[ĐM/EDIT] NHÓC CON LÀM NŨNG TỐT SỐ NHẤT/ HƯỚNG DẪN NUÔI CON THEO PHẬT HỆ
Chương 6
Edit & Beta: Đoè (Nhờ mọi người vừa đọc truyện vừa kiểm tra lỗi QT giúp bảnh nhé)Mục Bội Chi đứng đợi bên ngoài một lúc, không bao lâu sau cô thấy con trai mình chạy hồng hộc ra khỏi nhà vệ sinh với khuôn mặt đỏ bừng, Hạ Tùng Khâu nhắm mắt theo đuôi gọi ở đằng sau: "Mộc Mộc, chạy chậm thôi, kẻo ngã đấy em."Mục Mộc không thèm quan tâm đến Hạ Tùng Khâu mà đôi chân ngắn xíu lẩn trốn càng nhanh, Hạ Tùng Khâu đi theo sau cậu nhìn chằm chằm và không ngừng nhắc nhở cậu chạy chậm thôi.Mục Bội Chi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn cảnh tượng này rất buồn cười.Cô bước qua vớt con trai nhỏ đang phi như quả đại bác lên, cười hỏi: "Cục cưng Mộc sao vậy nè? Con cãi nhau với anh Tùng Khâu hả?"Mục Mộc vùng vẫy trong lòng cô muốn xuống, quay mặt đi mà không nói lời nào, một mình ngồi xổm trong góc trồng nấm.Mục Bội Chi đành phải hỏi Hạ Tùng Khâu: "Tùng Khâu, em bé Mộc nhà ta bị sao vậy con?"Hạ Tùng Khâu nhìn vào camera rồi nhỏ giọng nói: "Giờ không thể nói được ạ."Giang cư mận trong phòng phát sóng đột nhiên thấy tò mò.【 Đã xảy ra chuyện gì! Khâu Khâu lén nói cho dì biết nhanh 】【 Ha ha ha ha hay là cục cưng Mộc đái dầm vậy 】【 Đừng có mà đặt điều cục cưng Mộc! Cục cưng Mộc thông minh như thế thì sao mà đái dầm được hả! 】【 Tui tua lại xem gòi, quần của Mộc Bảo nhà ta không bị ướt!!! 】【 Thế thì là chuyện gì hả a a a a muốn biết lắm á 】Mục Bội Chi nghe Hạ Tùng Khâu nói như vậy, trực tiếp tắt mic đi rồi cúi xuống trước mặt Hạ Tùng Khâu: "Chúng ta nói nhỏ thôi."Hạ Tùng Khâu cũng tắt mic, thì thầm với Mục Bội Chi một lúc.Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không thể nghe thấy hai người nói gì, gấp không chịu được.【 Đừng tắt mic mà chỉa chia! Cho em nghe ké miếng đi hu hu hu 】【 Tò mò điên, tôi sẵn sàng trả tiền miễn là cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra là được】【 Vì sao mà Khâu Khâu có thể tắt mic một cách thuần thục như thế hả! Không khoa học chút nào! 】Sau khi đã biết rõ tiền căn hậu quả Mục Bội Chi rất muốn bật cười nhưng vì sợ út cưng nghe thấy nên phải nhịn khổ.Em bé của cô thật sự rất hay ngại ngùng, sẽ tốt hơn nếu sau này con có thể chơi với nhiều bạn nhỏ khác.Mục Bội Chi lấy kinh nghiệm 20 năm tuổi nghề để điều chỉnh lại cảm xúc, sau khi dỗ dành con trai nhỏ một lúc lâu thì cuối cùng cậu cũng hết dỗi, đồng thời người dẫn chương trình cũng tuyên bố tập đầu tiên của chương trình chính thức bắt đầu.Nơi đầu tiên được chọn bởi nhóm chương trình là một thị trấn cổ, trong trấn có rất nhiều những kiến trúc bằng gỗ, đường phố được lát bằng gạch đá và phía trước là những cây cầu hình vòm rất mang tính lịch sử.Người dẫn chương trình dẫn sáu nhóm khách đi dạo quanh phố một lúc rồi bước vào một ngôi nhà cổ nguy nga.Trong sân bày mấy bộ bàn ghế gỗ và trên bàn là những giỏ vải tươi mọng gợi lên cơn thèm ăn của người nhìn.Dẫn chương trình giới thiệu: "Những quả vải này vừa mới được hái trên núi sáng nay, rất to và ngọt! Một lát nữa tôi sẽ yêu cầu các bạn nhỏ thi bóc vải và đút cho bố mẹ ăn, trong vòng mười phút gia đình nào ăn được nhiều vải nhất sẽ giành chiến thắng!"Các bậc phụ huynh vỗ tay đầu tiên, Hạ Tùng Khâu đột nhiên hỏi: "Thắng có phần thưởng không ạ?"Người dẫn chương trình mỉm cười nói: "Tất nhiên là có rồi! Gia đình chiến thắng sẽ nhận được một món quà bí ẩn và có thể được ưu tiên ở trò chơi tiếp theo".Hạ Tùng Khâu gật gật đầu, lặng lẽ tắt micro rồi đi đến chỗ Mục Mộc hỏi: "Em có muốn nhận phần thưởng không?"Mục Mộc tự tin nói: "Em có thể làm được."Cậu thật sự không phải mới 4 tuổi rưỡi, đây chỉ là một trò chơi nhỏ thôi nên không quan trọng thắng thua lắm.Hạ Tùng Khâu tưởng cậu muốn nhưng ngại nói ra, anh âm thầm quyết định sẽ giành lấy phần thưởng rồi đưa cho Mục Mộc.Dẫn chương trình hỏi trước: "Có bạn nhỏ nào không biết bóc vải không? Có hay không nhỉ? Nếu có thì hãy giờ tay lên nhé."Đào Thi Nam giơ tay đầu tiên xong lại bỏ tay xuống rất nhanh.Người dẫn chương trình bước đến hỏi cô bé: "Nam Nam, con có biết bóc vải không?"Đào Thi Nam rụt rè nói: "Con chưa bóc vải bao giờ nhưng con có thể học ạ."Dẫn chương trình cười nói: "Nam Nam giỏi quá! Nó dễ lắm, để chút nữa bố dạy cho con nhé?"Đào Thi Nam gật đầu: "Vâng ạ."Người dẫn chương trình lại hỏi: "Còn bạn nhỏ nào chưa từng bóc vải không nhỉ?"Từ Tử Kỳ đứng ở ngoài rìa giơ tay lên nhưng không có tinh thần hợp tác: "Cháu không biết và cũng sẽ không học."Người dẫn chương trình bước đến hỏi: "Vì sao vậy? Con xem các bạn đều nói sẽ làm được nè, đến lúc đó các bạn ấy sẽ bóc vải cho bố mẹ ăn, chẳng lẽ con muốn đứng bên cạnh nhìn sao?"Mặt Từ Tử Kỳ đột nhiên xụ xuống, cậu nhóc nhìn Lưu Tâm Mi nhỏ giọng lầm bầm: "Con không muốn bóc vải cho cô ấy đâu."Lưu Tâm Mi ngẩn ngơ nhìn những viên gạch đá trên mặt đất khi nghe cậu nhóc nói như vậy, cô không có ý muốn dỗ dành cậu nhóc.【 Mối quan hệ giữa đứa nhỏ và mẹ kế cứng ngắc gượng gạo quá nhỉ? 】【 Thấy bảo mẹ ruột Từ Tử Kỳ vừa mới qua đời năm ngoài và nửa năm sau đó thì Lưu Tâm Mi được gả vào, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng không chấp nhận được. 】【 Lưu Tâm Mi không biết đường đi dỗ đứa nhỏ hả? Cứ đứng trơ như thế đấy hả? 】【 Tại sao tổ chương trình lại mời họ vậy, tôi xem cũng thấy khó chịu 】【 Chắc là người nào đó muốn nổi tiếng đến phát điên rồi, nhiệt độ của chương trình bây giờ đang cao như thế thì chỉ cần dựa hơi một mùa thôi là đủ để ra mắt rồi 】【 Chỉ với cái danh mẹ kế này thôi cũng đủ để cô ta nổi tiếng rồi? 】【 Tai tiếng cũng là nổi tiếng 】【 Chuyên môn sau này là đóng vai mẹ kế hở? Tôi thấy được đấy 】Các khách mời có mặt tại hiện trường không thể đọc được mấy câu bình luận công kích của cư dân mạng nhưng mọi người đều cảm nhận được mối quan hệ giữa Từ Tử Kỳ và Lưu Tâm Mi gượng gạo đến mức nào.Tổ chương trình đã cố gắng làm công tác tư tưởng cho Từ Tử Kỳ một lúc nhưng cậu nhóc vẫn cứ từ chối hợp tác, người dẫn chương trình chỉ có thể nói: "Vậy hãy để Tử Kỳ và Tâm Mi làm trọng tài cho mọi người nhé."
Mục Mộc nhìn Từ Tử Kỳ giận dỗi mà thở dài trong lòng.Ở kiếp trước, quan hệ giữa Từ Tử Kỳ và Lưu Tâm Mi luôn rất căng thẳng nhưng thật ra Lưu Tâm Mi chưa từng đối xử tệ bạc với Từ Tử Kỳ.Mục Mộc cảm thấy có lẽ Lưu Tâm Mi không biết cách để hòa hợp với cậu con trai cứng đầu Từ Tử Kỳ này, dù sao thì cô cũng chỉ mới 24 tuổi và chưa từng sinh con nên việc cô không biết phải làm sao khi gặp phải một Từ Tử Kỳ tính như con lừa là chuyện bình thường thôi.Và theo những gì cậu biết được thì có vẻ như Lưu Tâm Mi cũng không nguyện ý gả cho chú Từ đâu, đây chắc hẳn là liên hôn thương nghiệp.Cô đã kết hôn với chú Từ nhiều năm rồi mà vẫn luôn không có con. Trước khi nhà họ Từ phá sản, cô chưa bao giờ làm chuyện gì xấu với Từ Tử Kỳ vì gia sản.Sau đó nhà họ Từ sụp đổ, Từ Tử Kỳ bị kẻ xấu hãm hại sa vào con đường nghiện ngập và chính Lưu Tâm Mi là người ở bên cạnh lúc hắn cai nghiện.Khi đó chú Từ đã qua đời vì bệnh nặng, Lưu Tâm Mi hoàn toàn có thể bỏ mặc Từ Tử Kỳ.Nhưng cô ấy không làm thế.Mục Mộc tự hỏi sau này Từ Tử Kỳ nghĩ gì và liệu hắn có cảm thấy hối hận vì đã xung đột với Lưu Tâm Mi nhiều năm như vậy hay không.Nhưng cậu biết khi còn nhỏ Từ Tử Kỳ rất muốn có mẹ.Nếu có thể, cậu hy vọng đời này Từ Tử Kỳ có thể sớm xóa bỏ thành kiến của mình đối với Lưu Tâm Mi.Nhưng hiện giờ chương trình còn đang ghi hình và Từ Tử Kỳ cũng chưa thân quen với cậu nên chuyện này vẫn phải để sau mới được.Tổ chương trình đã chuẩn bị sáu cái bàn, trước mặt mỗi nhóm khách mời đều có một giỏ vải tươi.Đào Diệp Huy dạy Đào Thi Nam bóc vải một lúc, người dẫn chương trình cười nói: "Cuộc thi còn chưa bắt đầu nên các bạn nhỏ có thể tự bóc một quả ăn thử trước nhé. Nhưng đến khi thi đấu rồi là phải bóc đưa cho bố mẹ ăn thì mới được tính nha."Mục Mộc nhìn những quả vải hấp dẫn trong giỏ bắt đầu lên cơn thèm nhỏ dãi.Chẳng biết có phải vì cơ thể đã bị thu nhỏ hay không nữa mà ở kiếp trước cậu đâu có tinh thần ăn uống lắm đâu.Đang lúc đầu óc rối bời thì chợt có thứ gì đó lành lạnh chặn miệng.Hạ Tùng Khâu hỏi cậu: "Em không ăn sao?"Mục Mộc hơi do dự nhưng vẫn há miệng cắn quả vải, nước ngọt mọng tan ra trên đầu lưỡi dường như còn ngon hơn bất kỳ quả vải nào cậu từng ăn ở kiếp trước.Chắc chắn là vì trẻ con tham ăn.Hạ Tùng Khâu thu tay về rồi hỏi: "Ăn ngon không?"Mục Mộc gật đầu và cũng bóc cho anh một quả.Hạ Tùng Khâu hài lòng quay về chỗ ngồi sau khi ăn quả vải mà Mục Mộc đút cho.【 A a a a a a các chị em, tui no rồi 】【 Tui có tội...nhưng hai đứa real quó hu hu hu 】【 Đối tác cùng cheers nào! 】【 Gâu! 】Mục Bội Chi nhìn hai đứa nhỏ đút nhau ăn mà trong lòng có chút chua chua.Cục cưng Mộc có thể kết bạn là chuyện tốt, dù sao cũng là Hạ Tùng Khâu đút em ăn trước rồi cục cưng Mộc đút lại xem như là phép lịch sự nên không có gì sai cả.Nhưng quả vải đầu tiên được đứa con trai yêu quý bóc ra không phải để cho cô ăn, nghĩ đi nghĩ lại thì cô vẫn cảm thấy có chút không vui.Ấy thế mà khi ngẩng đầu lên thì cô thấy cục cưng Mộc đang đưa cho mình một quả vải mới bóc và nhìn cô đầy mong đợi: "Mẹ ơi quả vải này ngọt lắm, mẹ cũng ăn đi ạ."Trái tim Mục Bội Chi như tan chảy ra ngay tức khắc, cô vui vẻ ăn trọn quả vải.Không biết trước đó người dẫn chương trình kiếm đâu ra cái chiêng đột nhiên gõ một cái: "Bắt đầu tính giờ, các bạn nhỏ cố lên!"Mục Mộc vốn không quan tâm đến thắng thua, thậm chí định lén lút làm biếng (1).(1) 划水 là phương ngữ, ý chỉ sự lười biếng, không chăm chỉ làm việc.
Nhưng thấy mẹ thích ăn vải mà cậu đã bóc vỏ nên cậu dần có động lực hơn, bóc từng quả một đút cho Mục Bội Chi ăn.
Tốc độ tay của Hạ Tùng Khâu bên cạnh rất nhanh, Hạ Vân còn chưa kịp ăn hết quả vải dở trong miệng thì anh đã bóc sang quả khác, sau đó tổ chương trình phải lấy cho anh một cái đĩa để anh bóc xong rồi bỏ vào đó.Tốc độ của ba nhóm còn lại rõ ràng không nhanh bằng bọn họ, Đào Thi Nam khó khăn lắm mới bóc xong một quả nhưng lại trượt tay để rơi mất, cô bé tức đến nỗi bắt đầu rưng rưng nước mắt.Đào Diệp Huy nhanh chóng an ủi cô bé: "Không sao đâu Nam Nam, chúng ta cứ từ từ thôi không cần phải vội, Nam Nam đã làm rất tốt rồi."Đào Thi Nam kìm nước mắt và tiếp tục bóc vải.La Chu Chu nhanh hơn Đào Thi Nam nhưng cô bé chỉ đút cho La Nghị Thần được vài quả, còn đâu thì nhét hết vào miệng mình.La Nghị Thần ở bên cạnh sốt sắng vô cùng: "Chu Chu! Để bố ăn trước đã nhé? Thi xong rồi bố bóc cho con ăn được không nào!"Mà Tiết Hoài Viễn ở bên kia chẳng biết có phải vì lực tay mạnh không mà mỗi lần bóc vải là nát tung tóe khiến nước vải chảy ra đầy tay nên Tiết Triều Đống chỉ có thể ăn được lớp cùi không có nước.Dẫn chương trình thấy vậy thì đến nhắc nhở họ: "Hoài Viễn không cần dùng sức như vậy đâu con, những quả bị bóc hỏng như này sẽ không được tính."Tiết Hoài Viễn cau mày không đồng ý, thế là quả tiếp theo lại bóc giống y như trước.Lần này Từ Tử Kỳ làm trọng tài nhưng không còn cứng đầu với tổ chương trình nữa, cậu nhóc nghiêm túc đi tuần tra qua lại và cuối cùng dừng lại trước mặt Mục Mộc.【 Người nhà, các chế đã đếm đủ số lượng chưa? Cục cưng Mộc hay Khâu Khâu nhanh hơn? 】【 Khâu Khâu bóc nhanh hơn nhưng Hạ Vân ăn chậm hơn 】【 Tui cược Mộc Bảo thắng! Em bé và chỉa chia phối hợp tốt lắm! 】【 Hu hu hu tui cũng muốn được ăn vải do chính tay cục cưng Mộc bóc 】【 Ẻm bình tĩnh lắm, không vội chút nào luôn á, mà quả nào cũng được bóc hoàn hảo! Thịt bên trong không bị vỡ! 】【 Thật í, Khâu Khâu đôi khi còn lỡ làm nát lớp thịt bên trong nhưng cục cưng Mộc thì chưa bị lần nào luôn! 】【 Cục cưng Mộc nhà chúng ta giỏi quó! 】【 Thiên thần nhỏ! Hu hu hu tui muốn có một em thiên thần nhỏ như thế! Vừa xinh vừa ngoan lại có năng lực! 】Còn ba phút cuối cùng người dẫn chương trình bắt đầu đếm ngược, La Chu Chu thấy Hạ Tùng Khâu bóc vải quá nhanh thì sốt ruột phát khóc, mà càng sốt sắng càng dễ làm hỏng chuyện, liên tục có vài quả cô bé vừa bóc được một nửa thì rơi xuống đất.Đào Thi Nam dường như đã bỏ cuộc nên bóc vải rất thong thả.Tiết Hoài Viễn vẫn không thể không chế lực và lỡ tay bóp nát mấy quả vải."Chỉ còn lại một phút cuối cùng!""30 giây!""Mười, chín, tám, bảy......""Hết giờ!"Cuộc thi đã kết thúc, có bóc thêm nữa cũng sẽ không được tính vào nhưng Mục Mộc vẫn thong dong bóc nửa quả vải trong tay, cậu ngẩng đầu hỏi Mục Bội Chi: "Mẹ có muốn ăn nữa không ạ?"Mục Bội Chi lắc đầu, mặc dù vải rất ngon và được con trai bóc đút cho ăn nhưng nếu ăn nhiều quá thì cả một năm này cô sẽ không thể ăn thêm quả vải nào nữa!Mục Mộc nhìn về phía Từ Tử Kỳ, đưa quả vải trong tay ra nói: "Thất Thất, cậu có muốn ăn không?"Từ Tử Kỳ ngạc nhiên rồi lại bắt đầu hờn dỗi, Mục Mộc nói thẳng: "Nếu cậu không cần thì tớ sẽ cho bạn nhỏ khác."La Chu Chu và Đào Thi Nam đều háo hức nhìn sang và còn có Hạ Tùng Khâu cũng đang như hổ rình mồi bên cạnh, Từ Tử Kỳ không do dự nữa mà cắn một miếng thịt vải trắng nõn mềm mại trên tay Mục Mộc, mãi đến khi ăn được nửa quả rồi cậu nhóc mới nói: "Cậu vừa gọi tớ là gì?"Mục Mộc lặp lại: "Thất Thất."Một bên má Từ Tử Kỳ phồng lên, tiếng nói chuyện cũng không rõ ràng lắm: "Tên tớ là Từ Tử Kỳ, không phải Thất Thất."Kiếp trước Mục Mộc vẫn luôn gọi hắn như vậy cho nên hỏi rất đương nhiên: "Tớ biết cậu tên là Từ Tử Kỳ, tớ không thể gọi cậu là Thất Thất sao?"Từ Tử Kỳ ăn nốt quả vải trong miệng rồi nhả hạt, ngoài lạnh trong nóng: "Tớ cũng chưa nói là không thể."Một lúc sau cậu nhóc nhấn mạnh: "Tớ lớn hơn cậu, cậu phải gọi tớ là anh."Mục Mộc còn chưa kịp nói gì mà Hạ Tùng Khâu đã không chịu nổi chạy đến chắn trước mặt hai người: "Chuẩn bị công bố kết quả trận đấu."Từ Tử Kỳ vẫn nhớ mình là trọng tài, vội vàng chạy đi tập hợp cùng các trọng tài khác.Hạ Tùng Khâu nhìn Mục Mộc, bá đạo nói: "Em không được gọi cậu ta là anh."Mục Mộc chớp mắt cố ý hỏi: "Vì sao ạ?"Hạ Tùng Khâu không giải thích: "Dù sao cũng không được gọi!"【 Quả nhiên tiểu bá tổng vẫn là tiểu bá tổng he 】【 Độc đoán vậy có thật sự ổn không đấy? Mộc Bảo muốn gọi thì gọi, không muốn gọi thì không gọi chứ liên quan gì đến nhỏ 】【 Trẻ con có tính chiếm hữu cao, đừng nghiêm trọng quá】【 Tui thích cái dáng vẻ tổng tài bá đạo đó của Khâu Khâu 】Mục Mộc chợt phát hiện ra trêu chọc Hạ Tùng Khâu năm tuổi rất vui, tiếp tục giả ngu: "Nhưng nếu lỡ bọn họ đều lớn hơn em thì sao ạ."Hạ Tùng Khâu: "Vậy cũng không cho gọi."Đôi mắt xinh đẹp trong sáng của Mục Mộc nhìn anh: "Ở nhà em còn có hai anh trai ruột, anh Tùng Khâu cảm thấy nên làm thế nào bây giờ."Đây là lần đầu tiên Hạ Tùng Khâu bị nói lại đến cạn lời, sau một lúc lâu mới nói: "Anh trai ruột thì được, không được gọi những người khác như thế."Đúng lúc này người dẫn chương trình tuyên bố: "Kết quả cuộc thi đã có! Chúng ta cùng chúc mừng bạn nhỏ Hạ Tùng Khâu đã giành chiến thắng trong cuộc thi này!"Mọi người bắt đầu vỗ tay và Hạ Tùng Khâu được gọi bước lên phía trước để nhận phần quà bí ẩn.Người dẫn chương trình đưa cho anh một chiếc túi gấm có hình thêu rất đẹp, sau đó hỏi: "Khâu Khâu có muốn mở ra xem không?"Hạ Tùng Khâu lạnh lùng nói: "Không cần ạ."
La Chu Chu trông mong nhìn giải thưởng anh giành được, trốn trong lòng La Nghị Thần bật khóc.Nhưng Hạ Tùng Khâu không nhìn cô bé lấy một cái rồi nhét thẳng giải thưởng vào tay Mục Mộc.La Chu Chu lập tức nín khóc, cô bé cảm thấy chiếc túi gấm thêu này rất đẹp nên tặng nó cho người xinh đẹp nhất!Mục Mộc chần chờ hỏi: "Anh Tùng Khâu, anh không xem thử bên trong có gì mà đã đưa cho em sao ạ?"Hạ Tùng Khâu: "Trước đó anh đã hứa sẽ cho em mà."Mục Mộc lại hỏi: "Vậy giờ em có thể mở ra xem được chứ?"Hạ Tùng Khâu gật đầu: "Đương nhiên rồi."Mục Mộc mở túi gấm ra thì thấy một chiếc vòng tay bằng gỗ đàn hương màu đỏ sậm, hạt cườm nhỏ tròn trịa và tỏa ra mùi thơm nhẹ.Dẫn chương trình giới thiệu: "Đây là gỗ đàn hương nhập khẩu từ Ấn Độ có thâm niên hơn 60 năm, trải qua hơn 20 mươi năm cất giữ hương thơm đã trở nên rất dịu nhẹ, ngay cả trẻ nhỏ cũng có thể sử dụng.""Nhiệm vụ tiếp theo có liên quan đến nó, thị trấn cổ này đã có lịch sử lâu đời và là nơi sinh sống của rất nhiều thợ thủ công được truyền lại từ xa xưa, chiếc vòng tay vừa rồi là thành phẩm của một người thợ mộc già làm ra.""Hiện trên tay tôi đang có sáu tấm thẻ nhiệm vụ tương ứng với sáu tài nghệ cổ xưa, các bạn nhỏ sẽ rút thăm dựa theo kết quả cuộc thi vừa rồi, sau đó đi theo hướng dẫn địa chỉ của thẻ nhiệm vụ tìm thầy học nghệ.""Khâu Khâu, con là người đầu tiên, hãy đến nhận lấy thẻ nhiệm vụ của mình đi nào."Hạ Tùng Khâu bước đến quan sát một lúc, thấy bề ngoài các thẻ nhiệm vụ đều giống nhau nên đã bốc ngẫu nhiên một tấm, sau khi mở ra thì phát hiện trên đó chỉ có một chuỗi địa chỉ.Các bạn nhỏ khác cũng lần lượt lên nhận thẻ nhiệm vụ của mình, sau đó cùng các bố các mẹ đi tìm vị trí trên thẻ nhiệm vụ.Hạ Tùng Khâu cố tình liếc nhìn thẻ nhiệm vụ của Mục Mộc, trước khi rời đi còn thì thầm với Mục Mộc: "Chút nữa anh sẽ đến chỗ của em tìm em nhé."Mục Mộc gật đầu với anh rồi đi theo Mục Bội Chi tìm thầy học nghệ.Mọi người đều xa lạ với chỗ này nên phải đi hỏi một vòng mới đến nơi.【 Tiết Hoài Viễn đến quán trà, Từ Tử Kỳ làm thợ mộc, La Chu Chu học đồ gốm, Hạ Tùng Khâu biểu diễn múa rối bóng, vậy còn Đào Thi Nam là gì vậy? 】【 Xếp giấy (2) 】(2) Làm đồ mã các thứ bằng giấy để thờ cúng.【 Ố, cái này có hơi đáng sợ ấy 】【 Chẳng thế còn gì? công chúa nhỏ sợ đến phát khóc rồi 】【 Tôi thấy tạo hình hôm nay của Đào Thi Nam với mái tóc đen dài và bộ váy trắng trông còn đáng sợ hơn mấy con hình nộm giấy trong cửa hàng đồ mã ấy 】【 Khâu Khâu thật sự muốn học múa rối bóng hả? Bao nhiêu mong đợi dồn hết vào ẻm đó! 】【 Tui cũng muốn xem tiểu bá tổng múa rối bóng, khà khà 】【 Cục cưng Mộc đâu rùi? Ẻm vẫn chưa tìm được địa chỉ hả? 】【 Tìm được rồi tìm được rồi! Nhưng mà cái này để làm gì đây 】【 Hớ hớ hớ hớ cục cưng Mộc muốn học xiếc ảo thuật à? 】【 Mấy người khác đều là làm việc tay chân, sao đến Mộc Bảo nhà chúng ta độ khó lại level up thế này! 】【 Mộc Bảo nhà ta mới 4 tuổi rưỡi! Một đứa bé như vậy có thể học xiếc ảo thuật không đây? 】【 Mặc dù xiếc ảo thuật cần phải học từ nhỏ nhưng tôi vẫn muốn hỏi tổ chương trình có phải người không thế! 】Lúc này đoàn xiếc đang biểu diễn nên có rất nhiều người vây xem, trông rất sôi động.Khi mà Mục Bội Chi bế Mục Mộc chen vào thì đúng lúc người diễn xiếc đang thổi lửa khiến cậu bị hoảng sợ.Ngoài ra còn có người đang thể hiện màn nhào lộn liên tục trên không, một cô bé khác thì biểu diễn tung bóng, lúc đầu là hai quả bóng rồi số lượng ngày càng tăng dần lên, tốc độ cũng nhanh hơn làm khán giả hoa hết cả mắt.Mục Mộc nhìn cảnh tượng trước mắt mà như bị sét đánh.Cậu thật sự chỉ muốn làm biếng thôiiii!
Mục Mộc nhìn Từ Tử Kỳ giận dỗi mà thở dài trong lòng.Ở kiếp trước, quan hệ giữa Từ Tử Kỳ và Lưu Tâm Mi luôn rất căng thẳng nhưng thật ra Lưu Tâm Mi chưa từng đối xử tệ bạc với Từ Tử Kỳ.Mục Mộc cảm thấy có lẽ Lưu Tâm Mi không biết cách để hòa hợp với cậu con trai cứng đầu Từ Tử Kỳ này, dù sao thì cô cũng chỉ mới 24 tuổi và chưa từng sinh con nên việc cô không biết phải làm sao khi gặp phải một Từ Tử Kỳ tính như con lừa là chuyện bình thường thôi.Và theo những gì cậu biết được thì có vẻ như Lưu Tâm Mi cũng không nguyện ý gả cho chú Từ đâu, đây chắc hẳn là liên hôn thương nghiệp.Cô đã kết hôn với chú Từ nhiều năm rồi mà vẫn luôn không có con. Trước khi nhà họ Từ phá sản, cô chưa bao giờ làm chuyện gì xấu với Từ Tử Kỳ vì gia sản.Sau đó nhà họ Từ sụp đổ, Từ Tử Kỳ bị kẻ xấu hãm hại sa vào con đường nghiện ngập và chính Lưu Tâm Mi là người ở bên cạnh lúc hắn cai nghiện.Khi đó chú Từ đã qua đời vì bệnh nặng, Lưu Tâm Mi hoàn toàn có thể bỏ mặc Từ Tử Kỳ.Nhưng cô ấy không làm thế.Mục Mộc tự hỏi sau này Từ Tử Kỳ nghĩ gì và liệu hắn có cảm thấy hối hận vì đã xung đột với Lưu Tâm Mi nhiều năm như vậy hay không.Nhưng cậu biết khi còn nhỏ Từ Tử Kỳ rất muốn có mẹ.Nếu có thể, cậu hy vọng đời này Từ Tử Kỳ có thể sớm xóa bỏ thành kiến của mình đối với Lưu Tâm Mi.Nhưng hiện giờ chương trình còn đang ghi hình và Từ Tử Kỳ cũng chưa thân quen với cậu nên chuyện này vẫn phải để sau mới được.Tổ chương trình đã chuẩn bị sáu cái bàn, trước mặt mỗi nhóm khách mời đều có một giỏ vải tươi.Đào Diệp Huy dạy Đào Thi Nam bóc vải một lúc, người dẫn chương trình cười nói: "Cuộc thi còn chưa bắt đầu nên các bạn nhỏ có thể tự bóc một quả ăn thử trước nhé. Nhưng đến khi thi đấu rồi là phải bóc đưa cho bố mẹ ăn thì mới được tính nha."Mục Mộc nhìn những quả vải hấp dẫn trong giỏ bắt đầu lên cơn thèm nhỏ dãi.Chẳng biết có phải vì cơ thể đã bị thu nhỏ hay không nữa mà ở kiếp trước cậu đâu có tinh thần ăn uống lắm đâu.Đang lúc đầu óc rối bời thì chợt có thứ gì đó lành lạnh chặn miệng.Hạ Tùng Khâu hỏi cậu: "Em không ăn sao?"Mục Mộc hơi do dự nhưng vẫn há miệng cắn quả vải, nước ngọt mọng tan ra trên đầu lưỡi dường như còn ngon hơn bất kỳ quả vải nào cậu từng ăn ở kiếp trước.Chắc chắn là vì trẻ con tham ăn.Hạ Tùng Khâu thu tay về rồi hỏi: "Ăn ngon không?"Mục Mộc gật đầu và cũng bóc cho anh một quả.Hạ Tùng Khâu hài lòng quay về chỗ ngồi sau khi ăn quả vải mà Mục Mộc đút cho.【 A a a a a a các chị em, tui no rồi 】【 Tui có tội...nhưng hai đứa real quó hu hu hu 】【 Đối tác cùng cheers nào! 】【 Gâu! 】Mục Bội Chi nhìn hai đứa nhỏ đút nhau ăn mà trong lòng có chút chua chua.Cục cưng Mộc có thể kết bạn là chuyện tốt, dù sao cũng là Hạ Tùng Khâu đút em ăn trước rồi cục cưng Mộc đút lại xem như là phép lịch sự nên không có gì sai cả.Nhưng quả vải đầu tiên được đứa con trai yêu quý bóc ra không phải để cho cô ăn, nghĩ đi nghĩ lại thì cô vẫn cảm thấy có chút không vui.Ấy thế mà khi ngẩng đầu lên thì cô thấy cục cưng Mộc đang đưa cho mình một quả vải mới bóc và nhìn cô đầy mong đợi: "Mẹ ơi quả vải này ngọt lắm, mẹ cũng ăn đi ạ."Trái tim Mục Bội Chi như tan chảy ra ngay tức khắc, cô vui vẻ ăn trọn quả vải.Không biết trước đó người dẫn chương trình kiếm đâu ra cái chiêng đột nhiên gõ một cái: "Bắt đầu tính giờ, các bạn nhỏ cố lên!"Mục Mộc vốn không quan tâm đến thắng thua, thậm chí định lén lút làm biếng (1).(1) 划水 là phương ngữ, ý chỉ sự lười biếng, không chăm chỉ làm việc.
Nhưng thấy mẹ thích ăn vải mà cậu đã bóc vỏ nên cậu dần có động lực hơn, bóc từng quả một đút cho Mục Bội Chi ăn.
Tốc độ tay của Hạ Tùng Khâu bên cạnh rất nhanh, Hạ Vân còn chưa kịp ăn hết quả vải dở trong miệng thì anh đã bóc sang quả khác, sau đó tổ chương trình phải lấy cho anh một cái đĩa để anh bóc xong rồi bỏ vào đó.Tốc độ của ba nhóm còn lại rõ ràng không nhanh bằng bọn họ, Đào Thi Nam khó khăn lắm mới bóc xong một quả nhưng lại trượt tay để rơi mất, cô bé tức đến nỗi bắt đầu rưng rưng nước mắt.Đào Diệp Huy nhanh chóng an ủi cô bé: "Không sao đâu Nam Nam, chúng ta cứ từ từ thôi không cần phải vội, Nam Nam đã làm rất tốt rồi."Đào Thi Nam kìm nước mắt và tiếp tục bóc vải.La Chu Chu nhanh hơn Đào Thi Nam nhưng cô bé chỉ đút cho La Nghị Thần được vài quả, còn đâu thì nhét hết vào miệng mình.La Nghị Thần ở bên cạnh sốt sắng vô cùng: "Chu Chu! Để bố ăn trước đã nhé? Thi xong rồi bố bóc cho con ăn được không nào!"Mà Tiết Hoài Viễn ở bên kia chẳng biết có phải vì lực tay mạnh không mà mỗi lần bóc vải là nát tung tóe khiến nước vải chảy ra đầy tay nên Tiết Triều Đống chỉ có thể ăn được lớp cùi không có nước.Dẫn chương trình thấy vậy thì đến nhắc nhở họ: "Hoài Viễn không cần dùng sức như vậy đâu con, những quả bị bóc hỏng như này sẽ không được tính."Tiết Hoài Viễn cau mày không đồng ý, thế là quả tiếp theo lại bóc giống y như trước.Lần này Từ Tử Kỳ làm trọng tài nhưng không còn cứng đầu với tổ chương trình nữa, cậu nhóc nghiêm túc đi tuần tra qua lại và cuối cùng dừng lại trước mặt Mục Mộc.【 Người nhà, các chế đã đếm đủ số lượng chưa? Cục cưng Mộc hay Khâu Khâu nhanh hơn? 】【 Khâu Khâu bóc nhanh hơn nhưng Hạ Vân ăn chậm hơn 】【 Tui cược Mộc Bảo thắng! Em bé và chỉa chia phối hợp tốt lắm! 】【 Hu hu hu tui cũng muốn được ăn vải do chính tay cục cưng Mộc bóc 】【 Ẻm bình tĩnh lắm, không vội chút nào luôn á, mà quả nào cũng được bóc hoàn hảo! Thịt bên trong không bị vỡ! 】【 Thật í, Khâu Khâu đôi khi còn lỡ làm nát lớp thịt bên trong nhưng cục cưng Mộc thì chưa bị lần nào luôn! 】【 Cục cưng Mộc nhà chúng ta giỏi quó! 】【 Thiên thần nhỏ! Hu hu hu tui muốn có một em thiên thần nhỏ như thế! Vừa xinh vừa ngoan lại có năng lực! 】Còn ba phút cuối cùng người dẫn chương trình bắt đầu đếm ngược, La Chu Chu thấy Hạ Tùng Khâu bóc vải quá nhanh thì sốt ruột phát khóc, mà càng sốt sắng càng dễ làm hỏng chuyện, liên tục có vài quả cô bé vừa bóc được một nửa thì rơi xuống đất.Đào Thi Nam dường như đã bỏ cuộc nên bóc vải rất thong thả.Tiết Hoài Viễn vẫn không thể không chế lực và lỡ tay bóp nát mấy quả vải."Chỉ còn lại một phút cuối cùng!""30 giây!""Mười, chín, tám, bảy......""Hết giờ!"Cuộc thi đã kết thúc, có bóc thêm nữa cũng sẽ không được tính vào nhưng Mục Mộc vẫn thong dong bóc nửa quả vải trong tay, cậu ngẩng đầu hỏi Mục Bội Chi: "Mẹ có muốn ăn nữa không ạ?"Mục Bội Chi lắc đầu, mặc dù vải rất ngon và được con trai bóc đút cho ăn nhưng nếu ăn nhiều quá thì cả một năm này cô sẽ không thể ăn thêm quả vải nào nữa!Mục Mộc nhìn về phía Từ Tử Kỳ, đưa quả vải trong tay ra nói: "Thất Thất, cậu có muốn ăn không?"Từ Tử Kỳ ngạc nhiên rồi lại bắt đầu hờn dỗi, Mục Mộc nói thẳng: "Nếu cậu không cần thì tớ sẽ cho bạn nhỏ khác."La Chu Chu và Đào Thi Nam đều háo hức nhìn sang và còn có Hạ Tùng Khâu cũng đang như hổ rình mồi bên cạnh, Từ Tử Kỳ không do dự nữa mà cắn một miếng thịt vải trắng nõn mềm mại trên tay Mục Mộc, mãi đến khi ăn được nửa quả rồi cậu nhóc mới nói: "Cậu vừa gọi tớ là gì?"Mục Mộc lặp lại: "Thất Thất."Một bên má Từ Tử Kỳ phồng lên, tiếng nói chuyện cũng không rõ ràng lắm: "Tên tớ là Từ Tử Kỳ, không phải Thất Thất."Kiếp trước Mục Mộc vẫn luôn gọi hắn như vậy cho nên hỏi rất đương nhiên: "Tớ biết cậu tên là Từ Tử Kỳ, tớ không thể gọi cậu là Thất Thất sao?"Từ Tử Kỳ ăn nốt quả vải trong miệng rồi nhả hạt, ngoài lạnh trong nóng: "Tớ cũng chưa nói là không thể."Một lúc sau cậu nhóc nhấn mạnh: "Tớ lớn hơn cậu, cậu phải gọi tớ là anh."Mục Mộc còn chưa kịp nói gì mà Hạ Tùng Khâu đã không chịu nổi chạy đến chắn trước mặt hai người: "Chuẩn bị công bố kết quả trận đấu."Từ Tử Kỳ vẫn nhớ mình là trọng tài, vội vàng chạy đi tập hợp cùng các trọng tài khác.Hạ Tùng Khâu nhìn Mục Mộc, bá đạo nói: "Em không được gọi cậu ta là anh."Mục Mộc chớp mắt cố ý hỏi: "Vì sao ạ?"Hạ Tùng Khâu không giải thích: "Dù sao cũng không được gọi!"【 Quả nhiên tiểu bá tổng vẫn là tiểu bá tổng he 】【 Độc đoán vậy có thật sự ổn không đấy? Mộc Bảo muốn gọi thì gọi, không muốn gọi thì không gọi chứ liên quan gì đến nhỏ 】【 Trẻ con có tính chiếm hữu cao, đừng nghiêm trọng quá】【 Tui thích cái dáng vẻ tổng tài bá đạo đó của Khâu Khâu 】Mục Mộc chợt phát hiện ra trêu chọc Hạ Tùng Khâu năm tuổi rất vui, tiếp tục giả ngu: "Nhưng nếu lỡ bọn họ đều lớn hơn em thì sao ạ."Hạ Tùng Khâu: "Vậy cũng không cho gọi."Đôi mắt xinh đẹp trong sáng của Mục Mộc nhìn anh: "Ở nhà em còn có hai anh trai ruột, anh Tùng Khâu cảm thấy nên làm thế nào bây giờ."Đây là lần đầu tiên Hạ Tùng Khâu bị nói lại đến cạn lời, sau một lúc lâu mới nói: "Anh trai ruột thì được, không được gọi những người khác như thế."Đúng lúc này người dẫn chương trình tuyên bố: "Kết quả cuộc thi đã có! Chúng ta cùng chúc mừng bạn nhỏ Hạ Tùng Khâu đã giành chiến thắng trong cuộc thi này!"Mọi người bắt đầu vỗ tay và Hạ Tùng Khâu được gọi bước lên phía trước để nhận phần quà bí ẩn.Người dẫn chương trình đưa cho anh một chiếc túi gấm có hình thêu rất đẹp, sau đó hỏi: "Khâu Khâu có muốn mở ra xem không?"Hạ Tùng Khâu lạnh lùng nói: "Không cần ạ."
La Chu Chu trông mong nhìn giải thưởng anh giành được, trốn trong lòng La Nghị Thần bật khóc.Nhưng Hạ Tùng Khâu không nhìn cô bé lấy một cái rồi nhét thẳng giải thưởng vào tay Mục Mộc.La Chu Chu lập tức nín khóc, cô bé cảm thấy chiếc túi gấm thêu này rất đẹp nên tặng nó cho người xinh đẹp nhất!Mục Mộc chần chờ hỏi: "Anh Tùng Khâu, anh không xem thử bên trong có gì mà đã đưa cho em sao ạ?"Hạ Tùng Khâu: "Trước đó anh đã hứa sẽ cho em mà."Mục Mộc lại hỏi: "Vậy giờ em có thể mở ra xem được chứ?"Hạ Tùng Khâu gật đầu: "Đương nhiên rồi."Mục Mộc mở túi gấm ra thì thấy một chiếc vòng tay bằng gỗ đàn hương màu đỏ sậm, hạt cườm nhỏ tròn trịa và tỏa ra mùi thơm nhẹ.Dẫn chương trình giới thiệu: "Đây là gỗ đàn hương nhập khẩu từ Ấn Độ có thâm niên hơn 60 năm, trải qua hơn 20 mươi năm cất giữ hương thơm đã trở nên rất dịu nhẹ, ngay cả trẻ nhỏ cũng có thể sử dụng.""Nhiệm vụ tiếp theo có liên quan đến nó, thị trấn cổ này đã có lịch sử lâu đời và là nơi sinh sống của rất nhiều thợ thủ công được truyền lại từ xa xưa, chiếc vòng tay vừa rồi là thành phẩm của một người thợ mộc già làm ra.""Hiện trên tay tôi đang có sáu tấm thẻ nhiệm vụ tương ứng với sáu tài nghệ cổ xưa, các bạn nhỏ sẽ rút thăm dựa theo kết quả cuộc thi vừa rồi, sau đó đi theo hướng dẫn địa chỉ của thẻ nhiệm vụ tìm thầy học nghệ.""Khâu Khâu, con là người đầu tiên, hãy đến nhận lấy thẻ nhiệm vụ của mình đi nào."Hạ Tùng Khâu bước đến quan sát một lúc, thấy bề ngoài các thẻ nhiệm vụ đều giống nhau nên đã bốc ngẫu nhiên một tấm, sau khi mở ra thì phát hiện trên đó chỉ có một chuỗi địa chỉ.Các bạn nhỏ khác cũng lần lượt lên nhận thẻ nhiệm vụ của mình, sau đó cùng các bố các mẹ đi tìm vị trí trên thẻ nhiệm vụ.Hạ Tùng Khâu cố tình liếc nhìn thẻ nhiệm vụ của Mục Mộc, trước khi rời đi còn thì thầm với Mục Mộc: "Chút nữa anh sẽ đến chỗ của em tìm em nhé."Mục Mộc gật đầu với anh rồi đi theo Mục Bội Chi tìm thầy học nghệ.Mọi người đều xa lạ với chỗ này nên phải đi hỏi một vòng mới đến nơi.【 Tiết Hoài Viễn đến quán trà, Từ Tử Kỳ làm thợ mộc, La Chu Chu học đồ gốm, Hạ Tùng Khâu biểu diễn múa rối bóng, vậy còn Đào Thi Nam là gì vậy? 】【 Xếp giấy (2) 】(2) Làm đồ mã các thứ bằng giấy để thờ cúng.【 Ố, cái này có hơi đáng sợ ấy 】【 Chẳng thế còn gì? công chúa nhỏ sợ đến phát khóc rồi 】【 Tôi thấy tạo hình hôm nay của Đào Thi Nam với mái tóc đen dài và bộ váy trắng trông còn đáng sợ hơn mấy con hình nộm giấy trong cửa hàng đồ mã ấy 】【 Khâu Khâu thật sự muốn học múa rối bóng hả? Bao nhiêu mong đợi dồn hết vào ẻm đó! 】【 Tui cũng muốn xem tiểu bá tổng múa rối bóng, khà khà 】【 Cục cưng Mộc đâu rùi? Ẻm vẫn chưa tìm được địa chỉ hả? 】【 Tìm được rồi tìm được rồi! Nhưng mà cái này để làm gì đây 】【 Hớ hớ hớ hớ cục cưng Mộc muốn học xiếc ảo thuật à? 】【 Mấy người khác đều là làm việc tay chân, sao đến Mộc Bảo nhà chúng ta độ khó lại level up thế này! 】【 Mộc Bảo nhà ta mới 4 tuổi rưỡi! Một đứa bé như vậy có thể học xiếc ảo thuật không đây? 】【 Mặc dù xiếc ảo thuật cần phải học từ nhỏ nhưng tôi vẫn muốn hỏi tổ chương trình có phải người không thế! 】Lúc này đoàn xiếc đang biểu diễn nên có rất nhiều người vây xem, trông rất sôi động.Khi mà Mục Bội Chi bế Mục Mộc chen vào thì đúng lúc người diễn xiếc đang thổi lửa khiến cậu bị hoảng sợ.Ngoài ra còn có người đang thể hiện màn nhào lộn liên tục trên không, một cô bé khác thì biểu diễn tung bóng, lúc đầu là hai quả bóng rồi số lượng ngày càng tăng dần lên, tốc độ cũng nhanh hơn làm khán giả hoa hết cả mắt.Mục Mộc nhìn cảnh tượng trước mắt mà như bị sét đánh.Cậu thật sự chỉ muốn làm biếng thôiiii!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz