Chương 4
Lee Minhyeong cõng Hyeonjoon đi từ từ. Trầm mặc hồi lâu, anh mới lên tiếng hỏi.
"Trong lòng giấu nhiều ủy khuất như vậy, sao không nói với tôi?"
Hyeonjoon nằm trên vai anh, giống như là sắp ngủ, thấp giọng lầm bầm: "Nói với anh có tác dụng gì, anh lại không thích tôi......"
"Ai bảo cậu cố chấp như vậy."
Hyeonjoon bĩu môi, ngay cả nước mắt từ hốc mắt rơi xuống cũng không biết: "Qua thời gian nữa tôi đi rồi, đi rất xa, để cho anh vĩnh viễn không tìm được tôi. Cho dù anh muốn tặng tôi bánh ngọt nhỏ, anh cũng không có cơ hội tặng!"
Lee Minhyeong thở dài, chạm lên gò má lạnh như băng của cậu: "Sinh nhật năm nay, tôi tổ chức cho cậu được không?"
"Anh gạt tôi."
"Không gạt cậu, nhất định không gạt cậu!"
"Các người đều gạt tôi, các người đều không cần tôi, đuổi tôi đi......"
Lee Minhyeong đè lại một tia đau xót trong lòng, âm thanh càng thêm nhu hòa: "Sẽ không, sẽ không có ai không cần cậu."
Anh chợt nhớ tới năm năm trước lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Hyeonjoon.
Mặc áo len trắng, quần đen giày trắng, sạch sẽ gọn gàng. Trong mắt cậu mang theo ánh sáng giống như kim cương, thỉnh thoảng hiện lên mấy phần giảo hoạt giống như tiểu hồ ly.
Năm năm này, Hyeonjoon đối với anh, thật sự rất tốt, tốt đến tận xương tủy.
Hyeonjoon liều mạng mà lấy lòng một người. Không có ông bà dịu dàng, không có ba mẹ có thể dựa vào, Hyeonjoon đã coi Lee Minhyeong là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình.
Nhưng mà anh?
Lúc Hyeonjoon vì chăm sóc dạ dày anh, bận rộn làm các loại cháo làm bỏng tay mình đến nổi mụn nước, khi đó anh đang nhắn tin với Ryu Minseok, nói với Ryu Minseok những lời âu yếm khiến người ta đỏ mặt. 30 tết lỡ hẹn, quẳng Hyeonjoon một mình ở trong biệt thự trống rỗng, mà anh ngồi lên máy bay, đến Los Angeles cùng Ryu Minseok ôm nhau.
Anh vì Ryu Minseok, không chút lưu tình mà đuổi Hyeonjoon cả người lẫn mèo ra khỏi cửa. Nhưng anh không biết, Hyeonjoon rời khỏi nhà anh thì đã không có nhà để về.
Hyeonjoon giống như một con mèo nhỏ lang thang dịu dàng hung dữ, nổi lên dũng khí, dốc hết toàn lực, xuyên qua vô số người hờ hững, xuyên qua vô số đường lớn nguy hiểm đi tới bên cạnh anh, đầy lòng tín nhiệm mà lộ ra cái bụng mềm mại nhất với anh, muốn lấy lòng anh, mặc anh vuốt ve.
Nhưng anh đối với cái bụng mềm mại này, hung hăng đâm một dao.
Lee Minhyeong đột nhiên cảm giác được, đối với Hyeonjoon, mình đã làm sai một chuyện.
Ít nhất...... Không nên nhẫn tâm với cậu như vậy.
Ít nhất trong nửa năm này, nên đối với cậu tốt hơn chút.
"Tôi rất nhớ mẹ, rất nhớ bà nội: " Hyeonjoon không có chút ý thức nào, chỉ cảm thấy có giọt nước từ hốc mắt mình trượt xuống: "Tôi có phải làm sai cái gì hay không, tại sao các bạn nhỏ đều có nhà, chỉ có tôi không có?"
"Cậu không làm sai cái gì cả."
Đầu nhỏ của Hyeonjoon nhẹ nhàng lắc lắc: "Tôi trải qua sinh nhật một mình, một mình trải qua năm mới, một mình tới bệnh viện mổ, tôi có phải sẽ cứ như vậy mà chết hay không, cũng không ai sẽ cảm thấy khổ sở?"
Lee Minhyeong đang muốn nói gì, Hyeonjoon bỗng nhiên nôn một tiếng. Anh vội vàng đặt Hyeonjoon xuống: "Muốn ói?"
Hyeonjoon vô ý thức lắc lắc đầu.
Có lẽ trong dạ dày lại khó chịu, Lee Minhyeong nghĩ. Anh nhẹ nhàng ôm lấy Hyeonjoon, lực độ vừa phải mà xoa dạ dày cậu.
Đèn đường phía trên chiếu ánh sáng vàng ấm, chiếu vào tuyết đọng băng giá mà phát sáng trên mặt đất, chiếu ánh sáng trong đôi mắt bọn họ.
Lee Minhyeong nhìn khuôn mặt Hyeonjoon gần trong gang tấc, lông mi mềm mại kia thuận theo mà rũ xuống, miệng thỉnh thoảng lầm một một cái, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ ác liệt bướng bỉnh lúc tỉnh táo.
Không biết làm sao, trong lòng anh vừa động, liền hôn Hyeonjoon.
Nụ hôn này không mang theo bất kỳ ý vị tình sắc nào, chỉ là nhẹ nhàng mà đụng trên môi nhau, trao đổi ấm áp trong đêm lạnh lẽo.
Lee Minhyeong kéo cậu vào trong ngực, dùng nhiệt độ của mình làm ấm thân thể cậu: "Sẽ không có ai không cần cậu."
Hyeonjoon ở trong cái ôm của anh, giống như người lang thang trong đêm lạnh ẽo cảm nhận được sự ấm áp của lò lửa, từng chút an tĩnh lại, lúc Lee Minhyeong tưởng cậu đã ngủ, cậu bỗng nhiên kéo cổ họng hô một tiếng: "Lee Minhyeong là đồ khốn!"
Lee Minhyeong bất đắc dĩ, dùng âm thanh từ tính trầm thấp nói: "Được được được, Lee Minhyeong là đồ khốn, tôi cho cậu mắng."
"Lee Minhyeong là đồ khốn. Nhưng mà......"
Lee Minhyeong che chở cậu, phòng ngừa cậu ngã xuống: "Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà...... Tên khốn làm sao đây......"
Lee Minhyeong chỉ cho rằng cậu uống hồ đồ nói mê sảng: "Tên khốn gì?"
"Tên khốn làm sao đây......" Hyeonjoon lẩm bẩm lặp lại: " đồ khốn anh sẽ cần hay không?"
Lee Minhyeong đang muốn hỏi tiếp, nhưng Hyeonjoon giống như người máy hết pin, nằm trong ngực anh ngủ thiếp đi. Tiếng hít thở vừa nông vừa đều đặn.
Lee Minhyeong bất đắc dĩ lắc đầu, ôm ngang cậu lên, dọc theo đường cũ trở về. Thả cậu vào ghế sau xe, đắp lên một cái thảm lông.
Xe thong thả mà dọc theo đường lớn chạy nhanh về Nhà họ Lee.
Bão tuyết cả đêm không ngừng, trong một đêm, bao phủ cả thành phố phồn hoa.
Hyeonjoon vì bị nhức đầu sau say rượu nên tỉnh rất sớm.
Cậu vừa tỉnh lại, trời vẫn đen mưa lất phất, dứt khoát quay lại trong chăn ngủ thêm nửa tiếng. Lần tỉnh dậy, nắng sớm nổi lên, mặt trời hơi phát sáng.
Sau khi đi rửa mặt, lúc tới phòng khách lớn, ở trên tấm thảm lông nhỏ trước cửa sổ sát đất lớn nơi có tầm mắt cực đẹp ngồi xuống.
Đập vào mắt chính là bầu trời bao la, là nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, là ánh đèn lẻ tẻ phát ra từ những ô cửa.
Câu nghĩ lại một chút chuyện phát sinh hôm qua, nhưng chỉ nghĩ lại được bị lừa uống chút rượu, chuyện sau đó nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi.
Thôi vậy, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.
Dù sao mỗi lần cậu uống rượu say, cũng không làm được chuyện gì bình thường, không nghĩ ra tốt hơn.
Vươn tay nhẹ nhàng sờ lên bụng mình, cậu nghĩ, chiều nay phải đi khám bác sĩ.
Thời gian mang thai uống rượu, mặc dù lượng không nhiều lắm, nhưng vẫn rất nguy hiểm.
"Meoooo "
Chobi bước chân mèo nhỏ nhẹ nhàng chạy tới đây, một cách tự nhiên mà chui vào trong ngực Hyeonjoon. Thân thể lông xù mập ú khẽ cuộn lại, nó thoải mái mà nheo mắt lại.
Hyeonjoon dùng ngón tay ở trên dầu nó nhẹ nhàng gãi. Chobi rất hưởng thụ, meo meo mấy tiếng.
Một người một mèo, hình ảnh cực kỳ hài hòa yên lặng. Trong khoảng thời gian ngắn, Hyeonjoon chỉ cảm thấy tâm tình tốt vài phần.
"Moon thiếu, cậu dậy rồi."
Hyeonjoon quay đầu nhìn lại, là quản gia Im.
"Buổi sáng tỉnh sớm, dứt khoát rời giường. Chú Im chào buổi sáng!" Hyeonjoon cười nói.
Quản gia Im đặt một phần bữa sáng trên bàn nhỏ bên cạnh Hyeonjoon: "Bữa sáng, Moon thiếu nhân lúc còn nóng ăn đi."
Trên khay đặt sữa tươi ít đường, bánh cùng với một chén cháo. Bánh rán chiên tới xốp thơm ròn rụm, lại tưới sốt nồng đậm lên, mùi thơm bốn phía. Chén cháo long nhãn kia, thơm ngon ngào ngạt, óng ánh sáng trơn bóng, câu tới ngón trỏ người ta cử động.
"Còn có phần này: " Quản gia Im lại đặt khay khác xuống: "Moon thiếu nếu ăn xong rồi, phiền bưng cho Lee thiếu gia. Lúc này cậu ấy khả năng vẫn chưa rời giường, tôi tiến vào sợ quấy rầy cậu ấy."
Hyeonjoon gật gật đầu.
Cậu cầm lấy cái thì ngọc trắng, múc một muỗng cháo bỏ vào trong miệng, trơn trượt, ngọt mà không không ngấy, vừa vặn. Đưa tay lại gắp một cái bánh rán, răng rắc cắn một cái, vô cùng xốp giòn.
Có thức ăn ngon như thế, nhân sinh còn cần gì chồng nữa!
Cậu rất nhanh giải quyết bữa sáng này, thỏa mãn mà dùng khăn nhỏ lau khóe miệng. Gian xảo nhìn phần điểm tâm kia của Lee Minhyeong, chép miệng, lén gắp lên hai cái bánh rán.
Lee Minhyeong hình như không thích ăn bánh rán nhỉ?
Anh khẳng định không thích ăn.
Hyeonjoon gian xảo mà gắp bữa sáng của Lee Minhyeong, một miếng cắn lên, vẻ mặt thỏa mãn. Ăn vụng hai cái, cậu mới lâu miệng, bưng khay điểm tâm lên, đi tới trong phòng Lee Minhyeong.
Vừa vào cửa, rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề vẫn che, quả nhiên là một mảnh u ám. Cậu đặt bữa sáng xuống, xoay người kéo rèm cửa ra. Ánh nắng dịu dàng chiếu vào trong phòng, trong lúc nhất thời tâm tình khoáng đạt không ít.
Lee Minhyeong cau mày, híp mắt: "Cậu làm gì thế?"
"Gọi anh dậy ăn sáng."
Lee Minhyeong còn buồn ngủ, có chút bực bội rời giường: "Cậu vừa sáng ra đã phát điên gì chứ?"
Sắc mặt Hyeonjoon hung hãn: "Chú Im sáng sớm đã bận, còn phải chăm sóc đại thiếu gia như anh. Anh nhanh rời giường chút, đừng để chú Im thêm phiền!"
Lee Minhyeong vén chăn lên.
Một thân thể cường tráng, chỉ có mảnh vải nhỏ hiện ra trước mặt Hyeonjoon. Chân thon dài khỏe khoắn, cơ bắp rắn chắc hiện rõ, giống như con báo mạnh mẽ, tràn đầy hormone giống đực và sức bật.
Càng làm cho người ta cảm thấy xấu hổ chính là - Nơi giữa hai chân của anh đang nổi lên một túp lều lớn!
Hyeonjoon oán hận mà quay đầu sang chỗ khác: "Anh có biết xấu hổ hay không?"
Lee Minhyeong quét qua má đỏ bừng của cậu, buồn cười nói: "Cậu đỏ mặt cái gì? Sáng sớm sung sức là hiện tượng sinh lý bình thường."
Hyeonjoon hừ một tiếng, không nói chuyện.
"Hơn nữa, cậu cũng không phải chưa từng dùng qua nơi này."
"Câm miệng cho tôi!"
"Hai cái miệng nhỏ trên dưới của cậu đều từng dùng......"
Hyeonjoon trở tay một quyền nện lên ngực anh: "Cảnh cáo anh, con mẹ nó còn tiếp tục mở miệng nói gì đó nữa thì cái ga giường anh hiện tại ngủ này, ngày mai sẽ là vải niệm của anh!"
Lee Minhyeong trừng mắt: "Cậu đang nói chuyện với ai đấy!"
Hyeonjoon đá giường anh một cái, vẻ mặt tàn bạo, đỏ mặt tim nhảy đi tới cửa phòng, xoay người: "Anh ít nói nhảm, mau rửa mặt ăn cơm!"
Vừa nói, Hyeonjoon đi ra cửa phòng, không để ý cái tên ngốc sexy bên trong.
Anh làm sao thích thế nọ thế kia vậy.
Lười quan tâm.
Ánh mắt Lee Minhyeong đuổi theo Hyeonjoon, tới lúc cậu đi ra cửa. Hồi lâu, sắc mặt anh lạnh tanh nằm lên giường, nhắm mắt lại dường như đang suy nghĩ chuyện này.
Lần nữa mở mắt ra, anh cầm lấy điện thoại ấn một dãy số.
Điện thoại được nhận, Lee Minhyeong trực tiếp phân phó với bên kia.
"Tra cho tôi tư liệu cặn kẽ của Hyeonjoon, bao gồm sinh nhật, các chuyện từng trải cùng với các tin tức khác có thể tra được của cậu ấy."
"Tốc độ càng nhanh càng tốt, chiều nay đưa đầy đủ tài liệu cho tôi."
......
Buổi chiều, Hyeonjoon được rảnh, ngồi xe tới bệnh viện.
Vẫn là bệnh viện quen thuộc kia, vẫn là bác sĩ mắt kính viền vàng quen thuộc kia.
Bác sĩ đẩy mắt kính trên sống mũi, sau thấu kính lộ ra ánh sáng sắc bén: "Cậu nói, cậu đã uống rượu?"
Hyeonjoon giống như đứa nhỏ làm sai chuyện, buồn buồn mà vâng một tiếng.
"Rầm!"
Bác sĩ đập kẹp báo cáo lên bàn: "Rượu mạnh?"
Ngón tay Hyeonjoon xoắn tay áo mình: "Vâng."
"Cậu Moon Hyeonjoon, nếu không thì vậy đi? Tôi viết cho cậu một bức thư giới thiệu, giới thiệu cậu đi tới khoa não bên cạnh khám chút." Bác sĩ vẻ mặt nghiêm chỉnh mà châm chọc nói.
Bên cạnh bác sĩ mắt kính viền sợi vàng này ngồi một tên thoạt nhìn hung dữ, lúc này thế nhưng giống như một con mãnh gấu bị thuần phục vỗ vỗ lưng y: "Được rồi được rồi, em đừng tức giận."
Bác sĩ một cái đánh tay gã ra: "Ít đụng vào tôi. Anh giống như tên ngốc ngồi đây làm gì? Cút vào trong đi."
Người kia rất ủy khuất: "Em không nên hung dữ với anh như vậy."
"Có bản lĩnh thì anh đánh tôi? Không dám đánh thì đàng hoàng cút!"
Người kia cắn răng, buồn bã đi về.
Hyeonjoon thấy tâm tình bác sĩ bình tĩnh một chút, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi cũng không muốn uống rượu, sau này tuyệt đối sẽ không nữa!"
Cậu bình sinh sợ nhất giáo viên và bác sĩ.
Cho dù trong cuộc sống cậu nói bậy có thể so với bậc thầy văn học, viết văn đồi trụy vẫy tay có thể cầm giải Nobel, nhưng thấy bác sĩ và giáo viên, lập tức ngoan tới khép hai chân lại hai tay buông ngang, một chút cũng không dám láo nháo.
Đây chính là cậu, cậu vừa hèn vừa sợ.
Bác sĩ đỡ đỡ mắt kính, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu có biết rượu đối với thai nhi có độc tính gây dị tật ở thai rất lớn hay không? Rất có thể tạo thành tổn thương vĩnh viễn tới trí lực của thai nhi?!"
"Tôi xin lỗi!"
Bác sĩ thở hổn hển mấy hơi, bình phục tâm tình: "Đứa nhỏ này là của bản thân cậu, cậu mang thai, phải hiểu lúc mang thai cái gì nên làm cái gì không nên làm. Đã lựa chọn mang thai thì phải có trách nhiệm với đứa nhỏ!"
Hyeonjoon gật đầu như giã tỏi: "Vâng vâng, ngài dạy đúng! Nhất định có trách nhiệm!"
Bác sĩ tức giận mở kẹp báo cáo ra: "Người cha khác của đứa nhỏ đến chứ?"
Hyeonjoon sửng sốt: "Anh......"
Mắt bác sĩ bắn ra ánh sáng lạnh, âm thanh càng lạnh mấy phần: "Anh làm sao? Thân là cha của đứa nhỏ, ngay cả tới kiểm tra thai nhi với cậu cũng không có thời gian? Cậu đưa số điện thoại của anh cho tôi, tôi phải đích thân nói chuyện với ông chồng không có trách nhiệm này một chút."
Khóe miệng Hyeonjoon co rút: "Anh......"
Bác sĩ không nhịn được mà ngoắc ngoắc tay: "Cậu mau đưa điện thoại cho tôi, tôi chấn chỉnh anh ta giúp cậu."
"Anh......" Con ngươi Hyeonjoon nhỏ giọt: "Anh ấy đang ở...... trong tù."
Bác sĩ ngây ngẩn cả người, chớp chớp mắt, âm thanh không khỏi nhu hòa: "Vậy à...... Cậu Moo , xấu hổ quá, tôi không biết cái này nên mạo phạm rồi."
Hyeonjoon vẻ mặt đứng đắn mà nói hươu nói vượn: "Không sao. Tôi một mình có thể nuôi con lớn, tôi sẽ ở cùng con, chờ anh ấy chịu đủ hình phạt được phóng thích, tới đoàn tụ với chúng tôi."
Bác sĩ xoa xoa nước mắt cảm động ở khóe mắt: "Cậu đây quả thật là một người cha vĩ đại!"
"Ngài nói quá lời rồi, không dám nhận!"
Bác sĩ cầm lấy bút ở trên kẹp báo cáo vừa viết vừa nói: "Được rồi. Cậu gần đây chú ý ăn uống, vitamin có thể uống số lượng vừa phải, những thuốc khác cậu trước để tôi khám xem lại. Định kì làm kiểm tra, hai tháng sau tới đây làm kiểm tra sàng lọc một lần xem rượu cậu uống có ảnh hưởng gì không tốt tới sinh thai nhi hay không."
Hyeonjoon nhận lấy những lưu ý mà bác sĩ viết: "Phiền toái rồi."
"Hazzz " Bác sĩ thở dài: "Đàn ông mang thai mặc dù có tiền lệ, nhưng dù sao cũng là rất thiểu số. Chúng tôi vẫn chưa thể đối với đàn ông sinh con sinh ra nhận thức tính hệ thống, bản thân cậu nên chú ý thêm...... Đây là phương thức liên lạc của tôi, có vấn đề có thể tìm tôi."
Hyeonjoon gật gật đầu, ghi nhớ lời bác sĩ nói ở trong lòng.
Đi ra khỏi phòng khám bệnh, cậu ở trên hành lang hẹp dài của bệnh viện từ từ đi.
Trên hành lang đầy rẫy mùi của nước khử trùng, kích thích xoang mũi. Trên chỗ ngồi nhỏ hành lang ngồi không ít người, thần sắc hoặc buồn hoặc vui, phần lớn là tâm gợn sóng khó bằng phẳng.
Cậu thu bệnh án và mấy tờ báo cáo vào, còn chưa ngẩng đầu đã nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc phía trước, kèm theo một giọng nữ vang lên.
"Moon Hyeonjoon? Là anh?"
Hyeonjoon ngẩng đầu nhìn lên, chân mày nhất thời nhíu lại.
Người phụ nữ này cậu biết, em họ của Lee Minhyeong, Lee Jiyeon.
Lee Jiyeon mặc một thân áo khoác ngoài dạ lông dài màu xám nhạt, xách chiếc túi mới của Louis Vuitton. Tóc dài màu nâu nhạt hơi uốn, càng lộ ra khí chất tiểu thư được nuông chiều. Cô ta trang điểm mắt nhàn nhạt, nhưng trên môi lại đánh màu đỏ kiểu lửa cháy, cả người nhìn xa hoa lại phô trương.
Không thể không nói, người phụ nữ này rất có lực hấp dẫn ánh nhìn phái nam.
Đáng tiếc Hyeonjoon là gay, cho nên lực hấp dẫn của Lee Jiyeon đối với cậu mà nói, là số 0.
Cậu một chút cũng không thích cô ta, thậm chí ghét cô ta.
5 năm qua, Lee Jiyeon luôn xem thường Hyeonjoon, có bao châm chọc và khiêu khích chua ngoa. Lại bởi vì Ryu Minseok là đàn anh của cô ta, quan hệ của người phụ nữ này và Ryu Minseok cực kỳ tốt. Trong lòng cô ta, Ryu Minseok giống như thần thánh, mà Hyeonjoon chỉ là tên ngốc không biết tự lượng sức mình.
"Không nghĩ tới ở đây cũng có thể đụng phải anh, thật khéo." Lee Jiyeon cười nói với Hyeonjoon, chỉ là ý cười lại không tới đáy mắt.
Hyeonjoon vô ý phản ứng cô ta: "Ừ, khéo."
Chào hỏi xong, cậu nhấc chân muốn rời đi!
Lee Jiyeon hai tay ôm ngực, mắt chứa châm chọc: "Đi vội như vậy làm gì? Vội ra bên ngoài kiếm tiền? Nghĩ chút cũng đúng, anh sau khi bị anh họ tôi đá, trải qua vẫn là rất đau khổ."
Hyeonjoon mang theo nụ cười giả dối: "Ờ."
Cậu kỳ thực rất muốn nói với Lee Jiyeon, cậu chưa từng dùng tiền của Lee Minhyeong. Ngược lại, rất nhiều đồ Lee Minhyeong dùng, đều là Hyeonjoon cậu dùng tiền mồ hôi nước mắt mua.
Bất quá cậu không muốn ở nơi công chúng ầm ĩ với người phụ nữ này, quá hạ giá.
Lee Jiyeon vẫn như cũ đuổi cùng giết tuyệt: "Anh tới đây khám bệnh? Sẽ không phải không có tiền, đi ra ngoài bán, bị bệnh gì chứ? Giang mai? AIDS? Loại người như anh hẳn rất loạn, rất dễ nhiễm nhỉ......"
Cô ta nói càng ngày càng lộ liễu, sắc mặt Hyeonjoon cũng lạnh xuống.
"Lee đại tiểu thư, cái gì gọi là loại người như anh? Nơi công cộng, chú ý ngôn từ."
"Tôi chú ý?" Trong mắt Lee Jiyeon càng hiện ra khinh miệt: "Nên chú ý chính là anh. Anh có tư cách gì giáo huấn tôi? Bị anh họ tôi đá còn cao ngạo như vậy, ha! Thật là không lên nổi mặt bàn, cóc vĩnh viễn chỉ có thể sống ở trong bùn lầy, khí chất của anh và anh Minseok so ra, thật là kém quá xa."
Cô ta nói cậu là cóc? Nói cậu không sánh bằng Ryu Minseok?
Tức cười!
Không nhờ trong mắt người phụ nữ này, Ryu Minseok mỗi ngày dùng hàng xa xỉ, mặc nhãn hiệu nổi tiếng chính là cao quý, Hyeonjoon cậu chính là đê tiện.
Ryu Minseok nhiều năm như vậy ăn uống cùng với dùng đều là tiền của Ryu gia và Lee Minhyeong, cao quý ở chỗ nào? Hyeonjoon cậu không ăn trộm không cướp giật, mỗi đồng tiền đều là dựa vào tiền mồ hôi nước mắt bản lĩnh kiếm được, dùng không nổi đẳng cấp xa xỉ, dùng hàng chất lượng thường, còn bị người xem thường?!
Lee Jiyeon cho tới bây giờ không nhìn thấy những thứ này, chỉ có thể nhìn thấy đồ bên ngoài, quả nhiên là người không có não chỉ có cái mặt.
Trang điểm cầu kỳ hơn nữa, cũng không che giấu được chí thông minh ít đến đáng thương của cô ta.
"Lee đại tiểu thư đã có ý kiến, vậy thì phiền cô nhấc chân rơi đi, tìm anh Minseok của cô, đừng sủa loạn trước mặt tôi." Vừa nói, Hyeonjoon xô cô ta ra, làm bộ muốn đi.
Lee Jiyeon giận dữ cắn răng, kéo Hyeonjoon lại: "Sao, chửi tôi liền muốn chạy? Chột dạ?"
Hyeonjoon nhìn đại tiểu thư không biết thức thời này, cũng không biết nên tức hay nên cười.
Quả nhiên, Lee Jiyeon chính là dạng đại ngốc.
Lee Jiyeon đã chửi cậu bị AIDS, cậu không chửi ra lời thô tục, đã đủ cho cô ta mặt mũi.
May mà một trong những nguyên tắc của Hyeonjoon chính là không đánh phụ nữ, hôm nay cậu đã xé xác cô ta ra rồi.
"Lee đại tiểu thư, thứ nhất, tôi không bị AIDS, tôi đây sinh hoạt sạch sẽ, kiểm dịch đạt tiêu chuẩn. Thứ hai, tôi không muốn chạy, tôi chỉ không muốn dây dưa ở bệnh viện với cô, tôi cảm thấy rất mất thể diện. Thứ ba, chuyện của tôi và anh họ cao quý của cô, tôi tự mình biết, không cần cô thêm chuyện cho tôi. Nếu như cái tính nhiều chuyện của cô có thể ít giống như trí thông minh của cô thì cô có thể sẽ khiến người khác thích hơn hiện tại đấy."
Lee jiyeon tức đến mắt đỏ lên: "Ý anh là tôi ngu?"
Hyeonjoon mang theo nụ cười dối tiêu chuẩn: "Nếu như cô không biết ngu xuẩn là ý gì, đi về phía trước 50m, rẽ, lại rẽ trái tiến vào toilet nữ, cô có thể nhìn thấy một cái gương. Soi một chút, hiểu ngay cái gì gọi là ngu xuẩn."
Dứt lời, cậu mạnh mẽ hất tay Lee Jiyeon ra, đi thẳng về phía trước, không thèm để ý tới cô ta ở phía sau nổi điên nữa.
Lee Jiyeon tức đến cả người phát run, hung hăng siết chặt nắm đấm, giống như rắn độc nhìn chằm chằm bóng lưng Hyeonjoon.
Hồi lâu, cô ta lấy điện thoại ra, bấm số.
"Anh Minseok, là em, Jiyeon!"
"Em cho anh biết chuyện này. Em hôm nay ở bệnh viện đụng phải tên hạ tiện Moon Hyeonjoon kia, anh hôm nay......"
" Vâng, em hiện tại liền chụp hình."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz