Chương 46
"Tiểu thư, người thế nhưng cũng biết!" Quỳnh Chi vỗ bàn bật dậy, mắt trợn lên.
Sầm Lan Chỉ ngồi bên cạnh ăn điểm tâm, đầu cũng không nâng ăn xong một cái, sau đó rất bình tĩnh xác nhận lại lần nữa nói: "Ta đã sớm biết."
Quỳnh Chi đã không biết nên nói gì với tiểu thư, nàng thở phì phì ngồi trở lại vị trí, ánh mắt có chút sầu lo, "Tạo phản, việc này là chuyện dễ dàng như vậy sao?" Quỳnh Chi mấy ngày nay lo lắng suy nghĩ, không phải chuyện thế tử điện hạ cầu hôn, cũng không phải chuyện làm thế nào ngăn nhưng không cản được hắn cho bồ câu đưa thư đến Nhữ Dương, mà là chuyện mưu phản hắn thuận miệng nói ra.
Trên thực tế dáng vẻ Quỳnh Chi sầu khổ lo lắng, mới là biểu hiện bình thường của mọi người khi nghe thấy chuyện muốn tạo phản. Giống Sầm Lan Chỉ vài tháng trước lần đầu tiên đi U Hoàng Quán gặp Vệ Cẩn Chi, nghe được hắn hỏi về vấn đề mưu phản vẫn bình tĩnh trả lời, căn bản chính là quái vật. Đương nhiên có thể tùy tiện hỏi ra loại vấn đề này, Vệ Cẩn Chi cũng không phải người bình thường gì.
Sầm Lan Chỉ cùng Vệ Cẩn Chi sống bên nhau lâu thế tất nhiên rất nhiều chuyện đã sớm biết, thậm chí ngay cả bọn họ bước tiếp theo bố trí gì đều rõ ràng. Do Vệ Cẩn Chi một chút cũng không tránh nàng, còn thỉnh thoảng sẽ cùng nàng thảo luận, không ít mệnh lệnh Vệ Cẩn Chi hạ xuống, đều có bút tích của Sầm Lan Chỉ. Hai vị này cả ngày ngọt ngào bên nhau cũng không phải chỉ biết tình chàng ý thiếp, ngẫu nhiên cũng sẽ làm chút chuyện chính sự, tuy rằng mấy chuyện nghiêm chỉnh ở trong mắt bọn họ cũng không khác biệt lắm với hoạt động tiêu khiển như chơi cờ.
Sầm Lan Chỉ lúc trước không nói chuyện này cho Quỳnh Chi, chính vì biết Quỳnh Chi tuyệt đối sẽ không giống nàng, không thèm để ý như vậy, khả năng rất lớn sẽ xuất hiện phản ứng quá mức. Ai biết, nàng ấy sẽ cùng Cơ Lâm Lang, nhân vật chính muốn tạo phản ở bên nhau, nàng vốn dĩ không tính toán để nàng ấy dính vào, nên đến hiện tại mới cho nàng ấy biết.
Thở dài một hơi, Sầm Lan Chỉ từ nhỏ đến lớn đã cảm thán không biết bao nhiêu lần, người bình thường sống thật đúng là quá mệt, làm nàng khó có thể hiểu được.
Tuy rằng nàng rất muốn trêu chọc Quỳnh Chi tức hộc máu giống như trước, nhưng thấy dáng vẻ Quỳnh Chi lo lắng, Sầm Lan Chỉ cuối cùng cũng không lửa cháy đổ thêm dầu, dừng động tác ăn điểm tâm không tim không phổi, chống cằm, không có chút thành ý an ủi nàng ấy: "Không sao, cho dù Cơ Lâm Lang mưu phản thất bại, Quỳnh Chi cũng sẽ tuyệt đối không xảy ra việc gì, đến lúc đó có tài phú cùng người hầu, ngươi lại tìm người mình thích là được, có gì phải buồn rầu."
Nàng không cảm thấy Quỳnh Chi thích Cơ Lâm Lang, nhưng nàng biết Cơ Lâm Lang thích Quỳnh Chi, nếu như vậy, Quỳnh Chi cùng Cơ Lâm Lang ở bên nhau cũng không tồi, ít nhất nàng ấy có thể được chăm sóc rất tốt. Nếu Cơ Lâm Lang tự nguyện, nàng ấy hưởng thụ là được, hà tất phải có áp lực. Không thể không nói, ý tưởng này của Sầm Lan Chỉ ở một mức độ nào đó có thể nói là ích kỷ, nếu nàng không gặp được Vệ Cẩn Chi, cũng sẽ là người tồn tại không có khí tiết, giống như họa quốc yêu cơ.
Quỳnh Chi nghe tiểu thư nhà mình nói xong tức khắc lại xù lông, lần thứ hai vỗ bán đứng lên, trừng mắt nhìn nàng nói: "Như thế nào có thể như vậy, nếu ta phải gả cho... Thế tử, chúng ta chính là phu thê, phu thê là một thể, hắn yêu thích ta, coi trọng ta, ta đương nhiên cũng phải xem trọng hắn, sao có thể giống như người nói vậy!"
Quỳnh Chi tuy rằng không thích Cơ Lâm Lang, nhưng nàng ấy lại là cô nương chính trực. Lúc trước nàng ấy muốn tìm một nam nhân thành thật, trong nhà có chút tích lũy, chính vì muốn hai bên bình đẳng, sống nương tựa lẫn nhau, cảm giác cùng tiến cùng lùi.
Nếu nàng ta thật sự gả cho thế tử, nàng ấy khẳng định sẽ rất nghiêm túc đối đãi với phần tình cảm này cũng thích đối phương, hoặc ít nhất nàng sẽ nỗ lực thử đi thích hắn, cho dù không cách nào thích được, nàng ấy cũng muốn báo đáp hắn, tất nhiên không có khả năng làm chuyện như Sầm Lan Chỉ nói.
Một cô nương sinh ra không bình thường như Sầm Lan Chỉ, lúc trước có thể trưởng thành thành dáng vẻ như người thường, đều phải cảm ơn Quỳnh Chi nhiều năm làm bạn bên cạnh nàng, không ngừng ảnh hưởng nàng, Sầm Lan Chỉ ở ý nghĩa nào đó sắp bị Quỳnh Chi cải tạo thành công —— nếu nàng không gặp gỡ Vệ Cẩn Chi mà nói.
Vệ Cẩn Chi tự mình đem tất cả những thứ gọi là phương thức, vấn đề "người bình thường" nên có của nàng toàn bộ đều xóa đi, chỉ để nàng dựa theo ý muốn bản thân đi làm tất cả mọi chuyện, dựa theo ý nghĩ vốn có của nàng đi lý giải thế giới. Vệ Cẩn Chi từ việc nhìn trộm Sầm Lan Chỉ, trộm thấy trong mắt nàng một thế giới khác, càng sâu sắc hơn, cũng càng thêm tàn khốc, nhưng đây lại là thế giới Vệ Cẩn Chi thấu hiểu cũng rất yêu thích muốn tìm kiếm.
Đứa trẻ ngây thơ cùng tàn nhẫn, từ suy nghĩ của Sầm Lan Chỉ là có thể hiểu được, những người khác ngẫu nhiên sẽ cảm thấy ý tưởng của Sầm Lan Chỉ không thể tiếp thu, nhưng chỉ có Vệ Cẩn Chi, mỗi khi nghe được nàng nói những ý tưởng đó, đôi mắt liền tỏa sáng.
Sầm Lan Chỉ đối với Vệ Cẩn Chi mà nói, là trân bảo độc nhất vô nhị hắn tìm được, cần phải giấu ở địa phương an toàn nhất, ngày ngày lấy ra thưởng thức che chở. Hắn từng chút một mài đi vỏ ngoài của món bảo vật này, đem nàng mài giũa thành dáng vẻ vốn có, cũng là dáng vẻ hắn thích nhất. Không cần tạo hình, chính là nàng tự nhiên nhất, nàng như vậy mặc kệ là tốt đẹp hay là đáng ghê tởm, đều không thể làm sự yêu thích của hắn giảm bớt dù chỉ chút ít.
Vệ Cẩn Chi đối với Sầm Lan Chỉ độc chiếm cùng quý trọng, thậm chí vượt qua trình độ nam nhân bình thường yêu thích, coi trọng một nữ nhân, mang theo chút mê luyến dị dạng, yêu cùng thưởng thức quá mức. Đây cũng là nguyên nhân một đám người bình thường xung quanh, không có biện pháp lý giải tình cảm giữa hai người, bọn họ căn bản không cách nào chạm vào thế giới kia của hai người.
Quỳnh Chi cũng không thể hiểu được, cho dù thời gian nàng ta ở bên Sầm Lan Chỉ so với Vệ Cẩn Chi còn dài hơn rất nhiều, nàng ta vẫn không cách nào lý giải sự không bình thường của Sầm Lan Chỉ, chỉ hao hết tâm tư muốn nàng biến thành người bình thường.
Ngần ấy năm, dưới ảnh hưởng của nàng ấy đến Sầm Lan Chỉ, bản thân Quỳnh Chi cũng không phát hiện, nàng ấy khi còn rất nhỏ đã ở bên Sầm Lan Chỉ rồi, từ ban đầu vì mệnh lệnh trợ giúp nàng có hoàn cảnh sinh hoạt bình thường, đến sau này lại bắt đầu tự phát ảnh hưởng tất cả hành vi xử sự của tiểu thư, coi đây chỉ là ở chung bình thường, mà không cảm giác được Sầm Lan Chỉ muốn an tâm sẽ theo bản năng bắt chước nàng ấy cho rằng Quỳnh Chi là người bình thường.
Thấy Sầm Lan Chỉ không chút nào ý thức được điều bản thân đang nói có vấn đề gì, vô tội nhìn nàng ta, trong tay nhàm chán xoay đĩa trái cây mới hái, Quỳnh Chi lại lôi kéo nàng bắt đầu tận tình khuyên bảo, "Tiểu thư, làm người bình thường, thì không thể nghĩ như vậy. Người tưởng tượng, nếu Tứ công tử cũng mưu phản thất bại, người sẽ vứt bỏ hắn một mình vui vẻ sống sao?"
"Nhưng mà, ta thích Lan Đình, ngươi không thích Cơ Lâm Lang, chúng ta khác nhau, như thế nào có thể so sánh đây."
Quỳnh Chi nửa ngày cũng không nghĩ được nên phản bác như thế nào, bỗng nhiên như suy tư gì nhìn nàng nói: "Tiểu thư, ta bỗng nhiên cảm thấy người hiện tại, có hơi giống thời điểm lúc trước khi ta vừa đến bên cạnh người."
"Haiz, thôi, dù sao tiểu thư người không cần suy nghĩ loại vấn đề này." Sau đó nàng ta rất nhanh đem chuyện này quăng xa, tiếp tục bắt đầu buồn rầu chuyện tạo phản.
"Quỳnh Chi, ngươi sợ chuyện tạo phản sao?"
"Ta không sợ tạo phản, ta sợ tạo phản thất bại. Hơn nữa ta cũng buồn rầu, rốt cuộc muốn đáp ứng thế tử hay không." Quỳnh Chi tức giận trả lời, ảnh hưởng là lẫn nhau, trong bất tri bất giác, thái độ nào đó của Sầm Lan Chỉ cũng ảnh hưởng tới Quỳnh Chi, khiến cho năng lực thừa nhận của nàng ấy so với người bình thường cao hơn không ít, bình tĩnh lại nghiêm túc chính trực.
Sầm Lan Chỉ cười một chút, chọc chọc lên khuôn mặt Quỳnh Chi, "Còn có gì cần phải suy nghĩ đây, ngươi sẽ lo lắng tạo phản thất bại, chính là thuyết minh ngươi đã đồng ý hôn sự với Cơ Lâm Lang, nếu ngươi không muốn cùng hắn ở bên nhau, còn muốn xen vào chuyện tạo phản làm gì."
Bị Sầm Lan Chỉ trực tiếp chọc trúng trọng điểm Quỳnh Chi lập tức ngây người rồi. Nàng ấy nghĩ nghĩ ngữ khí có chút mơ hồ hỏi: "Là, là như thế sao?"
"Đương nhiên a, bằng không đây."
"Nhưng mà, ta cũng không thích thế tử, ta nhìn hắn cũng không có cảm giác như giữa tiểu thư cùng Tứ công tử."
"Loại chuyện nhất kiến chung tình, hấp dẫn lẫn nhau này, Quỳnh Chi chẳng lẽ ngươi cảm thấy rất dễ gặp được sao? Đại đa số mọi người vẫn là ở chung mới có thể xuất hiện cảm tình, cho nên ngươi là đã đang đi trên con đường nảy sinh cảm tình." Sầm Lan Chỉ nghiêm trang nói hươu nói vượn, Quỳnh Chi bị nàng lừa dối cả người xoay vòng rơi vào tròng, yên lặng phân tích chính mình có phải thật sự thích thế tử lạnh như băng nhưng lại ngoài dự đoán kia hay không, càng phân tích càng hỗn loạn, càng hỗn loạn lại càng để ý.
Một khi đã để ý, không có cảm tình cũng thành có.
Quỳnh Chi ở vấn đề tình cảm của mình bối rối, Sầm Lan Chỉ ở một bên quan sát trong chốc lát âm thầm nghĩ, hóa ra người bình thường nói chuyện tình cảm, thật đúng như Lan Đình nói. Hà tất băn khoăn nhiều như vậy đây, quá mệt, vẫn như nàng cùng Lan Đình là tốt nhất.
Quỳnh Chi một lần rối rắm này liền rối rắm vài ngày, sau đó Sầm Lan Chỉ cũng bắt đầu không cao hứng. Vì Vệ Cẩn Chi cùng Cơ Lâm Lang có việc phải đi làm, là chuyện quan trọng xúi giục tướng quân nào đó, giúp tăng cường binh lực cho phe mình. Vùng Giang Nam tuy rằng phồn hoa, kinh tế phát triển hơn Bắc triều mấy bậc, nhưng thứ nhất diện tích quá nhỏ, thứ hai chính là binh lực không đủ, ít nhất trước mắt số binh bọn họ nắm giữ trong tay còn chưa đủ để cùng Xương Nhân Đế chống lại.
Vị tướng quân này là một trong vài vị tướng quân Vệ Cẩn Chi muốn thuyết phục, Sầm Lan Chỉ còn đưa ra chủ ý, nếu không, liền ép vị tướng quân này lặng lẽ tới Giang Nam gặp mặt Cơ Lâm Lang. Thân là quân sư đứng sau lưng Vệ Cẩn Chi cũng phải đi, mà Sầm Lan Chỉ không muốn nhúc nhích, bởi vì có đi nàng cũng không thể cùng Vệ Cẩn Chi làm chút chuyện thích làm.
Hơn nữa Vân Thanh Thu ở một bên cười ha hả nhìn, Sầm Lan Chỉ dứt khoát liền ở Vô Danh trang chờ Vệ Cẩn Chi trở về, cũng chỉ thời gian mấy ngày mà thôi. Vừa lúc hắn không ở đây, cũng đỡ phải hai người đều không nhịn được.
Trước kia, Vệ Cẩn Chi nói hai mùa đông xuân ở Vô Danh trang tu dưỡng, kỳ thật cũng vì thuận tiện làm một số việc, cũng sẽ giống như lúc này phải đi ra ngoài vài hôm, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy không yên tâm như bây giờ. Vào một ngày trời cũng tính là sáng sủa, Vệ Cẩn Chi mang theo Đông Phong và Nam Phong, cùng Cơ Lâm Lang và ba hộ vệ của hắn cùng nhau rời khỏi Vô Danh trang.
Sầm Lan Chỉ nhìn theo hắn rời đi, cả người tinh - khí - thần rõ ràng đều không tốt như lúc trước, lười biếng, giống như dáng vẻ lúc trước chưa gặp Vệ Cẩn Chi.
"Ừm, làm cái gì tốt đây, mùa đông quả nhiên vẫn buồn ngủ." Nàng ngáp một cái trở về ngủ.
Vô Danh trang bởi vì nam chủ nhân đi ra ngoài mà có vẻ quạnh quẽ hơn, vào đêm thứ ba sau khi Vệ Cẩn Chi rời đi, không trung bắt đầu rơi xuống một trận tuyết nhỏ, tới nửa đêm bay lả tả dầy hơn, buổi sáng dậy, trên núi Vô Danh trang, những cái cây rụng trụi lá đều chất đầy tuyết trắng, cảnh đẹp động lòng người.
Vốn dĩ nên giống ngày thường, Vô Danh trang sáng sớm hôm nay, bởi vì một tin tức xấu mà sôi trào. Phu nhân của bọn họ, chính là vị phu nhân mỹ lệ được công tử yêu sâu sắc, cực coi trọng, không thể hiểu được mất tích trong phòng.
LLKK: Bắt đầu từ đây con đường anh chị xa nhau xa vời vợi... Editor chân thành, thật thà, trung thực spoil nhân ngày cá tháng tư
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz