ZingTruyen.Xyz

GƯƠM TRONG LỤA [DRACO MALFOY X READER]

94. Severus Snape

hnappii_1904

Draco và Kyrie vẫn ngồi bên nhau, vai chạm vai, tay nắm tay, trong ánh sáng mờ mờ của nến. Không ai nói gì. Không cần phải nói, và rồi…

“Đủ rồi.”

Giọng trầm khàn quen thuộc vang lên từ bóng tối sau lưng. Draco lập tức đứng dậy, đũa rút ra bản năng. Cô khựng lại, quay đầu, Snape đang đứng đó, áo choàng đen thẫm, ánh mắt sắc lạnh không biểu cảm.

“Giáo sư…” – Draco lắp bắp, mặt tái mét.

“Ta không cần lời giải thích. Ta không cần biết các trò đang nghĩ gì, cảm gì, hay mơ mộng thứ tình cảm ngu ngốc nào giữa thời điểm này.” – Snape bước chậm tới, ánh mắt dừng lại trên Dấu Ấn Hắc Ám trên tay cô.

Ông không kinh ngạc. Không sốc. Không hề bất ngờ. Chỉ có một nỗi buồn rất nhẹ, rất sâu, thoáng qua trong mắt.

“Parkinson.” – Snape nói chậm rãi – “Trò vừa tự tay viết tên mình vào một trò chơi mà không ai thắng cả. Và trò định để trái tim dẫn đường à?”

Cô siết chặt nắm tay: “Con không có đường lui.”

Snape nhìn cô, lâu, rất lâu. Rồi ông nói:  “Có những đứa trẻ được dạy phải đứng về phía Hắc Ám. Có những đứa chọn. Nhưng trò... không phải cả hai. Trò là lá bài nguy hiểm, vì trò có thứ mà cả Voldemort lẫn Dumbledore đều sợ: tự do.”

Draco ngạc nhiên. Kyrie cũng không thở được.

Snape quay đi vài bước, rồi dừng lại:

“Nếu còn muốn sống và muốn người bên cạnh mình sống, thì học đi. Không phải bùa chú. Học cách giấu trái tim. Học Bế Quan Bí Thuật. Học che giấu chính mình, trước khi kẻ khác moi nó ra và thiêu rụi nó.”

Ông ném cho Kyrie một cuốn sách cũ sờn mép, màu da rắn: “Occlumency là Nghệ thuật đóng tâm trí. Từ nay, mỗi đêm thứ Ba. Phòng số 7. Một mình.” – Ông nói rồi quay đi – “Đến muộn một phút, ta sẽ bỏ mặc trò.”

Rồi ông biến mất vào bóng tối như chưa từng đến.

Draco và Kyrie đứng yên rất lâu sau đó. Cô lặng lẽ cầm lấy quyển sách, siết vào ngực. Draco nhìn cô, lặng lẽ hơn mọi lần, và chỉ nói:

“Anh sẽ đợi bên ngoài… mỗi tối thứ Ba.”

______________________________

Phòng số 7, một căn phòng hẹp nằm sâu dưới tầng hầm, cửa khóa bằng bùa chú của riêng Snape. Trong căn phòng đó, chỉ có ba thứ: một cây đũa, một ánh nến lặng lẽ, và ánh mắt đen thẳm của thầy.

Snape đứng đối diện Kyrie, mỗi tối thứ Ba. Không nói nhiều. Không an ủi. Chỉ lạnh lùng ra lệnh:

“Đóng lại. Không cảm xúc. Không ký ức. Không run rẩy. Legilimens!”

Cô ngã nhào trong lần đầu tiên. Ký ức hiện lên như một cơn ác mộng vỡ vụn, hình ảnh Draco hôn lên Dấu Ấn, ánh mắt Pansy đẩy cô vào nghi thức, nụ cười của mẹ trong quá khứ rồi tất cả sụp đổ khi giọng Snape cắt qua:

“Yếu đuối. Lần nữa.”

Tuần thứ hai, cô cắn răng. Tuần thứ ba, cô bắt đầu phản đòn. Tới tuần thứ sáu… Snape bị đẩy lùi. Cô đứng giữa căn phòng, mồ hôi ướt gáy, ánh mắt không còn là của một học sinh nữa, mà là của một chiến binh đang tự mài giũa bản thân để sống sót.

“Giỏi.” – Snape gật nhẹ – “Đủ để qua mặt Riddle… nếu trò chưa yêu. Muốn sống sót giữa những con rắn, trò phải học cách trườn như một con trong số chúng mà không để lộ trái tim còn đang đập dưới da.”

______________________________

Chưa đến bình minh ngày thứ Bảy.

Dấu Ấn cháy rực trên tay Kyrie, nóng như lửa địa ngục. Không ai báo trước. Không ai cho cô lựa chọn. Cô được Kẻ Mà Ai Cũng Biết Là Ai Đấy giao nhiệm vụ.

Draco bật dậy khi thấy cửa phòng ký túc xá nữ khép hờ. Hắn không nghe tiếng bước chân, không thấy ánh nến. Nhưng có gì đó sai. Rất sai.

Hắn đi theo trực giác và thấy Kyrie đang mặc áo choàng đen, tay siết chặt bên hông, ánh mắt trống rỗng.

“Em đi đâu?” – Draco hỏi, tim hắn đập như trống trận.

“Anh biết mà.” – Cô khẽ nói, mắt không nhìn vào mắt hắn.

“Kyrie…” – Hắn bước tới – “Lệnh triệu tập sao? Không! Em không cần làm theo...”

“Em không làm… họ sẽ giết cả nhà em. Và giết cả anh.”

Draco chặn cửa: “Vậy để anh đi thay...”

“KHÔNG.” – Cô gào lên, lần đầu tiên trong nhiều tuần. Giọng cô vỡ ra, nghẹn lại – “Anh là người duy nhất em còn lại… Nếu anh chết, em sẽ không quay về.”

Cả hai đứng yên. Cuối cùng, cô tiến đến, hôn thật nhanh lên môi Draco, rồi lùi lại một bước.

“Chờ em. Nếu em không về trong ba ngày… thì đừng đi tìm.”

“Anh sẽ đi tìm.” – Draco nói, thở dốc – “Kể cả xuống địa ngục.”

“Thế thì...” – Kyrie khẽ cười, nụ cười buồn nhất hắn từng thấy – “...hãy mặc đồ đen cho đẹp.”

Rồi cô biến mất trong làn khói đen.

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz