Kiếp trước 8 ( Hoàn )
Một ngày nọ, khi Tuyết Ly đang ngồi tĩnh lặng bên cạnh cây hòe, ánh mắt nàng dõi theo tàn hồn Ly Luân đang dần dần được nuôi dưỡng. Dù thời gian hắn hoá hình vẫn còn xa vời, nhưng ít nhất nàng cũng cảm nhận được một chút an lòng. Thời gian trôi qua, nàng biết rằng mọi thứ đang dần tiến triển nhưng sự lo lắng trong lòng nàng chưa bao giờ nguôi ngoai.
Giữa lúc nàng suy nghĩ, một làn khói đen mờ ảo bất ngờ bao trùm lấy không gian xung quanh. Tuyết Ly cảm nhận được sự hiện diện của Hắc Diêm ngay lập tức. Làn khói dần tan đi, và bóng dáng hắn xuất hiện, đôi mắt đỏ rực nhìn nàng với vẻ lạnh lùng và đầy đe dọa. Nụ cười của hắn, mang theo sự nguy hiểm, như một lời cảnh báo mà nàng không thể bỏ qua.
"Ngươi đừng quên giao dịch của chúng ta," Hắc Diêm nói, giọng hắn như thể muốn thấm vào từng tế bào của nàng, "Sắp tới, ta sẽ lấy một phần linh hồn ngươi."
Tuyết Ly ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng không hề thay đổi. Nàng đã biết điều này từ lâu, nhưng giờ đây khi Hắc Diêm nhắc lại, nỗi lo sợ mơ hồ lại một lần nữa dâng lên trong lòng nàng.
"Ngươi đã nói sẽ lấy một phần linh hồn của ta." Tuyết Ly không do dự, đôi tay nàng siết chặt. "Nhưng ta không thể thay đổi điều đó, phải không?"
Hắc Diêm nhìn nàng, nụ cười trên môi hắn như một dấu chấm hỏi. "Đúng vậy, ngươi không thể thay đổi được giao dịch đã ký kết nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi rằng thời gian không còn nhiều, mộtt khi thời điểm đến, ngươi sẽ phải trả giá."
Tuyết Ly im lặng, trái tim nàng như thắt lại. Một phần linh hồn của mình sẽ thuộc về Hắc Diêm. Đó là cái giá phải trả cho sức mạnh mà nàng đã dùng để trả thù nhưng cái giá ấy, dù đã chuẩn bị tinh thần nàng vẫn cảm thấy nặng nề. Sức mạnh mà nàng nhận được từ Hắc Diêm không phải là thứ dễ dàng có được, mỗi lần nàng dùng nó, mỗi lần sức mạnh ấy trỗi dậy trong nàng Tuyết Ly lại cảm thấy mình càng gần hơn với bóng tối, càng xa rời con người mình của trước kia.
"Ta sẽ làm những gì phải làm," Tuyết Ly nói, giọng nàng kiên quyết "Dù sao đó là cái giá phải trả với ma lực mà ngươi đã cho ta."
Hắc Diêm đứng im lặng một lúc, rồi hắn khẽ gật đầu. "Cái giá của quyền lực luôn đắt đỏ nhưng ngươi không còn lựa chọn nào khác, phải không?"
Thời gian giao dịch đến gần, Tuyết Ly bất ngờ thay đổi , nàng mặc lại bộ hồng y rực rỡ ngày xưa, một màu sắc tươi sáng mà nàng đã lãng quên trong hành trình trả thù. Mái tóc đen tuyền óng mượt ngày nào nay đã hóa thành màu bạc trắng, nhưng không còn sự hồn nhiên , tươi vui như ngày xưa nữa mà tựa như ánh trăng lạnh lẽo phủ đầy tang thương. Nàng nhìn chính mình trong gương, gương mặt như một thiếu nữ chưa từng chạm đến sự xấu xí của nhân gian
Tuyết Ly ngồi trước gương, bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy chiếc lược ,nàng định tết tóc giống như cách Ly Luân ngày xưa vẫn hay làm cho nàng. Những ký ức vui vẻ ùa về khiến trái tim nàng thoáng chùng xuống. Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên hình ảnh phản chiếu trong gương, nàng bất giác khựng lại.
Mái tóc bạc trắng như ánh trăng, dài mượt và óng ánh, nhưng lại mang theo cảm giác lạnh lẽo đến khó tả. Gương mặt nàng vẫn đẹp như xưa thậm chí có phần đẹp hơn, nhưng ánh mắt lại khác , đôi mắt từng tràn đầy sự ngây thơ và trong sáng giờ đây nhuốm màu u ám, mang theo nỗi đau và sự mệt mỏi của năm tháng.
Nàng khẽ cau mày, lòng không khỏi gợn lên một chút buồn bã. "Quá xấu," nàng thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại như một lưỡi dao cứa vào lòng chính mình. Sau đó, nàng buông tay, để chiếc lược rơi xuống bàn. Những lọn tóc bạc mềm mại tự do buông xuống qua vai, tựa như dòng suối chảy dài, mượt mà và u tĩnh.
Khi nàng bước ra, Triệu Viễn Chu cùng nhóm người Tập Yêu Ty đang đứng chờ ngoài sân, tất cả đều kinh ngạc khi nhìn thấy nàng , họ không thể tin vào mắt mình , hình ảnh trước mặt hoàn toàn khác biệt với Tuyết Ly luôn tàn nhẫn mà họ từng biết , nàng hiện tại tựa như một tiên nữ bước ra từ giấc mơ nhưng đôi mắt lại lạnh lùng, mang theo một nỗi buồn không thể chạm tới.
Tuyết Ly mỉm cười nhạt, ánh mắt lướt qua từng người. "Hình dáng ngày xưa của ta đấy," nàng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sức mạnh khiến ai nghe cũng không dám hoài nghi.
Sau khi giao dịch của nàng và Hắc Diêm hoàn thành, linh khí quanh rễ cây hòe càng thêm dày đặc. Tuyết Ly đứng đó, đôi mắt chăm chú nhìn vào rễ hòe, nơi tàn hồn Ly Luân đang dần được hồi sinh. Nàng mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng mà pha lẫn chút cay đắng.
"Cha à," nàng khẽ nói, giọng như thì thầm với chính mình, "Con không thể chờ cha hóa hình được rồi."
Nàng xoay người, ánh mắt hướng về phía Triệu Viễn Chu. Lần này, trong ánh mắt nàng không còn sự thù hận hay trách móc như trước. Nàng khẽ gật đầu, giọng nói rõ ràng nhưng cũng rất đỗi bình thản:
"Ta tin tưởng ngươi." nói rồi nàng rời khỏi Tập Yêu Ty không quay đầu lại
Triệu Viễn Chu thoáng sững sờ, đôi mắt lộ lên vẻ phức tạp nhưng y chỉ im lặng nhìn bóng dáng nàng càng ngày càng đi xa
Tuyết Ly bước đi, ánh mắt kiên định như thể đã từ bỏ tất cả để thực hiện mục tiêu cuối cùng. Hắc Diêm lẳng lặng đi theo, bóng dáng hắn u ám như bóng tối vĩnh viễn không tan. Nhưng khi thấy nàng bước vào cấm địa, hắn lập tức dừng lại, ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc.
"Ngươi vào đây làm gì?" Hắc Diêm hỏi, giọng lạnh lẽo nhưng không giấu nổi sự tò mò.
Tuyết Ly dừng lại một chút, rồi quay đầu, ánh mắt nàng mang theo sự bình thản đến đáng sợ. "Ta muốn ái nhân của ta quay về," nàng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mỗi từ như một lưỡi dao cắm sâu vào lòng Hắc Diêm.
Nghe vậy, Hắc Diêm lập tức trợn mắt, cơn giận bùng lên như ngọn lửa. "Ngươi điên rồi!" Hắn quát lớn, đôi mắt đỏ rực nhìn nàng. "Khả năng thành công chỉ có một nửa, hơn nữa làm trái quy luật tự nhiên, Thiên phạt sẽ giáng xuống! Lúc đó, Quân Trường Dạ chưa kịp sống lại, ngươi đã bị Thiên phạt đánh cho hồn phi phách tán rồi! Ngươi còn không hiểu rằng, Ly Luân hồi sinh ngươi , ít ra hắn còn chút tàn trong rễ hoè có thể có khả năng hoá hình nhưng nguyên thần của ngươi sẽ hoàn toàn tan biến, không còn chút gì sót lại!"
Tuyết Ly chỉ lặng lẽ nhìn hắn, đôi môi nàng khẽ nhếch lên, một nụ cười nhàn nhạt nhưng cũng đầy quyết liệt. "Ta không quan tâm," nàng nói, rồi xoay người bước vào trung tâm trận pháp.
Hắc Diêm đứng sững, sự phẫn nộ xen lẫn bất lực tràn ngập trong ánh mắt hắn. "Ngươi thật sự muốn tự diệt mình sao?!"
Không trả lời, nàng đứng trước trận pháp cổ xưa, đôi tay kết ấn, môi khẽ niệm chú. Giọng nàng vang lên trong không gian "Ca ca, ta đưa chàng về nhà."
Ngay khi câu chú cuối cùng được thốt lên, trận pháp sáng rực, những đường khắc trên mặt đất tỏa ra ánh sáng đỏ rực như máu. Từng tia sáng đan xen, vẽ lên không trung một vòng tròn khổng lồ. Tuyết Ly đứng ở trung tâm, cơ thể nàng lập tức bị luồng năng lượng khủng khiếp cuốn lấy.
Cùng lúc đó, từ bầu trời tối tăm, một tiếng nổ vang dội, và tia sét đầu tiên của Thiên phạt giáng xuống. Cả không gian rung chuyển dữ dội , tia sét đánh thẳng vào người Tuyết Ly khiến cơ thể nàng run rẩy dữ dội nhưng nàng không dừng lại vẫn tiếp tục niệm chú, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Hắc Diêm đứng bên ngoài, đôi mắt hắn đỏ rực nhìn cảnh tượng trước mặt. Hắn gầm lên, giọng nói đầy phẫn nộ: "Ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?! Dừng lại ngay, Tuyết Ly! Ngươi sẽ chết!"
Nhưng nàng không hề dừng lại , một tia sét khác lại giáng xuống, cơ thể nàng run rẩy, máu từ khóe môi nàng trào ra, nhưng ánh mắt nàng vẫn không dao động. "Ca ca... đợi ta... ta sẽ đưa chàng về," nàng thì thầm, giọng nói dường như hòa tan vào tiếng gió và ánh sáng rực rỡ của trận pháp.
Khi trận pháp hoàn tất, bóng dáng Quân Trường Dạ từ từ hiện ra giữa ánh sáng mờ nhạt, gương mặt hắn thoáng vẻ ngỡ ngàng. Hắn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì trước mắt, Tuyết Ly—người con gái hắn yêu sâu đậm—đang ngã xuống. Nàng dần dần tan biến, như một ánh sáng yếu ớt bị cuốn đi trong gió.
"A Tuyết!" Quân Trường Dạ gào lên, vội vàng chạy lại, đôi tay run rẩy ôm lấy cơ thể nàng đang nhạt nhòa từng chút một. Nước mắt trào ra, lăn dài trên gương mặt hắn. "Vì sao? Vì sao nàng lại làm vậy?!"
Tuyết Ly khẽ mở mắt, bàn tay mảnh mai run run đưa lên, chạm nhẹ vào gương mặt hắn. Giọng nói của nàng yếu ớt nhưng đầy thanh thản, như được giải thoát khỏi mọi đau khổ. "Ca ca, ta mệt quá... Mỗi ngày ta đều sống trong bóng tối. Tay ta... đã dính đầy máu... Ta không giống như ngày xưa nữa."
Quân Trường Dạ lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi. "Không! Không phải đâu! A Tuyết của ta là cô nương lương thiện nhất! Là người mà ta yêu nhất!"
Nghe vậy, Tuyết Ly khẽ mỉm cười, nụ cười như ánh nắng cuối cùng trong ngày tàn. "Thật tốt... khi có thể thấy chàng lần cuối... Nhưng ta không thể chờ đến khi cha ta hóa hình. Ca ca... chàng thay ta chứng kiến được không?"
Quân Trường Dạ ôm chặt nàng hơn, như muốn giữ lấy nàng mãi mãi. "Nếu nàng muốn đi, chúng ta cùng đi... A Tuyết, ta không muốn nàng rời xa ta!"
Nhưng Tuyết Ly không còn nghe thấy nữa. Cơ thể nàng dần tan biến trong vòng tay hắn, để lại một khoảng trống lạnh lẽo. Cây sáo bạch ngọc nàng luôn mang bên mình rơi xuống, phát ra âm thanh nhẹ nhàng như tiếng vang cuối cùng của nàng trên thế gian này.
Quân Trường Dạ cầm lấy cây sáo, đôi mắt đỏ hoe. Ký ức về nàng ùa về như một cơn lũ. Hình ảnh A Tuyết nhận cây sáo từ tay hắn, gương mặt nàng rạng rỡ như ánh mặt trời. Hình ảnh nàng tức giận khi biết cây sáo ấy khiến hắn bị thương. Hay những lúc nàng ngồi dưới ánh trăng, thổi lên khúc nhạc dịu dàng mà hắn không bao giờ quên.
Những hình ảnh ấy như những nhát dao đâm vào lòng hắn, đau đớn đến mức không thể thốt nên lời. Hắn ôm cây sáo vào lòng, bàn tay siết chặt, nước mắt trào ra không ngừng.
"A Tuyết... ta sai rồi... Ta không nên để nàng chịu đựng một mình... Ta đã không bảo vệ được nàng..." Quân Trường Dạ gục xuống, tiếng khóc của hắn lạc đi, không thành tiếng.
Hắc Diêm đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt. Ánh mắt hắn vốn luôn lạnh lùng và đầy khinh miệt, giờ đây lại thoáng dao động. Quân Trường Dạ gục xuống ôm cây sáo, tiếng khóc nghẹn ngào của hắn hòa vào không gian tĩnh lặng, tựa như một lời oán than không có hồi kết.
Hắc Diêm vốn không để tâm đến sự sống hay cái chết của bất kỳ ai. Nhưng giờ đây, khi nhìn bóng dáng của Tuyết Ly tan biến vào hư vô, lòng hắn bỗng chốc trở nên ngổn ngang. Một thứ cảm xúc kỳ lạ, khó gọi tên len lỏi qua trái tim đã hóa lạnh băng của hắn.
Hắn nhớ lại ánh mắt kiên quyết của nàng khi bước vào trận pháp, bất chấp lời cảnh báo của hắn. Nàng đã biết rõ cái giá phải trả, nhưng vẫn chọn cách hy sinh tất cả chỉ để đưa Quân Trường Dạ trở lại.
Hắc Diêm khẽ nhếch môi, như muốn cười nhạo nàng vì sự ngốc nghếch đó. Nhưng nụ cười chưa kịp hình thành đã tắt ngấm. Hình ảnh Tuyết Ly bước vào trận pháp với giọng nói trầm ấm, "Ca ca, ta đưa chàng về nhà," cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn.
"Đồ ngốc..." Hắn thì thầm, giọng nói khàn đặc như tự trách chính mình.
Hắn siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ bất lực mà hắn chưa từng cảm nhận trước đây. Làm chủ bóng tối, hắn có quyền lực hơn bất kỳ ai, nhưng lại không thể thay đổi số mệnh của nàng. Nàng đã chấp nhận tất cả, kể cả cái giá phải trả bằng chính sự tồn tại của mình.
Hắc Diêm quay người, bóng lưng hắn chìm trong làn khói đen đang tan dần vào hư không. Dù hắn cố phủ nhận, nhưng tận sâu trong lòng, một khoảng trống mơ hồ cứ dâng lên.
"Ta đã lấy được một phần linh hồn đúng như ta muốn... nhưng vì sao ta không cảm thấy chút vui sướng nào?" Hắc Diêm thầm nghĩ, ánh mắt trở nên xa xăm.
Hắn lặng lẽ rời đi, để lại Quân Trường Dạ cùng cây sáo bạch ngọc và những ký ức không bao giờ có thể quên.
Quân Trường Dạ bước chân vào Tập Yêu Ty, ánh mắt hắn vẫn đỏ hoe, đôi vai cứng nhắc như đang gánh cả trời đau khổ. Trong lòng hắn là cây sáo bạch ngọc, giờ đây trở thành vật duy nhất còn lại của Tuyết Ly. Khi nhìn thấy Triệu Viễn Chu đang ngồi sụp xuống trước gốc cây hòe, hắn không thể ngăn được sự phẫn uất trào dâng.
Triệu Viễn Chu trông như già đi hàng chục tuổi. Khuôn mặt vốn phong độ và luôn tràn đầy sức sống nay chỉ còn lại vẻ tàn tạ, héo mòn, chất chứa nỗi hối hận không dứt. Y ngồi lặng lẽ, bất động, ánh mắt vô hồn dán chặt vào rễ cây hòe trước mặt. Đó là nơi tàn hồn của Ly Luân đang được nuôi dưỡng, cũng là niềm an ủi duy nhất, sợi dây mong manh níu giữ y khỏi sự sụp đổ hoàn toàn.
Không khí xung quanh bao trùm sự nặng nề, như thể thời gian ngưng đọng, để lại Triệu Viễn Chu một mình đối diện với nỗi đau và sự ân hận mà y không thể trốn tránh.
Quân Trường Dạ nhìn y, giọng hắn nghẹn lại
"Tại sao, tại sao khi đó ngươi lại không ngăn nàng lại?"
Không khí xung quanh trở nên đặc quánh, như thể mọi âm thanh và chuyển động đều bị cuốn vào khoảng không im lặng đầy ám ảnh. Thời gian dường như đứng lại, chỉ để lại Triệu Viễn Chu một mình đối mặt với nỗi đau và sự ân hận đang thiêu đốt tâm can, một sự trừng phạt mà y không thể thoát khỏi.
Đứng bên cạnh, Quân Trường Dạ chăm chú nhìn y, ánh mắt phức tạp như giằng xé giữa sự phẫn nộ và tiếc thương. Giọng hắn cất lên, nghẹn lại giữa cơn xúc động, nhưng từng từ vẫn sắc bén như lưỡi dao:
"Tại sao? Tại sao khi đó ngươi lại không ngăn nàng lại?"
Triệu Viễn Chu từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, đục ngầu bởi sự đau đớn không thể che giấu. Một nụ cười nhạt nở trên khuôn mặt tiều tụy, nụ cười gượng gạo chứa đầy sự tự trách và cay đắng. Giọng y khàn đặc, như thể mỗi từ thốt ra đều đâm sâu vào trái tim mình:
"Ta sai rồi... Là ta không bảo vệ được con bé, cũng không nhận ra nó đã vỡ vụn từ lúc nào."
Những lời nói ấy rơi vào không gian, nặng nề như tiếng vọng của những ký ức đớn đau ,cả hai nam nhân đứng đó, lặng lẽ mang theo gánh nặng của riêng mình, trong một khoảnh khắc mà sự hối hận và bất lực hòa quyện vào nhau, như một sợi dây vô hình siết chặt lấy họ.
Ta thề, ta sẽ không để hy sinh của nàng trở nên vô nghĩa. Dù là Thiên phạt, hay bất cứ thứ gì, ta cũng sẽ chống lại, để nàng quay trở về."
Triệu Viễn Chu nghe vậy, ánh mắt khẽ lay động.
"Ngươi định làm gì? Nàng đã vĩnh viễn tan biến ngươi muốn chống lại cả quy luật sao?"
Quân Trường Dạ quay người rời đi, giọng hắn vọng lại, đầy quyết tâm:
"Ta sẽ đưa A Tuyết trở lại, dù có phải đánh đổi cả mạng sống của ta."
Triệu Viễn Chu nhìn theo bóng lưng Quân Trường Dạ, một cảm giác mâu thuẫn dâng lên trong lòng. Y muốn ngăn hắn, nhưng lại không có dũng khí để mở lời , y biết rõ, con đường Quân Trường Dạ chọn cũng sẽ là một con đường không lối về nhưng ánh mắt của hắn giống hệt ánh mắt của Tuyết Ly ngày ấy — kiên định đến mức không gì có thể lay chuyển.
Quân Trường Dạ đứng trước trận pháp do chính mình tạo ra, đôi mắt khô cạn nước mắt, chỉ còn lại sự kiên định lạ thường. Hàng trăm vạn năm lang thang khắp thiên địa, mang theo cây sáo bạch ngọc kỷ vật duy nhất còn lại của Tuyết Ly , hắn đã không còn là kẻ từng mang khát vọng chinh phục trời đất giờ đây hắn chỉ mong muốn thay đổi số phận của cô nương hắn yêu
Trước khi bước vào trận pháp, Quân Trường Dạ dừng chân một chút, ánh mắt lướt qua không gian u tối xung quanh. Hắn nhớ lại khoảnh khắc khi ghé qua Tập Yêu Ty và nhìn thấy Ly Luân đã hóa hình nhưng Ly Luân trở về thời thiếu niên không còn chút kí ức gì. Dáng vẻ thanh thản nhưng trống rỗng của Ly Luân khiến hắn hiểu rõ: không còn ký ức về Tuyết Ly là điều may mắn cho hắn , nếu Ly Luân biết được nữ nhi mình đã tan biến, nỗi đau ấy sẽ còn hơn cả thiên phạt.
Hắn khẽ cười nhạt, tự nói với chính mình:
"A Tuyết chờ ta , lần này ta sẽ thay đổi số phận của nàng."
Khi Quân Trường Dạ bước qua cánh cổng trận pháp, một luồng sáng mạnh mẽ bao trùm lấy hắn, kéo hắn xuyên qua thời gian và không gian. Khi ánh sáng tan đi, hắn nhận ra mình đang đứng trong một khu rừng thanh bình. Tiếng chim hót vang vọng, ánh mặt trời xuyên qua tán lá, mang đến cảm giác yên ả mà hắn đã không cảm nhận được suốt hàng vạn năm.
Hắn nhìn quanh, nhận ra thời gian đã lùi lại hàng trăm vạn năm là thời điểm khi Tuyết Ly ra đời. Quân Trường Dạ siết chặt cây sáo trong tay, đôi mắt lạnh lẽo đầy quyết tâm.Hắn đứng giữa Hoè Giang Cốc, nơi bao năm trước từng là nơi nàng được sinh ra trong hoàn cảnh nguy hiểm , lần này hắn sẽ thay đổi tất cả.
Quân Trường Dạ khẽ nhắm mắt, vận dụng pháp lực để tạo ra một luồng yêu khí mơ hồ xung quanh , yêu khí đó không đủ để gây nguy hiểm thực sự, nhưng lại khiến Ly Luân suy yếu hơn bao giờ hết.
Trong hang động, Ly Luân đang chịu đựng cơn đau khi sinh, sức lực dần cạn kiệt, hắn bảo Ngạo Nhân mau lên Côn Luân gọi Anh Chiêu , nàng nghe vậy liền vội vã lao đến Côn Luân tìm Anh Chiêu
Trong lúc Ly Luân kiệt sức và tinh thần trở nên mơ hồ, Quân Trường Dạ hiện ra từ trong bóng tối. Đôi mắt hắn nhìn Ly Luân với sự phức tạp vừa là thương xót, vừa là quyết tâm.
"Xin lỗi, Ly Luân đại nhân , ta không muốn làm ngươi đau đớn nhưng đây là cách duy nhất để A Tuyết được sống một cuộc đời khác."
Hắn giơ tay, một luồng yêu lực dịu dàng nhưng mạnh mẽ truyền vào bụng Ly Luân. Yêu lực của hắn được tích tụ qua hàng vạn năm sẽ giúp đứa trẻ trong bụng Ly Luân mạnh mẽ hơn, không còn yếu ớt như đời trước.
Ly Luân, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không nhận ra sự xuất hiện của hắn. Quân Trường Dạ khẽ vuốt mái tóc rối bời của hắn, thì thầm:
"A Tuyết, lần này, nàng sẽ được bảo vệ ngay từ khoảnh khắc đầu tiên."
Khi Ngạo Nhân dẫn Anh Chiêu tới, Quân Trường Dạ đã biến mất như một làn khói. Chỉ còn lại không gian yên tĩnh, yêu khí lạ lùng kia cũng đã tan biến. Anh Chiêu nhanh chóng vào hang động giúp đỡ Ly Luân vượt qua cơn nguy hiểm.
Từ một nơi xa, Quân Trường Dạ đứng trên vách núi, nhìn xuống Hoè Giang Cốc. Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên gương mặt hắn khi cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé đang dần ổn định và mạnh mẽ trong bụng Ly Luân.
"A Tuyết, ta đã làm được một bước. Lần này, nàng nhất định sẽ hạnh phúc."
Hắn nắm chặt cây sáo bạch ngọc trong tay, đôi mắt ánh lên tia kiên định , dù phải thay đổi số mệnh bao nhiêu lần, dù phải chống lại bao quy luật của tự nhiên hắn cũng sẽ bảo vệ nàng, lần này và mãi mãi.
Đây là tiền truyện cho kiếp này của Chu Ly và Tuyết Ly , ngoại truyện này chủ yếu nói về Tuyết Ly nên mấy bà có thể không thích . Còn 2 ngoại truyện sau mới là về Chu Ly
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz