[Edit] Mạt Thế: Thiên Tai Càn Quét
Chương 16
Buổi trưa, quả nhiên Kiều Tụng Chi lại gọi một cuộc điện thoại, biết được nước ngập đã lên đến đầu gối.“Anh à, anh nghe em đi, vợ chồng Tùng Phi đều phải đi làm, giờ thì nước đã ngập rồi, trong nhà chắc là không còn đủ đồ ăn đâu. Hai vợ chồng tụi nó đi làm vất vả như vậy, tan ca mà không có gì ăn thì làm sao? Anh cứ nghe lời em, dọn qua đó trước, rồi ra chợ mua ít đồ ăn dùng hàng ngày cho vợ chồng nhỏ. Nhà mới của tụi nó chẳng phải thoát nước không tốt sao? Ban công lúc nào cũng đọng nước, anh không đến đó trông chừng thì lỡ mà bị nước tràn vào thì sao…” Bà cứ thế mà thuyết phục được anh trai mình.“Yên tâm đi mẹ, cậu cả đồng ý là tốt rồi, còn cậu út thì càng không phải lo, nhà cậu ấy là nhà bốn tầng mới xây, tạm thời sẽ không sao đâu. Đến lúc tình hình nghiêm trọng, cần phải rời khỏi thôn thì mẹ cứ nói với các cậu, xem có muốn đến Hoa Thành không.” Cô hạ giọng nói: “Con đã thuê cả hai căn hộ tầng tám tòa bên cạnh rồi, đến lúc đó một căn để người nhà mình ở, một căn cho người nhà nhà họ Thịnh An. Nhưng hai căn đó con không cải tạo gì, dù sao cũng là thuê, không thể tự tiện thay đổi.”Kiều Tụng Chi nắm tay con gái: “Vậy là tốt rồi, nếu sau này thật sự xảy ra như con nói… có một nơi không bị ngập để ở đã là tốt lắm rồi. Còn một chuyện này mẹ vẫn chưa có cơ hội hỏi con, về phía ba con, con nghĩ sao?”Ba của con gái đúng là không ra gì, nhưng dù sao cũng là cha ruột, Kiều Tụng Chi vẫn phải hỏi một câu, không muốn để con gái sau này hối hận.Sắc mặt Kiều Thanh Thanh thay đổi, lạnh lùng nói: “Không cần để ý đến ông ta! Ông ta có tiền có thế, đâu cần con phải nhắc nhở.”Thấy dáng vẻ này của con gái, Kiều Tụng Chi nhạy bén hỏi: “Trước đây mẹ đã muốn hỏi rồi, kiếp trước con có đi tìm ba con không? Dù sao ông ấy cũng là ba ruột con, ít nhất cũng nên giúp đỡ con chút chứ.” Tuy con gái không kể rõ, nhưng bà nghe ra được, con gái mình ở tận thế sống rất khổ cực, không ai nương tựa.“Phải không, ông ta mặc kệ con à?”Kiều Thanh Thanh cười lạnh: “Con chưa từng đi tìm ông ta, nhưng sau này gặp lại ở căn cứ, ông ta thật sự là một người đàn ông đến chết vẫn theo đuổi quyền thế. Đã tận thế rồi, mà vẫn muốn gây dựng ‘sự nghiệp’. Trước đây con còn nghĩ ông ấy thật sự yêu thương hai đứa con sau này sinh với Vu Mạn Thục, nhưng sau khi gặp lại, ông ta đối với con rất dịu dàng chu đáo, nói muốn đón con về sống cùng. Con không đồng ý, trước tiên đi điều tra. Nhưng mẹ có biết không? Ông ta đúng là có chút địa vị trong căn cứ, làm một lãnh đạo nhỏ ở bộ phận hậu cần. Mẹ biết con gái và con trai của ông ta và Vu Mạn Thục sau này thế nào không? Con gái thì bị gả cho một ông già sáu mươi tuổi, vì ông ta có quan hệ trong quân đội, còn con dâu của con trai thì cũng bị ông ta đưa đến làm vợ bé cho một lãnh đạo khác. Mẹ nói xem, con gái ruột ông ta mà còn đối xử như vậy, thì cái bộ mặt nước mắt giàn giụa khi gặp lại con, những lời muốn bù đắp kia, có thể là thật lòng sao?”“Lâm Minh Dũng!” Kiều Tụng Chi tức giận đến run người: “Ông ta dám làm thế! Sao ông ta có thể làm vậy!” Sau cơn giận là nỗi bi ai sâu sắc, bà ôm chặt Kiều Thanh Thanh: “Có mẹ đây rồi, đừng sợ! Nếu ông ta dám dùng con để đổi lấy vinh hoa phú quý, mẹ nhất định sẽ giết ông ta!”“Đừng giận mà mẹ.” Kiều Thanh Thanh nở một nụ cười nhạt trong lòng mẹ: “Ông ta không làm hại được con đâu. Con giả vờ đồng ý, đưa ra một yêu cầu, muốn cùng ông ta ăn một bữa tối. Thật buồn cười, ông ta thật sự tưởng con vẫn là đứa bé gái năm xưa khao khát tình yêu của ba, vội vàng đồng ý, còn chuẩn bị bữa tối kiểu phương Tây, nói con mãi mãi là công chúa nhỏ mà ông ta yêu thương nhất. Ha ha ha! Con cầm dao ăn đâm vào tim ông ta, mẹ à, khoảnh khắc đó, vẻ mặt của ông ta buồn cười vô cùng.”“Thanh Thanh —” Đồng tử Kiều Tụng Chi co lại.“Mẹ, con không sao. Sau khi giết ông ta, con không trốn thoát được, bị bắt giam vào tù. Lúc đó căn cứ tuyên án tử hình con, nhưng hôm sau lại xảy ra động đất lớn, nhà tù bị sập, con chạy thoát được… Tiếc là, sau đó con vẫn không thể sống sót. Nhưng chết rồi cũng tốt. Nếu biết chết rồi có thể làm lại từ đầu, được gặp lại mẹ và mọi người, thì con đã chọn cái chết từ sớm rồi.”Trước khi mất đi mẹ và Thịnh An, họ đều bảo cô phải sống thật tốt, vì vậy cô đã liều mạng mà sống, sống đến mức không còn giống con người, vẫn cố gắng giãy giụa sống sót. Nếu cô biết trước, biết sớm rằng…“Nên không cần báo cho ông ta biết gì cả.”“Được, mẹ hiểu rồi.” Kiều Tụng Chi ôm chặt con gái, trong mắt toàn là hận ý. Lâm Minh Dũng, Lâm Minh Dũng…Sau nửa tháng mưa liên tục, lũ lụt xảy ra ở nhiều nơi trên cả nước. Quê nhà Trạch huyện của Thiệu Thịnh An bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Giống như kiếp trước, người dân địa phương được di tản đến nơi khác để tránh thiên tai.“Không sao rồi, lần này không có chuyện gì cả.” Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Thiệu Thịnh An, trong mắt rưng rưng: “Điều đó có nghĩa là tương lai có thể thay đổi phải không?”Cô đã gọi điện báo trước cho bộ phận giao thông, báo cáo khu vực từng xảy ra lở đất trong kiếp trước. Sau đó cơ quan giao thông cử người đến kiểm tra, phong tỏa đường từ sớm. Kiếp này, lở đất vẫn xảy ra, nhưng không có ai thương vong.“Đúng vậy, tương lai đã thay đổi rồi.” Thiệu Thịnh An cúi người ôm cô, để đầu cô tựa vào ngực anh: “Cho nên em không cần phải sợ.”Những ngày sau đó, cuộc sống của gia đình Kiều Thanh Thanh không có nhiều thay đổi. Ngoài việc đi mua đồ, họ hoàn toàn không ra ngoài. Ở nhà cũng không rảnh rỗi, Kiều Tụng Chi đề nghị có thể làm sẵn một số món ăn chế biến sẵn để tích trữ. Khi biết Kiều Thanh Thanh đã tiêu mấy vạn tệ để mua sủi cảo, bánh bao, há cảo từ cửa hàng bên ngoài, Kiều Tụng Chi chọc vào trán con gái, mắng một trận:“Lãng phí tiền! Tự làm thì tiết kiệm biết bao!”Lại thấy thương con gái kiếp trước đã chịu nhiều khổ cực, bà xắn tay áo làm cho con những món con thích như bánh bao nhân thịt lợn với thì là, và sủi cảo tam tiên.Việc này cũng giúp ba mẹ Thiệu có việc để làm, họ vốn không chịu ngồi yên, có việc làm cũng đỡ thấy gò bó. Thế là mọi người bắt đầu gói sủi cảo, bánh bao, nấu cơm, làm cơm nắm. Kiều Thanh Thanh vì vậy đã mua thêm một loạt đồ bị lãng quên như hộp bảo quản thực phẩm, thùng thép không gỉ đạt tiêu chuẩn thực phẩm…“Vật tư đúng là càng mua càng thấy thiếu, luôn có những thứ không nghĩ tới.” Cô than thở với Thiệu Thịnh An.Thiệu Thịnh An cười hí hửng: “Thế chẳng phải rất tốt sao? Đừng để lãng phí dù chỉ một đồng, cứ tiêu hết đổi lấy vật tư hữu ích.”Mỗi sáng, Kiều Thanh Thanh đều đến chợ nông sản mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn và trái cây. Chỉ cần trong không gian tích trữ của cô còn chỗ trống, hoặc tiền trong nhà chưa tiêu hết, cô sẽ không thể dừng việc mua sắm.Thuyết phục ba mẹ Thiệu làm bánh bao cũng rất đơn giản. Kiều Tụng Chi nói sau này sẽ không mở tiệm hoa nữa, muốn mở một bếp ăn riêng, những món này đều sẽ đem bán. Ba mẹ Thiệu đều rất ủng hộ, nhiệt tình giúp đỡ. Sau khi mọi thứ được chuẩn bị xong, hấp chín, Kiều Thanh Thanh liền cất hết vào trong không gian, trong mắt họ thì đó là đem bán rồi. Mỗi lần cô ra ngoài lấy hàng, cô đều giả vờ chất đồ lên xe như thể đi giao hàng, họ còn bảo Thiệu Thịnh An đi thay để cô nghỉ ngơi ở nhà.Ôi chao, thành phố lớn đúng là tuyệt! Người thành phố đến cả bánh bao sủi cảo cũng đặt giao tận nơi, ở nhà mà vẫn kiếm được tiền.Ngoài ba mẹ Thiệu không hề hay biết gì, cùng với Thiệu Thịnh Phi chỉ ham chơi đồ chơi, thì ba người Kiều Thanh Thanh đều đang trong trạng thái chờ đợi.Theo tin tức địa phương, khu vực trũng thấp trong nội thành đã ngập đến đầu gối. Dù chỉ mới ngập đến đầu gối nhưng với Hoa Thành nơi hiếm khi gặp lũ lụt điều này đã rất bất thường. Chính quyền địa phương lập tức áp dụng hàng loạt biện pháp hỗ trợ cư dân khu cũ, các bộ phận liên quan cũng tích cực kiểm tra, thông tắc các đường cống thoát nước. Mọi việc diễn ra trật tự.Từ tận nước A, đồng nghiệp của Thiệu Thịnh An gọi điện cho anh, than phiền về lượng mưa bất thường khiến công việc bị đình trệ.“Cậu về đi! Mưa nhiều toàn cầu, tôi xem tin tức thấy chỗ nhà cậu cũng sắp ngập rồi.”“Tôi cũng muốn về chứ! Nhưng còn thiếu một bước cuối cùng thôi, tôi đã dốc sức ba tháng vì dự án này, không thể để mọi thứ đổ sông đổ biển… Tôi không có được dũng khí như cậu…”Thiệu Thịnh An mím môi: “Dù tiền thưởng có nhiều đến đâu cũng không bằng cả nhà được đoàn tụ. Nếu cậu tin tôi, thì hãy đi hỏi tình hình các sân bay, đừng để đến khi muốn về thì lại không mua được vé.”Biến chuyển đột ngột ở Hoa Thành diễn ra vào ngày thứ mười chín sau khi Kiều Thanh Thanh sống lại.Tối hôm đó, nhiều người bị tiếng mưa đánh thức.Chưa từng nghe âm thanh nào dữ dội như vậy, như thể trời không đổ mưa mà là mưa đá, đập vào mái nhà phát ra những tiếng “bốp bốp”.“Mưa lớn thật đấy.” Kiều Tụng Chi đứng ở ban công nhìn ra ngoài: “Cũng may ban công đã được che kín, nếu không mưa hắt vào nhà mất.”Kiều Thanh Thanh cũng không ngủ được, đứng bên mẹ nhìn ra ngoài. Mưa như trút nước từ trên trời xuống, không để lại bất kỳ kẽ hở nào.“Lượng mưa lớn thật, tin thời sự đã đưa rồi.” Thiệu Thịnh An vừa lướt điện thoại vừa nói.“Mưa, mưa lớn quá đi…” Thiệu Thịnh Phi dụi mắt, vẻ mặt buồn ngủ, nhưng vẫn đòi ra ngoài nghịch nước.“Không được nghịch nước đâu, vào nhà ngủ đi.” Mẹ Thiệu dỗ dành anh vào phòng, rồi khẽ nói: “Hai đứa cũng đi ngủ đi, dù mưa có lớn đến đâu thì người ta cũng phải ngủ chứ.”“Mẹ cứ ngủ trước đi, bọn con lát nữa sẽ đi ngủ.”Kiều Tụng Chi vỗ vỗ con gái: “Đi ngủ đi con!”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz