ZingTruyen.Xyz

Dạ Huyền Quan

HỒN TRÙNG THỨC TỈNH

nguyenngocki1789

---

PHẦN 9: HỒN TRÙNG THỨC TỈNH

Sau khi phong ấn tạm thời được tái lập, Nghĩa Địa Trắng rơi vào tĩnh lặng chết chóc. Mặt đất nứt nẻ, bùn đất sền sệt mùi tanh nồng, những dấu vết máu đen vẫn chưa kịp khô.

Bạch Cốt Tinh quỳ gục xuống nền đất, hơi thở đứt quãng. Ánh sáng đỏ từ Huyết Ấn dần nhạt đi, chỉ còn lại thứ cảm giác lạnh lẽo len lỏi khắp cơ thể.

Cao Thái Cát đỡ cô dậy, ánh mắt lo âu:

"Chỉ 49 ngày… Sau đó mọi thứ lại bắt đầu?"

Bạch Cốt Tinh gật đầu, bàn tay cô vẫn run rẩy vì sức ép của nghi thức phong ấn. Nhưng điều khiến cô bất an hơn chính là dòng chữ máu trên bia mộ tổ — nguồn gốc thực sự của oán khí… vẫn chưa được giải đáp.

---

Đêm hôm đó, cả làng chìm trong im lặng, nhưng không ai ngủ được. Khắp nơi, người dân đóng chặt cửa, treo bùa chú, đặt dao kéo dưới gối, thắp nhang trấn trạch. Tin đồn về "quỷ nhập tràng" lan nhanh như lửa cháy, ai nấy đều sống trong sợ hãi.

Bạch Cốt Tinh và Cao Thái Cát tìm đến ông Kình, người già nhất làng, cũng là kẻ được cho là biết nhiều chuyện cổ xưa nhất nhưng luôn lảng tránh nhắc tới.

Trong căn nhà cũ kỹ ám mùi nhang khói, ông Kình ngồi thừ trên chiếc phản tre, ánh mắt đục ngầu nhưng sắc lẹm khi nghe họ nhắc đến Nghĩa Địa Trắng.

"Oán khí ở làng này… không chỉ từ mụ Huyền Lệ," – Ông Kình thì thầm, giọng khàn khàn như tiếng gió đêm – "Nó bắt nguồn từ… Hồn Trùng."

Cao Thái Cát cau mày:

"Hồn Trùng? Là gì?"

Ông Kình nhìn quanh, chắc chắn không ai theo dõi, mới hạ giọng:

"Ngày xưa… tổ tiên làng này từng phong ấn một thực thể tà ác gọi là Hồn Trùng — sinh vật nuốt linh hồn, ăn oán khí, biến người chết thành công cụ. Mụ Huyền Lệ chỉ là kẻ thừa kế tà thuật, nhưng gốc rễ là từ con quỷ đó."

Bạch Cốt Tinh sững sờ, ký ức về những câu chuyện cổ tích năm xưa ùa về — những truyền thuyết bị xem là mê tín nhảm nhí, về con trùng nằm sâu trong lòng đất, nuốt linh hồn, thao túng người chết.

Ông Kình tiếp tục:

"Hồn Trùng bị phong ấn dưới Long Mộ, sâu trong lòng Nghĩa Địa Trắng. Nhưng đất phong thủy bị phá, người đào mộ, quật mồ, tham lam lấy của… làm phong ấn yếu dần. Giờ chỉ còn 49 ngày. Nếu Hồn Trùng tỉnh giấc… cả làng sẽ thành vùng chết."

Cao Thái Cát nghiến răng:

"Làm sao tiêu diệt nó?"

Ông Kình cười chua chát:

"Không thể. Hồn Trùng bất tử… chỉ có thể kéo dài phong ấn, hoặc hy sinh… bằng chính huyết mạch người mang dòng máu tổ tiên…"

Câu nói như nhát dao lạnh ngắt. Bạch Cốt Tinh run lên:

"Ý ông là… tôi?"

Ông Kình gật đầu:

"Cô là hậu duệ trực hệ của người lập làng. Dòng máu cô là chìa khóa cho nghi thức phong ấn vĩnh viễn. Nhưng đổi lại… là mạng sống."

Trong không khí đặc quánh sự sợ hãi, bỗng tiếng trống tang từ xa lại vang lên, từng hồi dồn dập, ai oán.

Ngoài nghĩa địa, đám mây đen khổng lồ cuộn trào, che phủ cả bầu trời, mặt đất lại rung chuyển từng hồi.

Ông Kình giật bắn người:

"Không… không thể nào… chưa đầy 49 ngày mà…"

Tiếng trống tang ngày càng gần.

Bạch Cốt Tinh và Cao Thái Cát lao ra ngoài, đập vào mắt họ là cảnh tượng rợn người:

Từ lòng đất nứt toác, từng bầy Hồn Trùng — sinh vật mờ ảo hình dạng như tằm khổng lồ, dài hàng mét, thân thể nhớp nháp, tua tủa xúc tu và hàng trăm con mắt đỏ lòm, bò ra khỏi nghĩa địa.

Chúng nuốt từng linh hồn lang thang, nhập vào xác chết, khiến bọn quỷ nhập tràng mạnh hơn, nhanh hơn, hung tợn hơn gấp bội.

Ở giữa bầy Hồn Trùng, một cái bóng khổng lồ đang dần hình thành — thân thể như quỷ dữ, kết tinh từ ngàn vạn linh hồn bị nuốt, oán khí bốc lên ngùn ngụt.

Hồn Trùng chủ thể… đã thức tỉnh.

Cả vùng đất run rẩy dưới chân họ. Bạch Cốt Tinh siết chặt nắm tay, ánh mắt bừng lên tia quyết tử.

"Không kịp 49 ngày… mình phải kết thúc nó… ngay bây giờ."

---

---

QUỶ NHẬP TRÀNG — PHẦN 10: HỒN TRÙNG XÉ XÁC

Nghĩa Địa Trắng nứt toác như có hàng trăm con quái vật cựa mình dưới lòng đất. Từ những khe hở sâu hun hút, thứ chất nhầy đen sẫm, sền sệt như máu mục trào ra, bốc lên mùi tanh tưởi của tử thi và oán khí.

Bầu trời tối sầm lại, mây đen dày đặc như bị ai đó quét bút mực tà ác, che lấp cả ánh trăng. Không khí nặng nề như có bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy cổ họng mọi sinh linh.

Bạch Cốt Tinh siết chặt nắm đấm, cảm giác xương cốt trong người như muốn gãy vụn dưới áp lực của tà khí. Cao Thái Cát đứng sát bên, mồ hôi lạnh chảy thành từng dòng trên trán, mắt dán chặt về phía những sinh vật kinh hoàng đang bò ra từ lòng đất.

Bầy Hồn Trùng – những sinh vật dài hàng mét, thân thể trắng bệch như những con giòi khổng lồ, da dẻ nhầy nhụa, tua tủa xúc tu, trườn bò loằng ngoằng trên mặt đất, từng cặp mắt đỏ lòm mọc khắp thân thể chúng rực sáng trong bóng tối.

Nhưng thứ khủng khiếp nhất chính là thực thể ở giữa đàn Hồn Trùng.

Một sinh vật khổng lồ cao hơn mười thước, thân thể như đống thịt thối rữa được ghép từ ngàn vạn thi thể, những cánh tay người chết mọc tua tủa, hàng chục cái đầu lủng lẳng trên thân, tất cả hợp thành hình thù quái dị của Chủ Thể Hồn Trùng – cội nguồn của oán khí ngàn năm.

Tiếng trống tang từ nghĩa địa vang lên dồn dập, như tiếng gọi hồn từ cõi âm, khiến mặt đất rung chuyển từng hồi.

Ông Kình lảo đảo bước tới, khuôn mặt nhăn nheo tái mét:

"Không kịp rồi… nó thức tỉnh sớm hơn…"

Bạch Cốt Tinh nghiến răng:

"Chỉ còn cách kết thúc ngay tại đây… hoặc cả làng sẽ thành nghĩa địa sống."

**

Tiếng trống tang dồn dập mỗi lúc một gần, từng đợt sóng oán khí cuốn theo mùi tanh ngọt của máu và xác thối.

Bạch Cốt Tinh lục trong áo lấy ra cuốn sổ da cũ kỹ – di vật duy nhất mà ông nội để lại, bên trong là những trang ghi chép bằng mực đỏ, nét chữ xiêu vẹo như viết vội trong cơn sợ hãi tột độ.

Lời Nguyền Hồn Trùng — được tổ tiên khắc cốt ghi tâm, truyền lại cho thế hệ cuối cùng mang dòng máu Bạch gia.

Trong trang cuối cùng, ông nội cô viết:

> "Hồn Trùng là oán khí tụ thành, nuốt xác, nhập hồn, biến người chết thành rối xác sống. Muốn phong ấn, cần đến máu của hậu nhân Bạch gia – huyết mạch truyền đời giữ trấn ấn Nghĩa Địa Trắng."

Cao Thái Cát nhìn cô, ánh mắt lóe lên sự hoảng hốt:

"Ý em là… phải dùng máu mình? Phong ấn vĩnh viễn?"

Bạch Cốt Tinh im lặng. Cô biết, nghi thức đó đồng nghĩa với việc hy sinh bản thân – linh hồn sẽ bị trói buộc với mảnh đất này, không bao giờ siêu thoát.

Nhưng nếu không làm, toàn bộ làng sẽ chìm trong địa ngục của quỷ nhập tràng, người chết đội mồ sống dậy, oán khí phủ kín đất đai, trời không còn sáng, người sống thành cái xác biết đi.

Tiếng gào rú của bầy Hồn Trùng cắt ngang dòng suy nghĩ. Sinh vật khổng lồ giữa nghĩa địa há miệng, từng dòng dịch nhầy màu đen chảy dài, bên trong miệng nó là hàng trăm linh hồn vặn vẹo, gào khóc tuyệt vọng.

Không thể chần chừ. Bạch Cốt Tinh lao về phía ngôi mộ tổ, nơi phong ấn cổ đã nứt vỡ. Cao Thái Cát đi kèm, tay cầm thanh đao bọc bùa chú, ánh mắt quyết tử.

Bầy Hồn Trùng trườn bò ngăn cản, từng cái xác nhập tràng bò lồm cồm dưới đất, da thịt nát bấy, nhưng đôi mắt đỏ lòm tràn ngập sát khí.

Cao Thái Cát chém ngang, từng mảng xác chết vỡ tung, nhưng ngay lập tức, chúng lại bò dậy, những con trùng nhỏ li ti chui ra từ da thịt, len lỏi vào xác chết khác, nối tiếp vòng luân hồi rùng rợn.

Bạch Cốt Tinh dùng nước thiêng từ giếng Âm Dương, rắc thành vòng tròn, vừa niệm chú vừa tiến về phía trước.

Hồn Trùng Chủ Thể gào thét, hàng chục cái đầu người trên thân nó cất tiếng rên rỉ, từng đôi mắt mở trừng trừng, máu đen chảy thành dòng.

Mặt đất rung chuyển, bùn đất tóe lên như sóng dữ. Bầy quỷ nhập tràng tràn tới, bủa vây kín lối, không còn đường thoát.

Bạch Cốt Tinh rút lá bùa máu cuối cùng, nhắm mắt niệm chú, tự rạch một đường sâu trên cổ tay, máu đỏ tươi phun trào, hòa lẫn vào đất nghĩa địa.

Ngay lập tức, mặt đất phát sáng, những ký tự cổ xưa khắc trên bia mộ tổ bùng cháy đỏ rực, luồng sáng đỏ từ máu cô xuyên thẳng lên trời, xé toạc mây đen.

Tiếng trống tang im bặt.

Bầy quỷ nhập tràng rú lên, từng cái xác bốc cháy dữ dội, những con Hồn Trùng vặn vẹo, thân thể nổ tung từng mảng.

Hồn Trùng Chủ Thể gào thét, lao thẳng về phía Bạch Cốt Tinh, hàng trăm cánh tay thịt thối giơ ra như muốn nghiền nát cô.

Nhưng luồng sáng từ máu huyết mạch bùng lên dữ dội, cuốn lấy thân thể cô, hóa thành lớp kết giới đỏ như máu, chặn đứng quái vật khổng lồ.

Bạch Cốt Tinh cảm nhận được linh hồn mình bị kéo căng, như bị xé toạc từng mảnh. Đau đớn, choáng váng, nhưng cô không dừng lại.

Miệng cô niệm chú, máu từ cổ tay vẫn tuôn trào, hòa vào đất, từng dòng ký tự cổ hiện lên trên mặt đất, kết nối với nhau thành phong ấn cuối cùng.

Ánh sáng đỏ bao trùm toàn bộ nghĩa địa, bầy Hồn Trùng la hét, quằn quại, từng con nổ tung, tan biến thành tro bụi.

Hồn Trùng Chủ Thể rít lên, thân thể khổng lồ bị xé nát từng phần, những cái đầu người lủng lẳng rụng xuống, hồn phách bị đốt cháy trong lửa máu.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng vết nứt lan rộng khắp nơi, như muốn nuốt chửng tất cả.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, ánh mắt Bạch Cốt Tinh và Cao Thái Cát giao nhau – tràn ngập đau đớn, quyết liệt và nỗi tiếc nuối khôn nguôi.

Bạch Cốt Tinh thều thào:

"Hứa với em… sống tiếp… kể cho mọi người biết… sự thật…"

Từng dòng máu cuối cùng hòa vào đất, thân thể cô mờ dần, ánh sáng đỏ rực bao phủ toàn bộ nghĩa địa, phong ấn hoàn tất.

Cao Thái Cát gào lên:

"Tinh… Đừng…!!!"

Nhưng tất cả đã quá muộn.

Ánh sáng đỏ tắt lịm.

Mặt đất trở lại tĩnh lặng.

Nghĩa Địa Trắng… đã được phong ấn.

**

---

PHẦN 10 (Tiếp) — BÓNG MA SAU PHONG ẤN

6. Sự Im Lặng Đáng Ngờ

Bầu trời xám xịt phủ kín Nghĩa Địa Trắng. Không gian tĩnh mịch chết chóc, như thể mọi âm thanh đã bị hút cạn bởi luồng phong ấn máu cuối cùng.

Cao Thái Cát quỳ sụp bên nền đất lạnh, lòng bàn tay vẫn còn vương lại những giọt máu chưa kịp thấm hết của Bạch Cốt Tinh. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi tanh ngọt của máu và tro bụi xác chết, nhưng tất cả đã im lặng.

Không còn Hồn Trùng. Không còn quỷ nhập tràng.

Nhưng… cũng không còn Bạch Cốt Tinh.

Trước mặt Thái Cát chỉ còn lại tấm bia đá tổ tiên rạn nứt, nơi đó ánh sáng đỏ nhạt dần, trên bề mặt đã khô lại một vòng máu hình tròn — biểu tượng cổ xưa của phong ấn vĩnh hằng.

Anh run rẩy, ký ức về khoảnh khắc Bạch Cốt Tinh tan vào phong ấn như một nhát dao đâm thẳng vào tim.

"Tinh… em hứa sẽ về mà…"

Tiếng nói của anh tan vào không gian vắng lặng, chỉ có những ngôi mộ hoang tàn và từng làn sương trắng lởn vởn, như hồn phách chưa yên nghỉ.

**

7. Lời Cảnh Báo Từ Âm Giới

Tưởng chừng tất cả đã kết thúc, nhưng đêm hôm đó, một lần nữa, tiếng trống tang vang lên — không từ nghĩa địa, mà từ giấc mơ của Cao Thái Cát.

Trong giấc ngủ chập chờn, anh thấy mình lạc vào khu rừng mù sương. Phía trước là chiếc cổng đá mục nát, trên đó có khắc dòng chữ máu nhòe nhoẹt:

> "Phong ấn chỉ ngăn được xác, không ngăn được hồn."

Đằng sau cánh cổng, bóng dáng Bạch Cốt Tinh xuất hiện — nhưng không phải cô của hiện tại, mà là một hình ảnh mờ nhạt, thân thể tan biến từng mảng như làn khói.

Đôi mắt cô trũng sâu, ánh nhìn đau đớn và tuyệt vọng.

"Cát… Phong ấn chưa hoàn chỉnh… Có kẻ khác… thao túng từ trong bóng tối…"

Tiếng nói của cô lẫn vào tiếng trống tang, vang vọng như từ cõi âm phủ vọng về.

Cao Thái Cát choàng tỉnh, tim đập dồn dập, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh. Nhưng chưa kịp hoàn hồn, anh phát hiện ra dưới lòng bàn tay mình… là dấu vết bùn đất và một sợi tóc dài bạc trắng.

Sợi tóc của Bạch Cốt Tinh.

**

8. Ngọn Nguồn Thứ Hai

Những ngày sau đó, ngôi làng tưởng chừng bình yên trở lại. Xác chết không còn đội mồ sống dậy, bầu trời quang đãng hơn, người dân dần ra khỏi nhà, nhang khói bớt dày đặc.

Nhưng chỉ riêng Cao Thái Cát biết — đây không phải kết thúc.

Anh tìm đến ông Kình, gõ cửa nhà trong đêm tối. Ông Kình, già nua, yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn sắc như dao:

"Cậu cũng thấy rồi phải không? Phong ấn chỉ bịt được miệng rắn… còn đầu rắn… vẫn ẩn sâu."

Cao Thái Cát hỏi dồn:

"Ý ông là còn kẻ nào đứng sau tất cả?"

Ông Kình khẽ gật đầu, lấy từ trong rương ra một bản đồ cổ, giấy đã mục nát, nhưng vẫn hiện rõ hình ảnh quen thuộc — Nghĩa Địa Trắng, bao quanh là những vòng ký tự kỳ lạ.

Ở chính giữa bản đồ là một biểu tượng… con mắt đỏ lòm với hàng trăm xúc tu tỏa ra.

"Thứ các người gọi là Hồn Trùng… chỉ là lớp vỏ ngoài. Còn sâu trong lòng đất, dưới Động Xác Mẫu, là nơi sinh ra tà khí ngàn năm, nơi linh hồn bị nuốt sạch, nơi cội nguồn thực sự trú ngụ."

Cao Thái Cát nghe đến hai chữ "Động Xác Mẫu", sống lưng lạnh toát. Đó là nơi chưa từng ai dám bén mảng, một hang động nằm sâu dưới lòng nghĩa địa, nơi tương truyền tổ tiên từng chôn giấu bí mật đen tối nhất làng này.

"Muốn cứu Bạch Cốt Tinh, muốn phong ấn hoàn chỉnh… phải xuống đó."

**

9. Hành Trình Xuống Địa Phủ

Với quyết tâm cứu người con gái mình yêu, Cao Thái Cát cùng ông Kình chuẩn bị nghi thức xuống Động Xác Mẫu. Cổng động nằm dưới mộ tổ, chỉ mở ra khi máu huyết mạch Bạch gia được tế hiến.

May mắn thay, trên người Thái Cát vẫn còn sợi tóc bạc của Bạch Cốt Tinh — vật chứa đựng linh hồn, máu huyết tàn dư.

Đêm hôm đó, dưới ánh trăng bạc nhạt, họ làm lễ. Máu nhỏ xuống nền đất lạnh, mặt đất nứt toác, để lộ cánh cổng đá dẫn vào lòng đất.

Không khí bên dưới lạnh buốt, ẩm thấp, mùi tanh tưởi như ngàn vạn xác chết đang phân hủy bốc lên.

Từng bậc thang đá dẫn sâu xuống, vách tường khắc đầy ký tự cổ, những hình vẽ mô tả cảnh quỷ nhập tràng, hồn ma vặn vẹo, và ở trung tâm là hình bóng của một nữ nhân tóc trắng, mắt đỏ, bị trói buộc giữa vòng phong ấn — Bạch Cốt Tinh.

Tim Thái Cát thắt lại.

Anh biết, dưới sâu hơn nữa, là nơi giữ linh hồn cô, và cũng là nơi trú ngụ của tà vật tối cao.

**

---

PHẦN 10 (Tiếp) — ĐỘNG XÁC MẪU

10. Cửa Ngục Mở Ra

Càng đi sâu, lòng đất càng lạnh buốt như băng giá. Không khí đặc quánh mùi ẩm mốc, tanh tưởi và mùi của tử khí ngàn năm chưa tan.

Bức tường đá hai bên vách động được chạm khắc dày đặc hình ảnh người chết, quỷ nhập tràng, những sinh vật ghê tởm như giòi bọ khổng lồ, từng dòng chữ cổ loằng ngoằng bằng máu khô vẽ kín.

Ánh sáng từ cây đuốc bập bùng soi rõ những dấu vết của oán khí. Dưới chân Cao Thái Cát, mặt đất lởm chởm những mảnh xương người, vụn sọ, mảnh sườn sườn vỡ vụn như bãi tha ma dưới lòng đất.

Tiếng bước chân của ông Kình chậm rãi phía sau, lẫn trong hơi thở khò khè của người già. Ông nói, giọng khàn như gió rừng:

"Chính nơi này, tổ tiên đã phong ấn Hồn Trùng lần đầu tiên. Nhưng sâu dưới nữa… là Mẫu Trùng — sinh vật mẹ, cội nguồn của quỷ nhập tràng và Hồn Trùng. Nếu không diệt được nó, mọi phong ấn chỉ là tạm bợ."

Thái Cát siết chặt chuôi đao, ánh mắt đầy quyết tâm. Anh nhớ tới ánh mắt đau đáu của Bạch Cốt Tinh trong giấc mộng, lời cô nhắn nhủ:

> "Cát… hãy xuống sâu hơn… cứu em… cứu tất cả…"

**

11. Huyết Động

Đường hầm dẫn tới một hang động khổng lồ — vòm đá cao hun hút, phủ kín những màng nhầy nhớp nháp như mạng nhện, từng nhánh tơ đen bám chằng chịt như huyết quản sống.

Ở chính giữa động là một cái hồ máu, chất lỏng đỏ đậm sền sệt sôi lên từng đợt, bốc mùi tanh nồng đến lợm giọng. Trên mặt hồ, từng mảnh thi thể trôi lềnh bềnh — đầu lâu, cánh tay, mảnh xương, tất cả đều mục rữa.

Bên kia hồ, một cái kén thịt khổng lồ, kích cỡ như căn nhà, treo lơ lửng từ trần động. Từng mạch máu khổng lồ kết nối từ kén xuống hồ máu, dịch đỏ chảy không ngừng như nuôi dưỡng thứ gì đó bên trong.

Tiếng trống tang vang lên mơ hồ từ sâu trong lòng đất, hòa cùng tiếng gào thét đau đớn của linh hồn.

Ông Kình run giọng:

"Mẫu Trùng đang ấp trứng. Nó hấp thụ hồn phách, tạo ra thế hệ Hồn Trùng mới… mạnh hơn, đông hơn. Một khi trứng nở… làng này, rồi cả vùng đất này, sẽ thành nghĩa địa sống đúng nghĩa."

Cao Thái Cát siết chặt sợi tóc bạc của Bạch Cốt Tinh trong tay, cảm nhận hơi ấm le lói còn sót lại.

Anh biết, linh hồn cô… bị giam trong kén thịt kia.

**

Đến Trận Chiến Cuối Cùng
Không thể chần chừ, Thái Cát lao thẳng về phía hồ máu, đao trong tay phát sáng ánh bạc. Mặt hồ sủi bọt, những xúc tu đen thẫm từ dưới lao lên, như những con rắn khổng lồ trườn bò, tấn công tới tấp.

Anh lách người né tránh, vung đao chém đứt từng xúc tu, máu đen bắn tung tóe, mùi hôi tanh xộc lên tận óc.

Từ trong kén thịt, tiếng gào rú vang lên — một nửa thân thể của Mẫu Trùng lộ ra. Thân hình như con nhện kết hợp với giòi bọ, hàng trăm đôi mắt đỏ rực, miệng há rộng phun ra từng luồng khí độc và những quả trứng nhầy nhụa.

Bọn trứng vỡ ra, hàng trăm Hồn Trùng non lổm ngổm bò ra, miệng rít lên âm thanh ghê rợn.

Ông Kình đứng phía sau niệm chú, từng lá bùa bốc cháy trên tay, tạo thành kết giới mỏng manh ngăn cản đám Hồn Trùng bò tới.

Cao Thái Cát liều lĩnh lao lên, đạp lên những xác trùng, băng qua bầy nhung nhúc sinh vật, tiến sát kén thịt.

Từ sâu trong lớp màng nhầy, anh thấy được khuôn mặt mờ nhạt của Bạch Cốt Tinh — mắt cô nhắm nghiền, làn da trắng bệch, từng sợi tóc bạc bay lơ lửng.

Linh hồn cô đang bị nuốt dần.

"Không… Không đời nào để mất em…!"

**

Phá Vỡ Xiềng Xích Máu
Anh rút sợi tóc bạc ra, xiết chặt, hòa máu mình vào đó, niệm chú tổ tiên:

> "Máu nối huyết thống, hồn quy tổ nghiệp, phá trùng diệt oán…"

Tấm kén rung chuyển, lớp màng thịt nứt toác, máu và dịch nhầy phun ra tung tóe. Mẫu Trùng gào thét, lao tới, những cái chân khổng lồ quét ngang, đập vỡ nền đất.

Cao Thái Cát dồn toàn bộ sức lực, cắm sợi tóc máu vào kén thịt, ánh sáng đỏ bùng lên dữ dội.

Từng dòng ký tự cổ hiện ra, quấn quanh cơ thể anh và Bạch Cốt Tinh. Kén thịt nổ tung, Mẫu Trùng rít lên, thân thể bị xé nát từng mảng.

Bạch Cốt Tinh rơi xuống, yếu ớt, đôi mắt hé mở, môi tái nhợt thì thầm:

"Cát… anh giữ lời…"

**

14. Kết Cục Mở

Ánh sáng từ nghi thức máu lan rộng, hồ máu cạn dần, bầy Hồn Trùng non co rúm, hóa thành tro bụi. Mẫu Trùng giãy giụa lần cuối, rồi tan biến thành mây đen bị hút vào lòng đất.

Cả Động Xác Mẫu rung chuyển, trần đá bắt đầu sập xuống.

Ông Kình hét lên:

"Phong ấn đã trọn vẹn! Chạy ngay!"

Thái Cát ôm lấy Bạch Cốt Tinh, lao ra khỏi hang trong tiếng sụp đổ ầm ầm, đất đá rơi xuống như cơn mưa tử thần.

Họ thoát lên mặt đất, phía sau lối vào Động Xác Mẫu bị vùi lấp hoàn toàn.

Trời đã sáng.

Oán khí tan biến.

Nhưng… Cao Thái Cát biết, dù Mẫu Trùng bị tiêu diệt, ký ức về quỷ nhập tràng, Hồn Trùng, và những mảng tối trong lòng đất này… vẫn còn đó.

Và rồi… sẽ có ngày chúng tỉnh giấc trở lại.

**

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz