Chương 47
Vân Thanh Thu nhìn lá thư trên tay mình, vẻ mặt luôn luôn ý cười như xuân trở nên vi diệu. Nếu công tử nhìn thấy phu nhân lưu lại bức thư này, không biết sẽ có biểu cảm gì, nói không chừng, sẽ phát sinh chuyện đáng sợ nào đó.
Trên tay hắn cầm lá thư là nô tỳ đến gọi Sầm Lan Chỉ thức dậy, tìm thấy ở trên giường trong phòng ngủ, do Sầm Lan Chỉ tự tay viết. Từ nội dung này xem ra, phu nhân hẳn là không có nguy hiểm đến tính mạng, tuy nhiên đối với công tử mà nói, sẽ không tốt đẹp như vậy.
Vân Thanh Thu hiểu Vệ Cẩn Chi, chính ông nhìn thanh niên tuấn lãng này trưởng thành thành một nam nhân, lấy dục vọng khống chế và sự để ý của hắn đối với phu nhân, nghe được tin tức phu nhân mất tích lại nhìn thấy bức thư này, nhất định sẽ lửa giận ngập trời. Nhưng mà dáng vẻ Vệ Cẩn Chi lửa giận tận trời ... tưởng tượng đến thế, ông vậy mà còn có chút chờ mong xem tình cảnh sẽ như thế nào? Đại khái bởi vì từ lúc ông mới gặp công tử, rõ ràng chỉ là thiếu niên vô hại, lại trước sau như một, có thể ở dưới sự dạy dỗ của ông bình tĩnh tự nhiên, cho nên nhiều năm như vậy, đây vẫn luôn là điều làm ông -lão hồ ly lòng dạ hẹp hòi canh cánh trong lòng.
Phía dưới đồng thời đứng bốn hàng tổng cộng ba mươi mấy người, đều ăn mặc trang phục sai vặt bên trong Vô Danh trang, nhưng một đám thở dài, hiển nhiên không phải sai vặt bình thường gì. Lúc này nhìn thấy vẻ mặt của Vân Thanh Thu không ổn, trong lòng bọn họ tức khắc đều gào to không tốt, sắc mặt cũng hơi trắng hơn.
Vân Thanh Thu buông thư, nhẹ nhàng nhìn bọn họ nói một câu: "Công tử phân phó các ngươi trông coi phu nhân cẩn thận, các ngươi chính là trông coi như vậy? Để phu nhân một nữ tử yếu đuối biến mất trong phòng không ai phát hiện?"
"Xin Vân tổng quản trách phạt." Một đám người động tác nhất trí quỳ xuống, một câu xin khoan dung cũng không dám nói. Bọn họ tuy rằng không so được bốn người Đông Phong, Nam Phong, Tây Sơn, Bắc Sơn, nhưng cũng là cao thủ trăm dặm mới tìm được một, toàn bộ được công tử triệu tập từ các nơi trong Vô Danh trang tập trung ở chủ các bảo vệ phu nhân, nhưng chính là nhiều người như vậy, trước bao nhiêu con mắt, lại để phu nhân hư không biến mất, trong lòng nhóm bọn họ giờ phút này vừa không dám tin tưởng lại vừa sợ hãi. Bọn họ tình nguyện bị vị Vân tổng quản được xưng hồ li mặt cười trước mặt xử phạt, cũng không muốn chờ công tử trở về xử phạt bọn họ, bởi vì đó mới thật sự là ác mộng.
Vân Thanh Thu sao có thể không hiểu bọn họ nghĩ gì, ông còn rảnh rỗi đem lá thư gấp gọn gàng bỏ vào một phong thư, sau đó từ từ cười nói: "Các ngươi thật sự cho rằng ta lúc này trừng phạt các ngươi, công tử sẽ không giận chó đánh mèo các ngươi nữa sao? Hay là chờ các ngươi tìm phu nhân về, lại hướng công tử thỉnh tội đi, nói không chừng còn có thể lưu lại một mạng."
Nhìn thấy nhóm người này sắc mặt càng trắng, Vân Thanh Thu càng tươi cười hơn, "Hiện tại, ai đi báo tin cho công tử?"
Lúc này vội vàng đi báo cho công tử tin tức này, nhất định sẽ rất xui xẻo. Mọi người nhìn tên đen đủi bị lựa chọn đi đưa tin tức, cho dù thứ chờ đợi bọn họ đại khái cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng bọn họ vẫn không nhịn được càng đồng tình người này.
"Được rồi, các người nếu có thể trước khi công tử gấp gáp trở về tìm được phu nhân tất nhiên là tốt nhất, các ngươi cảm thấy sao?" Vân Thanh Thu vừa dứt lời, một đám người xoạt xoạt xoạt đã không thấy tăm hơi.
Một mình Vân Thanh Thu chậm rãi trở về dược lư, đem một nửa dược liệu mình chuẩn bị đặt sang một bên. Số dược liệu này vốn cho phu nhân dùng, hiện tại xem ra đại khái tạm thời không dùng được. Hơn nữa hiệu quả của thuốc này là — an thai.
Trước đó ông hơi hơi có phán đoán, cách đây mấy ngày bắt mạch lại lần nữa mới chân chính xác nhận. Công tử nhà ông không muốn có con, nhưng phu nhân đã có mang. Vân Thanh Thu không nói, thật ra cũng không phải vì đồng tình đứa bé còn chưa ra đời kia, lo lắng công tử nhà mình sẽ trực tiếp dùng thuốc xoá sạch, mà ông chỉ là cảm thấy thú vị. Công tử không muốn hài tử, nếu thật sự có một đứa con, vậy sẽ là cảnh tượng gì?
Bởi vì cảm thấy thú vị, Vân Thanh Thu cũng không nói nữa. Ngoài hoa cỏ, cuộc sống của ông cũng chỉ có chút hứng thú này. Vân Thanh Thu tâm tình rất tốt đi vào trong hoa viên chăm sóc đống hoa cỏ của mình, hiện tại toàn bộ Vô Danh trang, cũng cũng chỉ có ông tâm tình tốt.
Xa ở Tĩnh Châu, nửa ngày sau Vệ Cẩn Chi nhận được tin tức, khi đó hắn vừa cùng vị tướng quân kia kết thuộc cuộc nói chuyện, cùng thế tử Cơ Lâm Lang cùng về phủ đệ tạm thời nghỉ ngơi.
Lúc Nam Phong nói cho hắn có người từ Vô Danh trang tới, Vệ Cẩn Chi mi nhăn lại, trong lòng sinh ra chút dự cảm không lành. Chỉ là trên mặt hắn vẫn dửng dưng như cũ không lộ mảy may, dáng vẻ thong dong, nhưng mà dáng vẻ này cũng không thể duy trì bao lâu.
Người sai vặt một khắc cũng không dám trì hoãn, ngựa phi đến mức miệng sùi bọt mép mới trong thời gian ngắn nhất chạy tới, khi nói ra Sầm Lan Chỉ ở Vô Danh trang mất tích, không ai phát hiện hành tung của nàng, vẻ tươi cười trên mặt Vệ Cẩn Chi đã không thấy nữa. Thần sắc quá mức bình tĩnh như thế, làm người nhìn thấy trong lòng phát lạnh, ngay cả Nam Phong cùng Đông Phong cũng không tự giác siết chặt ống tay áo một chút.
Công tử nhà họ lực khắc chế cực mạnh, Thái Sơn sập xuống trước mặt đều không đổi sắc, trên khuôn mặt ý cười nhàn nhạt toát ra từ khóe mắt đuôi lông mày quả thực giống như sinh ra đã ở chỗ đó, thời điểm bọn họ nhìn thấy công tử ngay cả cười nhạt cũng không cười nổi, số lần một bàn tay đều có thể đếm hết.
Người sai vặt kia thấy chết không sờn nói xong, lại từ trong ngực móc ra phong thư Vân Thanh Thu giao cho hắn trình lên trước mặt Vệ Cẩn Chi, bên trong chính là bức thư Sầm Lan Chỉ trước khi mất tích để lại.
Không để Đông Phong hoặc Nam Phong đi tiếp, Vệ Cẩn Chi tự mình duỗi tay nhận lấy, sau đó trực tiếp mặt vô cảm xé vỏ ngoài phong thư, cầm lấy thư bên trong nhìn qua.
Một tiếng xé kia, làm trái tim ba người còn lại trong phòng đều run rẩy, sau đó chính là hoảng hốt. Công tử của bọn họ lúc nào cũng không nhanh không chậm, ưu nhã xuất trần, vậy mà trực tiếp xé phong thư, âm thanh thanh thúy tê tái này, quả thực giống như vang lên trong lòng bọn họ, làm cho họ cảm thấy da đầu tê dại.
"Lan Đình, ta rời đi cùng với Âm Trì tiên sinh." Trên mặt giấy chỉ có một câu đơn giản như vậy, nhưng Vệ Cẩn Chi nắm chặt lá thư, vẫn không nhúc nhích nhìn đi nhìn lại mấy chục lần, giống như hận không thể đem mấy chữ đó mở ra.
Rời đi. Nàng nói nàng rời đi, cùng một nam nhân khác. Chính là, hắn làm sao cho phép nàng tùy tiện rời khỏi hắn đi bất kể chỗ nào.
Đông Phong Nam Phong chờ rồi lại chờ, cũng không thấy công tử nhà mình có động tác gì, bọn họ vừa rồi vẫn luôn nín thở, đều sắp không chịu nổi, liền thật cẩn thận chậm rãi thở ra một hơi.
Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy công tử vốn dĩ ngồi ở trên xe lăn đột nhiên động đậy, tay hắn run lên làm bức thư kia rơi trên mặt đất, sau đó hắn muốn đứng lên. Nhưng bệnh của hắn hai ngày nay lại nghiêm trọng hơn, mới vừa giật mình, cả người đã không khống chế được ngã về phía trước, chật vật từ trên xe lăn té xuống, thảm lông đắp trên đầu gối cũng theo đó trượt xuống đất.
Công tử thế nhưng bị ngã! Ba người đồng thời đơ ra, Nam Phong phản ứng lại nhanh nhất, vội vàng tiến lên một bước muốn nâng hắn dậy, lại bị Vệ Cẩn Chi một tay dùng sức hất ra.
Cho dù ngã ngồi dưới đất, mặt Vệ Cẩn Chi vẫn quá mức bình tĩnh, chỉ là từ đôi tay hắn hơi hơi run, còn có cánh môi gắt gao mím chặt có thể lờ mờ nhìn ra trong lòng hắn hiện tại không bình tĩnh. Đôi mắt hắn đen trầm, nhặt lên lá thư trên mặt đất, trên tay dùng sức gân xanh nổi rõ ràng. Nam Phong bị hắn dùng sức hất ra, không dám lại đỡ, chỉ cung kính lui về phía sau cúi đầu đứng đó.
Vệ Cẩn Chi xiết chặt lá thư, tự mình sờ soạng vịn lên cái bàn bên cạnh cố hết sức đứng dậy. Sau đó hắn vung tay lên, đem toàn bộ đồ vật trên mặt bàn đều quét xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Trên mặt bàn đặt bình hoa trang trí, chặn giấy, giá bút, đồ rửa bút, giấy mực, toàn bộ loạn thành một đống tung tóe trên mặt đất, vết mực dính vào tay áo trắng tinh thêu hoa văn chìm của Vệ Cẩn Chi.
Từ trước đến nay luôn thích sạch sẽ Vệ Cẩn Chi lại không để ý đến nó, ngày xưa vẻ mặt ôn hòa trở nên lạnh lùng, trong mắt càng giống như nhốt một con ác thú, trong nháy mắt sắc mặt có thể hình dung bằng từ dữ tợn. Tên sai vặt lúc này còn quỳ gối ở đó, trong lúc vô tình nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, huyết sắc trên mặt đều biến mất sạch sẽ, vùi đầu không dám lại ngẩng lên.
Lại một tiếng vang lớn, cùng với đó là án thư dày nặng cũng bị Vệ Cẩn Chi đẩy đến mức phát ra âm thanh cọ xát chói tai, bản thân Vệ Cẩn Chi thì một lần nữa ngã xuống đất. Bàn tay thon dài đè lên mảnh sứ vỡ của bình hoa vừa bị đập nát, máu đỏ tươi nối tiếp nhau từ miệng vết thương rách chảy ra, hòa theo vệt nước nhiễm đỏ một mảnh.
Chật vật, công tử của bọn họ, thế nhưng cũng có thời khắc cực giận như vậy. Nam Phong nhìn vết máu trong nhất thời có chút mờ mịt, Đông Phong bên cạnh lần này so với hắn phản ứng nhanh hơn một bước, tiến lên liền nâng Vệ Cẩn Chi đứng dậy. Nam Phong thấy thế mới phản ứng lại, đem xe lăn đẩy đến gần, để công tử nhà mình ngồi lên.
Lần này Vệ Cẩn Chi cũng không hất hai người ra, mà ngồi trên xe lăn, sau đó đem thư Sầm Lan Chỉ viết dùng bàn tay còn hoàn hảo bỏ vào trong ngực, rồi giơ lên cái tay bị thương nhàn nhạt nói: "Băng bó lại, xong lập tức về Vô Danh trang."
Nhìn dáng vẻ này là đã khôi phục một ít lý trí. Hai người đồng thời thở ra, nghe phân phó công việc xong, lu bù lên. Mặc kệ một mảnh hỗn độn trên mặt đất, hai người đẩy Vệ Cẩn Chi đi một chỗ khác, giúp hắn băng bó vết thương trên tay.
Thời điểm Cơ Lâm Lang nghe thấy tin tức chạy đến, nhìn thấy chính là Vệ Cẩn Chi sắc mặt tái nhợt dựa vào xe lăn nhắm mắt dưỡng thần, Nam Phong cẩn thận tự mình băng bó miệng vết thương cho hắn, Đông Phong cầm quần áo sạch sẽ chờ ở bên cạnh.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cơ Lâm Lang thấy bạn tốt sắc mặt hơi tái nhợt, ống tay áo dính vết mực cùng máu tươi, ở đó nhìn nhiều hơn vài lần, trầm giọng hỏi.
Vệ Cẩn Chi mở mắt ra, bên trong một mảng lạnh giá, hắn mở miệng nói: "Tiêu Phục huynh đến vừa đúng lúc, ta lập tức phải về Vô Danh trang, chuyện ở đây chính huynh nhìn mà làm là được, còn có một loạt sự tình về sau, ta đã sớm sắp xếp xong, huynh cũng không cần lo lắng, hẳn sẽ không phát sinh cái gì ngoài ý muốn. Kế tiếp khả năng một đoạn thời gian rất dài, ta đều không có thời gian lo những chuyện này, nếu thực sự có tình huống nào đó, tìm Thanh Thu tiên sinh là được."
"Được." Cơ Lâm Lang dứt khoát gật đầu, trong mắt mơ hồ hiện chút lo lắng, "Lan Đình, huynh luôn luôn bình tĩnh nhất, hiện tại rốt cuộc là vì chuyện gì..."
"Lan Chỉ bị người khác mang đi, ta muốn tìm nàng trở về." Vệ Cẩn Chi hạ mắt xuống nhìn tay mình đã băng bó cẩn thận.
Nghe trả lời thế, Cơ Lâm Lang hiểu rõ, lấy sự để ý của Lan Đình với Sầm tiểu thư, nếu đúng thật là nguyên nhân này, Lan Đình phản ứng mạnh như vậy cũng tính là bình thường. Cơ Lâm Lang đối với bạn tốt Vệ Cẩn Chi quan tâm giống như người nhà, lập tức liền lạnh lùng nói: "Để liên doanh mười ba vệ của ta cùng đi tìm với huynh, còn có thân vệ trong tay ta điều 3000 người cho huynh tìm người."
Nói xong, hắn lại hiếm khi an ủi một câu, "Ta thấy Sầm tiểu thư không phải nữ tử bình thường, tất nhiên có thể cát nhân thiên tướng, Lan Đình tất nhiên rất nhanh sẽ tìm được tung tích của nàng."
"Đúng vậy, ta muốn nhanh tìm được nàng, sau đó chặt đứt hai chân nàng, dạy dỗ cẩn thận để nàng không cách nào lại dễ dàng bỏ đi như thế." Vệ Cẩn Chi nhàn nhạt nói, trong giọng nói không có nửa ý tứ vui đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz