Edit Mat The Thien Tai Can Quet
Nửa đêm về sau, Kiều Thanh Thanh vẫn không ngủ được. Sáng sớm hôm sau, cô đã thức dậy, xuống tầng để xem tầng dưới có bị ngập nước không.Tầng một bị nước tràn vào giữa đêm, các hộ dân gần như thức trắng cả đêm. Khi Kiều Thanh Thanh xuống dưới thì nghe thấy họ đang vừa mắng vừa múc nước ra ngoài.“Thật là, mấy chục năm rồi chưa từng thấy cảnh ngập như thế này ở đây!”“Chỗ chúng ta còn đỡ đấy, anh không xem tin tức à? Mấy nơi khác nước đã ngập lên đến mấy tầng rồi!”“Đã mua được gạch xi măng chưa?”“Mua được rồi, mới hơn sáu giờ sáng mà chợ vật liệu xây dựng đã đông nghẹt người!”“Ê lão Hứa, chia cho tôi chút đi, tôi trả tiền!”Kiều Thanh Thanh mặc quần đi lội nước, từng bước một dẫm xuống dòng nước, đến tầng một thì phát hiện mực nước đã ngập đến đùi cô.“Tôi sống từng này tuổi, lần đầu tiên thấy Hoa Thành ngập sâu như thế!”“Còn gì nữa, em trai tôi ở quê gọi điện bảo nhà đã ngập đến ngực rồi, trời ơi…”Cư dân tầng hai, ba cũng xuống xem tình hình, chen chúc ở cầu thang, vừa bàn tán vừa than phiền, sự hoang mang ẩn hiện trong những lời nguyền rủa thời tiết quái đản.Tình hình này thực sự có vẻ không ổn rồi.“Xem tin tức thì thấy chỗ nào cũng mưa lớn, trời bị rò rỉ rồi sao, sao lại mưa không dứt thế này!”“Mưa suốt hơn nửa tháng rồi, tôi cứ tưởng sắp tạnh, ai ngờ nửa đêm hôm qua lại đổ xuống như trút, mưa to đến phát khiếp. Mấy người nghe thử tiếng mưa rơi xuống nước mà xem, cứ như quả cầu sắt nện xuống vậy! Lát nữa còn phải đi làm nữa, nghĩ đến là thấy bực!”“Con tôi hôm nay được nghỉ học, nghe nói trường học bị ngập rồi…”Kiều Thanh Thanh vừa nghe hàng xóm trò chuyện vừa đi đến cửa cầu thang nhìn ra ngoài, mưa lớn đến mức không nhìn thấy gì phía trước, ngay cả tiếng còi xe ngoài đường cũng bị át đi bởi tiếng mưa, mơ hồ và xa xăm. Cô quay người đi lên lầu, đến tầng năm thì gặp Thiệu Thịnh An đang đến tìm mình.“Mực nước ngập thế nào rồi?”“Khoảng một mét.”Hai người cùng lên lầu, Kiều Thanh Thanh nói: “Nghe hàng xóm dưới lầu bảo, chợ vật liệu xây dựng đã mở rồi, người rất đông. May mà chúng ta đã chuẩn bị trước, khi nước dâng lên thì chỉ cần bịt các ống thoát nước lại.”Thiệu Thịnh An xoa đầu cô: “Ừ, may mà nhà mình có Thanh Thanh nhìn xa trông rộng, trong nhà đều do em sắp xếp chu đáo cả.”Bản tin sáng sớm, người dẫn chương trình với vẻ mặt nghiêm trọng đưa tin về trận mưa hiếm thấy tối qua: “…lượng mưa trong một giờ đã đạt mức… là lượng mưa lớn nhất trong lịch sử Hoa Thành… Công tác phòng chống lũ lụt đang được triển khai có trật tự, mong cư dân vùng trũng thấp sơ tán kịp thời…”Sáng sớm, Kiều Tụng Chi đã gọi điện cho các anh em trai của mình. Bà bật loa ngoài, Kiều Thanh Thanh cũng nghe được nội dung rõ ràng. Giống như kiếp trước, các cậu và anh chị em họ của cô hiện tại vẫn chưa gặp chuyện gì. Nhưng khoảng một tháng rưỡi sau, họ sẽ mất liên lạc. Nghe nói nhà bị ngập, mọi người được đưa đến tòa nhà trong thành phố để lánh nạn, nhưng vào cuối tháng thứ hai của tận thế, liên lạc bỗng nhiên bị cắt đứt, người thân từ đó mất liên lạc hoàn toàn.Kiếp trước, từ miệng những binh lính từng phụ trách thả vật tư cứu trợ, Kiều Thanh Thanh biết được hình như là do vệ tinh bị mất kiểm soát. Dù sao thì đến lúc cô chết, hệ thống liên lạc vẫn chưa được khôi phục.“Mẹ, mẹ bảo các cậu con đến Hoa Thành đi.”“Yên tâm đi, mẹ đã nói rồi, còn nói là đã thuê nhà sẵn cho họ. Nhưng con cũng biết tính các cậu con mà, không muốn làm phiền chúng ta đâu, haizz.” Kiều Tụng Chi thở dài, nói với Kiều Thanh Thanh: “Con đừng sốt ruột quá, để mẹ từ từ thuyết phục. Đợi khi chỗ họ không ở nổi nữa, tự nhiên sẽ tính đến việc qua chỗ mình.”Kiều Thanh Thanh cũng hiểu điều đó.Hiện tại, mặc dù trên mạng có nhiều thuyết về ngày tận thế, nhưng phần lớn mọi người vẫn chưa coi trận mưa này là chuyện nghiêm trọng.Mưa lớn, tuyết dày, hay hạn hán ngàn năm có một, dân chúng đã trải qua không biết bao nhiêu lần. Biến đổi khí hậu, môi trường suy thoái đều là những chuyện đã nói mãi thành quen, chỉ là hơn nửa tháng mưa thì có gì mà lo? Ai đi làm thì vẫn đi làm, ai đi học thì vẫn đi học. Người dân kiên cường, dũng cảm, không sợ khổ, hiện giờ mọi thứ vẫn rất trật tự.Chỉ có Kiều Thanh Thanh biết, trận mưa kéo dài suốt một tháng này chính là khởi đầu của tận thế.Đến khi con người đã nếm đủ khổ đau trong gian khổ, phiêu bạt không nơi nương tựa, tuyệt vọng chờ đợi bình minh trong đêm dài bất tận, họ mới nhận ra trận mưa này thật ra đã là dịu dàng nhất rồi. Bởi sau đó, tất cả thảm họa đều sẽ ập đến như cuồng phong, không cho bất kỳ ai cơ hội phản ứng.Cô thở dài một hơi: “Mẹ, vậy mẹ nhắc các cậu con mua thêm nhiều vật tư nhé.”“Các cậu con nói đã mua rất nhiều rồi, siêu thị gần nhà cũng bị vét sạch cả rồi.”Bên phía Viên Hiểu Văn cũng thường xuyên gọi điện cho Kiều Thanh Thanh. Hôm nay, cô ấy gọi đến để chính thức thông báo hủy hôn lễ.“Tớ cứ tưởng mưa sẽ nhỏ dần, ai ngờ càng lúc càng to. Hôm kia Nham Hải tan làm suýt nữa mắc kẹt trong tàu điện ngầm, nghe nói tàu điện cũng bị ngập, may mà sơ tán kịp thời không có chuyện gì… Thanh Thanh, may mà cậu đã mua cho tớ bao nhiêu là đồ ăn với đồ dùng, giờ mưa lớn thế này, ngoài chợ không mua nổi mấy cọng rau tươi, mà còn đắt chết đi được. Tớ giờ mê nhất là cháo ăn kèm với chà bông cậu mua cho, còn cái loại xúc xích kia cũng ngon ghê á…” Cô ấy vẫn nói nhiều như trước, giọng trong trẻo, hoạt bát, như một chú chim sơn ca vui vẻ.“À đúng rồi, tớ cũng gửi cho cậu ít đồ, nhưng hôm nay mưa lớn, không biết giao hàng có bị chậm không.”“Cậu mua gì gửi cho tớ vậy?”“Quà cảm ơn khách mời chứ gì! Hủy hôn lễ rồi, tớ không thể để đống quà đó chất đống ở nhà được, nên gửi cho cậu trước đấy, đảm bảo cậu sẽ thích!”Ba ngày sau, quà của Viên Hiểu Văn mới được chuyển đến, chỉ là chuyển trong thành phố thôi mà mất từng ấy thời gian, đủ thấy đường sá bên ngoài đã rất tệ. Anh chàng giao hàng người ướt sũng nhấn chuông cửa, Kiều Thanh Thanh ký nhận xong thì hỏi: “Anh đến bằng cách nào vậy?”Chàng trai trẻ cười tươi: “Tôi dùng xuồng cao su đấy, xe máy không chạy được nữa, ngoài kia nước đã ngập đến eo tôi rồi.”Kiều Thanh Thanh quay vào nhà gọi to, bảo Thiệu Thịnh An mang một chiếc khăn khô ra.“Không cần không cần, tôi còn phải đi giao đơn tiếp theo.”“Lau người đi đã.” Thiệu Thịnh An nhét khăn vào tay cậu ta, còn đưa thêm hai trăm tệ: “Trên đường cẩn thận nhé.”Anh giao hàng từ chối không được, đành phải nhận lấy, liên tục cảm ơn rồi bước chân nhẹ nhàng xuống lầu.Gói hàng được bọc kỹ bằng vải chống thấm, mở ra bên trong có hai hộp, một hộp là socola viên và kẹo, hộp còn lại là mỹ phẩm chăm sóc da. Kiều Thanh Thanh cố gắng lục lọi trí nhớ từ kiếp trước, mới nhớ ra là đúng rồi, Văn Văn từng nói sẽ chuẩn bị một bộ mỹ phẩm tốt cho mấy người phù dâu.“Nhìn thấy cái này anh mới nhớ ra, vợ ơi, hình như em chưa tích trữ mỹ phẩm phải không?”Kiều Thanh Thanh sững lại, đúng là cô chưa nghĩ đến chuyện đó.“Mua đi, trong nhà vẫn còn nhiều tiền mà, để lại hai vạn làm quỹ dự phòng là đủ rồi. Theo như em nói thì sau này giá cả sẽ tăng vọt, mà mình đã tích đủ vật tư, giá có tăng cũng không ảnh hưởng đến mình.”“Được, vậy mua thôi.” Thực ra Kiều Thanh Thanh đã tích trữ rất nhiều kem dưỡng ẩm và kem tay cho mùa đông, nhưng chồng muốn mua mỹ phẩm cho cô, trong lòng cô vẫn thấy rất vui. Đã vui thì cứ mua, tranh thủ lúc tiền còn mua được niềm vui.Mưa lớn kéo dài liên tục, mực nước mỗi ngày một dâng cao, khắp nơi đều gặp thiên tai. Nhìn bản tin, một hòn đảo du lịch nổi tiếng thậm chí đã bị ngập hoàn toàn, cư dân trên đảo nhờ cứu trợ quốc tế tạm thời di dời sang nước láng giềng. Thấy tin tức, ba Thiệu lẩm bẩm: “Bao giờ mưa ngập luôn cái cuốn sổ con thì hay.”Cả nhà họ giờ gần như không ra ngoài nữa, chuyên tâm ở nhà nấu ăn tích trữ đồ ăn.“Trời mưa to thế này, còn ai mua đồ nữa à?” Mẹ Thiệu hỏi. Mưa to thế, làm sao mà giao được chứ.“Không phải, đây là đồ nhà mình ăn, mẹ à, con nghe nói hệ thống khí đốt có vấn đề, sau này có thể sẽ bị cắt, nên mình làm trước ít đồ ăn tích trữ.” Thiệu Thịnh An giải thích.“Khí đốt trong thành phố mà cũng bị cắt cơ à?” Mẹ anh lo lắng: “Thế vẫn là quê mình tốt, mua bình gas to, muốn dùng bao nhiêu thì dùng. Ở đây có bán bình gas không?”“Có mà mẹ, mẹ yên tâm, con đã đặt hai bình rồi, vài hôm nữa là giao tới.”Thiệu Thịnh Phi cũng rất thích trò chơi gói bánh bao, mỗi ngày chơi xong đồ chơi của mình đều sẽ ngồi xếp bằng cạnh mẹ, chăm chú nắn nếp gói, gói ra bánh bao còn đẹp nữa cơ.“Em gái, cái bánh bao to này tặng em.” Đó, chính anh tự nghĩ ra một cái bánh bao to, cẩn thận nắn từng nếp, gói rất đẹp, hai tay nâng đưa cho Kiều Thanh Thanh.“Cảm ơn anh cả.” Kiều Thanh Thanh liền cười, nhận lấy cái bánh bao to bằng mười cái thường kia, còn đặc biệt dành riêng một tầng xửng hấp cho nó.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz