[Edit] [Mau xuyên] Công Lược Cái Kia Tra
Thế thân (3)
Độ hảo cảm của Giang Thừa Minh bằng 0, Dung Tự lại không hề nhạc nhiên chút nào vì bọn họ trước nay chưa từng gặp mặt. Trước đó, bởi vì Giang Thừa Diệc không biết tin tức của Lâm Dĩ Nhu, kẻ thế thân Dung Tự này liền được xem là niềm an ủi duy nhất trong lòng hắn, cũng không phải giấu kín như bưng ấy sao? Không muốn khiến anh trai hắn nhìn thấy một chút sao? Nếu không...
Dung Tự nghiêng đầu nhìn về phía Giang Thừa Minh đang bước xuống xe. Dựa vào khí phái toàn thân cùng khí chất lãnh khốc bá đạo của Giang Thừa Minh, thật đúng là rất khó khiến cho con gái nhà người ta không động lòng a~. Cô cảm thấy ở phần giữa của câu chuyện, sau khi bị Giang Thừa Diệc làm tổn thương, sợ là cũng chỉ có một người đối với cô dịu dàng che chở. Mà đối với người lãnh khốc vô tình như Giang Thừa Minh, chỉ cần suy nghĩ một chút, nếu Lâm Dĩ Nhu không trở lại, hai người ở bên nhau cũng có thể sẽ hạnh phúc. Rốt cuộc Giang Thừa Minh cũng khác với người em trai ấu trĩ kia. Mặc dù trong lòng vẫn nhớ vị hôn thê Lâm Dĩ Nhu, nhưng bản thân cũng trưởng thành hơn một chút, cũng quan tâm cảm xúc của Dung Tự. Nếu có nhiều thời gian, hắn chưa chắc không thể không quên đươc Lâm Dĩ Nhu.
Đáng tiếc, cuối cùng Lâm Dĩ Nhu cũng đã trở lại...
Trong lòng Giang Thừa Minh không tự giác được mà hướng về phía người con gái hắn yêu nhất.
Lúc này mới khiến cho tình cảnh của Dung Tự càng thêm khó khăn. Thậm chí cuối cùng rơi vào cảnh không nơi nương tựa, đau lòng chỉ có thể rời xa quê nhà mà tha hương.
Nhớ lại cốt truyện, Dung Tự mỉm cười, tò mò nhìn sang, tình cờ chạm phải ánh mắt Giang Thừa Minh. Nghe thấy trong đầu vang lên thông báo độ hảo cảm tăng thêm 20. Liền không chút để ý đi vào trong Châu Quang Bảo Khí, mặc kệ tiếng gọi "Tiểu Nhu, Tiểu Nhu" của Giang Thừa Minh phía sau, hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Vừa vào cửa, cô liền nghiêng người lách sang bên hành lang, mắt lạnh nhìn Giang Thừa Minh đang lo lắng đuổi theo. Hai chữ "Tiểu Nhu" bị hắn gọi đến thê lương, giống như đang bị lạc mất một bảo vật quan trọng của chính mình.
Dung Tự căn bản là không tính toán sai. Tuy là tính cách Giang Thừa Minh so với người em trai bốc đồng của mình tốt hơn một chút, nhưng cũng không khác đi đâu được. Nếu như thật sự gặp mặt, nói không chừng đối phương còn có thể cưỡng ép bắt người về.
Phải biết răng trong mắt hai anh em bọn họ, bình đẳng tự do họ chẳng coi là gì. Chỉ có chính bọn họ cảm nhận, cảm xúc của chính mình là quan trọng nhất. Em không thích tôi, tôi liền khiến em phải thích tôi. Em không muốn, tôi liền ép buộc em đến nguyện ý. Tôi tốt như vậy, sớm muộn gì em cũng sẽ đồng ý, bình đẳng? Đó là cái gì vậy? Có thể ăn sao?
Dung Tự cười nhạo một tiếng, lúc này mới xuống cầu thang đi ra ngoài. Cô đến đây cũng không phải không có lý do. Cô có một người bạn cùng phòng thời đại học ái mộ hư vinh làm việc tại đây, liền nghĩ tìm người chồng giàu có. Phần giữa của cốt truyện, khi bị Giang Thừa Diệc bức ép, Dung Tự liền nghĩ đến tìm cô bạn này cuối cùng mới có cơ hội tiếp cận Giang Thừa Minh.
Dựa theo tính cách Giang Thừa Diệc, cô sớm hay muộn cũng phải đi câu dẫn Giang Thừa Minh, vậy dứt khoát chuẩn bị thật tốt trước mới được.
Tìm được bạn cùng phòng rồi, Dung Tự cũng chỉ cùng cô ta ôn lại chút chuyện cũ, hơi để lộ ra tình cảnh khó xử hiện tại của mình. Cô gái này tuy là ham mê hư vinh, nhưng người vẫn rất có nghĩa khí. Không nói hai lời liền lấy ra một ngàn nhân dân tệ đưa cho Dung Tự, nói trên người cô cũng không dư dả, kêu Dung Tự cầm lấy trước chút tiền này. Nhà cô nghèo, lúc học đại học, nếu không phải Dung Tự tốt bụng, đóng cho cô một năm học phí, chỉ sợ cô sẽ bị đôi cha mẹ trọng nam khinh nữ nhà mình kéo về nhà đổi lễ gả cưới đi. Hiện tại tuy là ngày ngày trôi qua cũng không được tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cô cũng có thể nắm chắc.
Nghe vậy, Dung Tự nhìn cô nửa ngày, kiên quyết cự tuyệt số tiền kia. Không chỉ như vậy, một đoạn thời gian rất dài sau đều tìm cô nói chuyện phiếm. Dường như không lần nào đi tay không, mỗi lần đến Châu Quang Bảo Khí đều mang theo đồ ăn ngon do chính mình làm lại cho cô. Đổi lại khiến quan hệ của hai người tốt lên không ít.
Mà cũng khiến cho Giang Thừa Minh cầu mà không được, luôn canh cánh trong lòng nên đối với cô độ hảo cảm tăng lên 45. Thậm chí bắt đầu ngầm tìm hiểu hành tung của cô. Nhưng không đợi Giang Thừa Minh tra ra điều gì, Giang Thừa Diệc đã trở lại.
Hôm nay sau khi gặp bạn cùng phòng Tô Lệ Lệ. Về đến nhà bật đèn lên, Dung Tự liền thấy Giang Thừa Diệc không biết từ khi nào đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách
"Anh về rồi..."
"Em đi đâu?"
Dung Tự chưa kịp nói những lời chứa đầy kinh hỉ, Giang Thừa Diệc liền trước cô một bước, lạnh lùng dò hỏi.
"Không phải anh đã nói với em bình thường không có việc gì thì không cần ra cửa sao? Em đi đâu?" Nói xong hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua trên tay Dung Tự xách theo hộp cơm: "Mang cơm cho ai?"
Em trai Dung Tự trị liệu ở chỗ nào, cô cũng không biết. Cho nên nhất định không phải đưa đồ ăn cho hắn, vậy thì đưa cho ai?
Nghĩ như vậy, cơn tức trong lòng Giang Thừa Diệc bùng lên. Bước đến trước mặt Dung Tự, đánh lên tay cô khiến hộp cơm rơi xuống. Ngay cả mu bàn tay cũng bị đánh đỏ lên, chỉ thẳng vào mặt cô bắt đầu dạy dỗ.
"Mới không gặp mấy ngày mà đã chẳng ra thể thống gì nhỉ? Cô chắc sẽ không quên cô là thứ gì đi? Tính số tiền tôi đã lo thuốc men trên người em trai cô xem, cô chẳng khác gì được tôi bao dưỡng. Bây giờ lại học được cách cầm tiền của tôi đi cho người khác rồi?"
"Em không có"
"Vậy cô đi đâu?"
Có trời mới biết, sau khi hắn gặp được Dĩ Nhu, mới nhận ra rằng đối phương đã hoàn toàn mất đi tất cả kí ức trước kia. Trong lòng đè nén rất nhiều bực bội, mặc kệ hắn nhắc nhở như thế nào, đối phương đều chỉ xem mình như kẻ xa lạ.
Thậm chí sau này lại nghe tên tiểu nhân Tần Dịch khuyên nhủ bắt đầu trốn tránh chính mình. Sau đó tại lúc mình không biết, cùng Tần Dịch chạy trốn khỏi nông trường.
Sau khi hắn mang một bụng tức giận từ nước ngoài trở về, Dung Tự lại không ở nhà chờ hắn, ngược lại còn xách theo hộp cơm từ đâu trở
về, như vậy kêu hắn sao có thể không tức giận?
Hết chuyện này đến chuyện khác ập tới. Dĩ Nhu trốn tránh hắn, Dung Tự cũng chỉ sợ đã thay lòng.... Nghĩ như vậy, Giang Thừa Diệc liền trực tiếp giơ tay bóp cằm Dung Tự:
"Cô nói đi"
"Em... em chỉ là đi gặp bạn cũ..."
Dung Tự bị hắn hét lên như vậy, nước mắt liền trực tiếp rơi xuống
"Là bạn cùng phòng thời đại học của em, mấy ngày trước tâm trạng em không tốt nên ra ngoài gặp cô ấy, cuộc sống của cô ấy cũng không tốt lắm, em mới.... em mới...." Nói xong Dung Tự cảm thấy oan ức, cô cũng không biết tại sao Giang Thừa Diệc vừa đến, hai người lại phải cãi nhau, rõ ràng chính mình chờ đợi hắn về như vậy.
"Em... Em không có cho không người khác, anh tin em đi mà... Em không có... Em thật sự không có..."
Càng nói Dung Tự càng khóc thật nhiều. Nhìn bộ dạng cô như vậy, Giang Thừa Diệc cũng có chút không đành lòng. Hắn đương nhiên biết Dung Tự đối với chính mình toàn tâm toàn ý, không có khả năng sẽ thay lòng. Hắn căn bản là đang giận chó đánh mèo. Nhưng kêu hắn nói xin lỗi hắn thật sự không làm được. Từ nhỏ hắn chính là người được nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên. Hạ mình xin lỗi kiểu này hắn không thể làm được.
Vì thế hắn đành đứng bất lực tại chỗ, cau mày nhìn Dung Tự khóc thút thít.
Dung Tự biết chuyển biến tốt rồi liền thu lại, lau khô nước mắt của mình, ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn thoáng qua Giang Thừa Diệc: "Anh còn tức giận sao? Anh... Anh có đói bụng không? Có muốn em làm cho anh chút đồ ăn không?"
Nhanh như vậy thì tốt rồi?
Giang Thừa Diệc kinh ngạc nhìn cô, trong lòng trở nên dễ chịu hơn, quả nhiên Dung Tự thật dễ nói chuyện, dễ thương lượng. Nếu đổi là Dĩ Nhu hắn nhất định không dám cùng nàng nói chuyện như vậy, nhưng Dung Tự sao có thể so sánh cùng Dĩ Nhu?
Hắn nghĩ trong lòng như vậy, ngoài miệng lại nói: "Nấu cho anh bát mì đi, buổi tối ăn cũng không được nhiều..."
Nghe vậy, đã biết hai người làm lành rồi, Dung Tự lập tức vui vẻ mở lớn hai mắt, vội vàng gật đầu chạy vào bếp bắt đầu nấu mì.
Thấy vậy, Giang Thừa Diệc suy nghĩ một chút, cũng bước theo Dung Tự, nhìn nghiêng thấy cô đang mỉm cười, trong lòng bỗng nhiên có chút ấm áp.
Nghe tiếng bước chân, Dung Tự quay lại mỉm cười với hắn: "Anh chờ một chút, sắp xong rồi"
Có lẽ cuộc sống như vậy cũng rất tuyệt...
Giang Thừa Diệc bỗng thấy hoảng sợ vì suy nghĩ này của mình, sau đó kinh hãi rời khỏi bếp. Mà Dung Tự đứng tại chỗ tươi cười càng thêm chân thành.
75.
Rất nhanh thôi...
Về sau này, khác với vị nữ chủ trước kia lúc nào cũng ngây ngốc đắm chìm trong đau khổ của chính mình và chuyện tình ái. Dung Tự bắt đầu chầm chậm bước vào cuộc sống của Giang Thừa Diệc.
Mà việc làm đầu tiên, đó là cùng đối phương trang trí lại nhà cửa. Cái cớ này thật tuyệt, trong nhà ba màu trắng đen xám quá mức nặng nề, muốn thêm chút màu sắc, như vậy mới khiến tấm trạng người tốt lên theo.
Có tiền thật là tốt a, chỉ mất hai ba ngày căn nhà đã hoàn toàn thay đổi, mà mỗi đồ vật trong nhà đều là Dung Tự năn nỉ hắn mua về.
Về sau nữa, mỗi ngày đúng giờ đều hôn chào buổi sáng, hôn chúc ngủ ngon. Muốn hắn cùng trồng vài chậu cây cảnh, cùng nhau xem phim, cùng nhau nấu ăn, v.v...
Có thể nói trong khoảng thời gian bên nhau này, Giang Thừa Diệc đã quên sự tồn tại của Lâm Dĩ Nhu, thậm chí có chút đắm chìm trong cuộc sống này. Mà Dung Tự đã thành công khiến độ hảo cảm của đối phương tăng lên 85, tại sao không lên nữa a? Xem ra 85 là một cửa ải khó a!
Dung Tự yên lặng suy nghĩ.
Mà đang lúc cô rối rắm tìm cách qua ải này, đúng lúc lại nhận được điện thoại của Lâm Dĩ Nhu.
Ngay lúc này, Dung Tự đang cùng Giang Thừa Diệc nằm trên sofa xem một bộ phim kinh dị. Đến lúc gay cấn, tiếng chuống khiến hai người giật nảy mình.
"Thừa Diệc"
Nhận cuộc điện thoại từ số lạ này, sự cười đùa trên mặt Giang Thừa Diệc đối với Dung Tự liền biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có cùng vui vẻ tột cùng.
Sau khi nhìn thoáng qua Dung Tự, liền chạy ngay đến ban công.
Mặc dù khoảng cách rất xa, Dung Tự cũng có thể nhìn thấy sự cẩn thận cùng thật tâm hướng tới trên mặt hắn, khác hẳn khi đối với chính mình.
Nàng nhìn cảm xúc trên mặt đối phương, lấy ra một miếng bánh trong bịch snack, cắn một miếng, khoé miệng hơi nhếch lên.
Cảm giác đang đói bụng mà có người đưa đến bát cháo thật là tốt!
Chờ Giang Thừa Diệc nghe điện thoại xong, cũng không có ý đi vào.
Dung Tự vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sofa nhìn đối phương.
Cô thấy Giang Thừa Diệc đốt điếu thuốc, mới hút hai lần liền quay đầu nhìn về phía cô. Hai người cứ thế đối diện nhìn nhau qua lớp thuỷ tinh.
Đến lúc Giang Thừa Diệc hút xong điếu thuốc kia, liền ném đầu thuốc xuống đất, dùng chân đạp lên. Mới bước chân nặng nề về phía cô.
"Dung Dung, em lại đây, anh có chuyện muốn nói với em..."
Tới rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz