Chương 4: Phiền não của Ineffa
Chap này viết ẻ mẹ ra quần💔, tôi thích Ineffa nhưng tôi ghét cách tôi phải tả suy nghĩ của ẻm như một con robot đích thực😭😭💔💔💔.
_________
6.
[Góc nhìn của Ineffa]
Nhật ký hệ thống ngày 27 tháng 8.
Thời gian: 14:02, vị trí: Xưởng Cơ khí Clink-Clank.
Phân tích môi trường: Nồng độ bụi kim loại trong không khí cao hơn 37% so với mức an toàn. Mức độ tiếng ồn dao động từ 75 đến 92 decibel, gây bất lợi cho bộ thu âm thanh của con người. Mức độ bừa bộn của các bộ phận cơ khí và công cụ trên sàn chiếm 68% diện tích bề mặt, xác suất gây vấp ngã là 89%.
Kết luận: Môi trường làm việc không tối ưu. Chủ nhân Aino dường như không bị ảnh hưởng, chỉ số hạnh phúc của cô ấy đạt 93% khi đang lắp ráp cánh tay phải của một người máy tuần tra mẫu T-800.
Tôi tiến tới chỗ Aino, đứng im lặng nhìn chủ nhân cầm chiếc cờ lê đập đập vào một con robot hỏng. Đôi mắt quang học của tôi nhấp nháy, muốn khuyên chủ nhân rằng việc đập liên tiếp vào máy móc sẽ không khiến nó hoạt động bình thường trở lại.
" Aino? Cô không nên---"
" Ineffa!!! Đem cho tôi cái búa, tôi sẽ gỡ tan robot Kẹo ngọt ra, nhanh lên nào!!"
Tôi cầm chiếc búa tạ, lặng lẽ nhìn Aino đập vỡ cánh tay robot, đôi tay nhỏ bé của chủ nhân lắp ráp cánh tay ấy nhanh thoăn thoắt. Đồng hồ đếm giờ trong đầu tôi kêu tít tít, Aino thật giỏi, cô ấy đã thành công tái tạo người bạn tốt của chúng tôi mà chỉ mất 15 phút 38 giây.
Bản thân là một robot hầu gái kiêm bảo mẫu cho Aino. Tôi đã nhanh chóng nhận ra có hai kẻ tiến vào xưởng cơ khí, mô đun xử lí trong đầu tôi bắt đầu phân tích tình hình.
Đối tượng mới tiến vào khu vực làm việc: Đại Đội Trưởng Varka của Đội Kỵ sĩ Tây Phong và người gác đèn Nod Krai Kyryll Chudomirovich Flins. Xác suất họ đến cùng nhau: 99.8%. Tần suất xuất hiện cùng nhau trong 3 tháng qua: 147 lần.
Đôi mắt tôi nhấp nháy, phóng to và quan sát hai người.
Quan sát ban đầu: Đại đội trưởng Varka có vẻ không thoải mái. Nhịp tim ước tính: 95 bpm. Hơi cao so với trạng thái bình thường
Anh ấy di chuyển cẩn thận để tránh các chướng ngại vật trên sàn. Ngược lại, Flins di chuyển một cách uyển chuyển, dường như không bị ảnh hưởng bởi sự hỗn loạn. Anh ta đang duy trì khoảng cách không quá 0.8 mét với Đại Đội Trưởng.
Phân tích: Hành vi mang tính bảo vệ và chiếm hữu.
Tôi đặt khay trà thảo mộc và bánh quy lên chiếc bàn duy nhất còn trống trong xưởng. Mô đun cảm xúc của tôi, một thiết bị phức tạp và đôi khi phi logic do chủ nhân Aino chế tạo đang tạo ra một tín hiệu tương đương với "sự mệt mỏi". Không phải mệt mỏi về mặt vật lý - pin của tôi vẫn còn 98%. Mà là sự mệt mỏi khi phải xử lý những dữ liệu cảm xúc phi logic của con người. Đặc biệt là hai người này.
"Chào mừng đến với xưởng Clink-Clank, Đại đội trưởng Varka, ngài Flins," tôi nói, giọng nói máy móc nhưng được điều chỉnh để có âm điệu thân thiện.
"Chủ nhân Aino đang ở khu vực lắp ráp. Xin hãy cẩn thận với những con robot nhện đang thử nghiệm trên sàn."
Đại đội trưởng Varka khẽ giật mình khi một con robot sáu chân nhỏ xíu chạy sượt qua chân anh. Flins chỉ mỉm cười, một nụ cười mà bộ xử lý của tôi phân loại là "thích thú" và "nghịch ngợm"
[Góc nhìn của Varka]
Tôi luôn cảm thấy mình lạc lõng mỗi khi bước vào xưởng của Aino. Nơi này là một thế giới khác, đầy những tiếng kim loại va vào nhau, tiếng máy móc rít lên và mùi dầu máy nồng nặc. Tôi - một người chỉ quen với gươm đao và chiến trận cảm thấy bản thân như một con gấu to xác lọt vào một cửa hàng đồ sứ tinh xảo. Xưởng đồ của con bé làm tôi nhớ đến bé Klee ở nhà, Klee cũng có một xưởng nhỏ chứa những quả bom Dodoco, là nơi để cô bé làm ra những trái bom làm nổ hồ cá.
Nhắc đến mới nhớ, hình như tôi chưa viết thư cho cô bé nữa. Không biết Jean có hung dữ với con bé không, dù sao Klee cũng là trẻ con, quậy phá một chút cũng không có vấn đề gì.
Xưởng nhỏ của Aino chất đầy những con robot nhỏ xíu chạy lăng xăng khắp nơi, chúng nhỏ như nắm tay, có mấy cái chân nhỏ đi ngang như những chú cua ngộ nghĩnh. Tôi sợ mình sẽ giẫm phải thứ gì đó quan trọng và phá hỏng nó, đành phải bước đi nhẹ nhàng hết sức.
Hôm nay tôi đến để nhờ Aino xem lại cơ chế của vài chiếc nỏ của Jahoda, cô bé đã chắp tay cầu xin tôi một cách đáng thương sau khi nỏ bị hỏng trong cuộc đối đầu với vực sâu. Và với người sếp đáng sợ của mình, cô ấy bảo không thể mặt dày xin sếp đi sửa nỏ ba lần trong một tuần được.
Và thế là chuyện sửa chữa được giao cho chúng tôi. Thực ra chỉ có tôi thôi, còn cái gã đang lẽo đẽo bám theo sau chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Tôi không ngờ lại bắt gặp gã khi gã tiến vào thị trấn Nasha để mua chút mồi câu.
Gã mua mồi câu hơi nhiều thì phải? Nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của gã, tôi lại vô thức tin vào điều đấy và chấp nhận cho gã đi cùng. Gã nói rằng mình "tò mò về những phát minh của loài người". Nhưng tôi biết thừa. Gã chỉ muốn tìm cớ để đi cùng tôi thôi.
Và tôi... đã không nỡ từ chối.
Thật đáng xấu hổ, nhưng sự hiện diện của gã bên cạnh lại khiến tôi cảm thấy vững tâm hơn. Gã di chuyển nhẹ nhàng như một vũ công, dễ dàng né tránh những con robot kỳ lạ và những đống phụ tùng. Thỉnh thoảng, tay gã sẽ "vô tình" chạm vào lưng tôi để dẫn đường, và mỗi lần như vậy, một luồng điện quen thuộc lại chạy dọc sống lưng tôi.
"Chú Varka! Anh Flins!"
Một giọng nói trong trẻo vang lên, và Aino chui ra từ gầm một con robot khổng lồ. Mái tóc hồng của con bé được hầu gái Ineffa tết lại rồi búi cao lên thành một chòm trên đầu, khuôn mặt lấm lem dầu máy nhưng đôi mắt thì sáng rực lên vì hứng thú.
"Aino, chiếc nơ trên tóc cháu trông đẹp đấy..."tôi mỉm cười, cảm thấy thả lỏng hơn khi thấy con bé.
"Chú đến để nhờ cháu xem cây nỏ này. Chúng..."
"Bị hỏng chứ gì ạ?" Con bé cắt lời, chạy lại và cầm lấy một cây nỏ từ tay tôi.
"Phù, mùi của Vực sâu. Tôi biết ngay mà, rõ ràng đã dặn Jahoda phải dùng cẩn thận một chút mà vẫn...Hầy, Ineffa!! Lấy cho tôi hộp dụng cụ số 7!"
"Rõ, thưa chủ nhân," cô hầu gái robot đáp lời và lướt đi lấy đồ
Trong khi Aino mải mê xem xét cây nỏ, tôi cảm thấy ánh mắt của Flins đang dán chặt vào mình. Tôi quay sang và thấy anh ta không hề nhìn những con robot hay những bản thiết kế phức tạp trên tường. Anh ta đang nhìn tôi. Đôi mắt vàng kim của anh ta như thể đang lột trần tôi ra, tôi cảm thấy hai tai mình lại bắt đầu nóng lên.
" Chà, Aino giỏi thế nhỉ, những bản vẽ này phức tập thật", tôi vội quay đi, giả vờ xem một bản vẽ động cơ máy móc.
Ánh mắt đó, chết tiệt, tôi gãi má, gã làm tôi ngại dã man, mặc dù tôi cũng không ghét bỏ điều đó. Nhưng ở đây có quá nhiều người, trong khi ánh mắt của gã lại khát khao như vậy. Thực sự...không biết phải nói sao với gã tiên linh này nữa...
____
[Góc nhìn của Flins]
Thật là một cảnh tượng thú vị. Varka của ta trông thật bối rối và lạc lõng giữa đống máy móc này. Anh ấy giống như một vị thần chiến tranh cổ đại bị ném vào một thế giới tương lai. Sự ngượng ngùng của anh ấy thật đáng yêu làm sao!
Anh ấy cố gắng tỏ ra cứng rắn và nghiêm túc, nhưng đôi tai ửng đỏ đã tố cáo tất cả. Ta thích cách anh ấy di chuyển, cẩn trọng và có phần vụng về, hoàn toàn trái ngược với sự dũng mãnh của anh trên chiến trường. Mỗi một cử chỉ, mỗi một biểu cảm của anh đều là một món quà cho đôi mắt của ta. Ta muốn ghi lại tất cả, lưu giữ chúng trong bộ sưu tập ký ức vĩnh cửu của mình.
Cô bé Aino thật là một đứa trẻ thông minh. Nhưng sự hữu dụng lớn nhất của con bé không nằm ở những cỗ máy, mà ở sự ngây ngô của cô bé. Sự ngây thơ có thể là một vũ khí sắc bén hơn bất kỳ lưỡi kiếm nào.
Ta tiến lại gần Varka, người đang giả vờ nghiên cứu một bản thiết kế mà ta biết chắc anh chẳng hiểu gì. Ta đứng sát lại, đủ gần để cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể cường tráng của anh. Ta khẽ hít một hơi. Mùi da thuộc, mùi kim loại và mùi hương rất riêng của Varka, mùi nắng hay chăng? Sao mà cuốn hút ta đến vậy? Một mùi hương khiến tâm trí ta ngứa ngáy, tâm tư bẩn thỉu của ta lại cào cấu đòi thoát ra bên ngoài..
Kiên nhẫn nào, ta tự nhủ. Kỵ sĩ của ta rất dễ hoảng sợ. Phải từ từ dụ dỗ anh ấy mới được.
"Những cỗ máy này thật ấn tượng," ta nói, giọng nhẹ nhàng. "Nhưng ta thấy không có cỗ máy nào có thể sánh được với sự hoàn hảo của một cơ thể được rèn luyện đến đỉnh cao, phải không, Đại đội trưởng?"
Ta thấy cơ hàm của Varka khẽ siết lại. Anh ấy biết ta đang nói về ai.
"Đó là hai lĩnh vực khác nhau," anh ấy lầm bầm, không dám nhìn ta.
Đúng lúc đó, Aino sau khi đã tháo tung cây nỏ, ngẩng đầu lên và hỏi một câu với tất cả sự hồn nhiên của một đứa trẻ mười tuổi.
[Góc nhìn của Aino]
Mình đang xem xét lò xo của cây nỏ, nó đã bị ma thuật ăn mòn. Thật tức quá! Sao Jahoda bé nhỏ lại đối xử với cây nỏ yêu quý do mình chế tạo như vậy? Mình đã phải thay một cái mới bằng hợp kim titan mà mình mới chế tạo. Nỏ bây giờ sẽ bắn mạnh hơn và không bị gỉ sét nữa. Jahoda chắc chắn sẽ thích thú với thành quả của mình cho mà xem!!
Khi mình ngẩng lên để nói với chú ấy, mình thấy một cảnh tượng quen thuộc. Chú Varka và anh Flins đang đứng rất gần nhau. Gần ơi là gần! Giống như hai con robot nam châm hút nhau vậy. Chú Varka thì mặt đỏ như quả cà chua, còn anh Flins thì cười cười, mắt anh ấy nhìn chú Varka y như cách mình nhìn một con robot mới tinh vậy.
Họ lúc nào cũng như thế. Ở trên ngọn hải đăng, ở doanh trại, ở quán Soái hạm mà Ineffa không cho mình uống rượu, hay ở đây chẳng hạn. Lúc nào cũng thấy họ dính lấy nhau. Trước khi đi ngủ, Ineffa đã từng đọc cho mình một truyện cổ tích kể về chàng hiệp sĩ tiêu diệt quái vật để giải cứu công chúa xinh đẹp. Mình nhìn chú Varka, chà, chú ấy là một hiệp sĩ mạnh mẽ và đáng tin cậy. Còn Flins thì đẹp hơn cả công chúa nữa.
Trông họ mới thật hợp đôi làm sao.
"Anh Flins này"
"Sao thế, nhà phát minh nhỏ tuổi?" Flins trả lời, nhưng mắt vẫn không rời khỏi chú Varka.
"Anh với chú Varka sau này có cưới nhau không ạ?"
Xung quanh bỗng dưng im lặng. Tiếng máy móc dường như cũng nhỏ đi. Chú Varka thì ho sặc sụa, mặt chú ấy giờ không chỉ đỏ mà còn chuyển sang màu tím nữa. Ineffa đang bưng khay trà thì dừng lại, đôi mắt quang học của cô ấy nhấp nháy liên tục.
Mình có nói gì sai đâu chứ? Trong truyện nói hiệp sĩ thì sẽ luôn đi đôi với công chúa còn gì?
Chú Varka vội vàng chạy lại phía mình, tay chú ấy lục lọi trong túi.
"Aino à, câu hỏi này... hay là... cháu xem này, chú có kẹo dẻo hình con gấu này!" Chú ấy chìa ra một nắm kẹo đủ màu sắc.
Mình thích kẹo gấu lắm! Nhưng mình vẫn tò mò hơn
"Nhưng mà cháu muốn biết cơ," mình nằng nặc. "Ineffa bảo với cháu là những người rất rất thân nhau và luôn ở bên nhau thì sẽ cưới nhau. Hai người lúc nào cũng đi cùng nhau đấy còn gì!!"
Chú Varka trông như sắp ngất đến nơi. Nhưng anh Flins thì lại bật cười. Một tiếng cười trầm và nghe rất vui tai. Anh ấy bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai chú Varka (chú Varka giật nảy mình) và nhìn mình.
"Đó là một câu hỏi rất hay, Aino ạ," anh Flins nói. "Ta cũng rất muốn biết câu trả lời. Có lẽ cháu nên hỏi chú Varka của cháu xem, chú ấy có đồng ý cưới ta không?"
Anh Flins nói từ "cưới" một cách chậm rãi, và nhìn thẳng vào chú Varka. Chú Varka thì lắp bắp, không nói được lời nào, chỉ biết dúi cả túi kẹo vào tay mình rồi quay mặt đi, giả vờ xem xét một đống bánh răng trên bàn.
Người lớn thật là kỳ lạ làm sao
[Góc nhìn của Ineffa]
Phân tích tình huống: Câu hỏi trực tiếp của chủ nhân Aino đã gây ra một sự đột biến trong các chỉ số cảm xúc của hai đối tượng.
Đối tượng Varka: Nhịp tim tăng vọt lên 130 bpm. Nhiệt độ cơ thể tăng 2.1 độ C. Biểu hiện: Lúng túng, bối rối, hành vi lảng tránh (dùng kẹo để đánh lạc hướng chủ nhân).
Phân loại phản ứng: Phản ứng "chiến đấu hoặc bỏ chạy" cấp độ cao, nhưng bị kìm nén bởi các quy tắc xã hội(?)
Đối tượng Flins: Nhịp tim tăng nhẹ (85 bpm). Biểu hiện: Thích thú, tự mãn, sử dụng tình huống để gia tăng áp lực cảm xúc lên đối tượng Varka.
Phân loại phản ứng: Tận hưởng(?)
Mô đun cảm xúc của tôi quay mòng mòng trong lớp vỏ nhân tạo. Cố gắng phân tích mọi thứ một cách nhanh chóng.
Kết luận: Mối quan hệ của họ đã đạt đến một giai đoạn mà sự mập mờ không còn có thể duy trì một cách hiệu quả. Một tác nhân bên ngoài (chủ nhân Aino) đã phá vỡ trạng thái cân bằng mong manh. Tuy nhiên, do sự thiếu quyết đoán của đối tượng Varka và bản tính thích trêu đùa của đối tượng Flins, một giải pháp dứt khoát khó có thể đạt được trong tương lai gần.
Hành động đề xuất: Không có. Can thiệp vào các mối quan hệ tình cảm của con người nằm ngoài chỉ thị của tôi.
Hành động thực tế: Tôi đặt khay trà xuống bàn.
"Trà của hai ngài đây ạ," tôi nói. "Loại trà hoa cúc, có tác dụng an thần", tôi nghĩ, ít nhất là Đại đội trưởng Varka đang rất cần nó.
7.
[Góc nhìn của Varka]
Tôi bước ra khỏi xưởng Clink-Clank nhanh như thể đang chạy trốn khỏi một bóng ma. Không khí bên ngoài trong lành hơn, nhưng mặt tôi vẫn còn nóng ran đến mức bốc khói. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Flins đang dán vào lưng mình, cả tiếng cười khúc khích của gã nữa.
Đáng ghét quá đi, tại sao gã lại cười cợt như vậy chứ?
Câu hỏi của Aino...và câu trả lời của Flins... cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
" Chú ấy có đồng ý cưới ta không?", gã nói điều đó một cách thản nhiên như không có chuyện gì, rõ ràng gã cố ý làm vậy.
"Anh không cần phải trêu chọc con bé như vậy" tôi nói, giọng càu nhàu, khi chúng tôi đi trên con đường đất dẫn về ngọn hải đăng.
"Ồ, ta có trêu chọc gì đâu?" Flins đáp, giọng tỉnh bơ. Gã bước nhanh hơn để đi ngang hàng với tôi.
"Ta chỉ hỏi vu vơ thôi, ta cũng muốn biết câu trả lời mà?"
"Đừng có nói nhảm nữa," tôi gắt, nhưng giọng tôi không có chút uy lực nào.
Hoàng hôn ở Nod Krai thật đẹp. Mặt trời giống như một quả cầu lửa khổng lồ đang từ từ chìm xuống biển, nhuộm cả bầu trời và mặt nước bằng những gam màu cam, hồng và tím rực rỡ. Ánh sáng cuối ngày chiếu lên người Flins, khiến mái tóc tím của gã ánh lên một cách kỳ ảo. Nó làm nổi bật những đường nét thanh tú trên khuôn mặt tuyệt đẹp của tiên linh, làm cho đôi mắt vàng của gã trông sâu thẳm hơn.
Tôi bất giác nhìn gã không chớp mắt. Flins thật đẹp. Một vẻ đẹp phi giới tính, thuộc về một sinh vật tồn tại cùng với thời gian. Một vẻ đẹp khiến người ta phải nín thở.
"Varka?" Giọng nói của Flins kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Gã đã dừng lại và đang nhìn tôi, một bên lông mày khẽ nhướng lên.
"Anh đang nhìn gì vậy?"
Tôi giật mình, vội vàng quay mặt đi. "Không có gì. Có con bọ bay vào mắt thôi."
Một lời nói dối vụng về. Flins bật cười, tiếng cười của gã vang lên trong không khí yên tĩnh của buổi chiều tà. Gã bước đến gần tôi, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của gã lởn vởn quanh mình.
"Để tôi xem nào," gã nói, giọng dịu dàng một cách đáng báo động.
Gã đưa tay lên, những ngón tay dài và mát lạnh của gã nhẹ nhàng chạm vào má tôi, xoay mặt tôi lại đối diện với gã. Tôi cứng người, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi không thể cử động được, cảm giác như bị cuốn vào đôi mắt vàng kim đó của gã, chúng giống như hai mặt trời nhỏ đang thiêu đốt linh hồn tôi.
"Không có con bọ nào cả", gã thì thầm, ngón tay cái của gã khẽ lướt trên gò má tôi, ngay bên dưới mắt.
"Anh lại nói dối rồi, kỵ sĩ của ta"
Hơi thở của gã phả vào mặt tôi. Tôi có thể thấy đồng tử màu vàng của gã đang giãn ra, hệt như một con mèo hung hãn đang cố gắng bắt nạt kẻ thù. Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức nguy hiểm, bất cứ ai đi qua cũng có thể nhìn thấy hình ảnh hai gã đàn ông dí sát người vào nhau, nhìn nhau đắm đuối.
Nhưng trên con đường vắng vẻ này, chỉ có hai chúng tôi và tiếng sóng biển vỗ về từ xa.
"Tôi..." Tôi cố gắng nói điều gì đó, nhưng cổ họng tôi khô khốc.
Tất cả những cảm xúc mà tôi đã cố gắng kìm nén bấy lâu nay dường như đang chực trào ra. Sự bối rối, sự ngưỡng mộ và khao khát...
Lạy Barbatos trên cao!! Tôi gào thét với chính cảm xúc của mình. Cứ đà này thì tôi sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi gã đàn ông này mất thôi...
________
[Góc nhìn của Flins]
Ta đã dồn được chàng kỵ sĩ to xác ấy vào góc rồi.
Nhìn anh ấy xem, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt xanh biếc mở to đầy hoang mang, hơi thở dồn dập. Anh ấy hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay ta. Cảm giác quyền lực này thật ngọt ngào, còn hơn cả việc nhâm nhi những loại rượu ngon nhất vào mùa đông rét muốt ở Snezhnaya.
Ta đang chạm vào anh ấy. Chỉ là một cái chạm nhẹ vào má, nhưng qua đó ta có thể cảm nhận được mọi thứ. Làn da ấm áp, thô ráp vì sương gió, mạch đập dồn dập dưới ngón tay ta, vết sẹo nhỏ bên má phải và cả sự run rẩy nhẹ nhàng của cơ thể anh khi ta nhìn anh chằm chằm.
Anh ấy không hề ghét bỏ sự gần gũi này, anh khao khát nó nhưng sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó...
Nói đi chứ, Varka ,nói rằng anh muốn ta đi. Nói rằng anh muốn ta chạm vào anh nhiều hơn nữa. Nói bất cứ điều gì cũng được, chỉ cần ta có thể nghe thấy giọng nói của anh.
Nhưng anh ấy không nói gì. Anh ấy chỉ nhìn ta, ánh mắt chứa đầy một mớ cảm xúc hỗn độn. Và trong đó, ta thấy được một tia sáng lóe lên, giống như một lời đầu hàng trong thầm lặng.
Ta từ từ cúi đầu xuống, thu hẹp khoảng cách cuối cùng giữa ta và anh. Ta có thể thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu trong đôi mắt xanh biếc đấy.
"Anh không ghét điều này, phải không?" ta thì thầm, giọng nói của ta gần như là một tiếng gầm gừ nhẹ.
Varka nuốt khan, anh khẽ lắc đầu, chỉ một cái lắc đầu rất nhẹ, nhưng đối với ta lại giống như một lời ngầm thừa nhận.
Ta định sẽ hôn anh ấy ngay tại đây, ngay lúc này. Ta sẽ nếm thử đôi môi mà ta đã mơ tưởng bấy lâu nay. Ta sẽ đánh dấu anh ấy là của ta, một lần và mãi mãi.
Nhưng rồi, từ phía xa có tiếng gọi.
"Đại đội trưởng! Ngài có ở đó không?"
Là một trong những kỵ sĩ của anh ấy.
Khoảnh khắc mà ta mong chờ bấy lâu bị phá vỡ. Varka giật mình như bị điện giật, vội vàng lùi lại một bước thoát khỏi tay ta. Khuôn mặt anh ấy vẫn còn đỏ, nhưng vẻ mơ màng đã được thay thế bằng sự tỉnh táo và trách nhiệm của một vị chỉ huy.
"Tôi đây!" anh ấy gọi lại, giọng nói đã lấy lại được vẻ uy quyền thường ngày.
Anh ấy quay sang nhìn ta, ánh mắt phức tạp. Có sự tiếc nuối, có sự nhẹ nhõm và dường như còn là lời hứa thầm lặng của anh.
Chưa phải bây giờ.
Anh ấy không nói ra, nhưng ta có thể đọc được điều đó trong mắt anh.
Ta quay mặt đi để che giấu bản mặt thất vọng của mình. Ta tự trấn an bản thân, không sao cả, ta đã có được câu trả lời của mình rồi.
Ta mỉm cười với Varka, một nụ cười chân thật. Cuộc đi săn sắp kết thúc rồi, sói vàng đã tự mình bước vào bẫy. Bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi ta đóng sập cánh cửa lại mà thôi.
"Đi thôi, Đại đội trưởng," ta nói.
"Người của anh đang đợi."
Và khi bọn ta quay lưng bước đi, ta biết rằng, kể từ hoàng hôn này, mọi thứ đã thay đổi. Anh ấy biết tâm tình của ta và ta thấu hiểu cảm xúc của anh ấy.
Trò chơi trốn tìm đã kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz