang được chĩa xuống dưới đất bỗng chốc bay vút lên với một tốc độ nhanh như thiểm điện. Hướng về phía thanh đao đang bay tới đầu Thanh Minh.
Chỉ trong nháy mắt, hơn một nửa số nội lực Hắc Long Vương dồn vào đao đã bị phản ngược lại.
Ầmmm!
Đó không phải âm thanh phát ra từ bên ngoài, mà ở trong chính cơ thể của Hắc Long Vương. Khoảnh khắc đao và kiếm vừa va vào nhau, lực phản chấn dội lại truyền vào trong cơ thể hắn.
Thế nhưng, chỉ tới đó mà thôi. Nội lực được dồn vào thanh kiếm ấy quá yếu để có thể đánh bật hoàn toàn thanh đại đao kia.
'Chỉ vậy mà thôi!'
Bởi Hắc Long Vương đã dồn hết sức mạnh vào đao để có thể xé xác Thanh Minh thành trăm mảnh chỉ trong một chiêu thức duy nhất.
Do đó, kiếm của Thanh Minh đã bị đánh bật ra hệt như một chiếc lá mỏng manh bị quay vòng trong gió bão. Đúng lúc ấy. Ầmmmmmm!
Thanh kiếm vừa văng ra đã ngay lập tức bay lại va chấn vào đao của Hắc Long Vương bằng một tốc độ nhanh như chớp.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những âm thanh khủng khiếp liên tục vang lên bên tai Hắc Long Vương.
Và đương nhiên, căn nguyên của âm thanh ấy chẳng phải gì khác mà chính là thanh đao của hắn. Đao của hắn chịu phải chấn động khủng khiếp khiến cơ thể hắn rung lên như mặt trống vừa bị đánh vào.
'Đây, đây là.......!'
Hắc Long Vương đã nhìn rõ.
Mặc dù chỉ là một lưỡi kiếm không hơn không kém, ấy vậy mà lưỡi kiếm mỏng đó lại đang vẽ ra hàng loạt quỹ đạo khiến thanh đao kia không thể chạm vào Thanh Minh.
Hệt như một màn mưa sao băng. Một màn mưa sao băng từ trên trời đổ xuống đất.
Kiếm khí vẽ ra hàng loạt quỹ đạo, tạo ra cảnh tượng hệt như ảo mộng, không ngừng va vào Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương Sức mạnh được dồn vào từng kiếm chiêu hoàn toàn không thể so sánh với sức mạnh đang bao lấy Yển Nguyệt Đao. Thế nhưng, khi dư lực của kiếm kích vừa nãy còn chưa dứt, thì kiếm kích thứ hai đã lao tới, và trước cả khi sức mạnh trong kiếm kích ấy truyền tới cơ thể hắn, kiếm kích thứ ba đã lại xuất kích.
Cứ như thế, hàng chục kiếm kích liên tục được tung ra.
Khoảnh khắc sức mạnh của hàng chục kiếm kích cùng tụ lại ngay chính giữa thanh đao của Hắc Long Vương, cũng chính là lúc tất cả mọi người phải há hốc miệng nhìn.
Rầmmmmmmmmm!
Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương bị hất văng ra ngoài.
Bay về một góc xa xôi. Cảnh tượng Yển Nguyệt Đao đã được Hắc Long Vương dồn hết toàn lực lại bị thanh kiếm mỏng manh ấy đánh bay đi phi lý tới mức chẳng ai có thể tin đó là sự thực.
Và đương nhiên, người chịu cú sốc tới mức cực đoan ấy chẳng phải ai khác mà chính là Hắc Long Vương. Hắn trợn mắt tới mức con ngươi sắp lồi ra ngoài.
Ầm! Trước khi bị cú sốc ấy xâm chiếm lý trí, Hắc Long Vương đã nhanh chóng đạp mạnh chân xuống đất. Bản năng đã nhắc nhở hắn, nếu hắn còn tiếp tục lơ đễnh thì hắn sẽ thực sự gặp nguy hiểm.
Đáng tiếc, đối thủ của hắn lại là Thanh Minh.
Ngay khi hắn vừa đạp chân xuống đất lùi về phía sau, Thanh Minh đã ngay lập tức bám theo hắn hệt như ma quỷ.
Xoẹt!
Chỉ trong chớp mắt, cơ bắp cuồn cuộn của Hắc Long Vương đã bị kiếm của Thanh Minh chém một đường dứt khoát. Cảm giác lồng ngực bị nứt toạc ra truyền đi khắp cơ thể.
Thế nhưng, có một điều khác còn khiến hắn nổi da gà hơn.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy khóe mắt Thanh Minh vặn vẹo, môi hắn vén lên để lộ hàm răng trắng ngần, máu trong cơ thể Hắc Long Vương như đông cứng lại.
Hắc Long Vương không thể chịu nổi nữa, nhanh chóng hét lên lấy khí thế.
"Hâyyyyyyyyyyyy!"
Thanh đao vừa bị đánh bật đi đã ngay lập tức bay về phía đầu Thanh Minh với một tốc độ cực nhanh. Thế nhưng, kiếm của Thanh Minh đã chẳng bỏ sót thời cơ, đâm vào chính giữa cổ tay của Hắc Long Vương, kẻ đang điều khiển thanh Yển Nguyệt Đao.
Xoẹt!
Cơ bắp vốn rắn chắc như sắt thép bị lưỡi kiếm sắc bén ấy xé rách, đâm vào tới tận xương tủy. Tuy nhiên, điều khiến Hắc Long Vương rùng mình hơn cả cảm giác đau đớn ấy chính là một luồng hàn khí đang len lỏi vào trong ngực hắn.
Chỉ có điều. "Hâyyyyyyyyyyyy!"
Dẫu sao Hắc Long Vương vẫn là Hắc Long Vương. Hắn chẳng thèm để mắt tới thanh kiếm đang đâm vào tay mình, tiếp tục vung Yển Nguyệt Đao. Như thể cho dù cổ tay hắn có bị chém đứt, thì hắn vẫn thừa sức bóp nát đầu Thanh Minh.
Thế nhưng, đó cũng là lúc Hắc Long Vương đã nhận ra. Trên thế gian này còn có một kẻ điên hơn hắn. Roẹtttttttttt! Yển Nguyệt Đao chưa vung được một nửa đã bị thứ gì đó chặn lại. Hắc Long Vương trợn mắt để xác nhận xem thứ đang chặn Yển Nguyệt Đao của hắn là gì.
'Tay ư?'
Tay phải Thanh Minh cầm kiếm đâm vào cổ tay Hắc Long Vương, tay trái giơ lên giữ chặt thanh Yển Nguyệt Đao lại.
Và đương nhiên, tay hắn đã bị chém rách, máu phun ra như thác. Thế nhưng, ánh mắt Thanh Minh vẫn chỉ toát lên một vẻ lạnh lùng như thường lệ.
Xoẹt!
Thanh kiếm vừa được rút ra khỏi cổ tay của Hắc Long Vương đã ngay lập tức tung ra hàng chục kiếm ảnh.
Hắc Long Vương theo phản xạ cố gắng kéo thanh đao về. Đáng tiếc, cánh tay của Thanh Minh lại dính chặt vào Yển Nguyệt Đao như bị đổ keo vào, không dễ dàng chịu buông ra.
'Tên chó chết này!'
Hắc Long Vương dồn nội lực phát ra đao khí. Đao khí tỏa ra bắt đầu quấn lấy muốn cắt đứt bàn tay đang dính chặt lấy thanh đao của hắn.
Và Hắc Long Vương đã phải trả giá cho hành động ấy của mình. Xoẹt.
Một vệt đỏ màu máu bắn lên bầu trời.
Xoẹt!
Kiếm ảnh nhanh chóng bay tới chém đứt cơ bắp của hắn. Phập!
Thanh kiếm đâm thẳng vào hông Hắc Long Vương, khoét một cái lỗ to bằng nắm đấm của một đứa trẻ trong mớ cơ bắp rắn chắc như thép ấy.
Cơn đau dữ dội bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể.
"Áaaaaaaaaaaaaa!"
Hắc Long Vương đã nhìn thấy rõ thanh kiếm đang đâm sâu vào trong cơ thể mình. Hai mắt hắn hằn gân máu. Hắn nghiến răng siết chặt cơ bụng giữ thanh kiếm đang đâm vào bụng mình lại. Rồi phi thẳng đao về phía Thanh Minh.
'Chỉ cần ngươi không có kiếm!'
Thanh Minh nhìn thanh Yển Nguyệt Đao đang bay về phía mình rồi nhếch môi cười.
Ngay lập tức, điều mà Hắc Long Vương không bao giờ có thể tưởng tượng được lại xảy ra. Thanh Minh buông cánh tay đang giữ lấy thanh kiếm đâm vào bụng Hắc Long Vương ra.
'Cái gì?'
Hắc Long Vương há hốc miệng, tim hắn đập liên hồi như muốn nổ tung.
Thanh Minh vươn tay bắt lấy thanh đao mà Hắc Long Vương vừa phi tới. Mu bàn tay của hắn rung lên vì không chịu nổi áp lực, da thịt bị xé rách bay ra tung tóe.
Rồi thuận thế, khuỷu tay của Thanh Minh giáng thẳng vào mặt Hắc Long Vương.
Cốppppp!
Hắc Long Vương phun máu văng ra ngoài.
Khoảnh khắc Hắc Long Vương bay đi như một con diều đứt dây rồi ngã xuống bãi cát, cả hòn đảo bỗng chốc chìm vào yên lặng.
"Hộc!"
Hắc Long Vương kinh ngạc thổ huyết.
Hắn run rẩy nâng người dậy, nhìn kiếm của Thanh Minh vẫn đang cắm trong bụng mình.
".......Tên điên..... điên này......." Sao trên đời lại có một kẻ như thế này vậy?
Thậm chí, đến Tà Phái còn chẳng đánh nhau một cách tàn bạo khủng khiếp như vậy. Cho dù chúng có độc ác tới đâu đi chăng nữa, thì chúng cũng chẳng bao giờ dùng cả cơ thể mà đánh như thế.
Hắn đúng là một tên điên mà.
Tầm mắt Hắc Long Vương mờ đi vì cú sốc khi nãy. Hắn lờ mờ nhìn thấy Thanh Minh đang nhìn xuống bàn tay trái không còn nguyên vẹn của mình. Rồi giũ máu trên tay như thể đang cảm thấy vô cùng phiền phức.
"Kiếm."
Thanh Minh vừa dứt lời, một vệt sáng đã ngay lập tức bay về phía hắn. Hắn nhanh chóng vươn tay bắt lấy thanh kiếm ấy rồi bật cười.
"Tốt lắm."
Đó là Ám Hương Mai Hoa Kiếm mà hắn đã phóng lên hòn đảo này ngay từ lúc đầu. Chiêu Kiệt đã đi tìm lại thanh kiếm ấy cho hắn.
Thanh Minh gật đầu hài lòng khi cầm trên tay thanh kiếm quen thuộc.
Sau khi lấy lại được thanh kiếm của mình, Thanh Minh quay sang liếc nhìn Hắc Long Vương rồi chầm chậm bước tới.
Cộp. Cộp. Mỗi khi hắn cất bước, máu từ bàn tay trái của hắn lại rơi xuống nhuộm đỏ bãi cát trắng. Cảnh tượng quả thật vô cùng đáng sợ.
"Đứng dậy."
Thanh Minh cất lời. Giọng nói của hắn lạnh tới mức khiến người khác không rét mà run.
"Đừng có lôi mấy cái lỗ bé tí hin trên người ngươi ra mà vờ vĩnh đau đớn nữa."
Ngươi hiểu rõ chiến tranh ư? Cái loại nhãi con như ngươi á? Khóe miệng Thanh Minh nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
"Bổn tôn sẽ cho ngươi biết. Chiến tranh không phải là trò đùa của mấy nhãi con như ngươi. Bổn tôn sẽ cho ngươi biết. Chiến tranh thật sự là gì."
Khoảnh khắc ấy, tất cả ánh mắt tràn ngập cuồng khí đang hướng về phía Thanh Minh bỗng chốc vô thức cụp xuống.
Cơn đau khủng khiếp từ bên hông kéo tới khiến hắn rùng mình.
Hắc Long Vương tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc. Từng hành động và nói lời thô lỗ của hắn đều có ý đồ cả. Khác với vẻ bề ngoài, lý trí của hắn lại luôn thực tế tới mức lạnh lùng.
Thế nhưng, nếu không có cơn đau ở hông kéo tới, thì có lẽ hắn đã nghi ngờ liệu tình hình lúc này có phải là mơ không rồi.
'Không nhìn thấy.'
Cả bóng dáng, lẫn thanh kiếm của hắn. 'Là do bổn tọa đã lơ đễnh ư?'
Nực cười.
Hắc Long Vương đã quyết tâm phải thể hiện toàn lực. Hắn phải thể hiện một bộ dạng hoàn toàn áp đảo trong tình cảnh có quá nhiều ánh mắt theo dõi thế này để kéo lợi thế trên chiến trường về phía Thủy Lộ Trại. Vậy nên, không thể có chuyện hắn lơ đễnh được.
Nhưng suy cho cùng, hắn đã không nhìn thấy. Hoàn toàn không. 'Làm thế nào.......'
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng của hắn. Điều đó đồng nghĩa với việc tốc độ của tên tiểu tử đó đã vượt quá giới hạn có thể nhận thức của Hắc Long Vương. Trong khi hắn mới chỉ là một tên tiểu tử thôi sao?
'Thật khó tin!'
Đó là chuyện bất khả thi.
Hơn nữa, chính vì Hắc Long Vương không phải kẻ ngu ngốc nên hắn càng khó chấp nhận chuyện này.
Tất cả mọi việc trên thế gian này đều có giới hạn.
Mặc dù vẫn có thể tồn tại một con hổ có thể xé xác một con gấu to bằng cả một ngôi nhà. Nhưng phải cả một ngàn, một vạn năm con hổ ấy mới xuất hiện một lần.
Hơn nữa, chẳng phải việc bay trên trời đã vượt quá khả năng của một con hổ rồi hay sao? Nhân loại có thể tưởng tượng ra cảnh một con hổ sống ở trên núi, chứ làm gì có ai tưởng tượng nổi một con hổ có thể bay trên trời? Đó chính là 'thường thức thông thường'.
Vậy nên, bắt Hắc Long Vương phải chấp nhận cảnh giới hiện tại của Thanh Minh chẳng khác nào ép hắn phải tin hổ có thể bay lượn trên trời.
Đau nhói! Đau nhói! Vết thương và bản năng của hắn đang hét lên, nhắc hắn phải chạy trốn khỏi đối thủ ngay lập tức.
Thế nhưng, lý trí lại không cho phép hắn bày ra bộ dạng yếu đuối ở nơi này.
Hắc Long Vương nhất thời không biết phải phản ứng thế nào khi bản năng và lý trí đang đấu đá lẫn nhau.
Vút. 5
Thanh Minh buông thõng thanh kiếm xuống, chầm chậm tiến về phía Hắc Long Vương.
Giật mình.
Hắc Long Vương giữ chặt bàn chân đang định lùi về phía sau trong vô thức. Hắc Long Vương lừng danh thiên hạ lại phải chạy trốn trước một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch ư? Cho dù hắn có xé xác Thanh Minh thành từng mảnh thì cả đời này, sự nhục nhã ấy cũng sẽ không bao giờ biến mất.1
'Ngươi đang nghĩ gì vậy hả!'
Hắn nghiến răng ken két.
Đối phương có mạnh hay không thì có liên quan gì chứ? Dù thế nào, hắn cũng không được phép lùi bước. Bởi khoảnh khắc hắn rút lui khỏi đây, hắn sẽ đánh mất tư cách được gọi là Hắc Long Vương của mình. Thủy Lộ Trại sẽ chia năm xẻ bảy, và hắn sẽ bị chỉ trích suốt đời.
Tà Phái có thể hèn hạ. Nhưng không bao giờ chấp nhận bản thân trở thành trò cười cho thiên hạ.
Rầm!
Hắc Long Vương lấy lại tinh thần, cắm mạnh Yển Nguyệt Đao xuống đất. Rồi hắn nghiến răng thu đao, chĩa về phía Thanh Minh.
"Hừ!"
Quên hết tất cả đi.
Cho dù trong quá khứ hắn có thực lực như thế nào, và hắn đã mạnh lên tới mức nào chỉ trong vòng ba năm. Thì điều ấy cũng chẳng thể quyết định thắng bại của trận chiến này.
Hắc Long Vương chỉ cần nghĩ tới một điều duy nhất. Đó là làm thế nào để giết chết hắn!
"Tên khốn khiếpppppppp!"
Thông thường, khi không thể nắm bắt được toàn lực của đối thủ, mọi người sẽ ưu tiên phòng thủ. Ấy vậy mà Hắc Long Vương lại lao thẳng lên phía trước. Bởi hắn không cho phép bản thân mình bị cuốn vào khí thế của kẻ thù.
Hình ảnh Hắc Long Vương vung thanh Yển Nguyệt Đao lao tới với khí thế sẽ lấy mạng đối phương quá áp đảo. Hắc đao khí tỏa ra từ lưỡi đao của hắn khiến tất cả những người đang có mặt ở đó phải hoảng hốt.
Đáng tiếc, khí thế ấy của hắn lại chẳng thể khiến Thanh Minh dao động dù chỉ một chút. Ánh mắt Thanh Minh vẫn lạnh lùng hệt như lúc ban đầu nhìn Hắc Long Vương dữ tợn lao tới.
Thậm chí, từng bước đi của hắn còn chẳng có gì biến chuyển. Như thể hắn hoàn toàn chẳng để hình ảnh đáng sợ ấy của Hắc Long Vương vào mắt.
Rầmmmmm!
Chấn cước hạ xuống mạnh tới mức khiến cả hòn đảo rung chuyển. Chấn cước khủng khiếp khiến máu từ vết thương ở bên eo phun ra thành dòng, thế nhưng, như thể không muốn lãng phí sức lực vừa rồi, Hắc Long Vương ngay lập tức dồn hết sức về phía thanh đao.
Ầmmmmmmmmmmm!
Âm thanh khiến người khác phải nổi cả da gà. Đó không phải âm thanh do khí thế hay nội lực của hắn tạo ra. Bởi nội lực của hắn lúc này đã được truyền vào Yển Nguyệt Đao. Chính vì vậy nên Phá Không Âm vừa được tạo ra chính là từ thân thể của Hắc Long Vương.
Cơ thể được tu luyện suốt bao năm của hắn liên tục xoay vòng, đồng thời dồn hết sức vào thanh đao. Tạo ra một cơn cuồng phong cuốn bụi bay mù mịt.
Yển Nguyệt Đao chứa đầy nội lực và sức mạnh phát ra từ cơ thể ấy bay đi như thể chia cắt Thiên Địa ra làm đôi.
Nhất Đao (一刀) bay thẳng về phía đầu Thanh Minh với một tốc độ khủng khiếp khiến ngay cả Bạch Thiên đang chứng kiến cảnh tượng
ấy cũng phải siết chặt nắm đấm, căng thân mình giữ vững ổn định. 'Tên khốn này!'
Ấy vậy mà ánh mắt Hắc Long Vương lại tràn ngập nghi hoặc.
Yển Nguyệt Đao đang lao tới với khí thế sẽ chém nát đầu hắn ra thành từng mảnh, thế nhưng, Thanh Minh lại chẳng có bất kỳ một phản ứng nào. Hắn không di chuyển để né đi, cũng chẳng hành động để ngăn thanh đao ấy lại. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Hắc Long Vương và thanh đao đang lao tới với tâm thế của một kẻ ngoài cuộc đứng quan sát.
Và rồi đúng lúc ấy.
Thanh kiếm đang được chĩa xuống dưới đất bỗng chốc bay vút lên với một tốc độ nhanh như thiểm điện. Hướng về phía thanh đao đang bay tới đầu Thanh Minh.
Chỉ trong nháy mắt, hơn một nửa số nội lực Hắc Long Vương dồn vào đao đã bị phản ngược lại.
Ầmmm!
Đó không phải âm thanh phát ra từ bên ngoài, mà ở trong chính cơ thể của Hắc Long Vương. Khoảnh khắc đao và kiếm vừa va vào nhau, lực phản chấn dội lại truyền vào trong cơ thể hắn.
Thế nhưng, chỉ tới đó mà thôi. Nội lực được dồn vào thanh kiếm ấy quá yếu để có thể đánh bật hoàn toàn thanh đại đao kia.
'Chỉ vậy mà thôi!'
Bởi Hắc Long Vương đã dồn hết sức mạnh vào đao để có thể xé xác Thanh Minh thành trăm mảnh chỉ trong một chiêu thức duy nhất.
Do đó, kiếm của Thanh Minh đã bị đánh bật ra hệt như một chiếc lá mỏng manh bị quay vòng trong gió bão. Đúng lúc ấy. Ầmmmmmm!
Thanh kiếm vừa văng ra đã ngay lập tức bay lại va chấn vào đao của Hắc Long Vương bằng một tốc độ nhanh như chớp.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những âm thanh khủng khiếp liên tục vang lên bên tai Hắc Long Vương.
Và đương nhiên, căn nguyên của âm thanh ấy chẳng phải gì khác mà chính là thanh đao của hắn. Đao của hắn chịu phải chấn động khủng khiếp khiến cơ thể hắn rung lên như mặt trống vừa bị đánh vào.
'Đây, đây là.......!'
Hắc Long Vương đã nhìn rõ.
Mặc dù chỉ là một lưỡi kiếm không hơn không kém, ấy vậy mà lưỡi kiếm mỏng đó lại đang vẽ ra hàng loạt quỹ đạo khiến thanh đao kia không thể chạm vào Thanh Minh.
Hệt như một màn mưa sao băng. Một màn mưa sao băng từ trên trời đổ xuống đất.
Kiếm khí vẽ ra hàng loạt quỹ đạo, tạo ra cảnh tượng hệt như ảo mộng, không ngừng va vào Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương Sức mạnh được dồn vào từng kiếm chiêu hoàn toàn không thể so sánh với sức mạnh đang bao lấy Yển Nguyệt Đao. Thế nhưng, khi dư lực của kiếm kích vừa nãy còn chưa dứt, thì kiếm kích thứ hai đã lao tới, và trước cả khi sức mạnh trong kiếm kích ấy truyền tới cơ thể hắn, kiếm kích thứ ba đã lại xuất kích.
Cứ như thế, hàng chục kiếm kích liên tục được tung ra.
Khoảnh khắc sức mạnh của hàng chục kiếm kích cùng tụ lại ngay chính giữa thanh đao của Hắc Long Vương, cũng chính là lúc tất cả mọi người phải há hốc miệng nhìn.
Rầmmmmmmmmm!
Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương bị hất văng ra ngoài.
Bay về một góc xa xôi. Cảnh tượng Yển Nguyệt Đao đã được Hắc Long Vương dồn hết toàn lực lại bị thanh kiếm mỏng manh ấy đánh bay đi phi lý tới mức chẳng ai có thể tin đó là sự thực.
Và đương nhiên, người chịu cú sốc tới mức cực đoan ấy chẳng phải ai khác mà chính là Hắc Long Vương. Hắn trợn mắt tới mức con ngươi sắp lồi ra ngoài.
Ầm! Trước khi bị cú sốc ấy xâm chiếm lý trí, Hắc Long Vương đã nhanh chóng đạp mạnh chân xuống đất. Bản năng đã nhắc nhở hắn, nếu hắn còn tiếp tục lơ đễnh thì hắn sẽ thực sự gặp nguy hiểm.
Đáng tiếc, đối thủ của hắn lại là Thanh Minh.
Ngay khi hắn vừa đạp chân xuống đất lùi về phía sau, Thanh Minh đã ngay lập tức bám theo hắn hệt như ma quỷ.
Xoẹt!
Chỉ trong chớp mắt, cơ bắp cuồn cuộn của Hắc Long Vương đã bị kiếm của Thanh Minh chém một đường dứt khoát. Cảm giác lồng ngực bị nứt toạc ra truyền đi khắp cơ thể.
Thế nhưng, có một điều khác còn khiến hắn nổi da gà hơn.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy khóe mắt Thanh Minh vặn vẹo, môi hắn vén lên để lộ hàm răng trắng ngần, máu trong cơ thể Hắc Long Vương như đông cứng lại.
Hắc Long Vương không thể chịu nổi nữa, nhanh chóng hét lên lấy khí thế.
"Hâyyyyyyyyyyyy!"
Thanh đao vừa bị đánh bật đi đã ngay lập tức bay về phía đầu Thanh Minh với một tốc độ cực nhanh. Thế nhưng, kiếm của Thanh Minh đã chẳng bỏ sót thời cơ, đâm vào chính giữa cổ tay của Hắc Long Vương, kẻ đang điều khiển thanh Yển Nguyệt Đao.
Xoẹt!
Cơ bắp vốn rắn chắc như sắt thép bị lưỡi kiếm sắc bén ấy xé rách, đâm vào tới tận xương tủy. Tuy nhiên, điều khiến Hắc Long Vương rùng mình hơn cả cảm giác đau đớn ấy chính là một luồng hàn khí đang len lỏi vào trong ngực hắn.
Chỉ có điều. "Hâyyyyyyyyyyyy!"
Dẫu sao Hắc Long Vương vẫn là Hắc Long Vương. Hắn chẳng thèm để mắt tới thanh kiếm đang đâm vào tay mình, tiếp tục vung Yển Nguyệt Đao. Như thể cho dù cổ tay hắn có bị chém đứt, thì hắn vẫn thừa sức bóp nát đầu Thanh Minh.
Thế nhưng, đó cũng là lúc Hắc Long Vương đã nhận ra. Trên thế gian này còn có một kẻ điên hơn hắn. Roẹtttttttttt! Yển Nguyệt Đao chưa vung được một nửa đã bị thứ gì đó chặn lại. Hắc Long Vương trợn mắt để xác nhận xem thứ đang chặn Yển Nguyệt Đao của hắn là gì.
'Tay ư?'
Tay phải Thanh Minh cầm kiếm đâm vào cổ tay Hắc Long Vương, tay trái giơ lên giữ chặt thanh Yển Nguyệt Đao lại.
Và đương nhiên, tay hắn đã bị chém rách, máu phun ra như thác. Thế nhưng, ánh mắt Thanh Minh vẫn chỉ toát lên một vẻ lạnh lùng như thường lệ.
Xoẹt!
Thanh kiếm vừa được rút ra khỏi cổ tay của Hắc Long Vương đã ngay lập tức tung ra hàng chục kiếm ảnh.
Hắc Long Vương theo phản xạ cố gắng kéo thanh đao về. Đáng tiếc, cánh tay của Thanh Minh lại dính chặt vào Yển Nguyệt Đao như bị đổ keo vào, không dễ dàng chịu buông ra.
'Tên chó chết này!'
Hắc Long Vương dồn nội lực phát ra đao khí. Đao khí tỏa ra bắt đầu quấn lấy muốn cắt đứt bàn tay đang dính chặt lấy thanh đao của hắn.
Và Hắc Long Vương đã phải trả giá cho hành động ấy của mình. Xoẹt.
Một vệt đỏ màu máu bắn lên bầu trời.
Xoẹt!
Kiếm ảnh nhanh chóng bay tới chém đứt cơ bắp của hắn. Phập!
Thanh kiếm đâm thẳng vào hông Hắc Long Vương, khoét một cái lỗ to bằng nắm đấm của một đứa trẻ trong mớ cơ bắp rắn chắc như thép ấy.
Cơn đau dữ dội bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể.
"Áaaaaaaaaaaaaa!"
Hắc Long Vương đã nhìn thấy rõ thanh kiếm đang đâm sâu vào trong cơ thể mình. Hai mắt hắn hằn gân máu. Hắn nghiến răng siết chặt cơ bụng giữ thanh kiếm đang đâm vào bụng mình lại. Rồi phi thẳng đao về phía Thanh Minh.
'Chỉ cần ngươi không có kiếm!'
Thanh Minh nhìn thanh Yển Nguyệt Đao đang bay về phía mình rồi nhếch môi cười.
Ngay lập tức, điều mà Hắc Long Vương không bao giờ có thể tưởng tượng được lại xảy ra. Thanh Minh buông cánh tay đang giữ lấy thanh kiếm đâm vào bụng Hắc Long Vương ra.
'Cái gì?'
Hắc Long Vương há hốc miệng, tim hắn đập liên hồi như muốn nổ tung.
Thanh Minh vươn tay bắt lấy thanh đao mà Hắc Long Vương vừa phi tới. Mu bàn tay của hắn rung lên vì không chịu nổi áp lực, da thịt bị xé rách bay ra tung tóe.
Rồi thuận thế, khuỷu tay của Thanh Minh giáng thẳng vào mặt Hắc Long Vương.
Cốppppp!
Hắc Long Vương phun máu văng ra ngoài.
Khoảnh khắc Hắc Long Vương bay đi như một con diều đứt dây rồi ngã xuống bãi cát, cả hòn đảo bỗng chốc chìm vào yên lặng.
"Hộc!"
Hắc Long Vương kinh ngạc thổ huyết.
Hắn run rẩy nâng người dậy, nhìn kiếm của Thanh Minh vẫn đang cắm trong bụng mình.
".......Tên điên..... điên này......." Sao trên đời lại có một kẻ như thế này vậy?
Thậm chí, đến Tà Phái còn chẳng đánh nhau một cách tàn bạo khủng khiếp như vậy. Cho dù chúng có độc ác tới đâu đi chăng nữa, thì chúng cũng chẳng bao giờ dùng cả cơ thể mà đánh như thế.
Hắn đúng là một tên điên mà.
Tầm mắt Hắc Long Vương mờ đi vì cú sốc khi nãy. Hắn lờ mờ nhìn thấy Thanh Minh đang nhìn xuống bàn tay trái không còn nguyên vẹn của mình. Rồi giũ máu trên tay như thể đang cảm thấy vô cùng phiền phức.
"Kiếm."
Thanh Minh vừa dứt lời, một vệt sáng đã ngay lập tức bay về phía hắn. Hắn nhanh chóng vươn tay bắt lấy thanh kiếm ấy rồi bật cười.
"Tốt lắm."
Đó là Ám Hương Mai Hoa Kiếm mà hắn đã phóng lên hòn đảo này ngay từ lúc đầu. Chiêu Kiệt đã đi tìm lại thanh kiếm ấy cho hắn.
Thanh Minh gật đầu hài lòng khi cầm trên tay thanh kiếm quen thuộc.
Sau khi lấy lại được thanh kiếm của mình, Thanh Minh quay sang liếc nhìn Hắc Long Vương rồi chầm chậm bước tới.
Cộp. Cộp. Mỗi khi hắn cất bước, máu từ bàn tay trái của hắn lại rơi xuống nhuộm đỏ bãi cát trắng. Cảnh tượng quả thật vô cùng đáng sợ.
"Đứng dậy."
Thanh Minh cất lời. Giọng nói của hắn lạnh tới mức khiến người khác không rét mà run.
"Đừng có lôi mấy cái lỗ bé tí hin trên người ngươi ra mà vờ vĩnh đau đớn nữa."
Ngươi hiểu rõ chiến tranh ư? Cái loại nhãi con như ngươi á? Khóe miệng Thanh Minh nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
"Bổn tôn sẽ cho ngươi biết. Chiến tranh không phải là trò đùa của mấy nhãi con như ngươi. Bổn tôn sẽ cho ngươi biết. Chiến tranh thật sự là gì."
Khoảnh khắc ấy, tất cả ánh mắt tràn ngập cuồng khí đang hướng về phía Thanh Minh bỗng chốc vô thức cụp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz