Ngoại truyện 2 Nếu 3 tỷ đệ Tuyết Ly đến kiếp trước 1
" Ô là ngươi chọn , ly tán cũng là ngươi chọn " Nụ cười nhạt hiện lên trên môi Ly Luân, vừa cay đắng vừa chua xót. Hắn khẽ nhếch mép, giọng nói lạnh lùng mà đau lòng:
"Triệu Viễn Chu, ngươi nên nhớ, kẻ thích ô là ngươi, chứ không phải ta."
Hắn cười nhạt. Chu Yếm của năm xưa luôn xem Ly Luân là duy nhất giờ đã không còn. Chỉ còn lại Triệu Viễn Chu của Tập Yêu Ty, kẻ mang trong mình những gông xiềng không thể tháo bỏ.
Đột nhiên, một ánh sáng chói lòa bừng lên từ giữa làn khói mờ. Ba bóng người hiện ra, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Một người lớn và hai đứa trẻ, mỗi dáng vẻ đều có nét quen thuộc khó tin.
Ly Hạo Phong vừa bước ra liền bị một tiếng trách mắng đầy tức giận vang lên:
"Ly-Hạo-Phong! Đệ chán sống rồi phải không? Chưa kịp tìm hiểu gì đã dám động vào trận pháp!"
Cậu nhóc hoảng hốt lùi lại, cuống quýt đáp:
"Tỷ tỷ, ta sai rồi mà!"
Rồi quay sang đứa nhóc tóc trắng có gương mặt điềm tĩnh hơn
"Diễn Thừa, ngươi nói giúp ta một chút đi!"
Nhưng lời đáp lại càng làm cậu thất vọng hơn:
"Tự làm tự chịu."
Điều khiến mọi người sửng sốt hơn cả là ba người này giống Ly Luân và Triệu Viễn Chu như đúc, từ thần thái đến dáng vẻ.
Tuyết Ly nhanh chóng nhìn quanh , đôi mắt nàng lóe lên sự lo lắng khi thấy Ly Luân đang ngồi một mình, vẻ mệt mỏi hiện rõ. Vết thương từ Bất Tẫn Mộc đang lan ra, ngày càng trầm trọng hơn, còn trống bỏi thì như bị vật gì đó đâm xuyên nát. Nàng lập tức lao đến bên cạnh hắn.
"Cha! Chẳng phải Bất Tẫn Mộc đã biến mất từ lâu rồi sao? Sao lại xuất hiện? Hơn nữa, ai làm cha bị thương? Người nói đi, con sẽ cho kẻ đó một bài học!"
Ly Luân ngẩng lên, nhìn nàng đầy kinh ngạc. Đúng là dáng vẻ nữ nhi của hắn, nhưng nàng trông trưởng thành hơn nhiều so với ký ức của hắn. Chẳng phải trước đây yêu lực của Tuyết Ly rất bất ổn hay sao? Nhưng giờ đây, hắn không cảm nhận được chút dấu hiệu nào của bất ổn. Trái lại, yêu lực trong người nàng cực kỳ mạnh mẽ, mạnh đến mức chỉ có Đại Yêu mới có thể sở hữu.
Tuyết Ly lúc này mới nhận ra ánh mắt đề phòng của mọi người xung quanh. Cảm giác căng thẳng bao trùm bầu không khí, như thể họ đang đứng giữa một trận địa.
Ly Hạo Phong thắc mắc, giọng nói trẻ con nhưng đầy tò mò:
"Không phải nha, sao mọi người lại mang vẻ mặt nặng nề vậy?"
Cậu quay sang nhìn Triệu Viễn Chu, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc:
"Phụ thân, bình thường chỉ cần cha bị thương, mắt người đã đỏ lên, rối rít hỏi xem cha có sao không. Sao hôm nay lại kỳ lạ như vậy?"
Lời nói vô tư ấy như một lưỡi dao đâm vào tất cả. Triệu Viễn Chu, Ly Luân và những người của Tập Yêu Ty đều cứng người lại, không ai biết phải nói gì.
Chu Diễn Thừa và Tuyết Ly nhanh chóng hiểu ra điều bất thường. Ánh mắt họ lướt qua mọi thứ xung quanh và đồng thanh nhận ra:
"Trận pháp đã đưa chúng ta đến một thời không song song rồi!"
Tuyết Ly và Chu Diễn Thừa nhận ra sự thật, nhưng mọi thứ trước mắt vẫn quá khó hiểu. Thời không song song—ý niệm này làm cả nhóm không khỏi rối trí. Tuyết Ly nhìn cha mình và cảm thấy nghẹn ngào. Cha nàng ở đây trông tiều tụy hơn nhiều so với người nàng từng biết.
Ly Hạo Phong vẫn chưa nhận thức được tình huống, cậu nhóc quay sang hỏi:
"Tỷ tỷ, thời không song song là gì? Mà sao cha ở đây trông kỳ lạ vậy?"
Tuyết Ly trừng mắt, nhưng giọng nàng không giấu được sự bất an:
"Ngậm miệng lại! Chúng ta đang ở một nơi không thuộc về mình. Cẩn thận lời nói, đừng gây thêm rắc rối."
Triệu Viễn Chu, từ đầu vẫn im lặng, ánh mắt lướt qua từng người. Khi nhìn ba đứa trẻ, nét mặt của y trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Đặc biệt là khi ánh mắt cậu nhóc Chu Diễn Thừa chạm vào y, ánh nhìn ấy đầy tĩnh lặng nhưng lại sâu thẳm, như thể thấu hiểu tất cả.
Ly Luân khẽ nhíu mày, cảm giác mệt mỏi dường như biến mất trong chốc lát khi hắn tập trung nhìn ba đứa trẻ. Giọng hắn trầm thấp, chứa đựng nghi hoặc:
"A Tuyết vì sao con lại lớn như vậy còn hai đứa trẻ này là ai? Làm sao lại giống ta và Triệu Viễn Chu như thế?"
Chu Diễn Thừa bình thản đáp, giọng nói lạnh nhạt nhưng vang vọng:
"Chúng ta là những kẻ được đưa đến đây bởi một trận pháp nhưng rõ ràng, có thứ gì đó đã can thiệp. Bởi vì... chúng ta không thuộc về thời không này."
Câu trả lời càng làm không khí trở nên nặng nề hơn. Lúc này, một luồng gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa nhè nhẹ từ nơi nào đó xa xăm. Ánh sáng từ Bất Tẫn Mộc vẫn âm ỉ trên vết thương của Ly Luân, nhắc nhở mọi người rằng tình hình của hắn đang vô cùng nghiêm trọng.
Câu trả lời của cậu khiến mọi người lặng đi. Văn Tiêu dù bên ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng lòng đầy hiếu kỳ, không giấu nổi sự kinh ngạc. Nàng nhíu mày, đôi mắt ánh lên sự tò mò xen lẫn sửng sốt:
"Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy điều này. Vậy ba người các ngươi... là con của Đại yêu và Ly Luân sao?"
Ba tỷ đệ im lặng nhìn nhau trong thoáng chốc, rồi đồng loạt gật đầu, động tác ấy càng khiến Văn Tiêu thêm phần bối rối, nhưng đồng thời lại cực kỳ phấn khích. Nàng hứng khởi lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ tay áo, vội vàng cúi xuống ghi chép như sợ bỏ lỡ chi tiết nào:Hòe quỷ có thể sinh con , hoè quỷ Ly Luân và Đại yêu Chu Yếm đã có ba đứa con , hai đứa có vẻ ngoài giống Chu Yếm , một đứa giống Ly Luân
" ... " giờ không phải lúc để ghi chép đâu
Cảnh tượng ấy khiến ai nấy đều câm nín . Trác Dực Thần với gương mặt cứng nhắc, vội nhắc nhở:
"Cô cô, giờ không phải lúc để ghi chép đâu."
Văn Tiêu ngẩng lên, hơi bối rối, nhưng vẫn giữ chặt cuốn sổ, ánh mắt không giấu được sự tiếc nuối vì phải dừng lại.
Trong khi đó, Triệu Viễn Chu lặng lẽ nhìn về phía Ly Luân. Trong đôi mắt của y lúc này là một biển cảm xúc, sự phức tạp khó diễn tả bằng lời. Y bước lên một bước, giọng khẽ cất, nhưng mang theo trọng lượng khiến cả không gian như ngưng đọng:
"A Ly..."
Ly Luân ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu Triệu Viễn Chu, nhưng trong đáy mắt vẫn ẩn hiện sự yếu đuối. Vết thương của hắn từ Bất Tẫn Mộc đang lan ra, nhưng ánh nhìn vẫn không đổi, cứng cỏi và đầy kiêu hãnh.
"Ngươi muốn nói gì?" – giọng hắn khàn khàn, vừa mang vẻ cảnh giác vừa pha chút mệt mỏi.
Triệu Viễn Chu không lập tức trả lời. Y nhìn hắn, rồi chuyển ánh mắt sang ba đứa trẻ, những kẻ có cùng gương mặt, cùng huyết mạch. Một nỗi đau âm ỉ dường như bóp nghẹt y, nhưng đồng thời cũng có gì đó như một tia sáng, nhỏ bé nhưng không thể dập tắt.
"Ta chỉ muốn biết... tất cả chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra như thế nào."
Lời nói của y, đơn giản nhưng đầy sức nặng, như muốn tìm kiếm một lời giải đáp cho mớ hỗn loạn trước mắt.
Chu Diễn Thừa, Tuyết Ly và Ly Hạo Phong im lặng trong giây lát. Sau đó, Tuyết Ly bước lên, ánh mắt đầy cảm xúc:
"Phụ thân, những câu trả lời này... có lẽ chỉ thời gian mới có thể tiết lộ. Nhưng trước mắt, hãy cứu cha đã , đây là điều quan trọng nhất."
Triệu Viễn Chu nhìn mọi người, cười khổ, giọng y trầm thấp nhưng mang theo chút tự giễu:
"Bất Tẫn Mộc không bao giờ tắt. Phong ấn Bạch Trạch Lệnh là cách duy nhất để kiềm hãm nó trong người hắn. Nếu không có phong ấn ấy, hắn không thể tồn tại được."
Nghe đến đây, Ly Luân bật cười, tiếng cười đầy giận dữ và cay đắng. Hắn nhìn thẳng vào Triệu Viễn Chu, ánh mắt sắc như dao:
"Nực cười! Ta thà vĩnh viễn tiêu tán, tan thành tro bụi, còn hơn là phải sống tạm bợ, lệ thuộc vào thứ phong ấn đó!"
Đúng lúc không khí đang căng thẳng, Ly Hạo Phong không biết từ đâu lại lấy ra một tờ giấy. Mắt cậu sáng rực, tay giơ cao tờ giấy, chạy đến bên cạnh Ly Luân, hào hứng nói:
"Cha! Nếu vậy, người mau ký vào tờ giấy này đi! Đây là hưu thư, từ nay hai người không còn liên quan gì nữa! Sau đó, chúng ta một nhà bốn người sẽ sống hạnh phúc bên nhau!"
Cả không gian như đông cứng lại.
Ly Luân nhìn tờ giấy trong tay cậu nhóc, gương mặt ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào:
"..."
Triệu Viễn Chu, người vốn đang trong trạng thái trầm ngâm, cũng bị câu chuyện bất ngờ này kéo ra khỏi dòng suy nghĩ. Y nhìn cậu con trai nhỏ, rồi lại nhìn tờ hưu thư, trong lòng dậy lên đủ loại cảm xúc, nhưng rốt cuộc chỉ thốt lên một tiếng khẽ khàng:
"Ta... chưa kịp dỗ người, con đừng đổ dầu vào lửa nữa"
Văn Tiêu lấy quyển sổ ra ghi tiếp Đại yêu Chu Yếm ăn ở không tốt bị con trai ghét bỏ
Trác Dực Thần quát lên " Hoang đường "
Bạch Cửu khinh bỉ vị Đại yêu nào đó " Tra khỉ bỏ vợ bỏ con "
Trong khi đó, Triệu Viễn Chu ở thời không này cảm thấy như bị buộc phải đối mặt với bản thân mình trong thời không kia. Ở thời không này y đúng là đối xử tệ với Ly Luân, tại sao trong thời không kia y sống thế nào đến mức cả con trai cũng ghét bỏ y như thế này?
Tuyết Ly bất lực, đưa tay lên đỡ trán, lắc đầu thở dài:
"..."
Nàng không biết thằng nhóc này rốt cuộc giống ai, mà lại có thể hiếu động như vậy. Nhưng rồi, một suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng. Nếu có Anh Lỗi ở đây, chắc chắn cậu sẽ vỗ vai nàng và nói một câu tỉnh rụi:
"Giống con hồi xưa đấy."
Chu Diễn Thừa trước nay luôn giữ sự trầm tĩnh, cũng chỉ có thể thở dài. Đối với cậu, cảnh tượng này đã không còn xa lạ. Thật sự, mọi thứ chỉ có thể kết thúc bằng sự... nhẫn nại.
Tuyết Ly bước lên phía trước, ánh mắt kiên định nhưng mang theo một sự khẩn thiết. Nàng quay về phía Trác Dực Thần đang đứng bên cạnh với vẻ mặt nghiêm nghị. Nàng nhẹ giọng, nhưng mỗi lời nói ra đều mang ý tứ sâu sắc:
"Tiểu Trác đại nhân, có thể nhờ ngươi một việc không?"Trác Dực Thần cảm nhận được sự nghiêm trọng trong giọng nói của nàng. Trước khi nàng kịp nói tiếp, trong lòng hắn đã dâng lên một dự cảm chẳng lành. Và quả nhiên, câu nói tiếp theo của Tuyết Ly khiến hắn cứng đờ tại chỗ:"Ngươi có thể dùng Vân Quang Kiếm để tách nguyên thần của cha ta ra khỏi Bất Tẫn Mộc được không?"
Câu nói của Tuyết Ly khiến không gian trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nàng, không giấu nổi sự kinh ngạc xen lẫn hoài nghi.
Triệu Viễn Chu, người vốn đang chìm trong dòng suy nghĩ phức tạp, chợt ngẩng đầu lên. Y cất giọng, vừa gấp gáp vừa lo lắng:
"Con đang định làm gì vậy? Dùng Vân Quang Kiếm mà con nói, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Đây không phải chuyện để đùa đâu, Tuyết Ly!"
Tuyết Ly không quay lại nhìn y, nhưng giọng nàng vang lên rõ ràng, mỗi từ đều mang theo sự quyết tâm:
"Con không đùa. Nếu không làm, cha sẽ bị Bất Tẫn Mộc hủy diệt hoàn toàn. Vân Quang Kiếm có thể tách nguyên thần của cha ra. Sau đó, chúng ta sẽ đưa nguyên thần ấy vào rễ cây hòe để tu luyện, tránh cho cha bị tan biến."
Nghe đến đây, Ly Luân nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh, đầy vẻ hoài nghi. Hắn cười nhạt:
"Rễ hòe? Con nghĩ thứ đó có thể giữ được nguyên thần của ta? Tách ra rồi, lỡ không thành công thì ta chết chắc."
Tuyết Ly quay sang hắn, ánh mắt nàng kiên định nhưng cũng không giấu được sự lo lắng:
"Ở thời không kia, chúng ta đã làm như vậy. Cha, người cũng từng nói rằng rễ hòe có thể giữ được nguyên thần. Phụ thân..."
Nàng dừng lại, nhìn Triệu Viễn Chu, đôi mắt nàng như muốn thăm dò điều gì:
"Ngươi chắc vẫn giữ rễ hòe của cha ta đấy chứ?"
Câu hỏi ấy khiến cả Triệu Viễn Chu và Ly Luân đều sững lại. Một thoáng bối rối hiện lên trong mắt Triệu Viễn Chu, nhưng y nhanh chóng che giấu, giọng y trầm xuống:
"Ta... vẫn giữ. Nhưng chuyện này không đơn giản như con nghĩ đâu. Ngay cả ở thời không kia, nếu làm sai một chút, hậu quả sẽ không thể cứu vãn."
Tuyết Ly hít sâu một hơi, như để trấn an bản thân. Nàng đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự quyết liệt:
"Đây là cách duy nhất. Cha, người phải tin con. Nếu không thử, người sẽ mất hết hy vọng , người cũng không muốn con ở thời không này lo lắng đúng chứ."
Cả căn phòng chìm trong im lặng , Trác Dực Thần vẫn cầm thanh Vân Quang Kiếm trong tay, ánh mắt hắn lấp lóe, như đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Cuối cùng, hắn lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng chắc nịch:
"Ta sẽ làm. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt."
Lời nói ấy như một lưỡi dao cắt qua sự im lặng, kéo tất cả trở lại thực tại. Tuyết Ly gật đầu, ánh mắt nàng kiên định:
"Chúng ta đã chuẩn bị từ lâu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz