Chương 5
Hyeonjoon từ bệnh viện về, tâm tình hơi khó chịu.
Thai nhi có phải chịu ảnh hưởng của rượu mạnh hay không còn là ẩn số, lúc đi ra cửa lại bị đồ điên Lee Jiyeon kia sủa một hồi, hôm nay quả là một ngày xui xẻo.
Trên đường cái vẫn là xe đến xe đi, khói xe hất lên bụi bặm, phiêu tán xung quanh. Cả thành phố đều vội vàng, táo bạo lại bất an. Cậu cảm thấy bụng có chút đói, từ cửa hàng tiện lợi mua một cái bánh mì một hộp sữa chua, dứt khoát ngồi cạnh ghế dài ăn.
Có gió thổi qua, nhẹ nhàng thổi loạn tóc mái trên trán cậu. Cậu giương mắt nhìn, sắc trời u tối, chỉ có mây đè thấp, không khí ngột ngạt.
Một trận mưa lớn, sẽ phải tới.
......
Anna gõ gõ cửa, sau khi nhận được sự đồng ý của Lee Minhyeong vào phòng làm việc của anh.
"Lee tổng, đây là tài liệu mà người phía dưới chuyển tới."
Vừa nói, giao một phần tư liệu đặt trên bàn làm việc của Lee Minhyeong.
Lee Minhyeong gật gật đầu, ra hiệu Anna đi ra ngoài.
Tới lúc cửa bị đóng lại, anh mới hơi liếc túi giấy kia một cái. Quay đầu đặt phần tài liệu mình đang xem trong tay sang một bên, cầm tài liệu kia lên.
Đây là tài liệu buổi sáng phân phó người điều tra Hyeonjoon.
Anh mở túi ra, lấy ra một xấp báo cáo bên trong.
Lee Minhyeong hơi quét một cái, đầu tiên cầm lấy bút, ở dòng ngày sinh khoanh một vòng, ghi nhớ ngày này ở trong lòng.
Lật qua mấy tin tức tức cơ bản này, nội dung phía sau là tất cả những việc từng trải của Hyeonjoon cho tới bây giờ.
Hyeonjoon sinh ra ở một thành phố rất hẻo lánh, dựa núi kề nước, cảnh vật đẹp đẽ. Hồi thơ ấu, cậu giống như tất cả trẻ con, không buồn không lo, vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm.
Lee Minhyeong kìm lòng không được mà đưa tay chạm nhẹ lên tấm ảnh hồi bé hơi mơ hồ của Hyeonjoon.
Khuôn mặt nhỏ có chút mập của trẻ con, một đôi mắt tròn xoe ngập nước, ôm một con gấu bông nhìn bẩn bẩn, miệng nhỏ giống như làm nũng khẽ mím, giống một con mèo nhỏ nguy hiểm.
Lee Minhyeong không tự chủ cười khẽ, không nghĩ tới Hyeonjoon cũng có dáng vẻ vô hại như vậy.
Thật đáng yêu.
Cuộc sống của Hyeonjoon vốn nên tiếp tục hạnh phúc như vậy, nhưng mà mọi chuyện lại không như ý nguyện của cậu.
Năm ấy 13 tuổi, ông bà nội yêu thương cậu rời đi.
Giống như chiếc hộp Pandora được mở ra, bắt đầu từ đó, thời gian vui vẻ của cậu một đi không quay lại, chỉ còn lại toàn là ký ức tối tăm.
Cha say rượu, bạo hành gia đình, tật xấu ngoại tình toàn bộ bày ra. Gã thường xuyên ở cùng phụ nữ đến nửa đêm, sau đó say rượu mà về, lạm dụng rượu đánh mẹ Hyeonjoon vỡ đầu chảy máu. Hyeonjoon một khi lên tiếng, liền dùng dây trói cậu lại, nhét vải vào miệng, dùng gậy phơi quần áo bằng sắt quất mạnh, quất tới khi tên đàn ông hết giận mới thôi.
Mẹ cậu muốn ly hôn với gã, không nghĩ tới lại bị cả gia tộc phản đối kịch liệt. Bọn họ cho rằng phụ nữ ly hôn với đàn ông, khiến cả gia tộc bọn họ mất thể diện theo, ở trước mặt người khác không ngóc đầu lên được, vì vậy trăm phương ngàn kế ngăn cản bà ly hôn. Bà ngoại trực tiếp ở trước mặt cả nhà tức giận mắng bà ấy không biết nhẫn nhịn, là người phụ nữ thất bại!
Mẹ cậu vì Hyeonjoon nhẫn nhịn. Nhưng một lần tên đàn ông lại bạo hành gia đình còn cắt cổ Hyeonjoon ra một vệt máu lớn, bà liền cả đêm mang theo Hyeonjoon ngồi lên xe lửa, cao chạy xa bay.
Từ đó, Hyeonjoon và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, ở thành phố xa lạ giống như cỏ dại vùng vẫy mưu sinh.
5 năm trước, mẹ Hyeonjoon bị ung thư phổi, thương tiếc mà chết.
Sau khi mẹ qua đời nửa năm, Hyeonjoon bước chân vào tập đoàn Lee thị làm việc.
Sau đó, gặp Lee Minhyeong.
Cậu lần đâu tiên thích một người như vậy, cho dù hèn mọn cũng muốn lấy tất cả của mình ra đối tốt với Lee Minhyeong, đào rỗng tâm tư muốn lấy lòng anh, tới gần anh.
Tâm tình Lee Minhyeong có chút nặng nè, ngón tay vừa động, lại lật qua một tờ.
Ở phần văn bản cuối cùng này, có ba tấm ảnh chụp màn hình, là một tài khoản IG mà Hyeonjoon đã sớm không dùng.
Bài đăng đầu tiên, là tin tức về một chiếc xe sau khi đụng chết người đền tiền vài trăm triệu.
Hyeonjoon thêm một hàng chữ ngắn ngủi: "Nếu người chết kia là tôi thì tốt rồi, mẹ tôi đã có tiền chữa bệnh......"
Không khó tưởng tượng, lúc cậu gõ ra hàng chữ này, tâm tình chua xót và nặng nề cỡ nào.
Bài đăng thứ 2 không có đính kèm: "Hôm nay ngồi xe bus, nhìn thấy một nữ sinh tựa vào trên vai nam sinh ngủ, nam sinh lặng lẽ hôn một cái lên má cô ấy. Hai người ngồi trong ánh mặt trời, ánh mắt của hành khách bên cạnh đều là ý cười chúc phúc. Ha ha, kỳ thực đồng tính luyến ái tôi đây cũng thật sự rất muốn quang minh chính đại dắt tay một nửa khác......"
Lee Minhyeong siết chặt cạnh giấy.
Anh thậm chí cũng có thể tưởng tượng được, Hyeonjoon ngồi ở chỗ tối, nhìn người khác náo nhiệt và ấm áp, trong ánh mắt mang theo một chút chờ đợi hèn mọn lại mang theo một chút dáng vẻ mất mát chua xót.
Động thái cuối cùng Hyeonjoon đăng, là 4 năm trước.
"Mặc dù hôm nay đi xe đạp đầu gối bị va chảy máu, nhưng mà! Hôm nay Minhyeong nói thích cơm tôi nấu! Vui quá, nếu như va đầu gối một lần có thể để anh ấy thích tôi một chút, hì hì, ông đây có thể ngã thành tàn phế cấp 3!"
Tim Lee Minhyeong chợt đau.
Anh từ bên cạnh lấy ra một điếu thuốc, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất, giống như muốn trấn định cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.
Cho tới ngày hôm nay, anh mới hiểu một chút về Hyeonjoon.
Hyeonjoon giống như là một cây cỏ dại, vừa yếu ớt, vừa bền bỉ. Có sự tầm thường của cắm rễ bùn dơ, cũng có dũng khí ngẩng đầu hướng mặt trời.
Cậu từng mấy lần ngã vào bóng tối, nhưng vẫn như cũ mang theo máu không mang theo nước mắt mà leo lên. Cậu ở trong thành phố lớn táo bạo yên lặng mà tầm thường, những cũng ở trong đêm tối hiu quạnh chờ đợi bình minh.
Lee Minhyeong luôn ghét bỏ tình yêu của Hyeonjoon rẻ mạt, không đáng nhắc tới.
Nhưng, đó thật sự là toàn bộ của Hyeonjoon.
Lee Minhyeong châm thuốc, hút một hơi.
Không biết làm sao, có lẽ là thuốc quá sặc, ngay cả phổi cũng khẽ đau.
Anh cúi đầu ho khan vài tiếng, ánh mắt thoáng nhìn, nhưng nhìn thấy một người ngồi bên bồn hoa dưới lầu.
Cái người mặc áo lông trắng hơi cũ kia, không phải Hyeonjoon thì là ai?
Anh ngay cả thuốc trên tay cũng quên hút, ngốc lăng nhìn thân ảnh nhỏ bé kia. Tới lúc đầu thuốc sắp cháy tới ngón tay, mới hồi phục tinh thần.
Hồi lâu, anh cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại qua.
Điện thoại được nhận, âm thanh Hyeonjoon truyền tới: "Lee Minhyeong?"
Âm thanh Lee Minhyeong khó giải thích được có chút khàn khàn: "Mau tan làm, tôi dẫn cậu đi ăn cơm."
"Anh muốn dẫn tôi đi ăn cơm?"
"Ừ."
Hyeonjoon giống như bị sợ: "Không phải, anh ban ngày nổi điên cái gì hả?"
Lee Minhyeong ngừng một chút: "Cậu muốn ăn cái gì?"
Hyeonjoon giống như ở bên kia khinh bỉ: "Có phải Ryu Minseok đi công tác, anh cô đơn không có chỗ đặt hay không? Như vậy đi, tôi liên hệ giúp anh, để người bên dưới đưa tiểu mỹ nam tiểu minh tinh cho Lee tổng tiêu khiển được không? Anh đừng trêu chọc tôi nữa, tôi mệt lắm."
"Tôi không có ý kia." Âm thanh anh hơi nghẹn: "Chính là đơn thuần muốn dẫn cậu đi ăn một bữa cơm."
"Không cần anh mời!" Hyeonjoon khinh thường nói: "Ông đây ngày nào cũng ăn ngon, rất hưởng thụ, mới khinh ăn đồ của anh!"
Trong tai Lee Minhyeong nghe lời quật cường của Hyeonjoon, ánh mắt nhưng vẫn nhìn cậu quần áo đơn bạc bên bồn hoa.
Ngày nào cũng ăn ngon?
Ngày nào cũng tùy tiện giải quyết một bữa cơm, bánh mì, cháo nguội cơm nguội không rời tay, cũng gọi là ăn cơm ngon?
Người này chính là như vậy, chết cũng chịu đựng, chết cũng sẽ không cầu khẩn một câu với anh.
Thật là cố chấp tới khiến người ta tức giận.
Lee Minhyeong hít một hơi thật sâu: "Cứ vậy đi, tối nay tôi dẫn cậu đi ăn cơm, cậu chờ tôi."
Vừa nói, giống như sợ bị cự tuyệt, vội vàng cúp điện thoại.
Anh khóa tài liệu của Hyeonjoon vào trong tủ, cầm chìa khóa xe đi ra khỏi phòng làm việc. Nói với Anna vẫn đang chiến đấu với đống báo cáo: "Tôi tan làm trước, Anna, công việc còn lại cô làm nốt. Cuộc hy qua điện thoại tối nay cô chủ trì."
Anna chớp chớp mắt: "Nhưng mà, tôi chưa chuẩn bị......"
"Tin tưởng bản thân." Lee Minhyeong không do dự, gật gật đầu, ngồi thang máy chuyên dụng đi xuống.
Chỉ còn lại Anna đứng tại chỗ, trợn mắt ngây người.
Người cuồng công việc như Lee tổng đây cũng sẽ tan làm sớm?
Còn muốn cô chủ trì họp qua điện thoại?
Trái tim cô như tro tàn mà ngồi trên ghế.
Không biết hiện tại còn bán quan tài hay không, cô thật muốn sớm chuẩn bị cho mình một cái.
Lee Minhyeong ra khỏi tòa nhà công ty, chỉ nhìn thấy Hyeonjoon đưa lưng về phía anh, ngồi bên bồn hoa, vẫn đang đối phó với cái bánh mì khó ăn kia.
Bóng lưng cậu cực kỳ đơn bạc, áo khoác size hơi lớn làm cả người trông càng thêm nhỏ. Sau cổ áo lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, mảnh mai tái nhợt. Hai tai bị gió thu lạnh đông cứng tới đỏ bừng.
Ánh mắt Lee Minhyeong nhất thời có chút u ám. Lén lút đi tới bên cạnh Hyeonjoon, ngồi xuống.
Hyeonjoon quay đầu nhìn lại, suýt nữa bị một ngụm sữa chua sặc chết.
"Khụ khụ...... Khụ khụ......"
Lee Minhyeong cau mày vỗ vỗ lưng cậu: "Uống gấp vậy làm gì?"
Hyeonjoon để sữa chua xuống: "Giờ không phải vẫn chưa tới lúc tan làm sao? Sao anh đã ra?"
"Không có công việc gì quá quan trọng, thì dứt khoát tan làm sớm."
Hyeonjoon không giải thích được: "Anh rõ ràng vẫn còn một cuộc họp qua điện thoại......"
"Là Anna." Lee Minhyeong nghiêm trang, nói phét không chuẩn bị bản thảo: "Anna cực kỳ muốn chủ trì cuộc họp qua điện thoại này, xin tôi cho cô ấy cơ hội này, tôi liền giao cho cô ấy."
Hyeonjoon hơi nghi ngờ: "Thật?"
Lee Minhyeong trịnh trọng gật đầu: "Ừ."
Hyeonjoon quay đầu đi, lại cắn một miếng bánh mì.
"Đừng ăn cái này nữa, tôi dẫn cậu đi ăn chút đồ ngon."
"Không cần! Tôi no rồi, anh mời tiểu tình nhân của anh đi." Hyeonjoon cầm bánh mì, lại muốn cắn một miếng.
Lee Minhyeong đưa tay cướp lấy cái bánh mì cậu đã gặm một nửa: "Không được ăn cái này nữa!"
"Anh trả cho tôi!" Hyeonjoon cao giọng, thò tay cướp lấy.
Lee Minhyeong thừa dịp cậu không chú ý, một cái vòng lấy eo cậu: "Có thể nghe lời chút không? Dẫn cậu đi ăn món Pháp, nhé?"
"Ai thích ăn người đó ăn, anh trả bánh mì của tôi cho tôi!"
Lee Minhyeong đang muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy trên cổ Hyeonjoon gần trong gang tấc, có một vết thương dài. Vết thương kia hẳn đã rất lâu rồi, dài nhỏ trắng bệch, nếu như không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện được.
Anh dùng ngón tay chạm lên nó: "Vết thương này......"
Lee Minhyeong nghĩ quá liền hiểu ngay vết thương này vì sao mà có.
Trên tài liệu có viết, Hyeonjoon khi còn bé, từng bị cha ruột của mình ngược đãi, trên cổ bị thủy tinh cắt một vệt máu lớn. Chính bởi vì vết thương này, mẹ cậu mới quyết định dẫn cậu cao chạy xa bay.
Hyeonjoon giống như không ngờ tới Lee Minhyeong sẽ chú ý tới vết thương này, hơi ngẩn một chút, sau đó cởi mở mà cười, lộ ra hai cái răng nanh nhọn nhọn: "Tôi đây hồi còn trẻ lang thang, tới quán xăm xăm con rồng trên cổ, sau đó tẩy hình xăm, liền lưu lại dấu vết này. Thế nào? Ngầu không?"
Lee Minhyeong biết cậu đang nói dối, nhưng lại không vạch trần.
Anh chỉ là cảm thấy trong lòng khó giải thích được có chút khó chịu.
Anh cúi đầu, ở trên cần cổ ấm áp của Hyeonjoon nhẹ nhàng hôn một cái.
Hyeonjoon lập tức đẩy anh ra, vẻ mặt ngạc nhiên: "Anh bệnh thần kinh à?"
Lee Minhyeong không để ý tới phản ứng của cậu nữa, trực tiếp ôm lấy người đi tới tầng ngầm để xe.
Maybach của Lee Minhyeong một đường lái đến một nhà hàng cao cấp. Giao chìa khóa xe cho nhân viên bãi đậu xe, Lee Minhyeong kéo Hyeonjoon vào trong.
"Anh có ý gì? Cần gì phải kéo tôi tới đây ăn cơm?" Hyeonjoon híp mắt, âm thanh nguy hiểm.
Lee Minhyeong cười cười: "Ừ. Muốn ăn gì cậu cứ gọi, tôi trả tiền."
Hyeonjoon có chút cạn lời.
Lần đầu nhìn thấy còn có người gấp gáp cứng rắn mời cậu ăn cơm như vậy.
Ánh mắt cậu sâu lại: "Anh thật sự không có bệnh chứ?"
Lee Minhyeong trầm mặc, sau đó: "Không có bệnh."
Hyeonjoon không có ý tốt gật đầu, gọi nhân viên phục vụ tới.
Nhân viên phục vụ theo tiếng mà đến: "Xin hỏi hai vị cần gì?"
Hyeonjoon một bên mở thực đơn ra, một bên nhìn lén Lee Minhyeong.
Lee đại tổng tài gấp gáp muốn mời cậu ăn cơm đúng không?
Mặc kệ sau lưng anh có tính toán gì, dù sao hôm nay cũng để anh xuất huyết nhiều là được rồi.
Hyeonjoon ho một tiếng: "Vậy tôi liền gọi? Gan ngỗng chiên kiểu Pháp...... 10 phần, thịt bê 10 phần...... Thêm 10 phần tôm sốt bơ, 10 phần cá hồi hun khói kiểu Scotland, lại thêm 10 chai Château Lafite-Rothschild, còn muốn......"
Nhân viên phục vụ nghe tới cả người mông lung.
Đây là đang gọi đồ ăn sao?
Cái này thật sự không phải đang đọc diễn cảm thực đơn chứ?
Mặc dù trong lòng cực kỳ nghi hoặc nhưng nhân viên phục vụ này vẫn vội vội vàng vàng mà bắt đầu ghi hết các món theo lời Hyeonjoon nói.
Hyeonjoon gọi tới cuối cùng, ngay cả bản thân cũng bắt đầu đau lòng. Đây căn bản đang đốt tiền mà!
Mặc dù chỉ là đang đốt tiền của Lee Minhyeong.
Ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc Lee Minhyeong không có một chút biến hóa, vẫn ánh mắt mang theo chút ý cười nhìn cậu, dường như không để ý cách gọi đồ ăn giống như đùa giỡn này của Hyeonjoon.
Trong đôi con ngươi kia, mơ hồ có chút thần sắc không giống trước kia.
Thật khiến da đầu người ta tê dại.
"Gọi đủ chưa? Nếu không đủ ăn, cậu tiếp tục. Không cần tiếc tiền."
Hyeonjoon oán hận mà bỏ thực đơn xuống: "Không gọi nữa."
Lee Minhyeong nhìn Hyeonjoon hầm hừ: "Thật sự không gọi?"
Hyeonjoon dứt khoát hất đầu đi không nhìn anh.
Lee Minhyeong giờ mới nói với nhân viên pt vụ: "Cứ lấy mấy cái này đi."
Tới lúc đồ ăn lên đủ, Hyeonjoon mới biết được mình tạo nghiệt cỡ nào.
Trên bàn hoàn toàn không bày được. Từng đĩa món ăn tinh xảo, chen chúc lẫn nhau, từng miếng cá hồi hun khói lộ ra ánh sáng quỷ dị, từng con tôm sốt bơ lóe nước mắt bi thương, khiến Hyeonjoon vừa nghĩ đã muốn chuộc tội vì sự xa xỉ của mình.
Hyeonjoon giơ dao và nĩa lên, trong lúc nhất thời cũng không biết ra tay từ đâu.
Lee Minhyeong cắt ra một miếng thịt bò, đặt vào trong đĩa của cậu: "Thử chút."
Hyeonjoon xiên thịt bò lên, thả vào trong miệng.
Một bữa cơm ở trong im lặng tiến vào hồi kết.
Lee Minhyeong để dao nĩa dính sốt xuống, giương mắt nhìn nhìn Hyeonjoon.
Tóc mái lộn xộn trên trán thuận theo buông thõng. Da trắng mà sáng, mí mắt rũ xuống, không nhìn thấy đôi mắt sáng ngời, chỉ có thể nhìn thấy lông mi dài nhỏ mềm mại mà run rẩy.
So với dáng vẻ lớn lối bình thường thì bây giờ ngoan hơn, đáng yêu hơn.
Nếu vẫn luôn như vậy, anh cũng không cần mỗi ngày bị Hyeonjoon tức đến đau phổi.
Anh dừng thật lâu, mới mở miệng: "Nửa năm này, đừng ra ngoài tìm nhà, không an toàn. Cái căn phòng kia, cậu cứ ở đi."
Hyeonjoon nghi ngờ mà liếc anh một cái. "Không cần. Nếu tôi nửa năm này cứ ở đó, tiểu bảo bối Minseokie của anh không phải sẽ tủi thân tới mức cả ngày ở trước mặt anh hu hu hu sao? Tôi ngại phiền, thôi vậy."
"Sẽ không đâu."
Hyeonjoon hừ cười một tiếng: "Hồi đó đuổi tôi đi là anh, hiện tại muốn tôi ở lại cũng là anh. Lee Minhyeong, anh rốt cuộc có ý gì?"
Lee Minhyeong nhíu chân mày: "Cậu xem xem cậu mỗi ngày ăn thứ gì. Nếu cậu ở một mình, thân thể cậu thật sự chống đỡ được?"
Hyeonjoon nhíu mày: "Đột nhiên quan tâm thân thể tôi làm gì? Anh ăn no quá á nên muốn lo chuyện bao đồng à?"
Một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của Lee Minhyeong mới lại lần nữa vang lên: "Cậu đừng quật cường quá, tôi không có ác ý."
Hyeonjoon không nói chuyện.
Lee Minhyeong nhìn cậu một cái, âm thanh vẫn trấn định: "Cậu muốn chuyển ra cũng được. Nhưng mà, Chobi phải ở lại."
Hyeonjoon nhất thời giận đến trợn mắt: "Dựa vào cái gì! Chobi là mèo của tôi!"
"Cậu có cách nào chứng minh Chobi là của cậu sao?" Ánh mắt Lee Minhyeong kiên định: "Có giấy chứng nhận nhận nuôi sao?"
Hyeonjoon cắn răng: "Vậy anh để Chobi tự quyết định đi theo ai!"
Lee Minhyeong cong khóe môi: "Luật pháp không có quy định này. Nếu cậu không đưa ra được giấy chứng nhận, vậy thì chứng minh chuyện cậu là nhận nuôi không có căn cứ. Tôi sẽ liên hệ luật sư, thay đổi quyền sở hữu Chobi sang tên tôi."
"Đm." Hyeonjoon tức đến mặt đỏ rần: "Anh có cần phải như vậy không? Tập đoàn Lee thị sắp đóng cửa hay sao, anh ngay cả một con mèo cũng muốn tranh với tôi?"
Lee Minhyeong không có bị cậu chọc giận, bình tĩnh mà đặt dao xuống.
"Hoặc là, một mình cậu dọn đi. Hoặc là, cậu và Chobi cùng ở chỗ cũ."
Ánh mắt Hyeonjoon nhìn Lee Minhyeong, giống như sắp phun ra ngọn lửa.Lee Minhyeong đây là đang nắm trong tay điểm yếu của cậu!
Cậu ngay cả nghĩ thôi cũng sẽ không vứt bỏ Chobi ở lại rồi một mình rời đi.
Hồi lâu, cậu oán hận mà ném dao nĩa xuống, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Được, tôi ở chỗ anh. Nhưng tôi có điều kiện."
"Cậu nói."
"Chúng ta sau khi về liền ký hợp đồng và quy định miễn trách nhiệm. Ở thuê thời gian dài 3 tháng, tiền thuê nhà, tiền điện nước và tài sản, tôi sẽ dựa theo giá thị trường đưa anh, một đồng cũng không thiếu."
Cậu cũng không muốn sau khi chia tay còn nợ Lee Minhyeong.
Đã chia tay thì từng khoản phải tính rõ ràng, miễn cho tới lúc bị bới móc.
Đang lúc đó, điện thoại của Lee Minhyeong rung.
Anh nhìn nhìn hiển thị gọi tới, nhận điện: "Park tổng?"
Hyeonjoon sau khi thấy anh nói câu này liền đánh giá xung quanh, quả nhiên, ở cách đó không xa nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam đậm, vẫy vẫy tay với Lee Minhyeong.
Hyeonjoon nhìn người đàn ông này, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt. Trong lòng vừa chuyển, chợt nhớ tới, người đàn ông này không phải chính là người mà hôm câuh đi kiểm tra thai, mặt dày ăn vạ bên cạnh bác sĩ sao?
Lee Minhyeong đi tới, chỉ thấy đối diện Park tổng, còn ngồi một cô gái nổi bật. Cô ta thấy Lee Minhyeong tới, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Anh họ, anh cũng ở đây?"
Là Lee Jiyeon.
Lee Minhyeong đơn giản mà ừ một tiếng, bắt tay với Park tổng: "Park tổng cũng ở đây ăn cơm?"
Park Jaehyuk mệt mỏi mà nới lỏng cà vạt của mình. Dáng người của anh ta cao lớn, cường tráng, kéo áo sơ mi màu lam đậm có chút chật: "Lee tổng, anh mau mang Lee đại tiểu thư nhà anh về đi. Tôi chỉ muốn một mình an tĩnh ăn bữa cơm."
Hyeonjoon nhìn hiện trường, ánh mắt lộ ra một tia suy ngẫm.
Hình như có chút chuyện.
Lee Jiyeon vén mái tóc xoăn màu nâu của mình tới một bên, ý cười không giảm: "Park tổng, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, không cần khách khí như vậy chứ?"
"Được rồi." Sắc mặt Lee Minhyeong hơi lạnh: "Lee Jiyeon, em về trước."
Sắc mặt Lee Jiyeon có chút lúng túng, hơi làm nũng: "Anh họ......"
"Về."
Lee Jiyeon thấy ngữ khí Lee Minhyeong nghiêm khắc cũng không dám làm nũng phản bác nữa.
Tập đoàn Lee thị là thiên hạ của Lee Minhyeong, bọn họ muốn cầm tiền, muốn cuộc sống xa xỉ, đều phải dựa vào Lee Minhyeong. Vì vậy, chỉ cần Lee Minhyeong nghiêm nghị lên tiếng, cô ta không có lá gan dám phản kháng.
Lee Jiyeon buồn rầucầm túi của mình lên, đi về phía cửa. Trước khi đi, đôi mắt xinh đẹp kia lộ ra cảm xúc khó giải thích được, thật sâu nhìn Park Jaehyuk một cái.
Lee Minhyeong dẫn theo Hyeonjoon ngồi xuống đối diện Park Jaehyuk, thở dài: "Park tổng, em họ của tôi lại làm phiền anh rồi."
Park Jaehyuk buông dao nĩa xuống: "Không sao."
"Chuyện hôn ước của anh và Lee Jiyeon, tôi sẽ nghĩ cách, anh yên tâm." Lee Minhyeong nói.
Park Jaehyuk mệt mỏi tựa lưng vào ghế. Một nam nhân cao lớn, buồn buồn nhìn chằm chằm trần nhà, vẫn còn có chút ủy khuất: "Em ấy đã 1 tháng không để ý tới tôi rồi......"
Sau khi ăn xong, Lee Minhyeong và Hyeonjoon đi về phía bãi đậu xe.
Hyeonjoon rốt cục không đè ép được lòng hiếu kỳ: "Park tổng này......"
Lee Minhyeong nhìn cậu một cái."Tổng giám đốc của xây dựng Park thị, Park Jaehyuk."
Hyeonjoon chợt vỗ đầu một cái: "Là anh ta, có ấn tượng có ấn tượng. Cao ốc thương mại X, 3 năm trước tập đoàn Lee thị xây dựng nhỉ."
"Ừ."
"Tôi nói sao quen vậy chứ." Hyeonjoon gật gật đầu."Anh ta và Lee Jiyeon có hôn ước?"
Lee Minhyeong trầm mặc một hồi: "Đính hôn rồi."
Hyeonjoon cả kinh: "Đính hôn?"
Thật khiến người giật mình.
Dựa theo tình huống ngày đó, cậu còn tưởng Park Jaehyuk và bác sĩ kia cũng là một đôi tình nhân nam nam.
Không nghĩ tới Park Jaehyuk thế mà lại đính hôn với phụ nữ? Như vậy tất cả những thứ ngày đó cậu nhìn thấy kỳ thực chỉ là tình cảm anh em thôi sao?
Chẳng lẽ tại cậu gay nên nhìn người ta cũng gay?
Lee Minhyeong đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe để cho Hyeonjoon ngồi vào, mình cũng đi tới bên kia, mở cửa xe ngồi vào ghế lái, nhưng không có khởi động xe.
"Chuyện này phiền lắm." Lee Minhyeong cách cửa sổ xe nhìn về phía trước: "Hôn sự của Park Jaehyuk và Lee Jiyeon là người lớn hai nhà đặt ra, chủ yếu là vì lợi ích ràng buộc."
Hyeonjoon ừ một tiếng.
Dùng lợi ích gia tộc trói buộc, hôn nhân không có cơ sở tình cảm nào, ở trong mấy gia đình giới thượng lưu, kỳ thực cũng không hiếm thấy.
Sống càng thực tế, càng có thể coi tất cả thành công cụ thu lợi.
Tình cảm cũng giống vậy.
Hyeonjoon gật gật đầu: "Cho nên Park tổng và Lee Jiyeon đều đồng ý?"
Nghĩ tới cái này, chân mày Lee Minhyeong cau lại: "Park Jaehyuk không chịu, một mực muốn hủy bỏ hôn ước. Nhưng mà...... Lee Jiyeon đối với hôn ước này lại rất vui, cậu cũng thấy đấy, khoảng thời gian này, Park Jaehyuk đi đến đâu, Lee Jiyeon dính tới đó."
Hyeonjoon hiểu rõ mà cười một tiếng: "Vậy chỗ Park tổng không nghĩ cách?"
"Anh ta cũng muốn giải quyết sớm chút." Tay Lee Minhyeong chống trên tay lái."Nhưng hiện tại thế cục không cho phép. Park Jaehyuk thượng vị còn chưa được mấy năm, người Park gia đã đỏ mắt vị trí của anh ta rất nhiều. Hôn sự này lại là người lớn đặt ra, nếu Park Jaehyuk lúc này làm ra chuyện gì, e rằng sẽ bị tiểu nhân lợi dụng sơ hở."
Hyeonjoon hơi hơi nhăn .ay một cái.
Nước của gia tộc lớn, quả nhiên rất sâu.
Các loại ích lợi và tính toán xoắn lại với nhau, thật sự khiến người ta nhức đầu, cũng khó trách vừa rồi Park Jaehyuk lại lộ ra thần thái mệt mỏi như vậy.
Chỉ bất quá, nói như vậy, có lẽ Park Jaehyuk và bác sĩ kia thật sự là......
Hyeonjoon đang nghĩ tới xuất thần, không ngờ xe chạy nửa đường thì dừng lại. Cậu lấy lại tinh thần nhìn Lee Minhyeong mở cửa xe."Anh làm gì thế?"
"Cậu ở trong xe chờ."
Hyeonjoon ở trong xe đợi một hồi, Lee Minhyeong đã trở lại. Anh ngồi vào trong xe, đóng cửa xe lại, do dự một chút, đưa cái túi đóng gói cận thận trong tay cho Hyeonjoon: "Cầm lấy."
"Cái gì?" Hyeonjoon nhận lấy, vừa nhìn nhãn trên túi, liền ngây ngẩn cả người.
Là bánh ngọt làm thủ công.
Bánh ngọt thủ công của cửa hàng này cậu biết, một nhỏ, giá tiền đã cao đội trời, không phải người bình thường có thể tiêu phí được.
Cậu cầm túi: "Anh cho tôi cái này làm gì?"
Lee Minhyeong khởi động xe: "Tặng cậu."
"Tôi không cần." Hyeonjoon trực tiếp cự tuyệt: "Hôm nay không phải sinh nhật tôi, tôi không cần ăn bánh ngọt."
Lee Minhyeong nhìn đường phía trước."Không phải sinh nhật cũng có thể ăn bánh ngọt. Cậu coi như là món điểm tâm sau khi ăn xong."
Chân mày Hyeonjoon hơi nhíu lại.
Lee Minhyeong đây là bị bệnh gì?
Hôm nay đột nhiên động kinh, vừa mời cậu ăn cơm vừa mua bánh ngọt cho cậu, trước kia anh cũng chưa từng như vậy.
Sẽ không phải......
Sắc mặt Hyeonjoon nhất thời có chút khó coi, cậu quay đầu nhìn gò má anh tuấn của Lee Minhyeong: "Anh đây là đang...... Đồng tình tôi?"
Lee Minhyeong hơi ngẩn ra: "Không phải."
Sắc mặt Hyeonjoon vẫn có chút không dễ nhìn: "Vậy anh hôm nay kỳ quái như vậy, là muốn làm gì?"
Lee Minhyeong cầm vô lăng, thần sắc khẽ biến: "Cậu đừng nghĩ nhiều."
"Thôi đi." Hyeonjoon hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: "Sau khi chia tay đột nhiên cảm thấy trong lòng áy náy? Anh đủ rồi đấy, cứ như vậy thôi."
Lee Minhyeong chỉ cảm thấy một chút tâm ý tốt của mình bị cậu nói tới không đáng giá một đồng, lập tức trong lòng có hỏa khí: "Tôi có lòng tốt tặng cậu, nhận lấy là được, đâu phải nghĩ nhiều như vậy!"
Hyeonjoon nhìn hàng cây bên đường nhanh chóng lùi xa, xuyên qua khóm lá rậm rạp bên đường, có thể nhìn thấy ánh đèn thành thị lộng lẫy trong đêm lạnh giống như sao băng xoẹt qua, cậu thở dài: "Lee Minhyeong."
Lee Minhyeong thấy dáng vẻ bình tĩnh của cậu, thở phào: "Ừm."
Mắt Hyeonjoon ngơ ngác nhìn bên ngoài: "Anh ở trên thương trường là một người khôn khéo như vậy, làm sao trên mặt tình cảm lại ngu xuẩn như heo vậy."
Mặt Lee Minhyeong nhất thời đen lại.
"Chẳng những ngu xuẩn như heo, còn luôn cố chấp giống như chó." Hyeonjoon tiếp tục phê bình cay độc.
Sắc mặt Lee Minhyeong càng ngày càng khó coi.
Hyeonjoon thở dài: "Anh xem xem, anh tặng tôi bánh ngọt, nhưng anh ngay cả mình tại sao muốn làm như vậy cũng không hiểu. Heo nhìn thấy lò mổ tự biết kêu đau mấy tiếng, nhưng anh ngay cả sự thật đồng tình tôi cũng không dám thừa nhận."
"Được rồi, ngậm miệng!"
Hyeonjoon liếc xéo Lee Minhyeong một cái.
Loại hành vi đồng tình cậu của Lee Minhyeong, khiến cậu giống như bị đánh một cái tát.
Nhục nhã nóng rát.
"Biết rồi." Hyeonjoon đặt túi lên trên đầu gối mình: "Bánh ngọt này tôi sẽ nhận, coi như là bồi thường việc anh bạc đãi tôi. Nhưng sau này." Cậu thời dài một hơi: "Mặc kệ anh nghĩ như nào cũng đừng làm mấy chuyện vượt quá giới hạn với tôi nữa. Tôi không muốn, anh cũng không xứng."
Tay Lee Minhyeong cầm vô lăng chặt tới nổi cả gân xanh.
Hyeonjoon biết trong lòng Lee Minhyeong có một loại tức giận khi ý tốt bị cậu chà đạp, nhưng cũng không để ý anh nữa, quay đầu nửa nằm.
Trong túi giấy kia, mùi thơm ngọt ngào của bánh ngọt thủ công bay ra bên ngoài, thẳng tắp câu lấy khứu giác của cậu.
Sau đó, giống như là vô ý, lặng lẽ liếm liếm ngón tay.
Rất ngọt.
Ngọt tới trái tim phát đắng đều khẽ run lên.
Đã lâu không ăn đồ ngọt như vậy rồi?
Cách quá lâu, lâu tới trí nhớ cũng mơ hồ.
Gió đêm mạnh mẽ, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ xe không đóng chặt, tràn vào trong xe, tràn vào hốc mắt, khiến cho mắt Hyeonjoon nhất thời chua xót.
Cậu hít hít mũi, nắm chặt túi giấy trong tay.
Lee Minhyeong chết tiệt ngu xuẩn.
Anh sao có thể sau khi chia tay, còn tới đồng tình cậu, muốn đối tốt với cậu chút?
Quan hệ hiện tại của hai người bọn họ nên là lãnh đạm đoạn tuyệt, nên giống như chim cánh cụt Nam Cực và gấu Bắc Cực, đều trời lạnh đất băng mà sống, nhưng cả đời này cũng sẽ không có một lời tương giao.
Nênthành như vậy mới đúng.
Lee Minhyeong không thể tự cho là đúng, sau khi bọn họ chia tay còn tùy tiện bố thí cho chút ngon ngọt như vậy.
Ngon ngọt như vậy, đủ để đả thương người.
Sao băng bên ngoài vẫn như cũ không biết mệt mỏi là xoẹt qua, bản thân Hyeonjoon cũng không biết, dáng vẻ ngu ngốc mắt phiếm tia máu đỏ kia, rõ ràng phản chiếu trên cửa sổ xe.
Lee Minhyeong vẫn như cũ lái xe, đôi môi mím chặt, giống như đang nhẫn nại cái gì.
Trong lòng anh lúc này tràn đầy bất bình và hỏa khí, cảm giác ý tốt của mình bị nói thành như vậy, thật sự tức giận. Vì vậy, anh lạnh lùng không nói một lời, đầu cũng không xoay.
Rõ ràng vừa quay đầu là có thể nhìn thấy dáng vẻ Hyeonjoon phản chiếu trên cửa sổ xe.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz