ZingTruyen.Xyz

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 7

Chương 19: Kỳ Lân gánh vác tất cả (2)

XiaoYing0820

Bàn Tử oán trách nói: "Tiểu Ca, tôi bảo cậu đi lau cửa sổ, chứ không phải lau cái này, nếu biết cậu cần cù chăm chỉ như thế thì khi nãy tôi giao việc lau sàn cho cậu luôn cho rồi."

Muộn Du Bình lắc đầu, thử sờ một cái, ngửi một cái, tôi mới phát hiện ra thứ chất lỏng mà hắn ta sờ vào kia có màu xanh biếc.

"Phai màu à? Không thể nào." Bàn Tử điếng cả người, "Mẹ kiếp, mụ nội nhà nó, chả nhẽ đây là hàng giả à?"

Tôi cũng giật thót cả mình, thôi bỏ mẹ lần này gặp tai ương đổ máu rồi, ban nãy mấy nhân viên phục vụ kia có vẻ rất cẩn thận với vật này, nên tôi cứ tưởng nó là đồ thật. Nhưng cũng có thể là trường hợp bất ngờ, nếu như món đồ này là giả, tức là phiên đấu giá kia bên bán đã có hành vi dối trá rồi, bây giờ nếu như hắn cứ một mực khăng khăng món đồ trên phiên đấu giá là hàng thật, nhưng đến khi rơi vào tay bọn tôi lại biến thành hàng giả, thế thì cả đám chúng tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết được nỗi oan khiên này.

Đang định lại gần nhìn cho kỹ, Muộn Du Bình lại nói không phải, rồi còn không cho bọn tôi sờ vào thứ đó: "Có độc." Nói rồi, hắn chìa tay ra cho chúng tôi xem, phần da thịt nơi hắn vừa sờ vào khối ngọc giờ đã nổi lên hẳn một mảng mẩn đỏ, đồng thời còn có xu hướng lan ra khắp cả gan bàn tay.

Tôi lại càng phát khiếp, Bàn Tử vỗ tay cái đét, nói: "A, tôi biết rồi, nghe nói người Mỹ thường hay bôi một lớp chất hóa học gì đó lên đồ cổ để chống trộm, kẻ nào chạm phải sẽ bị dị ứng sau đó lăn ra bất tỉnh nhân sự. Í, thế sao vừa rồi tôi không bị gì?"

"Anh dùng áo bọc nó lại, chắc là đã đủ ngăn cách rồi. Thứ này hút hơi ẩm sẽ tan ra."

Những nốt mẩn đỏ trên tay Muộn Du Bình không lan ra nữa, hắn cũng chẳng có dấu hiệu ngất xỉu gì cả, dường như hắn không thèm đếm xỉa gì đến nó. Bàn Tử dùng khăn mặt bọc khối ngọc tỷ lại rồi cùng Muộn Du Bình ra ngoài xối nước.

Sau khi rửa sạch, khối ngọc tỷ lại càng trở nên lung linh tinh xảo hơn nữa, lúc ở ngoài sân, chúng tôi soi nó dưới ánh mặt trời, bao nhiêu chi tiết lúc nãy không thấy rõ bấy giờ mới nổi hết lên. Tôi nhận thấy khối ngọc tỷ này được chạm khắc tinh xảo cực kỳ, phải đến mức xuất thần nhập hóa, món đồ này nếu không phải đồ cổ thì cũng phải là một kiệt tác nghệ thuật hẳn hoi.

Lúc này tôi mới yên tâm, nghĩ bụng may quá, may quá.

Bây giờ tôi mới quan sát kỹ lưỡng toàn bộ khối ấn nữu. Thì ra phần nữu chạm khắc hình một con Kỳ Lân đạp lên ma quỷ, Kỳ Lân ngẩng đầu ưỡn ngực, giẫm lên một con quỷ nhỏ ba đầu, con quỷ xòe móng cào lên móng Kỳ Lân, thế nhưng, khi nhìn lại thật kỹ, tôi lại phát hiện, con Kỳ Lân này cũng được tạo thành từ vô số con quỷ nhỏ khác quấn quít vào nhau, nét điêu khắc tinh xảo đến tột bậc. Toàn bộ bức tượng này dường như không phải là Kỳ Lân đạp quỷ, mà là quỷ hợp thành Kỳ Lân. Mà những con quỷ này trên mình đều có vảy, tổng thể trông lại giống như mãng xà uốn mình.

Ngọc tỷ quỷ nữu long ngư.

"Quỷ nữu" thì đúng là danh xứng với thực, nhưng "long ngư" thì ở đâu nhỉ, tôi chỉ thấy mấy đường hoa văn trông như rắn. Lại đổi sang một góc khác để nhìn, chúng tôi mới phát hiện, hình Kỳ Lân lại biến thành một tập hợp của vô số long ngư, tức là, những con quỷ đi khi xoay ngang ra nhìn, có thể thoáng thấy nét của long ngư.

Đỉnh.

Là một người có vốn kiến thức nhất định về thủ công mỹ nghệ truyền thống Trung Hoa, tôi biết ngay vật này có giá trị khủng khiếp đến mức nào. Trên thị trường đồ cổ, hình dáng, sự sáng tạo, tay nghề kỹ thuật và bối cảnh là bốn yếu tố cực kỳ quan trọng của một món đồ cổ, thông thường trong bốn yếu tố này chỉ cần có một yếu tốt tuyệt hảo là giá trị món đồ đã cao ngất rồi, thế mà, vật này, cả bốn yếu tố đều đạt mức gần như là cực hạn, vậy thì cái giá chốt ở phiên đấu giá ban nãy kỳ thực cũng không tính là cao, nếu không bị bọn tôi quấy rối, mức giá chốt có khi phải lên đến tầm cỡ con số thiên văn ấy.

Nghĩ mà toát hết cả mồ hôi lạnh, tôi mà là người bán, bị kẻ khác cướp mất vật này chắc tôi cũng quyết không tha cho kẻ đó, nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy, một món đồ tuyệt đỉnh như thế, vậy mà bọn tôi chạy thoát có vẻ dễ dàng quá. Cứ như thể cả đống biện pháp bảo vệ của bọn họ chỉ là trò đùa vậy.

Hình dáng Kỳ Lân cảm giác có vẻ giống với hình xăm trên người Muộn Du Bình, nhưng mà, tôi biết là chúng không hề giống nhau. Thực ra thì hình dáng Kỳ Lân cũng đều na ná nhau ấy mà.

Bàn Tử nhìn mà chảy cả nướng miếng, nói: "Phải đếm thử số lượng long ngư với quỷ xem sao, ngộ nhỡ con số của cá với quỷ có gì đặc biệt thì sao, vậy thì càng tuyệt vời." Nói đoạn, anh ta bắt đầu đếm, mới đếm được một chút, anh ta đã "ôi chao" một tiếng, nói, "Không xong, hình dáng của nó có vấn đề rồi."

"Sao thế?" Tôi hỏi.

"Con quỷ này thiếu một cái đầu." Anh ta chỉ cho tôi xem, tôi vừa nhìn, quả nhiên trên đường nét chạm trổ vô cùng tinh tế tự dưng xuất hiện một mặt cắt rất đột ngột, bởi vì toàn bộ bức tượng này được điêu khắc quá cầu kỳ, cho nên cũng không đi đếm làm gì, vậy mới không phát hiện được chi tiết nhỏ này.

Tôi nhìn khắp toàn bộ khối ngọc tỷ một lượt, không chỉ một chỗ, mà có đến ba chỗ có vấn đề. Nhưng quái là, chỗ bị cắt mất cực kỳ trơn nhẵn, cứ như là cố ý làm vậy. Bàn Tử thử ướm lên tay, mới phát hiện ba vết cắt kia chính là điểm đặt ba ngón tay khi sử dụng ngọc tỷ.

"Biết 'đối hoa sam'của Bắc Kinh ngày xưa không?" Bàn Tử bỗng hỏi.

Tôi lắc đầu, Bàn Tử nói: "Hoa văn trên mã quái* và khảm kiên** cùng đối ứng nhau, lúc mặc khảm kiên, hai tay áo mã quái thêu hoa văn đám mây, trên khảm kiên thêu hoa văn trăng khuyết; lúc cởi khảm kiên, trên tay áo mã quái vẫn là hoa văn đám mây, nhưng trước ngực mã quái có hoa văn thêu hình trăng tròn. Đây gọi là 'tỏ, mờ, tròn, khuyết'***."

* Là một loại áo khoác ngoài (thường là) dài tay, mặc bên ngoài trường bào.

** Áo bông ngắn tay mặc ngoài.

*** Lấy ý từ một câu trong bài từ Thủy điệu ca đầu của Tô Thức.

Tôi quát: "Cái gì cơ, anh cứ nói toẹt luôn ra đi không được à?"

Bàn Tử nói: "Ý của Bàn gia nhà cậu đó là, cái đầu của ba con quỷ này thực ra là ba chiếc nhẫn, người đeo nhẫn cầm ngọc tỷ này, chiếc nhẫn vừa lúc đặt ở vị trí mặt cắt, ngọc tỷ này mới thành hình được. Tinh tế, mẹ kiếp, quá tinh tế."

Tôi suy nghĩ một lát, nghĩ bụng tinh tế thì tinh tế thật, hình như rất giống với Quỷ Tỷ trong ký ức của tôi, nhưng làm sao để chứng minh được nó có phải Quỷ Tỷ hay không, hoặc là có một mối liên hệ nào đó? Tôi bèn hỏi Muộn Du Bình: "Anh..." nhưng nghĩ lại, chắc chắn hắn ta đã quên sạch bách rồi, có hỏi cũng như không.

Dường như Muộn Du Bình cũng chẳng có hứng thú gì lớn lắm với chuyện này, không có tỏ ý gì hết, trong khi Bàn Tử lại yêu thích thứ này đến mức không nỡ rời tay, cứ như là muốn nuốt chửng nó vào bụng luôn ấy: "Mẹ nó chứ, lần này vớ bẫm thật rồi, Thiên Chân, cậu đoán xem nếu tụi mình tung thứ này ra bán, ai có thể mua được đây?"

Tôi nghĩ một lát, bỗng có một linh cảm không lành: "Cái này, quả thực khó mà nói trước được."

Bỗng nhiên, từ bên ngoài vang lên mấy tiếng còi, dọa chúng tôi giật thót cả tim. Bàn Tử lập tức bọc đồ lại, nói: "Thôi, con bé kia đã về rồi, đừng nghĩ ngợi gì nữa, chúng ta cứ giữ thật kỹ thứ này đã, sớm muộn rồi cũng có người nói cho chúng ta biết, cứ cất đi trước đã."

Nói rồi, anh ta quay vào trong nhà. Bàn Tử rất thông minh, anh ta trèo lên xà nhà, nhét vào một khe hở giữa mấy viên gạch trên xà nhà. Đến lúc quay lại nhìn, quả nhiên Hoắc Tú Tú đã quay lại, còn mang theo vài người, khệ nệ bao lớn bao nhỏ, mang hết lên lầu. Đó là túi ngủ và những vật dụng cần thiết mà cô nàng đã nói từ trước. Bàn Tử phản ứng cực nhanh, lập tức giả bộ như chưa từng giở khối ngọc tỷ kia ra xem, mau miệng hỏi rượu đâu rượu đâu.

Hoắc Tú Tú lấy ra hai chai rượu không nhãn. "Rượu xái hảo hạng nhất đấy, bảo đảm ông anh không uống hết nổi."

"Điêu, rượu xái lại còn có hảo hạng à?" Bàn Tử nói. Nhưng thấy mấy người đi cùng lục tục chào rồi đi hết, mà tiểu nha đầu này vẫn chưa đi, thậm chí còn lúc trong túi ra một bọc thức ăn nhanh to tướng: "Đậu phộng chiên."

Tôi nhìn mấy người kia đi cả, lấy làm lạ hỏi: "Em không về à?"

"Em mà về thì mấy ông anh có mà thê thảm, nhà cổ, ba ông già, hai chai rượu xái, chỉ còn thiếu một cuộn thừng nữa thôi. Mấy ông uống xong rồi rủ nhau treo mình lên xà nhà hết." Cô nàng nói.

"Cộng thêm một con nữ quỷ cô em đây nữa, tụi này không treo không được." Bàn Tử nói.

Tôi hỏi: "Bà em có biết em ở đây không? Đừng để bà lo."

"Anh Ngô Tà, anh là quên thật hay là giả ngu đấy, tính em thế nào anh còn không nhớ à?" Tiểu nha đầu chớp chớp mắt, "Bà em không biết, nhưng bà sẽ không tìm em đâu, em tám tuổi đã tự đi máy bay rồi, Trường Sa Bắc Kinh đi đi về về, bà yên tâm cho em đi phượt suốt, với cả, lần này em đến đây, là để trao đổi bí mật với anh mà, chắc chắn là phải bảo đảm an toàn rồi."

Tôi quả thực không có tý ấn tượng gì với con bé này, nghe mà lấy làm lạ lắm, con nha đầu này tinh quái đến kỳ cục, tôi cũng không chịu kém cạnh, bèn giả ngu, hỏi: "Trao đổi thật đấy à? Anh tưởng em nói đùa, trao đổi thế nào? Làm sao mà anh tin được những lời em nói là thật?"

"Anh có thể thử em mà." Cô nàng cười nói.

"Thử? Thử thế nào?" Tôi nghĩ thầm, anh đây còn chưa biết cô em có tin tức gì đâu.

Bàn Tử giễu cợt nói: "Thiên Chân, con bé này không phải đang tán tỉnh cậu đấy chứ."

Tôi chọc anh ta một cú, bảo anh ta đừng có nói bậy, con bé kia liền bảo: "Thế này đi, em nói cho anh biết một chuyện, anh nghe xong là biết ngay em có tư cách trao đổi thông tin với anh hay không."

Tôi càng ngày càng thấy thú vị, bèn gật đầu, xem con bé này giở được trò gì.

Cô nàng nhìn tôi, giả vờ bí ẩn nói: "Hồi bé, trong lúc vô tình, em từng xem một cuốn băng ghi hình. Xem cuốn băng xong, em cảm thấy vô cùng quái lạ, bèn đi hỏi bà nội. Nhưng bà chẳng nói gì cả, còn mắng em té tát nữa, sau đó, em bắt đầu tự đi điều tra chuyện này. Khi nghe anh nói chuyện với bà nội, em phát hiện chuyện mà chúng ta điều tra hình như có liên quan đến nhau. Em nói như vậy, chắc anh tin rồi."

Tôi với Bàn Tử liếc mắt nhìn nhau, không tỏ vẻ gì. Bởi vì khi tôi kể chuyện cho lão thái bà nghe cũng đã từng nhắc đến vấn đề này, con bé này cũng có thể bịa đặt từ đó ra lắm chứ.

Cô nàng xem phản ứng của chúng tôi, bèn thở dài, rồi thong thả đọc một câu: "Cá ở chỗ tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz