Edit Mau Xuyen Cong Luoc Cai Kia Tra
HahahaĐây là phản ứng duy nhất của Dung Tự sau khi xem xong cốt truyện"Dung Tự này có quan hệ gì với tôi không?"
Sau đó cô hỏi hệ thống câu đầu tiên. Nghe vậy, hệ thống im lặng một hồi lâu mới chầm chậm trả lời: "Chỉ cùng tên thôi..."Nghe một câu như vậy, cô thở phào nhẹ nhõm. Dung Tự tung hoành tình trường mười mấy năm, bây giờ còn chưa gặp được địch thủ, lần nào cũng là cô tra người khác, khi nào đến lượt người khác tra cô? Biết Dung Tự này không phải kiếp trước của mình, cũng không phải chính mình tại một thế giới khác, chỉ đơn giản là cùng tên khiến tâm lý cô thoải mái không ít. Nhưng dù chỉ là cùng tên, cô vẫn thấy có chút nôn nóng. Bởi vì đầu óc cô gái này thật sự có vấn đề, cái loại đàn ông cặn bã này có chỗ nào tốt? Đối xử với cô như vậy, cuối cùng bị tàn phế cùng huỷ dung, cô lại không đốt pháo chúc mừng, còn trông chờ quay về chiếu cố hắn? Cuối cùng kết cục lại đoàn viên? Đầu óc cô gái này hẳn là có vấn đề đi? Nếu cha mẹ đã mất của cô biết được, chỉ sợ sẽ nhảy từ trong quan tài ra, đem cô đi cùng, để đỡ phải nhìn đến đau lòng. Kết thúc kiểu gì cũng là nữ chính chịu thiệt. Nam chính vừa què vừa huỷ dung. Đây là để tôn lên tình yêu vĩ đại, chung thuỷ của nữ chính. Hay là vì như vậy hai người mới trở nên xứng đôi? Dù sao mặc kệ nguyên nhân gì, Dung Tự đều cảm thấy hoảng hốt..."Cho nên việc tôi cần làm là công lược trái tim người này phải không?" Sau khi hồi phục, Dung Tự mới hướng hệ thống hỏi một câu như vậy. "Đúng""Công lược xong thì sao?""Tuỳ cô""Ồ?"Dung Tự liếm môi dưới, như vậy có tương lai rồi. "Độ hảo cảm của người vừa nãy là sao vậy?""Có muốn mở ra độ hảo cảm của Giang Thừa Diệc không?""Mở.""Đang ở nhiệm vụ mới, lần này miễn phí, kiểm tra độ hảo cảm của Giang Thừa Diệc cùng nhắc nhở của hệ thống""Từ từ, nãy giờ tôi muốn hỏi, lúc nào cũng nói lần này miễn phí, nhiệm vụ về sau sẽ lấy tiền sao? Vãi, đã làm việc giúp rồi còn đòi thu tiền sao? Đừng quá đáng như thế chứ. 417, 417, cái hệ thống chết tiệt này căn bản là đang đòi tiền người chết mà, một hệ thống thì cần nhiều tiền như vậy làm gì? Tôi nói trước, tôi không có tiền! Tôi rất nghèo đó!" "...Đối tượng công lược trọng điểm: Giang Thừa Diệc, độ hảo cảm hiện tại 35""A, độ hảo cảm còn rất cao. Xì, chẳng có tính khiêu chiến gì cả.""Khi độ hảo cảm của hắn tăng đến 100, là hoàn thành nhiệm vụ tiến công chiếm đóng, cô sẽ nhận được tiền vàng bằng với số điểm mà hệ thống đánh giá hắn ta. Sau khi nhiệm vụ tân thủ kết thúc, có thể giao dịch tại trung tâm mua sắm mua những dạo cụ mà cô cần, thậm chí là thân thể của cô. Đến lúc đó nếu cô muốn rời khỏi hệ thống cũng có thể"Thanh âm của hệ thống vẫn như trước, là giọng nói máy móc không tình cảm. Dung Tự nghe được cảm thấy vô cùng hấp dẫn, thân thể của cô cũng có thể mua được? Dung Tự nghe vậy, vừa nghĩ đến bộ mặt đáng ghét của Giang Thừa Diệc, lập tức thay đổi cảm xúc. Đây sao có thể là bộ mặt đáng ghét a, rõ ràng chính là vô cùng đáng yêu, hahaha.Cảm nhận được cảm xúc của Dung Tự có sự thay đổi lớn, hệ thống không tự giác xuất hiện một chuỗi số hiệu kì quái, sau đó dường như là yên lặng điMà đúng lúc này, Giang Thừa Diệc đã rời đi thế nhưng lại mở cửa chạy vào nhà, sao đã trở lại rồi?Dung Tự thấy kì quái, nhưng cô không buông tha cơ hội để tăng độ hảo cảm. Mà đối phương vừa vào cửa cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, chạy thẳng vào trong phòng ngủ bắt đầu lục lung mọi thứ lên. Dung Tự nghĩ nghĩ, nước mắt trên mặt cũng chưa lau liền trực tiếp hồng hốc mắt đi vào. Thấy đối phương đang lấy vali bắt đầu thu dọn quần áo, có vẻ đang chuẩn bị rời khỏi nhà.
Sao có thể không đi khỏi nhà được?Theo như cốt truyện, có người điều tra được Lâm Dĩ Nhu đang ở trong nông trường tại một tiểu bang nhỏ xa xôi của Mỹ. Dựa vào sự cố chấp của Giang Thừa Diệc với cô ta, cho dù cô ta có ở ngoài vũ trụ hắn cũng phải đến nhìn một cái mới có thể yên tâm. Huống hồ chỉ cách một cái Đại Tây Dương, sao có thể ngăn cách tình yêu của hắn với Lâm Dĩ Nhu?Dung Tự ở trong lòng thầm chế nhạo, rất nhanh liền bày ra tư thế nhập vaiDo dự đứng ở cửa hồi lâu cũng không có ý muốn đi vào. Cô nghĩ Giang Thừa Diệc hẳn là biết cô đang ở đây, động tác cũng chậm lại. Nhưng vì cô không mở miệng nói chuyện, cũng không có ý quấy rầy hắn, nên hắn cũng không giải thích tâm tình. Cùng so sánh với Lâm Dĩ Nhu, tất cả mọi người đều ném sang một bên.Chờ hắn thu dọn xong rồi, khoảnh khắc đứng lên xoay người liền thấy Dung Tự lệ rơi đầy mặt nhìn hắn, đôi mắt mờ mịt dường như có ngàn lời muốn nói với hắn, nhưng hình như ngại điều gì mà không dám bước lên. Nhìn dáng vẻ yếu ớt nhu nhược kia, trong lòng Giang Thừa Diệc gợi lên chút áy náy. Thấy Giang Thừa Diệc nhìn lại đây, Dung Tự không cho hắn cơ hội mở miệng, trực tiếp bước lên nhào vào trong lòng hắn. Tiếng khóc vẫn nghẹn ở cổ họng cuối cùng cũng phát ra những tiếng yếu ớt. Bởi vì đối với những người không yêu mình, gào khóc không những không đẹp, không dễ nghe, còn khiến đối phương phiền chán, như vậy thanh âm nhẹ nhàng vừa đủ sẽ khiến đối phương chú ý. Dung Tự không nói gì, chỉ đứng khóc. Giang Thừa Diệc đang vội nhưng cũng ngại đẩy cô ra. Sau khi cô cân nhắc, thời điểm sự kiên nhẫn của Giang Thừa Diệc sắp đến giới hạn muốn rời đi, cô cuối cùng cũng mở miệng "Thật xin lỗi... là .... là em không tốt... em chỉ là... em chỉ là có chút không khống chế được... em không thể điều khiển được tình cảm của mình.... Biết rõ vị trí của chị Dĩ Nhu trong lòng anh... vẫn không biết tự lượng sức mình mà lao vào lửa..."Nói rồi cô đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung tiếp tục nhìn Giang Thừa Diệc, ngay lúc nước mắt của mình chuẩn bị rơi xuống, lại quật cường lấy tay lau đi. "... Em đã biết kết quả của việc không tự lượng sức mình, về sau... về sau em sẽ không... " Câu nói kế tiếp dù thế nào cũng không nói nên lời. Nước mắt cô lại rơi xuống, nhưng lúc này cô lại không lau đi. Giang Thừa Diệc thấy bộ dạng cô như vậy, trong lòng thoáng qua một chút chua xót: " Dung Dung, em... haizz ". Than một tiếng rồi nhẹ nhàng bước lên ôm lấy cô. Dung Tự nghe thấy tiếng nhắc nhở trong đầu độ hảo cảm tăng 5, liền chậm rãi nâng tay lên ôm eo Giang Thừa Diệc, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Cảm giác được đối phương không kháng cự, hai tay duỗi dài, cả người gắt gao ôm lấy đối phương, cơ thể hơi run rẩy, vùi đầu vào ngực Giang Thừa Diệc. Lại nghe thấy nhắc nhở độ hảo cảm của đối phương tăng 1 tăng 2, âm thanh leng keng giống như tiền vàng rơi xuống. Thật sự là rất hạnh phúc!Dung Tự càng ôm chặt, giống như là rơi xuống nước bắt được khúc gỗ duy nhất cứu mạng. Nhưng sự ấm áp ấy chỉ kéo dài trong giây lát. Hai người liền nghe thấy tiếng chuông di động của Giang Thừa Diệc như bùa đòi mạng vang lên. Cơ thể Dung Tự lập tức cứng đờ, ôm chặt hơn nữa, nhưng ngay sau đó liền vội vàng buông ra. Khiến những lời Giang Thừa Diệc định an ủi nghẹn lại trong họng, nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được. Dung Tự cũng đã xoay người rời khỏi. Đầu dây bên kia thúc giục gấp rút, sau đó
hắn cũng không thể chú ý đến Dung Tự. Nhận được điện thoại hắn lập tức chạy ra khỏi cửa, cũng không biết Dung Tự đi theo sau. Đến lúc ngồi trên xe của mình, nói với tài xế lái xe ra sân bay, hắn mới đột nhiên nghe thấy tài xế hét lớnHắn quay lưng lại nhìn, trông thấy Dung Tự vừa lau nước mắt vừa đuổi theo xe hắn, lặng yên không nói. Nếu tài xế không phát hiện, chỉ sợ cô bé ngốc này thật sự sẽ đuổi theo. Giang Thừa Diệc lập tức thấy có chút đau lòng, nhưng nhìn màn hình khoá điện thoại là gương mặt mơ hồ của Lâm Dĩ Nhu, vẫn là quyết tâm, kêu tài xế chạy nhanh đến chỗ sân bay nơi máy bay chuẩn bị cất cánh, hắn không có thời gian!Dĩ Nhu mới là quan trọng nhất, cô ấy mới là quan trọng nhất!Giang Thừa Diệc tự nói với chính mình. Nhưng không ngờ đúng lúc này, Dung Tự ở phía sau rốt cuộc nhịn không được, hô lớn một tiếng: "Thừa Diệc..."Cô khóc nức nở thốt lên hai từ này. Sau đó cô liền dừng lại, ngơ ngác nhìn chiếc xe hơi đó đi xa, nước mắt rơi như mưa. Nghe thấy giọng nói ấy, Giang Thừa Diệc liền nhắm mắt lại, không thèm quay đầu nhìn một cái, tay cầm điện thoại đã sớm nổi gân xanh. "Cậu Hai, Dung tiểu thư cô ấy...""Làm tốt chuyện của mình đi, đừng lo những chuyện khác."Giang Thừa Diệc lãnh đạm nói. "Dạ."Đến tận lúc chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của mình, Dung Tự lúc này mới kiểm tra độ hảo cảm của Giang Thừa Diệc rồi trở về. Yêu á? Cũng không tệ lắm. Kiếm tiền thật dễ, không đến nửa tiếng, độ hảo cảm cũng đã tăng từ 35 lên 60 rồi. A, chẳng qua Dung Tự không có ý kiêu ngạo là được. Loại người thích trò thế thân như Giang Thừa Diệc, giai đoạn đầu đồ hảo cảm đều không thật, phần khó thật sự còn nằm ở phía sau, phải làm cho đối phương một lòng một dạ với mình. Bởi vì biệt thự của Giang Thừa Diệc trang bị rất nhiều camera, nên cô cũng không lộ ra biểu cảm vui vẻ, dường như là thất tha thất thiểu đi về. Sau khi trở lại biệt thự, đầu tiên thả mình lên sofa, ôm chặt đầu gối khóc một lúc, mới thoải mái mà chìm vào giấc ngủ. Mà lúc này bên trong xe, Giang Thừa Diệc cuối cùng cũng không nhịn được mở camera ở nhà xem, thấy Dung Tự yếu ớt nằm trên ghế sofa, trên mặt tràn đầy nước mắt chưa lau khô. Trong lòng liền cảm thấy hốt hoảng, trên đường đi đến sân bay đều nhìn Dung Tự ngủ, mãi đến lúc lên máy bay mới lưu luyến mà tắt máy. Lại nghe thấy độ hảo cảm tăng 5, Dung Tự trong giấc mơ liền mỉm cười nhẹ nhàng. Đối thủ quá dễ ăn như vậy khiến cô không có cảm giác thành tựu. Hai ngày sau, đôi mắt sưng to của Dung Tự đã bình thường lại. Cuối cùng cũng ra khỏi biệt thự, chủ yếu cũng là vì trong khoảng thời gian này, tâm tư Giang Thừa Diệc bị Lâm Dĩ Nhu chiếm lấy, căn bản sẽ không xem cô biểu diễn, cô sao còn tự tra tấn chính mình?Lúc này vẫn còn nhiều thời gian đi...Dung Tự đứng trước một cửa hàng lớn, bên tai liền vang lên âm thanh của hệ thống, chậm rãi nhếch môi cười. Hệ thống nhắc nhở: Phát biện cặn bã Giang Thừa Minh, hệ thống cho 88 điểm, có thể coi là đối tượng công lược trọng điểm, có muốn kiểm tra độ hảo cảm? Hắc hắc, thật thú vị...
Sau đó cô hỏi hệ thống câu đầu tiên. Nghe vậy, hệ thống im lặng một hồi lâu mới chầm chậm trả lời: "Chỉ cùng tên thôi..."Nghe một câu như vậy, cô thở phào nhẹ nhõm. Dung Tự tung hoành tình trường mười mấy năm, bây giờ còn chưa gặp được địch thủ, lần nào cũng là cô tra người khác, khi nào đến lượt người khác tra cô? Biết Dung Tự này không phải kiếp trước của mình, cũng không phải chính mình tại một thế giới khác, chỉ đơn giản là cùng tên khiến tâm lý cô thoải mái không ít. Nhưng dù chỉ là cùng tên, cô vẫn thấy có chút nôn nóng. Bởi vì đầu óc cô gái này thật sự có vấn đề, cái loại đàn ông cặn bã này có chỗ nào tốt? Đối xử với cô như vậy, cuối cùng bị tàn phế cùng huỷ dung, cô lại không đốt pháo chúc mừng, còn trông chờ quay về chiếu cố hắn? Cuối cùng kết cục lại đoàn viên? Đầu óc cô gái này hẳn là có vấn đề đi? Nếu cha mẹ đã mất của cô biết được, chỉ sợ sẽ nhảy từ trong quan tài ra, đem cô đi cùng, để đỡ phải nhìn đến đau lòng. Kết thúc kiểu gì cũng là nữ chính chịu thiệt. Nam chính vừa què vừa huỷ dung. Đây là để tôn lên tình yêu vĩ đại, chung thuỷ của nữ chính. Hay là vì như vậy hai người mới trở nên xứng đôi? Dù sao mặc kệ nguyên nhân gì, Dung Tự đều cảm thấy hoảng hốt..."Cho nên việc tôi cần làm là công lược trái tim người này phải không?" Sau khi hồi phục, Dung Tự mới hướng hệ thống hỏi một câu như vậy. "Đúng""Công lược xong thì sao?""Tuỳ cô""Ồ?"Dung Tự liếm môi dưới, như vậy có tương lai rồi. "Độ hảo cảm của người vừa nãy là sao vậy?""Có muốn mở ra độ hảo cảm của Giang Thừa Diệc không?""Mở.""Đang ở nhiệm vụ mới, lần này miễn phí, kiểm tra độ hảo cảm của Giang Thừa Diệc cùng nhắc nhở của hệ thống""Từ từ, nãy giờ tôi muốn hỏi, lúc nào cũng nói lần này miễn phí, nhiệm vụ về sau sẽ lấy tiền sao? Vãi, đã làm việc giúp rồi còn đòi thu tiền sao? Đừng quá đáng như thế chứ. 417, 417, cái hệ thống chết tiệt này căn bản là đang đòi tiền người chết mà, một hệ thống thì cần nhiều tiền như vậy làm gì? Tôi nói trước, tôi không có tiền! Tôi rất nghèo đó!" "...Đối tượng công lược trọng điểm: Giang Thừa Diệc, độ hảo cảm hiện tại 35""A, độ hảo cảm còn rất cao. Xì, chẳng có tính khiêu chiến gì cả.""Khi độ hảo cảm của hắn tăng đến 100, là hoàn thành nhiệm vụ tiến công chiếm đóng, cô sẽ nhận được tiền vàng bằng với số điểm mà hệ thống đánh giá hắn ta. Sau khi nhiệm vụ tân thủ kết thúc, có thể giao dịch tại trung tâm mua sắm mua những dạo cụ mà cô cần, thậm chí là thân thể của cô. Đến lúc đó nếu cô muốn rời khỏi hệ thống cũng có thể"Thanh âm của hệ thống vẫn như trước, là giọng nói máy móc không tình cảm. Dung Tự nghe được cảm thấy vô cùng hấp dẫn, thân thể của cô cũng có thể mua được? Dung Tự nghe vậy, vừa nghĩ đến bộ mặt đáng ghét của Giang Thừa Diệc, lập tức thay đổi cảm xúc. Đây sao có thể là bộ mặt đáng ghét a, rõ ràng chính là vô cùng đáng yêu, hahaha.Cảm nhận được cảm xúc của Dung Tự có sự thay đổi lớn, hệ thống không tự giác xuất hiện một chuỗi số hiệu kì quái, sau đó dường như là yên lặng điMà đúng lúc này, Giang Thừa Diệc đã rời đi thế nhưng lại mở cửa chạy vào nhà, sao đã trở lại rồi?Dung Tự thấy kì quái, nhưng cô không buông tha cơ hội để tăng độ hảo cảm. Mà đối phương vừa vào cửa cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, chạy thẳng vào trong phòng ngủ bắt đầu lục lung mọi thứ lên. Dung Tự nghĩ nghĩ, nước mắt trên mặt cũng chưa lau liền trực tiếp hồng hốc mắt đi vào. Thấy đối phương đang lấy vali bắt đầu thu dọn quần áo, có vẻ đang chuẩn bị rời khỏi nhà.
Sao có thể không đi khỏi nhà được?Theo như cốt truyện, có người điều tra được Lâm Dĩ Nhu đang ở trong nông trường tại một tiểu bang nhỏ xa xôi của Mỹ. Dựa vào sự cố chấp của Giang Thừa Diệc với cô ta, cho dù cô ta có ở ngoài vũ trụ hắn cũng phải đến nhìn một cái mới có thể yên tâm. Huống hồ chỉ cách một cái Đại Tây Dương, sao có thể ngăn cách tình yêu của hắn với Lâm Dĩ Nhu?Dung Tự ở trong lòng thầm chế nhạo, rất nhanh liền bày ra tư thế nhập vaiDo dự đứng ở cửa hồi lâu cũng không có ý muốn đi vào. Cô nghĩ Giang Thừa Diệc hẳn là biết cô đang ở đây, động tác cũng chậm lại. Nhưng vì cô không mở miệng nói chuyện, cũng không có ý quấy rầy hắn, nên hắn cũng không giải thích tâm tình. Cùng so sánh với Lâm Dĩ Nhu, tất cả mọi người đều ném sang một bên.Chờ hắn thu dọn xong rồi, khoảnh khắc đứng lên xoay người liền thấy Dung Tự lệ rơi đầy mặt nhìn hắn, đôi mắt mờ mịt dường như có ngàn lời muốn nói với hắn, nhưng hình như ngại điều gì mà không dám bước lên. Nhìn dáng vẻ yếu ớt nhu nhược kia, trong lòng Giang Thừa Diệc gợi lên chút áy náy. Thấy Giang Thừa Diệc nhìn lại đây, Dung Tự không cho hắn cơ hội mở miệng, trực tiếp bước lên nhào vào trong lòng hắn. Tiếng khóc vẫn nghẹn ở cổ họng cuối cùng cũng phát ra những tiếng yếu ớt. Bởi vì đối với những người không yêu mình, gào khóc không những không đẹp, không dễ nghe, còn khiến đối phương phiền chán, như vậy thanh âm nhẹ nhàng vừa đủ sẽ khiến đối phương chú ý. Dung Tự không nói gì, chỉ đứng khóc. Giang Thừa Diệc đang vội nhưng cũng ngại đẩy cô ra. Sau khi cô cân nhắc, thời điểm sự kiên nhẫn của Giang Thừa Diệc sắp đến giới hạn muốn rời đi, cô cuối cùng cũng mở miệng "Thật xin lỗi... là .... là em không tốt... em chỉ là... em chỉ là có chút không khống chế được... em không thể điều khiển được tình cảm của mình.... Biết rõ vị trí của chị Dĩ Nhu trong lòng anh... vẫn không biết tự lượng sức mình mà lao vào lửa..."Nói rồi cô đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung tiếp tục nhìn Giang Thừa Diệc, ngay lúc nước mắt của mình chuẩn bị rơi xuống, lại quật cường lấy tay lau đi. "... Em đã biết kết quả của việc không tự lượng sức mình, về sau... về sau em sẽ không... " Câu nói kế tiếp dù thế nào cũng không nói nên lời. Nước mắt cô lại rơi xuống, nhưng lúc này cô lại không lau đi. Giang Thừa Diệc thấy bộ dạng cô như vậy, trong lòng thoáng qua một chút chua xót: " Dung Dung, em... haizz ". Than một tiếng rồi nhẹ nhàng bước lên ôm lấy cô. Dung Tự nghe thấy tiếng nhắc nhở trong đầu độ hảo cảm tăng 5, liền chậm rãi nâng tay lên ôm eo Giang Thừa Diệc, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Cảm giác được đối phương không kháng cự, hai tay duỗi dài, cả người gắt gao ôm lấy đối phương, cơ thể hơi run rẩy, vùi đầu vào ngực Giang Thừa Diệc. Lại nghe thấy nhắc nhở độ hảo cảm của đối phương tăng 1 tăng 2, âm thanh leng keng giống như tiền vàng rơi xuống. Thật sự là rất hạnh phúc!Dung Tự càng ôm chặt, giống như là rơi xuống nước bắt được khúc gỗ duy nhất cứu mạng. Nhưng sự ấm áp ấy chỉ kéo dài trong giây lát. Hai người liền nghe thấy tiếng chuông di động của Giang Thừa Diệc như bùa đòi mạng vang lên. Cơ thể Dung Tự lập tức cứng đờ, ôm chặt hơn nữa, nhưng ngay sau đó liền vội vàng buông ra. Khiến những lời Giang Thừa Diệc định an ủi nghẹn lại trong họng, nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được. Dung Tự cũng đã xoay người rời khỏi. Đầu dây bên kia thúc giục gấp rút, sau đó
hắn cũng không thể chú ý đến Dung Tự. Nhận được điện thoại hắn lập tức chạy ra khỏi cửa, cũng không biết Dung Tự đi theo sau. Đến lúc ngồi trên xe của mình, nói với tài xế lái xe ra sân bay, hắn mới đột nhiên nghe thấy tài xế hét lớnHắn quay lưng lại nhìn, trông thấy Dung Tự vừa lau nước mắt vừa đuổi theo xe hắn, lặng yên không nói. Nếu tài xế không phát hiện, chỉ sợ cô bé ngốc này thật sự sẽ đuổi theo. Giang Thừa Diệc lập tức thấy có chút đau lòng, nhưng nhìn màn hình khoá điện thoại là gương mặt mơ hồ của Lâm Dĩ Nhu, vẫn là quyết tâm, kêu tài xế chạy nhanh đến chỗ sân bay nơi máy bay chuẩn bị cất cánh, hắn không có thời gian!Dĩ Nhu mới là quan trọng nhất, cô ấy mới là quan trọng nhất!Giang Thừa Diệc tự nói với chính mình. Nhưng không ngờ đúng lúc này, Dung Tự ở phía sau rốt cuộc nhịn không được, hô lớn một tiếng: "Thừa Diệc..."Cô khóc nức nở thốt lên hai từ này. Sau đó cô liền dừng lại, ngơ ngác nhìn chiếc xe hơi đó đi xa, nước mắt rơi như mưa. Nghe thấy giọng nói ấy, Giang Thừa Diệc liền nhắm mắt lại, không thèm quay đầu nhìn một cái, tay cầm điện thoại đã sớm nổi gân xanh. "Cậu Hai, Dung tiểu thư cô ấy...""Làm tốt chuyện của mình đi, đừng lo những chuyện khác."Giang Thừa Diệc lãnh đạm nói. "Dạ."Đến tận lúc chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của mình, Dung Tự lúc này mới kiểm tra độ hảo cảm của Giang Thừa Diệc rồi trở về. Yêu á? Cũng không tệ lắm. Kiếm tiền thật dễ, không đến nửa tiếng, độ hảo cảm cũng đã tăng từ 35 lên 60 rồi. A, chẳng qua Dung Tự không có ý kiêu ngạo là được. Loại người thích trò thế thân như Giang Thừa Diệc, giai đoạn đầu đồ hảo cảm đều không thật, phần khó thật sự còn nằm ở phía sau, phải làm cho đối phương một lòng một dạ với mình. Bởi vì biệt thự của Giang Thừa Diệc trang bị rất nhiều camera, nên cô cũng không lộ ra biểu cảm vui vẻ, dường như là thất tha thất thiểu đi về. Sau khi trở lại biệt thự, đầu tiên thả mình lên sofa, ôm chặt đầu gối khóc một lúc, mới thoải mái mà chìm vào giấc ngủ. Mà lúc này bên trong xe, Giang Thừa Diệc cuối cùng cũng không nhịn được mở camera ở nhà xem, thấy Dung Tự yếu ớt nằm trên ghế sofa, trên mặt tràn đầy nước mắt chưa lau khô. Trong lòng liền cảm thấy hốt hoảng, trên đường đi đến sân bay đều nhìn Dung Tự ngủ, mãi đến lúc lên máy bay mới lưu luyến mà tắt máy. Lại nghe thấy độ hảo cảm tăng 5, Dung Tự trong giấc mơ liền mỉm cười nhẹ nhàng. Đối thủ quá dễ ăn như vậy khiến cô không có cảm giác thành tựu. Hai ngày sau, đôi mắt sưng to của Dung Tự đã bình thường lại. Cuối cùng cũng ra khỏi biệt thự, chủ yếu cũng là vì trong khoảng thời gian này, tâm tư Giang Thừa Diệc bị Lâm Dĩ Nhu chiếm lấy, căn bản sẽ không xem cô biểu diễn, cô sao còn tự tra tấn chính mình?Lúc này vẫn còn nhiều thời gian đi...Dung Tự đứng trước một cửa hàng lớn, bên tai liền vang lên âm thanh của hệ thống, chậm rãi nhếch môi cười. Hệ thống nhắc nhở: Phát biện cặn bã Giang Thừa Minh, hệ thống cho 88 điểm, có thể coi là đối tượng công lược trọng điểm, có muốn kiểm tra độ hảo cảm? Hắc hắc, thật thú vị...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz