ZingTruyen.Xyz

[Drarry/Drahar] Ảo Ảnh

Chương 3: Bóng hình yên bình

ThyAnh1404

Harry tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái, ánh nắng xuyên qua rèm cửa nhung thẫm chiếu thành những vệt vàng nhạt trên sàn nhà. Cậu đưa tay lên, chạm vào những tấm chăn mềm mại. Giường cũi gỗ mục nát, sàn nhà lạnh lẽo và ánh sương mù bên ngoài... tất cả chỉ còn là một ký ức mơ hồ như của một ai đó khác.

Nơi này, mặc dù xa lạ, nhưng lại mang một cảm giác yên bình đến kỳ lạ. Đó không phải là sự yên bình của một ngôi nhà ấm cúng, mà là sự tĩnh lặng của một nơi đã bị bỏ hoang từ lâu, của một sự sống bị chôn vùi. Khi Harry bước ra khỏi phòng, cả hành lang dài hun hút vẫn im lặng. Những bức chân dung vẫn nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng không thể.

Cậu dè dặt đi xuống cầu thang lớn. Harry thấy Draco đang ngồi một mình trong thư viện rộng lớn, một quyển sách cũ nằm trên bàn, một ly trà còn bốc hơi và một cây đũa phép bằng gỗ mun đang xoay tròn trên đầu ngón tay anh. Ánh sáng từ ô cửa sổ cao vút đổ xuống, làm nổi bật đường nét xương quai hàm sắc sảo, mái tóc bạch kim và đôi mắt xám lấp lánh như bạc.

Draco không nhìn cậu, nhưng Harry biết anh đã nhận ra sự hiện diện của mình. Cậu khẽ khàng đi vào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cậu cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng không từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm giác của cậu lúc này: một chút sợ hãi, một chút tò mò, và một cảm giác an toàn mà cậu không thể lý giải.

Draco đột ngột cất lời, giọng anh khẽ như một làn gió thoảng.

"Cảm giác thế nào... khi không nhớ gì cả?"

Harry nhìn anh, rồi nhìn xuống lòng bàn tay mình.

"Như một trang sách bị xé mất. Như một câu chuyện bắt đầu từ giữa chừng. Nhưng... tôi không thấy tệ. Tôi không biết phải sợ cái gì."

"Cậu nên sợ," Draco nói, giọng đầy chua chát.
"Thế giới này không hề tốt đẹp như cậu nghĩ đâu."

"Nhưng anh đã cứu tôi," Harry đáp lại, một sự thật đơn giản mà cậu không thể nào chối bỏ.
"Và anh đã cho tôi một cái tên."

Ánh mắt Draco chợt chững lại, anh nhìn cậu trai tóc đen trước mặt, thấy đôi mắt xanh ấy lấp lánh sự tin tưởng. Một cảm giác tội lỗi len lỏi trong tim anh. Anh đã cứu cậu, nhưng anh cũng đang nhốt cậu trong một lời nói dối. Anh đang lợi dụng sự mất trí nhớ của cậu để giữ cậu lại bên mình. Anh là người đã xé mất trang sách cuộc đời cậu, và thay vào đó một câu chuyện mà anh muốn.

Ngày qua ngày, Harry bắt đầu làm quen với ngôi nhà. Cậu vẫn thận trọng, nhưng sự tò mò dần chiến thắng sự đề phòng. Cậu đi dạo trong khu vườn rộng lớn đã bị bỏ hoang, ngồi đọc sách trong thư viện, và lắng nghe Draco nói về những điều kỳ diệu mà cậu không nhớ. Cậu thấy Draco là một người khó gần, lạnh lùng, nhưng trong từng cử chỉ nhỏ, cậu lại cảm nhận được một sự quan tâm đặc biệt.
Draco không bao giờ để cậu một mình. Anh luôn xuất hiện ở đâu đó trong tầm mắt cậu, dù chỉ là ngồi đọc sách ở cuối hành lang, hay lặng lẽ quan sát cậu trong vườn. Harry bám víu vào sự hiện diện đó như một sợi dây cứu sinh. Dù không hiểu quá khứ, dù không nhớ tương lai, cậu biết rằng nơi có Draco, cậu được an toàn.

Đêm đó, Harry ngồi trên chiếc giường của mình, cầm cây đũa phép trong tay. Cậu cảm thấy có một sợi dây vô hình kết nối cậu với cây đũa, với thế giới kỳ lạ này. Và hơn hết, với người đàn ông đã đặt tên cho cậu. Harry không còn cô đơn, cậu cảm thấy mình đã có một nơi để thuộc về, một bóng hình để bám víu – dù đó có là một nơi lạnh lẽo, một bóng hình tội lỗi, và cậu không nhớ gì về cả hai.
________________
(⁠●⁠♡⁠∀⁠♡⁠)(⁠•⁠ө⁠•⁠)⁠♡♡⁠(⁠Ӧ⁠v⁠Ӧ⁠。⁠)(⁠ʃ⁠ƪ⁠^⁠3⁠^⁠)(⁠ ⁠˶⁠ ⁠❛⁠ ⁠ꁞ⁠ ⁠❛⁠ ⁠˶⁠ ⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz