Design con đường vào tim em (My little designer)
Chương 24
Sau khi "trận bao vây" bất ngờ ở bến Bạch Đằng kết thúc, cảm giác căng thẳng trong Y Lan vẫn chưa kịp tan hết. Ánh đèn flash, tiếng bàn tán, những ánh mắt tò mò như vẫn còn vương lại đâu đó, khiến ngực cô nặng trĩu dù người đã rời khỏi hiện trường.
Ngay khi tách ra khỏi đám đông, Ngọc Hân bất ngờ ôm chặt lấy Y Lan.
Cái ôm đến rất nhanh, rất chặt, như thể chỉ cần buông ra một chút thôi là bạn mình sẽ lại bị cuốn vào một vòng xoáy nào đó không kiểm soát được. Ngọc Hân gần như líu cả lưỡi, giọng run run:
— Xin lỗi... xin lỗi Lan nhiều nha! Tui đứng ngay đó mà không làm được gì cả. Tui đáng lẽ phải kéo mình đi sớm hơn...
Y Lan hơi sững lại một giây, rồi bật cười khẽ. Cô vỗ nhẹ lưng bạn, động tác quen thuộc và dịu dàng.
— Không sao đâu mà. Thật sự không sao. Tụi mình đâu ngờ mọi chuyện lại thành ra vậy.
Cô nói bằng giọng bình tĩnh, nhưng chính Ngọc Hân lại là người hiểu rõ nhất — Y Lan luôn như thế. Luôn trấn an người khác trước, còn cảm xúc của mình thì lặng lẽ nuốt xuống.
Anh Minh đứng bên cạnh nhìn hai cô gái, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu như ngầm xác nhận rằng mọi chuyện đã ổn. Chị Luyến và anh Bảo cũng thở phào, không khí trong nhóm cuối cùng cũng nhẹ đi phần nào sau một buổi tối quá nhiều biến động. Anh Kiên đã xin phép tách nhóm về trước từ lúc nãy vì có việc riêng, nên giờ chỉ còn lại mấy người đứng dưới ánh đèn đường vàng nhạt.
Sau vài câu dặn dò ngắn gọn, cả nhóm quyết định gọi taxi. Y Lan bắt xe riêng về nhà anh họ Vinh, còn anh Hải, chị Luyến, anh Bảo và Ngọc Hân cùng về khách sạn. Trước khi đóng cửa xe, Ngọc Hân còn cố nhoài người ra, dặn với theo:
— Về tới nhà nhắn tui liền đó, nghe chưa?
Y Lan bật cười, giơ tay làm động tác "ok", rồi cửa xe khép lại, để lại cô một mình trong khoang xe yên tĩnh.
Chiếc taxi lăn bánh, ánh đèn thành phố vụt qua cửa kính như những dải sáng mờ. Y Lan tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại. Lúc này đây, khi không còn ai bên cạnh, cảm giác mệt mỏi mới ập đến rõ ràng. Không phải mệt vì đi lại nhiều, mà là mệt vì phải đứng giữa sự chú ý không mong muốn, vì những ánh nhìn soi mói, vì cảm giác bị đặt vào trung tâm mà bản thân chưa bao giờ muốn.
Về đến nhà anh họ Vinh thì đã hơn mười một giờ đêm.
Điều khiến Y Lan bất ngờ là căn nhà vẫn sáng đèn. Ánh sáng ấm áp hắt ra từ phòng khách khiến lòng cô dịu lại một chút. Vừa mở cửa bước vào, cô đã thấy chị Ly từ trong bếp đi ra, trên tay vẫn còn cầm chiếc cốc nước.
— Lan về rồi hả em?
Giọng chị Ly nhẹ hẳn đi, thở phào rõ rệt. Chị tiến lại gần, nhìn Y Lan từ đầu đến chân như để chắc chắn rằng cô hoàn toàn ổn.
— Vừa rồi chị coi được mấy đoạn video ngoài bến Bạch Đằng đó... Trời ơi, chị coi mà lo muốn chết.
Y Lan khẽ cười, cúi đầu tháo giày.
— Em không sao đâu chị. Chỉ là hơi ồn ào chút thôi.
Chung Quân và Linh Ly đã ngủ từ sớm để mai còn đi học, cả căn nhà vì thế yên tĩnh hơn hẳn. Hai chị em ngồi xuống sofa, nói chuyện với nhau vài phút ngắn ngủi. Chị Ly hỏi han đủ thứ, từ việc có bị ai làm khó không, có mệt không, có cần ăn thêm gì không. Y Lan trả lời từng câu, giọng nhẹ nhàng, không kể quá nhiều, chỉ giữ lại những điều vừa đủ để người đối diện yên tâm.
Anh Vinh đêm nay trực đơn vị nên không về được. Chị Ly nhắc đến chồng, giọng có chút nghẹn lại nhưng cũng quen rồi. Công việc của anh vốn là vậy.
Trước khi về phòng, hai chị em chúc nhau ngủ ngon. Y Lan lên phòng, khép cửa lại, cuối cùng cũng có được một khoảng không gian riêng đúng nghĩa.
Cô vệ sinh cá nhân, rửa mặt, đánh răng, thay đồ ngủ. Những động tác quen thuộc diễn ra một cách máy móc, đầu óc cô lúc này mới bắt đầu thả lỏng. Y Lan kéo tóc lên cao, chuẩn bị trèo lên giường thì theo thói quen đưa tay tìm chiếc móc khóa con cừu hồng gắn trên túi nhỏ.
Không thấy.
Cô khựng lại.
Y Lan cau mày, lục lại túi một lần nữa. Ngăn ngoài. Ngăn trong. Túi nhỏ. Túi khóa kéo. Không có.
Tim cô bỗng đập nhanh hơn.
Cô vội vàng đổ hết đồ trong túi ra giường: điện thoại, ví, son, khăn giấy, chìa khóa... Mọi thứ đều ở đó, chỉ thiếu đúng một thứ.
Chiếc móc khóa con cừu hồng.
Cảm giác hoảng loạn tràn lên gần như ngay lập tức. Y Lan đứng bật dậy, tim đập thình thịch. Cô chạy vội ra ngoài phòng khách, nhìn quanh, rồi quay lại phòng, cúi xuống kiểm tra dưới gầm giường, trên bàn, trong phòng tắm — vô ích. Cô lục lại lần nữa, cẩn thận hơn, chậm hơn, như sợ mình bỏ sót. Nhưng kết quả vẫn vậy. Chiếc móc khóa đã biến mất thật rồi.
Quay lại phòng, Y Lan ngồi thụp xuống mép giường, hai tay siết chặt vào nhau. Ngực cô nặng trĩu, hơi thở dần gấp gáp.
Chiếc móc khóa ấy không chỉ là một món đồ nhỏ bé.
Đó là món quà bố tặng cô vào đúng ngày bức ảnh kia được chụp. Ngày mà cô còn quá nhỏ để hiểu hết ý nghĩa của những gì xung quanh, nhưng vẫn nhớ rất rõ cảm giác được bố bế trên tay, được đội chiếc mũ quá khổ ấy, được nghe tiếng cười trầm ấm vang lên ngay bên tai.
Sau này, khi bố không còn nữa, chiếc móc khóa ấy trở thành thứ cô luôn mang theo bên mình. Như một cách nhắc nhớ rằng có một người từng yêu cô đến mức nào, từng tự hào về cô ra sao.
Mất nó... giống như đánh rơi một phần ký ức không thể thay thế.
Nước mắt Y Lan trào ra lúc nào không hay. Cô cắn môi, cố kìm lại nhưng vô ích. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh bến Bạch Đằng, dòng người đông nghịt, khoảnh khắc cô lẩn đi vội vàng... và nỗi sợ hãi dâng lên rõ rệt.
Cổ họng nghẹn lại, mắt cay xè.
"Không được... không thể mất được..."
Cô cố gắng nhớ lại từng khoảnh khắc trong buổi tối hôm nay. Lúc nào cô còn cầm túi? Lúc nào cô chen ra khỏi đám đông? Có thể đã rơi ở bến Bạch Đằng không? Hay lúc lên taxi?
"Nếu nó rơi lại ở đó thì sao?"
"Nếu ai đó nhặt được mà không trả lại thì sao?"
Trong căn phòng yên tĩnh, Y Lan ôm lấy hai đầu gối, nước mắt rơi lặng lẽ. Lần đầu tiên trong đêm nay, cô thực sự hoảng loạn. Ngoài cửa sổ, thành phố vẫn sáng, vẫn ồn ào, như thể mọi thứ chẳng hề hay biết rằng với Y Lan, thế giới vừa thiếu đi một mảnh rất quan trọng.
_______________________________________________________________
Đoàn xe quân sự rời bến Bạch Đằng trong ánh đèn vàng trải dài trên mặt đường ven sông. Tiếng động cơ đều đều vang lên, hòa vào nhịp sống ban đêm của thành phố. Sau một ngày sơ duyệt kéo dài, mệt mỏi nhưng trọn vẹn, phần lớn các chiến sĩ đều mang theo cảm giác hân hoan rất rõ rệt — một thứ cảm xúc chỉ có được khi khoác trên mình bộ quân phục, đứng giữa đội hình chỉnh tề, biết rằng bản thân đang góp một phần nhỏ bé vào một sự kiện mang ý nghĩa lớn lao.
Trên các xe của khối Sĩ Quan Phòng Không – Không Quân, tiếng cười nói vẫn rôm rả. Mấy anh em dựa lưng vào ghế, kể lại những khoảnh khắc suýt lệch nhịp, những lần chỉnh hàng cuối cùng dưới cái nắng gắt ban ngày, rồi tranh nhau đoán xem ngày chính lễ sẽ đông đến mức nào. Không khí nhẹ nhõm, phấn khởi, có chút tự hào rất "đúng chất lính".
Bên xe của Sĩ Quan Bộ đội Biên Phòng, giọng nói trầm ấm xen lẫn tiếng cười khẽ. Có người tranh thủ gọi điện báo về nhà rằng mình vẫn ổn, có người ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, môi vẫn còn cong cong như đang giữ lại một nụ cười chưa tan.
Khối Sĩ Quan Cảnh Sát Biển và Cảnh Sát Cơ Động cũng chẳng kém. Mấy câu bông đùa quen thuộc, vài cái vỗ vai đầy tình đồng đội, tiếng chai nước khẽ chạm nhau lách cách. Một ngày mệt, nhưng là cái mệt dễ chịu.
Chỉ riêng xe của khối Sĩ Quan Lục Quân... không khí hoàn toàn trái ngược.
Cả khoang xe im lặng đến mức nghe rõ tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Không ai nói chuyện. Không ai đùa cợt. Những gương mặt vốn quen với nụ cười và sự ồn ào giờ đây đều giữ vẻ nghiêm nghị lạ thường.
Mọi ánh mắt — dù kín đáo hay không — đều hướng về hai người đang ngồi cách nhau vài hàng ghế: Đại úy Vũ Can Trường và Thượng úy Đỗ Trung Hiệp.
Đại úy Vũ Can Trường ngồi một bên, lưng thẳng, tay đặt trên đùi, gương mặt bình thản đến lạnh lùng. Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, không biểu lộ cảm xúc, nhưng những người quen biết đều nhận ra: đó là vẻ điềm tĩnh trước khi bước vào một cuộc đối đầu.
Bên kia, thượng úy Đỗ Trung Hiệp ngồi im lặng. Khác với Trường, anh hơi cúi đầu, ánh mắt trầm xuống. Một tay đặt trên đầu gối, tay còn lại vô thức mân mê túi quần — nơi chiếc móc khóa con cừu hồng đang nằm gọn bên trong, như một vật cần được bảo vệ tuyệt đối.
Hiệp không nghe thấy những tiếng cười nói ở các xe khác. Trong đầu anh lúc này chỉ có một hình ảnh duy nhất — Y Lan đứng giữa vòng vây ánh đèn, gương mặt cố giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự lúng túng. Và cả khoảnh khắc anh cúi xuống nhặt chiếc móc khóa ấy lên, nhìn thấy tấm ảnh nhỏ bên trong.
Hình ảnh người cha trong bộ quân phục lục quân, nụ cười hiền hậu, ánh mắt đầy yêu thương.
Tim anh lúc đó như bị ai siết chặt.
Cái "tình huống" ở bến Bạch Đằng vừa rồi vẫn còn quá mới, quá rõ ràng để có thể coi như chưa từng xảy ra. Ai cũng đã nhìn thấy. Ai cũng hiểu. Và chính vì hiểu, nên không ai dám tùy tiện mở miệng.
Ngay cả Thượng úy Nguyễn Trí Tùng — người nổi tiếng là "cây hài" của đơn vị, hào sảng, đi đến đâu là mang theo tiếng cười đến đó — cũng chỉ ngồi im lặng bên cạnh Hiệp. Tùng liếc nhìn bạn mình vài lần, rồi lại thôi. Anh thấy rõ sự khác thường ở Hiệp: ánh mắt trầm hẳn xuống, vai hơi căng, bàn tay phải cứ vô thức đưa vào túi quần, mân mê thứ gì đó như đang bảo vệ một vật vô cùng quan trọng. Nhiều lần muốn mở miệng trêu một câu cho bớt không khí nặng nề, nhưng mỗi lần liếc sang thấy gương mặt suy tư của bạn mình, anh lại nuốt lời vào trong.
Tùng hiểu Hiệp hơn ai hết.
Hiểu rằng khi Hiệp im lặng như vậy, nghĩa là trong lòng đang có một điều gì đó rất nghiêm túc. Không phải kiểu cảm nắng thoáng qua. Không phải nhất thời.
Cả xe chìm trong sự im lặng kéo dài, tưởng như sẽ cứ thế cho đến khi về đơn vị.
Cho đến khi Đại úy Trường lên tiếng.
Giọng anh vang lên rõ ràng, dứt khoát, không hề vòng vo:
— Thượng úy Hiệp.
Cả xe như nín thở.
Hiệp khẽ giật mình, ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh gặp ánh mắt Trường — một ánh nhìn thẳng thắn, không giấu giếm, mang theo sự thăm dò và cả thách thức.
— Lúc ở bến Bạch Đằng, — Trường nói tiếp, giọng đều đều nhưng sắc lạnh, — đồng chí cố tình chen vào giữa tôi và cô ấy. Vì sao đồng chí lại can thiệp vào?
Câu hỏi thẳng thắn đến mức không ai kịp phản ứng. Không khí trên xe đặc quánh lại, như thể chỉ cần thêm một lời nữa là sẽ chạm ngưỡng căng thẳng.
Tùng khẽ nuốt nước bọt. Mấy chiến sĩ ngồi xa hơn khẽ nuốt nước bọt, trao đổi ánh nhìn, vừa bất ngờ, vừa... hứng thú. Có người đưa tay lên chỉnh mũ, có người quay mặt nhìn ra cửa kính, giả vờ không nghe nhưng tai thì căng hết cỡ. Chưa ai từng nghĩ sẽ được chứng kiến một cuộc "đối đầu" trực diện như thế này, lại là giữa hai sĩ quan cùng tuổi, cùng phong độ, cùng nổi bật.
Hiệp im lặng vài giây.
Trong khoảng lặng ngắn ngủi ấy, tay anh lại vô thức siết nhẹ chiếc móc khóa trong túi quần. Hình ảnh Y Lan hiện lên rất rõ — ánh mắt bối rối, dáng người nhỏ bé giữa vòng vây, cảm giác sợ hãi mà cô cố giấu đi sau vẻ bình tĩnh.
Anh hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên.
— Vì tôi có tình cảm với cô ấy.
Không vòng vo. Không né tránh. Không tìm lời lẽ trung lập.
Chỉ một câu nói, dứt khoát và rõ ràng.
Cả xe gần như nín thở.
Có người tròn mắt. Có người khẽ nhướng mày. Có người suýt bật cười vì bất ngờ, nhưng rồi lại kịp kìm lại. Tùng quay sang nhìn Hiệp, ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên và... tự hào.
Trường hơi sững lại trong một khoảnh khắc rất ngắn, nhưng đủ để người đối diện nhận ra. Anh nhìn Hiệp, ánh mắt sắc hơn, nhưng không hề có tức giận, chỉ là một sự đánh giá rất thẳng thắn.
— Ra là vậy.
Anh khẽ gật đầu, như đã xác nhận được điều mình muốn biết.
— Vậy thì, — Trường nói tiếp, giọng trầm xuống, — xem ra chúng ta đều có cùng một mục tiêu.
Không ai lên tiếng. Không ai chen vào.
Trong khoang xe lặng im ấy, sự cạnh tranh đã hiện hữu rõ ràng, không cần thêm lời thách thức nào nữa. Hai người đàn ông, hai con đường khác nhau, nhưng cùng hướng về một người con gái — và không ai có ý định lùi bước.
____________________________________________________________
Đêm đã gần sang ngày mới.
Trong căn phòng nhỏ dành cho khách ở nhà anh họ Vinh, ánh đèn ngủ màu vàng dịu hắt xuống nền gạch lạnh, tạo nên một không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ khẽ nhích từng nhịp. Y Lan ngồi trên mép giường, hai tay siết chặt lấy chiếc túi xách đặt trên đùi, tim đập dồn dập như vừa chạy một quãng đường rất dài.
Cô đã lục tung mọi ngóc ngách.
Túi xách. Áo khoác. Túi quần. Bàn trang điểm. Cả khe ghế sofa ngoài phòng khách lúc nãy cô ngồi nói chuyện với chị Ly. Không có.
Chiếc móc khóa con cừu hồng — biến mất thật rồi.
Trong vài phút đầu tiên, Y Lan vẫn còn tự trấn an mình. Có thể cô để quên trong túi khác. Có thể rơi đâu đó trong nhà. Nhưng càng tìm, lòng cô càng trống rỗng. Một cảm giác hoảng loạn chậm rãi lan ra, không ập đến dữ dội mà dai dẳng, bóp nghẹt lồng ngực.
Đó không chỉ là một chiếc móc khóa.
Đó là kỷ vật.
Là món quà bố tặng cho cô đúng ngày bức ảnh ấy được chụp — ngày mà cô còn bé xíu, được bố bế trong vòng tay, cười hồn nhiên chẳng biết gì về hai chữ "mất mát". Từ ngày bố hy sinh, Y Lan luôn mang theo chiếc móc khóa ấy bên mình, như một thói quen, như một sợi dây níu giữ cảm giác an toàn.
Bây giờ, sợi dây đó... không còn nữa.
Y Lan cúi đầu, bờ vai run lên rất khẽ. Cô cắn môi thật chặt, cố ngăn dòng nước mắt đang trực trào. Không được khóc. Không phải lúc này. Nhưng càng cố kìm, cổ họng cô càng nghẹn lại.
Cô với tay lấy điện thoại, màn hình sáng lên, hiển thị 23:56. Gần 12 giờ đêm rồi.
Ngón tay Y Lan dừng lại ở danh bạ quen thuộc — Mẹ yêu. Cô Thu Lam.
Chỉ cần bấm gọi thôi. Chỉ cần nghe giọng mẹ thôi là cô sẽ ổn hơn một chút. Nhưng rồi Y Lan lại chần chừ. Giờ này mẹ chắc đã ngủ. Cô biết mẹ sẽ lo lắng đến mức nào nếu nghe giọng con gái khóc vào giờ này. Mẹ vốn ngủ không sâu, chỉ cần một cú điện thoại lúc nửa đêm thôi là sẽ lo lắng, trằn trọc mãi không yên.
Y Lan không muốn làm mẹ lo. Không. Không gọi mẹ.
Cô tắt màn hình, hít một hơi thật sâu, rồi lại bật điện thoại lên lần nữa. Lần này, ngón tay dừng ở một cái tên khác.
Anh Huy.
Anh trai cô — Nguyễn Minh An Huy.
Người lúc nào cũng làm việc đến khuya, dù đã về nhà vẫn còn ngồi bên laptop xử lý nốt công việc. Người luôn là chỗ dựa thầm lặng của cô, không nói nhiều, nhưng lúc cần thì chưa bao giờ vắng mặt.
Y Lan nhấn gọi.
Tiếng chuông đầu tiên vang lên trong không gian tĩnh lặng, nghe dài hơn bình thường. Cô nín thở.
Chuông thứ hai.
Chuông thứ ba.
Ngay khi Y Lan nghĩ rằng anh có lẽ đang bận làm hoặc chưa kịp nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc, trầm và ấm:
"Alo? Lan à?"
Chỉ cần nghe thấy giọng anh, tất cả những gì Y Lan cố gắng kìm nén từ nãy đến giờ lập tức vỡ òa.
— Anh ơi... — cô chưa kịp nói hết câu đã bật khóc nấc lên, giọng vỡ vụn.
Bên kia im lặng đúng một giây. Rồi giọng anh trai trở nên nghiêm lại, dứt khoát hơn.
"Lan, bình tĩnh. Anh đây. Em nói từ từ thôi."
Tiếng gõ bàn phím phía sau dừng hẳn lại. Có tiếng ghế xê dịch. Rõ ràng anh đã gạt công việc sang một bên.
Y Lan hít hít mũi, cố gắng nói thành câu, kể lại từ lúc ở bến Bạch Đằng, đám đông, ánh đèn flash, sự lúng túng... rồi đến lúc về nhà, phát hiện chiếc móc khóa không còn nữa. Mỗi lần nhắc đến bố, giọng cô lại run lên, nước mắt rơi không kiểm soát.
Anh Huy nghe hết.
Không cắt lời. Không xen ngang.
Khi Y Lan nói xong, đầu dây bên kia im lặng vài giây — một khoảng lặng đủ để cô nghĩ rằng anh đang suy nghĩ rất kỹ.
Anh Huy dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại một chút. Anh hiểu rõ hơn ai hết chiếc móc khóa đó quan trọng với Y Lan đến mức nào. Không chỉ là kỷ vật, mà là sợi dây nối cô với ký ức về người bố đã hy sinh, là thứ giúp cô cảm thấy mình vẫn còn được bảo vệ, còn được yêu thương.
"Lan," anh nói chậm rãi, trầm ấm, cố tình hạ giọng thấp xuống, "em nghe anh nói này."
"Anh biết món đó quan trọng với em thế nào."
Y Lan im lặng, chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ.
"Bây giờ em đang mệt, lại còn xúc động. Càng lo càng không nghĩ được gì đâu," anh nói tiếp. "Chiếc móc khóa đó không tự nhiên mà biến mất. Nó có thể rơi ở đâu đó thôi. Và anh tin... nó sẽ quay lại với em."
Y Lan nắm chặt điện thoại, nước mắt vẫn rơi nhưng nhịp thở đã chậm lại, khẽ gật đầu dù biết anh không nhìn thấy.
"Em không làm mất bố. Em chỉ... tạm thời làm rơi một kỷ vật thôi. Và kỷ vật thì vẫn có thể tìm lại được."
— Nhưng nhỡ... — Y Lan ngập ngừng, nỗi sợ len vào từng câu chữ. — Nhỡ ai đó nhặt mất thì sao?
"Nếu là người xấu, họ đã không giữ nó đâu," anh Huy đáp ngay, giọng chắc nịch. "Còn nếu là người tốt... thì họ sẽ tìm cách trả lại."
Giọng anh bình thản, vững vàng, như một cái neo giữ cho cảm xúc của cô không trôi quá xa.
"Em đi rửa mặt," anh Huy tiếp lời, "uống chút nước ấm, rồi nằm xuống ngủ. Sáng mai tỉnh táo hơn, mình sẽ nghĩ cách. Anh tin... món đồ đó chưa đi đâu xa đâu."
Có một sự chắc chắn trong giọng nói của anh — không phải lời an ủi suông, mà là niềm tin thật sự.
Y Lan khẽ đáp, giọng nhỏ đi:
— Dạ...
"Ngủ đi, nhóc," anh Huy dịu giọng. "Có anh đây rồi. Dù anh có ở xa, có chuyện gì thì cứ gọi anh."
Cuộc gọi kết thúc.
Y Lan đặt điện thoại xuống, ngồi yên một lúc lâu. Trong lòng vẫn còn trống trải, nhưng không còn hoảng loạn như ban đầu. Cô đứng dậy, làm theo lời anh trai, bước vào phòng tắm, vốc nước lạnh lên mặt. Nhìn mình trong gương — đôi mắt đỏ hoe, nhưng ánh nhìn đã dịu lại.
Cô trèo lên giường, kéo chăn lên đến ngực, nhắm mắt.
Ở đâu đó, rất xa, chiếc móc khóa con cừu hồng vẫn đang nằm trong túi áo của một người lính — như một sợi dây vô hình, lặng lẽ nối hai con người chưa hề hay biết rằng số phận của họ vừa chạm vào nhau, sâu hơn cả những gì cả hai có thể tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz