ZingTruyen.Xyz

Du Hoang Luu Quang

Hoàng Thiếu Thiên mười bảy tuổi đứng trước mắt hắn, vẻ mặt có vẻ không tình nguyện lắm, nhãn thần tròn vo trong suốt, dáng dấp vô cùng đáng yêu.

"Anh tới đây làm gì?"

"Anh tới tìm em." Dụ Văn Châu cười sủng nịch nhìn y.

Hoàng Thiếu Thiên ngạo mạn giương cằm, "Hừ! Đừng tưởng anh giúp tôi qua kỳ động tình một lần đã có thể trở thành ALPHA của tôi!"

"Ân, vì thế nên từ hôm nay anh sẽ theo đuổi em"

Hoàng Thiếu Thiên khẽ cắn răng, "Anh ngay cả tên của tôi cũng đều không biết!"

Dụ Văn Châu thấy y có vẻ tức giận, vội lo lắng giải thích, "Xin lỗi, lần ấy là do anh bị sốt nên quên mất rất nhiều chuyện, Thiếu Thiên em tha thứ cho anh được không?"

Đối phương hai tay nhét trong túi quần, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo, "Vậy cảm mạo của anh đã khỏi chưa?"

"Khỏi rồi, chỉ cần nhìn thấy Thiếu Thiên anh liền không thấy mệt mỏi nữa." Dụ Văn Châu nhẹ nhàng tiến lên, cẩn thận ôm lấy vai y, "Xin lỗi..."

Hoàng Thiếu Thiên một bộ thờ ơ không động lòng, chỉ là chốc lát sau hơi cọ mái đầu xù vào ngực hắn, thanh âm rất khẽ, "Tôi đại nhân đại lượng mới không thèm tính toán với anh, lần này bỏ qua cho anh, nếu lần sau anh còn dám đem tôi quên mất, nhất định tôi sẽ đánh anh tới không còn nhớ được điều gì mới thôi..."

Dụ Văn Châu ôm chặt lấy tiểu thế giới trong lòng, "Anh biết rồi, anh không dám nữa."

Hai người ngồi trên sofa, Hoàng Thiếu Thiên một bên ăn nho một bên nói chuyện, thanh âm mơ hồ không rõ, "Dụ Văn Châu, nói cho anh một chuyện, kia..." Y dừng lại một chút, cố ý làm ngữ khí lơ đãng, "Em giống như có..."

Dụ Văn Châu đang chăm chú lột vỏ nho cho y, thấy y ngập ngừng liền ngẩng lên mỉm cười dịu dàng, "Có cái gì?"

Hoàng Thiếu Thiên không trả lời lại, lúc này Dụ Văn Châu mới phản ứng lại, nhịp tim trong ngực đột nhiên nhanh hẳn lên, hắn cẩn thận hỏi lại, "Thật sự?"

"Khoảng 90% đi, em vẫn chưa đến bệnh viện kiểm tra lại, nhưng nghiệm thai hẳn là không sai, hôm ấy em ngất đi nên không uống thuốc, vì vậy..." Hoàng Thiếu Thiên còn chưa nói hết, Dụ Văn Châu bên cạnh đã nắm chặt đôi tay y.

Biểu tình của hắn thực nghiêm túc, "Thiếu Thiên, anh sẽ phụ trách."

"Ai, ai cần anh phụ trách? Em lại không nói sẽ sinh."

"A?"

"Sinh con đau lắm, em mới không muốn sinh! Hơn nữa em mới học cấp Ba được không???"

Dụ Văn Châu cũng biết Hoàng Thiếu Thiên còn nhỏ, vẫn chưa thực sự sẵn sàng để có con, nhưng cứ như vậy bỏ xuống hắn lại không đành lòng. Dù sao chuyện này cũng quá bất ngờ, không phải hắn muốn là có thể quyết định, quan trọng nhất là Thiếu Thiên có nguyện ý hay không. Hai người vẫn chưa đủ chín chắn, Hoàng Thiếu Thiên lại mới mười bảy tuổi chưa trưởng thành, chỉ sợ trong quá trình mang thai cùng sinh nở chẳng may gặp chuyện nguy hiểm.

Không, hắn tuyệt đối không cho phép Thiếu Thiên xảy ra bất kỳ chuyện không may nào!

"Anh có thể chạm một chút không?"

"Ân, có điều hẳn là chưa cảm nhận được..."

Dụ Văn Châu đưa tay tới nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ trắng mềm của y, động tác phi thường cẩn thận tỉ mỉ, nơi này đang chảy dòng máu của hắn và Thiếu Thiên...

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn như dâng lên một dòng nước ấm áp dễ chịu, nhưng cũng phi thường khó khăn khổ sở...

"Khoan đã, Dụ Văn Châu! Khoan khoan khoan khoan, anh khóc sao?" Hoàng Thiếu Thiên bị hắn làm cho kinh ngạc tới ngây người, "Anh đừng khóc, đừng như vậy được không? Em chỉ nói đùa thôi! Nếu anh muốn, em nhất định sẽ sinh con ra, chúng ta sau này sẽ có thật nhiều người con được không?"


Dụ Văn Châu nhìn điện thoại, hiện tại là 4 giờ 20 phút, hắn chỉ thiếp đi một lát liền rơi vào mộng, một giấc mộng thật yên bình hạnh phúc, lại thật đáng tiếc, nó có đẹp cũng chỉ là mộng mà thôi.

Không biết có phải vì bị giấc mộng kia ảnh hưởng hay không, tâm tình hắn trở nên phi thường thương tâm khổ sở, gian phòng vắng vẻ mà trong tâm trí hắn lại rối ren hỗn loạn, chuyện hôm qua phát sinh khiến hiện tại hắn vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.

Dụ Văn Châu lật chăn ngồi dậy, đẩy cửa tiến ra ban công hút thuốc. Mùa đông năm nay lạnh hơn hẳn so với mọi năm, Dụ Văn Châu vừa xuống giường cũng không mặc nhiều áo ấm, gió lạnh từng cơn lại từng cơn tạt qua cơ thể hắn buốt giá, miễn cưỡng khiến thần trí hắn thanh tỉnh hơn.


"Đã có con?" Dụ Văn Châu sửng sốt, trong đáy mắt đều là không thể tin tưởng.

"Ân, vì vậy nên y vốn cùng chúng tôi học lớp Mười một, cuối cùng lại vào đại học muộn hơn hai năm." Lý Hiên sờ sờ cằm, "Trước đây chúng tôi chơi cùng một nhóm, tình cảm cũng rất tốt, khi biết chuyện mọi người đều là không ngờ tới, tôi còn nghĩ y phiền tới phiền lui như vậy sau này không gả đi được thì phải làm sao, ai nghĩ qua mấy tháng nghỉ đông liền con cũng có luôn rồi."

Ngô Vũ Sách trừng Lý Hiên một chút, "Người theo đuổi Hoàng thiếu xếp hàng chật một con phố được không?"

"Đó bởi vì y là OMEGA, OMEGA khan hiếm như vậy đương nhiên sẽ được chào đón rồi, tuy rằng y nửa điểm cũng không giống OMEGA mềm mại ngoan hiền. Có điều chuyện sau này cũng không nhiều người biết đến, chỉ có mấy người chúng tôi chơi thân với y, còn có lão Ngụy và lão Diệp cũng biết nữa."

Thấy Dụ Văn Châu vẫn đang ngây người như hoàn toàn không nghe lọt, Lý Hiên vỗ vỗ vai hắn, "Này, cậu kinh ngạc đến choáng váng sao?"

Lớp Mười một, Dụ Văn Châu miễn cưỡng trấn tĩnh lại, "Vậy, cha của đứa trẻ..."

Không thể nói rõ hiện tại tâm trạng của hắn là thế nào, kinh ngạc, kích động, hoài nghi, không thể tin tưởng, nhịp tim hắn đánh từng tiếng vào lồng ngực, cảm xúc chơi vơi giống như thuyền nhỏ bị bao quanh bởi giông tố, chỉ cần sóng lớn đánh tới là có thể phá tan con thuyền thành từng mảnh vụn.

"Không biết, chuyện riêng của y chúng tôi không tiện hỏi, Hoàng thiếu lại không phải người tùy tiện, đâu phải ALPHA nào cũng có thể chạm vào y, cậu... Liệu người kia có phải là cậu không?"

"Tôi... tôi cũng không biết." Biểu tình của Dụ Văn Châu thực bình tĩnh, chỉ hắn mới biết nội tâm bản thân có biết bao nhiêu hỗn loạn, "Sinh nhật của đứa trẻ đó, các cậu có biết không?"

Hai người đồng thời lắc đầu, Ngô Vũ Sách nói thêm, "Tôi từng xem qua ảnh chụp, là một bé trai, tương đối giống Hoàng thiếu, rất hoạt bát, năm nay khoảng năm, sáu tuổi."

Lý Hiên vỗ trán một cái, "Đúng rồi, cậu có thể hỏi Trịnh Hiên một chút! Hoàng thiếu cùng hắn là bạn thân, có lẽ hắn sẽ biết rõ hơn. Ách, tôi quên mất cậu lại không quen hắn..."

"Không sao, tôi biết, trước đây đã từng gặp..." Dụ Văn Châu đẩy ghế đứng dậy ngay tức khắc, "Tôi đi tìm hắn."

"Khoan đã, Dụ Văn Châu!" Lý Hiên vội kéo hắn lại, "Hiện tại là gần một giờ sáng, nửa đêm cậu đi tìm người hỏi chuyện thích hợp sao?"

"Nhưng tôi..."

Lý Hiên lần đầu tiên thấy hắn vội vàng tới đánh mất năng lực suy xét tự hỏi như vậy, nào còn nửa điểm bình tĩnh ôn hòa thường lệ, bất đắc dĩ thở dài, "Tôi biết cậu có rất nhiều điều muốn biết, nhưng chờ cũng đã chờ bảy năm, cậu còn vội vàng một hai ngày này sao?"

Dụ Văn Châu trầm mặc không đáp, nhớ lại bảy năm trước thời điểm trở lại xe không tìm thấy người đã hoảng sợ lo lắng tới mới nào, cảm giác ấy cả đời này hắn tuyệt đối không muốn trải nghiệm lại lần thứ hai. Khi ấy hắn đã tự nhủ hai người còn cả một quãng đường dài đồng hành, không nhất định phải vội vã, khi mua đồ trở về xe hỏi tên y cùng phương thức liên lạc cũng không sao, không ngờ một lần bỏ lỡ lại bỏ lỡ suốt bảy năm. Bản thân đã muốn điều gì nhất định phải biết nắm chặt cơ hội, không ai có thể lưu lại lưu quang, cũng không ai có thể làm thời gian trở lại.

Đừng nói là một hai ngày, hiện tại ngay cả một giây hắn cũng không muốn chậm trễ!

"Tôi về công ty trước." Rốt cuộc Dụ Văn Châu vẫn là thỏa hiệp.

Hiện tại nghĩ tới hắn và Thiếu Thiên có thể có một con trai, hắn cảm thấy mình không còn bất cứ tâm trí nào nghĩ tới chuyện khác nữa, nhất định phải tìm hiểu chuyện này rõ ràng. Hắn bắt xe tới công ty, văn phòng giờ này chẳng còn bất kì ai ở lại, Dụ Văn Châu mượn chìa khóa từ bảo vệ mở cửa phòng nhân sự, từ tủ hồ sơ rút ra sơ yếu lí lịch của Hoàng Thiếu Thiên.

Hắn gọi điện cho Hoàng Thiếu Thiên, có điều đối phương vẫn một mực tắt máy.

Dụ Văn Châu nhanh chóng ghi nhớ số chứng minh thư cùng địa chỉ gia đình trên hồ sơ, vé xe hắn đã đặt trước, chờ trời sáng sẽ đi tìm Trịnh Hiên, sau đó...

"Có điều cũng không hẳn." Hắn nhớ tới trước khi rời bar, Ngô Vũ Sách có nói với hắn, "Đứa trẻ kia hình như họ Lô..."

Bất kể là phải hay không, hắn vẫn muốn tới tìm Hoàng Thiếu Thiên, hắn đã không còn đủ kiên nhẫn chờ tới khi y trở về thành phố nữa.


Trời tang tảng sáng, Dụ Văn Châu mới dụi tắt điếu thuốc thả vào thùng rác, từ ban công vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, nước lạnh khiến đầu óc hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.


"Tôi từng xem qua ảnh chụp, là một bé trai, tương đối giống Hoàng thiếu, rất hoạt bát, năm nay khoảng năm, sáu tuổi."


Động tác của Dụ Văn Châu đột nhiên dừng lại, không hiểu vì sao hắn chợt nhớ tới tiểu hài tử gặp ở thư viện lần trước, đôi mắt to tròn sáng rỡ giống hệt Hoàng Thiếu Thiên, tựa như Corgi nhỏ đặc biệt đáng yêu.


"Đứa trẻ kia hình như họ Lô..."


"Cháu tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?"

"Cháu tên Lô Hãn Văn, đến cuối tháng Mười một là tròn sáu tuổi."

"Chỉ có mình cháu tới đây sao?"

"Ba ba tới cùng cháu, nhưng ba ba đi tìm sách rồi."


Dụ Văn Châu nhắm mắt lại, cảm giác thân thuộc kì lạ kia...


Nhóc con cười vui vẻ lấy hai viên kẹo trong túi ra đặt vào tay hắn, "Thúc thúc, cái này tặng chú."


Hắn đưa tay xoa xoa thái dương, đầu ngón tay run rẩy, song hắn lại bật cười.


"Em đến thư viện trong Đại học sao? Kì nghỉ vừa rồi anh cũng tới."

"Trùng hợp như vậy? Trong thư viện còn có hoạt động nhận thưởng, em được một gói kẹo nha."


Mười tháng mang thai, nếu tính mỗi tháng bốn tuần xem như trên thực tế là hơn chín tháng, nếu như tính từ cuối tháng Mười một trở lại...

Dụ Văn Châu đóng vòi nước.

Là tháng Hai.


_ End Chương 23 _

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz