Guom Trong Lua Draco Malfoy X Reader
______________________________
Căn phòng ngập khói đen, những ánh mắt lạnh lẽo và sặc mùi máu. Voldemort đứng giữa căn phòng, tay khẽ chạm lên đầu gậy rắn của hắn.Draco và Kyrie được dẫn đến, đứng bên nhau. Không ai dám nhìn nhau. Không ai dám để lộ gì cả. Chỉ có tiếng Voldemort cất lên chậm rãi, thấm độc như rắn trườn:“Hai kẻ trẻ tuổi… Hai giọt máu tinh khiết… Hai con cờ xinh đẹp mà ta muốn đặt vào trung tâm bàn cờ. Các ngươi có yêu nhau không?”Cả hai không đáp. Voldemort cười.“Tốt. Tình yêu là thứ yếu đuối nhất. Và đó cũng là đòn trừng phạt ngọt ngào nhất.”Hắn vung tay. Một bản cuộn được mở ra, bay đến trước mặt Kyrie và Draco.“Nhiệm vụ: Giết Albus Dumbledore.”Cô chết lặng. Draco thì tái mét. Nhưng Voldemort chưa dừng lại.“Nếu một trong hai thất bại… người còn lại sẽ chết. Nếu cả hai thất bại… Parkinson, cha mẹ ngươi sẽ bị xử tử.Và Malfoy, mẹ ngươi sẽ là món quà hiến tế cho Nagini.”Draco và cô lảo đảo ra khỏi nơi ấy như hai xác sống. Họ không nói gì. Không cần nói. Cả hai đều nghe thấy lời tuyên án tử vừa rồi. Kyrie là người phá vỡ im lặng đầu tiên:“Họ bắt chúng ta phải trở thành kẻ giết người. Không phải vì chúng ta đủ độc ác… mà vì chúng ta có nhau. Không phải mọi kẻ giết người đều là quỷ dữ. Có kẻ giết vì bị bắt buộc. Có kẻ giết vì nghĩ mình không còn lựa chọn. Nhưng tàn nhẫn nhất là khi người ta được dạy phải giết… người từng tin tưởng mình nhất."Draco siết nắm tay: “Bọn chúng sẽ không có được em.”Kyrie cười nhạt: “Nhưng chúng có được em rồi. Nhìn này.” – Cô giơ tay trái lên, Dấu Ấn cháy âm ỉ như tàn tro của một linh hồn.Draco ôm cô vào ngực, lần đầu tiên không ngạo mạn, không giả vờ mạnh mẽ, chỉ là một cậu trai sợ mất người mình yêu.“Chúng ta không giết giáo sư Dumbledore.” – hắn thì thầm – “Chúng ta phải tìm cách khác.”
______________________________
Tối thứ Ba. Không ai lên tiếng. Không có bài học.
Snape bước vào, nhìn cô với ánh mắt khác hẳn mọi lần. Cô đang ngồi bất động. Tay trái khẽ co lại như muốn giấu Dấu Ấn, nhưng Snape đã thấy. Không có gì qua được mắt ông.
Ông khoanh tay: “Hắn đã giao nhiệm vụ, đúng chứ?”
Kyrie ngẩng đầu, im lặng. Một cái gật nhẹ.
Snape thở dài: “Nghe đây, trò Parkinson. Không ai thực sự thoát khỏi lời thề. Nhưng… vẫn có cách để không trở thành sát thủ.”
Cô nhìn ông, lặng đi. Và rồi, như thể thầy đọc được suy nghĩ, Snape đặt lên bàn một tờ giấy da nhỏ.
"Kế hoạch “Diễn Chết” từ Albus Dumbledore."
“Dumbledore biết. Từ rất lâu. Ông ấy chọn con… chọn Malfoy… chọn cả ta. Và cái giá là… chính ông ấy.”
Kyrie run lên. Snape nói tiếp:
“Khi khoảnh khắc đó đến, Draco sẽ giơ đũa. Ta sẽ là người kết thúc. Trò, Kyrie, hãy đứng đó, giữ lấy Draco. Không run tay, không để cảm xúc phản bội. Và sau đêm đó… các trò không còn là học sinh Hogwarts nữa.”
...
______________________________
Gió rít từng cơn. Trăng bị che phủ, chỉ còn những vệt sáng nhòe nhoẹt xuyên qua mây xám. Draco và Kyrie được lệnh mai phục nơi cao nhất, đỉnh tháp thiên văn.
Họ đã luyện tập. Họ đã thuộc lòng từng nhịp di chuyển. Nhưng… Dumbledore xuất hiện. Một mình.
Ông đứng đó, áo choàng trắng bạc thấm mưa, tay đặt lên thành lan can. Mắt ông nhìn thẳng vào Kyrie trước tiên, như thể… đã biết cô sẽ đứng ở đó.
“Kyrie Parkinson.” – Ông gọi tên cô bằng giọng già yếu, nhưng vẫn trầm ổn.
Cô chết đứng. Tay cô run lên. Dumbledore lại nhìn sang Draco, ánh mắt đầy độ lượng:
“Các trò không cần phải làm điều này."
Draco nghẹn họng. Kyrie rút đũa ra… nhưng không giơ lên. Cô đang khóc, và gồng mình diễn rằng mình không hề yếu đuối.
“Giáo sư… biết tất cả?” – cô hỏi, nhịp thở không đều.
Dumbledore mỉm cười, rất buồn: “Từ trước khi các con biết mình là ai. Có những điều không cần nói ra… Người ta chỉ cần nhìn vào mắt nhau là biết: Đây là kết thúc. Và cũng là sự khởi đầu."
Tiếng bước chân vang lên. Snape xuất hiện từ bóng tối.
Draco lập tức giơ đũa, gào trong cơn rối loạn: “Avada...”
“Không!” – Kyrie kéo tay hắn xuống, ngăn lại.
Snape tiến lên, chĩa đũa vào Dumbledore.
“Severus… làm đi.” – Dumbledore nói.
Và rồi tiếng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa những điều lưu luyến vang lên: “Avada... Kedavra.”
Tia sáng xanh dương hiện lên chói lòa. Khoan đã, chẳng phải xanh lá sao? Vậy... người không thực sự muốn giáo sư Dumbledore rời đi sao Snape?
Dumbledore rơi khỏi tháp như một chiếc lá bạc. Cô quay đi. Draco chết lặng. Snape nắm tay cả hai, kéo họ vào bóng tối, không để họ kịp gục ngã vì sự thật vừa xảy ra.
...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz