ZingTruyen.Xyz

[Full] Phu Quân Ngố || Taeny || NC17

Chương 9 [19+]

tOmwinwin

Chương  9 (19+)

 ===

Thiệt là dụng lực quá sứa a~... Nấu Phở Gà thiệt khổ... Các bằng hữu thong thả thưởng thức..^^..

===

Hoàng Mỹ Anh hít một hơi dài, nhìn tướng công trần như nhộng, trắng trợn đi đến trước mặt nàng, vươn tay ôm nàng…

Mỹ Anh chợt ngượng ngùng, cuống cuồng vùng vẫy.

“Phu…phu quân..a~...”

Khuôn mặt kia, từ lúc bị thương tới nay mới nở một nụ cười si ngốc đầu tiên.

( Cười dê thì có.. ^o^..) 

“Hảo… Ta muốn giúp nàng kỳ lưng nha~…”

Mỹ Anh vô cùng ngượng ngùng, vội xoay người quay lưng về phía Thái Nghiên, vừa lúc đó đã bị đôi tay nhỏ nhắn dùng lực vòng quanh eo thon.

Thái Nghiên vẫn là không cho nàng có cơ hội chạy trốn.

“A~ phu…phu quân… không cần… thiếp…thiếp tự mình làm được.”

“Nhưng là… phu quân muốn hầu hạ nàng a~.”

Khuôn ngực căng mọng, săn chắc hùng hậu áp vào tấm lưng thon nhỏ bóng loáng, Thái Nghiên khàn khàn nói vào tai nàng, hơi thở nóng rực.

Mỹ Anh thấp mặt, hai gò má càng lúc càng đỏ hồng, phu quân nói muốn hầu hạ nàng, hàm ý trong đó, nàng đây hiểu rất rõ.

Lồng ngực ấm nóng của Thái Nghiên vẫn thủy chung áp sát Mỹ Anh, hai đỉnh hồng sớm đã cương cứng kiên cường đâm vào tấm lưng trần mẫn cảm của nàng, cặp mông non mịn không ngừng bị nơi rừng rậm ướt át của phu quân đẩy đưa va chạm.

Mỹ Anh nắm chặt tay mình… cố ngăn cản bản thân trôi theo dục vọng.

Kim Thái Nghiên một tay kỳ lưng cho Mỹ Anh, tay kia vẫn thế, vòng quanh ôm chắc lấy eo nhỏ của nàng.

Lưng của thê tử thật đẹp…!

Đôi bàn tay nhỏ nhắn lấy khăn nhẹ nhàng chà xát trên lưng nàng, tầm mắt hướng từ trên xuống dưới, chậm rãi thưởng thức.

Thái Nghiên đương nhiên sẽ không thỏa mãn với việc kỳ lưng cho Mỹ Anh, đã chạm được vào đằng sau lưng, đương nhiên cũng muốn chạm vào đằng trước a~.

Khăn tay ướt đặt trên vai Mỹ Anh, nhẹ nhàng xoa nắn sau đó chậm rãi đi xuống, vờn đến phần ngực mượt mà, động tác vô cùng chậm rãi, nhẹ nhàng chà xát lên lên bầu ngực tròn căng, mềm mại… hại Mỹ Anh nhịn không được cất tiếng thở dốc.

“Ưm…Thiếp…thiếp muốn tự làm a~.”


(Có ảnh ở đó để chi mà chị còn đòi tự xử =]]]]]]] *troll*)

“Không…phu quân muốn giúp nàng..”

Đúng vậy, “hắn” là phu quân của nàng, chỉ có “hắn” mới có thể cùng nàng tẩy tịnh.

Càng giúp nàng kỳ cọ, toàn thân “hắn” huyết mạch càng sôi trào, hoàn toàn không nhìn ra vài canh giờ trước, vẻ mặt “hắn” vẫn còn yếu ớt thiếu thần sắc.

Mỹ Anh chính là phương thuốc tốt nhất cho Thái Nghiên, nhưng "hắn" vẫn nhẫn nại không cần gấp gáp. Từ từ sẽ đến, hưởng thụ thân thể thê tử là quyền lợi của phu quân mà.

Bầu ngực đẫy đà non mịn dưới đôi tay xoa nắn của Thái Nghiên, trong phút chốc đã săn cứng lại, đôi nhũ nhỏ xinh lại càng thêm phần hồng nhuận.

Hô hấp dồn dập làm cho bộ ngực Mỹ Anh phập phồng liên tục cùng bàn tay Thái Nghiên ma sát vào nhau, càng thêm kích thích. Nàng liền cắn chặt môi lại, nhưng vẫn là không ngăn được phát ra tiếng rên rỉ.

“A~… ưm…m…”

Thái Nghiên nghe thấy thanh âm yêu mị của nương tử, mỉm cười đắc ý,  tiếp tục ra sức hầu hạ nàng.

Tẩy tịnh ở phần ngực no đủ xong, bàn tay “hắn” tiếp tục chậm rãi đi xuống phần eo thon thả, tiếp đó lướt vào giữa hai chân nàng.

“A~… k…không –”

Mỹ Anh nhịn không nổi nữa, hô nhỏ một tiếng... Nơi đó quá mức mẫn cảm, bị kích thích liền không tự chủ được, nàng co gối khép chặt hai chân

“Nàng tách chân ra đi”

Thái Nghiên khàn khàn nói.

Hai gò má nàng ửng hồng, Mỹ Anh bất lực lắc đầu.

“Không cần đâu a~.”

“Nương tử không tách chân ra, phu quân làm sao giúp nàng tẩy tịnh?”

Thái Nghiên cắn nhẹ vành tai nàng, giọng nói vô cùng ám mị…

Ý tại ngôn ngoại, Mỹ Anh đương nhiên biết “hắn” muốn làm gì, đáp án vẫn là giống nhau như một.

“Không cần a~..”

Bị nương tử cự tuyệt không phải chỉ một, hai lần, Thái Nghiên đang lúc nhiệt huyết dâng trào đương nhiên sẽ không dễ bỏ cuộc. Huống hồ, nương tử lúc trước rõ ràng đã nguyện ý cùng “hắn” động phòng, nếu giữa chừng không có nhiều sự cố phát sinh như vậy, “hắn” lại bị thương, nàng đã sớm thành nữ nhân của “hắn” rồi.

Thật vất vả mới hồi phục sức lực, giờ phút này bốn bề vắng lặng, Mỹ Anh lại không mảnh vãi che thân, cơ thể hoàng mỹ đầy sức xuân đang mơn mởn như mời gọi, Thái Nghiên không phun máu mũi liên tục xem như định lực đủ mạnh, nhưng vẫn là không chờ kịp, thật sự đã muốn ăn nàng ngay lập tức.

Tiến triển được tới đây rồi, sao có thể nói là không cần?

 ( Tới luôn đi anh… ngừng nữa là bà con cho iêm thành tÔm luộc á T^T )

“Vì cái gì không được ha~?”

Thái Nghiên chợt biến sắc, sự cự tuyệt của Mỹ Anh thời khắc này thật như trời long đất lở, phi thường, phi thường, phi thường nghiêm trọng a.

Bị dồn ép, cuối cùng Mỹ Anh mới ngập ngừng nói ra được một câu.

“Bởi vì… rất… rất sáng thôi.”

“Nga?”

Mỹ Anh cong môi nũng nịu, vẻ mặt ủy khuất

“Động phòng luôn diễn ra vào thời điểm trời tối, hiện nay đang giữa ban ngày, trời sáng trưng, xung quanh lại trống trơn, người ta….người ta mắc cỡ chết được a~!”

Nguyên bản nãy giờ Thái Nghiên rất khẩn trương, giờ nghe xong chợt bừng tỉnh.

“Điều đó thì có quan hệ gì đâu…!”

“Đương nhiên là có quan hệ, người ta… là lần đầu tiên mà..!”

Mỹ Anh càng thẹn thùng càng làm cho Thái Nghiên càng thêm phần kích động, đến thời điểm mấu chốt này, bảo “hắn” đợi đến trời tối, e rằng dục hỏa công tâm mà chết mất.

Kim Thái Nghiên đột nhiên xoay người Mỹ Anh lại, vùi mặt vào hai đỉnh đồi đang vươn mình khiêu khích làm nàng sợ đến mức kinh hô

“Ay da… phu….phu quân…người muốn làm gì a~?”

Thái Nghiên căn bản không để tâm, say sưa thưởng thức bầu ngực hấp dẫn của thê tử. Hai tay vồ lấy cặp mông đầy đặn mà xoa nắn kịch liệt.

Ngậm hết quả đào căng mọng của nàng, liếm mút chơi đùa…

Lưỡi “hắn” cũng chẳng yên phận, không ngừng va chạm đỉnh đồi khiến Mỹ Anh không kìm được hưng phấn, ngửa đầu ra sao hít mạnh… những ngón tay thon dài cấu chặt lên lưng trần của Thái Nghiên.

Toàn thân Mỹ Anh như có hàng vạn sinh trùng đang làm loạn, cả thân người nàng tê rần, cảm giác nóng bức, khó chịu giữa hai chân ngày một lớn hơn…

“ Phu quân a~…ưm.. đừng làm vậy nữa… a~”

“Ưm…m…Tranh thủ trời sáng…hờ.. có thể thấy rõ ràng… tẩy nàng dễ hơn a~!”

Thái Nghiên khó khăn đáp lời…

“A… người dám… không… –”

Mỹ Anh ngay cả ngăn cản cũng không kịp đã bị Thái Nghiênluồng tay xuống giữa hai chân, dụng lực nhằm vào khu rừng rậm bí hiểm kia mà bóp chặt.

 ( Ô ...nô... )

 “N…Nga~…”

Mỹ Anh bất ngờ la lên một tiếng…. Cử chỉ lớn mật này làm nàng hoảng sợ không biết phải đối phó thế nào. Nàng vạn lần không thể tin được, giờ khắc này phu quân lại cư nhiên không chịu nghe lời nàng.

Đôi mắt Kim Thái Nghiên bừng bừng dục hỏa, gắt gao nhìn thẳng vào giữa hai chân nàng, chăm chú đến xuất thần.

“Phu quân… ngươi… a~….ngươi sao lại…”

Mỹ Anh cố cất nên lời… vừa thẹn thùng đến muốn chui xuống đất cho xong.

So sánh với khí lực của Thái Nghiên, Mỹ Anh tựa như sơn dương non mới sinh, giãy không được, chỉ có thể giữ nguyên tư thế, phô ra gian tối tư mật giữa hai chân cho đôi mắt nóng rực kia thưởng thức.

Kim Thái Nghiên tiếp tục hầu hạ tiểu nương tử của “hắn”, động tác vô cùng dịu dàng, giúp nàng tẩy tịnh chỗ mẫn cảm ấy.

Lướt đôi mắt sáng bừng đầy lửa dục khắp cơ thể nương tử…

Thái Nghiên chăm chú tận hưởng phút giây này… tận hưởng hình ảnh Mỹ Anh ngẩng người chịu đựng, hai mắt lim dim mơ màng, bờ môi đỏ hồng cố bặm chặt, lâu lâu không chịu được phát ra thanh âm yêu mị đến rợn người…

Hai quả đồi xinh xắn, lấm tấm vài giọt mồ hôi, đang nhấp nhô theo từng hơi thở khó khăn…

“A~…a..p…phu quân…th..thiếp không chịu được…ưm..m..”

Mỹ Anh ra sức dãy dụa.

“Đừng nhúc nhích..” Thái Nghiên nhếch miệng cười.

“Au~ … đau …a~..”

Ngón tay Thái Nghiên vì Mỹ Anh cử động, vô tình chọc mạnh vào tiểu huyệt nóng ấm của thê tử, khiến nàng nhăn mặt đau đớn. Thái Nghiên hốt hoảng ôm chằm lấy Mỹ Anh vỗ về…

“Thật xin lỗi…xin lỗi…nương tử…a~”

Rồi như để xoa dịu cái đau, Thái Nghiên nhanh chóng chiếm lấy đôi môi nhỏ xinh, nhấm nháp khuôn miệng ngọt ngào của nàng.

Nụ hôn cứ thế mãnh liệt... dần trượt dài xuống cổ trắng ngần... lướt qua đồi núi nhấp nhô... xuống tận thung lũng… chiếc lưỡi ẩm ướt không ngừng đánh đưa, trêu ghẹo lỗ huyệt nhỏ xinh nơi eo thon…

Cứ thế "hắn" kéo tiếp một đường dài đầy dịch vị đến khu rừng nguyên sinh chưa khai phá...

Thái Nghiên ngồi hẳn xuống, áp mặt vào giữ hai chân nàng, cọ mũi vào nơi rậm rạp mà hít hà mùi thơm da thịt Mỹ Anh…

“Hắn” say đắm hương vị này, nó như xuân dược làm Thái Nghiên mê mẫn, cuồng si…

Cấp tốc bốc hỏa, lửa dục như bùng cháy dữ dội, “hắn” vứt bỏ mọi e ngại, xuôi theo bản năng mà hành động…

Thái Nghiên khao khát nàng… Khao khát nếm trọn mùi vị của Mỹ Anh nương tử…

 Hai tay cặp chặt hai chân Mỹ Anh, mở hướng làm chân nàng mở rộng, Thái Nghiên tham lam ngoạm chặt tiểu Mỹ Anh vào miệng thưởng thức.

Đang mơ màng với cảm giác khoái lạc phu quân mang đến, bỗng thấy thân dưới bị chiếm lấy một cách mạnh bạo, Mỹ Anh mở to mắt cuối xuống nhìn. Nàng thật không khỏi cả kinh trước canh tượng này.

Phu quân ngố (?? Ngố á ??) đang quỳ dưới thân nàng, hai tay bắt đầu sờ soạng phần mông trắng nõn nà… cái kinh ngạc nhất mà đầu “hắn” đang ở giữa, khuôn miệng ấm nóng đang cật lực nhằm vào chỗ tư mật của nàng mà nếm mút.

“A~…a~..”

Chưa kịp hoàng hồn thì cảm giác cực khoái đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể Mỹ Anh, khiến nàng mém xíu là ngã nhào, phải nhằm tóc phu quân mà giữ chặt mới có thể chống đỡ.

Mỹ Anh thở hổn hển… thân mình không khỏi run rẩy… đôi mắt nhắm nghiền lại… cảm nhận từng dòng khí huyết đang dâng trào… chiếc lưỡi hư hỏng của phu quân đang tra tấn hạch hoa mẫn cảm nhất của nàng.

Thật xấu hổ a~

Cắn chặt môi hồng nhưng rốt cuộc nhịn không được nàng lại hé miệng bật tiếng rên rỉ đầy kích động, làm Thái Nghiên đang hừng hực lửa dục… càng thêm ra sức tỉ mỉ “hầu hạ” nương tử, đánh lưỡi kịch liệt vào tiểu Mỹ Anh đang mẫn đỏ.

“Ơ~….phu quân…ta… sắp không chịu được rồi…ưm …m ..”

Thái Nghiên nghe thế ngẩng người đứng dậy, tốc độ nhanh nhất kỳ cọ cho mình một phen, sau đó ôm thê tử mềm nhũng trở vào trong.

 --

Hoàng Mỹ Anh toàn thân tê dại, tứ chi hư nhuyễn, rốt cuộc vô lực chống cự, tùy ý Thái Nghiên đặt nàng lên đống cỏ khô êm ái…

Thân thể ấm nóng căng tràn áp vào nàng, đôi môi ướt át lại ra sức “tẩy tịnh” cho nàng một lần nữa.

Đặt từng nụ hôn lên khắp làn da trần của Mỹ Anh, nhấm nháp mỹ nhân từng chút một… bàn tay ấm áp của Thái Nghiên vuốt ve dịu dàng làn da mượt mà…

Một lần nữa cuối xuống ngậm chặt bộ ngực sữa mềm mại, Thái Nghiên lại làm cho nó săn cứng, ưỡn mình khiêu khích.

“Ưm….hờ…hờ…phu quân.. ưm….người chỉ vừa mới hồi phục mà.”

Mỹ Anh khó khăn nói

“Không phải là vừa mới hồi phục mà là đã hồi phục.. ta hiện tại.. phát điên lên vì nàng a~..”

“Người… người sao lại nói vậy ..ưm..m…”

“Không tin? ta có thể chứng minh...”

Bàn tay Thái Nghiên bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Mỹ Anh, dời xuống, muốn nàng cảm thụ sự ướt át của “hắn”.

“Nha~”

Khuôn mặt Mỹ Anh lập tức đỏ bừng, bởi vì tay nàng đang đặt ở tiểu Nghiên, cảm nhận được sự ẩm ướt, ấm nóng đến kinh người.

Mỹ Anh mím môi, trừng mắt nhìn không thể quay đi.

Nhìn là một chuyện.

Sờ lại là chuyện khác.

Ban đầu, Mỹ Anh thật rất ngượng ngùng…

Nhưng lòng hiếu kỳ vẫn càng lúc càng tăng, Mỹ Anh vô tình chạm vào, ấn nhẹ một cái vào hoa huyệt của phu quân, đột nhiên nàng nghe được tiếng rên nhẹ.

Không khỏi nghi hoặc nàng ngước mắt, phát hiện Thái Nghiên hô hấp biến đổi, khuôn mặt lộ vẻ căng thẳng tột cùng.

Bàn tay nhỏ bé lại chạm vào lần nữa, phát hiện phu quân mình tiếp tục thâm sâu hít một hơi dài, giống như động tác của nàng cùng phu quân tương ứng.

Đột nhiên tỉnh ngộ a~

Nguyên lai chính mình cũng có thể đùa “hắn”!!!

Phát hiện được điều này làm Mỹ Anh thực cao hứng, lá gan bất tri bất giác cũng lớn hơn.

Nhất tưởng đến phu quân vừa lúc nãy khi dễ nàng, nhịn không được muốn lợi dụng cơ hội trả thù “hắn” một chút.

Mỹ Anh cũng muốn làm cho phu quân tê dại khó nhịn… làm cho phu cũng phát ra tiếng rên rỉ… làm cho phu quân thần phục ở “dưới tay” nàng.

 ( Chị Nấm không có ngơ à nha~..muahaha)

 

Đôi tay nhỏ bé, nhằm ngay hạt châu nhỏ của Thái Nghiên, xoa nắn lên xuống liên tục, miệng cũng không ngại nhằm vào bầu ngực của “hắn” mà liếm mút…

“A~… nương tử..”

Thái Nghiên rên rĩ…

Vừa làm phu quân sung sướng, Mỹ Anh lập tức thay đối, cùng lúc dùng tay nhấn mạnh vào hạt châu săn cứng, môi dụng sức cắn mạnh vào đỉnh đầu đỏ ửng như trả đũa…

Chỉ có điều nàng không hiểu được, làm thế như lửa đổ thêm dầu, lửa bốc mạnh sẽ thiêu cháy chính nàng a~

Kim Thái Nghiên gầm lớn một tiếng… “A~….”

Bị kích thích mãnh liệt... vừa giận lại vừa ưa thích... Thái Nghiên mạnh bạo vồ lấy môi Mỹ Anh.. Một tay giữ chặt hai tay nàng lên đầu, một tay dụng lực đẩy mạnh vào chỗ mẫn cảm ướt nóng giữa hai chân nàng.

“A~…!”

Cơn đau đớn bất ngờ chấn động giống như muốn xé rách nàng làm Mỹ Anh run rẫy toàn thân, giãy dụa đánh “hắn”.

“Đau quá! Đi ra ngoài….mau đi ra a~…”

Kim Thái Nghiên vội vàng đình chỉ, không dám vọng động, tùy ý nàng đánh.

Chiến sự đã đến được mức này, “hắn” đâu dễ dàng ngoan ngoãn chịu lui binh, Thái Nghiên biết đau đớn là nhất thời, kiên nhẫn chờ Mỹ Anh thích ứng, nhẹ nhàng hôn đôi môi mọng ướt ngọt ngào của thê tử như muốn hóa giải nỗi lo lắng cho nàng.

Thái Nghiên vừa hôn vừa dỗ dành, đôi tay xoa bóp không ngừng bộ ngực sữa đang căng cứng, rồi vùi mặt vào giữa hai bầu ngực của nàng tham lam thưởng thức. Cuối cùng Thái Nghiên cũng thành công thu phục nàng, tiểu nương tử không còn giãy dụa, hai cánh tay chỉ để lên vai “hắn”, đôi bàn tay siết chặt, cào nhẹ vào lưng "hắn" mà thỏa mãn …

Ngay lúc đó Thái Nghiên cũng bắt đầu thong thả nhịp nhàng rút ra, đẩy vào giữa các cơn co thắt của Mỹ Anh.

Điều mong muốn lớn nhất vào lúc này của Thái Nghiên là được nhìn thấy nữ nhân của “hắn” ở bên dưới… toàn thân lửa nóng khó nhịn.. rên rĩ từng hồi… cảm nhận được nữ nhân của “hắn” nhấp nhô eo nhỏ, nhịp nhàng đưa đẩy theo mỗi lần xâm nhập.

Tiếng rên rỉ đầy kích động…bàn tay nóng rực cùng dục vọng từng đợt nhồi vào chỗ sâu nhất của nàng…

 Bốn mắt nhìn nhau…

Mồ hôi đầm đìa…

Bầu ngực cùng lúc đong đưa, đụng chạm, đầy thõa mãn…

Cả hai như hòa tan làm một, dây dưa, không dứt…

--

Trải qua nhiều đau khổ, trời cao cuối cùng không phụ người có tâm, Kim Thái Nghiên rốt cuộc đã được cùng nương tử động phòng.

Tuy rằng không có hoa lệ mỹ ốc, cũng không có giường lớn hồng trù tráng lệ, nhưng Hoàng Mỹ Anh tuyệt không ngại việc ở trong gian miếu đổ nát này hòa quyện cùng tướng công.

-- 

Hai người cứ thế mây mưa… đến khi vỡ òa trong cảm giác đê mê.. cùng nhau thở dốc.. dịu dàng ôm chặt nhau… đi vào giấc ngủ…

Tay Thái Nghiên vẫn thế… chôn chặt trong động nhỏ khít đầy nước xuân tình… như muốn khẳng định…

Nơi đó là của riêng “hắn’…

Chỉ có “hắn” mới được tự do ra vào…

Chỉ có “hắn” mới được đụng chạm… say sưa thưởng thức…

 Nương tử... ta yêu nàng ...

==

Yên giấc được khoảng vài canh giờ, Mỹ Anh từ từ tỉnh dậy… Chợt nhớ lại cảnh tượng động phòng khi nãy làm nàng không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng.

 

Giờ.. ta đã đích thị là người của “chàng”.

Giây phút hồi tưởng qua đi, Mỹ Anh mới phát hiện bên cạnh không có bóng dáng ai kia. Nàng ngồi dậy khoác tạm áo choàng của phu quân bởi vì y phục đang phơi ở bên ngoài. Sau đó, chân trần vội vã tìm kiếm “hắn”.

Rất nhanh Mỹ Anh phát hiện ra thân ảnh nhỏ nhắn của Thái Nghiên ở hậu viện miếu, phu quân nàng đang ngồi ở cạnh giếng, nhìn bóng mình qua nước.

Thái Nghiên quay đầu, ánh mắt say đắm nhìn vào khuôn mặt thê tử… khuôn mặt mơ màng vừa tỉnh giấc, mái tóc dài hơi rối càng làm cho nàng thập phần quyến rũ hơn a.

Tay “hắn” vươn ra, cùng nở một nụ cười đầy âu yếm.

“Lại đây… thê tử…”

Mỹ Anh thẹn thùng chậm rãi tiến đến, đặt tay vào bàn tay mềm mại của phu quân.

Thái Nghiên giật nhẹ tay như muốn kéo cả người nàng ngã vào lòng “hắn”.

“Nha~”

Mỹ Anh hô nhẹ, bĩu môi như trách mắng…

Sự động chạm da thịt giữa thân thể nàng và thân hình săn chắc, ấm nóng của Thái Nghiên làm ngực nàng bất giác săn lại.

“Nàng không có mặc y phục bên trong a~”

Đôi mắt Thái Nghiên chứa đầy dục vọng, nhếch miệng cười nhẹ như trêu ghẹo nàng, tay “hắn” lại nhanh chóng thâm nhập áo choàng, làm càn sờ soạng.

 ( Phu quân ngố ngố khờ khờ đầu truyện của tui đâu…. Sao gần kết toàn thấy anh dê xồm này vậy =]] )

 

 

“Xiêm  y của thiếp đang phơi, lúc đó phu quân cũng thấy mà ha…!”

Hai gò má hồng hồng, cái miệng nhỏ xinh, đôi mắt to tròn vô tội nhìn “hắn” nhẹ giọng kháng nghị, giữ chặt đôi tay đang không an phận.

“Hì..hì… Không mặc y phục, càng mát mẻ nha.”

Thái Nghiên lại nhếch môi cười cười ra chiều đắc ý.

Mỹ Anh chau mày, ra vẻ không bằng lòng, liếc Thái Nghiên một cái, sau nhẹ giọng hỏi

“Phu quân còn chưa bình phục.. sao không ở trong miếu mà nghỉ ngơi, lại ra ngồi ở nơi này ??”

“Ta là đang muốn gội rửa tay chân a~.. Hơn nữa cần phải đem những thứ này trừ bỏ.”

Nói xong, Thái Nghiên đưa lên trước mặt mười đầu ngón tay.

Mỹ Anh biết, Thái Nghiên thích để móng tay dài, mỗi lần gội rửa tay chân, đều cẩn thận từng chút, không cho móng tay hư tổn, chỉ là lần này nhất thời không biết tạ sao “hắn” lại muốn trừ bỏ.

 

( Điệu quá anh hai.. nhỏ tới lớn hám làm nam nhân rồi mà còn phải để móng dài mới chịu [> O < ] kaka)

Bàn tay Mỹ Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay phu quân, ra vẻ khó hiểu.

“Móng này không tốt, làm đau nàng a~”

Tầm mắt Thái Nghiên hướng vào phần ngực căng tròn đang nửa kín nửa hở của nàng, ngoại trừ các dấu hôn, còn có rất nhiều mảng đỏ hồng… Nhìn thấy dấu vết này, Thái Nghiên liền ý thức được, nguyên lai móng của mình đối với nàng vẫn là rất cứng rắn, sẽ làm làn da tuyết ngọc kia bị ửng đỏ đau rát. Hơn nữa, lúc “động thủ”, trong cơn hưng phấn khó bề kiểm soát, e rằng sẽ làm cho tiểu Mỹ Anh thương tổn nha.

Nghĩ đến đó, Thái Nghiên hạ quyết tâm, đem bộ móng quí giá nhiều năm gìn giữ trừ cho bằng hết.

Ý tứ này làm Mỹ Anh không khỏi cảm động…

Nghĩ tới sự quan tâm chu đáo ngọt ngào của phu quân làm cho lòng nàng thật là ấm áp liền nắm chặt tay “hắn” đưa lên cánh môi hồng, thơm nhẹ.

(Thơm = Mi = Hun = Kiss đó các vị ^o^ )

Kim Thái Nghiên ngẩng người ngắm nhìn tiểu thê tử nâng niu tay mình, thả hồn hồi tưởng phút giây mây mưa say đắm.

“Nhìn kìa.. phu quân cắt tỉa như vậy sao.. đều hỏng cả rồi a~.”

Mỹ Anh buồn cười nói, móng tay nhỏ xinh của phu quân nàng bị cắt tạp nham, không ra hình.. thật là..

“Vậy giờ phải làm sao ha?”

“Để thiếp giúp người...”

Hai mắt Thái Nghiên sáng ngời, lập tức đồng ý.

“Hảo hảo (mì tÔm) a~ ”

Nguyên bản đang ôm thê tử trong lòng, Thái Nghiên lập tức nâng nàng lên đặt  ngồi trên đầu gối “hắn”, mặt đối mặt.

Tư thế vô cùng ám muội này làm Mỹ Anh có chút không tự nhiên… Nhíu mày nhìn phu quân dò xét… nhưng tướng công tài ba của nàng chỉ ngoác miệng ra cười như không có gì.

“Đừng manh động… nếu không sẽ cắt phạm vào.. lúc ấy đừng có mà trách thiếp không cảnh cáo trước.”

“Hảo, bất động… bất động.. bất bất .. động động..hì hì..”

Thái Nghiên trưng ra nụ cười khờ khệch chăm chú nhìn vào mắt thê tử, hai bàn tay ngoan ngoãn đưa lên, làm ra vẻ như cún con chờ đợi được vuốt ve, chăm sóc…

Cảnh tượng này thất rất rất đáng yêu nha~…

Mỹ Anh không thể không bật cười, hai vầng trăng khuyết lại hiện lên trên gương mặt diễm lệ, môi hồng tỏa nắng làm Thái Nghiên thơ thẫn. Bất giác, miệng “hắn” mở to không ngậm lại được.

Thấy bộ dạng si ngốc của phu quân, Mỹ Anh đưa tay véo yêu vào mũi “hắn” một cái. Thái Nghiên chau mày, trề môi, phụng phịu giả vờ đau đớn như vừa bị thiên lôi đánh trúng.

Ai.. cha~.. phu quân à.. sao người lại hảo đáng yêu thế này hửm…

Nghĩ xong, Mỹ Anh tiến gần, mi nhẹ lên chóp mũi của ai kia, thì thầm…

“Ngồi yên… cấm nghịch…”

Hành động của nương tử quá đỗi ngọt ngào, Thái Nghiên cả người hạnh phúc trào dâng, bay bổng như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh a~

Cầm chắc chủy thủ (dao găm) trong tay, thứ trước đây từng được dùng để lấy mạng Thái Nghiên nay lại được sử dụng chăm sóc cho “hắn”, thật là không khỏi cảm thấy thế sự thay đổi quá mau.

Mỹ Anh tập trung cao độ, động tác thật cẩn thận, cắt bỏ từng chút từng chút một.

Kim Thái Nghiên thừa dịp đó chăm chú nhìn thê tử mỹ miều, tròng mắt thâm u, chiếu rọi khuôn mặt đỏ bừng như say rượu của nàng, tinh thần kích động, dễ gì mà chịu bất động a~!

Áo choàng trễ nãi sa xuống, thân hình Mỹ Anh vẫn là nửa kín nửa hở… À không… Hai phần kín, tám phần hở… hiển hiện trước mắt như trêu ngươi.

Một tay đang bị nương tử giữ lấy, tay còn lại không chịu an phận xâm nhập áo choàng lần nữa, vuốt ve nhẹ nhàng.

  

Cho dù giây phút mây mưa thân mật trôi qua chưa bao lâu, Thái Nghiên vẫn là đang quyến luyến không thôi, bàn tay cứ thế sờ soạng, bao trùm khóa trụ bộ ngực sữa non mịn tròn căng, ngón tay mềm mại chà xát nhẹ nhàng lên nụ hoa mẫn cảm.

Bầu ngực này là của ta a~… chỉ của riêng ta thôi…

 

(Biết rồi anh hai… bởi thế iêm nào dám đụng.. chỉ dám kế bên chiêm ngưỡng anh “bóp” .. à không.. anh đụng chị thôi … =]]]]]] )

“Ây… đừng đùa nha.”

Mỹ Anh nhẹ giọng kháng nghị. Đánh khẽ lên tay “hắn”, làm bàn tay này không thể không thu hồi.

Thấy phu quân rốt cuộc ngoan ngoãn, Mỹ Anh liền chuyên tâm tiếp tục.

An phận được bất quá chỉ trong chốc lát, bàn tay “hắn” lại tiếp tục động đậy, lần này lặng lẽ sờ cặp mông mượt mà bóng loáng mê người.

Đôi mông này cũng là của ta a~….

 

( Biết rồi… Khổ lắm.. nói mãi… Từ ngày anh ở trên stage trắng trợn ngắm nghía butt chị thì chúng em đây đều rõ mông ấy là của anh ạ.. [ ^ O ^ ] hú hú )

Bàn tay ôm trọn mông nàng, kéo nhẹ vào lòng, hai tiểu Nghiên săn chắc cương cứng vừa vặn áp sát vào hai khoảng nõn nà của nương tử.

Mỹ Anh không nhịn nổi… hít sâu một hơi… gò má đỏ bừng… nghiêm mặt liếc Thái Nghiên một cái, nhưng không buông lời la mắng… Chỉ là cắn nhẹ cánh môi, tiếp tục chuyên tâm.

 

Không để ý đến ta??

Hai tiểu Nghiên nhẹ nhàng cọ xát vào bờ ngực của Mỹ Anh, ý đồ đùa giỡn với nàng, câu dẫn nàng, khiến nàng thể hiện ra dáng điệu ức dục khó nhịn.

Càng cọ xát, thân người Thái Nghiên càng lúc càng nóng bừng, dục vọng như vực sâu không đáy, tra tấn lý trí “hắn”, làm “hắn”càng lúc càng không thể nhẫn nại, nhưng lại không thể động thủ.

Móng tay hồ như vĩnh viễn cắt không xong, làm cho Thái Nghiên như chịu cực hình tra tấn.

“Xong chưa a~?” Thái Nghiên nóng vội hỏi.

“Vẫn chưa đâu nha~”

Nàng cố ý!

TháiNghiên biết vì càng lúc động tác của Mỹ Anh càng trở nên chậm chạp, hơn nữa, khóe môi lại vụng trộm cười thầm.

 

(Đầu truyện ngơ - ngố… cuối truyện thành cáo – dê hết rồi =]]]]]]]]]]] .. quá dữ cho đội thiếu nữ ..muahaha…)

Thái Nghiên không thể cầm cự trước sự khiêu khích của nương tử…thu vội tay về… nhằm mông săn chắc của Mỹ Anh dùng chút sức nhẹ nhàng kéo lại, một tay ở hạ bộ chờ sẵn, được thế từ dưới tiến thẳng trong nàng.

“A~!”

Mỹ Anh cất tiếng thét chói tai, không ngờ phu quân liền như thế trực tiếp tiến vào.

Vì quá hưng phấn, bị trợt tay, Mỹ Anh làm rớt chủy thủ, hai tay ôm chặt vai của phu quân.

“Không công bằng a~… Sao người có thể cư nhiên không báo trước thẳng tiến vào – đáng ghét –”

Đang chu môi hồng kháng nghị, Mỹ Anh liền bị Thái Nghiên nhanh chóng khóa trụ.

Thái Nghiên gắt gao đỡ lấy kiều thê tử, ôm chặt nàng vào lòng làm cho thân thể của cả hai dán chặt vào nhau không một khe hở, cũng làm cho nàng không thể trốn chạy, chỉ có thể đón nhận “hắn” không điều kiện, đong đưa theo cử động của“hắn”.

Hoàng Mỹ Anh đột nhiên cảm nhận một cơn kích thích cực đại tràn tới, làm toàn thân nàng chấn động run rẩy.

 

Phu quân rõ ràng vừa mới hồi phục, sao dường như vĩnh viễn dùng không hết tinh lực?

 

Mỹ Anh không khỏi hờn dỗi.

“Phu quân… người… người …không ngoan a~.”

Sau khi động phòng với Mỹ Anh, Thái Nghiên trở nên rất khó sai bảo, lại không vâng lời...



Ta chỉ là trong chuyện ân ái… không dễ dàng kìm chế như trước thôi nha..

Kim Thái Nghiên cứ thế “hầu hạ” thê tử tận tình.

Hai người ở ngôi miếu đổ nát, liên tiếp trong ba ngày, trọn ba ngày, dục vọng như không hề cạn, “hắn” hằng đêm đều động thủ với nàng. Đến ngày thứ tư, bọn họ mới khởi hành.

Kim Thái Nghiên tự hứa với lòng, không bao giờ để Mỹ Anh chịu khổ nữa. Mấy ngày qua thật tội cho nàng, giờ “hắn” công lực cũng đã hồi phục tám chín phần, săn thỏ bắt cá, lột da, làm thịt, toàn bộ đều một mình cáng đáng.

Sau mấy ngày ăn rau quả dại, bọn họ rốt cuộc đã có thể ăn thịt.

Chính là khi chạy trốn, không có hành lí, ngay cả ngân lượng cũng không còn, điều này làm Mỹ Anh không khỏi lo lắng, nhưng Thái Nghiên bảo nàng yên tâm, “hắn” đã có biện pháp.

Lúc gần tới thành trấn, Thái Nghiên tiện tay ngắt vài loại dược thảo ở bên đường, sau khi vào thành bán cho hiệu thuốc bắc, được không ít bạc nha.

Chuyện đầu tiên cần cấp nhất chính là mua cho nương tử ít bộ đồ mới. 

( Đúng là cái gì cũng nghĩ cho vợ đầu tiên… chị nhà quả là có phúc ..hì hì)

 

Thay đồ mới, hài thêu mới, Hoàng Mỹ Anh lại khôi phục bộ dáng kiều mị xinh đẹp động lòng người khiến Thái Nghiên nhìn không chớp mắt, thất thần bất động.

Vì lo lắng nương tử đã chịu quá nhiều vất vả, “hắn” đến khách điếm lớn nhất thành, đặt một thỏi nguyên bảo lên bàn, trước mặt chưởng quầy.

“Cho ta một thượng phòng tốt nhất.”

“Dạ…dạ…đại gia, vừa vặn còn thừa một phòng thượng tốt nhất, mời theo tiểu nhân”

“Ngoài ra, đưa nước ấm đến phòng cho nương tử ta tẩy tịnh”

“Dạ..dạ…”

“Còn nữa, nửa canh giờ nữa, ngươi đem lên phòng một vò rượu quý ngon nhất cho ta.”

“Tuân mệnh, tiểu nhân lập tức đi thu xếp cho đại gia.”

Hoàng Mỹ Anh ở một bên nhìn phu quân ra tay rộng rãi như thế, không khỏi trợn tròn đôi mắt, kéo kéo góc áo “hắn”.

Kim Thái Nghiên thấp đầu, cả kinh hỏi

“Nương tử có chuyện gì a~?”

“Ở phòng thượng, lại kêu toàn thứ đắt tiền, sao phu quân không chi tiêu tiết kiệm một chút ha?”

Mỹ Anh biết phu quân là vì nàng, nhưng bọn họ cũng không giàu có gì, thật vất vả mới bán dược được ít tiền. Tốt nhất là nên dè xẻn một chút. 

Thái Nghiên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé trấn an

“Đừng lo lắng ha… phu quân tự biết chừng mực.”

Mỹ Anh vẫn là không yên lòng, nhưng ở trước mặt có người ngoài, nàng cũng không dám nói thêm, cất bước đi theo phu quân.

Chưởng quầy khúm núm dẫn họ tới thượng phòng, bước vào trong liền cảm nhận được phòng này thật rất thanh tịnh, yên tĩnh.

“Nhị vị quý khách an tâm nghỉ ngơi, đợi lát nữa, nước ấm sẽ được đưa tới.”

Kim Thái Nghiên gật đầu, nét mặt thủy chung uy vũ băng lãnh làm cho người ta không khỏi kính sợ. Chưởng quầy không dám chậm trễ cung kính cúi đầu lui ra ngoài.

Người vừa lui ra, biểu tình nghiêm túc của Thái Nghiên liền biến mất thay vào đó là khuôn mặt tươi cười rạng ngời, ôm thê tử vào lòng, hôn lên đôi môi hồng nhuận, hai tay vội vàng sờ soạng khắp người nàng.

“Ây… phu quân lại làm gì a~? Ban ngày ban mặt mà.”

“Ta muốn ăn nàng.”

 

( =]] trắng trợn quá đi… giờ cứ thấy chị là muốn cháp vậy sao T^T )

“Hiện tại? Không được đâu, lát nữa người ta đem nước ấm lên đây mà.”

“Không ngại, bọn họ sẽ đặt nước ở phòng khách, còn đây là nội phòng a~.”

“Nha.. hay thật.. ai vừa mở miệng nói sẽ tự biết chừng mực, giờ lại thế này?”

Mỹ Anh nũng nịu.

Thái Nghiên nở nụ cười, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng.

“Đối với nàng, phu quân vĩnh viễn không cho phép mình có chừng mực đâu a~.”

Nhấc bổng Mỹ Anh lên đặt trên giường lớn, dùng tốc độ nhanh nhất thoát y phục nương tử, làm cho nàng không còn mảnh vải che thân.

 --

Một canh giờ sau, trong bồn nước ấm có hai người đang ngâm mình, hơi nóng làm gương mặt Hoàng Mỹ Anh ửng đỏ.

Thái Nghiên âu yếm vừa cọ vừa hôn lên bầu ngực mịn màng của Mỹ Anh…

“Nha… rất nhột..”

Mỹ Anh cất giọng khẽ cười, làm Thái Nghiên càng thêm phần thích chí, thậm chí còn cắn cắn nhè nhẹ khiến nàng phát “hắn” một cái, ụ mặt trách hắn rất “tham ăn”. ( =]] )

Hoàng Mỹ Anh cười rũ, dùng hai tay chặn cái miệng tham lam lại…

 

 

Nữ nhân này đã lưu rất nhiều dấu hôn xanh tím trên thân thể non mịn trắng trẻo của ta, còn tiếp tục nữa, có phải hay không hại ta không thể đi lại luôn a~.

 

 

Hôn không được bầu ngực sữa của nàng, Thái Nghiên quay ra nếm thử hương vị mười ngón tay trắng muốt mịn màng.

“Ngay cả ngón tay cũng không tha, phu quân.. người thật muốn ăn thiếp à?”

Thái nghiên cười gian, bổ sung một câu

“Còn có ngón chân, ta cũng yêu, cũng muốn cắn.”

Không phải lời ngon tiếng ngọt a~ Đó là “hắn” nói thật.

“Ba hoa.”

Mỹ Anh bật cười, rụt tay lại, để tránh cho mấy ngón tay cũng bị xanh tím vì dấu hôn của phu quân nàng.

“Ây da… nương tử.. cái gì cũng không cho.. thật muôn phu quân chết vì đói a~ “

Nói xong, Thái Nghiên vội ngụp xuống nước, giữ chặt hai chân Mỹ Anh giang ra, nhằm giữa mà tấn công.

Mỹ Anh một phen kinh hãi trước hành động này, chợt hét lớn

“A~.. bla bla bla … phu quân.. người muốn làm gì a~ .. không được… ‘’

Hai tay nàng giữ chặt đầu phu quân, không cho “hắn” động được nơi tư mật.

Cứ thế, hai người giằng co, đùa giỡn, nước trong bồn bị động văng lên tung tóe, tiếng cười nói rôm rả khắp phòng.

Sau một phen náo động, Mỹ Anh lười nhác tựa vào ngực phu quân, hỏi một câu, vang động

“Phu quân…”

“Ân?”

“Gia cảnh phu quân thế nào?”

Mỹ Anh đã bắt đầu để ý đến Thái Nghiên, đã biết nghĩ cho “hắn”, trước giờ đã sớm muốn biết, muốn hỏi cho rõ ràng.

“Không có ai.”

“Di?”

“Ta là cô nhi.”

“A”

Mỹ Anh thực kinh ngạc, không ngờ hoàn cảnh phu quân lại như thế, một người thân cũng không có.

“Phụ thân, mẫu thân đều đã qua đời?”

“Ân”

Hoàng Mỹ Anh trong lòng tê dại, nguyên lai phu quân lại mệnh khổ, cô độc một thân một mình, nhịn không được, Mỹ Anhđau lòng nói

“Không sao… phu quân còn có thiếp… chúng ta là phu thê… thiếp chính là người nhân của người..”

Tấm lòng thánh thiện ôn nhu của Mỹ Anh làm Thái Nghiên mím môi lại, gắt gao vòng tay ôm chặt nàng vào lòng.

Mỹ Anh mơ hồ cảm thấy tướng công không muốn nói nhiều, tựa hồ có điều giấu diếm, nhưng ngẫm lại vẫn là không nên quan tâm, không muốn chạm đến nỗi đau xưa kia, cho nên nàng không hỏi nhiều nữa

Cánh tay thon mềm nhỏ bé của Mỹ Anh cũng vòng quanh thắt lưng, đầu gục vào ngực phu quân, cứ thế ôm nhau.

Thái Nghiên vừa ôm thê tử… trên mặt vừa để lộ ra một tia khác lạ…

---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz