Chương 24
Trong nhà không có lá trà, cà phê tuần trước uống hết cũng chưa mua mới, Trịnh Hiên không còn cách khác đành rót hai cốc nước lọc, ngượng ngùng đặt xuống trước mặt Dụ Văn Châu, "Thật không tiện, chỉ còn thứ này, anh chịu khó uống tạm."
Dụ Văn Châu mỉm cười nhận lấy cốc nước, "Không sao, cảm ơn cậu."
Trịnh Hiên vẻ mặt áp lực như núi ngồi xuống đối diện với hắn, "Anh muốn hỏi chuyện gì?"
Thần sắc Dụ Văn Châu không tốt lắm, cả một đêm không ngủ khiến viền mắt hơi sẫm màu có chút mệt mỏi, "Nghe nói cậu và Thiếu Thiên là bạn học, hai người cùng học trung học?"
"Ân, chúng tôi quen nhau từ tiểu học, sơ trung cùng cao trung đều học cùng lớp."
"Nha, quan hệ của hai người thật tốt." Thanh âm của hắn hoàn toàn bình tĩnh khiến người khác không thể đoán ra hắn đang suy nghĩ gì.
Trịnh Hiên bật cười, "Cũng không tệ, Hoàng thiếu là người rất hào sảng." Khi còn nhỏ, hắn vì vóc người thấp bé nên đều bị người khác bắt nạt, mỗi lần như vậy đều là Hoàng Thiếu Thiên thay hắn ra mặt, sau này đám người kia bị dọa sợ cũng không dám tìm hắn gây phiền phức nữa.
"Vậy cậu có từng nghe y nói về tôi không?"
"Ân, anh là đồng sự, lại là thủ trưởng của y, đương nhiên y có nhắc qua vài lần." Trịnh Hiên chột dạ trả lời.
"Chỉ có như vậy?" Dụ Văn Châu vuốt ve thân chén, ánh mắt điềm đạm lại cương quyết, "Chỉ có nguyên nhân này?"
Trịnh Hiên không lên tiếng.
Dụ Văn Châu nhấp một ngụm nước, nói tiếp, "Vậy trước kia thì sao? Thời điểm cao trung, y có... nhắc tới tên tôi không?"
"Không có." Trước đây Hoàng Thiếu Thiên thường gọi hắn là "ALPHA kia", cũng không hề biết hắn gọi Dụ Văn Châu.
Ánh mắt Dụ Văn Châu thoáng tối lại, tay hắn vẫn mân mê cốc thủy tinh, "Thiếu Thiên có một con trai đi..." Dụ Văn Châu thấy hắn sững sờ, nhẹ nhàng nói, "Tên là, Lô Hãn Văn?"
"Làm sao anh biết?" Trịnh Hiên đã đoán được Dụ Văn Châu nhất định sẽ tới đây hỏi hắn về chuyện của Hoàng Thiếu Thiên, lại vạn vạn không nghĩ tới hắn thế nhưng biết cả tên Tiểu Lô.
"Tôi đã gặp đứa trẻ kia, tháng Mười một, ở thư viện Đại học." Dụ Văn Châu cúi đầu, mi mắt rũ xuống che khuất mọi tâm tình trong đáy mắt, "Có điều khi ấy tôi không biết nó..."
"..."
Trịnh Hiên kinh ngạc tới quên cả lên tiếng, phụ tử thời điểm chưa nhận thức đã từng gặp nhau?! Chuyện này... cũng chỉ có thể nói một câu vận mệnh thật thần kỳ...
Dụ Văn Châu đặt cốc nước xuống, xoa xoa mi tâm, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình chăm chú, "Tôi muốn hỏi... Cậu có biết cha của đứa trẻ là ai không?"
Trịnh Hiên trầm mặc, Dụ Văn Châu nghiêm túc như vậy, hắn không thể đối mặt nói dối, có điều...
"Tôi sẽ không nói."
"Anh muốn biết, liền tự mình đến hỏi y."
Không phủ nhận, cũng không khẳng định, là từ chối trả lời, lấy yên tĩnh thay thế đáp án, Trịnh Hiên làm như vậy cũng không phải xuất phát từ lý do gì, chẳng qua cởi chuông phải do người buộc chuông, đáp án Dụ Văn Châu muốn, chỉ Hoàng Thiếu Thiên mới có thể trả lời cho hắn.
"Ân, cảm ơn cậu."
Rời khỏi nhà Trịnh Hiên, Dụ Văn Châu vẫy một chiếc taxi đi thẳng tới ga tàu, phong cảnh bên ngoài lướt qua bên cửa xe, hắn chỉ hận vì sao không có chuyến bay trong tỉnh, hắn muốn tận dụng từng phút từng giây để đến bên Hoàng Thiếu Thiên.
Lần đầu tiên gặp hài tử, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác ấm áp quen thuộc kỳ lạ, hắn lưu luyến ở cạnh hài tử không muốn rời đi, hiện tại nghĩ lại, hẳn là do ràng buộc của máu mủ tình thân đi.
Dụ Văn Châu vừa rời đi, Trịnh Hiên lập tức chạy vào phòng ngủ tìm điện thoại di động.
"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời tắt máy..."
Sao lại là lúc này??? Đây là thời điểm quan trọng a Hoàng thiếu!!!
Trịnh Hiên tâm tư nhanh nhạy, suy nghĩ một chút liền gọi tới số điện thoại của Hoàng gia, quả nhiên chuông vừa vang mấy hồi liền có người bắt máy.
"Xin hỏi ai vậy?"
"Dì, cháu là Trịnh Hiên, Hoàng thiếu có ở nhà không ạ?"
"A, là A Hiên sao, Thiếu Thiên đưa Hãn Văn ra ngoài chơi rồi. Cháu tìm nó có việc?"
"Áp lực như núi, khi nào y trở lại ạ?"
"Cái này... Lúc nãy nó dặn dì sẽ ăn trưa bên ngoài, có lẽ buổi chiều mới trở về."
"Dì, lúc y trở về dì nhớ nhắc y gọi lại cho cháu, cháu có việc gấp muốn nói với y!"
_ End Chương 24 _
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz