ZingTruyen.Xyz

[Đam mỹ][Edit] Sư tôn có thể công một lần được không?

Chương 32: Tử, sinh

Kyouminai

Edit/Beta: Mộng

Tóm tắt: Giữ lại ký ức thì không thể yêu em; muốn yêu em thì không thể nhớ về em.

-

Suốt ba năm, Sầm Sương Lạc đã thử rất nhiều phương pháp.

Hắn cố gắng tìm ra quy luật khiến mình trở nên ngu ngốc, cố gắng hiểu xem liệu có phải là do chân khí trong cơ thể thay đổi nên mới ngốc định kỳ như thế không.

Nhưng cuối cùng, Sầm Sương Lạc kết luận rằng nó không liên quan gì đến thời gian, chân khí hay tu luyện.

Chỉ có một quy luật duy nhất: nhìn thấy Ứng Vô Sầu là sẽ trở nên ngu ngốc.

Sầm Sương Lạc hiểu rõ bản thân mình, hắn không cho rằng hiện tượng này là do dục vọng che mờ lý trí.

Hắn thừa nhận rằng hắn yêu thích dung mạo và khí phách không dao động trước bất kể nguy nan của Ứng Vô Sầu, nếu giữa họ không có quá nhiều khúc mắc và dối lừa, và nếu sức mạnh của Sầm Sương Lạc có thể sánh ngang với Ứng Vô Sầu, có lẽ hắn sẽ thực sự muốn thử tiến thêm một bước.

Nhưng mối thù giữa Sầm Sương Lạc với các đệ tử của Ứng Vô Sầu rất khó giải quyết, hơn nữa Sầm Sương Lạc lại không phải là người tùy tiện, làm sao hắn có thể để tình cảm của mình phát triển đến mức mất trí được.

Huống hồ việc bị cảm xúc chi phối và thực sự trở nên ngu ngốc là hai khái niệm khác nhau!

Lời giải thích duy nhất là hắn và Ứng Vô Sầu tồn tại ở hai dòng thời gian khác nhau.

Do sự kiện ngoài ý muốn, hắn đã xuất hiện ở dòng thời gian này - rất, rất nhiều năm về trước. Hắn và Ứng Vô Sầu không đi trên cùng một trục đường. Những gì hắn biết được về Ứng Vô Sầu, ở một mức độ nào đó, có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của dòng thời gian.

Tóm lại, nhờ một thế lực bí ẩn, Sầm Sương Lạc không thể không ngốc.

Sầm Sương Lạc đã từng nghĩ đến chuyện không gặp lại Ứng Vô Sầu nữa. Nơi này an toàn, lại có đủ linh khí và lương thực cho hắn tu luyện, hắn có thể vượt qua thời kỳ thành niên ở đây, sau khi hấp thụ hoàn toàn nội đan của Ứng Long, hắn sẽ cân nhắc cách rời đi.

Nhưng hắn không thể kiềm chế được bản thân mình.

Hắn muốn biết tại sao Ứng Vô Sầu lại bị nhốt trong Mộ Kiếm, tại sao y lúc nào cũng mang thương tích, và tại sao những thanh kiếm trong Mộ Kiếm lại nhắm vào Ứng Vô Sầu như thể đang đối mặt với kẻ thù một mất một còn.

Trong lòng Sầm Sương Lạc, Ứng Vô Sầu là một người gần như không có khuyết điểm. Tại sao một người lương thiện như vậy lại phải chịu số phận như thế?

Sầm Sương Lạc muốn tìm Ứng Vô Sầu, hỏi xem y đang gặp khó khăn gì, hắn có thể giúp gì, hai người họ đồng tâm hiệp lực thì có thể giải cứu Ứng Vô Sầu không.

Cho dù không thể, ít nhất hắn cũng có thể ở bên cạnh Ứng Vô Sầu và an ủi y.

Mà không phải như thế này, biến thành một con đằng giao ngốc nghếch, chỉ biết vô tư chơi đùa với Ứng Vô Sầu, ăn vạ nằm ngủ trên người y, hoàn toàn không thể giúp gì được.

Thậm chí còn làm ra loại hành động vừa rồi!

Cho dù đó là sự thay đổi tự nhiên của một đằng giao khi trưởng thành, nếu hắn còn lý trí, hắn vẫn có thể kiểm soát được sự bốc đồng này. Nhưng giờ đây, trong trạng thái ngốc nghếch, hắn lại quá vô tri, chỉ hành động theo bản năng, thực sự đã... trên đùi Ứng Vô Sầu...

Sầm Sương Lạc không dám nghĩ thêm nữa. Hắn chán nản vùi đầu vào bùn đất, quyết định sẽ không ra ngoài vào mùa xuân này.

Ký ức di truyền của chủng tộc mách bảo hắn rằng những thay đổi về thể chất trong thời kỳ trưởng thành sẽ kéo dài khoảng sáu hoặc bảy năm, những xúc động này sẽ giảm dần sau khi trưởng thành.

Về cách đối phó với sự thay đổi này, chỉ cần thuận theo tự nhiên là được.

Nếu không muốn ai hoặc con giao nào, thì sẽ không cần làm. Nếu có, mà đối phương cũng đồng ý, thì việc giảm bớt những thay đổi do tuổi trưởng thành mang lại cũng là điều chấp nhận được.

Dù có xử lý thế nào cũng không gây hại gì cho cơ thể.

Suy cho cùng, đằng giao hiện là sinh vật giống rồng gần nhất với long tộc, thân hình cực kỳ mạnh mẽ, hiếm khi gặp vấn đề, trừ khi bị rút gân lột da, dù có lăn lộn thế nào thì cũng có thể nhanh chóng hồi phục.

Hắn chỉ cần giữ bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.

Sầm Sương Lạc cứ như vậy tu luyện dưới suối suốt một mùa xuân. Đuôi rồng của hắn mọc ra được thêm chút, và khi mùa xuân kết thúc, những biến hóa trong cơ thể cũng giảm đi đáng kể.

Hè đến, hắn ngoi lên khỏi mặt nước. Chiếc sừng nhỏ xíu ban đầu của hắn dần trở nên sắc nhọn, có lẽ sẽ làm Ứng Vô Sầu bị thương khi chơi đùa.

Sầm Sương Lạc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, chỉ động tâm trong một thoáng, chiếc sừng sắc nhọn từ từ biến mất, chỉ còn lại một mảnh vảy bạc hơi khác màu trên đỉnh đầu.

Hóa ra, chiếc sừng duy nhất này vừa là vũ khí lợi hại vừa là điểm yếu của đằng giao, nếu bị cắt đứt, vết thương sẽ không thể phục hồi.

Do đó, loài đằng giao có cách che giấu sừng, chỉ bung ra khi tính mạng bị đe dọa.

Vậy là tốt rồi, hắn sẽ không làm Ứng Vô Sầu bị thương.

Đôi mắt của đằng giao trắng hơi nheo lại, như thể đang mỉm cười.

Hắn tủm tỉm cười một lúc, rồi lại dùng đuôi che mặt để ngăn tiếng cười ngây ngô này.

Vì kiếm trận tập trung chín phần sức mạnh vào việc đối phó với Ứng Vô Sầu, nên những ràng buộc ở nơi khác trên núi Mộ Kiếm không mạnh bằng.

Sầm Sương Lạc vươn mình, bay vút lên không trung và hóa thành một con giao khổng lồ dài hàng trăm mét.

Ánh nắng mùa hè chiếu rọi lên lớp vảy gần như trong suốt của hắn, khúc xạ ra cầu vồng bảy màu, trông giống như một chiếc cầu vồng có hình thù kỳ lạ.

Hắn khẽ ngửa đầu ra sau và gầm lên trời một tiếng dài, nhưng thay vì tiếng rồng ngâm trầm ấm hùng hồn, lại là âm thanh "ô ô" hơi non nớt.

Chỉ kêu một tiếng mà Sầm Sương Lạc đã hơi ngượng ngùng, cảm thấy chưa đủ uy nghiêm, đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Hắn không hề hay biết, ở bên kia sườn núi, Ứng Vô Sầu vừa trải qua một đợt lễ thanh tẩy của kiếm trận, chậm rãi vươn tay đón lấy một luồng sáng cầu vồng khúc xạ về phía mình.

Khi đằng giao khổng lồ bay vút lên trời, Ứng Vô Sầu đã mang đôi gel lên.

Nhìn ánh sáng cầu vồng trong lòng bàn tay, y cảm thấy một niềm vui đã mất từ lâu.

Đó không phải là cảm giác thỏa mãn méo mó bởi dục vọng chế ngự thiên địa vạn vật khi luyện hồn, mà là một niềm vui mới mẻ vừa chớm nở.

Khoảnh khắc ấy, Ứng Vô Sầu cảm thấy như mình chưa từng trải qua lễ huyết tẩy nào, y vẫn là một tu sĩ mới vào đời, nhìn thế giới bằng đôi mắt vừa có được, thấy mọi thứ đều mới mẻ và hấp dẫn.

Ứng Vô Sầu nắm tay vào hư không, cố gắng nắm lấy ánh sáng cầu vồng.

Nhưng rồi đằng giao trắng lao vút vào mây, ánh sáng cầu vồng trong lòng bàn tay y liền biến mất.

Ứng Vô Sầu cảm thấy hơi mất mát, y rụt tay lại, nghĩ rằng con đằng giao ngốc nghếch này ham chơi quá, còn không tắm nắng thêm.

Ngay lúc đó, mây trên đầu y tan biến, ánh sáng cầu vồng từ khe hở của kiếm trận phủ lên người Ứng Vô Sầu.

Kiếm trận rộng lớn dù có thể phong ấn núi Mộ Kiếm cũng không thể ngăn cản được ánh sáng loang lổ này.

Đắm mình trong ánh sáng cầu vồng, Ứng Vô Sầu khẽ nhếch khóe môi.

Tiểu đằng giao này, tuy màu trắng, nhưng lại rất thích những thứ rực rỡ sắc màu.

Một tiếng "ô ô" non nớt ngắn ngủi vang lên từ trong mây, rồi lập tức biến mất.

Sao nó không kêu thêm vài tiếng nữa nhỉ, nghe hay mà. Ứng Vô Sầu cảm thấy hơi tiếc nuối.

Đằng giao lộn nhào trên không trung một lúc rồi lại biến mất. Ánh sáng cầu vồng biến mất, mây đen lại dần dần bao phủ trên đầu Ứng Vô Sầu.

Y ngồi xuống, xiềng xích trói chặt chân tay và eo y kêu leng keng không ngừng, âm thanh ấy nhắc nhở Ứng Vô Sầu về những tội lỗi y đã gây ra.

Niềm vui y cảm thấy trước đó thật ngắn ngủi, trong khoảnh khắc, nỗi đau đớn tột cùng lại trỗi dậy từ sâu thẳm tâm hồn.

Ứng Vô Sầu biết rằng, dù cho tất cả những mối liên kết của y có bị kiếm trận cắt đứt, dù cho y có dùng máu chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ, dù cho y có trả giá ngàn năm cho tội lỗi của mình, y cũng sẽ không tìm thấy sự giải thoát.

Chừng nào linh hồn y còn tồn tại, nỗi khao khát linh hồn của nó sẽ luôn giày vò y. Ngay cả khi y chết đi, kiếp sau, kiếp sau nữa, hay là mãi mãi, nỗi đau vẫn sẽ đồng hành cùng y.

Cho đến khi linh hồn y tan biến.

Ứng Vô Sầu đặt tay lên trán, lộ ra vẻ mặt yếu đuối hiếm thấy.

"Thật sự không có cơ hội sao?" - Y lẩm bẩm.

Tuy nhiên, sự yếu đuối này cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.

Y nhanh chóng cam chịu, khẽ khàng nói: "Chỉ lo chơi, mấy tháng nay không thèm đến thăm ta lần nào."

Rõ ràng y đã tận dụng khoảng thời gian này để điều chỉnh tần suất tấn công của kiếm trận, để tiểu đằng giao có thể đến tìm y.

Từ xuân sang hạ, sinh vật nhỏ bé này chưa từng ló mặt ra khỏi vách núi một lần nào.

Thật vô tình.

Nghĩ đến đây, Ứng Vô Sầu không khỏi bật cười lắc đầu. Sao y lại có thể nghĩ như vậy?

Y đã quen với việc ở một mình từ lâu và đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc lên đường một mình.

Tiểu đằng giao này có phải đang thử thách quyết tâm của y không?

Ngay lúc y đang nghĩ vậy, Ứng Vô Sầu đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng từ phía sau vách núi.

Y lập tức ngồi thẳng dậy, ra vẻ đoan trang, uy nghiêm và cao quý.

Quả nhiên, chỉ trong chớp mắt, sinh vật nhỏ bé kia đã lao về phía Ứng Vô Sầu, miệng lại ngậm một vật gì đó lấp lánh.

Ứng Vô Sầu không hề dời mắt, chờ đợi tiểu đằng giao trèo lên đùi mình.

Lần này, tiểu đằng giao không trèo lên nữa. Thay vào đó, nó nằm cạnh Ứng Vô Sầu, huých tay y một cái.

Ứng Vô Sầu vẫn giữ giá, liếc nhìn tiểu đằng giao.

Y thấy tiểu đằng giao ngậm một chiếc vảy trong suốt phản chiếu ánh sáng trong miệng.

Tiểu đằng giao tiếp tục huých tay y, Ứng Vô Sầu mở tay ra đáp lại, tiểu đằng giao đặt chiếc vảy vào lòng bàn tay y.

Ứng Vô Sầu biết rõ tập tính của long tộc. Những chủng tộc giống rồng này sở hữu đặc điểm của rồng, thích những thứ lấp lánh, thường cướp vàng bạc châu báu để trang trí tổ, ngủ trên chiếc giường làm bằng đồng vàng.

Chúng vô cùng trân trọng những chiếc vảy của mình, thu thập tất cả những chiếc vảy rụng trong quá trình lột xác và chế tạo thành áo giáp bảo vệ.

Chỉ có một trường hợp duy nhất mà long tộc sẽ trao vảy của mình cho sinh vật khác: đó là tình yêu.

Ứng Vô Sầu đặt chiếc vảy trở lại bàn chân của đằng giao nhỏ, nghiêm túc nói: "Ta không thể nhận cái này được."

Đằng giao nhỏ cố gắng nhét chiếc vảy vào tay y, nhưng Ứng Vô Sầu lại từ chối.

Lần này, đằng giao nhỏ nổi giận. Lần đầu tiên, nó nổi cơn thịnh nộ với Ứng Vô Sầu.

Nó đập mạnh cái đuôi, giờ đã có vây đuôi, xuống đất, tạo ra một cơn gió mạnh thổi bay hoa lá cỏ cây.

Với một cú hất mạnh, nó hất chiếc vảy mà Ứng Vô Sầu đã từ chối rơi xuống khe núi.

Sau khi nổi cơn thịnh nộ, đằng giao nhỏ hét lên một tiếng "ô" rồi thở phì phì bỏ đi, để lại một bãi chiến trường hỗn loạn.

Ứng Vô Sầu: "..."

Lần đầu tiên y gặp phải một sinh vật tức giận với mình như vậy.

Nó thậm chí còn không cho y cơ hội để giải thích.

Vảy cứ thế bị ném thẳng xuống thung lũng.

Ứng Vô Sầu cảm thấy đau lòng cho cái vảy. Y đứng dậy bước vài bước về phía trước, muốn xem nó rơi ở đâu, không chừng có thể nhặt lại được.

Nhưng mới đi được vài bước thì dây xích siết chặt, không cho y tiến lên phía trước.

Phạm vi y có thể di chuyển chỉ giới hạn trong khoảng không nhỏ hẹp này.

Ứng Vô Sầu ngồi xuống, cảm thấy có chút bất lực. Y nhìn lên bầu trời đầy kiếm, bắt đầu cân nhắc khả năng luyện hóa một thanh kiếm đi lấy lại vảy cho mình.

Thần kiếm có linh hồn, những thanh kiếm này có thể nhận chủ nhân. Theo thời gian, chúng có thể luyện thành kiếm linh, không thể xem là vật vô tri vô giác nữa. Luyện hóa chúng cũng chẳng khác gì luyện hóa linh hồn.

"Có linh rồi thì chúng ta có thể thương lượng được không?" - Ứng Vô Sầu hỏi. "Ai trong các ngươi có thể giúp ta lấy lại cái vảy đó?"

Kiếm trận không có phản ứng.

Ứng Vô Sầu hỏi thêm vài lần nữa. Một thanh kiếm cong bay về phía Ứng Vô Sầu, dường như muốn giúp y.

Mỗi thanh kiếm trong Mộ Kiếm đều đã hấp thụ máu của Ứng Vô Sầu, Ứng Vô Sầu cũng nhận ra từng thanh kiếm. Y biết thanh kiếm này, nó được gọi là Viên Nguyệt, một thanh kiếm được tạo thành bởi hai cung bán nguyệt ngược hướng, tách ra thành đao cong, hợp lại thành trăng tròn.

"Ngươi nguyện ý giúp ta sao?" - Ứng Vô Sầu giơ tay lên, Viên Nguyệt cắt qua đầu ngón tay y, hút lấy một giọt máu.

Sau đó, Viên Nguyệt xoay tròn và lao xuống vực sâu, một lát sau cố sức mang theo một chiếc vảy nhỏ trở lại.

Nó đi xuống uyển chuyển, nhẹ nhàng và tự do, nhưng khi trở về lại như bị kéo lê bởi ngàn cân, di chuyển chậm chạp.

Ứng Vô Sầu cầm lấy chiếc vảy, cảm giác như đang cầm một tảng đá lớn, thảo nào thanh kiếm Viên Nguyệt lại cố sức đến vậy.

Y nhớ lại kích thước của con giao khổng lồ trên trời, hiểu ra hình dạng ban đầu của chiếc vảy chắc hẳn rất lớn, nhưng tiểu đằng giao đã dùng thuật pháp để thu nhỏ nó lại chỉ còn bằng móng tay.

Vừa nãy, tiểu đằng giao đã dùng pháp lực để nâng vảy, giờ nó không còn cần thứ này nữa, không có sự trợ giúp của pháp lực, tự nhiên vảy sẽ trở nên nặng hơn.

Cũng may Ứng Vô Sầu không bận tâm đến trọng lượng.

Y giơ chiếc vảy lên trước ánh sáng mặt trời và nhìn thử, đúng như dự đoán, có ánh sáng cầu vồng.

Ứng Vô Sầu không muốn luyện hóa chiếc vảy, cẩn thận đặt nó vào trong tay áo càn khôn.

Làm xong việc này, y khẽ thở dài. Tiểu đằng giao tức giận đến vậy, liệu có còn quay trở lại hay không.

Dù thế nào đi nữa, khi sắp đến kỳ ngủ đông, nó cũng sẽ đến ngủ thôi, phải không? Ứng Vô Sầu tự nhủ.

Ứng Vô Sầu âm thầm bất an, không biết rằng bên kia núi, Sầm Sương Lạc đang hoang mang điên cuồng đập đầu vào vách núi.

Sầm Sương Lạc không thể nào ngờ mình lại nổi cơn tam bành như vậy chỉ vì Ứng Vô Sầu không nhận vảy.

Đời này của hắn, trước khi học được cách ngang ngược thì đã học xong cách cẩn thận, biết nhìn biểu cảm của cha mẹ nuôi, các nhà sư trong chùa và cả người ngoài.

Dù biết sau này mình sẽ bị đồ đệ của Ứng Vô Sầu giết chết, hắn cũng không hề tức giận mà bình tĩnh suy nghĩ cách sống sót.

Một người có tính cách như vậy sao có thể nổi cơn giận dữ?

Chắc chắn là do nội đan Ứng Long!

Tương truyền rằng long tộc dễ nổi nóng, hắn bị ảnh hưởng bởi long khí và không có lý trí kiềm chế, tính cách tự nhiên sẽ kém đi.

Vì vậy, Ứng Vô Sầu chắc chắn không muốn gặp lại hắn nữa.

Sầm Sương Lạc đã đâm đầu vào núi nửa ngày, cho đến khi trận pháp của núi Mộ Kiếm bắt đầu dao động nhẹ, kiếm trận bắt đầu phóng kiếm khí về phía hắn, lúc này hắn mới dừng lại, cuộn mình trên núi, âm thầm đau buồn.

Hắn quyết định không nên gặp lại Ứng Vô Sầu nữa. Hắn phải nhanh chóng tu luyện, sớm trưởng thành, hấp thụ nội đan hoàn toàn rồi mới đi tìm Ứng Vô Sầu.

Đến lúc đó, dù có thế lực thần bí nào đó tác động, hắn cũng không thể lại ngu ngốc nữa.

Vừa quyết định xong, Sầm Sương Lạc cảm thấy ngứa ngáy ở lưng. Hắn cọ mình vào núi, một chiếc vảy khác lại rơi ra.

Nhìn thấy chiếc vảy óng ánh bảy màu phản chiếu dưới ánh mặt trời, mắt tiểu đằng giao lại sáng lên như sao.

Hắn lập tức quên hết sự chán nản và bối rối trước đó, nhặt vảy lên, chạy về phía Ứng Vô Sầu.

Ứng Vô Sầu đang bẻ ngón tay đếm ngược từng ngày cho đến mùa đông, thì thấy một tia sáng lóe lên bên sườn núi. Chưa đầy nửa ngày sau, tiểu đằng giao đã trở về.

Lần này, Ứng Vô Sầu không đuổi tiểu đằng giao đi, chỉ mỉm cười e dè, chìa tay ra với tiểu đằng giao: "Quà cho ta à? Đưa đây."

Tiểu đằng giao mừng rỡ đến nỗi móng vuốt loạng choạng, suýt nữa quên cả cách đi.

Nó ngượng ngùng vụng về tiến lại gần Ứng Vô Sầu, đi một đoạn mà quẹo bảy cua tám lần, thân hình dài ngoằng như bị thắt nút.

Ứng Vô Sầu chủ động đưa tay ra, nhận lấy chiếc vảy từ miệng tiểu đằng giao, cười khẽ: "Cảm ơn, ta rất thích."

Tiểu đằng giao kêu lên một tiếng, toàn thân lập tức đỏ bừng, rồi quay người bỏ chạy.

"Đợi đã." - Ứng Vô Sầu vươn tay ra nắm lấy tiểu đằng giao.

Dù muốn chạy trốn, nhưng tay Ứng Vô Sầu vừa chạm vào, tiểu đằng giao theo bản năng quấn đuôi quanh cổ tay y.

"Nếu không vội tu luyện thì ở lại đây ngắm hoàng hôn với ta đi." - Ứng Vô Sầu nói.

Y đặt tiểu đằng giao lên đùi, một người cùng một giao ngước nhìn mặt trời đỏ rực đang chậm rãi lặn về phía tây.

Ứng Vô Sầu trong khoảnh khắc này cảm thấy lòng mình thanh thản, ước gì thời gian ngừng lại.

Tuy nhiên, thời gian vẫn trôi qua từng ngày, bảy năm nữa lại qua đi.

Bảy năm này, ngày nào cũng đều tươi đẹp.

Ứng Vô Sầu giờ đây được bao quanh bởi một biển hoa, xiềng xích cũng được tiểu đằng giao cắm đầy những bông hoa tươi thắm.

Tiểu đằng giao cũng đã hoàn thành một lần lột xác, lớp vảy mới của nó cứng cáp hơn, từ trong suốt trăng trắng chuyển sang trắng muốt ánh bạc.

Có thể đoán trước được rằng con đằng giao này rồi sẽ hóa thành một con ngân long, không biết qua một lần lột xác nữa thì có chuyển sang màu vàng không, nếu là kim long thì chắc chắn sẽ càng đẹp hơn.

Tiểu đằng giao rất khỏe mạnh, vấn đề duy nhất là nó vẫn còn ngốc nghếch.

Ứng Vô Sầu rất lo lắng cho trí thông minh của nó, tự hỏi một con đằng giao ngốc nghếch như vậy làm sao có thể sống sót trong giới tu chân.

Lý tưởng nhất là có người bảo vệ, nhưng Ứng Vô Sầu không thể rời khỏi núi Mộ Kiếm.

Y đã ở bên tiểu đằng giao mười năm, trước mùa đông thứ mười, tiểu đằng giao đã lột xác được một lần.

Lần này, Ứng Vô Sầu không nhận vảy của tiểu đằng giao nữa. Thay vào đó, y luyện nó thành một đai lưng trữ vật, buộc quanh eo... cơ thể của tiểu đằng giao, khéo léo thắt thành một chiếc nơ bướm.

Tiểu đằng giao rất thích chiếc đai lưng này, đuôi của nó luôn vểnh lên khi được buộc cho.

Nó phấn khích được vài ngày, rồi vào hôm tuyết đầu mùa rơi, nó nằm trên đùi Ứng Vô Sầu ngủ đông lần nữa.

Ứng Vô Sầu nhìn nó, biết rằng mùa xuân năm sau sẽ là ngày họ chia tay.

Tiểu đằng giao, sau mười năm trải qua kỳ thành niên, đã hoàn toàn trưởng thành, trở thành một đằng giao đạt đỉnh kỳ Phân Thần.

Với nội đan Ứng Long làm nền tảng, nó sẽ dễ dàng hóa rồng hơn những con đằng giao khác.

Nó không nên bị mắc kẹt trên núi Mộ Kiếm, mất đi tự do cùng với kẻ tội đồ Ứng Vô Sầu này.

Ứng Vô Sầu không biết làm thế nào mà tiểu đằng giao lại xuất hiện trên ngọn núi này. Nó giống như một lễ vật từ trời cao, đồng hành cùng y qua những ngày tháng khó khăn nhất.

Mùa xuân năm sau, Ứng Vô Sầu sẽ mở trận pháp trên núi Mộ Kiếm, dùng một luồng chân khí bảo vệ tiểu đằng giao và đưa nó đi.

Lúc đó, Ứng Vô Sầu sẽ chỉ còn một mình.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Ứng Vô Sầu lấy một chiếc Lân Giáp từ trong tay áo ra và nhìn chằm chằm vào những chữ khắc trên đó.

Tâm pháp mà y tu luyện được khắc trên bảy chiếc Lân Giáp, Ứng Vô Sầu luôn giữ chúng trong tay áo, thỉnh thoảng lấy ra xem lại những tâm pháp đã học thuộc lòng.

Tâm pháp này thật kỳ diệu, tuy đã thuộc lòng, nhưng vẫn có một số chỗ cần phải xem lại mới chợt hiểu ý nghĩa.

Ứng Vô Sầu nhìn mười lăm chữ trên đó: "Không thành ma, không sống, cần máu không ngừng, linh không diệt, không tái sinh." Bỗng nhiên, y hiểu mình phải làm gì.

Sau khi vào Mộ Kiếm, Ứng Vô Sầu từng liên tục lấy Lân Giáp ra, tìm cách xoa dịu nỗi thống khổ của linh hồn, nhưng y vẫn không hiểu được hàm nghĩa của chúng.

Mãi cho đến khi gặp được tiểu đằng giao và liên tục kìm nén ham muốn luyện hóa nó, y mới dần hiểu được nội dung của chiếc Lân Giáp cuối cùng.

"Linh hồn không bị hủy diệt thì không thể tái sinh..." - Ứng Vô Sầu lẩm bẩm, đầu ngón tay lướt nhẹ trên những chữ này.

Tiểu đằng giao ngủ say sưa trên người y, thỉnh thoảng lại đá móng vuốt, dường như đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.

Ứng Vô Sầu cẩn thận đưa tay ra, lén lút chạm vào cái đuôi nhỏ của nó, ghi nhớ cảm xúc của cái chạm mát lạnh này.

Y ngắm nhìn tiểu đằng giao hồi lâu, âm thầm đưa ra quyết định.

Một mùa xuân nữa lại đến, tiểu đằng giao mở mắt ra giữa hương hoa mơ thoang thoảng, lăn lộn trên người Ứng Vô Sầu như thường lệ, rồi lại xoa bụng.

Giống như bảy năm trước, tiểu đằng giao dụi dụi xong rồi lại cứng đờ người, kêu lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy.

Lần này, Ứng Vô Sầu không để nó thoát, mà vươn tay túm lấy tiểu đằng giao, nhẹ nhàng nói: "Đừng đi."

Tiểu đằng giao ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay y, chỉ cuộn tròn đuôi và nửa thân dưới lại để Ứng Vô Sầu không nhìn thấy bụng mình.

Ứng Vô Sầu khẽ gảy mấy cái chân nhỏ của nó, dịu dàng nói: "Ta hiểu ý ngươi."

Y nhìn bục đá đã tràn ngập những bông hoa, mỉm cười: "Hoa, vảy, kỳ thành niên, ngươi nghĩ ta không hiểu ý nghĩa đằng sau những hành vi của long tộc này sao?"

Tiểu đằng giao hoàn toàn sững sờ, tròng mắt không nhúc nhích, nằm bất động trong lòng bàn tay Ứng Vô Sầu như một con rắn chết mềm oặt.

Ứng Vô Sầu mỉm cười, khẽ thì thầm vào đôi vây tai nhỏ của nó: "Ta nhận."

Đôi vây tai nhỏ rung rinh, tiểu đằng giao cảm thấy mình như sống lại.

Ứng Vô Sầu bế tiểu đằng giao lên, nhẹ nhàng chạm trán vào cái đầu nhỏ xíu của tiểu đằng giao, ấn đường giữa trán chạm nhau.

Tiểu đằng giao mừng rỡ tột cùng, nó cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt Ứng Vô Sầu.

Ứng Vô Sầu nói: "Có ngươi bên cạnh trong mười năm này, ta rất vui."

Nói xong, y nhẹ nhàng ném tiểu đằng giao về phía sau núi như đã làm vô số lần trước đây.

Vừa đến sau núi, Sầm Sương Lạc lập tức tỉnh táo lại.

Hắn cảm thấy ấm áp ngọt ngào trong lòng, rồi chợt dâng lên một linh cảm chẳng lành, như thể Ứng Vô Sầu vừa nói lời trăn trối.

Sầm Sương Lạc lập tức bay về phía vách núi, nhưng không thể lại gần được nữa.

Một trận pháp cực kỳ đáng sợ bao trùm khu vực, Sầm Sương Lạc hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong.

Hắn cố gắng xông vào trận pháp, nhưng với thực lực Phân Thần của mình thì không thể phá vỡ trận pháp đủ mạnh để giam cầm cả một cao thủ Đại Thừa này.

Trong trận pháp, Ứng Vô Sầu ngước nhìn bầu trời và thì thầm: "Linh hồn không bị hủy diệt thì không thể tái sinh, ta hiểu rồi."

Y khẽ vẫy tay: "Viên Nguyệt, lần này vẫn nhờ ngươi. Sau khi lấy được linh hồn của ta, nhớ giúp ta thêm một lần nữa, đưa nó ra khỏi Mộ Kiếm."

Viên Nguyệt hóa thành hai thanh kiếm hình trăng lưỡi liềm, bay về phía Ứng Vô Sầu.

Mũi kiếm đâm vào trán Ứng Vô Sầu, xuyên qua linh hồn của y.

Ứng Vô Sầu cảm thấy một cơn đau xé nát linh hồn, nhưng y biết mình sẽ không chết.

Bởi vì y đã có thể kìm nén ham muốn luyện hồn.

Chỉ khi có được cảm xúc này, y mới có thể hiểu được những chữ trên Lân Giáp. Chỉ khi có được cảm xúc này, y mới có thể duy trì bản chất bất diệt của thần hồn trong khi hủy diệt linh hồn của chính mình.

Không hủy diệt sẽ không sống, không chết cũng sẽ không sống, nếu không đối mặt với cái chết, làm sao có thể tái sinh?

Y phải đánh tan linh hồn của chính mình, dựa vào cảm xúc mãnh liệt đó để tái hợp nó vào khoảnh khắc tan vỡ, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi ham muốn luyện hồn.

Đây là một hành động cực kỳ nguy hiểm, nhưng đó lại là tia hy vọng duy nhất.

Hơn nữa, bởi vì y tái hợp thông qua cảm xúc mãnh liệt đó, cảm xúc này chắc chắn sẽ bị tiêu hao trong quá trình tái tạo linh hồn, khiến y mất đi ký ức về việc đã từng nảy sinh cảm xúc này.

Giữ lại ký ức thì không thể yêu em; muốn yêu em thì không thể nhớ về em.

Vô số thanh trường kiếm nối đuôi kiếm Viên Nguyệt, xuyên thủng linh đài của Ứng Vô Sầu, xé nát y trong nháy mắt.

Dưới sức mạnh to lớn, vạn vật phàm trần đều hóa thành tro bụi.

Ngay cả những chiếc vảy Ứng Vô Sầu giấu trong tay áo cũng sẽ biến mất khi tay áo càn khôn bị xé toạc.

Dưới cơn mưa kiếm, không gì có thể sinh tồn.

Chỉ còn lại bảy chiếc Lân Giáp cổ xưa không thể bị phá vỡ, giữ nguyên hình dạng giữa cơn mưa kiếm.

Ứng Vô Sầu nặng nề ngã xuống, thân thể đẫm máu, nhưng linh hồn y lập tức hợp nhất, trở về linh đài.

Bên ngoài trận pháp, Sầm Sương Lạc hóa thân thành một con đằng giao khổng lồ, liên tục đâm vào trận pháp, cố gắng vào giúp Ứng Vô Sầu.

Máu rỉ ra từ dưới lớp vảy trắng bạc, nhưng đằng giao dường như không hề biết đau, để mặc cho kiếm khí chém liên tục vào cơ thể.

Hắn chỉ có một cảm giác duy nhất, rằng nếu không thể vào đó, hắn sẽ mất đi một quá khứ vô cùng tươi đẹp.

Không biết qua bao lâu, một vết nứt xuất hiện trên trận pháp. Sầm Sương Lạc mừng rỡ, định thu nhỏ thân thể lại rồi chui vào trong.

Nhưng rồi, thanh kiếm hình tròn bay ra từ phía trong trận pháp, lưỡi kiếm vẫn còn dính máu của Ứng Vô Sầu.

Nó hợp hai thanh kiếm lại làm một, không ngừng xoay tròn trên không trung, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Dưới ánh sáng này, thân hình của Sầm Sương Lạc lóe lên rồi biến mất không một dấu vết.

Thanh kiếm hình tròn chậm rãi dừng lại, rơi xuống bên cạnh tay Ứng Vô Sầu. Chữ khắc trên kiếm đã chuyển từ "Viên Nguyệt" thành "Luân Hồi".

Bàn tay nhuốm máu của Ứng Vô Sầu khẽ động đậy.

Bàn tay này chuyển động chậm rãi như đang tìm kiếm thứ gì đó. Nó chạm vào một mảnh Lân Giáp, cảm nhận được cảm xúc mát lạnh bóng mượt, rồi từ từ dừng lại, bất động ở đó.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Sầm Sương Lạc: Hôm nay quay về, ta đã từ mười tám lên hai mươi tám tuổi.

-

Editor: Thanh Sắc Vũ Dực khá thích viết kiểu đầu cuối đối ứng - nơi mà quá khứ và tương lai vừa là nhân vừa là quả của nhau, khi việc quay ngược thời gian trở thành một sự kiện tất yếu chứ không tạo ra nghịch lý. Vì bé Lạc đến bầu bạn với sư tôn trong quá khứ, sư tôn mới thích vảy đến vậy, và vì sư tôn thích vảy nên bé Lạc mới có cơ hội ra đời ở hiện tại và bắt nguồn cho mọi việc sau này ~

Ứng Vô Sầu: Câu trả lời của ta quá rõ ràng. Tất nhiên ta chọn yêu em, bởi vì khi hai ta gặp lại, ta chắc chắn sẽ yêu em một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz