HUYẾT NGHIỆP NGÀN NĂM
QUỶ NHẬP TRÀNG — PHẦN 11: HUYẾT NGHIỆP NGÀN NĂM
1. Bóng Tối Chưa Kết Thúc
Sau trận chiến sinh tử tại Động Xác Mẫu, tưởng chừng mọi chuyện đã khép lại. Nghĩa Địa Trắng được phong ấn, Mẫu Trùng bị tiêu diệt, oán khí tan dần, người dân làng trở về cuộc sống bình thường.
Nhưng chỉ có Cao Thái Cát và Bạch Cốt Tinh hiểu rõ… đó chỉ là bề nổi.
Đêm về, trong những cơn mộng mị dai dẳng, Bạch Cốt Tinh vẫn nghe thấy tiếng trống tang vang vọng từ lòng đất. Tiếng gào thét ai oán, những tiếng rên xiết của linh hồn bị giam giữ không siêu thoát.
Cơ thể cô lạnh toát, nơi từng rạch tay phong ấn vẫn còn vết sẹo đỏ rực như máu chưa khô.
Còn Cao Thái Cát, anh liên tục nhìn thấy những hình bóng mờ nhạt xuất hiện cuối ngõ, những cái bóng lặng lẽ đội mồ sống dậy, đứng lặng trong màn sương.
Dường như… những gì họ tiêu diệt được, chỉ là một phần rất nhỏ của sự thật.
**
2. Ký Ức Tổ Tiên Bị Chôn Vùi
Ông Kình, người giữ bí mật lâu nhất làng, triệu tập cả hai đến trong đêm trăng khuyết.
Căn nhà gỗ cũ kỹ ngập mùi nhang trầm và bụi thời gian, bức tường treo đầy bùa chú cổ, ở giữa là bàn thờ tổ tiên Bạch gia, khói hương nghi ngút.
Ông lấy ra một chiếc rương cổ, khóa bằng bốn lớp phong ấn máu, cẩn thận gỡ từng lớp, bên trong là cuốn Gia Phả Cổ, ghi chép bằng thứ chữ viết cổ xưa mà chỉ người trong dòng tộc mới đọc được.
Từng trang giấy mục nát hiện lên những dòng chữ đỏ như máu, ghi lại tội lỗi của tổ tiên Bạch gia:
> "Năm 1327, tổ Bạch Văn Kỳ — thầy pháp bậc nhất miền Bắc, vì tham vọng trường sinh, đã làm giao kèo với 'Quỷ Cấm Sơn', đánh đổi linh hồn con cháu lấy sức mạnh phong ấn oán khí…"
> "Để ngăn quỷ dữ lan tràn, phải có người nối đời gánh nghiệp phong ấn, mãi mãi luân hồi trong bi kịch, không thể siêu thoát."
Cao Thái Cát siết chặt nắm tay:
"Nói vậy… Tinh bị cuốn vào chuyện này… là số phận đã định?"
Ông Kình thở dài:
"Không chỉ Tinh… mà cả cậu, cả làng này… đều là quân cờ trong ván bài của tổ tiên."
**
3. Luân Hồi Máu và Linh Hồn
Qua lời ông Kình kể, sự thật được phơi bày:
Tổ tiên Bạch gia từng phong ấn Quỷ Nhập Tràng bằng cách hiến tế máu thịt chính người thân, đổi lấy sức mạnh tạo nên Nghĩa Địa Trắng — nơi giam giữ oán khí.
Nhưng cái giá là:
Dòng máu Bạch gia đời đời chịu lời nguyền: khi đến tuổi trưởng thành, linh hồn sẽ bị cuốn vào vòng luân hồi — hoặc bị phong ấn vào mảnh đất, hoặc trở thành vật dẫn tà khí, mãi mãi không siêu thoát.
Những thế hệ sau, không ai thoát khỏi cái chết trẻ, hoặc chết bất minh, hoặc bị biến thành 'tế phẩm' trong nghi lễ.
Bạch Cốt Tinh, hậu duệ cuối cùng, chính là mảnh ghép cuối của phong ấn hoàn chỉnh. Nhưng cô chưa phải người đầu tiên chịu bi kịch này.
Ông Kình chỉ vào bức ảnh cũ bạc màu, người trong ảnh là một cô gái trẻ, tóc bạc, đôi mắt đỏ như máu — giống hệt Bạch Cốt Tinh.
"Bà cố của Tinh — Bạch Ngọc Như, từng gánh phong ấn năm 1912. Nhưng sau khi hiến tế bản thân, lời nguyền không chấm dứt… Vì sâu dưới lòng đất, Quỷ Cấm Sơn chưa từng bị diệt trừ."
**
4. Lời Gọi Từ Núi Cấm
Sau đêm đó, giấc mộng của Bạch Cốt Tinh ngày càng rõ nét.
Cô thấy mình đứng trước một ngọn núi hùng vĩ, quanh năm bị sương mù che phủ, nơi truyền thuyết gọi là Cấm Sơn, cội nguồn của tà thuật và nơi tổ tiên phong ấn quỷ dữ.
Từ trên núi, tiếng trống tang vọng về, hòa cùng tiếng khóc than của những linh hồn.
Bên vách núi, những cái xác khô quắt treo lủng lẳng, bị móc mắt, cắt lưỡi, xiềng xích, trên ngực khắc ký tự tà thuật.
Trong mơ, cô nghe thấy giọng nói:
> "Con là mảnh ghép cuối cùng… Muốn phá lời nguyền, hãy trèo lên đỉnh Cấm Sơn… đối mặt với tổ tiên… hoặc… mãi mãi bị giam cầm…"
Bạch Cốt Tinh bừng tỉnh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trên cổ tay, vết sẹo máu đỏ rực, tỏa nhiệt nóng bỏng.
**
PHẦN 11 — HUYẾT NGHIỆP NGÀN NĂM, nối tiếp hành trình lên Núi Cấm, nơi tổ tiên Bạch gia từng giấu kín tội lỗi, bi kịch luân hồi và âm mưu thao túng số phận.
---
PHẦN 11 (Tiếp) — BÓNG MA TRÊN ĐỈNH CẤM SƠN
5. Lời Nguyền Sống Dậy
Sau đêm mộng dữ, Bạch Cốt Tinh không thể ngủ yên.
Cổ tay cô đau nhức, vết sẹo máu đỏ rực như cháy bỏng. Mỗi lần chạm vào, hình ảnh Núi Cấm lại hiện về — sương mù dày đặc, những bóng người treo lủng lẳng trên vách đá, tiếng trống tang vọng lên từ lòng núi.
Cao Thái Cát biết, họ không còn lựa chọn.
Nếu không trèo lên đỉnh núi, không phá được nguồn gốc lời nguyền, bi kịch sẽ tái diễn, không chỉ với họ, mà với tất cả người làng.
Ông Kình chuẩn bị vật dụng:
"Núi Cấm không phải nơi người thường lui tới. Truyền thuyết nói, kẻ nào đặt chân lên đỉnh sẽ bị hồn phách tổ tiên thử thách, đối diện nghiệp báo dòng máu mình mang."
Bạch Cốt Tinh siết chặt tay:
"Dù là ai… dù phải chết… cháu cũng phải kết thúc chuyện này."
**
6. Núi Cấm Mở Lối
Họ rời làng trong đêm không trăng. Núi Cấm sừng sững phía xa, đỉnh núi chìm trong mây mù trắng đục như sữa, gió thổi từng hồi như tiếng than khóc.
Lối mòn dẫn vào núi phủ đầy cỏ dại và dấu vết phong ấn cổ — những tấm bia đá khắc ký tự tà thuật, những vòng tròn bùa chú loằng ngoằng dọc hai bên vách núi.
Không khí lạnh buốt, thi thoảng vọng lại tiếng gió rít nghe như tiếng rên rỉ của vong hồn.
Đi sâu vào, sương mù dày đặc bủa vây, tầm nhìn chỉ còn vài bước chân.
Ông Kình căng mắt:
"Cẩn thận… nơi này… không chỉ có sương… mà là bóng của người chết."
Tiếng bước chân ai đó vang lên sau lưng.
Nhưng khi họ quay lại… chỉ có những bóng đen mờ nhạt lướt qua sương mù, không rõ là người… hay quỷ.
**
7. Địa Ngục Trên Núi
Càng tiến sâu, cảnh tượng trở nên ghê rợn.
Dọc sườn núi là những thân cây khô quắt, trên cành treo lủng lẳng hàng trăm xác người — bị treo ngược, đầu cắm xuống đất, mắt trợn ngược, lưỡi thè dài, thi thể bốc mùi hôi thối.
Trên ngực mỗi xác đều có khắc ký tự máu đỏ, những ký tự cổ từ Gia Phả Bạch gia — nghi lễ hiến tế phong ấn tổ tiên từng thực hiện.
Bạch Cốt Tinh buốt lạnh sống lưng:
"Đây là… những đời trước… bị hiến tế?"
Ông Kình gật đầu, ánh mắt đau đớn:
"Họ đều mang dòng máu Bạch gia, những người không thể hoàn thành phong ấn… bị trói hồn tại đây… mãi mãi không siêu thoát."
Tiếng gió cuốn mạnh, những cái xác rung rinh, hàng trăm đôi mắt trắng dã bỗng nhiên mở ra, dõi theo từng bước chân họ.
**
8. Cánh Cổng Máu
Cuối đường núi, hiện ra một cánh cổng đá khổng lồ, cao hàng chục mét, phủ kín rễ cây khô quắt như xương người.
Trên cổng khắc đầy ký tự tà thuật, chính giữa là biểu tượng quen thuộc — con mắt đỏ với những xúc tu vươn ra, giống hệt hình ảnh trong cuốn Gia Phả Cổ.
Bạch Cốt Tinh cầm sợi dây chuyền tổ truyền, đưa ra trước cổng. Ánh sáng đỏ từ sợi dây chuyền bùng lên, cánh cổng rung chuyển, rễ cây tách ra, để lộ lối đi sâu vào lòng núi.
Phía trong tối đen như mực, mùi máu tanh và hôi thối bốc lên nồng nặc.
Tiếng trống tang vọng ra từ sâu thẳm, nhịp trống như nhịp tim hấp hối của người sắp chết.
**
9. Huyết Thất Tổ Tiên
Họ tiến vào lòng núi, nơi được gọi là Huyết Thất, căn phòng đá cổ xưa mà tổ tiên từng lập đàn phong ấn.
Trên vách đá là những bức tranh vẽ bằng máu, mô tả cảnh thầy pháp Bạch gia làm nghi lễ hiến tế, máu chảy thành sông, oán khí tụ thành hình quỷ nhập tràng.
Ở giữa phòng là bàn tế đá, trên đó đặt một cái sọ người nứt vỡ, xung quanh là những vòng máu khô, ký tự cổ chằng chịt.
Đột nhiên, căn phòng tối sầm lại.
Từ bốn phía, bóng người hiện ra — những tổ tiên đời trước của Bạch gia, thân thể mục rữa, da thịt thối rữa, nhưng ánh mắt rực đỏ tà ác.
Tiếng nói vang vọng:
> "Con cháu Bạch gia… đến nhận nghiệp rồi sao?"
Bạch Cốt Tinh đứng vững:
"Cháu không chấp nhận lời nguyền này nữa! Cháu đến để kết thúc bi kịch!"
Những bóng tổ tiên cười ghê rợn, giọng nói lạnh lẽo:
> "Muốn phá lời nguyền… phải trả giá bằng linh hồn… hoặc… vĩnh viễn luân hồi trong máu và oán khí."
---
PHẦN 11 (Tiếp) — HỒN PHÁCH ĐỔ MÁU, ÂM MƯU NGÀN NĂM
Bóng tổ tiên đời trước của Bạch gia đứng lặng quanh Huyết Thất, đôi mắt đỏ như máu, từng người đều mang hình hài nửa người nửa quỷ, da thịt rữa nát, bộ mặt vặn vẹo bởi hối hận và oán khí.
Giọng nói vang vọng từ tất cả các hướng, như hàng trăm linh hồn đang thì thầm cùng lúc:
> "Chúng ta… từng muốn cứu làng… từng chống lại oán khí… nhưng đã thất bại…"
Ông Kình run giọng, ánh mắt trĩu nặng:
"Họ… chính là tổ tiên Bạch gia bị phong ấn linh hồn tại đây… mãi mãi không siêu thoát vì phong ấn nửa vời."
Từ trong đám bóng người, linh hồn của Bạch Ngọc Như — bà cố của Bạch Cốt Tinh bước ra. Mái tóc bạc phất phơ, đôi mắt u sầu đỏ rực:
"Tinh… con mang dòng máu của ta… cũng gánh nghiệp như ta từng gánh… nhưng còn có cơ hội khác…"
Bạch Cốt Tinh siết chặt dây chuyền tổ truyền:
"Con không muốn luân hồi bi kịch này nữa! Con muốn giải thoát cho tất cả!"
Bạch Ngọc Như gật đầu, chỉ ra phía sau bức tường đá.
"Muốn phá lời nguyền… phải đối mặt với chính cội nguồn… Quỷ Cấm Sơn… kẻ thao túng tất cả, kẻ biến dòng họ ta thành quân cờ."
**
Sau bức tường đá là một căn động sâu hun hút, dẫn thẳng xuống lòng núi, nơi ẩn giấu hang ổ của Quỷ Cấm Sơn — thực thể tà ác ngàn năm chưa từng bị diệt trừ.
Không khí bên trong lạnh lẽo đến rợn người, mùi tanh tưởi, hôi thối như xác chết phân hủy, những làn sương đen quấn quanh chân.
Ở trung tâm hang động là một cái kén thịt khổng lồ, lớn hơn cả thứ từng nuôi Mẫu Trùng dưới Nghĩa Địa Trắng.
Từ trong kén, những xúc tu đen sì vươn ra, quấn quanh vách đá, thỉnh thoảng rung động như con tim đang đập.
Trên đỉnh kén thịt, một cái đầu người khổng lồ nhô ra — khuôn mặt mờ nhạt, giống như trộn lẫn các thế hệ tổ tiên Bạch gia, ánh mắt sâu thẳm đỏ lòm, nụ cười lạnh buốt:
> "Chào các ngươi… hậu duệ của ta… sản phẩm của thỏa thuận bất tử…"
Cao Thái Cát nghiến răng:
"Ngươi chính là Quỷ Cấm Sơn?"
Tiếng cười khàn khàn vang lên:
> "Ta… từng là người… từng là tổ tiên… nhưng ta chọn hợp nhất với oán khí để tồn tại… để trường sinh… và chính các ngươi… là nguồn máu ta cần tiếp tục luân hồi…"
**
Quỷ Cấm Sơn kể lại sự thật đen tối:
Hàng trăm năm trước, tổ tiên Bạch Văn Kỳ vì sợ chết, đã điên cuồng nghiên cứu tà thuật, kết nối với oán khí đất trời, tạo ra thực thể quỷ lai người — chính hắn ta.
Đổi lại, hắn được trường sinh, nhưng phải hấp thụ linh hồn và máu thịt dòng dõi Bạch gia để duy trì tồn tại.
Cứ mỗi thế hệ, hậu duệ Bạch gia phải chịu lời nguyền:
Hoặc bị hiến tế để phong ấn tạm thời.
Hoặc bị thao túng linh hồn, trở thành một phần cơ thể Quỷ Cấm Sơn.
Bạch Cốt Tinh chính là mảnh ghép hoàn hảo cuối cùng — huyết thống thuần khiết nhất sau bao đời.
Quỷ Cấm Sơn cười ghê rợn:
> "Giao nộp linh hồn ngươi… ta tồn tại… lời nguyền khép lại… hoặc chống lại ta… tất cả sẽ diệt vong."
**
Không chấp nhận bi kịch lặp lại, Bạch Cốt Tinh dồn sức mạnh phong ấn còn sót lại, cùng Cao Thái Cát lao vào kén thịt, tấn công trực diện Quỷ Cấm Sơn.
Những xúc tu vươn ra quất mạnh, từng luồng oán khí đen đặc như thực thể sống quấn lấy họ, hòng bóp nghẹt ý chí.
Cao Thái Cát vung đao chém đứt từng xúc tu, máu đen bắn tung tóe, mùi hôi thối xộc lên tận óc.
Bạch Cốt Tinh niệm chú tổ truyền, vết sẹo máu trên cổ tay bừng sáng, từng ký tự phong ấn hiện lên quanh cơ thể cô, tạo thành kết giới đỏ rực.
Cả hang động rung chuyển dữ dội, kén thịt rạn nứt, tiếng gào rú của Quỷ Cấm Sơn vang vọng như xé rách không gian:
> "Các ngươi… không thể chống lại vận mệnh…"
**
Giữa trận chiến, Bạch Ngọc Như — linh hồn bà cố xuất hiện, trao cho Bạch Cốt Tinh bí thuật cuối cùng, cái giá phải trả là chính mạng sống.
"Muốn diệt Quỷ Cấm Sơn… con phải hòa linh hồn mình vào phong ấn… tự thiêu đốt huyết thống… chấm dứt tất cả."
Bạch Cốt Tinh chần chừ, ánh mắt đỏ hoe nhìn Cao Thái Cát:
"Em không muốn để anh lại…"
Cao Thái Cát siết chặt tay cô:
"Chúng ta cùng kết thúc nó."
Họ nắm tay nhau, hợp nhất huyết thống và linh hồn, kích hoạt nghi thức phong ấn tối thượng.
Ánh sáng đỏ phủ kín hang động, từng ký tự cổ lượn lờ như ngọn lửa, đốt cháy kén thịt, xé toạc Quỷ Cấm Sơn.
Tiếng gào rú chấn động vang lên, Quỷ Cấm Sơn bị phong ấn vĩnh viễn, oán khí tan biến, lời nguyền chấm dứt.
**
---
PHẦN 11 (Kết) — BI KỊCH CỦA HUYẾT THỐNG
Ánh sáng phong ấn bùng nổ, từng ký tự cổ cháy sáng rực, đốt sạch kén thịt, xé toạc thân thể Quỷ Cấm Sơn, những mạch máu khổng lồ vỡ nát, dịch đen tuôn chảy như thác lũ.
Tiếng gào thét tuyệt vọng vang vọng khắp Núi Cấm, từng lớp đá sụp đổ, oán khí bị hút ngược vào lòng núi, như bị nuốt sạch.
Trong khoảnh khắc đó, linh hồn Bạch Cốt Tinh và Cao Thái Cát hòa vào nhau, trở thành nguồn năng lượng kết liễu lời nguyền.
Cơ thể họ rực cháy, máu hòa lẫn ánh sáng đỏ, làn da mờ dần, như sương khói tan biến.
Quỷ Cấm Sơn gào rú lần cuối, rồi hóa thành tro bụi, cuốn vào lòng đất sâu thẳm.
**
Trận chiến kết thúc.
Núi Cấm rung chuyển dữ dội, sườn núi sụp đổ, đất đá lấp kín lối vào hang động.
Bạch Cốt Tinh quỳ gục bên bàn đá phong ấn, cơ thể cô yếu ớt, làn da trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ.
"Anh… chúng ta đã kết thúc… nhưng… em không còn nhiều thời gian…"
Cao Thái Cát ôm chặt lấy cô, trái tim thắt lại.
Lời nguyền kết thúc, nhưng cái giá là linh hồn Bạch Cốt Tinh đã hòa vào phong ấn, từng chút một tan biến khỏi thế gian.
Ông Kình đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng bi thương:
"Cái giá của việc phá vòng luân hồi… là hy sinh người mang dòng máu cuối cùng…"
Bạch Cốt Tinh mỉm cười yếu ớt, bàn tay lạnh toát chạm vào má Cao Thái Cát:
"Đừng quên em… dù kiếp sau…"
Lời nói dứt, cơ thể cô tan thành từng dải ánh sáng đỏ, bay lơ lửng rồi tan biến vào hư vô.
**
Sau trận chiến, Núi Cấm sụp đổ một phần, những bia đá, xác người, oán khí bị chôn vùi sâu dưới lòng đất.
Người dân làng sống yên bình trở lại, không còn quỷ nhập tràng, không còn Hồn Trùng.
Nhưng với Cao Thái Cát, nỗi đau mất đi Bạch Cốt Tinh là vết thương không bao giờ lành.
Ngày ngày, anh vẫn lên Nghĩa Địa Trắng, ngồi bên ngôi mộ giả của cô, nơi đặt chiếc dây chuyền tổ truyền — kỷ vật cuối cùng.
Gió thổi qua, những làn sương trắng lởn vởn, thấp thoáng bóng dáng Bạch Cốt Tinh mờ ảo, như chưa từng rời xa.
**
18. Sự Thật Vẫn Còn
Dù Quỷ Cấm Sơn bị tiêu diệt, ông Kình biết rõ:
"Vòng luân hồi tạm khép lại… nhưng bản chất oán khí đất trời… không bao giờ biến mất hoàn toàn."
Trong cuốn Gia Phả Cổ còn sót lại những trang chưa ai dịch được, ẩn chứa lời tiên tri cuối cùng:
> "Khi hậu nhân Bạch gia rơi lệ máu… khi trăng đỏ mọc lại… vòng luân hồi sẽ mở… từ bóng tối khác…"
Cao Thái Cát ngẩng đầu nhìn trời.
Đêm hôm đó, ánh trăng đỏ lơ lửng phía xa.
Hơi thở của quỷ dữ… chưa hẳn đã kết thúc.
---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz