ZingTruyen.Xyz

[DaChuu || School AU] bitterly sweet

1.

worddissector


Chuuya mười bốn tuổi hơn khi anh lần đầu hôn Dazai. À, không, phải là bị hôn mới đúng.


Anh nhớ lúc đó cả hai đang phải è lưng ra mà dọn dẹp căn phòng thể chất rộng toang hoác dưới cái oi ả gay gắt của một ngày giữa hạ - thật đấy, sao nhà trường cứ phải bỏ cả tệp tiền ra để xây mấy cái chỗ bự chảng vô dụng như thế này kia chứ nhỉ? Rõ là tốn diện tích, mà số lần sử dụng trên tuần thì nhiều lắm cũng chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay; nói chung là một phần cực kỳ thừa thãi vô bổ của một công trình đáng lẽ ra phải lành mạnh hữu ích không tì vết. Đến độ đôi lúc Chuuya còn thắc mắc, rằng có lẽ nào mấy ông lớn trên kia cố tình xây lên nó chỉ để tự mua vui - hay nói đúng hơn là cho có trò hành hạ mấy thằng học sinh loi choi phạm luật như anh hay thằng khốn cá thu kia chẳng hạn.


Ừ. Đúng rồi đấy. Họ đang phải chịu phạt - tội gây gổ trong khuôn viên trường và gây mất trật tự công cộng, mà đầu xỏ thì hẳn ai - cũng - đoán - ra - là - ai - rồi. Chi tiết ra sao thì anh thật sự chẳng muốn nhớ lại tẹo nào; làm ơn đi, anh không có nhu cầu tăng xông lần thứ ba trong ngày đâu.


Chuuya vừa làu bà làu bàu mấy câu chửi rủa không rõ nghĩa, vừa cẩu thả đưa qua đưa lại cái chổi lau nhà. Nước đổ lênh láng trên sàn, anh cũng chẳng buồn để tâm.


"Chibi-chan à, có thể cậu bé tin hin như thế nên có ở trong đây tới tám đời sau cũng không hề gì. Nhưng cao to vạm vỡ như tôi đây này, thì thật sự khó chịu lắm ấy."


Cạch một tiếng.


Phần vỏ nhựa xanh xao chỉ dài ngang một ngón trỏ bọc ngoài cán cầm cây chổi nháy mắt nứt toác ra, rồi vỡ hẳn làm đôi. Chuuya tặc lưỡi đầy hậm hực, phiền chết đi được; cuối cùng vẫn quyết định thảy luôn xuống nền sàn ướt nhẹp cả cái chổi vẫn còn rỏ nước tong tỏng lẫn tẹo teo ý thức hối cải của một cậu học trò đã - từng - gương - mẫu - nhất - trường. Anh xoay phắt người lại, mắt đối mắt với cái bị thịt nhão nhoét vô năng đang thư thái nằm ườn dài trên một chồng mấy chục tấm đệm lò xo.


(Tại sao đứa gây chuyện là hắn mà đứa chịu trận lúc nào cũng là anh kia chứ? Tại sao anh cứ phải è lưng chuộc tội dù không làm gì nên tội còn hắn thì cứ thảnh thơi biếng nhác thế kia?)


"... Mày có ý gì hả, thằng cá thu bại liệt kia?"


Dazai thở dài một tiếng đầy khoa trương, hai bàn tay xương xẩu đầy băng gout đưa lên ôm lấy ngực - như mọi khi, vẫn cái điệu bộ như thể anh vừa nói điều gì xúc phạm tới hắn dữ lắm. Cái khổ người dài loằng ngoằng một cách không cần thiết của hắn dĩ nhiên chẳng thể vừa với cả chiều ngang lẫn chiều dọc một cái nệm con con, nên từ phần cổ đổ lên cứ phải treo lộn ngược - nhìn chỉ muốn vung tay chặt phứt đi cho lành.


Thật đấy, nếu như Dazai Osamu không có cái đầu, hoặc chí ít là cái miệng của hắn, thì thế giới này - hay chí ít là thế giới của Nakahara Chuuya - sẽ tốt đẹp hơn biết bao nhiêu.


"Nắng nóng quá nên mấy tế bào não cuối cùng của Chuuya bị đốt cháy hết rồi đó à? Có vậy cũng không hiểu nữa. Vừa đần độn vừa nóng nảy như thế, chả trách Cha lại vứt bỏ cậu—-"


Chưa kịp nói hết câu, Dazai đã phải tự khắc nín bặt, lanh lẹ lăn mình mấy vòng, vừa kịp tránh thoát một nắm đấm mà rõ ràng đã suýt làm hắn phải chia tay ít nhất ba cái răng hàm. Chân vừa chạm đất vài giây, chưa kịp lấy lại thăng bằng, hắn đã phải vội vàng cúi gập người xuống - cái chân ngắn tũn của Chuuya sượt qua cách đỉnh đầu hắn có vài phân; và, ờ, dù nó chỉ bằng có hai phần ba chân Dazai là kịch, nhưng hắn biết thừa uy lực của nó phải gấp hai mươi ba lần hắn khi đã chạy đà.


Cái mà hắn không ngờ tới (mà dù có ngờ cũng chả tài nào phản ứng lại kịp), là Chuuya đã đang chuyển hướng cú đá ngay tức thì - như thể anh đã lường trước ngay từ đầu rằng hắn sẽ dễ dàng né được đòn đầu tiên. Anh hạ thấp gót chân xuống ngang thái dương hắn, khoé môi hơi nhếch - một nụ cười ngạo nghễ hiếm hoi; và rầm một tiếng thật mạnh.


"Tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy, thằng chó má hách dịch."


Chuuya điềm nhiên bước tới, mặt lạnh tanh như một cỗ máy hành hình; chỉ có đôi mắt màu lam sẫm loang loáng cái man dại điên cuồng. Anh xách bổng hắn lên - dễ dàng và nhẹ tênh như nhặt lấy một chiếc lá rơi; rồi đập mạnh cả cơ thể hắn vào tường như đập một quả bóng rổ. Đáng buồn lắm thay, dầu trông thằng khốn ấy mong manh yếu đuối tới độ nào đi chăng nữa, dầu anh đã thử không chừa lấy một cách thức, dầu cho chính hắn cũng chẳng khao khát gì hơn ngoài cái chết, Dazai vẫn mãi không chịu vỡ vụn.


"... Tôi cũng nhịn cậu lâu lắm rồi đấy, quý ngài hàng dùng một lần ạ."


Tròng mắt đen đặc vô cơ nhìn hau háu vào Chuuya như diều hâu tăm tia mồi sống, hắn nhoẻn miệng cười - ngọt xớt, đạo mạo và ảm đạm tăm tối. Nhưng, có chăng là do những vạt nắng xiên xiên ngay khắc ấy bỗng trở nên chói chang hơn hẳn, có chăng là do anh đã đang chếnh choáng say mất rồi, mà anh bỗng thấy thoang thoảng nơi khoé môi kia, thấp thoáng cả nơi đáy mắt hắn, một cái gì khang khác. Một thứ xúc cảm lạ lẫm tới đáng sợ mà cả anh lẫn hắn đều từ chối gọi tên - dù là trước đây, bây giờ, hay về sau. Mãi mãi.


Dazai lanh lẹ cúi người xuống, và ấn hờ môi mình lên môi anh.


.


Nếu như đây là một bộ shoujo manga, hay chỉ đơn thuần là một bộ phim tình cảm sến rện sướt mướt nào đó, hẳn những đóa hoa hồng chẳng biết mọc ra từ đâu sẽ nở rộ rực rỡ quanh hai người họ; tim anh hẳn sẽ hẫng mất một nhịp, và gò má thì nóng ran đỏ lựng như lửa đốt. Rồi anh sẽ yêu Dazai, yêu đến chết đi, sống lại, bằng tất cả nhiệt huyết và liều lĩnh của cái tuổi thanh xuân chênh vênh đầy mơ mộng.


Nhưng đây chẳng phải là manga thiếu nữ hay phim Hàn Quốc ba xu. Và Chuuya cũng không yêu Dazai. Đã, đang, và sẽ không bao giờ.


Cơ mà dẫu thế, dẫu cho đây chẳng phải là một câu chuyện tình, dẫu cho bàn tay bé nhỏ xương xẩu của anh vẫn lấn cấn đặt hờ trên ngực hắn - đẩy nhẹ một cú thôi, và chấm hết, nhưng Chuuya vẫn đứng yên đó. Mắt khép hờ, cả cơ thể như chết lặng. Và anh cứ mặc mình tan vào trong thứ hương vị đầy lạ lẫm vấn vít nơi đầu môi.


Nụ hôn đó đáng lẽ ra phải có vị ngọt. Ngọt như cái nắng chao đảo giữa hạ. Ngọt như những áng mây trắng xốp lững lờ. Ngọt như những mối tình tuổi trẻ mà ai cũng ước được sống lại một lần. Ngọt như cây kem với vị là lạ mà cả hai vừa chia nhau trước cổng trường.


Nhưng không.

Nó chẳng hề ngọt chút nào.


Và Chuuya ghét điều đó.


.


.


Nụ hôn của Dazai có vị của dối trá.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz