[Chu Độ/Thành Dực] Tận cùng của ánh sáng
Chương 16_Hoàn
Đừng quay đầu lại, bóng đêm chắc chắn là một nửa còn lại của ánh sáng
2)Chờ công việc tiếp theo ở bến tàu kết thúc, quay về cục cảnh sát đã gần hoàng hônBa người đàn ông mặt mày lấm lem, trên người còn mang theo vết thương, dẫn theo kẻ tình nghi phía sau quay về, người biết thì hiểu bọn họ tới báo cáo kết quả công việc, ai không biết còn cho rằng là con đồ tới gây sựNghe mắng là chuyện không thể tránh khỏi, dù sao lần này làm việc không có bước nào là theo quy tắc, còn liên lụy tới không ít người, lão cục trưởng khẩn trương tới sắp trụy tim, chắc chắn bọn họ ngoại trừ vết thương nhỏ, cũng không có chuyện gì lớn, rốt cuộc mới yên lòng chỉ huy công tác cuối cùngCuối cùng đã triệt phá một đường dây buôn bán người và ma túy lớn liên thành phố lớn đến vậyKẻ tình nghi quan trọng và tất cả con tin đã được mang về, ma túy cũng không bị vận chuyển ra ngoài, người và tang chứng đều lấy được, chứng cứ vô cùng xác đángPhải nói Đỗ Thành bắn súng cũng thật sự rất chuẩn, đạn lướt qua bên tai Chu Dịch An, cho nên kẻ tình nghi bị thương nặng nhất cũng chỉ phế một bàn tay, vết thương còn chưa lớn bằng vết thương trên lưng Lạc Văn ChuĐây đã được coi là công lao lớn nhất, toàn bộ cục cảnh sát, thậm chí là cục cảnh sát thành phố, tới phân cục ở Bắc Giang cách đấy hơn trăm dặm, hoan hô còn không kịp, cũng không ai quan tâm tới có báo cáo trước hay không nữaĐại tá Dương cũng vinh dự tới thăm cục cảnh sát Yến Thành một chuyến, chủ yếu tới làm thủ tục bổ sung hồ sơ còn thiếuVới năng lực của Lạc Văn Chu, chờ cấp trên xử phạt anh xong cũng không biết hồ sơ có thể bổ sung đủ hay không"Được rồi, ba người các anh lập tức tới bệnh viện cho tôi !" Trưởng công chúa Lang Kiều quay về hoàng cung, hùng hổ ra khỏi phòng thẩm vấn, trông như cả đêm cũng không ngủ ngon, nhưng lửa giận trong mắt không hề thuyên giảm"Chuyện này...." Lạc Văn Chu còn muốn đấu tranh một chút"Chỗ này không thiếu người thẩm vấn !" Lang Kiều cắt ngang trước khi anh kịp lên tiếng, "Đội trưởng Thành, nếu anh không muốn thầy Thẩm đi ra thấy anh như này thì mau lên xe đi.""Thẩm Dực ?" Đỗ Thành biến sắc, giống như vết thương trên người cũng không còn đau như vậy nữa, "Sao cậu ấy lại tới đây ?""Đây phải hỏi anh đấy !" Lang Kiều cười với anh, chớp đôi mắt to của mình, quay đầu tấn công hai vị nhà mình"Đội trưởng Lạc, đội phó Đào, nghe nói Phí tổng và chị Thường Ninh đã đang trên đường tới rồi...."Lời còn chưa nói xong, hai người đã chạy nhanh hơn bất cứ ai
Mấy người báo cáo thì nhanh, dù sao chuyện đã tới nước này, lúc Thẩm Dực muốn đi xem xem người còn sống rốt cuộc là Triệu Tư Nghệ hay là người khác, lại phát hiện cô gái này đã không có thần chí, pháp y nói rằng, đây là do đã sử dụng một loại thuốc đặc biệt được điều chế từ vài loại ma túy, chắc là thủ đoạn Ngụy Lê Minh khống chế côHọa sĩ nhạy bén chỉ liếc một cái liền nhận ra đây không phải là người mình đã vẽ, cũng không phải là người trên ảnh hồ sơCậu đột nhiên nhớ, vào lần đầu tiên Hà Dung Nguyệt kiếm tra thi thể liền phát hiện trong cơ thể nạn nhân có loại thuốc tương tự, chẳng qua là lượng rất ít, cũng không phải là điểm chí mạng, thậm chí trên thị trường không có bất cứ tài liệu gì liên quan tới loại thuốc này, lúc đấy manh mối này không thể điều tra tiếpHóa ra đây căn bản không phải là thuốc, mà là vài loại ma túy có độ tinh khiết cao, cấu trúc hóa học đã bị thay đổi trong quá trình điều chế, khiến các thiết bị kiểm tra trên thị trường không thể truy ngược lại nguyên liệu ban đầuThẩm Dực còn phát hiện ra một vấn đề kỳ quái hơn, cô gái này tạm thời coi như cô là Triệu Tư Nghệ, quá giống tên tội phạm vẫn đang đeo kính tơ vang, phong độ không hề giảm trong phòng thẩm vấn kiaKiểu giống nhau này người thường không nhìn ra được, ở trong mắt họa sĩ lại bị phóng đại vô hạn, thật sự giống đến mức như....Ba con ruộtNgay cả con gái ruột cũng không tha, tên máu lạnh, ích kỷ, không có tính người này, thậm chí không thể dùng từ mặt người dạ thú để hình dungThẩm Dực và Lang Kiều cùng vào phòng thẩm vấn, vừa tốn sức với Chu Bằng mấy tiếng, người kia vẫn luôn tránh nặng tìm nghẹ, không chịu tiết lộ chi tiết gìMệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, sau khi nhận được một chút an ủi từ việc Đỗ Thành bình an trở về, lại phải đôi mắt với một vấn đề khó khácBây giờ cục cảnh sát thiếu nhân lực, ngành của bọn họ chính như vậy, công việc trước mặt, ngay cả dành chút thời gian đi nhìn người yêu đang nhung nhớ trong lòng một cái cũng là điều xa vời"Tôi từng gặp cậu." Không chờ cảnh sát mở miệng, người đàn ông trước mặt nói trướcLời đang hướng tới Thẩm DựcThẩm Dực hơi suy nghĩ, ký ức kéo về một tháng trước, cậu cùng Đỗ Thành đi tham gia một cuộc hẹn, từ phía xa từng thấy vị doanh nhân thành công nàyLịch sử luôn giống nhau đến kinh người, cậu và Trần Chu cũng gặp nhau như vậy, những người "thượng lưu" khống chế được huyết mạch kinh tế của toàn bộ Bắc Giang này, sau một thời gian dài, thật sự coi mình là người thượng đẳng, cho rằng mình nắm quyền sinh sát trong tayGiống như Trần Chu cho rằng công ty Đồng Thành thật sự có thể bảo đảm an toàn thông tin cho mọi người, giống như Ngụy Lê Minh cho rằng hội Nhật Tâm thật sự có thể mang lại ánh sáng cho những đứa trẻ mồ côi này"Bọn nó chẳng qua chỉ là những đứa trẻ không ai cần, không ai quan tâm, có gì khác với những con chuột trong cống rãnh đâu chứ ? Tôi tạo công ăn việc làm cho bọn nó, để bọn nó không tới mức bị xã hội lấy mạnh hiếp yếu này đè bẹp thì có gì là sai chứ ?" Đối diện với câu thẩm vấn theo lệ của Lang Kiều, người đàn ông khó có khi lộ ra chút cáu kỉnhTự lừa mình dối người là chuyện nực cười cỡ nàoÔng ảo tưởng mình trở thành thần trong sinh mạng của người khác, kết cục cuối cùng nhất định sẽ rơi xuống phàm trần"Triệu Tư Nghệ có phải do ông giết không ? Ông có quan hệ gì với cô bé này ? Cô gái ngoài kia là ai ?" Thẩm Dực rõ ràng cũng lười dây dưa với ông"Bọn nó ?" Ngụy Lê Minh cười lạnh một tiếng, "Đương nhiên là con gái của tôi, mẹ của bọn nó là tiện nhân, sinh ra cặp sinh đôi này đương nhiên cũng là tiện nhân. Tiện nhân đương nhiên là dùng để làm vật thí nghiệm rồi."Lang Kiều khiếp sợ cực độ, sắc mặt Thẩm Dực lại như thường, nhớ tới ma túy trong người hai cô gái kia"Đứa chết ở Bắc Giang tên là Triệu Tư Nhã, nhưng cũng chỉ là thứ thất bại, có thể để nó chết vào lúc Nhật thần chiếu xuống, còn có thể dọa đứa Ngụy Tinh không biết tốt xấu kia cũng coi như là vinh dự của nó !" Ông đã bắt đầu có chút điên loạn"Ngay cả con ruột cũng không tha, ông không phải là người !" Lang Kiều rốt cuộc không nhịn được mà đập bàn đứng bật dậy"Vậy nên ông dùng axit sunfuric để phá hủy gương mặt và xương của cô ấy, dùng ảnh của Triệu Tư Nhã để thay vào hồ sơ Triệu Tư Nghệ để chuyển hướng điều tra của chúng ta !" Tất cả những thứ bất hợp lý trước đây, vào lúc nào đã được xâu chuỗi, vỡ vụn trong không trung"Đây không phải là vì cậu sao, cảnh sát Thẩm." Ngụy Lê Minh nhìn chằm chằm Thẩm Dực, cười đáng khinh, "Nếu là họa sĩ bình thường, tôi làm một bước đầu tiên là được, nhưng cảnh sát Thẩm không phải người bình thường, chỉ phải.... À, các người thẩm vấn Chu Dịch An chưa ? Thằng nhóc này trông thì ngốc, nhưng mạng nội bộ của cục cảnh sát không có chút sơ hở trong truyền thuyết, nó lại không tới một ngày đã hack vào được, thật sự là một thiên tài đấy ! Cậu nói có phải không ? Cảnh sát Thẩm."Tiêu Hải Dương cũng đã thẩm vấn xong Chu Dịch An, Đỗ Thành thực ran gay từ đầu đã đoán được là Chu Dịch An mật báoCó thể nghiên cứu ra thiết bị liên lạc không dây có tín hiệu mà đến cả sở cảnh sát cũng không thể tìm thấy lúc mới 17 tuổi, cậu bé không mấy nổi bật này đã bị tất cả mọi người coi thường rồi"Không.... Không phải tiểu Nghệ.... Không phải cô ấy...." Cô gái xinh đẹp trong video không khống chế được cảm xúc, ánh mắt trống rỗng không chút ánh sáng như Triệu Tư NghệKỳ thực sao có thể không nhận ra được người yêu của mình, cô chỉ là không thể nào chấp nhận được, ánh mặt trời ấm áp của cô, vì tham gia cuộc sống của người thượng lưu, cam tâm tình nguyện bị ba mình biến thành một cái xác không hồnCó một loại tình yêu, ngắn ngủi như pháo hoa giữa ban ngày, nhưng lại khắc cốt ghi tâmKhông còn ai có thể tìm hiểu tấm chân tình của cô gái sắp chết này nữa, hay là tấm chân tình của cô đã sớm bị chôn vùi vào mùa thu muộn rồiHãy giết tôi trong ký ức xưa đi, như vậy, mặt trời trong ký ức ấy sẽ mãi mãi không biến mấtÁnh mặt trời đẹp nhất của tôi
3)"Vội quay về như vậy sao, không ở lại chơi thêm hai ngày đi ?"Ba ngày sau, Lạc Văn Chu dẫn Phí Độ tới sân bay tiễn "cặp chồng chồng kiểu mẫu của Bắc Giang""Gặp lại sau đi." Đỗ Thành nắm tay Thẩm Dực, mỉm cười với anh"Hay là đừng gặp lại nữa đi, chúng ta gặp nhau thì có thể có chuyện gì tốt chứ !" Lạc Văn Chu phản ứng lại, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng"Cảnh sát Thẩm, sau này có dịp thì gặp nhau." Đôi mắt Phí Độ cong cong cười rất đẹp"Được." Họa sĩ cũng khó nén được vui mừng sau khi mọi chuyện kết thúcVậyHẹn gặp lại
Ở nơi xa xôi, chúng ta cuối cùng đã tìm đượcTận cùng của ánh sáng-------------------------------------Hoàn
Tiếp tục bước đi, có lẽ có ngày sẽ tới được bờ bên kia
1)
"Ngụy tổng, hình như chúng ta bị theo dõi rồi."Cho dù là ở trong khoang thuyền loang lổ rỉ sét, Ngụy Lê Minh vẫn duy trì khí chất tự phụ của mình"Cảnh sát sao ?" Giọng của ông rất lãnh đạm, không nghe ra bất cứ hoảng sợ gì"Không giống...." Tên tay sai có chút do dự, "Hoặc có lẽ, không phải tất cả là cảnh sát.""Bọn chúng có bao nhiêu người ?""Chỉ có một thuyền đánh cá nhỏ, khoảng hai mươi người."Khóe miệng Ngụy Lê Minh động đậy, dường như căn bản không cảm thấy chút người này sẽ uy hiếp gì được ông"Tìm vài người đi ra, có thể giải quyết được thì trực tiếp giải quyết hết, cảnh sát phiền phức hơn chút, phái thêm mấy thuyền chiến tới phối hợp, cố gắng hoàn thành." Ông hơi dừng lại, xoay nhẫn trên tay, "Hai bên xảy ra mâu thuẫn trong buôn bán, thuyền đánh cá xảy ra sự cố."Miệng người có thân nhiệt 37 độ sao có thể nói ra lời lạnh như băng như vậy !"Nhưng." Tay sai lộ vẻ khó xử, "Bây giờ còn chưa xuất cảnh, tùy tiện nổ súng với cảnh sát, chuyện này....""Sợ cái gì, cố gắng kéo dài thời gian là được, qua hai mươi phút nữa, xuất cảnh rồi bọn họ còn có thể quản được sao ? Hơn nữa." Ông chỉ cậu bé trên mặt đất, "Còn có nhiều con tin trong tay chúng ta như vậy, bọn chúng không dám làm gì đâu."Chu Dịch An còn đang trong tay ông, Chu Bằng tuyệt đối không dám nói gì"Khốn nạn !" Chờ Lạc Văn Chu phản ứng kịp thế cục bây giờ, trong lòng chỉ còn lại hai chữ khiếp sợChờ chút, đây vẫn là trong địa phận của Trung Quốc chứ ? Kẻ tình nghi bây giờ đều vô pháp vô thiên như vậy sao ? Thật sự phi lý"Này." Anh vỗ Đào Nhiên, "Đây không phải là Chu Dịch An sao ?"Phía trước boong thuyền, một cậu bé trông như đang hoảng sợ, bị họng súng ấn vào trán, là Chu Dịch An đang trốn khỏi Bắc GiangCậu vốn đang mong chờ, sau khi ra ra khỏi cục cảnh sát, sẽ cùng cậu mình ra nước ngoài du lịch, không ngờ vừa hạ cánh liền bị đánh ngất, sau khi tỉnh lại thì lại ở trong con thuyền rách lắc lư này, trẻ con không biết gì, cuộc sống chính là như vậy, lúc lên lúc xuống...."Bọn chúng có con tin, bây giờ còn có sáu đứa trẻ khác trên thuyền." Đỗ Thành nhỏ giọng nói với đại tá Dương, "Có cách nào tiếp cận phòng điều khiển của bọn chúng không ? Cứ giằng co như vậy, biên giới cũng không còn xa nữa đâu !""Đừng gấp, chi viện sắp tới rồi, có thể kéo dài được lúc nào thì hay lúc đấy." Đại tá Dương nói, thân thuyền đột nhiên xóc nảy, mấy người lảo đảo suýt ngã"Đại tá Dương, hướng Đông Nam đột nhiên xuất hiện một con thuyền không hiểu sao va chạm với chúng ta, hình như là thuyền đánh cá của nước ngoài !" Trong bộ đàm truyền tới giọng nói "Đừng chờ chi viện nữa, nếu hải quân của Trung Quốc có thể quản được chỗ này, giao dịch trước đây của chúng tôi sao có thể thuận lợi như vậy ?" Phía đối diện đột nhiên truyền tới một giọng nam lãnh đạm, cũng không thấy Ngụy Lê Minh đâu, hóa ra là thông qua loa trên boong thuyền mà nói "Thiết bị phát thanh bây giờ của lão đại hắc bang cũng đơn giản như vậy sao ? Không phải nên dựng một cái màn hình 3D lớn, đeo mặt nạ, trong tay kẹp thêm một con tin, rồi hung dữ nói "Nếu còn tiếp tục lại gần thì sẽ giết nó" sao?" Vào lúc này, cũng chỉ có Lạc Văn Chu còn có tâm trạng trêu chọc một đám côn đồ vai vác súng, đạn lên nòng phía đối diện"Này, tên họ Ngụy kia." Giọng của anh không cần loa, nhưng còn lớn hơn Ngụy Lê Minh vài phần, "Trước kia lúc Trương Xuân Lâu còn đang ở đây, đúng là mắt nhắm mắt mở với chỗ này, nhưng bây giờ cục cảnh sát nghe theo Lạc Văn Chu tôi ! Có bản lĩnh thì ông đừng trốn trong khoang thuyền, tôi nói cho ông nghe, ngay cả con gái mà ông khinh thường nhất cũng dũng cảm hơn ông đấy !""Súng bắn tỉa vào chỗ, đội đột kích vào chỗ." Lúc Lạc Văn Chu đang kéo dài thời gian với Ngụy Lê Minh, đại tá Dương sắp xếp đội chi viên từng chút một lại gầnAnh cũng mới được điều chuyển tới Yến Thành mấy tháng trước, cũng sớm nghi ngờ với vùng biển không có người quản trong một thời gian dài nàyNói thế nào đi nữa, đây vẫn là lãnh hải của Trung Quốc, lại là khu vực gần biên giới nhất, cách một đoạn sẽ có hải quân tuần tra, Ngụy Lê Minh này cũng quá kiêu ngạo rồi, cho rằng dụ mấy chiếc thuyền mai phục đi là xong sao ? Thật sự quá coi thường người khác rồi đấy !"Đợi súng bắn tỉa bắn đạn gây mê sang thì sẽ có một đội xông vào phòng điều khiển và khoang thuyền, chỉ là động tĩnh rất lớn, chúng ta không biết tình huống bên trong khoang thuyền, cũng không thể bảo đảm an toàn của con tin." Đại tá Dương chỉ Chu Dịch An"Tôi nhớ lúc ở trường cảnh sát, thành tích bắn súng của cậu là tốt nhất." Đào Nhiên nhìn Đỗ Thành, quay đầu lại nói với đại tá Dương, "Tôi cùng các cậu vào khoang thuyền.""Đào Nhiên !" Lạc Văn Chu khẽ quát"Sau giúp tôi nói với Thường Ninh....""Tôi không nghe." Lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, "Muốn nói gì thì cậu tự về nói với cô ấy."Gương mặt Đào Nhiên vẫn lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, đáp, "Được."Anh cho tới bây giờ là người hiền lành được cả cục cảnh sát công nhậnCục trưởng Lục từng đánh giá anh : Năng lực cá nhân rất mạnh, nhưng khả năng lãnh đạo còn thiếu, lúc then chốt không thể gánh vác được trọng trách dẫn dắt mọi người cùng mạo hiểmNhưng một câu đánh giá trước đấy là :Cậu ấy có thể tự mạo hiểmĐây là chủ nghĩa anh hùng cá nhân, điều mà mọi cảnh sát hình sự xuất sắc đều nên tránh, nhưng lại không hẹn mà cùng cóLần này, tới lượt tôi làm anh hùng Về kỹ thuật bắn súng của Đỗ Thành, Thẩm Dực từng đánh giá anh rằng, "Bắn rất chuẩn." Nhưng những lời này giống như Đỗ Thành từng đánh giá Thẩm Dực, "Vẽ rất giống." Ngay cả Lạc Văn Chu tự xưng là tay súng thiện xạ của Yến Thành cũng phải nhường anh vài phầnCó người trời sinh là lãnh đạo, ví dụ như Lạc Văn ChuCó người trời sinh là anh hùng cô độc, ví dụ như Đào NhiênCó người trời sinh là người ra quyết sách, ví dụ như Đỗ ThànhĐây mới là chuyên môn nghiệp vụ chân chính, đây mới là ba sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất của trường cảnh sát năm ấy, đây mới là lý do vì sao dù hành động có khó hiểu đến đâu, vẫn luôn có người sẵn lòng bảo vệ bọn họ, quân hàm trên vai họ chỉ tăng không giảmĐội cảnh sát không thiếu người trẻ tuổi dũng cảm, nhiệt huyết, thậm chí không thiếu thiên tài kỹ thuật như Thẩm Dực, Lí Hàm, lại thiếu cảnh sát hình sự trời sinhVì bọn họ sinh ra ở tận cùng của ánh sáng, hoặc là nói, bọn họ là sinh ra để tìm kiếm tận cùng của ánh sáng Nếu đã như vậy, cho dù là bóng đêm vô tận, cũng luôn có ngày nào đó được vạch ra ánh sáng, vì có người đứng trong ánh sáng"Pằng !" Tiếng súng vang lên, cùng với tiếng thủy tinh vỡ, tiếng kim loại va chạmCuối cùng là tiếng còng tayTrời đã sáng, tất cả đã kết thúc2)Chờ công việc tiếp theo ở bến tàu kết thúc, quay về cục cảnh sát đã gần hoàng hônBa người đàn ông mặt mày lấm lem, trên người còn mang theo vết thương, dẫn theo kẻ tình nghi phía sau quay về, người biết thì hiểu bọn họ tới báo cáo kết quả công việc, ai không biết còn cho rằng là con đồ tới gây sựNghe mắng là chuyện không thể tránh khỏi, dù sao lần này làm việc không có bước nào là theo quy tắc, còn liên lụy tới không ít người, lão cục trưởng khẩn trương tới sắp trụy tim, chắc chắn bọn họ ngoại trừ vết thương nhỏ, cũng không có chuyện gì lớn, rốt cuộc mới yên lòng chỉ huy công tác cuối cùngCuối cùng đã triệt phá một đường dây buôn bán người và ma túy lớn liên thành phố lớn đến vậyKẻ tình nghi quan trọng và tất cả con tin đã được mang về, ma túy cũng không bị vận chuyển ra ngoài, người và tang chứng đều lấy được, chứng cứ vô cùng xác đángPhải nói Đỗ Thành bắn súng cũng thật sự rất chuẩn, đạn lướt qua bên tai Chu Dịch An, cho nên kẻ tình nghi bị thương nặng nhất cũng chỉ phế một bàn tay, vết thương còn chưa lớn bằng vết thương trên lưng Lạc Văn ChuĐây đã được coi là công lao lớn nhất, toàn bộ cục cảnh sát, thậm chí là cục cảnh sát thành phố, tới phân cục ở Bắc Giang cách đấy hơn trăm dặm, hoan hô còn không kịp, cũng không ai quan tâm tới có báo cáo trước hay không nữaĐại tá Dương cũng vinh dự tới thăm cục cảnh sát Yến Thành một chuyến, chủ yếu tới làm thủ tục bổ sung hồ sơ còn thiếuVới năng lực của Lạc Văn Chu, chờ cấp trên xử phạt anh xong cũng không biết hồ sơ có thể bổ sung đủ hay không"Được rồi, ba người các anh lập tức tới bệnh viện cho tôi !" Trưởng công chúa Lang Kiều quay về hoàng cung, hùng hổ ra khỏi phòng thẩm vấn, trông như cả đêm cũng không ngủ ngon, nhưng lửa giận trong mắt không hề thuyên giảm"Chuyện này...." Lạc Văn Chu còn muốn đấu tranh một chút"Chỗ này không thiếu người thẩm vấn !" Lang Kiều cắt ngang trước khi anh kịp lên tiếng, "Đội trưởng Thành, nếu anh không muốn thầy Thẩm đi ra thấy anh như này thì mau lên xe đi.""Thẩm Dực ?" Đỗ Thành biến sắc, giống như vết thương trên người cũng không còn đau như vậy nữa, "Sao cậu ấy lại tới đây ?""Đây phải hỏi anh đấy !" Lang Kiều cười với anh, chớp đôi mắt to của mình, quay đầu tấn công hai vị nhà mình"Đội trưởng Lạc, đội phó Đào, nghe nói Phí tổng và chị Thường Ninh đã đang trên đường tới rồi...."Lời còn chưa nói xong, hai người đã chạy nhanh hơn bất cứ ai
Mấy người báo cáo thì nhanh, dù sao chuyện đã tới nước này, lúc Thẩm Dực muốn đi xem xem người còn sống rốt cuộc là Triệu Tư Nghệ hay là người khác, lại phát hiện cô gái này đã không có thần chí, pháp y nói rằng, đây là do đã sử dụng một loại thuốc đặc biệt được điều chế từ vài loại ma túy, chắc là thủ đoạn Ngụy Lê Minh khống chế côHọa sĩ nhạy bén chỉ liếc một cái liền nhận ra đây không phải là người mình đã vẽ, cũng không phải là người trên ảnh hồ sơCậu đột nhiên nhớ, vào lần đầu tiên Hà Dung Nguyệt kiếm tra thi thể liền phát hiện trong cơ thể nạn nhân có loại thuốc tương tự, chẳng qua là lượng rất ít, cũng không phải là điểm chí mạng, thậm chí trên thị trường không có bất cứ tài liệu gì liên quan tới loại thuốc này, lúc đấy manh mối này không thể điều tra tiếpHóa ra đây căn bản không phải là thuốc, mà là vài loại ma túy có độ tinh khiết cao, cấu trúc hóa học đã bị thay đổi trong quá trình điều chế, khiến các thiết bị kiểm tra trên thị trường không thể truy ngược lại nguyên liệu ban đầuThẩm Dực còn phát hiện ra một vấn đề kỳ quái hơn, cô gái này tạm thời coi như cô là Triệu Tư Nghệ, quá giống tên tội phạm vẫn đang đeo kính tơ vang, phong độ không hề giảm trong phòng thẩm vấn kiaKiểu giống nhau này người thường không nhìn ra được, ở trong mắt họa sĩ lại bị phóng đại vô hạn, thật sự giống đến mức như....Ba con ruộtNgay cả con gái ruột cũng không tha, tên máu lạnh, ích kỷ, không có tính người này, thậm chí không thể dùng từ mặt người dạ thú để hình dungThẩm Dực và Lang Kiều cùng vào phòng thẩm vấn, vừa tốn sức với Chu Bằng mấy tiếng, người kia vẫn luôn tránh nặng tìm nghẹ, không chịu tiết lộ chi tiết gìMệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, sau khi nhận được một chút an ủi từ việc Đỗ Thành bình an trở về, lại phải đôi mắt với một vấn đề khó khácBây giờ cục cảnh sát thiếu nhân lực, ngành của bọn họ chính như vậy, công việc trước mặt, ngay cả dành chút thời gian đi nhìn người yêu đang nhung nhớ trong lòng một cái cũng là điều xa vời"Tôi từng gặp cậu." Không chờ cảnh sát mở miệng, người đàn ông trước mặt nói trướcLời đang hướng tới Thẩm DựcThẩm Dực hơi suy nghĩ, ký ức kéo về một tháng trước, cậu cùng Đỗ Thành đi tham gia một cuộc hẹn, từ phía xa từng thấy vị doanh nhân thành công nàyLịch sử luôn giống nhau đến kinh người, cậu và Trần Chu cũng gặp nhau như vậy, những người "thượng lưu" khống chế được huyết mạch kinh tế của toàn bộ Bắc Giang này, sau một thời gian dài, thật sự coi mình là người thượng đẳng, cho rằng mình nắm quyền sinh sát trong tayGiống như Trần Chu cho rằng công ty Đồng Thành thật sự có thể bảo đảm an toàn thông tin cho mọi người, giống như Ngụy Lê Minh cho rằng hội Nhật Tâm thật sự có thể mang lại ánh sáng cho những đứa trẻ mồ côi này"Bọn nó chẳng qua chỉ là những đứa trẻ không ai cần, không ai quan tâm, có gì khác với những con chuột trong cống rãnh đâu chứ ? Tôi tạo công ăn việc làm cho bọn nó, để bọn nó không tới mức bị xã hội lấy mạnh hiếp yếu này đè bẹp thì có gì là sai chứ ?" Đối diện với câu thẩm vấn theo lệ của Lang Kiều, người đàn ông khó có khi lộ ra chút cáu kỉnhTự lừa mình dối người là chuyện nực cười cỡ nàoÔng ảo tưởng mình trở thành thần trong sinh mạng của người khác, kết cục cuối cùng nhất định sẽ rơi xuống phàm trần"Triệu Tư Nghệ có phải do ông giết không ? Ông có quan hệ gì với cô bé này ? Cô gái ngoài kia là ai ?" Thẩm Dực rõ ràng cũng lười dây dưa với ông"Bọn nó ?" Ngụy Lê Minh cười lạnh một tiếng, "Đương nhiên là con gái của tôi, mẹ của bọn nó là tiện nhân, sinh ra cặp sinh đôi này đương nhiên cũng là tiện nhân. Tiện nhân đương nhiên là dùng để làm vật thí nghiệm rồi."Lang Kiều khiếp sợ cực độ, sắc mặt Thẩm Dực lại như thường, nhớ tới ma túy trong người hai cô gái kia"Đứa chết ở Bắc Giang tên là Triệu Tư Nhã, nhưng cũng chỉ là thứ thất bại, có thể để nó chết vào lúc Nhật thần chiếu xuống, còn có thể dọa đứa Ngụy Tinh không biết tốt xấu kia cũng coi như là vinh dự của nó !" Ông đã bắt đầu có chút điên loạn"Ngay cả con ruột cũng không tha, ông không phải là người !" Lang Kiều rốt cuộc không nhịn được mà đập bàn đứng bật dậy"Vậy nên ông dùng axit sunfuric để phá hủy gương mặt và xương của cô ấy, dùng ảnh của Triệu Tư Nhã để thay vào hồ sơ Triệu Tư Nghệ để chuyển hướng điều tra của chúng ta !" Tất cả những thứ bất hợp lý trước đây, vào lúc nào đã được xâu chuỗi, vỡ vụn trong không trung"Đây không phải là vì cậu sao, cảnh sát Thẩm." Ngụy Lê Minh nhìn chằm chằm Thẩm Dực, cười đáng khinh, "Nếu là họa sĩ bình thường, tôi làm một bước đầu tiên là được, nhưng cảnh sát Thẩm không phải người bình thường, chỉ phải.... À, các người thẩm vấn Chu Dịch An chưa ? Thằng nhóc này trông thì ngốc, nhưng mạng nội bộ của cục cảnh sát không có chút sơ hở trong truyền thuyết, nó lại không tới một ngày đã hack vào được, thật sự là một thiên tài đấy ! Cậu nói có phải không ? Cảnh sát Thẩm."Tiêu Hải Dương cũng đã thẩm vấn xong Chu Dịch An, Đỗ Thành thực ran gay từ đầu đã đoán được là Chu Dịch An mật báoCó thể nghiên cứu ra thiết bị liên lạc không dây có tín hiệu mà đến cả sở cảnh sát cũng không thể tìm thấy lúc mới 17 tuổi, cậu bé không mấy nổi bật này đã bị tất cả mọi người coi thường rồi"Không.... Không phải tiểu Nghệ.... Không phải cô ấy...." Cô gái xinh đẹp trong video không khống chế được cảm xúc, ánh mắt trống rỗng không chút ánh sáng như Triệu Tư NghệKỳ thực sao có thể không nhận ra được người yêu của mình, cô chỉ là không thể nào chấp nhận được, ánh mặt trời ấm áp của cô, vì tham gia cuộc sống của người thượng lưu, cam tâm tình nguyện bị ba mình biến thành một cái xác không hồnCó một loại tình yêu, ngắn ngủi như pháo hoa giữa ban ngày, nhưng lại khắc cốt ghi tâmKhông còn ai có thể tìm hiểu tấm chân tình của cô gái sắp chết này nữa, hay là tấm chân tình của cô đã sớm bị chôn vùi vào mùa thu muộn rồiHãy giết tôi trong ký ức xưa đi, như vậy, mặt trời trong ký ức ấy sẽ mãi mãi không biến mấtÁnh mặt trời đẹp nhất của tôi
3)"Vội quay về như vậy sao, không ở lại chơi thêm hai ngày đi ?"Ba ngày sau, Lạc Văn Chu dẫn Phí Độ tới sân bay tiễn "cặp chồng chồng kiểu mẫu của Bắc Giang""Gặp lại sau đi." Đỗ Thành nắm tay Thẩm Dực, mỉm cười với anh"Hay là đừng gặp lại nữa đi, chúng ta gặp nhau thì có thể có chuyện gì tốt chứ !" Lạc Văn Chu phản ứng lại, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng"Cảnh sát Thẩm, sau này có dịp thì gặp nhau." Đôi mắt Phí Độ cong cong cười rất đẹp"Được." Họa sĩ cũng khó nén được vui mừng sau khi mọi chuyện kết thúcVậyHẹn gặp lại
Ở nơi xa xôi, chúng ta cuối cùng đã tìm đượcTận cùng của ánh sáng-------------------------------------Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz