Hoa Son Tai Khoi 921 1120
Chapter 974. Nhãi con, ta sẽ cho ngươi biết vinh quang là gì. (4)
Khuôn mặt Nam Cung Minh khi quan sát mọi chuyện không giấu nổi vẻ bàng hoàng.
'Cái gì cơ?'
Ai đối đầu với ai chứ?
Đồng tử ông ta rung lắc dữ dội khi nhìn vào bóng lưng của người nam nhân đang đứng trước mặt tất cả mọi người.
Tất nhiên ông ta biết hắn là một tồn tại khác hoàn toàn so với các Hậu Khởi Chi Tú khác. Bản thân ông ta cũng thừa nhận điều đó.
Không chỉ Nam Cung Minh mà toàn thể nhân sĩ giang hồ hiện tại, không một ai có suy nghĩ Hoa Sơn Kiếm Hiệp là một Hậu Khởi Chi Tú thông thường. Nếu như trên giang hồ vẫn tồn tại một kẻ như vậy thì ắt hẳn hắn ta là một kẻ ngu ngốc không biết thế gian này đang xoay chuyển như thế nào hoặc là vì hắn quá ghen tị với uy danh tỏa sáng của một người nào đó.
Ngay cả Nam Cung Độ Huy - một trong những Hậu Khởi Chi Tú đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ, kẻ có thiên phú bậc nhất để trở thành Gia Chủ Nam Cung Thế Gia khi so sánh với Hoa Sơn Kiếm Hiệp cũng quá khập khiễng. Vậy nhưng...
Ánh mắt của Nam Cung Minh lướt qua bóng lưng đó và chạm đến Hắc Long Vương.
'Hắn ta có thể đối phó với cái tên kia ư?'
Tất cả mọi thứ trên thế gian này đều chỉ mang tính tương đối. Uy danh và thực lực của Nam Cung Độ Huy tuy không thể so sánh với Thanh Minh nhưng khi đặt Hoa Sơn Kiếm Hiệp trước cái tên Hắc Long Vương thì lại quá mờ nhạt.
Đây là một chuyện vô cùng hiển nhiên.
Điều hàm chứa trong cái tên Hoa Sơn Kiếm Hiệp chỉ là sự tôn vinh trước hành động hiệp nghĩa mà hắn ta đã thể hiện và cả những kỳ vọng to lớn đối với thanh kiếm của hắn trong tương lai mà thôi. Nếu có gì đó cần bổ sung thêm thì âu cũng chỉ là một lời khen ngợi về con đường mà hắn đang đi.
Nhưng Hắc Long Vương thì không.
Mặc dù hắn ta không nhận được bất kỳ sự tôn kính nào từ thế gian nhưng hắn là kẻ đã xây dựng được danh tiếng đủ để tất cả mọi người trong thiên hạ phải thừa nhận thực lực của hắn. Nam Cung Minh nhìn chằm chằm vào Hắc Long Vương với đôi mắt ngập tràn huyết sắc.
Ngay cả Gia Chủ Nam Cung Thế Gia - Đế Vương Kiếm Nam Cung Hoảng cũng đã không thể chiếm ưu thế khi giao chiến với Hắc Long Vương. Nói trắng ra, chẳng phải Nam Cung Hoảng đã chết dưới độc thủ của Hắc Long Vương hay sao?
Mặc dù Nam Cung Minh ghét Hắc Long Vương hơn bất cứ ai, nhưng hắn không thể không thừa nhận Hắc Long Vương là một trong những cường giả đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ vào thời điểm này.
Nhưng mà...
Hoa Sơn Kiếm Hiệp lại đi đối đầu với một Hắc Long Vương như vậy ư?
'Đây là một hành động vô cùng điên rồ'
Mặc dù hắn đã cố gắng nghĩ đi nghĩ lại vài lần nhưng tất cả những gì hắn có thể vẽ ra trong đầu chỉ có thể là hình ảnh Hoa Sơn Kiếm Hiệp bị xé xác dưới lưỡi đao của Hắc Long Vương mà thôi.
'Nhưng tại sao tất cả mọi người đều không ngăn lại vậy? Tại sao chứ?!' Mặc dù Hoa Sơn Kiếm Hiệp - một đệ tử đời ba đứng ra đơn thân độc mã đối đầu với Hắc Long Vương nhưng lại không có lấy một đệ tử Hoa Sơn nào đứng ra ngăn cản.
Bọn họ chỉ hạ kiếm xuống, lặng lẽ đứng phía sau bảo vệ hắn ta. "Hừ...."
Nam Cung Minh đã cố gắng phán đoán theo thường thức thông thường. Hoa Sơn là một môn phái mạnh mẽ và tràn đầy tấm lòng hiệp nghĩa. Nhưng bọn họ vẫn chưa có đủ kinh nghiệm để hiểu về sức mạnh của một tồn tại mang tên Hắc Long Vương. Tuyệt Thế Cao Thủ rất hiếm có. Vì vậy mà một Hoa Sơn đã mất đi thế hệ tiền nhân thì việc không hiểu về sức mạnh của Hắc Long Vương cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.
Nhưng nếu vậy thì....
Nam Cung Minh chuyển ánh mắt về phía Đường Quân Nhạc. 'Đường Môn Chủ tại sao lại im lặng như vậy?'
Nếu như có kẻ nào tại nơi này phải đứng ra đối đầu với Hắc Long Vương thì kẻ đó đương nhiên phải là Đường Quân Nhạc. Đương nhiên uy danh Độc Vương khi so sánh với cái tên khổng lồ Hắc Long Vương thì có phần yếu thế. Nhưng dù sao ông ta cũng là Môn Chủ Đường Môn kia mà. Ít nhất thì ông ta cũng là người có cùng "tư cách" với Hắc Long Vương.
Nhưng mặc dù đã cảm nhận được ánh mắt của Nam Cung Minh, Đường Quân Nhạc vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào cuộc chạm trán giữa Hắc Long Vương và Thanh Minh bằng khuôn mặt vô cảm.
Nam Cung Minh càng ngày càng cảm thấy hỗn loạn.
Dường như bọn họ thực sự có suy nghĩ sẽ để Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia đứng ra đối mặt với Hắc Long Vương.
'Không được'
Không thể để chuyện như vậy xảy ra được.
Hắn rõ ràng sẽ trở thành biểu tượng trên giang hồ trong tương lai. Chẳng phải không thể để một người như vậy chết dưới tay một kẻ vô đạo như thế này hay sao?
Ít nhất Nam Cung Minh cũng không vô liêm sỉ đến mức bàng quan trước cái chết của người đã liều mạng để cứu Nam Cung Thế Gia.
"Hay là để ta...."
Nam Cung Minh nghiến răng bước lên phía trước. Ông ta không phải là đối thủ của Hắc Long Vương. Nhưng ít nhất nếu như ông ta có thể chiến đấu một cách quả cảm thì không biết chừng có thể đảo ngược dòng chảy của chiến trường này dù chỉ một chút.
Vậy nhưng ngay lúc đó.
Bộp.
Một người nào đó đã nắm chặt lấy vai của ông ta. "Tiểu, Tiểu Gia Chủ?"
Nam Cung Minh giật mình quay đầu lại. Không biết từ lúc nào, Nam Cung Độ Huy đã tỉnh táo trở lại và nắm chặt lấy vai của ông ta. Nam Cung Độ Huy mở lời bằng đôi môi không còn chút huyết sắc nào.
"Không được"
"Tại sao chứ?"
"Chỉ cần quan sát thôi"
Hắn che miệng lại và ho lên một tiếng sau đó dùng vạt áo lau đi vết máu trên môi. Trong khi đó, ánh mắt của hắn vẫn ghim chặt trên bóng lưng của Thanh Minh.
Nam Cung Minh ngơ ngác nhìn dáng vẻ đó của Nam Cung Độ Huy.
Trong đôi mắt kia rõ ràng là sự tin tưởng. Ông ta ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt và nhận ra ánh mắt của tất cả mọi người.
'Không phải là bàng quan...' Tất cả mọi người ở đây đều giống với Nam Cung Độ Huy. Ai nấy đều đang dõi theo bóng lưng ấy bằng ánh mắt ngập tràn niềm tin không một chút nghi ngờ.
Không chỉ các đệ tử Hoa Sơn, Đường Môn, thậm chí là cả Đường Quân Nhạc.
"Rốt cuộc thì..."
Rốt cuộc thì bọn họ đã nhìn thấy gì từ Hoa Sơn Kiếm Hiệp vậy?
Bọn họ đã nhìn thấy gì mà có thể tin tưởng hắn không một chút nghi ngại ngay cả ở trong tình cảnh này? Dù thế nào thì đối thủ của hắn cũng là Hắc Long Vương kia mà.
"Ý con là Hoa Sơn Kiếm Hiệp có thể thắng được Hắc Long Vương ư?"
"Vâng"
Đôi môi Nam Cung Minh khẽ run rẩy khi nghe được câu trả lời không thể tin nổi.
"Con đã được nhìn thấy cảnh giới võ công của hắn ta?" "Con không biết chính xác"
"Vậy thì tại sao...?"
Nam Cung Độ Huy nở một nụ cười nhạt. "Bọn họ đều đang đứng nhìn mà"
Bọn họ mà Nam Cung Độ Huy nói đến chính là Ngũ Kiếm và các các đệ tử Hoa Sơn.
Mặc dù chỉ cùng nhau đi một hành trình ngắn ngủi nhưng cũng đủ để hắn cảm nhận được. Bọn họ quan tâm và quý trọng nhau đến nhường nào. Thậm chí là vì đối phương bọn họ thậm chí có thể hy sinh tính mạng của bản thân mà không một chút nuối tiếc.
Nhưng bây giờ bọn họ lại đang nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt không một chút dao động.
Vì vậy mà có gì phải nghi ngờ nữa chứ?
'Liệu ta có thể trở thành một người như vậy không?'
Nam Cung Độ Huy lại hướng ánh nhìn về bóng lưng đang thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Một ngày nào đó, giống như Thanh Minh kia, hắn có thể dẫn dắt mọi người chỉ bằng bóng lưng mà không phải là thanh kiếm hay không?
Nam Cung Độ Huy chầm chậm nắm chặt nắm đấm trong tay. Hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thanh Minh như thể muốn thu nó vào trong đôi mắt của hắn.
Gió Trường Giang lướt qua giữa Thanh Minh và Hắc Long Vương. Quang cảnh xung quanh họ khác nhau đến mức kỳ quái.
Những kẻ đứng sau Hắc Long Vương đều đang nới rộng khoảng cách với ông ta. Ngay cả khi không ai đưa ra chỉ thị, bọn họ tự động lùi về phía sau như một lẽ tự nhiên.
Nhưng nơi Thanh Minh đứng thì khác hoàn toàn.
Những người đứng phía sau Thanh Minh vẫn không lùi lại dù chỉ một bước từ vị trí ban đầu. Bọn họ đứng phía sau nhìn chằm chằm vào Hắc Long Vương như thể sẽ cùng nhau chiến đấu.
Hắc Long Vương nắm chặt thanh đao trong tay. 'Thật không vừa mắt chút nào'
Tên khốn này chỉ mà một tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch mà thôi. Việc một kẻ như vậy đứng ra đối đầu với hắn đang khiến lòng tự tôn của hắn bị tổn thương.
Thêm vào đó, hắn thực sự không hài lòng với những ánh mắt phía sau kia.
Bọn chúng thực sự nghĩ rằng tên nhãi ranh này có thể đối phó được với hắn ư?
'Tốt thôi'
Tâm trạng chỉ là vấn đề đứng thứ hai mà thôi. Hắc Long Vương biết dòng chảy trận chiến ở Trường Giang quan trọng đến nhường nào. Lũ kiếm tu Hoa Sơn kia mạnh hơn những gì hắn nghĩ và Đường Môn bao giờ cũng là một kẻ địch rất khó nhằn.
Nếu như bọn chúng dâng cao khí thế thì việc tiêu diệt toàn bộ lũ người này sẽ khiến Thủy Lộ Trại thiệt hại nặng nề. Chính vì vậy để giảm thiểu tối đa thiệt hại, hắn phải phá hủy hoàn toàn nhuệ khí của bọn chúng.
Trước mặt lũ người này, hắn cần phải phô trương sức mạnh để loại bỏ ý nghĩ dám đối đầu với hắn. Và để làm được điều đó...
'Thì không thể để tên tiểu tử này chết một cách thoải mái được'
Cuồng khí hung hãn ngập tràn trong đôi mắt của Hắc Long Vương.
Hắn sẽ xé xác tên tiểu tử này thành từng mảnh và cho tất cả những kẻ ở đây thấy được rằng hắn là ai. Thậm chí là cả tên Trường Nhất Tiếu đang thong thả theo dõi nơi này từ chiếc thuyền phía xa kia nữa!
"Dám đứng ra trước bổn tọa mà phách lối ư? Bổn tọa sẽ khiến ngươi phải hối hận dưới địa ngục..."
Ngay lúc ấy.
Dáng vẻ Thanh Minh đang cầm kiếm nhìn chằm chằm vào hắn trong giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt. 'Cái gì vậy?'
Hắc Long Vương lập tức vận nội công theo phản xạ nâng thanh đao lên che chắn trước cổ. Đó là một hành động giống như bản năng được tạo nên bởi kinh nghiệm thực chiến.
Và chính điều đó đã cứu sống Hắc Long Vương vô số lần. Kengggggg!
Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương đã chặn ngang thanh kiếm đột ngột xuất hiện như bóng ma của Thanh Minh.
Kengg! Kengg! Kengg! Kengg!
Một thanh kiếm mỏng tanh khi va chạm với một Yển Nguyệt Đao dày và cứng cáp đã tạo ra những âm thanh rùng rợn.
"Chết tiệt..."
Đôi mắt Hắc Long Vương run rẩy.
Nếu như phản ứng chậm một khắc thôi, có lẽ thanh kiếm đó đã cắm thẳng vào cổ của hắn rồi. Nhưng điều khiến toàn thân Hắc Long Vương đổ mồ hôi ướt đẫm lúc này lại không phải là cảm giác khi tính mạng gặp nguy hiểm.
'Tên tiểu tử này là cái quái gì vậy?' Mặc dù đã tấn công một cách thô bạo như muốn cắt phăng thanh đao chặn phía trước cổ của Hắc Long Vương nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của Thanh Minh vẫn rất điềm tĩnh.
Ánh mắt của hắn tựa như đang trầm tư. Và chính điều đó đã khiến Hắc Long Vương nổi da gà.
Kengggg
Thanh kiếm chứa sức mạnh khổng lồ ấn mạnh xuống thanh đao. Một tiếng gầm rú phát ra từ miệng Hắc Long Vương tựa như một con thú bởi nỗi đau đớn truyền đến từ cổ tay.
"Haaaaaa"
Theo phản xạ, hắn lại vận nội công và dùng toàn lực đẩy thanh đao về phía trước.
Nhưng ngay lúc đó, Hắc Long Vương đã nhìn thấy.
Ngay lúc hắn đẩy thanh đao ra, không! Là ngay trước khi hắn đẩy thanh đao ra, như thể đã biết từ trước, thanh kiếm của Thanh Minh tránh một cách chính xác sang bên cạnh.
Thời gian như ngừng trôi, và hắn ta đã nhìn thấy rõ ràng tất cả. Thanh đao mà hắn đã dồn tất cả sức mạnh để đẩy ra chỉ tác động vào khoảng không nơi đã chẳng còn thanh kiếm nào ở đó nữa một cách vô ích.
Thanh Minh - kẻ đã hóa giải sức mạnh của Hắc Long Vương một cách đơn giản lần này đã chuyển hướng tấn công sang phía bên cạnh hắn.
Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt không chứa đựng bất cứ điều gì đến mức sởn gai ốc đó, Hắc Long Vương lập tức ngừng suy nghĩ và liều mạng bay mình sang bên cạnh.
Kenggg!
Đó là một cú di chuyển với tốc độ khủng khiếp hoàn toàn không phù hợp với cái thân hình to lớn của hắn ta.
Chỉ trong nháy mắt Hắc Long Vương đã di chuyển hàng chục trượng, những giọt mồ hồ bắt đầu chảy đầm đìa trên cằm của hắn ta.
"..."
Hắc Long Vương ngơ ngác giơ một tay lên và nhìn vào tay trái của bản thân. Bên trong đó có rất nhiều cát trắng.
Trong lúc bay mình, đó là bàn tay đã chạm đất. Và dấu hiệu để lại trên bàn tay ướt đẫm mồ hôi đó chính là vết tích của sự nhục nhã. Hắc Long Vương nhìn xuống bàn tay như thể đang bị mê hoặc, sau đó hắn ta hướng ánh nhìn về phía hông của bản thân. Bộ hắc y là biểu tượng của hắn và thiết giáp mặc bên trong bị bung ra một nửa như thể ngay từ ban đầu vốn đã như vậy.
Và còn... Roẹt
Phần sườn bị lộ ra dù có lấy ngón tay bịt lại vẫn quá rộng đến mức người khác có thể dễ dàng nhìn thấy.
Hắc Long Vương từ từ ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn của hắn ta là bóng lưng của đối thủ đã hạ thanh kiếm xuống.
Trước khi hắn kịp cảm nhận được cảm giác uy hiếp và sợ hãi mà bóng bưng đó mang lại thì Thanh Minh đã chầm chậm quay đầu nhìn về phía Hắc Long Vương.
"Tên nhãi con nhà ngươi thật kém may mắn!"
Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên phá tan không khí tĩnh lặng. Nhưng lạnh lẽo hơn cả giọng nói đó là ánh mắt mà Thanh Minh ném về phía Hắc Long Vương.
"Lẽ ra ngươi có thể chết mà không phải chịu bất cứ sự đau đớn nào rồi" Những giọt mồ hôi chảy xuống từ cằm của Hắc Long Vương ngưng tụ dưới mặt đất.
Bịch
Một bầu không khí yên lặng khủng khiếp bao trùm lên toàn bộ Mai Hoa Đảo.
Khuôn mặt Nam Cung Minh khi quan sát mọi chuyện không giấu nổi vẻ bàng hoàng.
'Cái gì cơ?'
Ai đối đầu với ai chứ?
Đồng tử ông ta rung lắc dữ dội khi nhìn vào bóng lưng của người nam nhân đang đứng trước mặt tất cả mọi người.
Tất nhiên ông ta biết hắn là một tồn tại khác hoàn toàn so với các Hậu Khởi Chi Tú khác. Bản thân ông ta cũng thừa nhận điều đó.
Không chỉ Nam Cung Minh mà toàn thể nhân sĩ giang hồ hiện tại, không một ai có suy nghĩ Hoa Sơn Kiếm Hiệp là một Hậu Khởi Chi Tú thông thường. Nếu như trên giang hồ vẫn tồn tại một kẻ như vậy thì ắt hẳn hắn ta là một kẻ ngu ngốc không biết thế gian này đang xoay chuyển như thế nào hoặc là vì hắn quá ghen tị với uy danh tỏa sáng của một người nào đó.
Ngay cả Nam Cung Độ Huy - một trong những Hậu Khởi Chi Tú đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ, kẻ có thiên phú bậc nhất để trở thành Gia Chủ Nam Cung Thế Gia khi so sánh với Hoa Sơn Kiếm Hiệp cũng quá khập khiễng. Vậy nhưng...
Ánh mắt của Nam Cung Minh lướt qua bóng lưng đó và chạm đến Hắc Long Vương.
'Hắn ta có thể đối phó với cái tên kia ư?'
Tất cả mọi thứ trên thế gian này đều chỉ mang tính tương đối. Uy danh và thực lực của Nam Cung Độ Huy tuy không thể so sánh với Thanh Minh nhưng khi đặt Hoa Sơn Kiếm Hiệp trước cái tên Hắc Long Vương thì lại quá mờ nhạt.
Đây là một chuyện vô cùng hiển nhiên.
Điều hàm chứa trong cái tên Hoa Sơn Kiếm Hiệp chỉ là sự tôn vinh trước hành động hiệp nghĩa mà hắn ta đã thể hiện và cả những kỳ vọng to lớn đối với thanh kiếm của hắn trong tương lai mà thôi. Nếu có gì đó cần bổ sung thêm thì âu cũng chỉ là một lời khen ngợi về con đường mà hắn đang đi.
Nhưng Hắc Long Vương thì không.
Mặc dù hắn ta không nhận được bất kỳ sự tôn kính nào từ thế gian nhưng hắn là kẻ đã xây dựng được danh tiếng đủ để tất cả mọi người trong thiên hạ phải thừa nhận thực lực của hắn. Nam Cung Minh nhìn chằm chằm vào Hắc Long Vương với đôi mắt ngập tràn huyết sắc.
Ngay cả Gia Chủ Nam Cung Thế Gia - Đế Vương Kiếm Nam Cung Hoảng cũng đã không thể chiếm ưu thế khi giao chiến với Hắc Long Vương. Nói trắng ra, chẳng phải Nam Cung Hoảng đã chết dưới độc thủ của Hắc Long Vương hay sao?
Mặc dù Nam Cung Minh ghét Hắc Long Vương hơn bất cứ ai, nhưng hắn không thể không thừa nhận Hắc Long Vương là một trong những cường giả đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ vào thời điểm này.
Nhưng mà...
Hoa Sơn Kiếm Hiệp lại đi đối đầu với một Hắc Long Vương như vậy ư?
'Đây là một hành động vô cùng điên rồ'
Mặc dù hắn đã cố gắng nghĩ đi nghĩ lại vài lần nhưng tất cả những gì hắn có thể vẽ ra trong đầu chỉ có thể là hình ảnh Hoa Sơn Kiếm Hiệp bị xé xác dưới lưỡi đao của Hắc Long Vương mà thôi.
'Nhưng tại sao tất cả mọi người đều không ngăn lại vậy? Tại sao chứ?!' Mặc dù Hoa Sơn Kiếm Hiệp - một đệ tử đời ba đứng ra đơn thân độc mã đối đầu với Hắc Long Vương nhưng lại không có lấy một đệ tử Hoa Sơn nào đứng ra ngăn cản.
Bọn họ chỉ hạ kiếm xuống, lặng lẽ đứng phía sau bảo vệ hắn ta. "Hừ...."
Nam Cung Minh đã cố gắng phán đoán theo thường thức thông thường. Hoa Sơn là một môn phái mạnh mẽ và tràn đầy tấm lòng hiệp nghĩa. Nhưng bọn họ vẫn chưa có đủ kinh nghiệm để hiểu về sức mạnh của một tồn tại mang tên Hắc Long Vương. Tuyệt Thế Cao Thủ rất hiếm có. Vì vậy mà một Hoa Sơn đã mất đi thế hệ tiền nhân thì việc không hiểu về sức mạnh của Hắc Long Vương cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.
Nhưng nếu vậy thì....
Nam Cung Minh chuyển ánh mắt về phía Đường Quân Nhạc. 'Đường Môn Chủ tại sao lại im lặng như vậy?'
Nếu như có kẻ nào tại nơi này phải đứng ra đối đầu với Hắc Long Vương thì kẻ đó đương nhiên phải là Đường Quân Nhạc. Đương nhiên uy danh Độc Vương khi so sánh với cái tên khổng lồ Hắc Long Vương thì có phần yếu thế. Nhưng dù sao ông ta cũng là Môn Chủ Đường Môn kia mà. Ít nhất thì ông ta cũng là người có cùng "tư cách" với Hắc Long Vương.
Nhưng mặc dù đã cảm nhận được ánh mắt của Nam Cung Minh, Đường Quân Nhạc vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào cuộc chạm trán giữa Hắc Long Vương và Thanh Minh bằng khuôn mặt vô cảm.
Nam Cung Minh càng ngày càng cảm thấy hỗn loạn.
Dường như bọn họ thực sự có suy nghĩ sẽ để Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia đứng ra đối mặt với Hắc Long Vương.
'Không được'
Không thể để chuyện như vậy xảy ra được.
Hắn rõ ràng sẽ trở thành biểu tượng trên giang hồ trong tương lai. Chẳng phải không thể để một người như vậy chết dưới tay một kẻ vô đạo như thế này hay sao?
Ít nhất Nam Cung Minh cũng không vô liêm sỉ đến mức bàng quan trước cái chết của người đã liều mạng để cứu Nam Cung Thế Gia.
"Hay là để ta...."
Nam Cung Minh nghiến răng bước lên phía trước. Ông ta không phải là đối thủ của Hắc Long Vương. Nhưng ít nhất nếu như ông ta có thể chiến đấu một cách quả cảm thì không biết chừng có thể đảo ngược dòng chảy của chiến trường này dù chỉ một chút.
Vậy nhưng ngay lúc đó.
Bộp.
Một người nào đó đã nắm chặt lấy vai của ông ta. "Tiểu, Tiểu Gia Chủ?"
Nam Cung Minh giật mình quay đầu lại. Không biết từ lúc nào, Nam Cung Độ Huy đã tỉnh táo trở lại và nắm chặt lấy vai của ông ta. Nam Cung Độ Huy mở lời bằng đôi môi không còn chút huyết sắc nào.
"Không được"
"Tại sao chứ?"
"Chỉ cần quan sát thôi"
Hắn che miệng lại và ho lên một tiếng sau đó dùng vạt áo lau đi vết máu trên môi. Trong khi đó, ánh mắt của hắn vẫn ghim chặt trên bóng lưng của Thanh Minh.
Nam Cung Minh ngơ ngác nhìn dáng vẻ đó của Nam Cung Độ Huy.
Trong đôi mắt kia rõ ràng là sự tin tưởng. Ông ta ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt và nhận ra ánh mắt của tất cả mọi người.
'Không phải là bàng quan...' Tất cả mọi người ở đây đều giống với Nam Cung Độ Huy. Ai nấy đều đang dõi theo bóng lưng ấy bằng ánh mắt ngập tràn niềm tin không một chút nghi ngờ.
Không chỉ các đệ tử Hoa Sơn, Đường Môn, thậm chí là cả Đường Quân Nhạc.
"Rốt cuộc thì..."
Rốt cuộc thì bọn họ đã nhìn thấy gì từ Hoa Sơn Kiếm Hiệp vậy?
Bọn họ đã nhìn thấy gì mà có thể tin tưởng hắn không một chút nghi ngại ngay cả ở trong tình cảnh này? Dù thế nào thì đối thủ của hắn cũng là Hắc Long Vương kia mà.
"Ý con là Hoa Sơn Kiếm Hiệp có thể thắng được Hắc Long Vương ư?"
"Vâng"
Đôi môi Nam Cung Minh khẽ run rẩy khi nghe được câu trả lời không thể tin nổi.
"Con đã được nhìn thấy cảnh giới võ công của hắn ta?" "Con không biết chính xác"
"Vậy thì tại sao...?"
Nam Cung Độ Huy nở một nụ cười nhạt. "Bọn họ đều đang đứng nhìn mà"
Bọn họ mà Nam Cung Độ Huy nói đến chính là Ngũ Kiếm và các các đệ tử Hoa Sơn.
Mặc dù chỉ cùng nhau đi một hành trình ngắn ngủi nhưng cũng đủ để hắn cảm nhận được. Bọn họ quan tâm và quý trọng nhau đến nhường nào. Thậm chí là vì đối phương bọn họ thậm chí có thể hy sinh tính mạng của bản thân mà không một chút nuối tiếc.
Nhưng bây giờ bọn họ lại đang nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt không một chút dao động.
Vì vậy mà có gì phải nghi ngờ nữa chứ?
'Liệu ta có thể trở thành một người như vậy không?'
Nam Cung Độ Huy lại hướng ánh nhìn về bóng lưng đang thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Một ngày nào đó, giống như Thanh Minh kia, hắn có thể dẫn dắt mọi người chỉ bằng bóng lưng mà không phải là thanh kiếm hay không?
Nam Cung Độ Huy chầm chậm nắm chặt nắm đấm trong tay. Hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thanh Minh như thể muốn thu nó vào trong đôi mắt của hắn.
Gió Trường Giang lướt qua giữa Thanh Minh và Hắc Long Vương. Quang cảnh xung quanh họ khác nhau đến mức kỳ quái.
Những kẻ đứng sau Hắc Long Vương đều đang nới rộng khoảng cách với ông ta. Ngay cả khi không ai đưa ra chỉ thị, bọn họ tự động lùi về phía sau như một lẽ tự nhiên.
Nhưng nơi Thanh Minh đứng thì khác hoàn toàn.
Những người đứng phía sau Thanh Minh vẫn không lùi lại dù chỉ một bước từ vị trí ban đầu. Bọn họ đứng phía sau nhìn chằm chằm vào Hắc Long Vương như thể sẽ cùng nhau chiến đấu.
Hắc Long Vương nắm chặt thanh đao trong tay. 'Thật không vừa mắt chút nào'
Tên khốn này chỉ mà một tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch mà thôi. Việc một kẻ như vậy đứng ra đối đầu với hắn đang khiến lòng tự tôn của hắn bị tổn thương.
Thêm vào đó, hắn thực sự không hài lòng với những ánh mắt phía sau kia.
Bọn chúng thực sự nghĩ rằng tên nhãi ranh này có thể đối phó được với hắn ư?
'Tốt thôi'
Tâm trạng chỉ là vấn đề đứng thứ hai mà thôi. Hắc Long Vương biết dòng chảy trận chiến ở Trường Giang quan trọng đến nhường nào. Lũ kiếm tu Hoa Sơn kia mạnh hơn những gì hắn nghĩ và Đường Môn bao giờ cũng là một kẻ địch rất khó nhằn.
Nếu như bọn chúng dâng cao khí thế thì việc tiêu diệt toàn bộ lũ người này sẽ khiến Thủy Lộ Trại thiệt hại nặng nề. Chính vì vậy để giảm thiểu tối đa thiệt hại, hắn phải phá hủy hoàn toàn nhuệ khí của bọn chúng.
Trước mặt lũ người này, hắn cần phải phô trương sức mạnh để loại bỏ ý nghĩ dám đối đầu với hắn. Và để làm được điều đó...
'Thì không thể để tên tiểu tử này chết một cách thoải mái được'
Cuồng khí hung hãn ngập tràn trong đôi mắt của Hắc Long Vương.
Hắn sẽ xé xác tên tiểu tử này thành từng mảnh và cho tất cả những kẻ ở đây thấy được rằng hắn là ai. Thậm chí là cả tên Trường Nhất Tiếu đang thong thả theo dõi nơi này từ chiếc thuyền phía xa kia nữa!
"Dám đứng ra trước bổn tọa mà phách lối ư? Bổn tọa sẽ khiến ngươi phải hối hận dưới địa ngục..."
Ngay lúc ấy.
Dáng vẻ Thanh Minh đang cầm kiếm nhìn chằm chằm vào hắn trong giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt. 'Cái gì vậy?'
Hắc Long Vương lập tức vận nội công theo phản xạ nâng thanh đao lên che chắn trước cổ. Đó là một hành động giống như bản năng được tạo nên bởi kinh nghiệm thực chiến.
Và chính điều đó đã cứu sống Hắc Long Vương vô số lần. Kengggggg!
Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương đã chặn ngang thanh kiếm đột ngột xuất hiện như bóng ma của Thanh Minh.
Kengg! Kengg! Kengg! Kengg!
Một thanh kiếm mỏng tanh khi va chạm với một Yển Nguyệt Đao dày và cứng cáp đã tạo ra những âm thanh rùng rợn.
"Chết tiệt..."
Đôi mắt Hắc Long Vương run rẩy.
Nếu như phản ứng chậm một khắc thôi, có lẽ thanh kiếm đó đã cắm thẳng vào cổ của hắn rồi. Nhưng điều khiến toàn thân Hắc Long Vương đổ mồ hôi ướt đẫm lúc này lại không phải là cảm giác khi tính mạng gặp nguy hiểm.
'Tên tiểu tử này là cái quái gì vậy?' Mặc dù đã tấn công một cách thô bạo như muốn cắt phăng thanh đao chặn phía trước cổ của Hắc Long Vương nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của Thanh Minh vẫn rất điềm tĩnh.
Ánh mắt của hắn tựa như đang trầm tư. Và chính điều đó đã khiến Hắc Long Vương nổi da gà.
Kengggg
Thanh kiếm chứa sức mạnh khổng lồ ấn mạnh xuống thanh đao. Một tiếng gầm rú phát ra từ miệng Hắc Long Vương tựa như một con thú bởi nỗi đau đớn truyền đến từ cổ tay.
"Haaaaaa"
Theo phản xạ, hắn lại vận nội công và dùng toàn lực đẩy thanh đao về phía trước.
Nhưng ngay lúc đó, Hắc Long Vương đã nhìn thấy.
Ngay lúc hắn đẩy thanh đao ra, không! Là ngay trước khi hắn đẩy thanh đao ra, như thể đã biết từ trước, thanh kiếm của Thanh Minh tránh một cách chính xác sang bên cạnh.
Thời gian như ngừng trôi, và hắn ta đã nhìn thấy rõ ràng tất cả. Thanh đao mà hắn đã dồn tất cả sức mạnh để đẩy ra chỉ tác động vào khoảng không nơi đã chẳng còn thanh kiếm nào ở đó nữa một cách vô ích.
Thanh Minh - kẻ đã hóa giải sức mạnh của Hắc Long Vương một cách đơn giản lần này đã chuyển hướng tấn công sang phía bên cạnh hắn.
Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt không chứa đựng bất cứ điều gì đến mức sởn gai ốc đó, Hắc Long Vương lập tức ngừng suy nghĩ và liều mạng bay mình sang bên cạnh.
Kenggg!
Đó là một cú di chuyển với tốc độ khủng khiếp hoàn toàn không phù hợp với cái thân hình to lớn của hắn ta.
Chỉ trong nháy mắt Hắc Long Vương đã di chuyển hàng chục trượng, những giọt mồ hồ bắt đầu chảy đầm đìa trên cằm của hắn ta.
"..."
Hắc Long Vương ngơ ngác giơ một tay lên và nhìn vào tay trái của bản thân. Bên trong đó có rất nhiều cát trắng.
Trong lúc bay mình, đó là bàn tay đã chạm đất. Và dấu hiệu để lại trên bàn tay ướt đẫm mồ hôi đó chính là vết tích của sự nhục nhã. Hắc Long Vương nhìn xuống bàn tay như thể đang bị mê hoặc, sau đó hắn ta hướng ánh nhìn về phía hông của bản thân. Bộ hắc y là biểu tượng của hắn và thiết giáp mặc bên trong bị bung ra một nửa như thể ngay từ ban đầu vốn đã như vậy.
Và còn... Roẹt
Phần sườn bị lộ ra dù có lấy ngón tay bịt lại vẫn quá rộng đến mức người khác có thể dễ dàng nhìn thấy.
Hắc Long Vương từ từ ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn của hắn ta là bóng lưng của đối thủ đã hạ thanh kiếm xuống.
Trước khi hắn kịp cảm nhận được cảm giác uy hiếp và sợ hãi mà bóng bưng đó mang lại thì Thanh Minh đã chầm chậm quay đầu nhìn về phía Hắc Long Vương.
"Tên nhãi con nhà ngươi thật kém may mắn!"
Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên phá tan không khí tĩnh lặng. Nhưng lạnh lẽo hơn cả giọng nói đó là ánh mắt mà Thanh Minh ném về phía Hắc Long Vương.
"Lẽ ra ngươi có thể chết mà không phải chịu bất cứ sự đau đớn nào rồi" Những giọt mồ hôi chảy xuống từ cằm của Hắc Long Vương ngưng tụ dưới mặt đất.
Bịch
Một bầu không khí yên lặng khủng khiếp bao trùm lên toàn bộ Mai Hoa Đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz