ZingTruyen.Xyz

[ĐM/OG] Anh bot tệ bạc và 213 lần xuyên không của mình - Thiết Mã Đương Lang

Chương 16

jadeneox

Về đến nhà, Lư Kinh Hồng gửi cho Văn Lĩnh vài tin nhắn, hỏi cậu đang làm gì, nhưng mãi mà chẳng nhận được hồi âm. Đợi anh tắm xong bước ra, thì mới thấy điện thoại báo tin nhắn tới. Anh vội mở khóa màn hình, phát hiện người gửi tin không phải Văn Lĩnh mà là Triệu Thanh Viễn, một người bạn trong giới họa sĩ của anh. Ngoài ra còn có một cuộc gọi nhỡ từ Triệu Thanh Viễn.

Triệu Thanh Viễn: “Có đó không? Nói cậu chuyện này.”

Lư Kinh Hồng bèn gọi điện lại. Điện thoại chỉ đổ hai ba hồi chuông là có người bắt máy. Triệu Thanh Viễn nói với anh rằng cuối tuần này có một buổi tụ tập nhỏ trong giới, người đến dự không đông lắm, khả năng sẽ xuất hiện vài gương mặt mới. Quan trọng nhất là cô giáo Châu Tịch Kiều cũng sẽ đến. Lư Kinh Hồng từng là một trong những học trò cưng của cô. Đối với Lư Kinh Hồng, cô càng là một người thầy mang tính then chốt trong sự nghiệp hội họa của anh.

Triệu Thanh Viễn nói: “Nếu không phải tôi biết lần tụ tập này cô Châu cũng đến, thì đã chẳng cất công báo cho cậu làm gì. Tôi nghĩ cậu cũng nhiều năm rồi chưa gặp cô giáo. Sao nào, cậu có tới không?”

Lư Kinh Hồng đương nhiên đồng ý: “Đến chứ, cậu gửi thời gian với địa điểm cho tôi đi.”

Triệu Thanh Viễn nhanh chóng gửi thông tin cụ thể qua. Thế nhưng, mãi cho đến lúc đi ngủ, Lư Kinh Hồng vẫn không nhận được hồi âm từ Văn Lĩnh.

Buổi tụ tập được ấn định vào chiều thứ Bảy, tại một phòng tiệc lớn ở khách sạn Thành Duyệt.

Lư Kinh Hồng đã nói chuyện này với Văn Lĩnh từ mấy ngày trước. Cậu không bận tâm lắm, Lư Kinh Hồng không ở nhà, thì cậu cũng chỉ ăn tối cho qua bữa thôi.

Lư Kinh Hồng thay một chiếc áo măng tô dài màu đen tuyền, kiểu dáng có hơi giống đồ vest, như vậy trông sẽ không quá tuềnh toàng mà cũng chẳng quá trang trọng. Lúc chọn khuy măng sét, anh do dự một lát, rồi không đeo đôi mà Văn Lĩnh tặng. Sau đó, anh mang theo một phần quà đã chuẩn bị cho cô giáo Châu Tịch Kiều rồi đi đến chỗ hẹn.

Lúc anh đẩy cửa phòng tiệc, thì bên trong đã có mấy người ngồi rồi, có người anh quen, cũng có người anh không biết. Anh đi tới tay bắt mặt mừng, Triệu Thanh Viễn cũng theo sau anh đi vào.

Triệu Thanh Viễn bước tới, thân thiết khoác vai Lư Kinh Hồng: “Đi, chúng ta qua bên kia nói chuyện.”

Cả phòng tiệc có hai bàn, đều chưa ngồi đầy. Đa số là người quen ngồi chung với nhau. Bọn họ tìm một bàn ít người hơn, rồi ngồi xuống tâm sự.

Triệu Thanh Viễn nói: “Cậu đến sớm thế.”

Lư Kinh Hồng đáp: “Đến muộn là rơi vào giờ cao điểm, thế nào cũng kẹt xe.”

Triệu Thanh Viễn hỏi anh: “Cậu liên lạc với cô Châu chưa?”

Lư Kinh Hồng gật đầu, rồi đổi tư thế, vắt chân phải lên chân trái: “Mấy hôm trước tôi có liên lạc, cô Châu mới về nước chưa được bao lâu, nên vẫn bận rộn nhiều việc lắm. Còn cậu thì sao, hăng hái đến sớm thế này là vì cớ gì?”

“Khụ... khụ, thích thì đến thôi.” Triệu Thanh Viễn hắng giọng hai tiếng, có vẻ hơi ngượng ngùng.

“Thôi đi, bộ mặt tương tư này không hợp với cậu đâu.” Lư Kinh Hồng cười trêu chọc.

Triệu Thanh Viễn toét miệng cười hề hề: “Thì... hôm nay, Chúc Thanh cũng đến.”

Chúc Thanh là đàn chị trên Triệu Thanh Viễn một khóa, phong cách vẽ của cô rất đặc trưng, đã sớm có chút tiếng tăm trong giới họa sĩ phác thảo. Triệu Thanh Viễn thầm mến cô chắc cũng được bốn năm năm rồi, chỉ có điều anh ta luôn nghĩ phải đợi sự nghiệp đạt được thành tựu thì mới tỏ tình với Chúc Thanh, nên cứ kéo lê đến tận bây giờ.

Triệu Thanh Viễn ấp úng nói: “Tôi... tôi... tôi định hôm nay... tìm cơ hội tỏ tình với cô ấy.”

Lư Kinh Hồng hơi ngạc nhiên. Anh hơi dùng sức siết lấy vai Triệu Thanh Viễn: “Tới đi, có gì thì nói hết ra luôn.”

Sau đó, hai người họ chuyển sang chuyện khác. Lát sau, có thêm vài người bạn thân thiết khác lần lượt đến, rồi Chúc Thanh cũng xuất hiện. Một mỹ nhân như Chúc Thanh nghiễm nhiên trở thành tâm điểm giữa đám đông. Ánh mắt của mọi người trong phòng tiệc đều bất giác đổ dồn về phía cô. Chỉ có điều, lần này chủ đề bàn tán về Chúc Thanh lại xoay quanh chiếc nhẫn đang lấp lánh trên ngón giữa bên tay trái của cô.

Chúc Thanh dừng lại, cười nói với mọi người: “Tôi cũng không úp mở nữa, cuối tháng này tôi đính hôn rồi. Mọi người nếu có thời gian thì đến chung vui, góp mặt cho xôm tụ nhé.”

Chúc Thanh phát thiệp mời cho từng người có mặt ở đấy, dĩ nhiên cũng đưa tới tay Triệu Thanh Viễn.

Triệu Thanh Viễn cứng nhắc nhận lấy thiệp, nói một tiếng cảm ơn với biểu cảm dở khóc dở cười. Sau đó, suốt cả buổi tối hôm ấy, anh ta cũng đâm ra im thin thít.

Lư Kinh Hồng chẳng nói bất kỳ lời an ủi nào. Anh biết, lúc này Triệu Thanh Viễn là người không cần sự an ủi nhất.

Buổi tối, Văn Lĩnh đang ở nhà tìm một cuốn sách về y học, nhưng tìm mãi không ra. Cậu chợt nghĩ có lẽ đã để quên ở nhà Lư Kinh Hồng. Thế nhưng Lư Kinh Hồng lại đi vắng, nên cậu đành gọi điện thoại cho anh.

Lúc nhận được cuộc gọi này, thì buổi tụ tập cũng đã tan. Mọi người đang tụm lại ở cửa khách sạn chào tạm biệt nhau. Lư Kinh Hồng vừa tiễn cô giáo Châu Tịch Kiều đi thì chuông điện thoại reo. Anh thấy là Văn Lĩnh gọi nên bắt máy ngay.

“Ừm, bên anh vừa xong, đang chuẩn bị về đây... Được, vậy em lái xe qua nhà anh đi, anh về tới ngay... Tốt, anh sẽ về nhanh nhất có thể. Đêm khuya gió lớn, em mặc thêm áo rồi hẵng ra ngoài... Được, vậy nhé, tạm biệt.”

“Bạn gái à?”

Lư Kinh Hồng giật mình, quay đầu lại thì thấy Chúc Thanh đang nhếch mép cười nhìn anh, buông lời trêu chọc: “Tình cảm tốt gớm nhỉ."

Lư Kinh Hồng mỉm cười, coi như ngầm thừa nhận với cô.

Chúc Thanh nhìn quanh: “Sao không thấy Triệu Thanh Viễn đâu? Ban nãy tôi còn thấy cậu ấy đi cùng anh mà.”

“Cậu ấy...” Lư Kinh Hồng ngập ngừng một lát, rồi giải thích: “Chắc là gặp người quen rồi, lát nữa mới qua.”

Chúc Thanh không vạch trần, chỉ nhìn Lư Kinh Hồng đầy ẩn ý. Cô kéo chặt chiếc áo khoác, hít một hơi rồi khẽ cất lời, giọng đều đều: “Thật ra, tôi hiểu tâm tư của Triệu Thanh Viễn, người không hiểu ra vấn đề chính là cậu ấy. Thanh xuân của con gái có hạn, mà Triệu Thanh Viễn cứ mãi không chịu nói, chẳng lẽ tôi phải đợi cậu ấy mở lời hoài sao, đợi nữa thì tôi thành bà cô già mất. Cậu ấy là người tốt, đối xử với tôi chu đáo lắm, lúc trước khi tiếp xúc, thì tôi cũng có thiện cảm. Thế nhưng, tình cảm là không thể chờ đợi được.”

Chúc Thanh nói xong, thì khẽ thở dài một hơi, cong khóe môi trong cơn gió lạnh buốt.

Lư Kinh Hồng nghe đến đây cũng không nói lời nào, chỉ im lặng cùng Chúc Thanh nhìn nhau, ánh mắt như đã hiểu rõ tất cả.

Thật ra, Triệu Thanh Viễn đang trốn ở một góc cách Chúc Thanh không xa, và đã nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của họ. Anh ta chậm chạp ngồi xổm xuống, dùng tay xoa xoa khuôn mặt đã lạnh cóng vì gió rét, cố gắng xoa cho thông suốt những khúc mắc rối rắm trong lòng.

Chúc Thanh nói người không hiểu ra vấn đề là anh ta, và đến khi anh hiểu ra rồi thì đã quá muộn.

Hóa ra, mối tình của anh là do chính anh chờ đợi mà tan biến.

Lư Kinh Hồng lái xe về nhà, anh bất giác nghĩ mãi về chuyện của Triệu Thanh Viễn và Chúc Thanh. Anh cảm thấy sâu sắc rằng, có quá nhiều chuyện không thể cứ đứng yên mà mong ngóng, và cũng có quá nhiều chuyện không thể chịu nổi sự đợi chờ. Nhất là tình cảm con người, bởi vì bản thân thứ gọi là tình cảm vốn dĩ đã khó lường.

Vì vậy, anh tuyệt đối sẽ không chờ trong vô vọng. Thứ anh đã muốn, người anh đã chọn, bất kể có phải vắt óc suy tính hay dùng đến những thủ đoạn tinh ranh nào khác, thì anh cũng nhất định phải nắm cho thật chặt.

Lư Kinh Hồng liếc nhìn túi quà đặt trên ghế phụ lái chuẩn bị tặng cho Văn Lĩnh, nghĩ đến cảnh Văn Lĩnh có lẽ đang đứng trước cửa nhà đợi mình, anh bèn nhấn ga tăng tốc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz